New Trầm Tịch Thần Đế (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 16-20

Chương 16: Một người phụ nữ hoàn mỹ

Cưới một người vợ đẹp như tiên, đêm tân hôn lại không thể chạm, không thể sờ, ngay cả giường cũng không thể leo lên, chỉ có thể yên lặng ôm đầu gối dựa vào một góc tường...

Tiêu Viễn có thể cảm nhận được ác ý của thế giới này vô cùng rõ ràng.

Nến đỏ lay lắt chiếu khắp phòng tân hôn mập mờ. Trong phòng lập tức rơi vào yên tĩnh, hai người đều mặc đồ tân hôn màu đỏ, một người kiêu ngạo điềm tĩnh ngồi bên giường, một người tội nghiệp ngồi ở góc tường, chỉ có thể mơ hồ nghe tiếng hít thở của mình.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Tiêu Viễn cũng không nhịn được, mở miệng nói: "Cô sẽ không... để ta qua đêm ở đây như thế chứ?"

Đôi mi dài của Hạ Linh Lăng khẽ nhúc nhích, thân thể uyển chuyển hơi cử động, nằm xuống giường, màn giường đỏ chót rủ xuống, để Tiêu Viễn chỉ có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp mơ hồ dưới ánh nến chiếu rọi.

Ngay sau đó, Hạ Linh Lăng vung tay lên, hai cây nến đỏ lập tức bị một cơn gió lạnh đồng thời dập tắt... Khiến Tiêu Viễn còn chẳng nhìn thấy được một cái bóng.

"...", nếu không phải căn bản không có khả năng đánh thắng được người phụ nữ này, thì chỉ với dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng này của nàng thôi, chắc chắn hắn đã cưỡng gian nàng rồi.

"Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi. Đừng nói uống say, toàn bộ buổi chiều ta đều không uống một ngụm rượu nào... Đùa một tí thôi cũng không chịu được, đúng là chẳng có chút thú vị gì", Tiêu Viễn lẩm bẩm.

"Ta biết ngươi không uống say", cuối cùng Hạ Linh Lăng cũng đã lên tiếng: "Nhưng ta không thích ở cùng với một tên đàn ông đại tiểu tiện lung tung".

Đại tiểu tiện… lung tung?

Chẳng lẽ... là tiếng nước “róc rách” lúc mình trút hết rượu trong Trầm Tịch châu ra sao?

Đậu má!

Tiêu Viễn trừng to mắt, bùng nổ tại chỗ: "Cô nói ta đại tiểu tiện lung tung? Con mắt nào của cô nhìn thấy ta đại tiểu tiện lung tung! Tiếng cô nghe được là tiếng ta rót rượu! Rót rượu... Rót rượu đấy!

Ta đường đường là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất của Tiêu Môn, làm sao có thể làm ra loại chuyện không có văn hóa không có học thức kia được chứ! Cô có thể xem thường huyền lực của ta, nhưng không thể sỉ nhục đức tính và nhân cách cao thượng của ta được!"

Tiêu Viễn hét ầm lên, một lát sau liền nghe được Hạ Linh Lăng thản nhiên nói: "Ta cũng chỉ nói đùa thôi".

"!@# $%...", Tiêu Viễn suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.

Tiêu Viễn buồn bực ngồi về góc tường, nửa ngày sau cũng không còn lên tiếng nữa... Thế mà người phụ nữ này còn biết nói đùa!

Bình thường còn có thể thoải mái lên giường ngủ, đêm tân hôn lại chỉ có thể ngủ góc tường... có thể ngủ mới là lạ! Nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng Tiêu Viễn lại lên tiếng lần nữa: "À, chừng nào thì cô về Băng Vân Tiên Cung? Ngày mai, hay là ngày kia?"

Hạ Linh Lăng: "?"

Tiêu Viễn cười nhẹ, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Mặc dù ta không hiểu nhiều về Băng Vân Tiên Cung lắm, nhưng ít ra còn biết Băng Vân Tiên Cung chỉ nhận nữ tử, hơn nữa còn cấm tình cấm dục, Băng Vân Tiên Cung có vô số người đẹp, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói có người nào lấy chồng. Vậy mà cô lại gả cho ta. Nhìn đi, có lẽ thiên phú của cô rất đáng sợ ở Băng Vân Tiên Cung, nói không chừng còn là thiên tài tuyệt đỉnh trăm năm khó gặp. Nếu không, Băng Vân Tiên Cung sẽ không bởi vì cô mà phá lệ".

Hạ Linh Lăng: "..."

Tiêu Viễn ngẩng đầu lên nhìn một vùng tăm tối trên đỉnh đầu, tiếp tục nói: "Người như cô, chắc chắn Băng Vân Tiên Cung sẽ nghĩ cách để cô vào đó trong thời gian ngắn nhất, nơi đó có cường giả tuyệt thế mà huyền giả phổ thông cả đời đều khó mà nhìn thấy, có thiên tài địa bảo đếm không hết, dưới những điều kiện này, huyền lực và địa vị của cô đều sẽ lao vút lên mây trong thời gian ngắn nhất. Chắc là chẳng mấy chốc cô sẽ đi thôi nhỉ?"

Hạ Linh Lăng trầm mặc, hồi lâu sau mới nói một câu mông lung: "Một tháng".

"Một tháng á?", trên mặt Tiêu Viễn có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười, gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Cảm ơn".

Hạ Linh Lăng: "?"

"Một tháng này chắc là cô tranh thủ cho ta đi? Nếu như là Băng Vân Tiên Cung, nhất định sẽ không đồng ý để cô phí thời gian với một tên vô dụng thế này lâu như vậy. Cô là thiên tài, nhìn từ việc rất được Băng Vân Tiên Cung coi trọng thì có lẽ thành tựu sau này của cô sẽ đủ để đạt tới cấp bậc cung chủ Băng Vân Tiên Cung.

Người khác cười ta, trào phúng ta, chưa từng để ta vào mắt, mà cô là người sau này sẽ nổi tiếng khắp đế quốc Vân Nam chẳng những cam nguyện gả cho ta, còn luôn cố gắng bảo vệ tôn nghiêm cho một người đàn ông nực cười là ta… Mặc dù ta biết cô làm những điều này chỉ để báo ân phụ thân đã qua đời của ta, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn cô".

"Không cần", Hạ Linh Lăng không có chút tình cảm nào trả lời. Nhưng trong lòng lại có chút cảm động nho nhỏ, bởi vì những lời mà hắn đoán không hề sai tí nào. Lúc sư phụ của nàng tìm được nàng đã nói với nàng, thiên phú của nàng ở trong Băng Vân Tiên Cung đúng là trăm năm khó gặp. Thậm chí cô ấy từng nói sau khi đưa nàng vào Băng Vân Tiên Cung, cô ấy có lòng tin để nàng đột phá cảnh giới Linh Huyền, đạt tới cảnh giới Địa Huyền vào năm hai mươi tuổi... Một cảnh giới mà cao thủ đứng đầu Cửu Châu Thành - Tiêu Liệt cũng không thể đạt tới.

Trước hai mươi tuổi đạt tới cảnh giới Địa Huyền... Đối với người của Cửu Châu Thành mà nói, đây là chuyện hoang đường mà ngay cả tưởng tượng cũng không dám.

"Trước khi cưới cô, ta vốn cho rằng cô sẽ giống đa số người chẳng thèm ngó tới ta, nhưng trên thực tế, cô còn tốt hơn ta tưởng tượng nhiều. Chẳng những xinh đẹp, thiên phú kinh người, ngay cả tính tình cũng rất hiền lành, có thể nói cô là một người phụ nữ hoàn mỹ..."

Hạ Linh Lăng: "..."

"Ừm, nếu cô đã lương thiện như vậy thì chắc chắn sẽ không nỡ để phu quân của cô ngủ góc tường vào đêm tân hôn đúng không? Ta thấy cái giường kia rất lớn, hai người ngủ tuyệt đối sẽ không chen chúc..."

Tiêu Viễn còn chưa nói hết, một sát khí lạnh lẽo liền đập vào mặt, khiến hắn sợ run cả người: "Nếu còn nói hươu nói vượn nữa, ta sẽ ném ngươi ra bên ngoài!"

Tiêu Viễn vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng, cái mông vừa nhấc lên lại hậm hực ngồi xuống.

"Có người đến", Hạ Linh Lăng bỗng nhiên nói.
Chương 17: Chữa trị huyền mạch

Qua một hồi lâu, Tiêu Viễn mới nghe được những tiếng bước chân rất nhẹ, nếu như không phải hắn cố gắng lắng nghe thì chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra tiếng bước chân này.

Đầu tiên chủ nhân của tiếng bước chân dừng ở cửa sân một hồi, sau đó lại thận trọng tới gần, sau khi vào trong sân lại không tiếp tục đi về phía trước nữa... Bởi vì trong phòng có Hạ Linh Lăng mà cậu ta không chọc nổi, sau khi lén lén lút lút nhìn quanh trong sân nửa ngày lại thận trọng rời đi.

Đến tận đêm khuya, Tiêu Ngọc Long vẫn chưa thể ngủ được. Ánh mắt hắn ta âm nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt thỉnh thoảng lại biến đổi.

Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, Tiêu Dương vội vàng đi đến. Tiêu Ngọc Long quay người, đưa mắt hỏi: "Sao rồi?"

"Ờm...", Tiêu Dương nhìn sắc mặt Tiêu Ngọc Long một chút, thận trọng nói: "Đệ vừa mới đi xem, hình như Tiêu Viễn… không ngủ ở gian ngoài".

"...", sắc mặt Tiêu Ngọc Long lập tức trầm thấp xuống.

Trong lòng Tiêu Dương vang lên tiếng lộp bộp, vội vàng nói: "Nhưng mà đại ca không cần lo lắng. Hạ Linh Lăng còn chẳng thèm ngó tới phủ thành chủ và công tử Vũ Văn gia, chắc chắn sẽ không thể coi trọng tên vô dụng Tiêu Viễn kia, hắn không bị đuổi ra, chắc là... chắc là thương hại hắn, sợ hắn bị chế giễu... Mặc dù bây giờ hắn ở cùng một phòng với Hạ Linh Lăng, nhưng tuyệt đối không có khả năng nằm trên một cái giường, nói không chừng đang nằm dưới đất thì sao... Chắc chắn là như vậy".

Sắc mặt Tiêu Ngọc Long vô cùng âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tiểu viện của Tiêu Viễn, hai tay xiết chặt: "Hạ Linh Lăng là người phụ nữ mà ta muốn, ai cũng không thể nhúng chàm… Ngày mai hẹn Tiêu Viễn ra ngoài cho ta, ta muốn đích thân thăm dò một chút! Tuyệt đối không thể để hắn chạm vào nàng!"

"Rõ!", Tiêu Dương vội vàng đáp.

Tiêu Viễn co ro trong góc tường đến quá nửa đêm mà vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Hắn mở to mắt, nâng trái lên tay nhìn về phía chính giữa bàn tay. Bên trong bóng tối, hiển nhiên ánh sáng yếu ớt đến từ Trầm Tịch châu vô cùng bắt mắt.

Ở đại lục Thương Khung, mượn thần uy của Trầm Tịch châu, một mình hắn đã gây ra phong ba cho cả thiên hạ, khiến cả đại lục Thương Khung rung chuyển bất an... Nhưng cũng gần như tiếu hao hết tất cả độc lực!

Bây giờ Trầm Tịch châu đã dung hợp với cơ thể hắn, mặc dù Trầm Tịch châu đã trở thành một bộ phận của thân thể hắn, nhưng lại gần như không cảm giác được bất kỳ độc lực gì cả.

Trong trận đuổi giết kia, hắn đã dùng độc lực trong Trầm Tịch châu giết chết rất nhiều cường giả, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều lực lượng của nó, khiến độc lực như dầu hết đèn tắt... Mà tiêu hao và dùng hết là hai khái niệm khác nhau. Dùng hết còn có thể phục hồi từ từ, tiêu hao lại là nguồn suối sức mạnh gần như cạn kiệt, có lẽ còn không thể khôi phục lại được.

Bây giờ Trầm Tịch châu cơ bản chỉ còn lại năng lực giải độc, rèn luyện và dung hợp... Đương nhiên, còn có trữ vật.

Bây giờ huyền mạch của mình tàn phế, độc lực của Trầm Tịch châu cũng đã hết, lại còn đang ở trong một tòa thành nhỏ chưa được ai để ý đến bao giờ.

Sau một đợt yên tĩnh lâu dài, trong lòng Tiêu Viễn cảm thấy vô cùng mờ mịt... Mình như thế này, đừng nói đến việc bảo vệ ông nội và cô nhỏ, ngay cả tư cách không bị trào phúng cũng không có...

Điều khiến hắn càng không có cách nào chịu được là... Mình còn chẳng có cả năng lực để đánh lại bà xã mình cưới vào cửa nữa!

Muốn có đầy đủ sức mạnh thì bước cơ sở nhất chắc là chữa trị huyền mạch bị phá hủy của mình.

Chữa trị huyền mạch...

Hạ Linh Lăng khẳng định huyền mạch của hắn không có khả năng khôi phục giống như người bình thường. Nhưng chuyện này đôi với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, bởi vì hắn là truyền nhân y thánh! Sư phó không chỉ một lần nói với hắn… lý lẽ của y thuật giống như đạo nhân quả, có nhân tất có quả, có bệnh tật cũng sẽ có y thuật, trên thế giới này vĩnh viễn không tồn tại bệnh tật không có khả năng chữa trị, chỉ có thầy thuốc không đủ năng lực thôi.

Làm thế nào để chữa trị huyền mạch tàn phế, hôm nay Tiêu Viễn đã suy nghĩ cả một ngày. Huyền mạch của hắn không phải bị hao tổn lúc trưởng thành, mà là vừa sinh ra đã bị tổn thương, hoàn toàn tàn phế, hoàn toàn không có cách nào dùng cách bình thường để chữa trị. Như vậy muốn chữa trị, nhất định phải tinh lọc huyền mạch không trọn vẹn bây giờ, để nó sinh trưởng một lần nữa, quá trình này cơ bản không khác huỷ bỏ huyền mạch bây giờ rồi tạo ra một huyền mạch hoàn chỉnh khác.

Không nói đến việc nó khó thế nào, chỉ là mức độ nguy hiểm thôi đã cực kỳ cao rồi, huyền mạch liên kết với mệnh mạch, trong quá trình này chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ trực tiếp mất mạng.

Mà muốn phá hủy mạch cũ, tạo ra mạch mới, ít nhất cần có ba thứ...

"Thê tử, cô đã ngủ chưa?", Tiêu Viễn lên tiếng hỏi.

Nửa ngày sau vẫn không nhận được bất cứ câu trả lời nào.

"Khụ khụ, thê tử, không phải cô ngủ thật rồi đấy chứ?", Tiêu Viễn lại hỏi một lần nữa.

"Ta tên là Hạ Linh Lăng!", trong giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Linh Lăng có chút lạnh lẽo.

"Ta biết cô tên là Hạ Linh Lăng rồi", Tiêu Viễn gãi trán, rất kỳ quái nói: "Thê tử, ta có chuyện muốn hỏi cô một chút."

"Gọi ta là Hạ Linh Lăng!", Hạ Linh Lăng nổi giận.

"A, được thôi!" Tiêu Viễn gật đầu, sau đó nghiêm trang hỏi: "Thê tử, nếu như cô đến Băng Vân Tiên Cung, cô có cách nào để lấy được Thất Huyền Linh Lung Thảo, Tử Mạch Thiên Tinh, Huyền đan của Huyền thú cảnh giới Địa Huyền không?"

Ba thứ mà Tiêu Viễn nói tới khiến đôi mắt phượng khép hờ của Hạ Linh Lăng lập tức mở ra: "Ngươi muốn làm gì?"

"Chắc là cô có cách lấy được thật nhỉ?", thấy Hạ Linh Lăng không trực tiếp bác bỏ, Tiêu Viễn lập tức hy vọng hỏi.

Hạ Linh Lăng hơi nhíu mày, chậm rãi nói: "Ta chưa nghe nói về Thất Huyền Linh Lung Thảo bao giờ, Huyền đan của Địa Huyền thú cần săn giết Địa Huyền thú mới có thể thu được, toàn bộ đế quốc Vân Nam có bao nhiêu người có thể săn giết Địa Huyền thú chứ? Cho dù Băng Vân Tiên Cung có, nhất định cũng sẽ ít như sừng lân.

Mà Tử Mạch Thiên Tinh thì cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mua được, là chí bảo thiên địa khiến bốn tông môn lớn đều điên cuồng! Lấy được một viên cũng đủ để bù đắp được vài chục năm khổ tu. Ba thứ này đừng nói là ta, cho dù là cung chủ cũng gần như không có khả năng lấy được cùng lúc".
Chương 18: Khó hơn cả lên trời

Lồng ngực của Tiêu Viễn phập phồng một lát, sau đó nhắm mắt lại, mãi mà không nói gì.

"Ngươi muốn lấy được ba thứ này, rốt cuộc là muốn làm gì?", Hạ Linh Lăng chủ động hỏi.

"Chữa trị huyền mạch", Tiêu Viễn thành thật trả lời.

"...Ta không giúp được ngươi", Hạ Linh Lăng nói, đồng thời nàng cũng không tin ba thứ này có thể chữa trị được huyền mạch. Nếu không, chắc chắn sư phụ của nàng sẽ không thể không biết.

Tiêu Viễn lắc đầu, không quan tâm lắm nói: "Đúng là ba thứ này không phải thứ mà người bình thường có thể lấy được, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi", hắn dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Thê tử, cô nói xem sau khi cô trở lại Băng Vân Tiên Cung, chúng ta còn gặp lại nhau nữa không?"

"Không cho phép gọi ta là thê tử! Ta tên là Hạ Linh Lăng!", Hạ Linh Lăng không thể nhịn được nữa, giọng nói đã lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Tiêu Viễn lại là không thèm để ý chút nào, ung dung nói: "Ta cưới cô, cô gả cho ta, chúng ta đã bái thiên địa, ngàn người chứng kiến, đi hết tất cả trình tự rồi. Bây giờ ta là phu quân của cô, cô là thê tử của ta, ta không gọi cô là thê tử thì gọi là gì?"

"...", Hạ Linh Lăng đột nhiên không phản bác được, sau một lúc lâu mới hờ hững nói: "Được rồi, tùy ngươi".

Tiêu Viễn lập tức nhếch miệng cười... thê tử này không sờ được không thể chạm vào, nhưng vẫn phải chiếm chút lời ngoài miệng chứ!

"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đâu... Sau khi cô trở lại Băng Vân Tiên Cung, chúng ta còn gặp lại nhau nữa không?", Tiêu Viễn hỏi lần nữa.

"Không", Hạ Linh Lăng trả lời.

"Cũng được!" Tiêu Viễn gật đầu, sau đó tựa đầu vào bức tường đằng sau, nhắm mắt nói: "Thật ra cô nên về Băng Vân Tiên Cung sớm hơn, mà không cần lo lắng cho ta. Lấy thiên phú của cô, vốn cũng không nên ở lại Cửu Châu Thành nho nhỏ này, càng không nên bị ta kéo chân sau. Sau khi cô đi, công khai thân phận, có cái tên tuổi phu quân của đệ tử Băng Vân Tiên Cung, ít nhất trong Cửu Châu Thành này sẽ không có ai dám công khai hãm hại ta, bởi vậy ta cũng sẽ sống an nhàn hơn chút... À đúng rồi, chắc cô không để ý đến việc ta nạp thiếp đâu nhỉ?"

"...Tùy ý", Hạ Linh Lăng không chút thay đổi sắc mặt nói.

"Ừm, cái này còn tạm được, nếu không cả đời cô không còn gặp lại ta mà còn không cho ta nạp thiếp nữa thì chắc chắn ta sẽ nghĩ đến việc bỏ cô".

Cho dù trong lòng Hạ Linh Lăng tĩnh lặng như nước thì lúc này cũng sinh ra xúc động mãnh liệt đạp hắn ra ngoài.

Lúc này, nàng chợt thấy Tiêu Viễn đứng dậy đi ra ngoài cửa, lập tức hỏi: "Ngươi đi đâu thế?"

"Không ngủ được, đi ra ngắm sao một chút", Tiêu Viễn trả lời, đồng thời trong lòng lại lẩm bẩm: Người phụ nữ đáng ghét này, ta sẽ ngồi xổm cả đêm ở đây, để xem cô có thể ngủ được không!

Hạ Linh Lăng không nói gì thêm, Tiêu Viễn đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài.

Nửa đêm, mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh. Tiêu Viễn đứng trong sân, nhìn bầu trời đầy sao, mặc dù ánh mắt vẫn kiên nghị như cũ, nhưng ở sâu trong lòng lại có vẻ mê man lắng đọng không thể xua đi được.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn sống lại, mặc dù tâm tính có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước kia, nhưng thân thể huyền mạch tàn phế lại khiến hắn cho dù có tâm cảnh mạnh đến đâu cũng không thể tìm được đường ra khỏi tình cảnh trước mắt.

Nếu như có thể lấy được Thất Huyền Linh Lung Thảo, Tử Mạch Thiên Tinh, cùng một viên Huyền đan của Địa Huyền thú, như vậy hắn còn năm phần chắc chắn có thể chữa trị huyền mạch của mình, nhưng lấy năng lực hiện tại của hắn, muốn lấy được bất cứ thứ nào trong ba thứ kia đều khó hơn cả lên trời.

Nói cho cùng, chung quy trong thế giới này thực lực là trên hết. Không đủ thực lực, muốn thực hiện suy nghĩ trong lòng thì chỉ có thể nói suông.

Rốt cuộc mình nên là thế nào...

Lúc này, một chút rung động rất nhỏ truyền từ trong lòng tay trái Tiêu Viễn đến, hắn nâng tay trái lên theo bản năng, bất ngờ nhìn thấy đồ án của Trầm Tịch châu trong lòng bàn tay phóng ánh hào quang nhỏ yếu, chớp lóe theo một tần suất rất nhanh.

Con ngươi của Tiêu Viễn lập tức hơi co vào, bỗng nhiên quay người nhìn về phía phương bắc.

"Chẳng lẽ là..."

Trầm Tịch châu ngoại trừ độc lực kinh khủng và năng lực rèn luyện mạnh mẽ ra thì còn có một loại năng lực đặc biệt khác, đó chính là năng lực cảm ứng đối với chất độc hoặc dược liệu cao cấp! Lúc có chất độc hoặc dược liệu cao cấp ở trong phạm vi nhất định xung quanh, nó sẽ cảm giác được, sau đó lấp lóe ánh sáng chỉ hướng về phía vị trí đó…

Nhưng điều kiện đầu tiên nhất định phải là nguyên liệu có cấp bậc cao nhất! Đối với Trầm Tịch châu mà nói, cấp cao nhất ở trong mắt nó không phải cùng một khái niệm với cấp cao nhất trong mắt loài người. Ở đại lục Thương Khung, hắn chỉ gặp Trầm Tịch châu lấp lóe sáu lần, mỗi một lần đều tìm được những báu vật tuyệt thế!

Ngày đầu tiên trở về cái đại lục Huyền Thiên, thế mà Trầm Tịch châu đã xuất hiện loại cảm ứng này! Gần đây có ẩn giấu bảo vật gì sao?

Phương hướng mà Trầm Tịch châu chỉ là phương bắc... Cũng chính là vị trí phía sau núi của Tiêu Môn.

Mặc dù Tiêu Viễn có một viện tử của mình, nhưng vị trí lại lệch ra khỏi toàn bộ Tiêu Môn, cũng có thể nói là nguy hiểm nhất. Bởi vì vượt qua bức tường của tiểu viện này chính là phía sau núi.

Phía sau núi là khu vực riêng của Tiêu Môn, trong đó có một vài Huyền thú cấp thấp qua lại, thỉnh thoảng sẽ xảy ra chuyện Huyền thú vượt tường xâm nhập, mà muốn đi vào Tiêu Môn, đi từ sau núi đến nơi này cũng coi như lựa chọn không tệ. Nhưng lấy thế lực của Tiêu Môn ở Cửu Châu Thành, ít nhất cho tới hôm nay vẫn chưa có người nào từng làm như thế.

Tiêu Viễn không chút do dự, trực tiếp leo tường ra. Mặc dù cảnh giới Sơ Huyền cấp một có sức mạnh rất thấp, nhưng trèo qua một bức tường cao không đến ba mét vẫn không thành vấn đề.

Khu vực phía sau núi yên tĩnh mà âm trầm, trước đó Tiêu Viễn tuyệt đối không có can đảm tới đây vào lúc nửa đêm. Nhưng mà trên trời trăng sáng treo cao, vô số sao lấp lánh, ánh sáng cũng không lờ mờ lắm. Tiêu Viễn nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai mới thả nhẹ bước chân đi về hướng Trầm Tịch châu chỉ.
Chương 19: Linh thảo kỳ tích

Dưới ánh trăng, dãy núi như thể bị bao phủ trong một tầng sương khói thật mỏng, thần bí và nguy hiểm. Không lâu sau, Tiêu Viễn đi đến dưới chân núi, cũng là nơi này, tần suất lấp lóe của Trầm Tịch châu đạt tối cao. Tiêu Viễn dừng bước lại, cảm thấy rất ngờ vực...

Chẳng lẽ là ở gần đây? Nhưng nơi này rõ ràng là khu vực chân núi, nơi mỗi ngày những dược sư trong Tiêu Môn đều phải đi qua. Nếu sinh trưởng ở đây, đừng nói là thiên địa dị bảo, ngay cả một gốc dược liệu hơi tốt cũng sớm bị phát hiện, nào còn chờ hắn đến ngắt lấy.

Nhưng Trầm Tịch châu lấp lóe đến tần suất này có nghĩa mục tiêu ở trong vòng mười bước xung quanh.

Mượn ánh trăng trong sáng, lông mày Tiêu Viễn vặn chặt, ánh mắt chậm rãi chuyển động, cẩn thận tìm kiếm mỗi một tấc đất.

Trong tình huống bình thường, dược liệu càng quý giá càng có khả năng sinh trưởng ở nơi hiểm trở hoặc cực đoan, khu vực chân núi này liếc nhìn nơi nơi đều là cỏ dại, Tiêu Viễn không nhịn được bắt đầu hoài nghi có phải Trầm Tịch châu có vấn đề gì về cảm ứng hay không.

Ánh mắt quét một vòng nhỏ, ngoài cỏ dại ra không tìm thấy cọng dược thảo bình thường nhất. Ngay khi hắn chuẩn bị từ bỏ, khóe mắt của hắn bỗng nhiên thấy một nơi mơ hồ xuất hiện biến hóa mờ ảo.

Hiện tại linh giác của Tiêu Viễn cực kỳ nhạy cảm, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, lập tức nhìn về phía vừa rồi đột nhiên xuất hiện cảm giác không hài hòa.

Nơi đó cũng toàn cỏ dại, bởi vì lớn lên sát một khối nham thạch nên không bị giẫm đạp. Tiêu Viễn đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh khối nham thạch, ánh mắt nhìn chằm chằm mảnh cỏ dại này, hồi lâu sau vững vàng khóa chặt vị trí giữa đám cỏ dại...

Sức sống của cỏ dại ương ngạnh, dưới tình huống không bị quấy nhiễu, có thể nói bọn chúng ở mọi nơi mọi chỗ, mọc rễ bốn phía. Mà tại chính giữa đám cỏ dại không chịu giẫm đạp này lại xuất hiện một chỗ trống. Chỗ trống này rất nhỏ, tối đa chỉ có thể chứa đựng hai cọng cỏ nhỏ trưởng thành, nhưng xuất hiện ở đây lại có vẻ cực kỳ không hài hòa.

Một cơn gió đêm chậm rãi thổi qua, cỏ dại bên người dập dờn. Đúng lúc này, "chỗ trống" mà ánh mắt Tiêu Viễn vẫn luôn khóa chặt bỗng vô cùng kỳ quặc hiện ra hình bóng hai gốc cỏ nhỏ... Thoáng hiện một chớp mắt, sau đó lại biến mất tăm.

Đôi mắt Tiêu Viễn đột nhiên trừng lớn, sau đó là cực kỳ vui mừng. Hắn nhanh chóng duỗi tay trái ra, đưa Trầm Tịch châu trong lòng bàn tay lại gần chỗ trống kia, ngay sau đó, dưới ánh sáng xanh yếu ớt, hai gốc "cỏ dại" chậm rãi lộ ra. Cao chừng hai ngón tay, toàn thân màu xanh lá sẫm, thoạt nhìn chẳng khác gì cỏ dại xung quanh.

"Tinh Ẩn thảo! Thật là Tinh Ẩn thảo! Còn là hai gốc!", Tiêu Viễn kích động gầm nhẹ, tay trái trực tiếp chộp tới, ánh sáng của Trầm Tịch châu lóe lên, hai gốc Tinh Ẩn thảo bị hái xuống tận gốc, bỏ vào trong lòng bàn tay Tiêu Viễn.

Dược liệu càng cao cấp thì càng không dễ ngắt lấy, hơi không cẩn thận là có khả năng khiến dược liệu bị hao tổn, nhẹ thì giảm nhiều công hiệu, nặng thì trực tiếp phế bỏ. Nhưng mang theo Trầm Tịch châu, bất luận ngắt lấy cái gì đều không cần cố kỵ điều này, bởi vì khí tức của Trầm Tịch châu sẽ hoàn toàn bao vây mục tiêu trong khoảnh khắc bị hái xuống, khiến linh khí bên trong nó không hề bị tiết ra ngoài.

"Bảo là ngạc nhiên chẳng bằng bảo là kỳ tích!", nhìn hai gốc Tinh Ẩn thảo như ẩn như hiện trong lòng bàn tay, Tiêu Viễn kích động đến cánh tay phát run. Ở đại lục Thương Khung hai mươi bốn năm, hắn gần như đi khắp thiên hạ, cũng chỉ tìm được một gốc Tinh Ẩn thảo, mà ngày đầu tiên trở lại đại lục Huyền Thiên lại tìm được hai gốc! Hơn nữa còn ở ngay trên núi sau nhà mình!

Bề ngoài của Tinh Ẩn thảo nhìn qua chẳng khác gì cỏ dại bình thường, gần như không hề bị chú ý tới. Đồng thời, nó còn có một năng lực vô cùng kỳ lạ... Đó chính là ẩn thân! Kể từ đó, muốn phát hiện nó càng khó càng thêm khó. Có điều, lúc trước sư phụ đã nói với hắn, tuy Tinh Ẩn thảo là thiên địa dị bảo, nhưng người biết đến sự tồn tại của nó lại cực ít, toàn bộ đại lục, người có thể nhận ra nó không nhiều hơn năm người, mà trong thiên hạ, thứ có thể rèn luyện hoàn chỉnh nó chỉ có Trầm Tịch châu!

"Thật sự là trời cũng giúp ta, có hai gốc Tinh Ẩn thảo này chẳng khác nào có hai tấm vương bài không hề sơ hở! Sau khi rèn luyện ra Tinh Ẩn đan, bảo mệnh hại người cướp tiền cướp sắc giết người cướp của... quả thực là muốn gì làm nấy!", nắm chặt Tinh Ẩn thảo trong tay, sau đó truyền tống vào không gian Trầm Tịch châu, Tiêu Viễn im lặng nở nụ cười.

Trầm Tịch châu cũng ngừng lấp lóe. Tiêu Viễn tâm trạng cực tốt không còn lý do tiếp tục ở lại nơi này, hắn quay người chuẩn bị trở về. Trong chớp mắt xoay người, khóe mắt hắn bỗng nhiên lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo không bình thường.

Tiêu Viễn dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện. Mượn ánh trăng không quá lờ mờ, hắn chợt thấy không đến năm mươi mét phía bắc đằng trước có một bóng trắng mơ hồ, nhìn không rõ.

Đó là cái gì?

Đổi một người hơi bình thường một chút, dù cho tu vi huyền lực không tầm thường, trong tình huống này cũng không nhất định dám mạo hiểm đi về phía trước. Nhưng Tiêu Viễn lại chẳng hề do dự, trực tiếp đi đến bóng trắng không bình thường kia.

Dần dần đến gần, hắn chợt phát hiện đây là một người! Một người yên tĩnh nằm ở đó!

"Ngươi là ai?", sau khi mơ hồ nhìn thấy đây là một người, Tiêu Viễn đứng tại nơi đó, thử thăm dò lên tiếng.

Bóng người trong tầm mắt lại không hề phản ứng, không có chút động tĩnh hay hơi thở mảy may nào.

Chẳng lẽ là đã hôn mê? Hay là... Chết rồi?
Chương 20: Cô bé bí ẩn

Đây là ai? Vì sao lại ngã ở nơi này? Chờ chút! Nếu như ngã xuống đây vào ban ngày thì chắc chắn sớm đã được phát hiện, mà nhìn tình hình trước mắt, hiển nhiên hắn là người đầu tiên phát hiện, nói cách khác người này vừa mới xuất hiện không lâu... Sớm nhất cũng vào thời điểm sau khi màn đêm hoàn toàn buông xuống.

Tiêu Viễn không chần chờ nữa, bước nhanh tới.

Đi đến trước bóng trắng này, nhờ ánh trăng thấy rõ, Tiêu Viễn chợt ngẩn ngơ.

Đây hẳn là một... cô bé!

Cô bé thoạt nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ nằm co quắp ở đó, váy trắng trên người lộ vẻ lộn xộn bất kham. Dưới vạt váy lộ ra hai bắp chân trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại, nhìn kỹ lại, trên đó rải rác vết thương rất nhỏ. Một chân đi giày đen, một chiếc giày khác không biết đi đâu, để trần bàn chân non nớt hồng hào như đóa sen xanh, ngón chân tinh xảo mượt mà như chạm ngọc.

Thứ khiến người ta chú ý nhất chính là tóc của cô bé, mái tóc bày ra màu đỏ tươi yêu dị! Ánh sáng lạnh lẽo ánh vào trong khóe mắt hắn trước đó phản xạ từ tóc cô bé.

Cô bé? Một cô bé tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa trên người có vẻ mang theo rất nhiều vết thương.

Màu tóc cô bé xảy ra chuyện gì vậy? Đại lục Huyền Thiên có người mang mái tóc màu đỏ tự nhiên sao?

Tiêu Viễn cúi người, đưa tay nhẹ nhàng lay động bả vai cô bé: "Tiểu muội muội? Tiểu..."

Mới gọi một tiếng, giọng Tiêu Viễn đột nhiên ngừng lại, bàn tay lay động bả vai cô bé cũng thu hồi nhanh như chớp. Bởi vì cách lớp quần áo mỏng manh, tay hắn truyền tới cảm giác hoàn toàn lạnh lẽo, không hề có hơi thở ấm áp người sống nên có. Điều khiến hắn khiếp sợ nhất chính là lúc tiếp xúc thân thể cô bé, hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ khí tức kịch độc!

Không sai! Là kịch độc... Một loại độc tức đáng sợ hắn chưa từng tiếp xúc, có độc tính mạnh hơn tất cả kịch độc hắn biết! Đáng sợ đến mức trong chớp mắt bàn tay hắn tiếp xúc, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng lên.

Cũng vào lúc này Tiêu Viễn mới giật mình phát hiện, dưới ánh trăng, thảm thực vật và cỏ dại bên người cô bé hiện ra màu đen mà không còn là màu xanh sẫm... Một loại màu cháy đen kinh khủng! Ngay cả đất đai cũng biến thành một mảnh đen kịt.

Trong lòng Tiêu Viễn lập tức cảm thấy rùng mình. Nếu như không phải hắn mang theo Trầm Tịch châu, vạn độc bất xâm, thì vào thời điểm chạm vào cô bé hắn đã bị độc chết.

Trên thế giới tại sao có thể có độc đáng sợ như vậy? Vật độc nhất trong thiên hạ chẳng phải là Trầm Tịch châu sao? Nhưng ban đầu khi sử dụng Trầm Tịch châu, hắn cũng chưa từng phóng xuất ra kịch độc kinh khủng như vậy! Thậm chí còn kém rất rất xa!

Chẳng lẽ trên thế giới này còn có thứ độc hơn Trầm Tịch châu?

Vì sao trong cơ thể cô bé này có độc đáng sợ như vậy? Còn nằm ở đây?

Vô số điều hoài nghi hiện lên trong đầu Tiêu Viễn. Nhưng không hề nghi ngờ, cô bé này đã chết. Kịch độc như vậy, đừng nói một cô bé, cho dù là siêu cấp cường giả cảnh giới Thiên Huyền, cũng đủ bị giết chết trong chớp mắt.

Tiêu Viễn nặng nề thở ra, sau khi do dự một lát, hắn lần nữa đưa tay đặt lên vai cô bé, chậm rãi lật lại thân thể không còn âm thanh. Tướng mạo của cô bé hiện ra trong tầm mắt của hắn dưới ánh trăng chiếu rọi, khiến hắn lần nữa ngây người, kinh ngạc nhìn cô bé, như thể đánh mất hồn phách, thật lâu không thể hoàn hồn...

"Tại sao có thể có... cô bé xinh đẹp như vậy...", linh hồn đang rung động của Tiêu Viễn phát ra tiếng hò hét mất khống chế.

Cô bé này cực kỳ đẹp, xinh đẹp đến yêu dị, câu hồn đoạt phách, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thậm chí hắn sẽ không tin một thiếu nữ thoạt nhìn rất nhỏ lại có thể phóng xuất ra mị lực kinh tâm động phách như vậy.

Tóc đỏ như yêu, mặt như bạch ngọc, các đường nét trên khuôn mặt đẹp đến cực điểm, kết hợp với nhau hoàn mỹ đến mức khiến người ta khó có thể tin.

Dung nhan tinh xảo của cô bé này làm Tiêu Viễn lật hết ký ức suốt đời cũng không tìm ra bất kỳ ngôn ngữ nào để điểm tô cho nó. Rõ ràng nhìn cô bé ở khoảng cách rất gần, nhưng trong lòng chiếm cứ cảm giác hư ảo sâu đậm... Bởi vì trong tiềm thức của hắn, căn bản không dám tin tưởng trên thế giới sẽ tồn tại dung nhan hoàn mỹ không tì vết như vậy.

Hạ Linh Lăng là đệ nhất mỹ nữ Cửu Châu Thành, trong toàn bộ đế quốc Vân Nam cũng gần như không có nữ tử nào có thể so sánh được. Lúc thấy khuôn mặt thật của nàng, Tiêu Viễn cũng chỉ ngắn ngủi thất thần. Mà lúc trông thấy dung nhan của cô bé này, hắn cảm giác linh hồn của mình như thể bị đánh một cái thật mạnh. Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại bởi vì khuôn mặt của một người mà sinh ra tâm linh rung chuyển mãnh liệt như thế.

Bây giờ cô còn là một cô bé thoạt nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi, nếu như trưởng thành đến tầm tuổi của Hạ Linh Lăng... Quả thực khó mà tưởng tượng nổi! Có lẽ lúc ấy, chỉ với một cái nhăn mày một nụ cười của cô cũng đủ để đưa tới khói lửa loạn lạc.

Nhưng thiếu nữ với dung nhan tuyệt thế này lại bị hạ độc chết bởi một loại kịch độc mà người thạo dùng độc như hắn chưa từng thấy, còn chết trên địa bàn Tiêu Môn.

Lúc này Tiêu Viễn không nghĩ tới độc cô bé trúng là gì, vì sao lại ở chỗ này... mà là tiếc hận sâu đậm, nỗi tiếc hận khi vật tuyệt mỹ bị tàn nhẫn hủy diệt.

Người nào lại ác độc đến mức ngay cả cô bé xinh đẹp như vậy cũng nhẫn tâm hạ độc thủ!

Nhìn thoáng qua thảm thực vật và đất đai đã cháy đen xung quanh, Tiêu Viễn thoáng do dự, vẫn quyết định đưa tay trái ra, đè lòng bàn tay lên vùng ngực lạnh như băng của thiếu nữ.

Trầm Tịch châu lóe lên ánh sáng, bắt đầu nhanh chóng tịnh hóa kịch độc trên người cô bé. Dù thế nào nơi này cũng là phía sau núi Tiêu Môn, với sự đáng sợ của kịch độc trên người cô bé, nếu cứ để nó khuếch tán ra như vậy thì có khả năng biến toàn bộ vùng sau núi thành núi chết. Mặc dù độc lực của Trầm Tịch châu đã gần như biến mất hoàn toàn, nhưng năng lực giải độc vẫn còn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom