• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài) (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 295

Tại bữa tiệc buổi tối có một vài khách hàng anh phải tiếp đón, vì thế anh không thể vắng mặt.

Trình Ly Nguyệt vẫy tay tạm biệt con: "Chơi vui vẻ nhé con."

Cậu nhóc ôm Quả Bóng, vẻ mặt thận trọng, vô cùng đáng yêu.

Cung Dạ Tiêu dẫn con đi, Trình Ly Nguyệt lập tức không biết nên làm gì, cô ngẫm nghĩ một lát liền tới tủ lạnh lấy chanh ra, chuẩn bị pha một cốc nước chanh, ngồi thư giãn ở nhà.

Mở ti vi, tìm kiếm bộ phim mà mình thích xem, chọn xem một bộ phim tình cảm, mới xem được vài giây thì xuất hiện cảnh hôn vô cùng cuồng nhiệt, Trình Ly Nguyệt cảm thấy cả người nóng bừng.

Cô đành không xem nữa, bây giờ chỉ cần nhìn thấy những cảnh tình cảm là cô đều sẽ nghĩ tới chuyện tối nay.

Cô hi vọng tối nay Cung Dạ Tiêu có thể dịu dàng một chút, chí ít đừng quá thô bạo.

Aizz, không thể nghĩ ngợi nhiều, càng nghĩ càng thấy lo lắng.

Tập đoàn Lục Thị, hôm qua Lục Tuấn Hiên vẫn chưa lấy được hình của Trình Ly Nguyệt từ tay mẹ mình, hôm nay anh liền mua một chiếc vòng tay trị giá hơn ba trăm ngàn tệ tới lấy lòng bà, hi vọng bà vui vẻ và đưa hình Trình Ly Nguyệt cho anh.

Trần Hà nhận quà vô cùng vui vẻ, nhưng khi Lục Tuấn Hiên nhắc tới hình, sắc mặt bà ta lập tức sa sầm.

"Tuấn Hiên, con đừng hỏi nữa, những tấm hình đó mẹ sẽ không đưa cho ai hết." Trần Hà nói xong liền hừ một tiếng.

"Mẹ, con nghe nói lần trước mẹ chơi mạt chược thua một ít tiền, ở đây con có một chiếc thẻ, trong thẻ có một triệu, nếu mẹ không đủ tiền chơi mạt chược thì có thể rút ra dùng." Lục Tuấn Hiên lấy lòng.

"Quân Dao sao không tới?" Trần Hà tò mò hỏi.

"Cô ấy về nhà ngoại rội."

Điện thoại của Trần Hà lúc này đổ chuông, hai ngày cuối tuần có nhiều người hẹn đi chơi mạt chược, bà ta nhận điện thoại, nghe nói đã đủ ba người chỉ thiếu một mình bà liền lập tức tươi cười nói: "Được, đợi nhé, mười phút nữa sẽ tới, nhất định phải đợi tôi đấy."

"Mẹ, mẹ lại đi chơi mạt chược sao?"

"Mẹ chơi một lát rồi về, trưa con ăn cơm ở đây thì đợi mẹ về."

"Được, con đi nghỉ một lát." Lục Tuấn Hiên vẫy tay chào bà: "Mẹ cứ đi đi!"

Trần Hà vừa đi khỏi, Lục Tuấn Hiên liền lên lầu vào phòng của Trần Hà, mẹ không đưa cho anh, anh đành phải tự đi tìm vậy.

Hình của Trình Ly Nguyệt đối với Trần Hà mà nói cũng không phải là thứ gì quan trọng, vì thế không cất vào trong két sắt, khi Lục Tuấn Hiên tìm trong tủ quần áo của bà liền nhìn thấy một bao thơ cũ, anh lấy ra xem thì chính là hình của Trình Ly Nguyệt.

Lục Tuấn hiên thở phào, anh tìm thêm một lúc cũng chỉ thấy chỗ hình này, anh liền mang ra, nói với người giúp việc một tiếng sau đó ngồi vào xe của mình.

Anh không khởi động xe ngay lập tức mà lấy chỗ hình ra xem, khi đó Lục Nhã Tình chỉ chụp bừa, rửa ra hơn hai chục tấm, Lục Tuấn Hiên nhìn Trình Ly Nguyệt trong hình, so với hiện tại, khi đó cô còn quá non nớt, ngũ quan tinh tế đáng yêu, tóc dài rối bời, giữ chăn che ngực, để lộ vai và lưng, nhìn vô cùng đáng thương.

Ánh mắt nhìn xuống vai cô, cổ cô, nơi đó có vết hôn rất nổi bật, cả vết bầm dập trên cổ tay, khi đó chắc cô đã bị anh ta trói hai tay lại, xâm phạm mạnh bạo.

Chết tiết, bây giờ anh biết người đàn ông đó là Cung Dạ Tiêu, sự đố kị trong lòng khiến anh muốn phát điên.

Lúc này nhìn những tấm hình cũ này, Lục Tuấn Hiên cảm thấy toàn thân rạo rực, trong hình, Trình Ly Nguyệt tóc tai rối bời, xương bướm xinh đẹp, nước da trắng ngần, gương mặt đáng thương, anh cảm thấy quần mình căng lên rất khó chịu.

Thật mỉa mai và nực cười, khi đó cô ở trước mặt anh, anh coi như không thấy, bây giờ anh lại yêu cô, mong muốn có được cô.

Đây lẽ nào là sự trừng phạt của ông trời đối với anh?

Bây giờ bên cạnh Lục Tuấn Hiên có không ít những cô gái chủ động dâng hiến, chỉ cần anh muốn là có thể có được họ, nhưng anh đã không còn muốn ngủ cũng những những cô gái như vậy nữa, người có thể khơi gợi ham muốn của anh không phải là vợ anh Thẩm Quân Dao, cũng không phải những cô gái hám tiền kia mà chính là Trình Ly Nguyệt tự tin và quyến rũ.

Cô giống như một miếng ngọc quyến rũ, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, hấp dẫn anh lại gần và khao khát.

Đột nhiên anh không muốn giao những ngay những tấm hình này cho Trình Ly Nguyệt nữa, anh nghĩ, giao cho cô những tấm hình này anh cũng nên đòi một chút báo đáp!

Báo đáp tốt nhất là bảo cô rời xa Cung Dạ Tiêu.

Buổi trưa Trình Ly Nguyệt có liên hệ Linda, Linda bị ốm, Trình Ly Nguyệt đưa Linda đi truyền nước cả buổi chiều, tới tối, cô đi mua chút thức ăn về nhà Linda nấu cơm ăn.

Cùng khoảng thời gian này, ở một tòa nhà cấp bảy sao cao cấp trong trung tâm thành phố, tối nay có tổ chức một bữa tiệc cực kì quan trọng của giới doanh nhân, ngoài những doanh nhân đứng đầu trong nước tới tham gia, còn mời cả một số doanh nhân giàu có và những nhà khoa học nước ngoài đã nghiên cứu ra loại năng lượng mới này tham gia, Cung Dạ Tiêu tối nay tới vì những người này.

Ở cửa bữa tiệc, Hoắc Yên Nhiên mặc bộ váy dự tiệc màu đen gợi cảm đưa thiệp mời ra, tay cô đeo một chiếc nhẫn kim cương vô cùng nội bật, uyển chuyển bước về phía đại sảnh của bữa tiệc, trên mặt nở nụ cười tự tin, quyến rũ.

Cô đi một vòng trong sảnh, tìm kiếm Cung Dạ Tiêu bên cạnh những người khách nước ngoài, chỉ thấy anh phong độ phi phàm, tự tin trò chuyện với những người đó, đó là những vị khách quan trọng của bữa tiệc hôm nay.

Trước mặt nhiều quan khách như vậy nhưng người đàn ông này vẫn nổi bật như một vầng trăng sáng, những người đàn ông khác bên cạnh anh đều phải lu mờ.

Hoắc Yên Nhiên cố kìm nén sự phấn khích trong lòng, hôm nay cô phải ngủ với anh bằng mọi giá, cho dù mất hết thanh danh, mất hết thể diện cô cùng phải làm vậy.

Cung Dạ Tiêu khi quay lại lấy rượu thì nhìn thấy Hoắc Yên Nhiên, anh lạnh lùng như không nhìn thấy, Hoắc Yên Nhiên bắt gặp ánh mắt của anh, cô lập tức vui mừng lên tiếng chào hỏi, chỉ có điều khi Cung Dạ Tiêu thờ ơ quay đầu đi, nụ cười trên gương mặt cô lập tức trở lên gượng gạo.

Cung Dạ Tiêu coi như không nhìn thấy cô ta, cô vốn định bước tới chào anh, lúc này không thể nào mặt dầy đi tới nữa.

Cô nghĩ đêm nay cô sẽ tìm được cơ hội thôi, cô quan sát xung quanh một lát, trên lầu hai là phòng riêng cho khách nghỉ ngơi, Cung Dạ Tiêu chắc chắn cũng có một phòng, phòng của anh sẽ ở đâu đây?

Hoắc Yên Nhiên nhìn nam nữ phục vụ đi phục vụ quan khách, ánh mắt lập tức xuất hiện toan tính, đợi Cung Dạ Tiêu uống xong, để nhân viên phục vụ mang li rượu cuối cùng tới cho anh, vậy thì anh sẽ không thể phát giác ra.

Bây giờ cô chỉ cần nắm bắt kế hoạch này, để Cung Dạ Tiêu uống rượu có bỏ thuốc, sau đó cô sẽ tới giúp anh, khi đó Cung Dạ Tiêu bị thuốc kiểm soát, nhất định sẽ không từ chối sự chủ động của cô.

Hoắc Yên Nhiên nheo mắt, mỉm cười tự tin, Trình Ly Nguyệt, cô có con, tôi cũng có con của anh ấy.

Hoắc Yên Nhiên đã tính toán hôm nay là ngày cô dễ có thai nhất, tới ông trời cũng giúp cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom