• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Truyện Chiến Thần Cuồng Phong - Tần Vũ Phong (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 610

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.

**********







Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Chương 610:



“Cung nghênh Chiến thần Thiên Vũ!”. Tám trăm tướng sĩ đồng thanh lên tiếng, khi thể ngất trời.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tần Vũ Phong từ trên chuyên cơ đi xuống, nhìn thấy tám trăm tướng sĩ, hờ hững gật đầu một cái.



Thanh Long và Huyền Vũ, đi ra từ trong đám người.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thanh Long đứng ở bên trái, thân hình vô cùng cao lớn. Cho dù đứng trong đông đảo các tướng sĩ của doanh trại Thần Sách, anh ta vẫn rất nổi bật, lông mày thấp mắt sâu, trên trán còn có một vết sẹo nằm xiên. Một cỗ khí thể không giận mà uy, nhìn hết sức tàn bạo.



Huyền Vũ ở một bên, chiều cao hơi kém hơn Thanh Long một chút, nhưng cũng là người cao lớn anh vũ bất phàm, tóc ngắn màu đen sát rất da đầu. Bắp thịt trên người, dường như khiến quân phục màu xanh căng rách.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Trông Huyền Vũ là một người ít nói kiệm lời, nhưng đồng thời cũng là người dũng mãnh giống như Thanh Long!




Hai người đứng trước mặt Tần Vũ Phong, đồng loạt quỳ một chân, hành lễ trong quân đội với Tần Vũ Phong.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Thiên Vũ đại nhân! Thuộc hạ vô năng, không tra ra được âm mưu của kẻ địch, khiến cho cô Kiều Như và chiến hữu rơi vào tay kẻ địch! Xin Thiên Vũ đại nhân trách phạt!”



“Xin Thiên Vũ đại nhân trách phạt!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Hai người đồng thanh xin tội, tự mời trách phạt.



Nhưng Tây Vũ Phong lắc đầu một cái: “Bây giờ không phải thời điểm hỏi tội! Trước đó các cậu thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài, cũng không trách các cậu được! Có tin tức gì mới không?”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thanh Long gật đầu một cái: “Hồi bẩm Thiên Vũ đại nhân! Ở trong cơ thể thống lĩnh Tiêu, có một con chip đặc biệt ở biên giới phía Bắc, có thể kiểm tra tình trạng cơ thể của tướng sĩ, đồng thời cũng có thể xác định vị trí! Trước khi ngài tới, chúng tôi cũng đã tra được vị trí của thống lĩnh Tiêu!”



“Hiện tại, anh ấy đang ở cao ốc Hồng Tỉnh ở trung tâm thành phố Đông Hải, nơi đó chính là sản nghiệp dưới danh nghĩa Tân Phiệt!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tần Vũ Phong nghe xong, gật đầu một cái, trong con người tản ra khí lạnh thấu xương, người tiếp xúc ánh mắt với anh, không khỏi phát lạnh trong lòng.



“Chuẩn bị cứu Tiêu Mặc Chiến, đồng đội của chúng ta và Lâm Kiều Như, lần hành động này lấy biệt hiệu “Huyết Vũ”, người nào ngăn cản, giết chết bất luận tội, trực tiếp tắm máu!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Tuân lệnh!”



Tám trăm tướng sĩ tinh nhuệ của doanh trại Thần Sách đồng thanh lên tiếng, sẵn sàng hành động. Mỗi một người đều có thể cảm nhận rõ ràng, lửa giận của Tần Vũ Phong!





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cơn giận của Chiến thần!



Chảy máu ngàn dặm, phơi thây vạn lý!





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tất cả mọi người đều biết, đối với bất kỳ một tướng sĩ dưới trướng nào, cho dù là binh tốt bình thường, chiến thần Thiên Vũ đều có tình nghĩa sâu nặng với bọn họ.



Trước đây, thời điểm Tân Vũ Phong ở biên giới phía Bắc, đã từng đối địch với người Độc Quyết, đêm khuya đánh úp bất ngờ, giết chết mấy thuộc hạ của Tân Vũ Phong, kết quả lửa giận của Tần Vũ Phong bùng cháy. .





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Ngày tiếp theo, chỉ với sức của một mình mình, anh ấy tắm máu hết mấy bộ lạc của Độc Quyết!



Cho nên đến ngày hôm nay, Tần Vũ Phong sử dụng tám trăm người của Doanh trại Thần Sách, chỉ vì cứu hai mươi tướng sĩ, đương nhiên không một ai chất vấn.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Bởi vì tất cả mọi người đều biết, bọn họ kính trọng Tấn Vũ Phong, Tần Vũ Phong cũng yêu mến những thuộc hạ bọn họ!



Bất kỳ một người nào trong số bọn họ, ngày hôm sau nếu như rơi vào tình cảnh như Tiêu Mặc Chiến, chiến thần Thiên Vũ, cũng sẽ làm ra chuyện giống như vậy!





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Rất nhanh, Tần Vũ Phong mang theo tám trăm tướng sĩ tinh nhuệ, đồng tâm tiến đến cao ốc Hồng Tỉnh của Tần Phiệt.



“Đại nhân!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Thanh Long đưa tới một cái ống nhòm, Tân Vũ Phong nhận lấy giơ lên trước mắt, nhìn vào trong cao ốc.



Quả nhiên, ở trong đó có không ít hộ vệ Tân Phiệt tuần tra không ngừng. Lúc này, trong tai nghe của Tần Vũ Phong, truyền đến từng hồi báo cáo.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Khu số một, dọn dẹp xong!”



“Khu số hai, đã sắp xếp vào vị trí!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Khu số ba, đã nhằm đánh lén!”



Tần Vũ Phong hạ thấp ống nhòm trong tay xuống, nhìn về phía cao tốc Hồng Tỉnh đồ sộ, híp con người.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






“Trừ tay súng bắn tỉa, những người còn lại tuỳ thời phá vòng vây!”



“Rõ!”





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Tầng trên cùng của cao ốc Hồng Tỉnh, lần thứ ba mươi ba.



Tầng này không có bất kỳ cái cửa sổ nào, thậm chí nhìn từ bên ngoài cao ốc Hồng Tỉnh, dường như chỉ có ba mươi hai tầng.





Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Trong thang máy của toà nhà đồ sộ, cao nhất cũng chỉ có thể đến được tầng ba mươi hai, muốn lên đến tầng ba mười ba, cần phải điền mật mã.





------



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”






Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom