• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1332: Đến Côn Luân, vào Lôi Hải

Đôi móc ngọc này không có tác dụng gì quá lớn với Tiêu Chính Văn.

Nhưng chính là bảo vật tối cao với Khương Vy Nhan.

Nhưng để kiểm tra tính hiệu quả của đôi móc ngọc này, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói: “Các người đều là người của dược tông, tôi tin chắc hẳn là không thiếu cao thủ dùng độc nhỉ? Ai có thạch tín thì lấy ra đây”.

“Tôi có”.

Một thanh niên vội bước ra khỏi đám người đưa một bao giấy trắng cho Tiêu Chính Văn.

“Ăn nó thử xem”.

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đưa bao giấy nhỏ màu trắng đó cho Thừa Tiếu Thiên.

Thừa Tiếu Thiên nuốt nước bọt, khổ sở nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, xem như tôi mang theo móc ngọc uống phải thuốc độc này, nhưng trong vòng ba ngày nếu lấy móc ngọc đi thì tôi sẽ chết”.

Giải độc cũng cần phải có thời gian, ba ngày đã có thể giải hết hoàn toàn độc của thạch tín đã rất đáng sợ rồi.

“Không ăn thì giờ anh sẽ chết”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Thừa Tiếu Thiên tuyệt vọng nhìn sư huynh Sở Thiên Thư của mình, lúc này Sở Thiên Thư đâu dám lên tiếng nói giúp hắn.

Lỡ sơ suất chọc giận Tiêu Chính Văn thì vài phút sau sẽ trở thành thi thể không xương mất.

Hết cách rồi, Thừa Tiếu Thiên chỉ đành nhận lấy bao thạch tín, xé mở ra rồi đổ vào miệng.

Thấy sau khi uống thạch tín, vẻ mặt Thừa Tiếu Thiên không có gì khác lạ. Gần nửa tiếng sau, không có gì bất thường xảy ra, Tiêu Chính Văn lấy đôi móc ngọc từ trong tay Thừa Tiếu Thiên.

Nhưng vừa lấy móc ngọc đi chưa được năm phút, Thừa Tiếu Thiên đã ngã xuống đất, máu đỏ thẫm liên tục chảy ra từ mũi và tai.

“Sư… sư huynh Sở… cứu … cứu tôi!”

Thừa Tiếu Thiên lấy chút sức lực cuối cùng liều mạng cầu cứu với Sở Thiên Thư, nhưng Sở Thiên Thư lại như không nghe thấy, vẫn cúi đầu quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Thôi vậy, nếu ông có thể cứu được hắn thì cứ giúp hắn đi”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn đưa đôi móc ngọc đó cho Khương Vy Nhan.

“Vâng!”

Lúc này Sở Thiên Thư mới bò dậy bỏ một viên thuốc màu đen vào miệng Thừa Tiếu Thiên.

Chẳng lâu sau, Thừa Tiếu Thiên mới dần chuyển biến tốt hơn.

“Ác Lộ Hoàn?”

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Sở Thiên Thư kinh ngạc nói.

Thuốc này là thuốc chuyên chữa trị các loại độc mạnh.

Hơn nữa cách dùng là lấy độc trị độc, cũng được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục, chỉ là cách điều chế đã bị thất truyền từ lâu.

Không ngờ người của Thần Nông Cốc vẫn có thể điều chế ra được loại thuốc thần kỳ này.

“Quả nhiên vua Bắc Lương có đôi mắt tinh tường, chỗ tôi vẫn còn mười lăm viên, đều đưa hết cho vua Bắc Lương”.

Sở Thiên Thư vội lấy một bình thuốc màu đen ra, hai tay đưa đến trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Ông có biết cách điều chế thế nào không?”

Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.

“Vua Bắc Lương, nói thật tôi không thể điều chế ra thuốc, đây là lúc bố tôi còn sống đã tự tay điều chế ra, tôi… tôi không giỏi về mấy thứ này”.

Sở Thiên Thư bất lực nói.

Tiêu Chính Văn nhận lấy bình thuốc nhỏ màu đen đó rồi lại nhìn Sở Thiên Thư, xác định cụ ta không nói dối mới nói với mọi người: “Các người có thể đi được rồi, nhưng phải nhớ Hoa Quốc có pháp luật của Hoa Quốc, quy tắc của các người chỉ có thể áp dụng trong dược tông”.

“Nếu lần sau tôi nghe được tin đồn tương tự như vậy, hoặc các người lại đi cướp phương thuốc của người khác bằng thủ đoạn tương tự thì cẩn thận đầu của các người đấy”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn vung tay lên với Long Nguyệt.

Mấy chục chiếc xe tăng và mấy chiếc máy bay trực thăng đều đổi hướng.

Một chiếc trực thăng trong đó dừng lại trước mặt Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.

“Điện chủ, cô Khương, mời lên máy bay!”

Long Nguyệt tiến đến trước nói.

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu rồi kéo Khương Vy Nhan cùng lên máy bay trực thăng.

Đến khi chiếc máy bay trực thăng chở Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đi xa, mọi người trong dược tông mới thở phào nhẹ nhõm.

“Điện chủ, chúng ta về Giang Trung hay là…”

Long Nguyệt ngồi ở ghế phó lái xoay người lại nói.

“Đưa Vy Nhan về, tôi muốn đến núi Côn Luân, khoảng thời gian này phải giám sát chặt chẽ từng hành động của dược tông. Nếu phát hiện họ có hành động gì khác thường thì gọi vào số này, sẽ có người ra mặt giải quyết”.

Dứt lời, Tiêu Chính Văn đưa số điện thoại của Độ Thiên Chân Nhân cho Long Nguyệt.

Thật ra lần này Độ Thiên Chân Nhân không đến cùng Tiêu Chính Văn mà vào trong rừng sâu để lĩnh hội trận pháp.

Trong khoảng thời gian này tạm thời giao lại vấn đề an toàn của Khương Vy Nhan và hai đứa nhóc cho điện Thần Long.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng tự biết rõ lệnh cấm của cường giả cảnh giới Thiên Thần được gỡ bỏ chỉ là vấn đề thời gian.

Thực lực của Độ Thiên Chân Nhân cũng liên quan trực tiếp đến sự an toàn tính mạng của người nhà anh.

Nếu cụ ta có thể nhân cơ hội này đột phá cảnh giới Thiên Thần thì cũng là một sự trợ giúp rất lớn với Tiêu Chính Văn.

“Vâng!”

Long Nguyệt đáp một tiếng, sau đó dặn dò với người lái cho máy bay hạ cánh trên đỉnh một ngọn núi.

Nhìn bóng lưng rời của Tiêu Chính Văn, Khương Vy Nhan lo lắng siết chặt nắm đấm.

Tuy rằng cô không biết Tiêu Chính Văn phải đối mặt với nguy hiểm và thử thách gì trong chuyến đi này, nhưng cô cũng có thể đoán được mức độ nguy hiểm của nó từ vẻ mặt của Tiêu Chính Văn.

Nhưng có một số việc Tiêu Chính Văn bắt buộc phải làm, đây là sứ mệnh của anh.

Khương Vy Nhan chỉ có thể thầm cầu nguyện cho anh, lặng thầm đứng phía sau ủng hộ anh.

Từ thành phố Thiên Phủ đến núi Côn Luân phải đi hàng trăm cây số.

Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ mất chưa đến một ngày đã đến được một sân nhỏ bên cạnh gò đất Côn Luân.

Vừa bước vào, Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc đang nướng đồ ăn cho cháu của mình trong sân.

Bên cạnh là ông Nhạc và bà Nhạc đang nằm trên ghế hóng mát.

Nghe thấy tiếng bước chân, Nhạc Trung Kỳ đứng dậy nói: “Này, thằng nhóc cậu cũng đúng giờ phết đấy, ngày mai vừa đúng một tháng, được, rất…”

Mới nói được một nửa, Nhạc Trung Kỳ khẽ đổi sắc.

Mặc dù vẻ ngoài Tiêu Chính Văn thoạt nhìn đã hồi phục như cũ, nhưng bên trong vẫn còn chất độc tàn dư chưa được loại bỏ.

Đinh Phụng Kiều cũng biến sắc, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu trúng độc à?”

Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó kể lại chuyện mình trúng độc cho hai người nghe rồi cười nói: “Ông bà à, độc của tôi đã được giải rồi, bây giờ đã hồi phục kha khá, hẳn có thể đi vào Lôi Hải, Côn Luân rồi”.

Nghe anh nói thế, Nhạc Trung Kỳ hít sâu nói: “Này, có thể cậu vẫn chưa biết sắp tới cậu phải đối mặt với những gì đâu”.

“Cậu có biết tiến vào Lôi Hải Côn Luân, chỉ có bản thân cậu mới có thể giúp được cậu, hơn nữa không thể băng qua Lôi Hải bằng trận pháp mà là bảo vệ mạng sống bằng trận pháp”.

“Bất kỳ ai muốn dung hợp tim Bạch Long đều phải trải qua thử thách của Lôi Hải, đây không phải là vấn đề mạng dài hay ngắn mà là phải trải qua rửa tội của Lôi Hải”.

“Với tình hình hiện giờ của cậu, tiến vào Lôi Hải đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết”.

Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long nghe thế cũng biến sắc, bị Lôi Hải rửa tội?

Mặc dù cảnh giới Thiên Vương đã rất mạnh rồi nhưng so với uy lực cuồn cuộn của trời thì chỉ là hạt cát bé nhỏ.

Trải qua lễ rửa tội của Lôi Hải không chỉ là dựa vào ý chí.

Cho dù Tiêu Chính Văn đang ở trạng thái đỉnh cao cũng chưa chắc có thể toàn mạng trở về.

“Tiêu Chính Văn, cậu… cậu phải suy xét cẩn thận. Dù không đi vào Lôi Hải, không cần tim Bạch Long đó cũng không thể đùa giỡn với mạng sống được”.

Giang Vạn Long lên tiếng khuyên can Tiêu Chính Văn.

Nhạc Trung Kỳ rất nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Nếu ngày mai không đi thì phải đợi một trăm năm nữa, sở dĩ hẹn cậu vào ngày mai chính là vì ngày mai là ngày đại nạn sấm sét một trăm năm mới có một lần”.

“Gọi là ngày đại nạn sấm sét tức là sức mạnh của Lôi Hải sẽ giảm gấp đôi bình thường”.

“Nếu người nào không biết mà tùy ý đi vào Lôi Hải thì chắc chắn sẽ chết”.

Nghe thế mọi người đều rơi vào im lặng…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom