Full TRỞ LẠI GẶP ANH (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Ảnh bìa
Tác giả
一个团子
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Sủng
  3. HE
  4. Đô Thị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
5P
Nguồn
Phi Hành Gia - 宇航员
Lượt đọc
761
Cập nhật
Tôi quay trở lại năm mười bảy tuổi, gặp lại người chồng đã qua đời nhiều năm.

Chỉ là, chàng thiếu niên ấy, vẫn chưa quen biết tôi.

1.

Trong tay tôi cầm túi thuốc, đứng bên góc con hẻm nhỏ chờ anh đi ra.

Lúc ấy, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh, tôi biết, tôi đối với anh hiện tại chỉ là một người xa lạ.

Lâu sau, tôi nhìn thấy hình bóng quen thuộc ấy. Anh mặc chiếc áo hoodie màu đen, trùm mũ áo lên đầu, che đi mái tóc ngắn, cũng giấu đi dung mạo anh tuấn của mình.

Thế nhưng, mượn ánh trăng, tôi vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy vết thương trên khuôn mặt anh. Thấy anh đi đến, tôi căng thẳng đưa túi thuốc đang cầm trong tay ra trước mặt.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, không nói lời nào, cứ thế lướt qua.

Tôi hơi nhăn mày, sau đó đuổi theo, đi phía sau anh.

Con hẻm tối quá, tôi chỉ có thể dựa vào ánh trăng để nhìn rõ con đường trước mặt, trên cột điện bên đường và những bức tường dán chi chít những tờ quảng cáo.

Chỉ là nhìn thấy thiếu niên đi phía trước, nhìn thấy bóng lưng cao gầy của anh, mắt tôi đỏ tự bao giờ không hay.

Khương Nghệ à, em thật sự rất nhớ anh.

Thấy tôi cứ đi phía sau mãi, Khương Nghệ quay người lại, lạnh nhạt lên tiếng: “Tại sao lại đi theo tôi?”

Tôi ngước mắt lên, đụng phải đôi mắt sâu thẳm của anh, trả lời: “Cậu bị thương rồi.”

Nghe xong, Khương Nghệ đơ ra, anh có vẻ hơi ngạc nhiên. Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi.

Thấy thế, tôi vội vã lấy trong túi thuốc tăm bông và cồn i-ốt, kiễng chân lên muốn xử lý vết thương cho anh.

Chỉ là, vẫn chưa kịp chạm vào thì anh đã nghiêng đầu né đi.

2.

Thấy vậy, tôi hơi bực mình, song tôi đau lòng cho anh nhiều hơn.

Bực vì hiện tại chồng tôi quá cố chấp. Đau lòng cho những gì anh phải trải qua.

Có thể nói, tôi và Khương Nghệ là hai người, mà nếu ở bên nhau thì sẽ không có một tương lai đẹp đẽ.

Bởi cuối cùng, Khương Nghệ mắc bệnh qua đời, để lại một mình tôi giữa thế gian.

Tôi và Khương Nghệ kết hôn 3 năm. Chúng tôi không có con cái, bởi Khương Nghệ biết anh không thể sống lâu thêm nữa, anh không muốn tôi có gánh nặng.

Năm hai mươi lăm tuổi, anh qua đời.

Trước khi mất, anh kéo tay tôi, rưng rưng: “Nếu như cho anh được trở lại ngày ấy, anh nhất định sẽ không làm em rung động.”

Tôi biết, anh cảm thấy cái chế.t của anh sẽ khiến tôi hổ thẹn, khiến tôi cảm thấy anh liên lụy đến tôi.

Thế nhưng đâu ai biết, nếu như không có anh, quãng đời còn lại của tôi cũng mất đi ý nghĩa.

Bây giờ, một cơ hội nữa đang hiện ra trước mắt, tôi không muốn có một kết cục bi thảm như trước nữa.

Nghĩ thế, tôi nắm lấy góc áo Khương Nghệ, nhìn thẳng vào đôi mắt đang ngạc nhiên của anh, nhẹ giọng nói: “Thoa ít thuốc đi.”

“Cậu…” Khương Nghệ ngây ra tại chỗ

Lời nói chưa dứt, tôi liền kéo anh ngồi xuống vệ đường, nhẹ nhàng giúp anh xử lý vết thương.

Hỏi: Nếu chồng của bạn xuất hiện trước mặt bạn vào thời niên thiếu, bạn sẽ làm gì?

Đáp: “Còn có thể làm gì nữa. Sẽ trêu anh ấy. Và chiều anh ấy lên tận trời.”

3.

“Kỷ Lật, tên của mình.”

Xử lý vết thương cho anh xong, tôi nhỏ giọng.

Anh hơi ngây ra, rũ mi xuống, hồi lâu sau mới đáp lại: “Khương Nghệ.”

Tôi hơi đơ ra, tôi biết, anh đang nói tên của mình.

Nhìn con hẻm lờ mờ sáng, tôi hơi run rẩy, mở miệng: “Khương Nghệ, trời tối rồi, nên về nhà thôi.”

Khương Nghệ nhếch khóe miệng, nửa ngày mới đáp: “Tôi đưa cậu về nhà.”

“Không cần đâu, nhà mình rất gần chỗ này.” Tôi khua khua tay từ chối

Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lại nhìn tôi: “Đã muộn lắm rồi, con gái đi về nhà một mình rất nguy hiểm.”

Nói xong, anh đứng dậy phủi bụi dính trên quần áo, “Đi thôi.”

Dưới ánh trăng, chiếc bóng cao lớn của anh phản chiếu xuống mặt đất, mà bước chân anh vang lên theo từng nhịp đập trái tim tôi.

Anh bỏ mũ xuống, cúi đầu chầm chậm bước, cả quãng đường không nói lấy một lời.
…………

“Mình đến nhà rồi.” Dừng lại trước cửa nhà, tôi chậm rãi lên tiếng.

Anh gật gật đầu: “Vào trong đi.”

Tôi nhìn anh, bắt gặp đôi mắt anh bình tĩnh, có chút thờ ơ.

Thật khó mà tưởng tượng, bức tường này chính là nơi anh trèo qua không biết bao nhiêu lần để vào nhà tôi, ở kiếp trước, khi tôi và anh bên nhau.

Tôi cười cười, nói cảm ơn anh.

Lúc anh rời đi, tôi gọi với lại: “Khương Nghệ, chờ đã.”

Anh dừng bước, có chút ngạc nhiên nhìn tôi.

“Cậu cầm cái này về đi.” Nói xong, tôi đưa túi thuốc về phía anh.

Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm túi thuốc, sau cùng, anh mới lên tiếng, giọng khàn hơn lúc trước: “Cảm ơn.”

Nghe xong, tôi ngơ ra, mãi không bình thường lại… Tôi quá hiểu phản ứng lúc đó của anh.

Nếu như lúc ấy anh ngẩng đầu lên, tôi nghĩ, tôi sẽ nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của anh.

4.

Hoàn cảnh gia đình của Khương Nghệ tôi không rõ lắm. Có điều, tôi biết anh có một người mẹ đã đi bước nữa và một người bố đã qua đời từ lâu.

Bố Khương Nghệ mất từ khi anh còn học mẫu giáo, mẹ anh quá áp lực, chỉ có thể lựa chọn đi bước nữa.

Bà gả cho một người có tiền, người đàn ông đó cũng có một đứa con trai lớn hơn Khương Nghệ hai tuổi.

Vì để có thể sống bình yên qua ngày, mẹ Khương Nghệ không thể không hạ mình, làm hài lòng hai cha con họ.

Mà Khương Nghệ lại rất khinh thường cuộc sống như vậy. Từ nhỏ anh đã bắt đầu tự lập, sau này lớn một chút, anh đã bắt đầu kiếm tiền, không dùng bất cứ một đồng nào trong nhà.

Tình thương của mẹ dành cho anh quá ít, ít đến mức anh sớm đã quên mất nó như thế nào. Từ trước đến nay không có ai quan tâm đến anh, dù anh có mang một khuôn mặt đầy vết thương về nhà, mẹ cũng chưa từng hỏi một lần, bà sẽ chỉ cảm thấy anh đang làm chậm trễ hạnh phúc của cuộc đời mình.

Bà sẽ chỉ cảm thấy, Khương Nghệ giống như một thứ kìm chân bà đến với hạnh phúc. Sống trong sự sỉ nhục và phụ thuộc, tình mẫu tử sớm đã không còn trong bà từ lâu.

Bà chỉ cảm thấy, nếu như không có Khương Nghệ, bà sẽ không phải chịu sự khinh thường của chồng và người con riêng.

Chỉ là bà không biết, nếu như không có Khương Nghệ, thứ bà phải trải qua có lẽ không chỉ là sự khinh thường, mà còn cả những hành vi bạo lực gia đình nữa.

Mỗi tháng được phát lương, Khương Nghệ đều phần lớn cho cha dượng, còn bản thân thì chỉ cầm số ít, sống những ngày tháng ăn gió nằm sương.

Anh nỗ lực muốn thay đổi cuộc đời mình, cuối cùng cũng thành công, thế nhưng bao nhiêu năm vất vả đã khiến sức khỏe của anh đi xuống, đợi đến khi anh phát hiện ra, đi kiểm tra, thì đã quá muộn rồi.

Cả cuộc đời của Khương Nghệ không suôn sẻ, đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in hình ảnh anh khép đôi mắt lại ở tuổi 25.

Nhớ đến chuyện này, tôi không tránh khỏi chua xót.

Bây giờ được sống lại, tôi sẽ không để những chuyện từ kiếp trước xảy ra thêm một lần nữa. Lần này, tôi sẽ mãi mãi đứng về phía anh.

“Khương Nghệ”, tôi nhẹ giọng gọi anh, “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

5.

Nghe xong, Khương Nghệ ngoảnh đầu lại, anh nhìn tôi, đôi mắt sâu hút không thấy đáy. Anh để lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Nụ cười như có như không, hốc mắt anh hơi đỏ, lúc ấy cười lên, xung quanh anh dường như tỏa ra vẻ dịu dàng.

“Về đi.”, anh nói.

Tôi nhìn anh vài giây, sau đó quay người bước vào nhà.

Tôi biết Khương Nghệ của thời điểm đó là một chàng trai lạnh lùng. Chỉ là, Khương Nghệ à, có thể cho em thêm một cơ hội để bước vào thế giới của anh không, cho dù là một khe hẹp cũng được.

Quay đầu nhìn lại, tôi thấy bóng dáng cao gầy của anh dưới ánh đèn đường, mái tóc anh bay theo làn gió.

Hiện tại, anh sẽ không vì một ai mà dừng lại.

Sau này, liệu anh có thể một lần nữa đưa tay về phía em được không?
 
Advertisement

Danh sách chương

  • Loading...

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần trở lại
Long Vương trở lại
Long Vương trở lại
Long Vương trở lại
Lại Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom