• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 321-324

Phí Hậu thấy Giang Ninh đã bắt đầu hét lên chói tai.



Ông ta phải đòi lại một cái tát trên mặt này!

Không tát Giang Ninh mười mấy cái thật đau thì ông ta không thể nuốt trôi được cơn giận trong lòng.



Lúc nào, ngay cả chó mèo nào đó cũng dám đánh mình à?

“Đứng lại! Cậu đứng lại đấy cho tôi!”

Phí Hậu lao tới và ầm lấy Giang Ninh, cười lạnh một tiếng: “Đánh tôi rồi, cậu còn muốn đi à? Hôm nay không đánh gãy chân của cậu, ông đây sẽ không để cho cậu được yên!”



Giang Ninh quay đầu, sắc mặt trầm xuống.

Cho tới bây giờ còn chưa có ai dám nói với hắn như thế đâu.



“Bỏ tay ra”

Giọng hắn hơi lạnh, đặc biệt là đôi mắt kia giống như hầm băng mười nghìn năm, lập tức làm cho người ta có cảm giác như rơi vào một vực sâu.

Trong lòng Phí Hậu thầm run lên bần bật.



Ông ta cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên thấy sợ hãi như vậy.

“Cậu… cậu còn muốn kiêu căng nữa à?”



Phí Hậu theo bản năng thả tay ra, lùi lại hai bước, vội vàng quay đầu lại kêu lên: “Chính là cậu ta tới đây gây sự, cũng không nhìn lại xem đây là bữa tiệc của ai!”

“Các người bắt lấy cậu ta, tôi muốn tát cậu ta mấy cái.”

Phí Hậu siết chặt nắm tay, hình như đang dồn sức: “Tôi đánh xong, các người lại đánh gãy chân của cậu ra, ném ra ngoài!”



Khi mấy người vào theo nhìn thấy gương mặt của Giang Ninh, dường như không khí trên thế giới đều lập tức bị rút sạch!

Bọn họ cảm giác mình sắp nghẹt thở rồi!



Ông hoàng!

Ông hoàng của Đông Hải kia!

Ông hoàng làm cho lão đại của bọn họ chỉ mới nghe tên đã quỳ lạy đến không thể quỳ hơn được nữa!



Ông hoàng lấy sức một người trấn áp toàn bộ giới xã hội đen Thiên Hải, làm cho các thế lực của phương bắc cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh!

Ông hoàng chỉ một đấm đã giết chết cao thủ võ đạo Diệp Tâm Hỏa!



Bọn họ chưa từng gặp Giang Ninh, bởi vì không có tư cách gặp, nhưng những người này còn biết rõ về ảnh chụp của Giang Ninh và những người quan trọng bên cạnh hắn hơn cả ba mẹ của bọn họ.

Bởi vì đó là người tuyệt đối không thể trêu chọc, không thể xúc phạm, không thể có chút bất kính nào!

Nhưng bây giờ, Phí Hậu trước mắt bảo bọn họ bắt lấy Giang Ninh để ông ta tát hắn mấy cái.



Còn muốn bọn họ đánh gãy chân của Giang Ninh, ném hắn ra ngoài à?

Hầu kết của mấy người chuyển động, cảm giác hai chân mình có chút run rẩy, suýt nữa thì bị dọa són ra quần.



“Đánh gãy chân tôi à?”

Giang Ninh nhìn lướt qua và hơi híp mắt lại: “Cho tới bây giờ không ai dám nói với tôi những lời như vậy cả”

Ầm ầm.



Đầu mấy người lập tức nổ mạnh, trở nên trống rỗng!

“Quá kiêu ngạo!”



Phí Hậu giận dữ nói: “Các người còn đứng ngây ra đấy làm gì? Bắt cậu ta lại, đánh gãy chân của cậu ta đi!”

Mấy người làm sao dám hành động chứ.

Bọn họ như bị đinh ghim chặt xuống mặt đất, ngay cả linh hồn cũng không thể động đậy được chút nào.



“Vậy thì đánh gãy đi”

Giang Ninh đột nhiên nói.



Phí Hậu sửng sốt, hình như chưa kịp phản ứng được, Giang Ninh lại đồng ý à?

Chủ động đồng ý để cho người ta đánh gãy chân của hắn sao?

Xem ra hắn tự hiểu lấy mình, dám phản kháng thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều!



“Hừ, coi như cậu thức thời, vậy thì đánh gãy… A!”

Phí Hậu còn chưa nói xong đã bị người đá một cái từ phía sau, người ngã nhào xuống đất.



“Bắt hắn lại!”

Người dẫn đầu nói với giọng điệu cực kỳ lạnh lùng, còn vô cùng tức giận.

Suýt nữa, suýt nữa thì bọn họ đã xúc phạm tới ông hoàng này!



Cũng không cần Giang Ninh ra tay, càng không dùng đàn sói trong tay của Giang Ninh, lão đại của bọn họ sẽ lột sạch da của bọn họ trước!

“Các người, các người làm gì… A a!”



Không chờ tới khi Phí Hậu đang kinh ngạc kịp phản ứng, người đàn ông dẫn đầu đã giơ tay lên, liên tục tát mười mấy cái vô cùng hung ác.

“Đánh hắn! Đánh hắn cơ mài A! Sao các người lại… đánh tôi thết”
“Người đáng đánh chính là ông!”



Người đàn ông dẫn đầu tức giận nói: “Giữ chặt cho tôi!”

Trong lòng mấy người khác vừa nghĩ lại đã thấy sợ, hận Phí Hậu muốn chết. Ông ta suýt nữa đã hại chết bọn họ rồi. Lúc này, bọn họ giữ thật chặt lấy Phí Hậu, để cho người đàn ông kia tát từng phát, đánh cho miệng của Phí Hậu đầy máu.



Rắc!

Hai tiếng xương gấy vang lên, cả mặt Phí Hậu đã đỏ bừng, sau đó lại trở nên trắng bệch, ôm lấy hai chân của mình, toàn thân cũng đang co giật.

Đến giờ phút này ông ta vẫn chưa thể hiểu nổi, tại sao người bị đánh lại là ông ta. Những người này đều bị mù sao?



"Đánh Giang Ninh! Đánh Giang Ninh cơ mà!"

“Người như thế không có tư cách tham gia bữa tiệc giao lưu, ném ra”



Giang Ninh thản nhiên nói.

“Vâng!”

Mấy người lập tức kéo Phí Hậu đi.



Đến lúc đó, Phí Hậu mới kịp phản ứng. Bọn họ… Bọn họ đều nghe lời Giang Ninh?

Vì sao chứ?



Nhìn sắc mặt của bọn họ hình như vô cùng sợ Giang Ninh, thậm chí có thể nói là khủng hoảng!

Làm sao có thể như vậy được? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?

“Thả tôi ra… Các người muốn làm gì… Các người… A a!”



Giang Ninh không để ý nữa, ai mới là chó mèo thì bây giờ đã rất rõ ràng rồi.

Hắn đi thẳng về phía hội trường.



Trong hội trường, ánh đèn sáng ngời, một nghệ sĩ đang kéo đàn vi-ô-lông đầy tao nhã, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương làm tâm hồn và thể xác của người ta đều dần dần bình tĩnh lại.

Không ít người cầm rượu vang trong tay, đi qua đi lại nói chuyện với bạn bè, nói chuyện với khách, vô cùng náo nhiệt.

“Tổng giám đốc Lâm tới rồi Lâm Vũ Chân mặc chiếc váy nhìn quá xinh đẹp khiến mọi người ở đó đều kinh ngạc, cũng làm cho những người phụ nữ khác hận không thể cách xa cô thêm một chút.



Rất nhiều người đàn ông không thể rời tầm mắt khỏi cô.

Trong tay cô cầm một ly rượu vang, lần lượt tới chào từng người khách với vẻ ung dung lại tao nhã.



“Sao mãi vẫn chưa thấy Giang Ninh tới vậy?”

Lâm Vũ Chân thầm nghĩ, chỉ đỗ một chiếc xe, không đến mức phải lâu như vậy chứ?

Dương La Lâm từ phía xa bước vào, liếc mắt đã thấy được Lâm Vũ Chân đang tỏa sáng, ánh mắt anh ta cũng không khỏi sáng lên.



Cô chẳng khác nào ngôi sao giữa đêm tối, anh ta muốn không chú ý cũng khó.


“Đúng là quá đẹp.”



Dương La Lâm không nhịn được nói: “Người phụ nữ như vậy mới có tư cách xứng đôi với tôi.”

Anh ta vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ lập tức cầm khay đưa một ly rượu vang qua.

Dương La Lâm đang muốn đi qua chào hỏi Lâm Vũ Chân, người tài xế đi theo bên cạnh lại đột nhiên mở miệng: “Sao hắn cũng vào được vậy?”



Ở khu tiệc đứng, Giang Ninh đang cầm đĩa lấy bánh ngọt, dường như phát hiện ra món mình thích ăn nhất nên hắn đã lấy đầy một đĩa.

Dương La Lâm quay đầu nhìn lại, lập tức nhíu mày.



Anh ta không thích Giang Ninh, một người xúc phạm người nhà họ Dương anh ta lại còn có thể đi vào à.

“Xem ra Phí Hậu thật đúng là một kẻ vô dụng, chỉ dẫn người đi bắt cũng không thể bắt được.”

Dương La Lâm khinh thường liếc nhìn Giang Ninh: “Quả nhiên là vào để trộm đồ ăn”



“Cậu Dương…”

Tài xế có phần không nhịn được, muốn xông qua vạch trần Giang Ninh, làm hắn phải xấu mặt ở trước mặt mọi người.



“Không cần” C

Dương La Lâm lắc đầu: “Chỉ là một nhân vật nhỏ, còn chưa đủ tư cách để cho tôi để ý.”

Anh ta cần phải giữ vững phong độ và tu dưỡng của mình, sao có thể đi tính toán với một con kiến hôi?



“Vâng”

Tài xế không dám nói nữa, tự mình tìm một chỗ vắng vẻ và ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, suy nghĩ xem có cách nào trả thù Giang Ninh thật đau hay không!



“Tên khốn kiếp này đi đâu vậy?”

Lâm Vũ Chân nhìn xung quanh, đột nhiên thấy Giang Ninh đang đứng sát ở khu tiệc đứng để thưởng thức bánh ngọt tinh tế và tuyệt đẹp kia, cô suýt nữa đã không nhịn được cười.

Đồ tham ăn! Đều tại Tô Mai đã thật sự nuôi Giang Ninh thành một kẻ tham ăn rồi.



Cô đang muốn đi qua thì một ly rượu vang đỏ lại đưa tới.

“Tổng giám đốc Lâm, hôm nay trông cô thật xinh đẹp.”



Dương La Lâm mặc bộ vest tinh tế, dáng người thẳng tắp, anh ta với gương mặt đẹp trai này vừa đi vào hội trường đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người phụ nữ.

Lúc này, anh ta chắc chắn có thể coi là tao nhã, phong độ phiêu dật với sức hấp dẫn vô hạn: “Có thể chạm cốc với tổng giám đốc Lâm một cái được không?”

Người đàn ông ưu tú như vậy, đổi lại là ai có thể từ chối được chứ?



Rất nhiều người phụ nữ đều siết chặt nắm tay, trên mặt đã không giấu được vẻ ghen tỵ của mình!

“Thật ngại quá.”



Nhưng Lâm Vũ Chân không nhận lấy ly rượu mà cười xin lỗi một tiếng, rồi đi thẳng về phía Giang Ninh.
Âm nhạc trong hội trường hình như lập tức dừng lại, Dương La Lâm có phần không dám tin.



Mình lại bị từ chối à?

Anh ta chủ động mở miệng, Lâm Vũ Chân lại từ chối, hơn nữa còn là từ chối mình trước mặt nhiều người như vậy, Ngay cả chạm cốc, uống một hớp rượu với mình cũng không muốn à?



Xung quanh có rất nhiều người đang chú ý tới mình, cảnh tượng như vậy gần như đều bị bọn họ nhìn thấy.

Dương La Lâm lập tức cảm giác mặt hơi đau rát.

Giống như bị người ta tát một cái!



Nhưng một lúc sau, anh ta đã khôi phục lại, trên mặt vân duy trì nụ cười thản nhiên, quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân đi về phía Giang Ninh.

Dáng vẻ anh ta thản nhiên như gió thoảng mây bay, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn là dáng vẻ phong độ phiêu dật.



Nhưng trong mắt Dương La Lâm ánh lên vẻ tức giận, lại có phần không thể giấu được.

Anh ta giả vờ không để ý, đi tới bên cạnh một cô gái khác và đưa rượu đưa cho cô ta. Cô gái kia lập tức hưng phấn, còn tưởng rằng mình đang năm mơ.

“Trên tay người đẹp làm sao có thể không có rượu chứ”



Dương La Lâm hóa giải sự bối rối của mình, chìa ly rượu trong, cụng nhẹ với cô gái rồi xoay người ung dung rời đi.

Còn cô gái kia vẫn giống như đang mơ, hưng phấn suýt nữa thì kêu lên.



Dương La Lâm lại chủ động tìm cô ta chạm cốc uống rượu!

Cô ta không nhịn được chia sẻ với bạn của mình!

Mà Dương La Lâm đi qua một bên, nhìn như không để ý nhưng ánh mắt vẫn luôn theo dõi Lâm Vũ Chân.



Lâm Vũ Chân đi tới trước mặt Giang Ninh, cố ý hừ một tiếng: “Anh trốn ở đây làm gì vậy?”

“Ăn thôi”



Giang Ninh ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm Vũ Chân: “Anh đói rồi.”

Lâm Vũ Chân dở khóc dở cười.

Ở đây, tất cả mọi người đang uống rượu trò chuyện, kết giao bạn bè, nhưng chẳng mấy ai để ý nhiều đến đồ ăn, Giang Ninh vẫn thật khác người.




Cũng đúng thôi, người ở đây hoàn toàn chẳng có ai có thể khiến cho Giang Ninh có hứng thú kết giao.

Nếu không phải vì bảo vệ mình, sợ rằng Giang Ninh cũng chẳng muốn tới.



“Vậy anh ở bên này, đừng đi xa, em muốn nhìn thấy anh”

Lâm Vũ Chân hơi đỏ mặt nói.

Không nhìn thấy Giang Ninh, trong lòng cô lúc nào cũng có chút căng thẳng.



Trước đây Lâm Vũ Chân cũng rất ít khi xuất hiện trong những nơi như thế này, cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm. Bây giờ tập đoàn Lâm thị muốn phát triển, cô còn là đại tướng mở mang bờ cõi cho Lâm thị, sau này chỉ sợ sẽ phải gặp nhiều chứ không ít.

Chỉ cần có Giang Ninh đi cùng, cô sẽ không thấy sợ nữa.



“ừ”

Giang Ninh khẽ gật đầu, dáng vẻ phục tùng mệnh lệnh, còn cố ý cung kính nói: “Vâng, tổng giám đốc Lâm”

Lâm Vũ Chân nhìn dáng vẻ nghiêm trang, đàng hoàng của Giang Ninh lại có chút buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn xuống, còn hạ giọng nói: "Món bánh gạo nếp kia ngon lắm đấy. Em mới lén ăn được một cái!”



Cô nói xong lại xoay người rời đi, tiếp tục chào hỏi những người khách khác.

Lâm Vũ Chân ở phía xa, đưa lưng lại với Dương La Lâm, anh ta không thấy được vẻ mặt cố ý tỏ ra tinh nghịch của cô, chỉ thấy Giang Ninh nghiêm trang gật đầu, anh ta lập tức biết được thân phận của hắn.



“Hóa ra là tài xế của Lâm Vũ Chân, không trách được, ngay cả người của tôi mà cũng dám đánh.”

Trước đó anh ta còn tưởng rằng Giang Ni

Hừ, chỉ là một người tài xế, có thể so sánh được với mình sao?



Lâm Vũ Chân không uống rượu của mình, chỉ sợ là có việc gấp muốn căn dặn tài xế, bằng không làm sao có thể khiến mình mất mặt như vậy được?

Dương La Lâm nghĩ đến đây, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.



“Nếu là tài xế của Lâm Vũ Chân, vậy tôi tạm tha cho anh một mạng”

Anh ta liếc nhìn Giang Ninh, vốn định nghiêm khắc giáo huấn Giang Ninh, nhưng nể mặt của Lâm Vũ Chân nên có thể tha cho hắn.

Dù sao, sau này anh ta sẽ muốn chiếm được Lâm Vũ Chân, sợ rằng còn không tránh khỏi phải tìm người tài xế Giang Ninh này nhờ giúp đỡ.



Dương La Lâm híp mắt lại, lắc ly rượu vang trong tay và đi về phía Giang Ninh.
“Anh bạn, có thể uống một ly không?”



Dương La Lâm cười nói, trên mặt ấm áp như gió xuân, thoạt nhìn vô cùng ôn hoà.

Giang Ninh liếc nhìn anh ta: “Tôi phải lái xe, không thể uống rượu”



Quả nhiên là tài xế! Trong lòng Dương La Lâm càng thêm chắc chắn.

“Vậy cũng được, an toàn của tổng giám đốc Lâm quan trọng hơn”

Dương La Lâm nói: “Vừa rồi tài xế của tôi với anh có chút hiểu nhầm, tôi thay mặt anh ta xin lỗi anh, mong anh đừng để trong lòng.”



Giang Ninh híp mắt lại, người này tới xin lỗi mình à?

Hắn nhìn chằm chằm vào Dương La Lâm, đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu tất cả, thấy rõ suy nghĩ ở sâu trong lòng anh ta.



Với chút đạo hạnh như vậy còn muốn giấu được mình sao?

“Đây là danh thiếp của tôi, về sau có chuyện gì cần tôi thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.

Dương La Lâm lấy danh thiếp ra và đưa cho Giang Ninh, nhưng anh ta chỉ đưa tới bằng một tay, không nhìn ra có gì khách sáo.



Giang Ninh gật đầu.

“Cậu Dương tuấn tú lịch sự, xem ra là cảm thấy hứng thú đối với tổng giám đốc Lâm sao?”



Hắn hỏi thẳng.

Mắt Dương La Lâm híp lại, trong lòng thầm nghĩ, xem ra tài xế này có chút năng lực quan sát.

Nhưng anh ta không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười.



“Tổng giám đốc Lâm là một cô gái cực kỳ xuất sắc, ánh mắt cũng rất cao, cô ấy thật sự coi thường những gã đàn ông bình thường.”


Giang Ninh thở dài: “Cho dù là cậu Dương đây, sợ rằng ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất cũng không đạt được đâu.”



Nghe hắn nói thế, Dương La Lâm khẽ nhíu mày. Giang Ninh nói vậy là có ý gì?

Mình thậm chí còn không đạt nổi tiêu chuẩn thấp nhất à?

“Ha ha, theo đuổi con gái là chuyện rất đáng nghiên cứu" Giang Ninh không để ý tới vẻ mặt của Dương La Lâm, nói tiếp: “Nếu cậu Dương muốn học, tôi thật ra có thể dạy cậu.”



Dương La Lâm cười lạnh một tiếng: “Anh dạy tôi à?”

Thân là tài xế của Lâm Vũ Chân quả thật sẽ càng hiểu rõ Lâm Vũ Chân hơn, nhưng Dương La Lâm anh ta muốn chiếm được một cô gái, còn cần người khác dạy nữa sao?



Đúng là nực cười!

“Không tin à?”

Giang Ninh cười nhạt, hắn vừa dứt lời, âm nhạc trong hội trường đã đổi lại thành bản nhạc nhảy, nhanh chóng có người bắt cặp rồi tiến vào sàn nhảy.



“Nếu cậu Dương không tin, có thể thử mời tổng giám đốc Lâm khiêu vũ, cậu xem thử cô ấy có đồng ý không”

Vẻ mặt hắn tùy ý nói: “Nếu cậu có thể thành công, tôi sẽ ăn hết số bánh ngọt này”



Dương La Lâm nhướng mày. Anh ta xem thường chuyện đánh cược với Giang Ninh, nhưng Giang Ninh nói lời này đã kích thích anh ta.

Vừa rồi Lâm Vũ Chân đã từ chối rượu do mình đưa tới, bây giờ còn tính từ chối mình mời cô ta khiêu vũ à?

Không thể như vậy được!



Đổi lại là ai khác, đều không có cách nào từ chối được, càng không cần phải nói, anh ta còn là cậu cả nhà họ Dương, người thừa kế tương lai của tập đoàn Dương thị!

“Nếu cậu thua, vậy số bánh ngọt này”



Giang Ninh cầm một đĩa lớn chất đầy bánh ngọt với đủ màu sắc khác nhau: “Cậu phải ăn hết tất cả đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom