• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Trà Xanh Công Lược (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Chương 1 Người đàn ông tư sắc mê người
Rèm cửa của phòng ngủ kéo lại thật kín, trong phòng tối đen như mực, thoạt nhìn giống như đêm khuya.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh.
Ôn Dư cau mày quay người lại nhưng tiếng chuông vẫn không ngừng kêu. Cô lần mò trên giường hai lần mới tìm thấy điện thoại. Cô muốn tắt máy nhưng lại không cẩn thận ấn vào nút nghe.
“Xin chào? Ôn tiểu thư.”
“Ôn tiểu thư, tôi là Amy của quầy chuyên doanh (1) HXX, khuy măng sét đá quý mà cô đặt làm ở chỗ chúng tôi đã có rồi, cô có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến rất rõ ràng.
Do Ôn Dư còn bị lệch múi giờ nên cô có chút không vui. Nhưng khuy măng sét mà cô chờ hơn nửa năm đã có, quả thực là một tin tốt.
Cả hai cảm xúc lẫn lộn cũng làm dịu đi cảm xúc nóng nảy khi bị đánh thức của Ôn Dư.
Cô cầm điện thoại áp lên tai: “Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, Ôn Dư vén chăn lên xem giờ.
Năm giờ chiều.
Còn nửa tiếng đồng hồ nữa báo thức của cô mới reo.
Buổi tối Ôn Dư có hẹn, dậy cũng dậy rồi, cô tranh thủ thời gian rời giường sớm để trang điểm.
Sáu giờ rưỡi, cô mở tấm rèm cửa nặng nề trong nhà ra.
Một dải ánh sáng rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát đất, cả thành phố đều bước vào sự xa hoa của màn đêm.
Sau khi xịt một ít nước hoa yêu thích gần đây, Ôn Dư lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài.
Giang Thành chưa bao giờ thiếu xe sang tới lui, nhưng từ trước đến nay chiếc xe của Ôn tiểu thư đây luôn là cảnh tượng độc nhất vô nhị ở thành phố lớn này.
Ferrari LaFerrari, “Pháp Lan Hồng” vừa ngầu vừa đích thực cả Giang Thành này chỉ có một chiếc.
Lần nào cô ra ngoài là đường phố bùng nổ lần đó.
Nửa giờ sau, Ôn Dư lái xe đến Trung tâm Lãng Gia, một tòa nhà nổi tiếng ở Giang Thành. Tối nay, ban nhạc nổi tiếng trong nước sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc OST trên sân thượng tầng cao nhất của Lãng Gia.
Tiếng động cơ cuồn cuộn quét bụi đất từ xa đến gần, Ôn Dư điều khiển vô lăng bằng một tay, sau một khúc cua đẹp mắt, xe vững vàng dừng lại dưới lầu của Lãng Gia.
Cô bước xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên giữ xe: “Cảm ơn.”
Nhân viên giữ xe đã biết Ôn Dư từ lâu, cung kính nói: “Không có gì, Ôn tiểu thư.”
Ôn Dư có vóc dáng cao, tỷ lệ thân hình cân đối, hơn nữa trên người cô toàn đồ hàng hiệu xa xỉ, đi giữa đám đông luôn có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Nhìn thấy Ôn Dư ung dung xách túi rời đi, những người qua đường đang vây xem đi đến chụp ảnh bàn luận.
“Người vừa rồi là đại tiểu thư của Tập đoàn Hoa Đô?”
“Là cô ấy, biển số w0214, là xe của Ôn gia.”
“Nhìn cô ấy bước đi, tôi cảm thấy như mình cũng bị kéo theo…”
“Xinh đẹp lại giàu có, người như thế a, sinh ra đã đứng ở vạch đích của chúng ta rồi.”
...
Ôn Dư vốn dĩ không định đến buổi hòa nhạc tối nay, nhưng người bạn thân duy nhất của cô là Vưu Hân đã nhờ cô giúp cô ấy lấy thiệp mời. Tình cờ Ôn Dư quen biết với một người trong ban tổ chức, vì vậy khi cô bước vào họ đã lên tiếng chào hỏi.
Vưu Hân đến từ rất sớm và đợi ở chỗ thang máy, khi cô ấy nhìn thấy Ôn Dư thì vui vẻ vẫy tay, nói: “Ở đây!”
Nhân viên nhanh chóng bấm thang máy, thấy Ôn Dư đến gần, gật đầu nói: “Ôn tiểu thư, mời.”
Ôn Dư gật đầu xem như đáp lại, sau khi vào trong thang máy cô hỏi Vưu Hân: “Lúc gọi điện chưa nói rõ ràng, cậu muốn gặp ai?”
Vưu Hân trả lời cô: “Là một đạo diễn, họ Trần.”
Ôn Dư: “Cậu làm sao vậy?”
Vưu Hân thở dài kể cho Ôn Dư nghe việc vai nữ số ba mà cô ấy giành được đã bị cắt giữa chừng.
Ôn Dư và Vưu Hân là bạn học cấp ba. Điều kiện gia đình của Vưu Hân thuộc dạng bình thường, hồi cấp ba gia đình đưa Vưu Hân đến một trường trung học quý tộc ở Giang Thành học. Họ muốn con gái nhà mình thành danh nhưng ai mà ngờ rằng Vưu Hân luôn chuyên tâm học hành, sau ba năm đỗ vào Học viện điện ảnh Kinh Thị nhưng bối cảnh không có cũng không ai nâng đỡ, sau khi tốt nghiệp rồi vẫn là tuyến 18.
“Tôi nghe nói đạo diễn Trần là một người rất tốt và sẵn sàng cho người mới cơ hội, cho nên tôi muốn nhờ anh ấy giới thiệu tôi.” Vưu Hân lúng túng nói.
Ôn Dư mở miệng, vốn là muốn nói cho cô bạn mình một chuyện chân chính trên đời. Ví dụ như trong buổi hòa nhạc tụ tập toàn những người nổi tiếng này, đừng nói là cô ấy tự tiến cử, cô ấy có thể thân cận với đạo diễn lớn hay không là một vấn đề.
Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của cô ấy, cô không đành lòng mà nuốt lời muốn nói vào trong.
Thang máy nhanh chóng đến tầng cao nhất, có người đặc biệt hướng dẫn họ đi tới sân thượng.
Ánh đèn lãng mạn của hội trường xen lẫn hương hoa thơm ngát, mọi người nâng ly đứng nói chuyện vui vẻ, nhìn ra khung cảnh lộng lẫy của thành phố khi về đêm trong làn gió đêm nhè nhẹ.
Buổi biểu diễn tối nay là để thúc đẩy giao lưu giữa giới điện ảnh và âm nhạc, vì vậy những người có mặt ở đây đều bước ra từ giới giải trí.
Vừa tìm được chỗ ngồi xuống Vưu Hân đã tiến gần Ôn Dư ngửi một cái, hỏi:
“Cậu dùng nước hoa gì vậy, mùi thơm quá.”
Ôn Dư cởi áo gió ra, lộ ra bộ váy bên trong: “Tôi mua nó ở cửa hàng thủ công mỹ nghệ trong lần đi Paris.”
Vưu Hân ngửa người ra sau, cố ý làm ra vẻ, híp mắt nói: “Bảo bối, cậu không vào giới giải trí thật sự đáng tiếc.”
Tối nay Ôn Dư mặc một chiếc váy nhung trễ vai màu đen, dưới ánh đèn đêm, chiếc váy nhung đen càng làm nổi bật những đường cong yêu kiều của cô một cách quyến rũ, chất liệu gỗ hơi bóng của ghế ngồi càng tôn lên làn da trắng sáng của cô, làm cho Ôn Dư tỏa sáng giữa đám đông.
Nhẹ nhàng nhưng tràn đầy xa hoa không thể đạt được.
Đúng lúc này, không biết là ai tới, đèn nháy cửa ra vào đột nhiên liên tiếp nhau không ngừng, phóng viên cùng khách khứa tầng tầng lớp lớp vây quanh người mới tới, chậm rãi đi về phía trước.
Ánh đèn hội trường nối tiếp đuổi theo vừa vặn rơi vào trung tâm đám người, ánh mắt của Ôn Dư cũng bị nó hấp dẫn, liếc mắt nhìn thấy một khuôn mặt bị ánh đèn xẹt qua.
Đường nét khuôn mặt rõ ràng, cao quý và lãnh đạm.
Một lúc sau khuôn mặt ấy biến mất trong bóng tối.
Ôn Dư cũng nhìn đi chỗ khác, từ trong túi lấy ra một ít kem dưỡng bôi lên tay, đáp lại lời vừa rồi của Vưu Hân: “Làm ngôi sao rất mệt mỏi, tôi không có hứng thú lộ diện.”
Vưu Hân cũng vươn tay thoa kem: “Đúng, đúng, đúng, Ôn tiểu thư được nuông chiều, có bạn trai là người nổi tiếng là đủ rồi, không cần phải tự mình ra ngoài kiếm tiền.”
Đang thoa, Vưu Hân nhìn thấy một người, vừa đứng dậy từ bên cạnh cô vừa nói: “Trợ lý của đạo diễn Trần tới rồi, tôi đi xem xét tình hình.”
Cô ấy vừa đi đã gửi cho Ôn Dư một tin nhắn: “Tôi nghe được đạo diễn Trần đang nghỉ ngơi ở nhà hàng tầng dưới, tôi đi trước đây.”
Mặc dù Ôn Dư cảm thấy cơ hội thành công của Vưu Hân trong việc tự tiến cử là rất nhỏ, nhưng ở cái nơi kịch vui như giới giải trí, không có gì là tuyệt đối như vậy.
Cô lặng lẽ chờ đợi tin tức từ Vưu Hân.
Nhưng cô ấy không quay lại sau bốn màn trình diễn, cũng không trả lời cuộc gọi Wechat nào.
Bên dưới sân thượng là nhà hàng xoay tròn tầng cao nhất của Lãng Gia. Vì buổi hòa nhạc nên nhà hàng sẽ không mở cửa cho công chúng vào tối nay và sẽ phối hợp phục vụ buổi hòa nhạc trong toàn bộ quá trình.
Ôn Dư lo lắng có thể xảy ra chuyện, cô đi xuống lầu tìm kiếm xung quanh, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa đang khép hờ của một căn phòng.
Cô gõ cửa: “Hân Hân?”
Không ai trả lời.
Ôn Dư đẩy cửa đi vào, trong phòng không có người. Cô tiếp tục đi vào, phát hiện trong sảnh chỉ có hai chiếc ghế sô pha trống không.
Có vẻ như cô ấy không ở đây.
Cô quay người định rời đi nhưng có tiếng giày cao gót vội vã bước vào phòng. Sau đó có một tiếng rầm…
Ai đó đã nhanh chóng khóa cửa lại.
“…”
Ôn Dư sững sờ, theo bản năng trốn vào phía sau máy điều hòa không khí dọc trong sảnh.
Tiếng bước chân đi một vòng từ ngoài vào trong, chắc là xác định căn phòng an toàn, có người nói chuyện.
“Chị Mạn, chị thật sự muốn làm vậy à? Chị có biết việc này rất mạo hiểm không?”
“Tôi phải chấp nhận rủi ro, là họ Tưởng kia bắt ép tôi. Tôi chỉ muốn lấy lại vai diễn của mình. Tôi đã kiếm bao nhiêu tiền cho anh ta? Bây giờ anh ta lại muốn qua sông phá cầu để nuôi người mới đó sao?”
Chị Mạn? Chẳng lẽ là nữ minh tinh Lê Mạn tham dự buổi hòa nhạc tối nay?
Ôn Dư hơi nghiêng đầu ra ngoài để xác nhận.
Quả nhiên.
“Nhưng nếu chị thua cược thì sao?”
“Thua?” Lê Mạn cười lạnh: “Cùng lắm là bị tát hai cái, khi đó tôi là người bị hại này sẽ kiện anh ta tội có ý định hiếp dâm, anh ta đừng nghĩ mình có thể thoát tội.”
Ôn Dư: “…” Kích thích như vậy sao?
Dừng nói một chút, Lê Mạn tựa hồ muốn an ủi đối phương: “Yên tâm đi, thuốc mang từ nước ngoài về, chuyển hóa rất nhanh, sau này anh ta có muốn điều tra cũng không phát hiện được.”
Ôn Dư vẫn không kìm được tò mò, lại thò đầu ra ngoài thấy Lê Mạn đang đưa một viên thuốc nhỏ cho người thanh niên trước mặt: “Lát nữa tôi sẽ đi mời rượu anh ta, cậu làm như này…”
Hai người thấp giọng nói chuyện vài phút sau lập tức rời đi.
Sợ bị coi là đồng lõa, sau khi bọn họ rời đi Ôn Dư cũng không ở lại, ngay sau đó cô theo họ rời khỏi phòng.
Nếu như cô đoán không sai, Lê Mạn đại khái là muốn chuốc thuốc mê một người đàn ông họ Tưởng cùng ngủ một đêm. Khi tỉnh lại, nếu đối phương đồng ý điều kiện trao đổi với cô ta thì mọi người đều vui vẻ. Còn nếu đối phương không đồng ý thì liền tát hai cái rồi cá chết lưới rách.
Ôn Dư không ngờ rằng cô có thể gặp được phiên bản người thật của Kim Liên tại một buổi hòa nhạc, nếu không làm sao có thể xem kịch vui của giới giải trí, khắp nơi đều có niềm vui và kích thích mà cô không thể ngờ tới.
Khi trở lại sân thượng, Vưu Hân đã ngồi sẵn trên ghế.
Ôn Dư thở phào nhẹ nhõm, tiến lên một bước: “Tôi đã tìm cậu rất lâu, thế nào, xong rồi sao?”
Vưu Hân chán nản: “Đừng nói đến nó nữa.”
Ôn Dư đã sớm đoán được kết quả này, xoa đầu bạn thân: “Không sao, cùng lắm thì không diễn nữa thôi, chị đây sẽ ủng hộ cậu.”
Vưu Hân ngẩng đầu định nói gì đó nhưng lại ủ rũ cúi xuống.
Ôn Dư biết tâm trạng của cô ấy không tốt, suy nghĩ một chút, sau đó chỉ vào Lý Mạn cách đó không xa, thần bí nói: “Đừng buồn nữa, tôi nói cho cậu nghe một chuyện kinh động, cậu có biết ngôi sao Lê Mạn không?”
Vưu Hân liếc nhìn cô tức giận nói: “Sao tôi lại không biết cô ta chứ? Cô ta vừa cướp vai diễn của tôi để đưa cho người khác đấy.”
Ôn Dư nghe vậy sửng sốt, quay đầu lại: “Cô ta cướp của cậu?”
“Lê Mạn là diễn viên chính của buổi biểu diễn đó, vì vậy cô ta muốn đưa người khác vào không phải chuyện khó.”
Ôn Dư thật sự không ngờ tới cô Lê kia lại là người gây ra những rắc rối cho người bạn thân nhất của cô.
Có thể thấy rằng cô ta là một nhân vật lợi hại, nếu không cô ta đã không dám múa rìu qua mắt thợ ở đây.
Ban đầu Ôn Dư không muốn tham gia vào việc khi nãy nghe được nhưng người có liên quan đến Vưu Hân đang ở phía trước, thật sự xin lỗi.
Cô ta đừng hòng đạt được tâm nguyện.
Ôn Dư quan sát những người đàn ông đang tiếp cận xung quanh Lê Mạn, cô hỏi Vưu Hân: “Tối nay có người đàn ông nào họ Tưởng đến không?”
Vưu Hân cau mày: “Tưởng?”
Cô ấy nhìn xung quanh, chỉ về một hướng rồi nói: “Ý cậu là Tưởng tổng, Tưởng Vũ Hách sao, ở đằng kia.”
Ôn Dư lập tức nhìn theo.
Cách Lê Mạn khoảng mười mét, một người đàn ông cao khoảng một mét tám lăm, dáng người rất bá đạo, vai rộng eo hẹp, chân dài đang đứng dưới sân khấu nói chuyện với mấy người nước ngoài.
Góc mặt quen thuộc…
Ôn Dư nhớ anh là người vừa được rất nhiều phóng viên vây quanh.
Cô vừa nhìn vừa hỏi Vưu Hân: “Lai lịch của Tưởng Vũ Hách này là gì?”
“Lai lịch rất lớn.” Vưu Hân vừa rồi còn ủ rũ bỗng lấy lại tinh thần: “Tổng tài của tập đoàn Á Thịnh, ông lớn của giới giải trí, tất cả những người hàng đầu của hàng đầu mà cậu biết đều thuộc về công ty của người đàn ông này. Cậu thấy những bộ phim lập kỷ lục phòng vé không có mười bộ thì chín bộ là do anh ấy đầu tư, có thể nói anh ấy là một ông chủ siêu cấp nắm giữ vận mệnh của vô số nghệ sĩ.”
Thân phận này, chắc chắn là anh, không sai được.
Ôn Dư không khỏi xúc động, so với sự tự tiến cử ngu ngốc của Vưu Hân thì đẳng cấp của Lê Mạn cao hơn nhiều.
Chuyện đập nồi dìm thuyền này, một khi thành công nó sẽ thu được vô số danh tiếng và tài nguyên.
Chỉ tiếc là cô ta không biết được sự góp mặt của cô trong kế hoạch hoàn mỹ của mình.
Ôn Dư vội vàng lấy giấy bút từ trong túi xách ra, cô vừa mới viết xong đã thấy Lê Mạn bưng hai ly rượu đi về phía Tưởng Vũ Hách.
Cô ta đi đến trước mặt người đàn ông, mỉm cười tự nhiên, không biết đang nói gì, sau đó đưa ly rượu trên tay cho anh.
Giỏi thật, vậy mà đã bắt đầu rồi sao.
“Cậu viết cái gì vậy?” Vưu Hân tò mò hỏi.
“Suỵt…”
Ôn Dư không có thời gian để giải thích cho Vưu Hân, cô gấp mảnh giấy lại rồi đi về phía người đàn ông.
Khoảng cách ngày càng gần.
Các đường nét trên khuôn mặt người đàn ông cũng trở nên rõ ràng hơn.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng với bộ âu phục màu đen lạnh lùng, khuôn mặt trời sinh cao lãnh, đường nét tinh xảo sắc bén, khi cười ánh mắt điềm tĩnh nhưng tỏa ra khí thế mạnh mẽ bức người.
Đó là loại khí thế mà chỉ toát ra từ người cấp cao.
Bỏ qua những lời vu khống của Lê Mạn dành cho Vưu Hân, thật đáng tiếc khi ngay cả một người đàn ông đẹp trai và ngon miệng như vậy cũng bị hại phải ngủ với một con rắn như Lê Mạn.
Lãng phí.
Gió đêm thổi qua, Ôn Dư hất mái tóc xoăn dài quyến rũ và dịu dàng, bước đi trên đôi giày cao gót tinh xảo, cô tùy tiện nhận lấy một ly rượu tù người phục vụ đi ngang qua, tự nhiên tạo ra va chạm khi đi ngang qua Tưởng Vũ Hách.
Trong lúc rối loạn, cô giấu tờ giấy rồi nhanh chóng nhét vào túi áo của người đàn ông.
“Ôi, thật xin lỗi.” Cô cười nhẹ nhàng giả vờ xin lỗi, sau đó rời đi như không có chuyện gì xảy ra.
Toàn bộ quá trình diễn ra tự nhiên đến hoàn mỹ.
Lê Mạn căn bản không để ý tới dáng vẻ của Ôn Dư, vẫn như cũ cười hỏi: “Tưởng tổng, uống một ly rượu xem như cho tôi chút mặt mũi đi?”
Tưởng Vũ Hách không trả lời cô ta ngay, dừng lại hai giây, anh xoay người lại.
Bóng người mặc chiếc váy nhung đã bị ánh sáng và bóng tối làm cho mờ đi, khó có thể nhìn rõ.
Điều duy nhất còn lại là mùi hương thoang thoảng và đặc biệt của gỗ cẩm lai trong không khí.
Nồng nhiệt và tươi sáng.
Anh cụp mắt xuống, lấy ra thứ mà người phụ nữ đã vất vả để lại từ trong túi.
Hóa ra nó là một tờ ghi chú nhỏ…
[Đại Lang, thuốc, hiểu không?]
Tưởng Vũ Hách: “…?”
Chương 2 "J"
Bởi vì lăn lộn trong làng giải trí đã lâu nên chuyện đột nhiên bị một cô gái xinh đẹp khác đụng phải như đêm nay cũng không có gì là lạ.
Cứ như vậy, Tưởng Vũ Hách luôn nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ mập mờ mà đưa cho bản thân phương thức liên lạc. Nhưng điều mà anh không bao giờ nghĩ đến lại là…
Một lời nhắc nhở.
Anh bình tĩnh cất tờ giấy đi, quay người, cười với Lê Mạn: "Đương nhiên là tôi phải nể mặt cô rồi."
Nói xong, anh bình tĩnh uống cạn rượu trong ly.
Lê Mạn nở một nụ cười mê hoặc nói: "Cám ơn Tưởng tổng. Tôi cũng uống cạn với anh."
Môi của người phụ nữ chạm vào ly rượu, cô ta từ từ nuốt xuống chất lỏng trong ly, hai mắt ngập tràn tình ý nhìn anh.
...
Tất cả những gì vừa diễn ra giữa Tưởng Vũ Hách và Lê Mạn đều bị Ôn Dư ngồi trong bóng tối nhìn thấy hết.
Người đàn ông này bị ngốc rồi ư? Tại sao vẫn uống rượu vậy?
Chẳng lẽ là do cô nói quá mơ hồ khiến anh nghe xong không hiểu gì.
Không thể nào! Ngay cả “thuốc” cũng có viết hơn nữa người ngồi ở vị trí cao như anh chẳng lẽ lại không có chút cảnh giác nào ư?
Vưu Hân nhìn một lúc cũng không hiểu nổi bèn hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, ban nãy cậu đã đi đâu?"
Cô ấy vừa nói dứt lời thì Ôn Dư đã nhìn thấy Lê Mạn cùng Tưởng Vũ Hách rời khỏi hội trường. Dáng vẻ hai người họ lúc này còn có chút chao đảo như đang say.
Tên đáng chết! Xem ra người đàn bà rắn rết kia đã đạt được tâm nguyện rồi.
Ôn Dư thở dài lắc đầu: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi."
Vưu Hân: "?"
"Cứ chờ đi, sắp tới giới giải trí của các cậu nhất định sẽ có tin tức bùng nổ."
Vưu Hân dừng lại một chút như đang suy nghĩ gì đó, cô ấy buột miệng nói: "Cậu và Thẩm Minh Gia kết hôn sao?"
Ôn Dư tức tới trợn trắng mắt: "Cậu đang nghĩ cái gì vậy! Tôi mà cần gả gấp như vậy sao?"
Vưu Hân cười tủm tỉm: "Không phải hai người vẫn luôn rất tốt sao?"
Thẩm Minh Gia là bạn trai của Ôn Dư. Hai người này mới hẹn hò chưa đầy một năm. Hắn ta là người làm trong ngành giải trí, năm nay còn đóng một bộ phim truyền hình nổi tiếng về Trung Hoa Dân Quốc. Nhờ có cơ hội này mà hắn ta cũng trở thành một trong những người mới hot nhất hiện nay.
Mặc dù hai người đang trong mối quan hệ yêu đương nhưng vì tính chất công việc nên Thẩm Minh Gia vẫn luôn ở nơi khác quay phim. Mối quan hệ này vẫn luôn trong trạng thái yêu xa. Họ thông qua tin nhắn, cuộc gọi thoại mà duy trì đoạn tình cảm này.
"Mặc dù tốt nhưng nó không có nghĩa là chúng tôi sẽ kết hôn. Tôi mới 22 tuổi, vẫn còn trẻ." Ôn Dư nói xong chủ bèn khoác áo gió rồi bảo đối phương: "Đi thôi, đi ăn chút gì đi."
Vưu Hân đứng lên, cậu ta tùy ý nói: "Không phải tôi nhiều chuyện nhưng Thẩm Minh Gia bây giờ hot như vậy, cậu nhất định phải để mắt tới hắn ta."
"Cứ quản chặt như vậy thì có ích lợi gì sao? Hơn nữa…" Ôn Dư nhướng mày, cô chỉ vào mấy người đàn ông đứng cách đó không xa, tay bưng ly rượu, tay vẫy vẫy chào hỏi mình mà nói: "Nếu có phải quản chặt, đề phòng cẩn thận thì cũng là việc của Thẩm Minh Gia. Tôi vẫn còn đang được săn đón nhiệt tình đây này."
Vưu Hân nghe vậy bèn cười cười mà gật đầu lia lịa: "Đúng đúng! Là tôi nói sai rồi, tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân."
Cả hai rời đi trước khi buổi hòa nhạc kết thúc.
Họ vừa bước vào thang máy thì cửa thang máy bên kia mở ra.
Người bước ra là Tưởng Vũ Hách, theo sau anh là một người đàn ông.
Rõ ràng trên ống tay áo không có gì nhưng Tưởng Vũ Hách lại nhàn nhã dùng khăn giấy lau đi. Biểu cảm anh lúc này giống như đang cố lau chùi thứ gì đó vô cùng kinh tởm.
"Chuẩn bị xong hết rồi chứ?" Anh hỏi.
"Vâng" Người đàn ông đứng bên cạnh lấy ra chiếc điện thoại bấm bấm gì đó rồi đưa cho anh: "Ông chủ."
Tưởng Vũ Hách cúi đầu liếc nhìn cặp nam nữ đang quấn chặt lấy nhau trên màn hình điện thoại.
Một lúc sau, anh ném khăn giấy đi: "Đừng để vượt quá giới hạn."
"Tôi biết rồi."
Nói cho cùng thì anh chỉ muốn để những kẻ mắt cao hơn trời không biết nghe lời biết cái giá của nó là gì.
Khi Tưởng Vũ Hách trở lại sân thượng, anh cố gắng tìm kiếm bóng dáng trong trí nhớ của mình. Đáng tiếc dù cho tìm khắp nơi cũng không thấy người con gái nào mặc váy nhung đen. Mùi hương gỗ hồng đặc biệt của cô cũng hoàn toàn biến mất trong cơn gió đêm trên sân thượng.
Tưởng Vũ Hách lại lấy tờ giấy ra.
… Đại Lang.
Anh khẽ nhếch môi rồi gọi người phụ trách tới: "Đưa danh sách toàn bộ khách mời tối nay cho tôi."
Sau khi ăn tối với Vưu Hân xong, Ôn Dư về nhà tắm rửa, chăm sóc da, tập yoga,...
Đúng mười một giờ, chuông điện thoại reo lên.
Ôn Dư không cần nhìn cũng biết là Thẩm Minh Gia gọi tới.
Mặc dù hai người ở hai nơi khác nhau nhưng hắn ta chưa bao giờ quên nói những lời chúc tụng với cô. Một ngày ba bữa không thiếu lần nào.
Không ngoa khi nói rằng hắn ta còn đúng giờ hơn "bà dì" của Ôn Dư.
"Bảo bối, anh vừa xem dự báo thời tiết thấy ngay mai Giang thành sẽ lạnh đi. Em nhớ phải mặc ấm một chút, đừng để bị lạnh."
Nhìn xem, thật là một người bạn trai chu đáo.
Một cô gái như Ôn Dư còn cảm thấy bản thân không cẩn thận bằng Thẩm Minh Gia. Cô ngồi khoanh chân trên thảm tập yoga hỏi: "Anh còn quay phim ở Cáp Nhĩ Tân sao? Bên đó đã âm độ rồi."
Thẩm Minh Gia ậm ừ đáp. Hắn ta còn khoe với cô rằng chỗ mình đang quay phim gần đây có tuyết rơi, phong cảnh cũng rất đẹp.
"Em phải tự chăm sóc mình, giữ gìn sức khỏe cẩn thận. Có lẽ một tuần nữa anh sẽ quay xong. Lúc đó anh lập tức trở về Giang Thành gặp em."
Đây đáng lẽ phải là một tin tốt lành.
Nhưng khi Ôn Dư cười cười nghĩ tới cảnh tượng bọn họ gặp lại nhau. Lúc này cô bỗng nhiên đơ người…
Cô không tưởng tượng nổi. Lý do chính là…
Cô không thể nhớ Thẩm Minh Gia trông như thế nào.
Chuyện này thật sự quá khó tin.
Ôn Dư vội vàng nói vài câu rồi cúp điện thoại: "Được, được. Tới lúc đó chúng ta sẽ gặp mặt."
Sau đó cô lấy ipad ra, tìm một bộ phim truyền hình có Thẩm Minh Gia đóng vai chính để nhồi nhét hình dáng của đối phương vào trí nhớ mình.
Có lẽ do khoảng cách địa lý giữa họ quá xa khiến hình bóng người bạn trai này mờ đi. Trong giây lát cô không biết nên vui hay nên buồn.
Bởi vì còn một tuần nữa là Thẩm Minh Gia sẽ quay về nên cô phải nhanh chóng đi lấy quà đã chuẩn bị cho hắn ta.
Nửa năm trước Ôn Dư đến Bắc Kinh chơi, tập đoàn HXX cũng vừa khai trương cửa tiệm lớn nhất Châu Á ở đó. Nhà thiết kế của tập đoàn này cũng đã đích thân đến cửa tiệm. Trùng hợp, Ôn Dư là một khách vip nên đã đặc biệt đặt riêng chiếc khuy măng sét bằng đá quý màu đen làm quà tặng cho bạn trai.
Hiện giờ Thẩm Minh Gia sắp quay lại, khuy măng sét cũng đã được hoàn thành. Mọi thứ dường như đã được chuẩn bị hoàn hảo.
Ôn Dư lập tức đặt vé đến Bắc Kinh vào ngày hôm sau.
Điều cô không ngờ tới là ngày hôm sau, cô lại đụng phải Tưởng Vũ Hách trong khoang hạng nhất của chuyến bay đến Bắc Kinh.
Có vẻ tinh thần của người đàn ông này rất tốt. Có lẽ do tác dụng của thuốc không quá lớn nên trông anh không hề giống người đã trải qua một đêm điên cuồng.
Mặc dù tối hôm qua cô đã rất cẩn thận khi nhắc nhở anh nên người đàn ông này có thể sẽ không nhìn thấy mặt cô. Nhưng để tránh phiền phức, Ôn Dư vẫn cúi đầu tránh mặt đối phương, cô không muốn bị anh nhận ra.
Hóa ra là cô đã nghĩ nhiều rồi.
Tưởng Vũ Hách ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Sau khi ngồi xuống, anh cũng chẳng thèm chú ý đến người ngồi phía sau hay bên cạnh mình.
Người đàn ông và vệ sĩ của anh gần như chiếm hết ghế hạng nhất. Sau khi máy bay cất cánh, Ôn Dư ngồi ở hàng ghế sau lắng nghe họ thảo luận về công việc.
Ôn Dư không để ý tới chủ đề của bọn họ, thỉnh thoảng lén lút nhìn bóng lưng Tưởng Vũ Hách, tiếp tục nghĩ đến chuyện đêm qua.
Vốn dĩ hai bên có thể yên ổn, hòa bình cho đến khi máy bay hạ cánh. Nhưng giữa chuyến bay, đột nhiên có người nhắc đến tên Thẩm Minh Gia.
Ôn Dư hơi sững sờ, cô ngồi thẳng người nghe ngóng.
"Sáu tháng nay sức ảnh hưởng của Thẩm Minh Gia rất tốt. Phòng làm việc của anh ta có ý định hợp tác với Á Thịnh. Họ muốn ký hợp đồng điện ảnh và truyền hình để chuyển hóa hình ảnh, phát triển nền tảng mới."
"Thẩm Minh Gia quay ‘Nhung Trang’ phải không? Anh ta mới vừa đoạt giải diễn viên mới, hiện tại cũng đang rất hot."
"Bây giờ là thời điểm tốt để ký kết, chúng ta có thể thương lượng giá cả."
Rõ ràng là đối phương đang khen ngợi Thẩm Minh Gia, nhưng đến tai Ôn Dư cô lại cảm thấy dường như họ đang khẳng định ánh mắt phán đoán của chính mình.
Vài người đang thấp giọng thảo luận ở hàng ghế đầu, còn cô cong môi cười, thoải mái tận hưởng ở hàng ghế sau.
Nhưng ngay sau đó, sự tự tin của Ôn Dư đã bị phá bỏ.
Người đàn ông ngồi phía trước chậm rãi nói: "Rất bình thường, không có gì đặc biệt." Anh tùy ý nói thêm: "Chờ thêm chút rồi tính."
"..."
Sau ba giờ bay, máy bay hạ cánh thuận lợi ở Bắc Kinh.
Bởi vì câu nói đó hoàn toàn xúc phạm đến tâm trạng của cô, nên trong lòng Ôn Dư đã đơn phương thiết lập mối quan hệ ghét bỏ với Tưởng Vũ Hách. Cô là người đầu tiên bước ra khỏi khoang máy bay mà không nán lại một giây sau khi máy bay dừng lại.
Vài phút sau, Tưởng Vũ Hách mặc một chiếc áo khoác đi ra. Khi tới hàng ghế cuối cùng anh đột ngột dừng lại. Anh đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Rất nhẹ, chỉ thoáng qua rồi thôi.
Người đi phía sau cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy Tưởng tổng?"
Anh không biết tại sao, nhưng hương thơm gỗ hồng đặc biệt đó có thể khiến Tưởng Vũ Hách cảm giác khao khát đến phát nghiện.
Mùi hương giống như một tấm màn thần bí, chạm vào không được, lượn lờ trước mặt khiến anh khó quên.
Không nghĩ tới trong khoang máy bay như này anh lại có thể ngửi thấy mùi hương tương tự đêm đó.
"Không có gì." Tưởng Vũ Hách tỉnh táo lắc đầu: "Đi thôi."
Ôn Dư vốn không định ở lại Bắc Kinh, nhưng vừa hạ cánh, cô đã nhận được tin nhắn từ hãng hàng không rằng chuyến bay trở lại Giang thành vào buổi tối đã bị hủy do thời tiết.
Cũng may gần đây ở Bắc Kinh có một khách sạn năm sao mới khai trương, Ôn Dư đi thẳng đến đó tính đặt phòng ở qua đêm rồi mới đi lấy khuy măng sét kia.
Thật bất ngờ, khi nhận phòng tại quầy lễ tân đã xảy ra sự cố.
Thẻ của Ôn Dư không thể quẹt tiền, nhân viên đã kiểm tra lại vài lần, cuối cùng đành nói lời xin lỗi: "Tiểu thư, cô có phương thức thanh toán nào khác không? Thẻ này hình như có vấn đề gì đó."
Sao có thể có vấn đề, ngày hôm qua Ôn Dư vẫn còn dùng nó để mua vé máy bay.
Nhưng lúc này, cô cũng không thèm tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra bởi vì phía sau còn có người xếp hàng chờ. Trùng hợp trong WeChat có hơn 100.000 tệ tiền tiêu vặt, sau khi đặt một phòng hạng sang có thể nhìn ra biển thì còn lại hơn 2.000 tệ.
Sau khi lấy hành lý trở về phòng, Ôn Dư gọi điện thoại cho ngân hàng thì thấy quản lý tài khoản nói: "Xin lỗi Ôn tiểu thư, thẻ phụ của cô tạm thời bị đóng băng."
Ôn Dư khó hiểu hỏi: "Sao lại bị đóng băng?"
"Cô có thể liên hệ với người sử dụng thẻ chính để biết lý do cụ thể."
Thẻ phụ của Ôn Dư gắn liền với thẻ chính của cha cô. Cô không có khái niệm về tiền nên luôn dùng thẻ này để quẹt, từ trước tới giờ chưa từng gặp phiền phức gì.
Ôn Dư ngay lập tức gọi cho cha cô là Ôn Dịch An, nhưng điện thoại bận, ông không bắt máy.
Lúc này xe đã đến trung tâm mua sắm, Ôn Dư đành phải gác lại mọi chuyện. Cô tự hỏi có phải do trước đó bản thân đã mua sắm ở Paris quá nhiều khiến cha muốn quản chặt cô.
Tại quầy của hàng HXX, nhân viên tiếp đón Ôn Dư một cách nồng nhiệt, đồng thời lấy ra cặp khuy cài áo được làm thủ công bằng đá quý màu đen.
"Đẹp quá, không biết vị nào may mắn nhận được quà của cô."
Những chiếc khuy cài áo nằm lặng lẽ trong chiếc hộp nhung. Quả thật xứng đáng là sản phẩm thủ công của những người thợ bậc thầy. Từng chi tiết đều tinh xảo và trang nhã vô cùng. Những viên đá quý màu đen trong vắt, điềm tĩnh và sang trọng.
Điều Ôn Dư thích thú nhất là chữ "J" được khắc ở mặt sau của khuy cài áo. Nó đại biểu cho sự ái mộ của cô với đối phương.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dư mua quà cho bạn trai, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức từ thiết kế đến lựa chọn chất liệu.
Thẩm Minh Gia nên thích nó, phải không?
Ôn Dư cười cười, trong lòng tự hỏi.
Nếu hắn ta không dám thích, cô có thể tự mình tặng nó cho người đàn ông khác!
Sau khi cảm ơn nhân viên, Ôn Dư rời khỏi quầy. Cô đang định đi thang cuốn xuống lầu thì thoáng thấy một bóng người đứng cách đó không xa trước cửa thang máy.
Là một người đàn ông. Một người đàn ông có hình dáng trông rất giống Thẩm Minh Gia.
Nhưng không phải Thẩm Minh Gia còn đang quay phim ở Cáp Nhĩ Tân một tuần sau mới về sao?
Ôn Dư sợ mình nhìn nhầm nên đi thẳng về phía thang máy. Cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt người kia thì người đó đã vào thang máy rồi.
Ôn Dư đã chậm một bước.
Cô cảm thấy có gì đó không ổn, theo bản năng lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Minh Gia nhưng cuộc gọi đã bị cúp máy.
Một lúc sau, Thẩm Minh Gia gửi một bức ảnh với nội dung: Bảo bối, anh đang quay phim, anh sẽ gọi cho em sau.
Ôn Dư cau mày. Có thể là cô đã sai?
Trên đường trở về khách sạn, cô luôn bị một loại trực giác kỳ lạ bao trùm lấy. Lần đầu tiên cô chủ động tìm kiếm tin tức của Thẩm Minh Gia. Cuối cùng, trong những bài viết dài do người hâm mộ của hắn ta đăng tải, Ôn Dư tìm được bức ảnh một người hâm mộ tiễn đối phương ra sân bay Cáp Nhĩ Tân.
Hóa ra Thẩm Minh Gia đã rời Cáp Nhĩ Tân vào ngày hôm kia.
Hắn ta đang nói dối.
Ôn Dư từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính tình cô có chút bướng bỉnh, thất thường. Điều cô không thể chấp nhận nhất chính là gian dối. Cô lập tức muốn gọi điện cho Thẩm Minh Gia để tìm hiểu, nhưng trước đó đã có một cuộc gọi đến.
Là Chu Việt, thư ký của cha cô.
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Ôn Dư vẫn trả lời: "Thư ký Chu?"
Đầu bên kia điện thoại, âm thanh của Chu Việt có chút nặng nề: "Tiểu thư, hiện tại cô đang ở đâu?"
Ôn Dư nhìn ngoài cửa sổ, lơ đãng trả lời: "Tôi ở thành phố khác, có chuyện gì."
Chu Việt dừng một chút nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cô, hy vọng cô nghe xong sẽ bình tĩnh."
"Tôi biết rồi." Lúc này, xe chậm rãi dừng trước cửa khách sạn, Ôn Dư đang muốn hỏi có phải cha mình muốn khống chế chi tiêu của cô hay không thì thấy cảnh tượng trước mắt.
Trước cửa của khách sạn, một nam một nữ nắm tay nhau xuống xe. Mặc dù người đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang nhưng Ôn Dư chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra Thẩm Minh Gia, người vừa xuất hiện trong trung tâm mua sắm cùng ai đó mà cô nhìn thấy.
Họ ôm nhau thân mật, hai người công khai không chút ngượng ngùng.
Vào giờ phút này, tất cả sự tự tin và kiêu hãnh của Ôn Dư đều bị cảnh tượng trước mắt đập tan. Sự kinh ngạc, tức giận, không thể tin được, đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau khiến cơ thể cô trong nháy mắt như bị thứ gì đó khoét rỗng.
Cô quên cả thở, quên chớp mắt, quên mọi bản năng.
Lúc này giọng nói của Chu Việt lại truyền đến: "Tiểu thư, cô biết cái gì rồi?"
Ôn Dư nhìn chằm chằm hai người trước mắt và lẩm bẩm: "Tôi muốn giết người."
Thư ký Chu đột nhiên khẩn trương: "Tiểu thư, bình tĩnh một chút, giết người là phạm pháp."
Ngay sau đó, anh ta lại nói: "Chỉ là công ty phá sản thôi, tại sao cô lại muốn giết người?"
Ôn Dư: "...?"
Chương 3 Bói một quẻ
Nếu như nói Thẩm Minh Gia đã lừa gạt Ôn Dư, vậy thì lời Chu Việt nói đã trực tiếp khiến cô sụp đổ.
Cô hỏi Chu Việt: “Anh nói ai phá sản?”
Chu Việt sững sờ, trầm giọng rõ ràng nói lại một lần: “Tiểu thư, sáng hôm nay công ty bị cưỡng chế thi hành phá sản.”
“…?” Ôn Dư cảm thấy khó chịu như bị ai đánh một cái, đầu óc ong ong.
Làm sao có thể.
Điều này sao có thể?
Cô liều mạng giữ tỉnh táo: “Sao đột nhiên lại phá sản, xảy ra chuyện gì, cha tôi đâu?”
“Cũng không phải đột nhiên, từ năm ngoái Ôn tổng bắt đầu việc mở rộng bên Châu Âu, trong lúc đó xuất hiện rất nhiều vấn đề. Vì phán đoán sai thị trường nên toàn bộ con đường của việc đầu tư nước ngoài đều sụp đổ, dẫn đến chuỗi vốn của các công ty trong nước bị cắt đứt toàn bộ, ngân hàng cũng giục nợ. Còn Ôn tổng…”
Chu Việt khẽ thở dài: “Tình huống công ty bây giờ rất loạn, điện thoại riêng của Ôn tổng tạm thời không cách nào liên lạc được, ông ấy bảo tôi nói với cô vì an toàn tạm thời đừng nên về Giang Thành, chờ chuyện lắng xuống rồi nói.”
Giống như nghe đầm rồng hang hổ, sau nửa ngày Ôn Dư khó tin mấp máy môi: “Đây là chuyện đùa ngày cá tháng tư à.”
“Tiểu thư, tôi không nói đùa.” Chu Việt nói tiếp sự thật tàn khốc: “Bây giờ bất động sản trong nước của Ôn tổng đều bị liệt vào đấu giá để trả nợ, tài khoản ngân hàng đều bị đóng băng, vì vậy thẻ phụ của cô cũng không thể dùng được.”
“…”
Cô quả thật không dùng được.
Ôn Dư bị động lại mờ mịt mà nhận lấy biến cố đột nhiên xuất hiện, thật sự không nghĩ ra, mình chỉ ra ngoài một chuyến tại sao lại vừa bị lừa gạt lại vừa bị phá sản?
Nhớ ra gì đó, Ôn Dư vội nói: “Tất cả nhà đất trên danh nghĩa của tôi cũng có thể bán đi trả nợ cho cha.”
Chu Việt đã trầm mặc thật lâu mới khó khăn nói: “Thật xin lỗi tiểu thư, tám căn nhà trên danh nghĩa của cô ngoài căn ở đường Phú Sâm cô đang ở kia, những căn khác đều bị Ôn tổng thế chấp cho ngân hàng trước đó rồi…”
“?”
Hay thật, Ôn Dư trực tiếp cảm thán.
Cha con với nhau, làm cha thật đúng là không khách khí gì cả.
Nhưng Ôn Dư không ngoài ý muốn chút nào.
Lúc Ôn Dư còn nhỏ cha mẹ đã ly hôn, Ôn Dư đi theo cha, việc buôn bán của Ôn Dịch An cho tới giờ đều to gan, dã tâm lớn, mấy năm trước có thể là do quá mức thuận buồm xuôi gió khiến ông không vừa lòng với địa vị nhà giàu nhất Giang Thành này.
Ông muốn làm nhà giàu nhất cả nước, nhà giàu nhất Châu Á. Ôn Dư vẫn luôn khuyên ông chú trọng vào lĩnh vực của mình, nhưng ông không nghe, bất động sản, y học, giáo dục, cái gì ông cũng muốn bước một chân vào.
Bây giờ tốt rồi, lật xe rồi.
Trong điện thoại hai người không nói gì trong thời gian dài, sau khi hít sâu một cái, Ôn Dư bình tĩnh nói: “Biết rồi, còn chuyện khác không?”
Chu Việt trầm mặc vài giây: “Không còn.”
Không còn.
Đúng vậy, mới một ngày mà thôi.
Ôn Dư đã không còn gì.
Bắc Kinh tháng mười hai đã vào đông, gió rét lạnh thấu xương thổi tới khiến mặt đau rát.
Ngắt điện thoại, Ôn Dư hít thật sâu một hơi, sau đó đi đến khách sạn Đại Đường một cách máy móc.
Cô muốn về phòng mở tắm nước nóng, cô muốn trốn tránh, muốn sau khi thức dậy phát hiện chuyện này cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng Thẩm Minh Gia đang làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân đã kéo cô về lại thực tế.
Ôn Dư lúc này mới nhớ tới, oh, nhà cô phá sản còn chưa xong.
Bạn trai cô đã chia tay cô rồi.
Ôn Dư lấy khẩu trang trong túi ra đeo vào, đi đến quầy lễ tân giả vờ hỏi phòng, một bên tai nghe động tĩnh bên cạnh.
Cô gái lễ tân khách khí nói với Thẩm Minh Gia: “Xin chào tiên sinh, đây là phòng của anh, 2505, chúc anh ở lại vui vẻ.”
Có thể chuyện tồi tệ nhất cũng đã xảy ra nên thời điểm này bị lừa dối cũng không phải chuyện lớn nữa.
Cho nên loại chuyện bắt gian này, Ôn Dư bình tĩnh về phòng thay quần áo thoải mái sạch sẽ trước rồi mới tìm đến cửa.
Đứng ở trước cửa phòng 2505, ở giờ phút này biết mình sắp đối mặt với cái gì, lòng Ôn Dư vậy mà lại bình tĩnh còn có vài phần lạnh lùng.
Cô đưa tay gõ cửa, nói là phục vụ phòng, Thẩm Minh Gia không phòng bị gì mà mở cửa.
Hắn ta chỉ hé cửa một chút: “Không cần.”
Tiện tay lật thẻ đừng làm phiền ở trên cửa.
Nhưng Ôn Du đã sớm chuẩn bị, một chân đá văng cửa: “Đừng làm phiền? Thẩm tiên sinh đang làm gì mà không muốn người khác làm phiền?”
Thẩm Minh Gia không kịp trở tay lùi hai bước về sau, sắc mặt cũng thay đổi theo: “Ôn Dư?”
Ôn Dư không nói nhảm, đẩy hắn ta ra đi thẳng vào phòng. Quả nhiên, trên giường lớn có một cô gái đang nằm, đệm chăn hỗn loạn nhúm lại một chỗ, nhìn qua liền biết vừa xảy ra chuyện gì.
Cô mỉa mai nói: “Sao vậy, vừa xong việc à?”
Cô gái trên giường cảnh giác che kín chăn: “Cô là ai?”
Ôn Dư nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi là ai?”
Cô quay người, ôm ngực nhìn Thẩm Minh Gia: “Anh không giới thiệu chút à?”
Thẩm Minh Gia kéo Ôn Dư ra ngoài nói: “Có gì ra ngoài nói, đừng ở đây khiến mọi người đều mất mặt.”
“Làm sao, anh còn biết mình có mặt à?” Cô bỏ tay Thẩm Minh Gia ra: “Tôi còn tưởng anh đã mất từ lâu rồi.”
Cô gái trên giường nghe thế cũng liền hiểu ra, lập tức quấn chăn đến bảo vệ Thẩm Minh Gia ở sau lưng nói: “Có gì cô nói với tôi là được, là tôi thích anh ấy trước.”
“?”
Bây giờ tiểu tam còn nói nghĩa khí?
“Được.” Ôn Dư nóng giận không hề suy nghĩ, trở tay cho tiểu tam một cái tát: “Thỏa mãn cô.”
Thẩm Minh Gia sững sờ, sốt ruột nâng mặt tiểu tam: “Không sao chứ?”
Hắn ta vội quay sang mắng Ôn Dư: “Ôn Dư cô dựa vào cái gì đánh người? Cô lúc nào cũng như vậy, vênh váo hung hăng ngang ngược vô lý, có phải cô cảm thấy mình có tiền nên ai cũng phải nghe lời cô à?”
Tay Ôn Dư nóng rát đau nhức, nhưng lại không bằng đau lòng: “Thẩm Minh Gia, lúc anh theo đuổi tôi cũng không nói như vậy.”
Thẩm Minh Gia có thể cảm thấy nếu bị bắt gian rồi thì cũng không cần tiếp tục giả vờ: “Lúc trước là lúc trước, người sẽ thay đổi, cô cũng sẽ thay đổi không phải à.”
Ôn Dư lúc đầu không hiểu ý hắn ta nói, đến khi hắn ta ý vị thâm trường ám chỉ: “Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, thời gian ở đây dây dưa với tôi còn không bằng quay về xem cái nhà sắp bị lấy đi của cô đi.”
Ôn Dư lúc này mới sửng sốt…
Sao hắn ta biết chuyện trong nhà mình?
Rất nhanh Ôn Dư liền phản ứng lại, lúc trước cô gặp Thẩm Minh Gia chính là thông qua một giám đốc cấp cao trong công ty giới thiệu, người nọ là họ hàng của Thẩm Minh Gia.
Đến tận bây giờ cô mới triệt để bừng tỉnh đại ngộ.
Chưa từng có tình yêu nào biến mất mà không có lý do, chẳng qua tình yêu của bọn họ không còn nền tảng gì, Ôn Dư cô cũng liền không xứng.
Thẩm Minh Gia nhìn Ôn Dư, chuẩn bị đóng cửa: “Cô đi đi, chúng ta kết thúc rồi.”
“Đợi đã.” Biết chân tướng tuy đầu óc Ôn Dư hơi hỗn loạn, nhưng vẫn gọi Thẩm Minh Gia: “Tôi có lời muốn nói với anh.”
Dù sao cũng từng thích, không đến mức một chút tình cảm cũng không có. Thẩm Minh Gia dừng một chút: “Nói cái gì.”
“Anh tới đây tôi nói cho anh nghe.”
Thẩm Minh Gia hơi ghé lại gần phía Ôn Dư, còn chưa nghe được nửa chữ, không phòng bị mà bị cô gái mạnh mẽ nâng gối đá vào hai khối giữa chân.
Hắn ta lập tức cong người như con tôm luộc, vẻ mặt vặn vẹo căm tức nhìn Ôn Dư, lại đau đến không nói nên lời.
“Kết thúc?” Ôn Dư cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn người đàn ông này: “Anh mà cũng xứng nói đến hai chữ này với Ôn Dư tôi à?”
Cô nói từng chữ một: “Nhớ cho kỹ, anh mới chính là người bị tôi đá.”
Kết thúc với Thẩm Minh Gia xong, Ôn Dư chưa quay về phòng, ra ngoài gọi taxi, đi trong thành phố không có mục đích.
Tài xế thấy sắc mặt cô không tốt, cẩn thận thăm dò nói: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Ôn Dư nghe vậy cười cười lắc đầu.
Cô chỉ muốn hít thở không khí, mau chóng để mình có thể chấp nhận tất cả thôi.
Trong nhà gặp chuyện không may, công ty phá sản, tra nam lừa dối, có nhà nhưng không thể về…
Ôn Dư không biết mình bây giờ còn có thể đi đâu.
Chợt nhớ tới gì đó, cô mở WeChat.
Ôn Dư là người sợ phiền phức, bình thường đều dùng thẻ phụ kia, giờ thẻ phụ bị đóng băng rồi, nói cách khác tất cả tiền có thể dùng đều không còn.
Trong WeChat vốn còn có hơn trăm ngàn, đáng tiếc trả tiền ‘phòng tổng thống’ xong giờ còn hơn hai ngàn tệ.
Alipay ít dùng còn thảm hại hơn, chỉ có 70 đồng.
Nói thì có thể không ai tin, đường đường Ôn đại tiểu thư bây giờ tiền cả người trên dưới chỉ còn hơn hai ngàn tệ.
Ôn Dư đưa mắt nhìn tiền xe đã hơn một trăm, ảo não bảo tài xế dừng xe.
Cô đưa mắt nhìn: “Đây là đâu?”
Tài xế nói: “Chợ đêm Hoa Điền.”
“…” Tùy tiện đi, dù sao cô cũng không biết.
Ôn Dư xuống xe, vốn chỉ muốn giết thời gian đi dạo một vòng, nhưng đi dạo liền phát hiện chợ đêm này rất thú vị.
Năm tệ tiền mì thịt bò, ba mươi tệ áo lông cừu, năm mươi tệ giày da nhỏ, còn có rất nhiều rất nhiều đều là những vật nhỏ rẻ tiền mà Ôn Dư chưa nhìn thấy qua.
Mà qua đi, mấy thứ này cũng không có cách nào tiến vào thế giới của cô.
Ôn Dư cứ đi một mình như thế, cuối cùng ngồi xuống một bồn hoa bên cạnh.
Xung quanh là đoàn người đi lại vô cùng náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, có đôi tình nhân nhỏ tay trong tay, có một nhà ba người đi dạo sau khi ăn xong, cũng có học sinh mười sáu mười bảy còn mặc đồng phục.
Vui buồn của con người cũng không giống nhau.
Ôn Dư chưa từng nghĩ tới, mình có tất cả đã dễ dàng mất hết như vậy.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời đen như mực.
Nghĩ tới vẻ mặt khi Thẩm Minh Gia khinh miệt ám chỉ mình về nhà kia, Ôn Dư không nhịn được càng nắm chặt tay hơn.
Thì ra nụ cười dưới ánh mặt trời kia, vụng trộm xếp hàng mua trà sữa cho cô, người đàn ông một ngày ba bữa kiên nhẫn đưa cô đi ăn, từ đầu tới cuối cũng chỉ nhìn trên mặt lợi ích.
Đây không phải lừa dối, mà là lừa gạt ác ý.
Nhưng bây giờ ngoài đánh hắn ta hai cái không đến nơi đến chốn kia, cái gì Ôn Dư cũng không làm được.
Dù sao bản thân cũng khó bảo vệ được.
Lúc này một cụ già không biết xuất hiện từ đâu bất ngờ nói: “Cô gái, có phải cô gặp chuyện gì khó khăn không? Có muốn bói một quẻ không?”
Ôn Dư ghé mắt, phát hiện cụ già kia râu đã hơi bạc, tay trái chống gậy, tay phải xoay xoay hai hạt đào to, nhìn qua rất nhanh nhẹn.
… Phạm vi nghề nghiệp ở chợ đêm này còn rất rộng rãi nha, còn có cả xem bói.
Cô tự giễu lắc đầu: “Không có tiền, không bói.”
“Làm sao có thể.” Cụ già vuốt bộ râu: “Tôi thấy ấn đường cô đầy đặn, khuôn mặt tròn trịa, cốt cách trong trẻo, môi đỏ giọng nói rõ ràng, rõ ràng là tướng mạo giàu có mà!”
“…” Ôn Dư miễn cưỡng gật đầu: “Trước đêm nay thì xem như vậy đi, nhưng bây giờ tôi đã phá sản rồi.”
Trên mặt cụ già hiện vẻ lúng túng, lập tức lại hưng phấn nói: “Nhưng ấn đường cô tỏa sáng, chân núi phong long, trời thương mà ban cho gương mặt giàu có, nhìn qua chính là có mệnh đại phú đại quý, theo tôi thấy…”
Ôn Dư đưa mắt chờ đợi.
“Phá sản chỉ là con đường cô cần đi đến thành công, chỉ cần vượt qua đoạn đường này tương lai nhất định thăng tiến rất nhanh.”
Ôn Dư: “…”
Cảm giác trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Cô ngồi thẳng, chủ động mở tay mình ra: “Nói kỹ một chút đi.”
Cụ già lập tức móc trong túi quần ra một tờ mã QR: “Hai mươi tệ bói nhỏ, năm mươi tệ giải thích rõ.”
Ôn Dư do dự một giây, chọn cái đắt giải thích rõ.
Mười phút sau đó, nước bọt của cụ già bay tứ tung mà phân tích một lần cho Ôn Dư về vận mệnh của cô, cái gì mà địa chí trời đất, quý hợi đại vận… các loại thuật ngữ chuyên nghiệp mở miệng sẽ có, nghe đến Ôn Dư sững sờ.
“Tin tôi đi.” Cụ già cuối cùng vỗ ngực tổng kết: “Chỉ cần qua đêm nay, phúc khí của cô sẽ tới, ngăn cũng không ngăn được.”
Từ chợ đêm đi ra là đường một chiều không tính là rộng rãi, Ôn Dư đứng ở trên làn đi bộ đèn xanh, tùy tiện nhìn là bùa may mắn mà cô vừa mua với hai mươi tệ nữa.
Lời cụ già thề non hẹn biển vẫn còn văng vẳng bên tai cô…
“Cầm bùa trong tay, cô có thiên hạ.”
Hay lắm, một người dám khoác lác một người dám tin.
Rời khỏi hiện trường tẩy não, Ôn Dư dần dần hồi phục cảm xúc, tự nở nụ cười.
Cũng là đêm nay tâm trạng cô không tốt, muốn nhanh chóng dựa vào lời nói để tốt lên, mới bị ma quỷ ám ảnh nghe ông ta khoác lác lâu như thế.
Còn lãng phí hơn mười tệ.
Cái gì qua đêm nay phúc khí sẽ tới, rõ ràng tất cả khó khăn đều bắt đầu từ đêm nay.
Tôi có quỷ mới tin ông.
Đèn xanh chuyển, Ôn Dư cúi đầu đi lên trước, lúc đang tìm thùng rác chuẩn bị vứt tấm bùa kia đi, một hồi tiếng phanh xe chói tai đột nhiên từ xa đến gần, rất nhanh đến bên người.
Thế giới trong khoảnh khắc yên tĩnh lại, Ôn Dư cảm giác mình như biến thành đám bông mềm, rất nhanh bay lên không trung rồi rơi xuống.
Ký ức cuối cùng trong đầu là tiếng động bên tai dần dần biến mất, đèn xe chói mắt, người mình bị đâm bay ra ngoài, cùng với ánh trăng mờ trong mắt…
Một người đàn ông đi đến bên cạnh.
Chương 4 Anh trai
Ôn Dư giống như rơi vào vực thẳm.
Xung quanh là một mảng đen kịt, cô không thể nhìn thấy gì, cơ thể không ngừng rơi xuống.
Cô hơi hoảng sợ, đưa tay muốn bắt lấy cái gì đó nhưng lại không bắt được thứ gì.
Ngay lúc cô vô tri vô giác rơi xuống, một giọng nói gọi tên cô: “Tiểu Dư…”
Ôn Dư đột nhiên giống như được đánh thức, cô nỗ lực mở mắt ra, nhìn gương mặt trước mắt dần rõ ràng rồi lại thành mơ hồ.
“Tiểu Dư, mau tỉnh dậy.” Giọng nói không ngừng gọi.
Ôn Dư không nhìn rõ gương mặt đó nhưng lại đặc biệt biết rõ anh ấy là ai.
Cô cố gắng liều mạng gọi tên anh ấy: “Anh, anh ơi… anh đừng đi, anh…”
Nhưng hình bóng kia lại cách mình ngày càng xa.
Ôn Dư muốn nắm lấy anh ấy, nhưng đều phí công, cô giãy giụa, đột nhiên mở to mắt tỉnh lại trên mặt tràn đầy nước mắt.
“Tỉnh dậy đi.” Có người gọi ở bên người cô.
Ôn Dư mờ mịt nhìn căn phòng trắng lạnh lẽo, suy nghĩ vẫn còn ở trong mơ.
Đã bao nhiêu năm không mơ thấy Ôn Thanh Hữu.
Anh trai cùng cha cùng mẹ của cô, anh trai từ nhỏ đã thương yêu nâng niu cô trên lòng bàn tay.
Lúc cha mẹ ly hôn làm ồn ào mất hết mặt mũi, Ôn Dư được phán theo cha, mà anh trai Ôn Thanh Hữu thì bị mẹ đưa đi nước ngoài, từ đó trở đi không còn tin tức gì nữa.
Lúc Ôn Dư sáu tuổi đã lần đầu tiên không còn nhà.
Bây giờ hai mươi hai tuổi, lần nữa không còn nhà.
Giấc mơ dịu đang lại tàn khốc này Ôn Dư không muốn nghĩ đến nữa, suy nghĩ trở lại hiện tại, cô mở mắt nhìn, phát hiện người mình giống như bị giữ chặt.
Nghiêng đầu mới phát hiện mình nằm trên giường bệnh, có rất nhiều người đang đứng nghiêm chỉnh bên cạnh.
Lúc này trí nhớ mới chậm chạp tuôn ra từ đại não, Ôn Dư cuối cùng nhớ tới nguyên nhân mình ở chỗ này.
Tối hôm qua ngay sau khi coi bói không lâu, cô bị một chiếc xe đâm phải.
Thật sự tin cụ già không đàng hoàng kia, phúc khí đã nói đâu?
Lại thật sự tin chứ?
Lãng phí 70 tệ của cô.
“Phải bồi thường bao nhiêu?” Bỗng nhiên một giọng đàn ông truyền vào tai.
Ôn Dư sững sờ, lúc này mới phát hiện đứng bên giường ngoài các bác sĩ còn có một người đàn ông mặc âu phục cao cấp, dáng người trưởng thành.
Đợi đến khi nhìn rõ gương mặt đó, lòng Ôn Dư mạnh mẽ rơi lộp bộp.
Là anh?
Là Tưởng Vũ Hách, tổng tài bị tính kế?
Sao lại là anh? Anh ở đây làm gì?
Ôn Dư vô thức muốn ngồi dậy, ai ngờ vừa mới cử động chân liền cảm nhận một trận đau nhức thấu tim.
Bác sĩ vội ngăn cô lại: “Này, cô đừng lộn xộn, cẳng chân cô bị bong gân nghiêm trọng, sưng lên một mảng lớn, phải dưỡng bệnh.”
Ôn Dư ngơ ngẩn, cố gắng nâng nửa người lên, còn chưa kịp nhìn chân, mắt liếc chéo qua liền thấy trên mũi mình cũng băng kín băng gạc.
Bác sĩ lại lập tức bổ sung: “Xương mũi cũng bị đè ép mà bị nứt ra, cũng phải tịnh dưỡng.”
…?
Ôn Dư ngơ ngác nhìn mấy lần, sau đó vô lực nằm xuống.
Kiếp trước cô hủy diệt vũ trụ à, phim Hàn cũng không dám biên soạn cho người ta thê thảm đến vậy.
Trong hai mươi tư giờ, phá sản, chia tay, tai nạn xe cộ, từng cái từng cái liên tiếp không ngừng.
Một người đàn ông trung niên đứng bên người Tưởng Vũ Hách nói xin lỗi: “Tiểu thư, tai nạn tối qua trách nhiệm chủ yếu là do tôi không nhìn rõ đèn xanh, cực kỳ không đúng liên lụy khiến cô bị thương.”
Ôn Dư: “…”
Đã hiểu rõ.
Người này chắc hẳn là tài xế của Tưởng Vũ Hách, vì vậy vừa nãy Tưởng Vũ Hách mới vào thẳng vấn đề hỏi mình muốn bồi thường bao nhiêu.
Quả nhiên là việc kinh doanh, nhanh chóng gọn gàng không nói nhảm.
Ôn Dư lại bỗng nhiên nhớ tới lời cụ già nói… “Qua tối hôm nay tất cả mọi khó khăn đều qua.”
Những lời này không cần giải thích cũng vẫn hiểu được.
Cô gặp một trận tai nạn xe cộ, nhưng lại vì vậy có được một khoản tiền bồi thường, mà số tiền này đủ cho mình hôm nay lá rách áo ôm, nghèo rớt mùng tơi thở được một hơi.
Trả một cái giá đắt, nhưng miễn cưỡng coi như ông trời mở cho cô một cánh cửa sổ nhỏ đi.
Ôn Dư tính toán tình huống trước mắt, ngẩng đầu, lúc chuẩn bị nói với người Tưởng Vũ Hách, người đàn ông lại nói:
“Hoặc cô có thể yêu cầu thứ khác cũng được.”
Ôn Dư vừa vặn chống lại ánh mắt của anh.
Lập tức sững sờ.
… Yêu cầu khác?
Bỗng nhiên Ôn Dư hậu tri hậu giác phản ứng lại… người đàn ông trước mặt này Vưu Hân đã từng nói qua, là siêu cấp đại lão hầu như có thể một tay che trời trong ngành giải trí.
Từ mấu chốt là cái gì?
Ngành giải trí!
Siêu cấp đại lão!
Thẩm Minh Gia kia cũng luôn dốc sức muốn ký hợp đồng với công ty của anh!
Có thứ gì đó chậm rãi hình thành trong lòng Ôn Dư.
Cô đột nhiên tỉnh táo.
Cần tiền làm gì chứ? Cô muốn là có thể giẫm lên xương và tro cốt của Thẩm Minh Gia, muốn cho hắn ta biết hậu quả khi lừa gạt mình, muốn hắn ta vì bỏ đá xuống giếng mà phải trả giá thật đắt!
Cô muốn đảo ngược lại nhân sinh của mình!
Lòng kích động, tay run rẩy.
Một lá bùa trong tay, có cả thiên hạ.
Hay lắm, còn may chưa vứt lá bùa may mắn kia.
Tưởng Vũ Hách không phải là may mắn lớn nhất ông trời đưa cho mình sao? Chỉ cần có thể nắm bắt cơ hội vận dụng khôn ngoan, còn sợ không thu thập được tra nam cặn bã sao?
Ôn Dư giống như được tiêm một trăm adrenaline, đầu óc lập tức truyền tới một luồng sóng.
Muốn thành công trước hết phải có dũng khí đập nồi dìm thuyền.
Nhìn Lê Mạn người ta đi, thuốc cũng dám uống, cô không chơi những thứ âm hiểm kia. Bây giờ cô là người bị hại gặp tai nạn xe cộ, phải nghĩ cách lợi dụng ưu thế này trói hai người lại mới được.
Tưởng Vũ Hách thấy Ôn Dư trực tiếp phát ngốc, nhíu nhíu mày: “Cô tên là gì, nhà ở đâu, hay là để tôi cho người liên hệ cho người nhà cô.”
Người nhà?
Trong đầu đinh một tiếng, Ôn Dư tìm được điểm tiếp xúc rồi.
“Người nhà của tôi?” Cô như hoàn hồn nhìn Tưởng Vũ Hách, cuối cùng nói câu nói đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Anh ơi, không phải anh ở đây à?”
Tưởng Vũ Hách: “?”
Ôn Dư cẩn thận từng ly từng tí giữ chặt tay áo anh, giọng như tiếng muỗi kêu: “Em không biết muốn ông ta bồi thường bao nhiêu, anh ơi, em muốn về nhà, em không thích ở bệnh viện, anh biết mà.”
Tưởng Vũ Hách: “…”
Mấy người trước giường bệnh hai mặt nhìn nhau, một lát sau bác sĩ lại kiểm tra một lần nữa cho Ôn Dư, chụp CT cả người tối qua đã làm rồi, ngoài cơ mềm ở bắp chân bị bong gân và xương mũi tổn thương ra, chỗ khác không hề bị thương.
Cuối cùng, trong phòng các bác sĩ sau khi hội chẩn cho ra kết luận:
“Cô gái này bị thương xương mũi, cho thấy lúc rơi xuống đất não cũng bị thương nặng, tuy bây giờ phim chụp nhìn qua không có vấn đề, nhưng có một loại hội chứng căng thẳng không thể loại trừ, chính là giống kiểu bây giờ, trí nhớ và nhận thức trở nên hỗn loạn, ví dụ như đã quên mình là ai, ví dụ như cảm thấy Tưởng tổng đây là người thân của cô ấy, là anh trai của cô ấy.”
Tưởng Vũ Hách cau mày: “Phải điều trị thế nào?”
“Bệnh này không có phương pháp điều trị tốt nào, chủ yếu là an dưỡng, chờ người đó tự khôi phục và thức tỉnh.”
“…”
Tưởng Vũ Hách cũng không có kiên nhẫn giúp cô gái không nhận ra ai tìm lại trí nhớ, càng không hứng thú mang trên người thân phận anh trai.
Ra khỏi văn phòng bác sĩ, anh đang muốn gọi điện cho tài xế lão Hà nói mình đi trước, ai ngờ lão Hà đã đỡ Ôn Dư chờ ở cửa phòng làm việc rồi.
Hai người giống như âm hồn canh giữ ở cửa.
Trong lòng Tưởng Vũ Hách nói một câu mẹ nó.
Anh bị dọa sợ rồi.
“Anh ơi anh đi đâu vậy?” Ôn Dư nhẹ nhàng ôn nhu hỏi.
“…”
Tưởng Vũ Hách đưa mắt lạnh lùng nhìn lão Hà, lão Hà lộ vẻ mặt “Tôi cũng không có cách nào” cầu xin tha thứ.
Tưởng Vũ Hách vẫn còn có cuộc họp lúc mười giờ sáng, sáng nay đi ra ngoài bị quỷ ám mới đi đường vòng đến bệnh viện nhìn tình huống cô gái bị đâm này, ai có ngờ lại bị đeo bám lấy.
Thấy cô một cô gái, còn bị thương, Tưởng Vũ Hách cuối cùng cho một chút kiên nhẫn: “Tôi ra ngoài một chuyến.”
Ôn Dư dạ, gật gật đầu: “Anh trai bận việc thì đi đi, không cần để ý đến em.”
Lại ngoài ý muốn không dây dưa.
Tưởng Vũ Hách dừng một chút, không nói thêm gì quay người rời đi.
Giọng nói yếu ớt lại vang lên sau lưng: “Anh ơi, có phải anh đi rồi sẽ không cần em nữa không?”
Chân Tưởng Vũ Hách dừng lại ngắn ngủi hai giây, nhưng không quay đầu lại.
Anh đi rồi, lão Hà khó xử dụ dỗ Ôn Dư: “Cái đó, điện thoại của tiểu thư cô đâu? CMND đâu? Tôi giúp cô liên hệ người nhà khác của cô được không?”
Ông ấy nhắc nhở một cái, Ôn Dư mới phát hiện không thấy điện thoại của mình.
Hôm qua lúc ở trên đường cái điện thoại vẫn cầm trên tay, nhất định là sau khi bị đâm liền bay ra ngoài, trời tối nên họ cũng không để ý.
Về phần CMND vẫn còn trong túi ở khách sạn.
Ôn Dư bây giờ nhất định phải đánh bài tình thân tranh thủ đồng tình, vì vậy nhất định giả vờ mất trí nhớ, nếu để anh biết tên mình và địa chỉ, liền không còn lý do gì ở lại.
Tuy bây giờ nhìn cô dường như cũng không có gì nắm chắc có thể ở lại.
Vừa nãy mấy câu mình nói nổi hết cả da gà, nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn là nhà tư bản không có cảm giác gì, còn nói đi là đi, không có một chút lòng đồng tình nào.
“Tôi không nhớ gì cả.” Ôn Dư bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật xin lỗi, phiền chú rồi.”
Lão Hà đâm phải Ôn Dư, vốn có vô hạn áy náy với cô, bây giờ nhìn cô gái nhỏ bị đâm vào đến mất hết trí nhớ quên tất cả, ngay cả mình tên gì cũng không biết.
Quá tạo nghiệp rồi.
Lão Hà có một cô con gái tuổi không khác lắm, thật sự không nên gặp trường hợp này.
“Hay là cô theo tôi trở về đi, tôi có đứa con gái có thể làm bạn cùng cô, lúc nào cô hồi phục lại đi, được không nào?”
Tuy đã đâm mình bị thương, nhưng tài xế là một người tốt, Ôn Dư nhìn ra được.
Nhưng mục tiêu của cô là Tưởng Vũ Hách.
Tài xế không giúp được cô.
Ôn Dư lại nói một câu thật xin lỗi trong lòng, dồn toàn lực biến mình thành một cô nhóc đáng thương: “Bây giờ tôi chỉ nhớ anh trai, tôi cũng chỉ tin tưởng anh ấy.”
Lão Hà: “…”
Lão Hà không còn cách nào, chỉ có thể hết sức ở bên cạnh giường chăm sóc Ôn Dư. Lúc truyền dịch, Ôn Dư mượn cớ nhàm chán liền mượn điện thoại lão Hà. Lại nhân lúc ông ấy đi vào nhà vệ sinh gọi điện đến khách sạn, nói mình có việc gấp rời khỏi Kinh Thị, hành lý trong phòng tạm thời gửi ở khách sạn, sẽ nhanh chóng đến lấy lại.
Gọi xong liền xóa ghi chép cuộc trò chuyện.
Lão Hà mua rất nhiều đồ ăn cho Ôn Dư, chăm sóc giống như con gái ruột của mình. Lúc sáu giờ tối, ông ấy nhận được một cuộc điện thoại.
“Thiếu gia.” Tuy Tưởng Vũ Hách không ở đây nhưng người lão Hà không khỏi cúi xuống tràn đầy tôn kính.
Không biết Tưởng Vũ Hách nói gì đó, lão Hà liếc nhìn Ôn Dư: “Thiếu gia, nhưng mà…”
Đối phương hẳn là không cho ông ấy cơ hội nói tiếp.
Lão Hà cúp điện thoại, khó xử nhìn Ôn Dư: “Tiểu thư, tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cô.”
Ôn Dư đoán được chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ dáng vẻ ngây thơ: “Là anh trai tới đón tôi sao?”
Lão Hà im lặng hồi lâu, cúi đầu không nói gì.
Thật ra phần thắng của Ôn Dư không lớn, cô chỉ là đánh cược nhà tư bản như Tưởng Vũ Hách này 99% bên ngoài lạnh lùng duy nhất 1% lòng tốt mà thôi.
Nhìn vẻ mặt lão Hà vừa nãy có thể thấy một bàn cược này cô đã thua.
Nếu Ôn Dư không đoán sai, Tưởng Vũ Hách đã sắp xếp xong chỗ ở đi.
Quả nhiên, xe của lão Hà sau khi đi từ bệnh viện ra được nửa tiếng liền dừng ở cửa một viện điều dưỡng.
Bài trí rất ấm áp, hoàn cảnh cũng rất tốt, nhìn qua chính là nơi thích hợp cho người đến dưỡng bệnh.
“Tiểu thư.” Lão Hà cẩn thận bế Ôn Dư xuống xe đặt vào xe lăn: “Cô có thể an tâm ở lại đây, chỗ này sẽ có chuyên gia chăm sóc cô.”
Trọng dự đoán, hợp tình hợp lý.
Tưởng Vũ Hách là một người làm ăn, không phải nhà từ thiện, càng không phải kẻ ngốc, chỉ bằng một chút trò hề của mình mà cảm động giữ lại.
Ôn Dư khẽ thở dài, tuy thất vọng nhưng vẫn không từ bỏ, thể hiện dáng vẻ đầy cay đắng: “Cảm ơn chú Hà, chú nói với anh trai, cháu sẽ luôn ở đây chờ anh ấy.”
Ôn Dư biết, thiên tài gọi bằng cụ mới đến.
Không phải, là quỷ cũng không đến.
Lão Hà hữu tâm vô lực, cuối cùng chỉ có thể ra quyết tâm giao Ôn Dư cho y tá, tự mình lái xe rời đi.
Trên đường trở về lão Hà lại nhận được điện thoại của Tưởng Vũ Hách.
“Đã sắp xếp xong xuôi rồi chứ?”
Lòng của lão Hà vẫn bị níu lại, giọng chát chát: “Sắp xếp xong rồi.”
Tưởng Vũ Hách cảm nhận được giọng điệu sa sút của ông ấy: “Sắp xếp xong còn không thỏa mãn?”
Lão Hà thật sự không muốn nói ra, đến cùng vẫn không nhịn được.
“Thiếu gia, cô gái kia thật đáng thương, một người không nhớ mình tên gì, cũng không biết người nhà ở đâu, cô ấy chỉ nhận được mỗi cậu là anh trai, còn đặc biệt bướng bỉnh, lúc tôi đi cô ấy không chịu vào còn nói chờ cậu đến đón cô ấy, tôi thật sự tàn nhẫn quyết tâm mới rời đi được. Đều tại tôi mà, nhìn đường không tốt, tôi tạo nghiệt lớn rồi…”
Tưởng Vũ Hách: “…”
Lão Hà ở nhà họ Tưởng lái xe mấy chục năm, tuy nói có quan hệ chủ tớ nhưng cuối cùng vẫn có phần tình cảm nhìn Tưởng Vũ Hách lớn lên, nếu không ông ấy đâm vào người khác Tưởng Vũ Hách lại giúp ông lo liệu.
Hôm nay lão Hà áy náy tự trách, Tưởng Vũ Hách cũng rất giống bị đóng cho cái mác là không có lương tâm, máu lạnh.
Nói cho cùng đâm người là xe của anh, nếu lão Hà phải bị chịu trách nhiệm chính, thì anh là ông chủ ngồi trên đó cũng có trách nhiệm không kém.
Cúp điện thoại, Tưởng Vũ Hách không hiểu lòng có hơi phiền, nhất là hình ảnh cô gái tỉnh lại trên mặt tràn đầy nước mắt, vẫn luôn quay vòng ở trong đầu.
Lúc đó cô luôn miệng gọi anh trai.
Có lẽ anh trai thật sự là người cô tin tưởng nhất.
Cũng không biết nối sai dây thần kinh nào, vốn phải rẽ sang đường bên phải, Tưởng Vũ Hách không dừng lại thẳng tắp đi về phía trước.
Đó là hướng đi viện điều dưỡng.
Mười lăm phút sau, xe riêng của Tưởng Vũ Hách dừng ở cửa viện điều dưỡng ở ngoại thành.
Đến khi phanh gấp dừng hẳn lại, Tưởng Vũ Hách cũng không hiểu ý nghĩa mình chuyển hướng đi đến đây làm gì.
Làm gì? Chẳng lẽ anh thật sự muốn làm người tốt, giữ lại một cô gái hoàn toàn xa lạ?
Tưởng Vũ Hách hạ xuống một nửa cửa kính nhìn ra ngoài xe, viện điều dưỡng môi trường yên tĩnh, nhưng chín giờ tối ở cửa ra vào không có người nào đi lại nữa.
Lão Hà nói thế nào…
“Cô gái đó không chịu vào trong, còn nói phải kiên trì chờ cậu đi đón cô ấy.”
Nhưng bây giờ cửa làm gì có người.
Cô còn không phải thỏa hiệp mà vào trong sao.
Cho nên nói, lo lắng của lão Hà là nghĩ nhiều rồi, con người là động vật bậc cao có thể thích ứng với từng hoàn cảnh, làm sao muộn như vậy còn ngốc mà chờ ở cửa ra vào.
Tưởng Vũ Hách không khỏi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, anh thu hồi ánh mắt, sờ điếu thuốc ở trong túi quần, vừa châm đã nghe có người gõ cộc cộc vào cửa xe anh.
Anh vừa quay đầu lại, suýt chút nữa không cắn đầu thuốc trong miệng.
Ôn Dư ngồi trên xe lăn cười híp mắt vẫy tay.
“Anh ơi, anh tới rồi!”

Thích



Bình luận


Chương 5 Tính toán sai rồi
Có lẽ Tưởng Vũ Hách đã lên kế hoạch từ lâu để không làm gánh nặng cho Ôn Dư, anh đã cho người mua chiếc xe lăn cao cấp nhất, hoàn toàn tự động, có thể di chuyển thoải mái.
Trong viện điều dưỡng hầu hết là những người già trên sáu mươi tuổi, chỉ có Ôn Dư, một người trẻ tuổi trà trộn vào trong. Cô gọi cho cha mình bằng điện thoại công cộng của bệnh viện nhưng ông vẫn tắt máy.
Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi điện cho Chu Việt để hỏi tình hình và nói cho anh ta biết cô đang ở Kinh Thị rất an toàn.
Các ông bà cụ ngồi chơi cờ đánh bài, nhưng Ôn Dư không thể tham gia, vì vậy cô thừa dịp y tá không để ý mà rời khỏi phòng.
Vốn Ôn Dư muốn ra ngoài hít thở không khí nhưng các cửa hàng kinh doanh gần đó đã đóng cửa, cô dạo quanh một vòng rồi quay về, ngay khi điều khiển xe lăn tự động đến một góc, cô nhìn thấy một chiếc ô tô sang trọng màu đen đậu trước viện điều dưỡng.
Những người có thể điều dưỡng sức khỏe ở đây đều là những người giàu có, xe sang ra vào cũng không có gì lạ.
Ban đầu Ôn Dư không có chú ý tới nhưng trong nháy mắt cô đột nhiên có một cảm giác dị thường.
Chẳng lẽ là Tưởng Vũ Hách?
Tuy rằng có chút mơ mộng hão huyền nhưng Ôn Dư vẫn lại gần xem xét.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, bên ngoài sương mù dày đặc, ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào trong xe một cách ấm áp.
Ôn Dư nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Giống như cái nhìn đầu tiên tại buổi hòa nhạc đêm đó.
Lạnh lùng, kiêu ngạo, không hợp tình người.
Không, từ lúc anh xuất hiện ở đây thì cái mác không hợp tình người này có thể gỡ xuống được rồi.
Ôn Dư biết cô có thể đã thành công một nửa.
Quả nhiên đúng như cô dự đoán, mặc dù trong vài giây đầu tiên Tưởng Vũ Hách có chút ngạc nhiên khi anh nhìn thấy cô, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm.
Không nói bất kỳ lời dạo đầu nào, anh thẳng thắn: “Lên xe đi.”
Ôn Dư tay không mà tới nên hiện tại cô chỉ có thể tay trắng mà đi.
Cô kìm nén kích động trong lòng, cố gắng điều khiển xe lăn đi đến chỗ phụ lái. Cô còn chưa kịp mở cửa, Tưởng Vũ Hách đã hạ cửa kính xe xuống nhắc nhở cô:
“Ngồi ở phía sau.”
Khi anh nói điều này, anh cũng không thèm quay đầu lại một chút.
“…”
Ôn Dư không còn cách nào khác chỉ có thể lùi lại hàng sau.
Cô mở cửa xe, cố gắng chống một chân lên xe, không phải là không làm được nhưng hơi khó bị đụng phải chân bị thương sẽ rất đau.
Trong quá trình cố gắng cô lén liếc nhìn Tưởng Vũ Hách.
Người đàn ông ngồi phía trước không nhúc nhích, cũng không quan tâm cô có thể tự lên xe hay không.
Mặc dù Ôn Dư không biết tại sao Tưởng Vũ Hách thay đổi quyết định và đến viện điều dưỡng một lần nữa, nhưng cô biết rất rõ tại thời điểm này, cô phải chấp nhận nó ngay lập tức. Ngộ nhỡ khiến anh có chút không hài lòng mà tức giận, lấy luôn lại 1% lòng tốt đó của anh thì coi như mọi cố gắng trước đó của cô đều uổng phí.
Vì vậy cô chỉ có thể cắn răng, dùng hai tay chống lên cửa xe, cố gắng ngồi vào hàng ghế sau.
“Anh” Cô thắt dây an toàn, cẩn thận thăm dò: “Anh có thể giúp em cất…”
Hai từ “xe lăn” còn chưa thốt ra, chiếc xe đã nổ máy lao đi.
Đúng vậy, nó đang chạy đi.
Ôn Dư chật vật lùi về sau, còn chưa kịp ngồi yên cô đã nghe thấy người đàn ông trước mặt gọi điện thoại cho ai đó:
“Tôi đưa người đi rồi, gửi xe lăn ở trước cửa đến nhà cho tôi.”
Ok anh trâu bò.
Đúng vậy, lấy địa vị và thân phận của anh làm sao có thể tự mình thu xe lăn.
Nếu anh thay đổi quá khứ của mình thì còn có thể.
Nghĩ đến đây Ôn Dư lại cảm thấy có chút buồn phiền.
Cảnh còn người mất, ai có thể ngờ rằng con gái lớn của Ôn Gia thế mà lại lưu lạc biến thành tên lừa đảo.
Tưởng Vũ Hách lái xe khá điên cuồng, anh giẫm lên bàn ga một cách tùy tiện, đặc biệt là khi anh lái xe trên đường vắng, Ôn Dư cảm thấy mình như sắp bay lên vậy.
Nếu đổi lại là người khác có thể sẽ không quen, sẽ sợ hãi thậm chí còn buồn nôn.
Nói đùa thôi, Ôn Dư cô là ai chứ.
Chị cả của câu lạc bộ siêu xe Giang Thành.
Tưởng Vũ Hách chỉ biến một chiếc ô tô thể thao thành một chiếc máy bay thôi nhưng cô sẽ biến nó thành một con tàu vũ trụ.
Trước khi lên xe của cô, Vưu Hân luôn kiểm tra xem bảo hiểm của cô ấy còn trong thời hạn hiệu lực hay không.
Vì vậy, cho dù Tưởng Vũ Hách lái xe như vậy theo một cách vô tình hay cố ý thì điều đó không quan trọng đối với Ôn Dư.
Nhưng bây giờ cô không phải là Ôn Dư nữa mà cô là một cô gái yếu đuối và bị mất trí nhớ.
“Anh…” Ôn Dư sợ hãi nắm chặt dây an toàn: “Anh lái chậm một chút, em sợ.”
Tưởng Vũ Hách mặt vô cảm liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, sau đó…
Anh trực tiếp đạp chân ga hết cỡ.
…A, kích thích!
Kiểu ngoài miệng la hét sợ trong lòng vui sướng này kéo dài cho đến khi cô trở về nhà của Tưởng Vũ Hách.
Đó là kiểu biệt thự ba tầng có hình thức tương đương với nhà chính của Ôn gia.
Tưởng Vũ Hách lái xe xuống tầng hầm, Ôn Dư âm thầm quan sát, chợt nghe anh thản nhiên nói: “Xuống xe.”
Cô sững người rồi ngồi thẳng dậy.
Cô làm sao để xuống?
Bắp chân của cô vẫn còn sưng tấy.
“Anh” Ôn Dư vội gọi Tưởng Vũ Hách đã xuống xe trước: “Giúp em với.”
Tưởng Vũ Hách quay đầu lại.
Ôn Dư: “Em không có xe lăn…”
Trong khi cô là một đóa hoa mong manh tàn tật thế mà người đàn ông không có thương hại cô, anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi quay đầu rời đi.
Đi rồi.

Ôn Dư: “…?”
Ngay cả khi tôi là một người qua đường bình thường, sẽ không tốt cho anh khi anh bỏ lại một người bị hạn chế về khả năng vận động, phải không?
Huống chi chính xe của anh đâm vào khiến tôi thành ra như vậy?
Cho nên người khác cho anh uống thuốc cũng không phải vô cớ!
Ôn Dư tức giận đến bất lực.
Nhưng cô cũng là một người không chịu nhận thua, Tưởng Vũ Hách anh thấy rằng tôi không thể đi đúng không, vậy tôi càng phải đi cho anh thấy.
Ôn Dư mở cửa xe, chống tay lên, cô đặt một chân xuống đất, sau đó cố gắng dùng một chân đứng lên.
Nó hơi khó khăn một chút nhưng không khó như cô nghĩ.
Ôn Dư không thể tin được, cô nhảy một chân vào đến cửa nhà Tưởng Vũ Hách.
Cô hít một hơi thật sâu, cứ như vậy một chân lơ lửng trên không, chân còn lại nhảy về phía trước.
Cô mới nhảy được ba bước, cửa thang máy ở tầng hầm mở ra.
Tưởng Vũ Hách từ bên trong thang máy đi ra, trong tay anh còn đẩy một chiếc xe lăn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tưởng Vũ Hách: “?”
Ôn Dư: “…”
Ôn Dư không hề ngờ tới hướng đi này, điều đáng sợ hơn nữa là sự cân bằng mà cô cố gắng duy trì đã bị phá vỡ chỉ vì một giây nhìn nhau mà mất tập trung.
Cô bắt đầu nhảy qua nhảy lại, nhảy trái rồi lại sang phải, nhảy loạn xạ mọi hướng.
Nhìn cô rất giống một cái lò xo bị ấn một cái liền bật nhảy loạn xạ.
Hơn nữa cái lò xo này đã vượt ngoài tầm kiểm soát mà bật về phía Tưởng Vũ Hách.
Con mẹ nó còn không mau đỡ tôi đi!
Anh có tâm không vậy?
A a a tôi sắp ngã, tôi sắp ngã, tôi sắp ngã!
Ngay lúc một chân Ôn Dư chống đỡ không nổi sức lực cơ thể sắp ngã xuống trước mặt Tưởng Vũ Hách, người đàn ông mới nhân từ đưa tay ra.
Dù chỉ nắm nhẹ cánh tay cô nhưng anh đã kéo cô đến chiếc xe lăn và ngồi xuống.
Ôn Dư: “…”
Sao anh không ngồi xuống ăn bữa cơm, tắm rửa rồi hãy đỡ tôi?
Tuy rằng trong lòng tức giận đến mức mắng cả cha anh rồi nhưng Ôn Dư vẫn phải cố gắng làm ra vẻ mặt sợ hãi: “Cảm ơn anh, thật may là có anh ở đây.”
Nhưng Tưởng Vũ Hách không đáp lại lời cảm ơn của cô, hai người họ đi vào trong thang máy. Sau khi đến tầng một, anh nhấc chân đá nhẹ vào cửa, khi Ôn Dư bị đẩy ra ngoài theo quán tính, anh đóng cửa lại và biến mất.
Ôn Dư: ?
Anh trai, anh đưa tôi đến chỗ nào đây?
Anh không quan tâm hậu quả phía sau sao?
Sau khi Ôn Dư ngẩn người trong phòng khách trống năm phút, có một người phụ nữ lớn tuổi tự xưng là dì Mười Hai đi tới.
“Tiểu thư, thiếu gia đã sắp xếp cho cô ở phòng khách lầu một, thiếu gia bảo cố chuyên tâm dưỡng bệnh, nếu cô có việc gì có thể trực tiếp nói với tôi. Còn có nếu không có việc gì thì không được đi lung tung, đặc biệt là phòng ngủ và phòng sách của thiếu gia trên tầng hai, cô đã hiểu rồi chứ?”
…Tưởng thiếu gia anh đừng suy nghĩ nhiều vậy chứ.
Phòng sách thì không phải nói nhưng anh dựa vào cái gì mà nghĩ tôi muốn vào phòng ngủ của anh?
Chẳng qua Ôn Dư đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một thỏa thuận như vậy.
Hôm nay đã không còn như trước, Ôn Dư đang đi ăn nhờ ở đậu nhà người ta, cho dù là đãi ngộ của công dân hạng ba thì cô cũng tiếp nhận.
Cô rất phối hợp gật đầu: “Cảm ơn dì Mười Hai, đúng rồi, dì có thể tìm giúp cháu hai bộ quần áo để thay, còn có…”
Ôn Dư cần một chiếc điện thoại di động.
Nhưng có vẻ không phù hợp khi đưa ra yêu cầu như vậy với một người dì.
Cuối cùng, Ôn Dư thu lại lời nói, đổi thành…
“Dì đỡ cháu vào phòng tắm trước được không?”
Dì Mười Hai liếc nhìn cô một cái: “Tôi chỉ hầu hạ thiếu gia.”
Sau đó hất cằm lạnh lùng rời đi.
Hay thật, người hầu của ông lớn ngầu hơn người khác.
Không giúp thì không giúp, tự mình chậm rãi tiến lên cũng không quá khó khăn.
Đồ dùng vệ sinh trong phòng khách đều mới tinh, sau khi đóng cửa lại, Ôn Dư nhìn xung quanh.
Căn phòng bảy, tám mét vuông chẳng có gì chiếc giường và những đồ dùng vệ sinh cơ bản.
Chỗ ở đủ điều kiện cho công dân hạng ba.
Ôn Dư sờ sờ cái chân bị thương, tựa hồ có chút buồn bã thở dài nhưng trong nháy mắt hơi thở dồn dập, cô nhắm mắt lại nằm ở trên giường nở nụ cười.
Run sợ đi Thẩm Minh Gia, cho dù đã phá sản, bổn cô nương cũng sẽ nói cho anh biết thế nào là danh phận, thế nào là thể thống.
Dì Mười Hai đưa cô vào phòng xong đi lên tầng hai báo cáo cho Tưởng Vũ Hách.
“Ngoại trừ quần áo, cô ấy còn muốn cái gì?”
“Cô ấy tựa hồ muốn cái gì đó nhưng nghĩ lại không nói gì, có lẽ là ngượng ngùng, thiếu nữ còn cần rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày.”
Tưởng Vũ Hách xoa xoa trán dừng một chút: “Đã biết.”
Vứt chiếc áo khoác lên giường, anh dựa vào ghế sô pha nhắm mắt lại một lúc.
Giang Thành xảy ra chuyện không hay, Tưởng Vũ Hách nhân cơ hội này ngăn chặn màn kịch xấu, mấy ngày nay từ khi anh trở về, chủ yếu là đến cầu tình thay cho Lê Mạn.
Vậy thì sao.
Anh chưa bao giờ là người đi cầu tình hộ.
Nhưng nghĩ đến sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ ở dưới tầng, Tưởng Vũ Hách cảm thấy giống như anh đang tự tát vào mặt mình.
Anh nhắm mắt lại, cởi cúc áo một cách mệt mỏi và cáu kỉnh.
Chợt nhớ ra điều gì đó, anh đứng dậy đi vào phòng làm việc bật máy tính lên.
Nhân viên đã gửi danh sách mời của tất cả các khách mời tham dự buổi hòa nhạc đến hộp thư của anh, nhưng anh đã bận rộn trong hai ngày trước khi trở lại Giang Thành, vì vậy anh chưa có thời gian để xem nó.
Có tổng cộng ba mươi vị khách, hầu hết đều là người trong giới giải trí và anh đã gặp họ vào đêm hôm đó. Các nhân viên cũng sắp xếp các tài liệu liên quan đến ít hơn mười vị khách từ các lĩnh vực khác.
Sáu người đàn ông và bốn người phụ nữ, hai trong số bốn người phụ nữ là trung niên, còn lại là hai cô gái trẻ, một người là người nước ngoài với mái tóc ngắn màu vàng và người còn lại là một nhân vật xã hội nổi tiếng ở Giang Thành, tên là Triệu Văn Tĩnh.
Nhìn vào bức ảnh, dáng người của cô ấy rất gần với người phụ nữ bí ẩn đêm đó, đặc biệt là cả hai đều có mái tóc dài như nhau.
Chỉ là nó trông khác với những gì anh tưởng tượng.
Dù sao đi nữa, Tưởng Vũ Hách tạm thời ghi nhớ cái tên này.
Sáng sớm hôm sau, vì ngại về sự ăn nhờ ở đậu nhà người khác, công dân hạng ba Ôn Dư đã dậy sớm để tang bốc Tưởng Vũ Hách và tiễn anh đi làm.
Thực ra là cô bị tiểu cấp, hơn năm giờ sáng cô đã tỉnh dậy, vụng về đi vệ sinh xong ngủ mãi không được, vừa nghe thấy dì Mười Hai ở phòng bên đã dậy, cho nên cô siêng năng hơn đi giúp đỡ để thiết lập quan hệ nội bộ.
Vốn tưởng rằng dì Mười Hai dậy làm bữa sáng từ sáu giờ sáng, vị thiếu gia này nhất định sẽ là người dậy sớm, nhưng Ôn Dư đã ngồi bất động trong phòng đến tám giờ rưỡi sáng, mặt trời đã hoàn toàn chiếu vào trong phòng rồi mà trên tầng vẫn chưa có động tĩnh gì.
Trong thời gian chờ đợi, người của viện điều dưỡng đã mang xe lăn và một ít thuốc uống tới.
Ôn Dư lại thay chiếc xe lăn mới của mình và từ dì Mười Hai cô biết được chiếc xe lăn cũ tối qua đã được bà nội Tưởng sử dụng. Bà ấy hiện giờ đang đi nghỉ ở nước ngoài với cháu gái lớn và sẽ quay trở lại sau một thời gian.
Hóa ra Tưởng Vũ Hách có một chị gái.
Ôn Dư nghĩ thầm, cô phải đối phó với Thẩm Minh Gia trước khi chị gái của anh trở về.
Dù sao vở kịch này có thể diễn một lúc chứ không thể diễn cả đời, càng nhiều người càng dễ phạm sai lầm.
Đến chín giờ, cuối cùng Tưởng Vũ Hách cũng đi xuống lầu.
Bên trong chiếc áo vest đen mở rộng, vẫn còn một chiếc áo sơ mi đen.
Giống như phong cách trang trí màu đen, trắng và xám của ngôi nhà này, không thể tìm thấy trên cơ thể người đàn ông này bất kỳ màu sắc nào của trần gian.
Nó làm cho người ta thấy vô cùng khó tiếp cận.
Mặc dù ý nghĩ trong đầu cô đang dâng trào nhưng khi tiếng bước chân đi tới trước mặt, trong giây lát Ôn Dư chuyển sang khuôn mặt chuyên nghiệp nghênh đón: “Anh, chào buổi sáng.”
Nhưng Tưởng Vũ Hách không thèm nhìn cô một cái, không dừng lại ở đó, anh chỉ nói với dì Mười Hai câu “Tôi không muốn ăn sáng” rồi bước ra ngoài.
Ôn Dư bị anh bỏ qua hoàn toàn há miệng thở dốc, cô có chút ngại ngùng.
Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, cho dù là ở Tưởng Vũ Hách và cô căn bản không có nói chuyện cùng nhau, cô lựa chọn ôm đùi anh cũng tương đương với phải chịu cô đơn.
Khi Ôn Dư đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông và cố gắng tìm cách, cô đột nhiên phát hiện có thứ gì đó rơi xuống từ trên người anh.
Một vật nho nhỏ nằm trên tấm thảm, có ánh kim loại.
Cô sững người một lúc, lập tức điều khiển xe lăn tiến đến, lúc này mới phát hiện đó là khuy áo.
Không phải là cơ hội đến rồi sao?
Ôn Dư lập tức mở cửa đuổi theo.
Có lẽ là bởi vì trong nhà có một bà cụ ngồi xe lăn nên một bên cổng biệt thự có một cái dốc, Ôn Dư thuận lợi trượt qua, cô nhìn thấy Tưởng Vũ Hách chuẩn bị lên xe, vội vàng kêu lên một tiếng: “Anh ơi, anh làm rơi đồ rồi ~”
Tưởng Vũ Hách dừng lại và nhìn sang.
Người tài xế ngồi ở hàng ghế trước kinh ngạc nói: “Thiếu gia, cậu đưa cô gái đó về à?”
Vệ sĩ Lệ Bạch cũng liếc nhìn ông chủ của mình.
Ôn Dư không để ý đến biểu tình vi diệu của hai người này, cô điều khiển xe lăn tới trước mặt Tưởng Vũ Hách, đưa khuy măng sét cho anh: “Nó rơi trên tấm thảm ở cửa.”
Biết đây là cơ hội tiếp cận, Ôn Dư chủ động kéo tay áo anh: “Để em đeo cho anh.”
Khi thiết kế khuy măng sét cho Thẩm Minh Gia, cô đã học được cách đeo chúng.
Cô đã nhiều lần mơ mộng về lần đầu tiên được đeo khuy măng sét cho bạn trai mình nhưng bây giờ những suy nghĩ đó của cô đều tập trung vào người đàn ông trước mặt này.
Hóa ra đây là cảm giác khi giúp một người đàn ông đeo khuy măng sét…
Nghĩ đến đây, Ôn Dư có chút buồn bực.
Nó đã biến mất từ lần đầu tiên.
Cô hy vọng người đàn ông trước mặt cô biết cách cảm kích.
Ôm nguyện vọng như vậy, Ôn Dư cài chặt khuy măng sét rồi ngẩng đầu cười nói: “Xong rồi.”
Tưởng Vũ Hách cúi đầu nhìn.
Ôn Dư chờ anh lên tiếng.
Tùy tiện nói cái gì cũng được.
Tuy nhiên, nửa giây sau, người đàn ông không nói lời nào, chỉ cúi đầu bước lên xe, đóng cửa và bỏ đi ngay sau đó.
Ôn Dư hít một ngụm khói xe: “…”
Thanh toán sai rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom