Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 281-285

Chương 281 Giết chết 7 người trong giây lát! 1

Trong cảm giác của bọn họ, những người trước mắt này tựa hồ đã không còn là con người nữa, mặt đất đầy vết nứt, từng đạo hỏa diễm cùng đao mang màu xanh ngưng kết mà thành, lực công kích như vậy nào có con người nào là đối thủ của bọn họ?

"Thực lực Diệp Tinh mạnh như vậy! Xem ra Phong Diệp Cốc bảy người liên hợp lại cũng không làm gì được hắn." Trong mắt Hoàng Viêm lộ ra một tia vui sướng.

Bên cạnh, Tần Nhược Hi nhìn trận chiến, sắc mặt lại vô cùng phức tạp.

Hiện tại trong lòng cô ta cũng không biết là cảm thụ gì nữa.

Nhớ tới trước kia cô ta nói với Diệp Tinh không cần dây dưa với mình, trên mặt cô ta lại càng nóng rát.

Như Hoàng Viêm, Tần Nhược Hi còn có thể nhìn ra mấy người Diệp Tinh chiến đấu, những người khác không có thực lực hoàn toàn nhìn không ra, nhưng rất nhiều trong số bọn họ đều là mặt mang vẻ hưng phấn.

Trận chiến này tựa như của thần linh lại phát sinh trước mắt bọn họ.

"Nếu chúng ta đạt đến mức này thì sao ta?"

Mọi người biết quang đoàn tu luyện tồn tại, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.

"Đây ... Đây là ông chủ?" Lúc này Trần Quân Nam sững sờ nhìn Diệp Tinh trong sân.

Ở trong mắt anh ta, Diệp Tinh vẫn là một thanh niên rất bình tĩnh, tính tình cũng rất tốt, làm chuyện gì cũng nắm chắc phần thắng, trừ chuyện đó ra thì không có gì khác.

Thế nhưng Diệp Tinh trước mắt bỗng nhiên biểu hiện ra thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi như vậy.

"Đây là thanh niên thoạt nhìn rất đẹp trai tỏa nắng kia sao?" Bên cạnh Trần Quân Nam, Lan Nhược Lâm nhìn Diệp Tinh, hai mắt càng mở to.

Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Diệp Tinh, còn tiến lên hỏi Diệp Tinh có tính trở thành minh tinh hay không.

Khống chế lửa, một cước dẫm nát mặt đất, lấy sức lực một người nghênh chiến bảy vị cường giả thần linh Phong Diệp Cốc còn không bị dồn vào thế hạ phong, điều này làm cho cô ta căn bản khó có thể liên tưởng thanh niên đẹp trai như ánh mặt trời trước kia cùng người trước mắt là cùng một người.

Bên cạnh Lan Nhược Lâm, Khương Y cùng Ôn Hinh cũng mở to hai mắt nhìn, trong mắt các cô hiện lên dị sắc.

Thân pháp thần linh như vậy hoàn toàn lật đổ nhận thức trong lòng các cô, nhưng lại khiến cho các cô nhịn không được trong lòng sinh ra thèm khát.

......

\- Phanh! Phanh!

Trong chỗ chiến đấu, Diệp Tinh còn đang cùng đám người Phong Diệp Cốc Cốc Dụng chiến đấu.

Hắn tiếp nhận một đạo thanh sắc đao mang công kích, nhưng đồng thời một quyền cũng vung ra, trực tiếp nện vào trên người một vị trưởng lão.

Thân thể của hắn lùi lại vài bước, mà vị trưởng lão kia cũng như thế, trong miệng thậm chí có máu chảy ra.

\- Diệp Tinh bị đánh lui!

\- Vị trưởng lão kia cũng bị thương rồi!

......

Công kích qua đi, nhất thời một số người kinh hô.

"Lão ngũ." mấy người Cốc Dụng kinh hãi.

"Ta không sao." Ngũ trưởng lão Phong Diệp Cốc lắc đầu, trên mặt ông ta có một tia thận trọng, nói: "Chưởng môn, Diệp Tinh này thực lực quá mức cường tráng, chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp kia!"

Cốc Dụng chỉ dừng một chút, liền gật đầu, nói: "Được, hiện tại chúng ta tìm cơ hội!"

Mấy người đều hiểu được lời này nói là có ý gì.

"Ha ha, Phong Diệp Cốc cũng chỉ có như thế." Diệp Tinh một quyền đánh lui ngũ trưởng lão Phong Diệp Cốc, tựa hồ rất đắc ý nói.

\- Tiểu tử, đừng có mà càn rỡ! Đại trưởng lão Phong Diệp Cốc gầm nhẹ một tiếng, lôi điện trên người chớp động, trực tiếp mà đánh tới Diệp Tinh.

Ông ta là cường giả trung kỳ vương cảnh, toàn thân lôi điện bao bọc, tựa như lôi thần trong truyền thuyết.

Mấy người khác cũng vội vàng công kích.

"Đến rất đẹp." Diệp Tinh cười to nói, hắn huy động hỏa diễm cùng song quyền, một quyền ở trên người đại trưởng lão Phong Diệp Cốc, vị đại trưởng lão này lại không có tránh né, cứng rắn tiếp một quyền của Diệp Tinh.

Đồng thời lôi điện trên người ông ta điên cuồng lan tràn ra chỗ Diệp Tinh.

Xa xa Cốc Dụng thấy thế, tay phải nắm chặt, trong tay xuất hiện mười mảnh vụn, ngoài ra còn có một cái vật hình chìa khóa màu đen.

Dưới chìa khóa màu đen này, những mảnh vỡ này cơ hồ trong nháy mắt liền ngưng tụ cùng một chỗ, sau đó tạo thành một bảo vật hình cái đỉnh màu đen.

\- Xuất hiện rồi!

_*Cái này là cái đỉnh, hay còn gọi là cái vạc._

_*Cái này là cái đỉnh, hay còn gọi là cái vạc._

Diệp Tinh lúc chiến đấu một mực chú ý tình cảnh chung quanh, nhìn thấy tiểu đỉnh màu đen xuất hiện, trong lòng nhất thời xuất hiện một tia kích động.

Dùng thực lực của hắn có thể dễ dàng đối phó bảy vị trưởng lão Phong Diệp Cốc, thế nhưng hắn muốn đạt được kiện bảo vật kia đã.

Chìa khóa bảo vật này chỉ mất một thời gian ngắn sẽ bị phá hủy, Diệp Tinh cũng không rõ nó đang ở đâu, không dám đánh cuộc nên đành chờ thời cơ.

"Hừ! Diệp Tinh, thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng vậy cũng vô dụng thôi.” Cốc Dụng nắm tiểu đỉnh, khóe miệng lộ ra một tia vui sướng.

Ầm ầm!

Thế nhưng, bỗng nhiên một cỗ linh lực trói buộc khủng bố đánh úp lại, linh lực trói buộc này đạt tới cực hạn, ông ta hiển nhiên không cách nào tránh thoát.

Vụt!

Xa xa, một đạo lửa đỏ chớp động, tốc độ nhanh đến cực hạn, cứ như vậy xuyên qua không trung.
Chương 282 Giết chết 7 người trong giây lát! 2

Không đến một giây, tiểu đỉnh màu đen trong tay ông ta liền biến mất.

Trong hư không, một thân ảnh đứng thẳng, hỏa diễm ngập trời, toàn bộ địa điểm đều trở nên nóng bỏng.

Thân ảnh này nắm tiểu đỉnh màu đen, nhìn xuống bọn họ.

"Đứng trên không trung! Hoàng cảnh, đây là hoàng cảnh! Làm sao có thể?" Cốc Dụng nhìn thân ảnh hỏa diễm trong hư không, ngẩn người, sau đó trong mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ông ta hiện tại ngay cả đỉnh phong vương cảnh cũng chưa có đạt tới, kiếp này vô vọng đặt chân vào hoàng cảnh, sau khi tận thế hàng lâm ông ta ngược lại có thêm một chút hy vọng.

Nhưng hiện tại tận thế đen tối hàng lâm mới hơn mười ngày, lại đã có người đạt tới cảnh giới này rồi! Đơn giản là không thể tin được!

"Đứng trên không trung! Là đứng trên không trung kìa!"

“ Con người có thể làm được cái này sao?"

......

Mọi người vây xem chấn động.

Lúc trước cho dù Phong Diệp Cốc triển lộ ra thực lực mạnh, thế nhưng đứng trên không trung rõ ràng là không ai làm được.

\- Phong Diệp Cốc, trận chiến hôm nay dừng lại ở đây đi!

Lấy được tiểu đỉnh mình muốn, ánh mắt Diệp Tinh lạnh như băng, nhìn xuống mấy người Cốc Dụng.

Bùng!

Tay phải hắn huy động, trước người Cốc Dụng cùng những trưởng lão khác đều xuất hiện một đạo hỏa diễm, sau đó bao vây thân thể bọn họ lại.

Năm vị trưởng lão sơ kỳ vương cảnh không có bất kỳ lực ngăn cản nào, trực tiếp tử vong.

"Ah !!!" Trong ngọn lửa, Cốc Dụng chiến đấu trong đau đớn.

\- Diệp Tinh, ta không cam lòng a, hiện tại không thể nào có người đạt tới hoàng cảnh!

Cốc Dụng nhìn Diệp Tinh, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Ông ta biết đạt tới hoàng cảnh gian nan cỡ nào, cho dù ở thời đại đen tối này có công pháp hoàn chỉnh, nhưng cũng ít nhất cần thời gian vài năm!

Diệp Tinh bây giờ mới bao nhiêu tuổi? Thời kỳ đen tối mới chỉ đến bao nhiêu ngày? Vậy mà Diệp Tinh cũng đã đạt tới hoàng cảnh rồi.

Thế nhưng, thanh âm của ông ta vừa nói ra, ngay sau đó thân thể hóa thành tro tàn biến mất.

Trong sân chiến đấu, Diệp Tinh giống như thần lửa đứng ở trong hư không, mà chưởng môn Cốc Dụng cùng các trưởng lão kia toàn bộ hóa thành tro tàn, biến mất không thấy.

Cả khu vực hoàn toàn an tĩnh trở lại, mọi người nhìn Diệp Tinh, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

" Chưởng môn cùng trưởng lão Phong Diệp Cốc đều bị đánh chết? Thân thể đều bị đốt thành hư vô sao.”

"Đây... Đây mới là thực lực chân chính của Diệp Tinh sao?"

Lúc trước hắn hiển nhiên là đang che dấu thực lực, mục đích hẳn là cái tiểu đỉnh kia, sau khi lấy được tiểu đỉnh, thực lực cũng đồng thời bộc phát, bảy người Phong Diệp Cốc liền toàn bộ bị đánh chết. "

“Bảy người chết, Phong Diệp Cốc từ hôm nay trở đi cơ hồ danh tồn thực vong."

......

Mọi người chấn động khi xem trận chiến này, bọn họ cũng đã biết Diệp Tinh trước đây vẫn luôn che dấu thực lực của mình.

Người làm cho toàn bộ người Phong Diệp Cốc ngã xuống thần đài chỉ có hai mươi tuổi mà thôi!

"Hoàng cảnh! Diệp Tinh thế mà lại là cường giả hoàng cảnh!" Xa xa, trong lòng Hoàng Viêm chấn động.

Ông ta cũng biết phân chia cảnh giới.

"Đây mới là thực lực chân chính của Diệp Tinh sao? Miểu sát chưởng môn cùng các trưởng lão của Phong Diệp Cốc." Tần Nhược Hi sững sờ nhìn bóng dáng hỏa diễm đang đứng trên không trung, thật lâu không nói gì.

Bỗng nhiên trên mặt cô ta lộ ra một tia cười khổ.

"Mình thật đúng là mắt chó nhìn người thấp."

Cho dù là nghĩ như thế nào, cô ta cũng không có khả năng nghĩ đến kết quả chiến đấu lại là như vậy.

Cô ta tưởng mình vẫn còn cường đại, thậm chí vẫn còn muốn gia nhập Phong Diệp Cốc, nhưng ngày hôm nay, Phong Diệp Cốc hoàn toàn không có lực ngăn cản ở trên tay Diệp Tinh!

“Ông chủ..."

Lúc này Trần Quân Nam kinh ngạc nhìn Diệp Tinh.

Anh ta đi theo Triệu Chí Dương nên cũng hiểu rõ một ít tin tức về Phong Diệp Cốc.

Thế lực khủng bố như vậy, các bên tuyệt đối cần giao hảo với bọn họ.

Anh ta kinh ngạc nhìn, trong lòng bỗng nhiên có sinh ra một tia hối hận.

Nếu là trước kia anh ta vẫn kiên định đi theo Diệp Tinh, phỏng chừng sẽ hoàn toàn không giống như tình huống hiện tại, thậm chí anh ta cũng có thể học được thân thủ thần kỳ như vậy!

Tất cả mọi người ở đây đều kính sợ nhìn bóng dáng trên không trung.

Trận chiến đấu về Phong Diệp Cốc cùng Diệp Tinh này, cũng là lấy thắng lợi của Diệp Tinh mà chấm dứt.

"Diệp Tinh hiện tại mới hai mươi tuổi,đứng trên không trung, khống chế lửa, một người diệt Phong Diệp Cốc, hắn hiện tại hẳn nên xưng là đệ nhất cường giả Hoa Hạ đúng chứ?"

"Chắc chắn là vậy! Căn cứ vào cảnh giới tu luyện phía trên quang đoàn, luyện thể, thức tỉnh, vương cảnh, hoàng cảnh, hiện tại hắn đã đạt tới hoàng cảnh!"

......

Một ít người biết tin tức tu luyện nhịn không được nghị luận. Thanh danh Phong Diệp Cốc đoạn thời gian gần đây bọn họ đều biết, hơn nữa còn có mấy vị cường giả vương cảnh, thế nhưng tất cả vương cảnh lại bị một mình Diệp Tinh miểu sát hết!

Lúc này trong hư không, Diệp Tinh đứng thẳng, trong lòng hắn vui sướng.
Chương 283 Mọi người đều sợ hãi!

"Vương cảnh cùng hoàng cảnh chênh lệch thật lớn, một đất, một trời, đánh chết những cường giả Vương cảnh này thật đúng là đơn giản."

Sau khi đạt được tiểu đỉnh, hắn bước đầu bộc phát thực lực, liền đạt được thắng lợi.

Hiện tại toàn bộ cao tầng Phong Diệp Cốc đều đã bị diệt, một số người còn sót lại cũng không còn bao nhiêu năng lực, phỏng chừng một vài người tu luyện liên hợp lại là có thể địch lại bọn họ.

Dù sao đại bộ phận Phong Diệp Cốc đều mới chỉ là ở cảnh giới luyện thể, cảnh giới thức tỉnh lại càng ít.

Lửa trên người tiêu tán, Diệp Tinh cứ như vậy từ không trung chậm rãi đáp xuống, sau đó lại đi tới bên người một đệ tử Phong Diệp Cốc đang ở cảnh giới thức tỉnh.

"Diệp...Diệp... " Người đàn ông trung niên này nhìn thấy Diệp Tinh, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Thực lực của ông ta mới chỉ tiếp cận đỉnh phong cảnh giới thức tỉnh, hiện tại là cường giả mạnh nhất trong Phong Diệp Cốc, nhưng đối mặt với Diệp Tinh, ông ta tuyệt đối không sinh ra nổi bất kỳ lực chống cự nào.

\- Lát nữa dẫn tôi đi Phong Diệp Cốc một chuyến! Diệp Tinh phân phó nói.

-Vâng! Người đàn ông này nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu nói.

Ông ta còn tưởng rằng Diệp Tinh muốn ra tay với mình chứ!

Ánh mắt mọi người chung quanh cơ hồ toàn bộ tập trung trên người Diệp Tinh, những ánh mắt này tràn đầy kính sợ.

Phân phó xong người đàn ông trung niên kia, Diệp Tinh lại không có rời đi, hắn nhìn lướt qua bốn phía, thanh âm lạnh như băng vang lên.

"Trịnh Cực Nguyên, Dương Hi... Các người đều ra đây cho ta!

Lời nói dứt lời, nhất thời dẫn tới một trận nghị luận.

"Trịnh Cực Nguyên, Dương Hi... Bọn họ là người Trịnh gia, Dương gia, Tiền gia, Trần gia?"

“Bọn họ đắc tội Diệp Tinh sao?"

“Tôi biết, lúc trước Khương gia, Trịnh gia, Tiền gia...năm tập đoàn trăm tỷ liên hợp lại chèn ép Diệp Tinh. ”

.....

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Trịnh gia và những người trong gia tộc khác , trong mắt lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Nhất thời, trong đám người hơn mười người đi ra, vô cùng cung kính đi tới bên người Diệp Tinh.

"Cậu Diệp, những thứ này là gia tộc tôi đem tới bồi thường, mời cậu Diệp xem qua! Doanh nghiệp lúc trước do Trịnh Cực Nguyên chèn ép cậu Diệp, tôi ở đây trịnh trọng xin lỗi!" Một người đàn ông trung niên vô cùng cung kính nói, tư thái cúi đầu rất thấp.

"Cậu Diệp, đây là gia tộc tôi đem tới bồi thường..." Mấy người khác cũng nói.

Ở bên cạnh những người này, đám người Trịnh Cực Nguyên cũng có mặt, lúc này bọn họ vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Diệp Tinh lúc trước bị bọn họ chèn ép hóa ra thực lực lại mạnh như vậy! Ngay cả Phong Diệp Cốc cũng bị diệt sạch không phải là đối thủ của hắn.

Trước kia bọn họ hung hăng như thế nào, lúc chèn ép Diệp Tinh hào khí ra sao, cho rằng trong xã hội tiền bạc thì thực lực của Diệp Tinh có mạnh hơn nữa cũng tuyệt đối không có cơ hội xoay người.

Nhưng đã trôi qua bao lâu? Toàn bộ thế giới lại lập tức thay đổi, thế lực của bọn họ lập tức trở nên không quan trọng, mà thực lực lại trở thành cơ sở để cân nhắc địa vị.

\- Đó là gia chủ Trịnh gia, còn có gia chủ Tiền gia..."

"Đều là tập đoàn trăm tỷ a."

......

Mọi người nhìn những người này, trong lòng không biết là tư vị gì.

Doanh nghiệp tập đoàn trăm tỷ, đi tới đâu cũng sẽ được coi trọng, thậm chí có thể dễ dàng leo lên bảng phú hào đỉnh cấp, không có ai nguyện ý đắc tội, hơn mười ngày trước mọi người chỉ có thể ra sức lấy lòng, nhưng hiện tại lại đều hướng một mình Diệp Tinh bồi tội.

"Hửm? Một vài ngọc thạch, sách cổ điển, còn có quang đoàn, hơn nữa cũng chỉ là quang đoàn binh khí." Diệp Tinh nhìn mấy thứ này.

Bọn họ chuẩn bị mấy thứ nồi tội chính là một ít bảo vật có quan hệ với tu luyện.

Tay phải vung lên, Diệp Tinh đem bảo vật của Tiền gia ba nhà cất lại, sau đó nhìn về phía gia chủ Trịnh gia nói: "Mấy thứ này của ngươi cũng không đủ đâu."

Gia chủ Trịnh gia sắc mặt đột nhiên biến đổi, ông ta vội vàng nói: " Cậu Diệp, cậu cho tôi vài phút, tôi lập tức dặn dò người làm."

Ông ta nhìn thoáng qua Trịnh Cực Nguyên đang kinh hãi, hận không thể một cước đem con trai của mình đạp xa một chút.

Thằng ranh này thiếu chút nữa mang đến tai họa cho Trịnh gia bọn họ.

Phải biết rằng, sau khi đạt tới vương cảnh liền không sợ đạn pháo nữa, hơn nữa thân thể linh hoạt, lực uy hiếp tương đương với vũ khí nóng cường đại.

Đối phó dị thú, những cường giả này hữu dụng hơn đạn pháo rất nhiều.

Mười ngày trước Diệp Tinh nói tập hợp đủ bảo vật bồi thường, bọn họ cho dù trong lòng cho rằng Phong Diệp Cốc có thể đánh chết Diệp Tinh, nhưng vẫn chuẩn bị một ít bảo vật bồi thường.

Vài phút sau, gia chủ Trịnh gia lại gom được một ít bảo vật, sau đó giao lại toàn bộ cho Diệp Tinh.

Đem bảo vật thu hồi, Diệp Tinh nhìn lướt qua bốn phía.

Mọi người ở đây khi tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Tinh, tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn nhau, e sợ bị vạ oan.

"Diệp Tinh."

Xa xa, Hoàng Viêm đi tới, mặt lộ vẻ phức tạp nhìn Diệp Tinh, cười khổ lắc đầu nói: "Thực lực của cậu hiện tại cũng đủ để cho tôi ngưỡng vọng* rồi."

_*Ngưỡng vọng: Khao khát ngưỡng mộ_

_*Ngưỡng vọng: Khao khát ngưỡng mộ_

Diệp Tinh nhìn Hoàng Viêm nhưng chỉ cười cười.

Nếu là những người khác nói như vậy, hắn có thể cho rằng người khác mất đi ý chí chiến đấu, thế nhưng Hoàng Viêm tuyệt đối sẽ không.
Chương 284 Chiếm đoạt đỉnh 1

Kiếp trước, chiến hoàng từ lúc bắt đầu tu luyện đã một đường tiến về phía trước, tràn ngập ý chí chiến đấu, không hề sợ hãi.

Trầm mặc một chút, Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh bỗng nhiên hỏi: "Tin tức trước khi bóng tối giáng xuống là do cậu gửi sao?"

"Tin?" Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh, nói: "Hoàng Viêm, hiện tại chuyện rối rắm về tin tức còn cần thiết sao?"

Ba ngày trước khi tận thế đen tối buông xuống, hắn bí mật gửi cho Hoàng Viêm một tin nhắn.

“Đúng vậy." Hoàng Viêm cười gật đầu.

Bên cạnh, Tần Nhược Hi vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Tinh.

Cô ta bỗng nhiên phát hiện, mình chưa từng nhìn thấu thanh niên này.

Lúc trước Tần Nhược Hi cảm thấy mình có thể xứng đáng với bất kỳ kẻ nào, hiện tại nghĩ đến Diệp Tinh, trong lòng cô ta bỗng nhiên có một loại cảm giác tự ti.

Hiện tại thế giới đã thay đổi, địa vị Tần gia của cô ta cũng không cao như trong tưởng tượng, trong lòng cô ta cũng không có kiêu ngạo gì nữa.

"Hoàng Viêm, tôi có việc phải đi trước." Gật gật đầu với Hoàng Viêm, hắn cũng không nhìn Tần Nhược Hi, trực tiếp xoay người rời đi.

Điều này làm cho trong lòng Tần Nhược Hi không hiểu sao lại có một chút mất mát.

"Ông... Ông chủ. "

Đi tới một chỗ, bỗng nhiên một đạo thanh âm vang lên, lại là Trần Quân Nam đang nhìn hắn.

Diệp Tinh không có mấy kinh ngạc, lúc trước hắn đã phát hiện Trần Quân Nam trong đám người rồi, hắn cũng không có nói cái gì chỉ hướng về phía Trần Quân Nam gật đầu, trực tiếp rời khỏi nơi này.

"Ông chủ đi rồi." Nhìn bóng lưng Diệp Tinh, trong lòng Trần Quân Nam nhất thời xông lên một cỗ hối hận.

Lúc trước ở thời điểm khó khăn nhất của công ty, anh ta lựa chọn rời khỏi Diệp Tinh, trước khi tận thế đến Diệp Tinh gửi tin nhắn nhắc nhở anh ta cũng coi đó là một trò đùa.

Hiện tại, Diệp Tinh cường thế quật khởi, khiến cho tất cả mọi người chung quanh kính sợ, ai cũng biết, dùng thực lực như Diệp Tinh ở trong tận thế này tuyệt đối có thể sống rất tốt.

Mà nếu cùng Diệp Tinh có quan hệ tốt thì có thể được Diệp Tinh bảo hộ.

Nhưng tất cả điều này đều không phải cơ hội dành cho anh ta nữa.

......

Phong Diệp Cốc bị diệt, tin tức này nhanh chóng truyền bá trong phạm vi nhất định.

Trước Phong Diệp Cốc cường thế cỡ nào? Vừa đi ra liền toàn những cường giả, thậm chí có thể khống chế thủy, hỏa, lôi điện, tựa như thần linh, khiến cho mọi người kính sợ, thậm chí rất nhiều người trăm phương nghìn kế muốn gia nhập vào trong đó.

Nhưng vẻn vẹn chỉ hơn mười ngày, thế lực cường thế này liền nhanh chóng suy bại.

Mà cái tên Diệp Tinh này, cũng trong nháy mắt trở thành đối tượng mọi người kính sợ.

\- Không thể đi trêu chọc Diệp Tinh!

"Vẻn vẹn chỉ hai mươi tuổi, một mình diệt cả Phong Diệp Cốc! Cường giả như vậy sau này trưởng thành sẽ đến mức nào?"

......

Tình cảnh lúc đám người Trịnh gia bồi thường chính là rõ ràng trước mắt, đây chỉ là lúc trước bọn họ chèn ép công ty Diệp Tinh thôi mà đã vậy rồi.

Có ví dụ này, chắc chắn không ai dám chọc giận Diệp Tinh nữa.

......

-Đây là Phong Diệp Cốc sao? Mặc kệ tin tức bên ngoài, lúc này Diệp Tinh nhìn một sơn cốc phía trước.

"Cậu Diệp, địa hình nơi này rất phức tạp, chúng ta đi tới đều phải đi qua rất nhiều con đường nhỏ hẹp." Người đàn ông trung niên đạt tới cảnh giới thức tỉnh vội vàng nói.

"Không cần, ông trực tiếp nói địa điểm, tôi mang ông bay qua." Diệp Tinh lắc đầu.

Hắn xách theo người đàn ông trung niên lên, trực tiếp bay lên bầu trời.

Rất nhanh hai người đến trước một ngọn núi, ngọn núi này nhìn như bị phong bế.

"Bên trong có thứ gì nhỉ?" Diệp Tinh vung tay phải lên, nhất thời từng đạo hỏa diễm tràn ngập đem những thứ kia bao vây lại.

\- Ầm!

Cửa sơn động mở ra, bên trong lại có động thiên khác.

-Vo ve!

Vừa mở sơn động ra, trùng tầm bảo Tiểu Hắc liền kêu lên.

Diệp Tinh đi vào, nhất thời xuất hiện ở một mảnh khu vực kỳ dị.

Chung quanh núi non vờn quanh, cơ hồ hoàn toàn đem nơi này che lấp hết, ngẩng đầu nhìn lên trên chỉ có một vết nứt.

Nhìn từ trên xuống dưới, cơ hồ là không có khả năng nhìn thấy không gian phía dưới.

Mà ở một chỗ, vài loại quả mọc ra, dễ thấy nhất không thể nghi ngờ là một loại quả màu đen.

\- Quả linh bảo! Diệp Tinh nhìn quả kia, trong lòng vui sướng.

Quả linh bảo tác dụng rất lớn đối với linh thú, bên trong cây cột khổng lồ màu đen có mấy quả, chỉ là Diệp Tinh cũng không có lấy được.

\- Tiểu Hắc!

Sau khi được Diệp Tinh cho phép, trong mắt trùng tầm bảo Tiểu Hắc tràn đầy hưng phấn, lập tức bay đến bên cạnh quả linh bảo, sau đó ăn từng ngụm.

...

Ăn xong quả này, trên người Tiểu Hắc có từng đạo quang mang hơi chớp động, vị trí đầu của hai xúc tu màu tím nho nhỏ tựa hồ đang chậm rãi biến hóa.

Chờ ăn xong, Tiểu Hắc lại bay tới bả vai Diệp Tinh, ngáp một cái, sau đó nằm sấp không nhúc nhích.

Quang mang màu đen trên người nó hơi chớp động, tựa hồ thân thể đang luyện hóa hấp thu.

Tay phải vung lên, đem trùng tầm bảo này thu vào trong nhẫn không gian, sau đó Diệp Tinh nhìn về phía những loại quả khác.

Những loại quả này ngược lại rất bình thường, không có gì đặc thù.

"Hiệu quả tuy rằng nhỏ nhưng vẫn có chút tác dụng." Diệp Tinh phất tay, không chút khách khí đem thu lại toàn bộ những thứ này.
Chương 285 Chiếm đoạt đỉnh 2

Sau đó, Diệp Tinh lục soát một chút địa phương khác trong Phong Diệp Cốc.

Trong đó một cung điện có một loại đồ vật là công pháp tu luyện, ngoài ra còn có một phần sách cổ, không biết đã tồn tại bao lâu.

"Đây là chữ gì?" Diệp Tinh kiểm tra một chút, một phần chữ phía trên sách cổ hắn căn bản cũng không biết.

Lắc đầu, hắn cũng đem tất cả các loại sách cổ này thu vào trong nhẫn không gian.

Kiểm tra một lần nữa, sau khi đem đồ vật hữu dụng với mình đều thu vào hết lúc đó Diệp Tinh mới ngừng lại.

Hắn nhìn sơn cốc khổng lồ, trong lòng không hiểu sao có chút cảm khái.

Trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hạo Thiên đi ra khỏi Phong Diệp Cốc, trong lòng hắn còn rất cẩn thận, cho dù giết Thẩm Hạo Thiên cũng không dám lưu lại bất kỳ chứng cứ gì, e sợ sẽ bị người của Phong Diệp Cốc phát hiện.

Hiện tại, mấy vị cường giả mạnh mẽ của Phong Diệp Cốc đều bị hắn giết!

Tay phải vung lên, trong tay liền xuất hiện một cái tiểu đỉnh.

Hắn điều khiển linh lực khống chế, cái đỉnh nhỏ nhanh chóng tản ra, hóa thành một chiếc chìa khóa kỳ dị cùng mười mảnh vật thể màu đen.

"Thôn Phệ Đỉnh."*

_*Thôn phệ là chiếm đoạt, vây khốn, thôn tính, nuốt chửng._

_*Thôn phệ là chiếm đoạt, vây khốn, thôn tính, nuốt chửng._

Trên mười mảnh vật thể màu đen này còn có một ít tin tức.

Ngoại trừ chữ ra, còn có phương pháp thi triển thôn phệ đỉnh.

"Thì ra là như thế! Thôn phệ đỉnh chỉ cần được thi triển ra là hoàn toàn có thể vây khốn người có thực lực mạnh hơn mình, nếu như bảy vị cường giả vương cảnh thi triển nó ra, chắc chắn có thể vây khốn cường giả hoàng cảnh! Diệp Tinh nhìn tin tức trên mảnh vật thể, trong mắt hơi kinh hãi.

Cường giả vương cảnh cùng hoàng cảnh chênh lệch rất lớn, nhưng bảy vị cường giả vương cảnh chỉ cần lấy thôn phệ đỉnh này ra liền có thể tất thắng!

\- May mắn không để cho Cốc Dụng thi triển nó! Diệp Tinh trong lòng cảm thấy có chút may mắn.

Nếu hắn bị mắc kẹt trong thôn phệ đỉnh thì chắc chắn đó là một thảm họa.

"Sau khi trở về để cho Tiểu Ngư bọn họ học tập một chút, đây ngược lại là bảo vật rất tốt." Diệp Tinh trong lòng vui sướng, đem thôn phệ đỉnh này thu lại.

"Đi thôi, giải quyết chuyện của Phong Diệp Cốc xong rồi, kế tiếp suy nghĩ một chút xử lý dị thú như thế nào thôi." Diệp Tinh hít sâu một hơi.

Thời đại đen tối hàng lâm, dị thú chính là địch nhân lớn nhất của nhân loại.

Những dị thú này có tính công kích cực mạnh đối với nhân loại, hơn nữa còn có trí tuệ, có thể tu luyện trở nên mạnh mẽ, uy hiếp thật sự quá lớn.

......

Trong Tây An, đám người Lâm Tiểu Ngư đang tu luyện.

"Chị Tiểu Ngư, anh Tần Phong cùng chị Dương Thu phát hiện một gã thiên tài tu luyện đỉnh cấp, mà người nọ nói biết chị đó." Bỗng nhiên một đạo thân ảnh đi tới, là Đàm Nguyên Nguyên.

Cô ấy hiện tại cùng ba mẹ và em trai của mình đều ở trong chung cư Thư Hương, cũng đang đi trên con đường tu luyện.

Sau khi tu luyện, sắc mặt cô ấy cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, thoạt nhìn rất thanh tú.

"Quen biết chị á?" Lâm Tiểu Ngư có chút nghi hoặc, cô đi theo Đàm Nguyên Nguyên đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cô gái nhìn qua chừng mười sáu tuổi.

"Giai Di?" Lâm Tiểu Ngư nhìn cô gái này, suy nghĩ một chút, có chút không xác định hỏi.

Khuôn mặt cô gái trước mắt có chút tương tự Tôn Giai Di, nhưng cả người lại tản ra một tia khí tức hắc ám khó hiểu.

Tôn Giai Di, trước kia Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư từng gặp được một cô gái tràn ngập tuyệt vọng với cuộc sống, thiếu chút nữa rơi xuống lầu mà chết, thậm chí khiến Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư cũng rơi từ trên lầu xuống.

"Chị Tiểu Ngư." Tôn Giai Di nhìn về phía Lâm Tiểu Ngư, trên mặt lộ ra một tia tươi cười.

Bên cạnh, Dương Thu tiến lên nói: "Tiểu Ngư, em thật sự quen biết Tôn Giai Di này sao?"

"Ừm." Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu, nghi hoặc hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Tiểu Ngư, là có một chuyện." Dương Thu nhìn Tôn Giai Di một cái, nói: "Tốc độ tu luyện của vị bằng hữu này của em quá nhanh!"

"Nhanh?" Lâm Tiểu Ngư nghi hoặc.

"Chị Tiểu Ngư, chính là em vừa mới tu luyện một ngày, không dựa vào bất kỳ linh thảo hay dược thảo gì liền đạt tới đỉnh phong luyện thể." Tôn Giai Di cười nói.

"Cái gì?" Nghe vậy, trên mặt Lâm Tiểu Ngư lộ ra vẻ khiếp sợ.

Trên con đường tu luyện, nếu chỉ dựa vào bản thân thì lượng hấp thu mỗi ngày rất ít, cho dù dựa vào dược thảo, linh quả, cũng không thể khiến hấp thu không bị hạn chế.

Năng lượng tử tinh rất đặc thù, cô dựa vào năng lượng tử tinh mới đạt tới đỉnh phong cảnh giới thức tỉnh, sau đó lại đột phá lên vương cảnh, đây hoàn toàn là dựa vào ngoại lực.

Nhưng Tôn Giai Di trước mắt lại chỉ dựa vào hấp thu linh lực đã nhanh chóng đạt tới đỉnh phong luyện thể! Hơn nữa chỉ tốn một ngày.

Thể chất này là gì?

Phải biết rằng, cho dù là mấy người Vương Tam Đại,Lân Pha có công pháp, có linh thạch cũng chỉ là vừa mới đạt tới đỉnh phong luyện thể mà thôi!

"Tiểu Ngư, lúc trước Tôn Giai Di chỉ là một người bình thường, hôm nay bỗng nhiên đạt tới tình trạng này, chuyện cô ấy nói là thật." Dương Thu nói.

Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu, nhìn Tôn Giai Di hỏi: "Giai Di, làm sao em làm được?"

Tôn Giai Di suy nghĩ một chút, nói: "Em cứ như vậy an tâm tu luyện, linh lực tự nhiên đã bị thân thể hấp thu."

"Em làm mẫu cho mọi người xem một chút đi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom