Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 565-568

“Nhưng chúng ta không có bằng chứng chứng minh là anh ta, tên này rất xảo quyệt.” Trần Tuấn Lương thở dài một hơi và nói.

“Không cần chứng cứ, chỉ cần tôi biết đó là anh ta là được rồi. Chỉ có báo cảnh sát mới cần chứng chứ, tôi không phải cảnh sát, nên cũng không cần chứng cứ.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

“Ý của anh là?” Trần Tuấn Lương kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Đối với người như Văn Vũ, anh ta đã hại tôi hai lần, lần nào tôi cũng bỏ qua cho anh ta, không phải vì sợ mà vì không muốn tính toán, càng không muốn dính đến pháp luật. Nhưng tôi cũng có giới hạn của mình, quá tam ba bận, hơn nữa không được phép làm tổn thương đến những người xung quanh tôi. Lần này nếu như không phải tôi có chút năng lực thì cả đời này của Diệp Sương không chỉ bị phá hủy mà còn bị sỉ nhục đến chết. Chính vì vậy, tôi không để anh ta được sống tiếp nữa. Cậu cho tôi xuống chỗ bên đường phía trước, không cần vượt đèn giao thông, tôi có thể tự về được. Cậu về nhà thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai đợi điện thoại của tôi.” Diệp Lăng Thiên nói với giọng điềm tĩnh.

“Vâng Sir, em biết rồi.” Trần Tuấn Lương đỗ xe vào lề đường theo sự chỉ dẫn của Diệp Lăng Thiên, sau đó Diệp Lăng Thiên xuống xe, tự mình đi bộ qua con hẻm, đi được mười phút lại một lần nữa trèo tường vào trong khu, né tránh tất cả sự theo dõi để về nhà.

Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên vẫn đi làm như bình thường, sau khi đến văn phòng, anh mở máy lên bỗng thấy trong hòm thư công việc của mình có một email mới, Diệp Lăng Thiên ấn vào xem, sau đó nhíu mày lại.

“Xin chào anh Diệp Lăng Thiên, để nhắc nhở anh tính nghiêm trọng của sự việc, sợ rằng anh quên mất nên hôm nay gửi lại cho anh đoạn video này. Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, trong video chúng tôi đã xử lý qua và che mặt nhân vật chính rồi, có thể chiều ngày mai chúng tôi sẽ gửi cho anh thông tin chuyển khoản, nếu trước mười hai giờ đêm mai mà chúng tôi vẫn chưa nhận được tiền thì tới lúc đó chúng tôi sẽ phát video full HD đấy. Ngoài ra chúng tôi cũng sẽ chú thích thêm thông tin của nữ chính trong video. Đúng rồi, nhân tiện báo cho anh một tin, khi đoạn video này được gửi cho anh chúng tôi cũng sẽ phát nó đồng thời lên vài trang mạng khác, địa chỉ trang web ở dưới, anh có thể mở nó lên và thưởng thức.”

Sau khi nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Diệp Lăng Thiên siết chặt tay, sau đó nhấn vào một đường link, đường link dẫn đến một trang web, trên đó bắt đầu phát đoạn video. Trong đoạn video đó chính là hình ảnh Diệp Sương đang tắm, chỉ là khuôn mặt đã được xử lý nên không nhìn rõ là ai, Diệp Lăng Thiên cũng đọc bình luận bên dưới, có rất nhiều lời bình luận, cơ bản đều là những lời nói tục tĩu dơ bẩn. Xem tới đây, Diệp Lăng Thiên không thể kiềm chế được ngọn lửa bừng bừng trong lòng, lấy hết sức đánh đấm vào màn hình máy tính, mán hình lớn bị đánh bùm bụp, Diệp Lăng Thiên đánh đến nỗi xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Lúc này Tiểu Lâm bỗng nghe thấy tiếng động lớn lập tức chạy vào xem xét tình hình, thấy màn hình máy tính trên bàn thì vô cùng khiếp sợ.

“Không có chuyện gì đâu, cô bảo người ta đem cho tôi một màn hình khác tới đây.” Diệp Lăng Thiên nhìn Tiểu Lâm nói.

Tiểu Lâm vẫn thấy hoảng sợ, đờ đẫn gật đầu, sau đó quay người rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng làm việc hút một điếu thuốc, chậm rãi hút thuốc, cố gắng để tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại. Anh dám thề rằng, trong cuộc đời của anh chưa bao giờ căm phẫn đến vậy, chưa bao giờ hận một người đến tận xương tủy đến vậy. Anh tự nhủ trong lòng, Văn Vũ lần này nhất định phải chết.

“Nếu như cậu đã muốn chơi đùa, vậy để tôi cùng chơi với cậu cho vui.” Diệp Lăng Thiên nói với giọng lạnh lùng.

Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, sắc mặt tối sầm trông thật đáng sợ. Nhưng anh biết rõ rằng, chuyện này cực kỳ nan giải, anh buộc phải suy nghĩ kỹ càng những bước tiếp theo. Vốn dĩ ban đầu suy nghĩ của anh rất đơn giản, trực tiếp lấy mạng Văn Vũ là được, nhưng bây giờ anh lại không muốn làm theo cách đó nữa, anh cảm thấy làm vậy thì quá dễ dàng cho anh ta rồi.

Diệp Lăng Thiên nhấc điện thoại lên gọi cho Trần Tuấn Lương.

“Báo, bây giờ cậu tạm gác lại tất cả những chuyện khác, giúp tôi theo dõi Văn Vũ, chủ yếu là phải tìm ra được người giúp hắn làm việc này, chuyện này hắn không thể tự mình ra mặt giải quyết được, nhất định là có trợ thủ đắc lực, cậu giúp tôi tìm ra người này. Tôi nghĩ người trợ thủ này nhất định biết rất nhiều chuyện.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền cúp điện thoại. Vẫn là câu nói đó, anh không phải cảnh sát, nên cách làm của anh không có nhiều đắn đo như cảnh sát, có chứng cứ hay không đối với anh không có ý nghĩa gì cả, anh chỉ làm việc dựa theo phân tích và phán đoán của mình.

Diệp Lăng Thiên ở trong văn phòng cả buổi sáng, mặc dù tâm trạng rất bất an nhưng hai công ty vẫn phải vận hành bình thường, anh không thể bỏ mặc không quản được, cho dù có phải ép buộc bản thân cũng phải lấy lại tinh thần tiếp tục làm việc.

Buổi chiều, vừa mới tới giờ làm việc, cửa phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên đột nhiên bị người khác mở ra từ phía ngoài, ngay cả tiếng gõ cửa cũng không có. Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Diệp Sương nhìn mình với khuôn mặt oán hận đẫm nước mắt, phía sau là Tiểu Lâm vẫn luôn đi theo.

“Diệp tổng, cô ấy nhất quyết muốn vào...” Tiểu Lâm nói với Diệp Lăng Thiên với vẻ ái ngại.

Diệp Lăng Thiên nhìn sang Diệp Sương, sau đó nói: “Không sao, cô ra ngoài làm việc đi, đóng cửa lại giúp tôi.”

“Vâng.” Tiểu Lâm nhìn Diệp Sương một lần nữa, sau đó ngoan ngoãn đóng cửa bước ra ngoài. Cô không biết Diệp Sương là ai, một cô gái trẻ trung khóc sướt mướt như vậy, lại còn giận dữ xông vào phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên, bất cứ ai đều không tránh khỏi việc nghĩ lung tung. Nhưng Tiểu Lâm vẫn còn có đạo đức nghề nghiệp, có những chuyện bản thân nên biết, có những chuyện không nên biết, cô ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên đồng thời đóng cửa lại.

“Sao vậy? Sao lại khóc thế? Ngồi xuống đi.” Diệp Lăng Thiên bước tới bên cạnh Diệp Sương và nói.

“Anh nói cho em biết đi, có phải anh là người làm tay anh ấy bị phế không?” Diệp Sương nghiến răng nghiến lợi, oán hận nhìn Diệp Lăng Thiên, gằn giọng nói từng chữ một.

Diệp Lăng Thiên cau mày nhìn Diệp Sương.

“Đừng nói với em không phải anh làm, ngoài anh ra thì em không biết ai có thể làm vậy, hôm qua anh vừa mới hỏi chuyện về anh ấy, kết quả tối hôm qua anh ấy xảy ra chuyện, hơn nữa, hôm nay em tới bệnh viện thăm anh ấy, anh ấy nhìn thấy em thì vô cùng sợ hãi, ra sức đuổi em đi, cầu xin em đừng tới tìm anh ấy nữa. Anh dám nói là không phải anh làm không? Anh, trước giờ em không nghĩ anh có thể làm những chuyện vô liêm sỉ hèn hạ bỉ ổi đến vậy, anh có thể không đồng ý việc em đến với anh ấy, nhưng tại sao anh lại làm tay anh ấy biến thành như vậy? Anh ấy đắc tội anh gì chứ? Anh ấy cũng có những điểm không tốt? Em nói cho anh biết, anh làm như vậy là phạm tội đấy, anh muốn ngồi tù sao?” Diệp Sương nghiến răng nghiến lợi quát Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, đột nhiên giơ tay ra tát thẳng vào mặt Diệp Sương một cái. Tâm trạng hiện giờ của anh vô cùng hỗn loạn, anh cũng không biết mình phải diễn tả thế nào, cơn giận dữ đang kìm nén trong lòng đột nhiên trào ra.

Diệp Sương không ngờ Diệp Lăng Thiên lại đánh cô, trước giờ anh chưa bao giờ làm vậy, cô ôm mặt nhìn Diệp Lăng Thiên với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa oán hận.

“Đúng, người là do anh đánh, em đi báo cảnh sát bắt anh đi. Điện thoại đây, bây giờ báo cảnh sát đi.” Diệp Lăng Thiên lấy điện thoại của mình đưa cho Diệp Sương.

Nước mắt Diệp Sương rơi lã chã không ngừng, chỉ đứng nhìn Diệp Lăng Thiên như vậy, từ đầu đến cuối cô vẫn không có cách nào báo cảnh sát để bắt Diệp Lăng Thiên.

“Nói cho em biết tại sao? Tại sao? Em với anh ấy thật lòng yêu thương nhau, tại sao anh lại làm vậy? Tại sao lại đối xử với anh ấy như vậy? Anh biết không, bàn tay của anh ấy bị phế rồi, cả đời này bị phế rồi. Nói cho em biết, tại sao anh lại làm vậy?” Diệp Sương ôm lấy khuôn mặt in hằn vết đỏ hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, rất lâu sau mới lên tiếng: "Không có tại sao, anh chính là không để em và cậu ta ở bên nhau, đây chính là lý do."

"Ha ha ha" Diệp Sương không nhịn được cười, tiếng cười này là tiếng cười không biết làm sao và đau lòng, vừa cười vừa chảy nước mắt.

"Anh, quả thực em không nghĩ tới anh sẽ là một người như vậy, em nói cho anh biết, cả đời này em không phải anh ấy không lấy chồng, có bản lĩnh anh đánh chết em và anh ấy đi, nếu không, em vĩnh viễn cũng sẽ ở bên anh ấy. Sau này, em cũng không có người anh này nữa, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng nhiều năm như vậy của anh với em, nhưng chuyện này, em không có cách nào tha thứ cho anh, vĩnh viễn cũng không có cách nào" Diệp Sương nói lời cuối cùng, sau khi nói xong xoay người rời khỏi phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên, lúc đi lưu lại là vô cùng không biết làm sao và thương tâm.

Diệp Lăng Thiên đứng ở đó, ngơ ngác nhìn Diệp Sương chạy ra ngoài, trái tim anh giờ phút này đau giống như đao vặn vậy, đau đến nỗi anh cũng cảm giác có chút không cách nào hô hấp được. Anh làm tất cả cũng là vì Diệp Sương, nhưng kết quả là lại bị Diệp Sương hiểu lầm như vậy, sự đau lòng này lớn hơn nhiều sự tức giận trong lòng anh giờ phút này, hết lần này tới lần khác anh vẫn không thể nói cho Diệp Sương chuyện đã xảy ra, bởi vì, nếu để cho Diệp Sương biết chuyện này, có thể tưởng tượng được chuyện này đả kích một cô gái như con bé lớn đến thế nào, có thể sẽ để lại bóng ma trong lòng suốt quãng đời còn lại. Ngay vừa rồi, Diệp Lăng Thiên thiếu chút nữa thì không nhịn được nói ngọn nguồn chuyện này, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn lại. Bây giờ anh có cảm giác vô lực sâu đậm.

Diệp Lăng Thiên từ từ đi tới bên cửa sổ sát đất hút thuốc, một điếu lại một điếu, anh không biết cần một trái tim lớn đến thế nào mới có thể không quan tâm coi như tất cả những chuyện này chưa từng xảy ra, ít nhất, ngay cả Diệp Lăng Thiên anh cũng không cách nào làm được. Một người mạnh mẽ hơn nữa, nội tâm anh cũng sẽ có tình cảm như mọi người, cũng sẽ có tình thân, tình yêu và tình bạn, Diệp Lăng Thiên biết anh vĩnh viễn cũng không qua được cửa ải này.

Cuối cùng Diệp Lăng Thiên thở dài một cái, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh.

"Alo, có chuyện gì vậy?" Hứa Hiểu Tinh đợi một lúc lâu mới nghe điện thoại.

"Bây giờ cô đang bận không?" Diệp Lăng Thiên hỏi.

"Tôi đang dạy học, có chuyện gì anh nói thẳng đi" Hứa Hiểu Tinh nhỏ giọng hỏi.

"Là như vậy, tôi cãi nhau với Diệp Sương rồi, con bé khóc chạy ra khỏi phòng làm việc của tôi, bên này tôi có chuyện không đi được. Tôi nghĩ, nếu như cô có thời gian đợi chút nữa tìm con bé giúp tôi một chút, trò chuyện với con bé một chút, tôi sợ con nhóc này sẽ làm những chuyện ngu xuẩn" Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút nói.

"A? Chuyện gì? Hai anh em anh vì chuyện gì mà cãi nhau nghiêm trọng như vậy?" Sau khi Hứa Hiểu Tinh nghe xong vô cùng kinh ngạc.

"Chuyện này nhất thời cũng không nói rõ ràng, cô là cô giáo của con bé, con bé vẫn luôn vô cùng kính trọng cô, rất nghe lời cô, tôi nghĩ, cô tìm một cơ hội nói chuyện với nó hiệu quả sẽ rất tốt "

"Vậy cũng được, tôi dạy xong tiết này cũng không còn việc gì rồi, đến lúc đó tôi lái xe đi tìm con bé. Vậy cứ thế trước đi" Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp điện thoại.

Diệp Lăng Thiên để điện thoại di động xuống, tâm tình đã hỏng bét đến đáng sợ, nhưng anh cũng không có gì oán trách cả, sau khi hút hai điếu thuốc lại tiếp tục cưỡng bách mình đi làm công việc trên tay.

Buổi tối hôm đó sau khi tan việc Diệp Lăng Thiên về đến nhà, phát hiện cũng không có bóng người của Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên bắt đầu có chút lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh.

"Diệp Sương ở cùng với cô sao?"

"Ở, ở nhà tôi, vừa rồi tôi đi cùng con bé từ bệnh viện về, con bé nói là sự thật sao?" Hứa Hiểu Tinh hỏi ngược lại Diệp Lăng Thiên. đam mỹ hài

"Cái gì?" Diệp Lăng Thiên hỏi.

"Diệp Sương nói là anh vì ngăn cản con bé ở bên Trương Văn Quân mà đập tàn phế tay của Trương Văn Quân, uy hiếp cậu ta không cho phép ở bên Diệp Sương, phải không?" Hứa Hiểu Tinh nói rõ.

Diệp Lăng Thiên trong lúc nhất thời cũng không nói lời nào, sau đó hỏi: "Lời này là Trương Văn Quân chính miệng nói hay là Diệp Sương tự đoán?"

"Hẳn là Diệp Sương đoán, tôi đi theo Diệp Sương đi bệnh viện thăm Trương Văn Quân, Trương Văn Quân căn bản cũng không đồng ý gặp Diệp Sương, vẫn luôn để Diệp Sương đi, hơn nữa, Trương Văn Quân chính miệng nói cho tôi, nói là cậu ta đi leo núi, bị đá từ trên rơi xuống đập vào tay mới bị thương. Nhưng Diệp Sương chắc chắn chính là anh làm"

"Vậy cô cảm thấy chuyện này là tôi làm sao?" Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi.

"Tôi không biết, trong nhận thức của tôi, anh tuyệt đối không phải người như vậy, nhưng nghe phân tích của Diệp Sương tôi cũng cảm thấy như vậy, cho nên tôi mới đến hỏi anh, tôi hy vọng anh có thể chính miệng nói cho tôi câu trả lời"

Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, hút hai cái, sau khi khạc ra một hớp khói thì nói: "Diệp Sương đoán đúng, là tôi làm. Tay của cậu ta là tôi đập, cũng là tôi không để cậu ta có bất kỳ lui tới nào với Diệp Sương."

Sau khi Hứa Hiểu Tinh nghe Diệp Lăng Thiên nói xong rất lâu không nói gì, cuối cùng giọng có chút run rẩy hỏi Diệp Lăng Thiên: "Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy? Anh không phải loại người lỗ mãng tàn bạo, hơn nữa anh làm như vậy là phạm pháp, là phải ngồi tù."

"Tôi làm như vậy tự nhiên có lý do của tôi" Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

"Tôi không nghĩ ra lý do của anh là cái gì, cũng bởi vì anh không hy vọng Diệp Sương yêu đương lúc đi học sao? Diệp Lăng Thiên, tôi thật không nghĩ tới chuyện này thật sự là anh làm, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy" Hứa Hiểu Tinh rõ ràng rất kích động.

"Xúc phạm ranh giới cuối cùng của tôi chuyện gì tôi cũng có thể làm, tôi nói rồi, sở dĩ tôi làm như vậy là có lý do của tôi. Còn lý do là gì tôi không thể nói cho cô, ít nhất bây giờ không tiện nói cho cô, sau này nếu như có cơ hội tôi sẽ nói cho cô. Cô giúp tôi chăm sóc Diệp Sương, nếu như bên con bé có chuyện gì thì cô gọi cho tôi, cứ như vậy đi" Diệp Lăng Thiên do dự một chút, cuối cùng vẫn nói xong liền cúp điện thoại. Anh biết, lại một người hiểu lầm anh. Thật ra nói thật thì cảm giác bị người khác hiểu lầm thật sự rất khó chịu, nhưng Diệp Lăng Thiên không có lựa chọn nào khác, có một số việc càng ít người biết càng tốt.

Diệp Lăng Thiên ở nhà ăn tối xong, sau đó đi tắm, xem ti vi, sau đó nhận được điện thoại của Trần Tuấn Lương, sau đó Diệp Lăng Thiên trực tiếp xuống lầu, vẫn là đi thang bộ sau đó leo tường, sau đó đi qua mấy ngõ hẻm đi tới bên lề đường, bên lề đường nhìn thấy xe của Trần Tuấn Lương đã đậu ở bên lề đường, Diệp Lăng Thiên trực tiếp mở cửa xe ngồi ở chỗ ngồi kế bên người lái, sau đó hỏi Trần Tuấn Lương: "Người đâu?"

"Trong cốp sau" Trần Tuấn Lương nói.

"Lái về phía trước" Diệp Lăng Thiên vừa chỉ đường vừa nói.

"Người này là ai?" Diệp Lăng Thiên vừa chỉ đường cho Trần Tuấn Lương vừa hỏi Trần Tuấn Lương.

"Người này tên là Lưu Thượng Vinh, trước kia là quản gia nhà Văn Vũ, từ lúc Văn Vũ sinh ra đã làm rồi, mặc dù là quản gia, nhưng cũng đi theo ông già nhà Văn Vũ tiếp xúc rất nhiều chuyện, coi như là người cũ của nhà họ Văn, ở công ty nhà bọn họ và trong vòng giao tế vẫn có chút địa vị. Sau khi Văn Vũ về nước, ông già nhà Văn Vũ sắp xếp người đã từng là quản gia này đi theo Văn Vũ, có ý phụ tá, đoán chừng là chuẩn bị để Văn Vũ thay thế ông ta sau này trông coi công ty bọn họ. Em phát hiện, Văn Vũ trên căn bản chuyện gì cũng đều giao cho Lưu Thượng Vinh đi làm, hơn nữa, bên người Văn Vũ trừ Lưu Thượng Vinh này cũng không còn ai khác nữa, cho nên, em nghĩ, nếu quả thật có người như vậy, vậy người này cũng chỉ có thể là ông ta rồi, cho nên em đưa ông ta ra từ xe của ông ta." Trần Tuấn Lương từ từ nói.
"Không bị người phát hiện chứ?" Diệp Lăng Thiên hỏi.

"Em làm việc anh yên tâm, mặc dù đã rất nhiều năm không làm việc này nữa, nhưng chút cơ bản vẫn còn, chút chuyện nhỏ này sẽ không lưu lại dấu vết gì" Trần Tuấn Lương rất có lòng tin nói.

"Lái đến ngọn núi phía sau căn cứ đi, luôn ở trong căn cứ cũng không an toàn" Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút nói.

"Được" Trần Tuấn Lương gật đầu một cái, sau đó tiếp tục lái xe.

Căn cứ vốn ở ngoại ô, nông hộ chung quanh không nhiều, phía sau đều là núi. Diệp Lăng Thiên để Trần Tuấn Lương tiếp tục lái xe vào trong, lái thẳng đến trong núi, khu vực này trên căn bản là không có ai ở, toàn bộ là núi, bên ngoài nữa chính là một xa lộ và một đường sắt.

"Mở cốp sau ra, tôi đưa ông ta lên núi"

"Sir, để em đi, loại chuyện này không cần anh làm" Trần Tuấn Lương cười, sau đó mở cốp sau xe, vác người bên trong trên vai đi theo sau Diệp Lăng Thiên.

"Mang theo dây thừng chưa?" Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa hỏi.

"Mang rồi, treo ở trên người em"

Diệp Lăng Thiên quay đầu nhìn một chút, quả nhiên, trên người Trần Tuấn Lương treo một sợi dây trói.

Hai người từ từ đi lên núi, đi tới giữa sườn núi, Diệp Lăng Thiên nhìn một chút nói: "Ở đây đi, treo lên thân cây này đi, cây này nhìn cũng cao."

"Được" Trần Tuấn Lương gật đầu một cái, chuyện này trước kia bọn họ đã làm không ít, Diệp Lăng Thiên nói một chút Trần Tuấn Lương cũng biết nên làm thế nào rồi. Trực tiếp cầm ra sợi dây nhanh nhảu trèo lên cái cây nhìn có vẻ vô cùng to lớn bên cạnh, tốc độ anh ta leo cây vô cùng nhanh, cái cây cao bảy tám mét anh ta gần như lập tức leo lên, sau đó treo dây thừng trên một cành cây khô rất chắc chắn, sau đó trèo xuống. Diệp Lăng Thiên dùng một đầu dây thừng buộc vào tay của Lưu Thượng Vinh, cách trói này rất đặc biệt, người bình thường không học được. Sau khi Trần Tuấn Lương trèo xuống thì kéo một đầu khác của dây thừng, kéo Lưu Thượng Vinh lên một chút, sau đó động mấy cái trên đầu Lưu Thượng Vinh, làm Lưu Thượng Vinh tỉnh lại.

Lưu Thượng Vinh vừa tỉnh lại thì thấy bốn phía đen thùi lùi một mảnh, chỉ có thể mơ hồ thấy hai bóng dáng, lại nhìn kỹ một chút thích ứng một chút mới nhìn thấy là hai người, sợ hãi hô to: "Các người là ai, muốn làm gì?" Vừa kêu vừa liều mạng dãy dụa, đây là phản ứng tự nhiên của con người.

Trần Tuấn Lương cũng không quan tâm nhiều như vậy, kéo một đầu dây thừng treo Lưu Thượng Vinh lên.

"A, đau, đau đau, các người là ai? Các người muốn làm gì? Muốn làm gì?" Lưu Thượng Vinh sợ ba hồn mất hai hồn rưỡi, chỉ có thể theo bản năng hô to, thân thể không ngừng đong đưa, nhưng giờ phút này hai tay bị treo lên, cả người cũng ở giữa không trung, căn bản là không có cách nào dung lực, chỉ có thể cả người đong đưa trên không trung. Hơn nữa, cái bộ dáng này vô cùng thống khổ, hai tay đau không chịu được, bị siết đau.

"Nếu còn ồn ào nữa tôi bảo đảm ông sẽ chết nhanh hơn" Trần Tuấn Lương nói thẳng.

Vừa hô như vậy, quả nhiên Lưu Thượng Vinh bị dọa sợ không dám lên tiếng nữa.

Diệp Lăng Thiên nhìn độ cao này, cảm thấy cũng được rồi, nói với Trần Tuấn Lương: "Được rồi, như vậy được rồi."

Trần Tuấn Lương nghe lời của Diệp Lăng Thiên, buộc đầu sợi dây đang kéo lên thân cây bên cạnh, lúc này Lưu Thượng Vinh bị treo trên không trung, đại khái ở độ cao hơn ba mét đến bốn mét. Nói cao cũng không cao, nhưng một người bị treo ở độ cao này, quả thật vẫn rất dọa người.

"Hai vị, hai vị đại gia, không biết hai vị cần tiền hay là cái gì? Chúng ta có lời thì nói, muốn bao nhiêu tôi đưa bao nhiêu, tôi có thể cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, nếu không đủ tôi có thể đi mượn" Lưu Thượng Vinh hiển nhiên cũng hơi thanh tỉnh một chút, vội vàng nói. Rốt cuộc là giang hồ già đời, không phải loại nhóc loác choác Trương Văn Quân có thể so sánh.

"Ông có bao nhiêu tiền" Trần Tuấn Lương cảm thấy thật thú vị, trực tiếp hỏi.

Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên mặt đất bên cạnh, tự đốt một điếu thuốc, sau đó đưa cho Trần Tuấn Lương một điếu.

"Muốn bao nhiêu cũng được, chúng ta có thể thương lượng, có thể để tôi xuống không? Treo như vậy thật sự quá đau đớn, yên tâm, các người trói tôi lại, tôi tuyệt đối không chạy thoát" Lưu Thượng Vinh nói tiếp, hiện tại ông ta không có ý nghĩ gì khác, chỉ cầu có thể để ông ta xuống, đúng như ông ta nói, treo như vậy quả thật sống không bằng chết, hơn nữa, càng treo lâu thì càng khó chịu, càng đau.

"Cho tôi một trăm năm mươi tỷ, cho tôi một trăm năm mươi tỷ thì tôi để ông xuống, như thế nào?" Trần Tuấn Lương tiếp tục cười.

"Một trăm năm mươi tỷ? Hai vị đại ca, tôi chỉ là một người đi làm thuê cho người ta, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy. Hai vị, không biết tôi đắc tội hai vị chỗ nào? Tôi cảm thấy hai vị không giống như là vì tiền" Lưu Thượng Vinh từ trêu chọc của Trần Tuấn Lương cũng nghe ra được chút gì, từ từ hỏi.

"Chúng ta đúng là vì tiền, các người không phải là muốn một trăm năm mươi tỷ của tôi sao? Cho nên hôm nay tôi chính là đến tìm đòi một trăm năm mươi tỷ" Diệp Lăng Thiên từ từ vừa nói.

"Anh trai, lời này của anh là ý gì?" Sắc mặt của Lưu Thượng Vinh cũng thay đổi, hỏi.

"Giả bộ ngu sao? Không biết? Tôi giới thiệu bản thân một chút cho ông vậy, tôi tên Diệp Lăng Thiên, lần này ông cũng nên nhớ ra rồi chứ" Diệp Lăng Thiên cười một cái nói.

Lúc này nơi này chỉ có một chút xíu ánh trăng, cho nên căn bản là không thấy rõ người, nhưng Diệp Lăng Thiên biết, lúc này biểu cảm trên mặt Lưu Thượng Vinh nhất định vô cùng phong phú.

"Biết tôi không? Nghĩ ra chưa?" Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.

"Cậu Diệp, chào cậu. Nhưng tôi cũng không quen cậu, tôi nhớ trong những người tôi quen biết không có ai tên như vậy" Lưu Thượng Vinh nói.

"Xem ra trí nhớ của ông vẫn không tốt lắm, không sao, ông nghĩ kĩ lại xem, nghĩ lại đi, lúc nào ông nghĩ ra lúc đó chúng ta lại tiếp tục nói, không vội" Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó nói: "Đi thôi, chúng ta đi xuống núi ăn chút gì lại lên sau. Dù sao nơi này hẻo lánh, coi như chết ở đây cũng sẽ không có người phát hiện."

"Đừng đừng đừng, hai vị, dù sao cũng đừng đi. Tôi cầu xin các người, để tôi xuống đi. Nếu như trước kia tôi có làm gì có lỗi với hai vị thì tôi xin lỗi, các người để tôi làm gì bồi thường cũng được, phiền hai người để tôi xuống đi. Tôi thật sự không chịu nổi, tay muốn gãy rồi" Lưu Thượng Vinh nóng nảy, hô to.

"Vậy ông đã nhớ ra chút gì chưa? Còn nhớ cái tên này của tôi không? Tôi có thể nhắc nhở ông một chút, lần đầu tiên là ở cửa tiệm thịt nướng ở cổng trường đại học, lần thứ hai là trong chuyện bỏ thuốc tại tiệm thịt nướng Lão Binh, chuyện thứ ba chính là chuyện xúi giục người chụp hình sau đó vơ vét tài sản bây giờ. Nhớ ra rồi chứ?" Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.

"Cậu Diệp, tôi thật sự không biết cậu đang nói gì, cậu nói những chuyện này tôi thật sự không biết, van cầu cậu, để tôi xuống trước đi" Lưu Thượng Vinh cắn răng nói.
“Báo, cởi dây thừng ra đi, để Ông Lưu ngã cho tỉnh táo lại một chút, sau đó lại kéo ông ta lại, rồi lại thả ra, khi nào Ông Lưu tỉnh táo, nhớ lại những chuyện lúc trước thì dừng lại.” Diệp Lăng Thiên quay đầu lại, lạnh nhạt nói.

Lưu Thượng Vinh nghe xong, gương mặt bị dọa đến biến sắc một lần nữa, phải biết, mặc dù hiện tại ông ta bị treo ở độ cao so với mặt đất thì không tính là quá cao, nhưng cũng phải ba bốn mét, đây cũng là độ cao của một tầng lầu, nếu thực sự trực tiếp ngã xuống như thế, mặc dù sẽ không chết, nhưng cũng rất đau, lặp đi lặp lại như thế mấy lần, không chết cũng phải trọng thương, quan trọng nhất là như vậy thật sự rất dọa người.

“Xin anh, đừng, tuyệt đối đừng. Hai vị, rốt cuộc các anh muốn làm gì?” Rốt cuộc Lưu Thượng Vinh cũng không kìm chế được nữa.

“Chúng tôi muốn làm gì hẳn là so với chúng tôi, ông còn rõ hơn.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng.

“Cậu Diệp, nếu các người đều đã biết, vậy chúng tôi cũng quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám với mấy người nữa. Anh cũng biết, tôi chỉ là người làm công thay người khác mà thôi, nên tôi cũng nghe người khác nói phải làm như thế nào, anh khó xử tôi như vậy cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, các anh làm như vậy là phạm pháp, mặc dù tôi không tính là nhân vật lớn gì, nhưng là trong tay vẫn có chút quan hệ, nhân mạch, các anh làm như vậy đối với tôi, các anh có nghĩ tới hậu quả không?” Rốt cuộc Lưu Thượng Vinh không nhịn được nữa, bắt đầu uy hiếp ngược lại Diệp Lăng Thiên.

“Vậy sao? Vậy tôi cũng rất muốn biết sẽ có hậu quả gì.” Diệp Lăng Thiên cười lạnh, sau đó nói: “Tôi cũng không ngại nói với ông, chắc chắn ông đã điều tra tôi rồi, biết rằng trước kia tôi nhập ngũ, tôi cũng không sợ nói cho ông, thời điểm tôi và anh ta ở trong quân đội, chính là người phụ trách giết người mỗi ngày, người chết trong tay tôi nhiều vô số kể, chúng tôi chưa từng sợ giết người. Hôm nay chúng tôi mang ông tới kỳ thật cũng đã sớm làm xong việc chuẩn bị để ông không thể quay về, nơi này rừng núi hoang vu, chôn một người hẳn là không ai có thể phát hiện. Ông có thể lựa chọn không nói, quyền lựa chọn ở trong tay của ông.”

“Sao vậy? Không tin?” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Lưu Thượng Vinh không nói lời nào, hỏi ngược lại, sau đó nói với Trần Tuấn Lương: “Trước tiên cởi dây thừng để Ông Lưu tỉnh táo một chút đi, tôi cũng muốn nhìn xem, lấy tuổi tác và thể chất của Ông Lưu đến cùng có thể ném mấy lần.”

“Được, Ông Lưu, chuẩn bị sẵn sàng, tôi sẽ lập tức sẽ cởi dây thừng.” Trần Tuấn Lương chậm rãi dùng tay kéo sợi dây, vẫn không quên nhắc nhở Lưu Thượng Vinh một chút.

Lưu Thượng Vinh vẫn không nói lời nào, Trần Tuấn Lương nhìn qua Diệp Lăng Thiên, chỉ thấy Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, Trần Tuấn Lương lập tức trực tiếp thả dây thừng ra.

“Á!” Theo tiếng hô một tiếng của Lưu Thượng Vinh, âm thanh vừa phát ra liền nghe được một tiếng phịch, Lưu Thượng Vinh trực tiếp bị ném ngã xuống đất, lăn lộn rên rỉ trên mặt đất, rất hiển nhiên, lần này bị ném xuống cũng rất đau đớn.

“Xem ra Ông Lưu vẫn chưa tỉnh táo, kéo lên, tiếp tục.” Diệp Lăng Thiên nhìn một chút, cười một cái nói.

“Đến ngay.” Trần Tuấn Lương nói, kéo dây thừng lại, khí lực của anh ta rất lớn, lập tức kéo Lưu Thượng Vinh vừa bị ngã đến mơ hồ lên giữa không trung.

“Đừng đừng đừng, tôi nói tôi nói, tôi cầu xin các anh, đừng ném nữa, còn ném nữa sẽ chết người, các anh muốn biết gì, tôi nói hết.” Lưu Thượng Vinh lập tức tỉnh táo lại, vội vàng hô hào.

“Treo lên, cột vào trên cây đi.”Diệp Lăng Thiên cười cười, nói với Trần Tuấn Lương.

“Đừng treo, thả tôi xuống đi.” Lưu Thượng Vinh cầu xin lần nữa.

“Ông yên tâm, chỉ cần lời ông nói khiến tôi hài lòng, đương nhiên tôi sẽ thả ông xuống.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó đốt một điếu thuốc cho mình, hỏi: “Nói một chút đi.”

“Anh muốn biết cái gì?” Lưu Thượng Vinh cũng phục rồi, hiện tại ông ta cũng biết Diệp Lăng Thiên trước mặt này quả thật là một nhân vật hung ác, nếu như ông ta không nói thì có khi thật sự sẽ bị anh giết chết.

“Ông nói xem tôi muốn biết cái gì? Trước tiên nói một chút chuyện bị chụp lén lần này đi. Tôi biết người nghĩ ra là Văn Vũ, nhưng thực tế thao tác đều do ông làm, đúng không? Nói một chút xem ông làm như thế nào, tôi hi vọng ông nói thật, đừng đùa nghịch gì, nếu không ông sẽ chết rất khó coi.” Diệp Lăng Thiên liền đứng tại chỗ nhìn Lưu Thượng Vinh treo lơ lửng giữa không trung.

Lưu Thượng Vinh do dự thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, kế hoạch đều là do cậu cả nghĩ ra, cậu ấy nói lần trước chắc chắn là do anh chụp lén cậu ấy, phát lên mạng, cậu ta muốn dùng thủ đoạn giống vậy để đối phó với anh, bảo tôi điều tra anh, kỳ thật từ rất sớm trước đó đã bảo tôi điều tra anh rồi, biết rằng anh có em gái, chỉ có một người thân như vậy, cũng biết anh rất quan tâm người em gái này, cho nên cậu ta mới nghĩ đến việc chụp lén em gái của anh..., đăng lên trên mạng, để anh sống không bằng chết. Thế nhưng, cuối cùng phát hiện, căn bản là không có biện pháp ra tay đối với em gái của anh, cũng không có khả năng trực tiếp bắt cóc em gái của anh được, cuối cùng anh ta bảo tôi tìm người đàn ông nào đó đi quyến rũ em gái của anh, chỉ cần có thể trở thành một đôi với em gái anh, vậy sẽ không thành vấn đề.”

“Về sau...Về sau... Tôi bảo người điều tra trong trường học của bọn họ, vẫn luôn theo dõi em gái anh, cuối cùng phát hiện em gái anh có quan hệ khá tốt với một cậu bạn trai ở trong lớp, con gái và con trai ở cùng một chỗ, không phải đều xảy ra chút chuyện sao? Tôi tìm người cho cậu bạn kia một khoản tiền, cậu ta liền thay tôi làm việc, bắt đầu theo đuổi em gái anh, cuối cùng tìm cơ hội quay một đoạn video như vậy cho chúng tôi. Lúc đầu ý nghĩ của cậu cả là trực tiếp đăng lên trên mạng đi, nhưng cậu ta muốn tra tấn anh, muốn khiến anh sống không bằng chết, còn muốn chơi chết công ty của anh, cho nên mới nghĩ đến việc doạ dẫm anh trước, để anh bán công ty đi, sau đó lại đăng video lên trên mạng. Tất cả đều là chủ ý của cậu ta, tôi chỉ là người làm thay mà thôi, anh muốn tìm người báo thù thì đi tìm cậu ta, đừng tìm tôi.”

Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, nhấn nút dừng phần ghi âm ở trên điện thoại, sau đó lại hỏi: “Nói cho tôi, hiện tại ai có phần video này ở trong tay.”

“Tôi không có, trong tay của tôi tuyệt đối không có.” Lưu Thượng Vinh vội vàng nói.

“Tôi hỏi ông là trong tay ai có, trong tay ông không có, nhưng trong tay đàn em của ông, chắc chắn có đi, đừng nói cho tôi là tất cả mọi chuyện đều do một mình ông làm, chắc chắn là ông dùng tiền xin giúp đỡ. Nói cho tôi, ông ra tay như thế nào.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hỏi.

Lưu Thượng Vinh im lặng một lần nữa, không nói lời nào.

“Không nói nghĩa là vẫn chưa nhớ ra sao? Báo, nếu Ông Lưu không nhớ gì cả thì để Ông Lưu tỉnh táo lại một lần nữa đi.” Diệp Lăng Thiên lại nói với Trần Tuấn Lương.

Bên trong miệng của Trần Tuấn Lương ngậm điếu thuốc, liền bắt đầu trực tiếp cởi dây thừng.

“Đừng đừng đừng, tôi nói tôi nói, tuyệt đối đừng làm vậy, tôi thật sự không chịu nổi.” Lưu Thượng Vinh nghe thấy lại cởi dây thừng, vội vàng hô lên.

“Vậy ông nói cho đàng hoàng đi.”

“Có thể trước tiên buông tôi ra đã được không, tôi thật sự không chịu được nữa, tay sắp đứt mất rồi, xin thương xót đi.” Lưu Thượng Vinh đau khổ nói, bị treo lên lâu như vậy, quả thật là chuyện vô cùng vô cùng đau khổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom