• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full TRỞ LẠI GẶP ANH (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 5 END

Sau kỳ thi đại học vài ngày là sinh nhật tuổi 18 của tôi.

Vào đêm sinh nhật, Khương Nghệ đưa tôi đến bảo tàng hải dương, chỉ vào một con cá trông rất kỳ lạ, hỏi: "Cậu có biết bây giờ nó đang nghĩ gì không?"

Nghe vậy, tôi không khỏi trợn tròn mắt, đáp: "Làm sao mà mình biết được?"

“Ừm.” Khương Nghệ đứng thẳng, đưa tay giữ mặt tôi, bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy ánh sáng dịu dàng trong mắt anh, lúc sau anh chợt nở nụ cười.

“Kỷ Lật, vậy mình nói cho cậu biết nó đang nghĩ gì nhé.” Nói xong, anh đột nhiên giơ tay che mắt tôi lại, trước mắt tối đen như mực, các giác quan khác đột nhiên trở nên nhạy cảm hơn.

Tôi nghe thấy giọng anh trầm thấp: "Nó nói: “Kỷ Lật, mình thích cậu.” Anh ấy thích em, Kỷ Lật, em đồng ý không?"

Dứt lời, tôi cảm nhận được nụ hôn trên mu bàn tay đang che mắt tôi lại, nó nhẹ tựa như lông hồng.

Giọng anh khàn khàn nhưng lại hay đến mức khiến chân tôi mềm nhũn, tôi có thể cảm nhận được một lớp mồ hôi mỏng trên bàn tay đang phủ lên mắt tôi.

Dù anh ấy có che giấu kỹ thế nào, tôi vẫn có thể nghe thấy giọng anh run run.

Những chi tiết nhỏ này cứ thế hiện lên trong tâm trí, tôi kéo tay anh xuống, cười nhẹ rồi nhón chân, hôn lên má anh. "Đồ ngốc."

Ngốc, làm sao có thể không đồng ý?

Ánh mắt tôi chạm vào đôi mắt đang ngẩn ngơ của anh, đột nhiên, tôi không nhịn được bật cười, "Sao vậy?"

"Anh ..." Khương Nghệ nói "Anh" hồi lâu, cuối cùng chỉ nghiêm túc nhìn tôi nói: "Lật Tử, hiện tại anh chưa thể cho em cuộc sống mà em mong muốn. Anh cũng không có tiền tiết kiệm."

"Phụt" Tôi bóp má anh cười, "Anh là đồ ngốc à? Nếu em quan tâm đến những thứ này, em đã không đồng ý với anh rồi.”

"Còn nữa, tự tin vào chính mình một chút. Anh rất tốt. Trong mắt em, anh tốt hơn bất cứ ai trên đời này. Cuộc sống mà em mong muốn chính là có anh ở cạnh bên. Dù không có tiền tiết kiệm cũng không sao. Sau này, bọn mình sẽ cùng nhau cố gắng."

Khương Nghệ sững sờ tại chỗ, anh hiểu tôi đang trả lời câu hỏi của anh.

Mắt anh đỏ lên, anh ôm chặt lấy tôi, vùi mặt vào giữa cổ tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ, tôi nghe thấy anh nghẹn ngào nói: "Anh, anh tưởng em sẽ không đồng ý. Anh vốn chỉ nghĩ rằng, nếu em biết anh thích em rồi, ít nhất anh sẽ không cảm thấy hối tiếc. Anh, anh không nghĩ rằng em lại đồng ý…”

"Em tốt như vậy, anh căn bản không thể tin được là em cũng sẽ thích anh, ngay cả trong mơ cũng không."

Nghe vậy. tôi không khỏi bật cười: "Nào đến mức ấy."

"Chính là đến mức ấy."

18.

Cả kỳ nghỉ hè cơ bản tôi đều dính lấy Khương Nghệ. Mối quan hệ đột ngột thay đổi khiến Khương Nghệ không quen, bằng không tại sao mỗi lần tôi nói muốn hôn, tai anh đều ửng đỏ.

Đúng là một chàng trai đơn thuần.

“Nắm tay.” Nói xong, tôi liền thấy tai anh từ từ đỏ lên.

Anh ấy đưa tay ra và nắm lấy tay tôi.

Ừm, không tệ.

Bàn tay anh nắm chặt lấy tay tôi.

“Khương Nghệ.” Tôi cười nhìn anh.

"Ừm?"

"Anh ngây thơ quá."

"Anh……"

"Được rồi, không cần nói nữa, em biết rồi!"

"Lật Tử……"

“A?” Vừa dứt lời, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại. Môi anh chạm môi tôi, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, khiến tôi suýt nữa thở không ra hơi.

Tốt lắm, hóa ra người ngây thơ là tôi.

"Vẫn ngây thơ chứ?"

"Không... không ngây thơ."

Ví dụ khác, đôi khi ở cùng nhau, chúng tôi vô thức “hoán đổi thân phận”.

"Khương Nghệ."

"Sao thế?"

Thấy anh đến, tôi vẫy vẫy tay, cười hihi, lấy bộ quần áo mình đã chuẩn bị cho anh.

"Nhìn này! Lần trước đi mua sắm em tia được cái này, nhưng lại không mang đủ tiền. Hôm nay em mua cho anh."

Nghe vậy, Khương Nghệ cười tươi như hoa, kích động ôm lấy tôi giống như một tên ngốc, vừa hôn vừa ôm.

Cách đây không lâu, tôi liền phát hiện ra, hình tượng lạnh lùng gì đó của Khương Nghệ đã bay màu không thể cứu vãn.

"Anh tốt không?"

"Tốt!"

“Em có yêu anh không?"

"Yêu!"

Hmm, nhìn thế nào cũng thấy giống một cô vợ nhỏ.

Lại một ví dụ khác.

"Khương Nghệ."

"Chuyện gì vậy?"

“Quần áo của em bị rách rồi!” Tôi nhìn quần áo không may bị mắc vào cái gì, rách một lỗ nhỏ, khóc không ra nước mắt.

Nghe vậy, Khương Nghệ đi tới chăm chú quan sát, an ủi: "Không sao, có thể sửa. Em cởi quần áo ra, lát nữa anh khâu cho em."

"Được!"

Thế là, tôi có cơ hội ngồi chiêm ngưỡng người yêu tôi cẩn thận luồn chỉ vào kim, rồi lại nghiêm túc ngồi khâu từng mũi.

Một lúc sau, bộ quần áo nguyên vẹn như ban đầu.

“Cám ơn!” Nói xong, tôi hôn lên mặt anh.

Chàng trai tốt như vậy, thế mà lại là của tôi.

Kỳ nghỉ hè cứ như thế trôi qua, đương nhiên, tôi và anh cũng tránh không khỏi những cãi vã.

Khi tình cảm ngọt ngào quá, tự nhiên cãi vã sẽ ập đến.

“Anh đừng có mà quá đáng!!” Tôi nhìn Khương Nghệ chằm chằm, bày ra vẻ mặt không phục.

Nghe vậy, Khương Nghệ siết chặt cái váy đen trong tay, vẻ không cam lòng.

"Lật Tử, em đừng mặc váy này ra ngoài."

"Tại sao?"

"Bởi vì nó ngắn quá."

“Ồ.” Tôi vươn tay lấy váy trong tay Khương Nghệ, cười dịu dàng: “Vậy thì em không mặc nữa. Anh cho qua được chưa?”

Anh ngơ ngác nhìn tôi một lúc, hồi lâu mới gật đầu, "Được, viết cái giấy cam đoan."

"Giấy… Giấy cam đoan?!" Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, lòng đầy hoài nghi: "Anh bảo em viết giấy cam đoan?"

"Ừm."

"Em..." Nghĩ đến việc kiếp trước, khi đó chỉ có học sinh mới phải viết cam đoan nộp gửi tôi, giờ bản thân tôi phải viết giấy cam đoan nộp gửi người khác??

Mà đây còn là người yêu của mình???

“Anh… Hay là anh nghĩ lại đi?” Tôi mở lời.

"Không cần nghĩ lại. Em chỉ cần viết em sẽ không bao giờ mặc váy trên đầu gối nữa là được.”

Vừa dứt lời, tôi đột nhiên vươn tay giữ cổ anh, hung hăng cắn một cái: “Sao anh có thể vô lí như thế?”

Tôi nằm ở trên người anh “đòi công bằng”, bỗng nhiên Khương Nghệ tủm tỉm cười, véo má tôi một cái, chậm rãi nói: "Đồ xấu xa này, anh làm như thế là vì ai?"

19.

Không lâu sau, tôi bắt đầu cuộc sống đại học. Khương Nghệ cùng tôi báo danh, giúp tôi chuyển đồ, nắm tay tôi không buông, cực kì dính người.

“Đi đi đi, đưa cậu đi ăn cơm.” Bạn cùng phòng tươi cười rủ tôi.

Nghe xong tôi liền gật đầu: “Được.”

Đến nhà ăn, một người nào đó bất mãn gọi điện thoại cho tôi: “Em đang ở đâu?”

“Nhà ăn số 5, đi ăn trưa cùng bạn bè.”

“Sao em không đưa anh đi?”

“Chỗ chị em bạn dì nói chuyện, anh đến làm gì?”

“Ừ. Thế tối này em phải đi ăn cơm với anh đấy.”

“Ừm.”

Cuộc gọi kết thúc.

Vừa ngắt điện thoại, bạn cùng phòng đã không nhịn được bảo: “Lật tử, bạn trai cậu cũng dính cậu quá rồi.”

“Haha, quen là thấy bình thường ý mà.”

“Hai cậu bên nhau từ khi nào?”

“Hai cậu bên nhau khi nào?”

“Sau kì thi đại học, vào ngày sinh nhật 18 tuổi của mình.”

Nói xong, tôi tự nhiên đơ ra, tại sao lại là ngày này?

Lúc ăn cơm, tôi hỏi Khương Nghệ lí do.

Anh nghe xong, liền ôm lấy tôi, cắn nhẹ lên vành tai tôi, “Bởi vì em từng nói em không thích yêu sớm.”

“Cái gì….” Tôi ngạc nhiên, mở to mắt, bày ra vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh.

Chỉ thấy, Khương Nghệ vẫn ôm tôi thật chặt, “Anh nằm mơ một giấc mơ, anh nhớ rằng, anh trước đó từng tỏ tình với cô ấy rất nhiều lần, song lần nào anh cũng bị từ chối. Lần nào cô ấy cũng chỉ dùng một lý do duy nhất: Cô ấy không yêu sớm.”

“Cho đến sau này, khi cô ấy trưởng thành rồi, cô ấy chấp nhận lời tỏ tình của anh, sau đó bọn họ dắt tay nhau vào lễ đường. Tưởng là sẽ được trải qua những tháng ngày hạnh phúc, nào ngờ anh phát hiện mình bị ung thư dạ dày. Sau đó năm 25 tuổi, anh bỏ lại cô ấy.”

Anh chậm rãi kể lại những chuyện đã xảy ra từ kiếp trước. Từng câu từng chữ anh nói ra như chiếc gai đâm vào trái tim tôi.

“Có lẽ ông trời thương anh, cho nên mới đưa em đến trước mặt anh thêm một lần nữa. Lật Tử, em biết không? Anh thật sự rất yêu em.”

“Em biết.”, tôi khóc, ôm lấy Khương Nghệ hỏi: “Anh nằm mơ thấy khi nào?”

“Trước ngày gặp em một hôm.”

Nghe xong, tôi không phục nói: “Vậy tại sao anh lại đối xử với em lạnh nhạt như thế?”

Khương Nghệ: “Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp ở kiếp này mà, cũng đâu thể vừa gặp đã ôm em, gọi vợ ơi. Vả lại lần ấy gặp nhau cũng không giống kiếp trước cho lắm, anh có chút hoang mang.”

“Sau đó, anh mới đoán ra được là em cũng giống anh, đều biết đến sự tồn tại của tiền kiếp. Nếu không thì, với tính cách của em, làm sao mà chấp nhận anh nhanh thế được.”

“……”

Nói xong, Khương Nghệ lại hôn tôi một cái: “Lật Tử, tại kiếp này, chúng ta sẽ tốt thôi.”

“Ừm. Em biết.”

(HOÀN)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến Thần trở lại
Long Vương trở lại
Long Vương trở lại
Long Vương trở lại
Lại Trở Thành Phu Nhân Tướng Quân

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom