• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài tôi hung dữ Full dịch (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • CHƯƠNG 74 TIẾNG XẤU CÔ PHẢI MANG

CHƯƠNG 74: TIẾNG XẤU CÔ PHẢI MANG

Không, cô không muốn, cô muốn một người chồng thật lòng yêu thương cô!

Nhã Lan lắc đầu, càng chắc chắn hơn về suy nghĩ muốn ly hôn của mình.

Mấy ngày này vẫn là thời gian đến đăng kí, Nhã Lan không cần tới trường học, cảm thấy ngày hôm qua trôi đi không hề thoải mái, cô chờ đến khi mọi người ăn sáng xong mới từ từ đi xuống.

"Làm con dâu của nhà họ Lãnh cô cho rằng đã bay lên cây thành phượng hoàng sao?" Lúc đứng ở cầu thang quan sát, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phòng khách. Âm thanh vang lên, Dư Hồng Mai nghiêm mặt ngồi trên sa lon phòng khách, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng vào cô đang đứng ở cầu thang, sự ghét bỏ trong mắt vô cùng rõ ràng.

"Tôi đang chờ cô!" Hình như Dư Hồng Mai nhận thấy sự nghi hoặc của cô, nói thẳng ra.

"Có chuyện gì vậy?" Nhã Lan ngẩng đầu, bả vai thon gầy kiêu ngạo đứng thẳng tắp, cô không hề có một chút cảm tình nào với người phụ nữ trước mặt này, giọng nói tất nhiên cũng lạnh lùng hơn.

"Đây chính là cách cô nói chuyện với mẹ chồng sao!" Dư Hồng Mai nổi giận gào lên một tiếng, sự ghét bỏ trên mặt bà ta tăng lên một phần.

Nhã Lan không sợ lắc đầu, bình thản đối mặt với sự chỉ trích của Dư Hồng Mai, không chút gợn sóng . Một lúc lâu sau, cô cắn cắn đôi môi đỏ, chậm rãi nói "Tôi cho rằng bà là một người mẹ chồng, không nên động một chút là mắng chửi người khác, càng không thể coi con dâu mình như người giúp việc. Các người là gia đình giàu có, truyền ra ngoài..."

"Phản sao? Còn dám nói chuyện với tôi như vậy!" Tiếng gào giận dữ của Dư Hồng Mai càng lớn, tiếng vang bật lại rất mạnh, khuôn mặt được chăm sóc kĩ càng nhăn lại, nhìn vô cùng dữ tợn: "Tôi yêu cầu cô lập tức cút khỏi đây, lập tức ly hôn với Nguyên !"

Ngón tay chỉ thẳng ra phía cửa, làm một động tác cút, móng tay đỏ hồng vạch ra một đường cong dứt khoát.

Nhắm mắt lại, Nhã Lan cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, Dư Hồng Mai vốn không coi cô là người! Người phụ nữ này, chính là bản sao của mẹ cả. Nhưng mà, cô mệt mỏi rồi, không muốn thảo luận vấn đề này nữa: "Việc này, bà phải thương lượng với con trai bà."

Quay người mạnh một cái, Nhã Lan quyết định ra khỏi chỗ này, trong một tích tắc này, cô lại đựng phải Lý Doanh Doanh đang bưng ấm nước đi tới: "A!" Hai người đâm vào nhau, kêu lên một tiếng, lúc tách nhau ra, phân nửa số nước trong bình đã đổ về phía Nhã Lan, theo phải xạ cô lui về sau nhưng vẫn dính một phần, Nước nóng đổ lên người, vô cùng đau đớn, Nhã Lan ôm cánh tay phải, những chỗ khác chỉ dính vài giọt nước, nhưng ở chỗ này, thực sự bị bỏng.

Đau đớn đến tận xương tủy khiến cô nhăn mặt, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống.

"Ôi chao, cô không sao chứ." Sự việc vẫn chưa hết, Lý Doanh Doanh ôm tay chạy ra phía cô. Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, một chân của cô ta duỗi ra, Nhã Lan không để ý, bước chân ra bị chặn lại, theo quán tính, cô bị trượt chân ngã xuống đất.

Lý Doanh Doanh xấu xa che miệng cười một tiếng, nhanh chóng chuyển thành lo lắng: "Thật xin lỗi, để tôi đỡ cô!"

"A, không được."

"A!"

"Cô..."

Nhã Lan chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, móng tay sắc nhọn của Lý Doanh Doanh hung hăng bóp chặt vào tay cô, vừa định chất vấn thì lại thấy Lý Doanh Doanh kêu lên, ngã xuống đất.

"Doanh Doanh, làm sao vậy." Dư Hồng Mai là người đầu tiên phản ứng lại sau cuộc hỗn loạn này, nhìn thấy Lý Doanh Doanh ngã xuống đất, vội vã đi tới, đỡ cô ta dậy.

"Đau quá." Lý Doanh Doanh nũng nịu kêu đau, tố cáo với bà ta: "Nhã Lan, tôi biết cô có thành kiến với tôi, nhưng, nhưng cũng không đến mức vậy chứ! Mẹ cả, bác cũng nhìn thấy rồi đó, vừa rồi là cô ấy làm đổ nước của cháu, bác xem tay cháu đều bỏng rồi. Cháu có ý tốt tới đỡ cô ấy, cô ấy còn đẩy cháu ngã, mẹ cả, cháu rất sợ."

Dư Hồng Mai sốt ruột thổi chỗ bị bỏng cho Lý Doanh Doanh, Nhã Lan cách đó không xa cũng thấy rõ ràng, ngón tay cô ta chỉ đỏ lên một chút, căn bản không có gì đáng ngại. Nhưng nhìn vết thương trên người mình, có lẽ là không nhẹ chút nào.

Vừa rồi nước chỉ đổ một phần nhỏ lên tay cô nhưng vẫn khiến phần lớn cánh tay cô bị bỏng đến đỏ lên, cảm giác đau đớn tận xương dày vò cô. So với vết thương nhỏ trên tay Lý Doanh Doanh hiển nhiên là nghiêm trọng hơn nhiều.

Càng tệ hơn là, lúc Lý Doanh Doanh đưa chân ra đẩy cô, chân cô cũng bị trật. Còn nữa, chỗ vừa nãy bị cô ta bóp cũng không nhẹ, hẳn là chảy máu rồi.

Nhã Lan chịu đựng đau đớn, chống lấy cơ thể muốn rời đi . Quá đau đớn, cô căn bản không bước nổi.

Bốp bốp

Cơn giận của Dư Hồng Mai không có chỗ xả, liền tát cho cô hai cái.

Cơ thể Nhã Lan như chiếc lá vàng rời khỏi cây, tê liệt ngã xuống đất. Hình bàn tay năm ngón in trên má cô, hai bàn tay mười ngón kín cả khuôn mặt nhỏ, khóe môi từ từ gỉ máu, có thể thấy rõ ràng hai cái tát này dùng bao nhiêu lực.

"Bà làm cái gì vậy?" Lỗ tai ong lên, Nhã Lan khó khăn lắm mới thốt lên lời, ánh mắt bướng bỉnh của cô nhìn thẳng vào mặt Dư Hồng Mai.

Lý Doanh Doanh đã được Dư Hồng Mai đỡ dậy, cô ta đứng ngoài tầm mắt của Dư Hồng Mai, làm mặt quỷ với cô.

"Cô xem đi, Doanh Doanh có ý tốt đỡ cô dậy, cô còn dám đẩy con bé ra, cô không biết con bé bị thương nặng đến mức nào sao?" Dư Hồng Mai kéo Lý Doanh Doanh đến trước mặt cô, dưới lời xuyên tạc của bà ta, Lý Doanh Doanh hoàn toàn trở thành người bị hại. Lý Doanh Doanh đã trở về vẻ đáng thương vốn có, không ngừng lau nước mắt, khiến người khác cảm thấy vô cùng đáng thương.

Có lẽ Lãnh Mạn Nguyên nghe thấy tiếng động, mặc áo ngủ đi xuống dưới. Khi nhìn thấy Nhã Lan ngồi dưới đất, sắc mặt lại trầm xuống, cau mày không vui, dấu đỏ trên mặt cô đã nói lên tất cả. Xem ra, tình huống của cô rất tệ.

"Anh Mặc Nguyên, em xin lỗi." Lý Doanh Doanh nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên, lập tức thoát khỏi tay Dư Hồng Mai, chạy đến trước mặt anh ta, nước mắt như mưa, vô cùng đáng thương: "Là do em không tốt, em không nên khiến cho chị Nhã Lan không vui, anh đừng trách chị ấy có được không."

A, diễn màn kịch gì đây? Đã thấy chị hai biểu diễn nhiều màn kịch, cô đã sớm quen với các thủ đoạn của các cô tiểu thư nhà quyền quý này nhưng đột nhiên cô ta lại tỏ ra yếu thế khiến cho Nhã Lan giật mình. Nhưng mà, sau khi nghe xong toàn bộ nội dung, cô rốt cuộc hiểu rõ là cô ta định dở trò gì.

"Sao vậy?" Ánh mắt của Lãnh Mạn Nguyên từ đầu đến cuối chỉ ở trên người Lý Doanh Doanh, chỉ thoáng nhìn qua cô.

Lý Doanh Doanh dặm mắm dặm muối miêu tả lại một lần sự việc, bây giờ, tất cả mọi sai trái đều do lỗi của cô: "Anh Mạn Nguyên, anh đừng trách chị Nhã Lan, nhé, em không muốn vì em mà hai người không vui." Thật là một cô gái hiểu chuyện, người không biết chuyện sẽ thật sự bị cô ta lừa gạt, chỉ là, người phụ nữ này, chỉ là một con sói khoác lên tấm da cừu non! Trong lòng Nhã Lan cười lạnh, có thể tưởng tượng được, cô lại phải đối mặt với sự trả thù tàn nhẫn thế nào.

"Là như vậy sao?" Lãnh Mạt không kéo cánh tay Lý Doanh Doanh đang đặt trên tay anh ra, trong mắt lóe lên tia sáng sâu xa nhìn về phía cô.

"Đúng vậy." Nhã Lan cũng không định giải thích nếu có thể làm cho Lãnh Mạn Nguyên không thích mình, để cô rời khỏi cái nhà họ Lãnh ghê tởm này, chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt. Cái tiếng xấu này, cô mang!

"A, quá tốt rồi." Giọng điệu của Lãnh Mạt trở nên lạnh lùng, dường như muốn cô phải đông thành băng, tay phải của anh nắm chật lại, rồi lại nhanh chóng buông ra: "Chắc là bị thương rồi, tôi dẫn cô đi bôi thuốc."

Cầm lấy tay Lý Doanh Doanh, Lãnh Mạn Nguyên vô cùng trân trọng, nhẹ nhàng thổi. Không nhìn cô chút nào, Lãnh Mạn Nguyên ôm lấy Lý Doanh Doanh đang sung sướng đến nhảy cẫng lên đi lên tầng.

"Hừ, cô chờ xem, cô sẽ nhanh chóng cút khỏi nhà họ Lãnh!" Dư Hồng Mai vô cùng vui vẻ khi Lãnh Mạn Nguyên thay đổi thái độ với Lý Doanh Doanh, bà ta hung tợn cảnh cáo một câu, lắc lư cơ thể mật mạp đi ra ngoài: "Ông Lý, lái xe tới đây, hôm nay tôi muốn mời nhóm chị em tốt đi ăn mừng một phen."

Toàn bộ phòng khách yên tĩnh lại, toàn thân Nhã Lan đau đến mức mất cảm giác, cô chợt nhớ tới mấy năm trước, mình cũng trốn trong phòng khách như vậy, ba nói chuyện với mẹ cả, dỗ dành chị hai lên tầng.

Cô ngồi ở đó yên lặng rơi lệ, hi vọng có người đến cứu vớt cô, cho cô một cái ôm an ủi . Đến buổi chiều, mẹ mới cẩn thận đi đến bên cạnh cô, nói hết cho cô sự bất lực của bà, nói cho cô biết, người mẹ này của cô căn bản không bảo vệ được đứa trẻ là cô.

Từ ngày đó trở đi, cô gạt đi nước mắt, thề rằng nhất định phải trở nên kiên cường.

Cô kiên cường sao? Cứ mỗi lần, cô cho là mình kiên cường nhưng khi Lãnh Mạn Nguyên ôm lấy Lý Doanh Doanh đi mất, sự đau lòng của cô dường như quặn thắt, vượt qua cả sự đau đớn của cơ thể. Thậm chí cô còn suy nghĩ hão huyền, hi vọng Lãnh Mạn Nguyên tới ôm cô!

Quắc Nhã Lan, mày thật không biết xấu hổ.

Cô vỗ mạnh lên mặt mình, sự đau đớn mới cộng thêm cả vết thương cũ, cô gần như đau đến mất đi cảm giác. Như vậy mới đúng, như vậy thì không cần phải suy nghĩ, không cần phải nghĩ đến người không nên nghĩ, còn có cả hạnh phúc không thể nào có.

...

"Được rồi, tự mình bôi thuốc đi." Rời khỏi tầm mắt của Nhã Lan, Lãnh Mạn Nguyên lạnh lùng đẩy Lý Doanh Doanh ra, đi vào phòng mình.

"Anh Mạn Nguyên, anh Mạn Nguyên..." Lý Doanh Doanh đừng ngoài cửa không ngừng la lên, bên trong lại không có âm thanh nào, cô ta dậm chân, không cam tâm mà rời khỏi.

Thím Liễu cầm một chiếc khăn lau, đau lòng mà nhìn cánh cửa đóng chặt kia: "Yêu nhau, vì sao lại muốn hành hạ nhau? Nguyên, khi nào thì cậu mới nhận ra lòng mình đây."

Lau đi dòng nước mắt đang chảy xuống, bà cũng nghe được tiếng cãi nhau dưới tầng. Đứa trẻ Nhã Lan kia vốn lương thiện kiên cường, nhất định lại bị thiệt thòi, chỉ mong là không bị thương. Vẫn nên đi xem một chút.

"Chờ một chút." Lúc thím Liễu đang định đi xuống, phía sau lưng truyền tới giọng nói không tự nhiên của Lãnh Mạn Nguyên: "Đưa cái này cho cô ấy."

Đưa tới là một tờ giấy được viết một chuỗi số, thím Liễu biết, đó là số điện thoại của anh.

...

"Anh Mạn Nguyên, anh có thể đi bơi với em không?" Âm thanh nũng nịu của Lý Doanh Doanh vang lên, cô ta mặc một bộ áo tắm màu hồng phấn, ngượng ngùng đứng trước mặt Lãnh Mạn Nguyên, cố ý ưỡn ngực lên.

Lãnh Mạn Nguyên bưng một ly rượu vang, nhàn nhã uống một hớp, giọng nói của Lý Doanh Doanh khiến cho anh nhíu mày lại, liếc sang bóng dáng cô độc của Nhã Lan đứng ngoài cửa ngẩn người, anh miễn cưỡng mở miệng: "Được thôi." Thanh âm không to không nhỏ, vừa hay có thể nghe được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom