Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 221-230

Chương 221: Lấy máu của cô ấy

Hai tay Lâm Hương Giang căng thẳng nhìn chằm chằm, nằm chặt lấy bàn sách phía sau lưng, phòng bị khuôn mặt gầy gò già nua đó.

Nếu không phải nhìn thấy bóng người dưới chân, cô còn nghĩ mình đã gặp phải ma.

“Ông… Ông là ai? Bắt tôi tới đây để làm gì?

Nguyễn Cao Khải nheo đôi mắt sắc bén xám xịt nhìn cô cẩn thận, khuôn mặt này quả thực rất giống với mẹ cô, đặc biệt là vẻ mặt hoảng sợ, thật sự là giống y hệt với con dâu của ông cụ.

Vì vậy cô ấy chính là Nguyễn Cao Ánh, cháu gái ruột của ông cụ.

“Người đâu.” Nguyễn Cao Khải hô lên một tiếng.

Ngay lập tức, Lâm Hương Giang nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên đưa theo hai người nữ giúp việc đi tới Nhìn thấy tình thế như này, trong lòng cũng có dự cảm không lành, cô nâng cao cảnh giác.

Cô vẫn chưa hồi phục khả năng nghe, chỉ nhìn khẩu hình của ông già đó, không biết ông ta đã nói cái gì, ba người phụ nữ ấy càng tiến tới gần chỗ cô.

“Làm cái gì vậy? Không được phép lại gần tôi..”

Hai nữ giúp việc bắt lấy cô, người phụ nữ trung niên bắt đầu kiểm tra người cô, bàn tay bà ấy sờ khắp người, thậm chí còn muốn cởi đồ của cô!

Lúc này Lâm Hương Giang thật sự tức giận rồi, một lão già lôi thôi gọi ba người phụ nữ tới ức hiếp cô?

“Cút ra! Đừng có động vào tôi!”

Một trận đấm đá toán loạn, cô đẩy một nữ giúp việc ra, còn đá cho cô gái đang lục soát người cô một cái.

Cảnh tượng lập tức trở lên hỗn loạn, ba người không hề nghĩ tới đột nhiên cô lại phản kháng điên cuồng đến vậy, sức lực cũng thật lớn!

Chị Khánh theo mệnh lệnh của ông lão chỉ một cô gái còn lại đến soát thân Lâm Hương Giang. Để hoàn thành nhiệm vụ, cô ta không quan tâm nữa, đột nhiên đẩy Lâm Hương Giang từ phía sau một cách hung tợn.

Lâm Hương Giang còn chưa kịp phòng bị, cả người ngã nhào về phía bàn sách!

“Bụp” một tiếng, trán cô đập lên mặt bàn, đau tới nỗi khiến cô hét lớn một tiếng: ‘ÁI”

Sau một trận rung trời lở đất, cô ngã nhào xuống mặt đất, tai nghe thấy những tiếng ù ù, cuối cùng nghe được một câu mắng chửi…

“Tôi bảo các cô xoát người tìm đồ, không bảo các người làm con bé bị thương, nghe rõ chưa? Đồ phế vật!” Là lão già đang mắng mấy người làm của ông ta Người làm mặt mày hoảng sợ, chị Khánh là người đẩy cô thì càng sợ hơn, mau chóng bảo hai người còn lại giữ chặt cô.

Lâm Hương Giang tiếp tục phản kháng, vừa nãy đã đụng vào thứ gì đó làm cho đầu cô choáng điên cuồng.

“Mau, hai người các cô giữ chặt cô ấy giúp tôi!” Chị Khánh hạ giọng.

Lâm Hương Giang muốn đứng dậy nhưng bị hai người ấn xuống đất, cô vùng vây một chút sau đó đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên cô nghe thấy lời của bọn họ! Cô hồi phục thính giác rồi sao?

Còn chưa kịp vui mừng thì người phụ nữ trung niên tìm thấy một miếng ngọc rơi trước ngực cô.

“Bà làm gì vậy? Ăn cướp sao?” Lâm Hương Giang tức giận muốn bảo vệ miếng ngọc bội nhưng cô không cách nào đối phó được với ba người đó.

Ngọc bội bị người đó lấy đi, cô điên cuồng muốn cướp lại: “Khốn khiếp! Đó là di vật bố tôi để lại cho tôi, các người trả lại cho tôi!”

Chị Khánh không thèm để ý tới cô, chỉ bảo nữ giúp việc giữ cô cẩn thận.

“Ông chủ, cái này được tìm thấy trên người của cô ấy.’ Chị Khánh đem miếng ngọc bội đưa ra trước mặt Nguyễn Cao Khải.

Nhìn thấy miếng ngọc bội đó, ánh mắt Nguyễn Cao Khải chăm chú dữ dội, trong mắt loé lên tỉa sáng, cảm xúc xao động. Bàn tay già nua run run nhặt lên mặt dây chuyền ngọc bội đầy mong chờ, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp.

“Lão già, trả ngọc bội lại cho tôi!” Lâm Hương Giang bực tức nói.

Lẽ nào cô bị bắt lại vì miếng ngọc bội?

Đó là món đồ mà bố cô để lại cho cô, cũng chẳng phải là thứ gì đắt tiền, bọn họ cướp đi đâu có tác dụng gì?

Chỉ là nhìn thấy cảm xúc của lão già, hình như ông ta nhận ra miếng ngọc bội? Nguyễn Cao Khải làm sao mà lại không nhận ra tín vật nhà họ Nguyễn Cao được?

Năm đó ông ta đem tín vật đưa cho con trai cả, cũng là bố của Nguyễn Cao Cường, sau đó tín vật đã mất tích theo cháu gái.

Nếu như hôm nay, tín vật được tìm thấy trên người của cô gái này, lẽ nào cô ấy thực sự là cháu gái ông?

Nguyễn Cao Khải không thể không nhìn cô lại lần nữa, khuôn mặt trong bóng tối, ánh nhìn giấu kín khó để phân biệt.

Lâm Hương Giang bị ánh mắt kia nhìn đến lạnh sống lưng, cô không rõ lão già này sao lại nhìn cô như vậy, giống như ông ta biết cô từ trước. Nhưng trong kí ức của cô, cô ấy căn bản chưa từng gặp ông ta.

Huống hồ bộ dạng của ông ta vô cùng doạ người, nếu nhìn ông ta kĩ hơn chút thì đêm về có khả năng sẽ gặp ác mộng.

“Ngọc bội của cô sao?” Nguyễn Cao Khải nhìn cô chằm chằm, đột nhiên đặt câu hỏi.

“Đương nhiên là của tôi!” Lão già này rút cuộc muốn làm gì?

Nguyễn Cao Khải lại nhìn cô ngây ngẩn một chút, ngay lập tức hét lên: “Bác sĩ Việt, vào đi!”

Một người mặc áo trắng bác sĩ mang theo hộp y tế bước vào, lễ độ cung kính chào: “Ông Nguyễn Cao Khải”

Ông Nguyễn Cao Khải?

Lâm Hương Giang tròn xoe mắt ngạc nhiên, ánh mắt phát sáng lấp lánh nhìn ông cụ ấy, lẽ nào là ông của Nguyễn Cao Cường?

Không đợi cô hỏi, Nguyễn Cao Khải bảo với bác sĩ: “Anh làm việc đi.”

“Vâng.” Bác sĩ Việt mở hộp y tế lấy ra ống tiêm.

Lâm Hương Giang trở nên kinh hãi: ‘Các người định làm gì tôi?” Không lẽ là mang cô ra làm thí nghiệm ư? Hay là dùng bơm tiêm để tiêm cái gì cho cô? Thuốc mê hay thuốc độc? Không cần biết là gì, dù sao cũng đều là muốn cái mạng của côi “Ông Nguyễn Cao Khải, ông làm gì vậy, Nguyễn Cao Cường có biết không?” Lâm Hương Giang tức giận hỏi, trong lòng đầy hoảng loạn.

Nguyễn Cao Khải liếc nhìn cô ấy, lạnh lùng “Hừ” một tiếng không tiếp lời, hiển nhiên là ông ta bắt cô sau lưng Nguyễn Cao Cường.

Ngay sau đó, vị bác sĩ đó cầm kim tiêm đi tới chỗ cô.

“Anh muốn làm gì? Anh là bác sĩ thì nên cứu người chứ không phải hại người.” Cô thử thuyết phục bác sĩ không nên nối giáo cho giặc, nhưng rõ ràng là lãng phí nước bọt.

Cô ấy không cử động nổi, ba người ép giữ cô cẩn thận, không để lại cơ hội phản kháng nào.

“Tôi chỉ cần lấy một ít máu thôi, sẽ không làm hại tới cô đâu.” Bác sĩ dịu dàng nói.

Lấy máu gì? Con người quý nhất là máu, đặc biệt là đối với con gái lại càng quan trọng, anh ta còn nói gì mà không hại cô, còn lâu mới tin lời anh ta nói!

“Á! Anh là bác sĩ chó má gì thết”

Bác sĩ đó đâm lên ngón tay cô một lỗ, sau đó bắt đầu lấy máu ra làm cô đau tới nỗi mắng người thô bạo.

Cô giương mắt nhìn máu của mình bị người khác hút ra một ống, cảm thấy đau thắt ruột gan!

“Ông già Nguyễn Cao Khải, ông muốn lấy máu tôi để làm gì?”

“Cô gọi tôi là gì?” Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải lạnh tanh “Ông già Nguyễn Cao Khải, không phải ông muốn uống máu người đấy chứ?” Lâm Hương Giang nén giận trong lòng, máu cũng bị lấy rồi thì hà cớ gì phải khách khí với ông ta.

Sắc mặt Nguyễn Cao Khải rất khó coi, sắp tức điên lên rồi, cuối cùng vẫn là ép xuống, không để ý tới cô, nhưng mà nói với vị bác sĩ: “Anh mau chóng lấy kết quả cho tôi “Tôi đã rõ, thưa ông Nguyễn Cao Khải.”

Lâm Hương Giang không đoán ra Nguyễn Cao Khải muốn máu của cô để làm gì, tuy cô sợ hãi nhưng không thể không giả vờ bình tĩnh.

Cô ấy phát hiện Nguyễn Cao Khải đối với những người khác trừ với Nguyễn Cao Cường đều không bình thường.

“Ông chủ, người nhà họ Hà đến rồi, muốn chúng ta giao người.” Một người giúp việc vội vàng bước vào báo cáo.

Trong lòng Lâm Hương Giang vui sướng, Hà Tuấn Khoa tới cứu ấy rồi.

Mặt Nguyễn Cao Khải không chút biểu cảm, nháy mắt trở nên lạnh lùng: “Giao người gì? Cô ấy hiện tại chỉ có thể ở đây!”

Ông lão đã lấy máu của cô còn không muốn cho cô đi sao?

“Nhưng mà… chú ấy mang bao nhiêu người qua đây, ông chủ ông hãy ra ngoài xem đi”

“Ông già, ông đã bắt cóc tôi lại còn giam giữ tôi, ông như thế này là phạm pháp đấy ông có biết không!” Lâm Hương Giang bất giác tức giận nói.

Nguyễn Cao Khải coi khinh lạnh lùng nói: “Ở đây tôi chính là pháp luật!”

Ông ta vừa dứt lời, “‘Rầm”, bên ngoài truyền tới một tiếng động lớn.

“Có chuyện gì vậy?” Mặt Nguyễn Cao Khải biến sắc.

“Gay go, có phải bên ngoài đã đánh vào rồi?” Chị Khánh cau mày nói.

“Đi ra xem xem!”Nguyễn Cao Khải xoay người bước đi, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, tiếp tục hạ lệnh: “Mang cô ấy theo.”

Chương 222: Mang cô ấy theo

Lâm Hương Giang bị Nguyễn Cao Khải đưa ra ngoài, chính là tại cửa lớn nhà của họ Nguyễn Cao, hai hàng người đứng song song hai bên.

Cô nhìn thấy Hà Tuấn Khoa, anh lạnh lùng dẫn đầu đứng trước mười mấy người, nhìn tình hình như vậy đã đủ thấy sợ hãi.

Chỉ là nhà họ Nguyễn Cao cũng không dễ đối phó, bên này cũng mười mấy người đứng gần bảo vệ cho bọn họ như vậy.

Nguyễn Cao Khải bước ra, những người bên dưới dần dần tách ra tạo thành một con đường.

Hà Tuấn Khoa vừa nhìn thấy Lâm Hương Giang, khuôn mặt anh tú lại thêm phần lạnh lùng, nhìn thấy cô đang bị đối phương nằm giữ, đồng tử anh lạnh lẽo co lại, bọn họ vậy mà dám động vào người của anh!

“Ông già Nguyễn Cao Khải, mâu thuẫn của hai nhà chúng ta không liên quan đến vợ sắp cưới của tôi đâu nhỉ?” Lời này của Hà Tuấn Khoa nói thật nhẹ nhàng, thế nhưng đôi mắt lại biền thành hình viên đạn.

Tuy rằng hai nhà bọn họ trên thương trường luôn đối nghịch nhưng chưa hề có cuộc gặp riêng chân chính nào.

Ngày hôm nay, Nguyễn Cao Khải muốn công khai phái người đi tới bệnh viện bắt người con gái của anh đi, anh không đích thân đem người tới cửa, chẳng phải là ai cũng có thể bắt nạt được sao.

Xem ra lời nhận tội của sát thủ không phải là giả, đích thực là nhà Nguyễn Cao muốn lấy mạng của Lâm Hương Giang “Vợ sắp cưới? Anh nói cô ấy là vợ sắp cưới của anh?” Nguyễn Cao Khải đương nhiên không biết việc này.

Hà Tuấn Khoa cũng không muốn phí lời, anh tới đây là để đưa người con gái của anh đi.

“Lão già, bảo người của ông thả cô ấy ra.”

Sự tức giận đè nén trong tim anh, không biết Lâm Hương Giang bị bắt tới đây có bị bắt nạt gì không, nếu không phải là cô đã nằm trong tay của đối thủ, anh đã không thể nào mà khách khí như vậy.

Ánh mắt Nguyễn Cao Khải đục ngầu chứa đầy sự khinh bỉ và coi thường Hà Tuấn Khoa, trước mắt ông ta, chàng trai này không có một chút kinh sợ, vẫn ngông nghênh như thế, thảo nào nhà họ Hạ sau khi được anh tiếp quản lại phát triển đến vậy.

Thế nhưng ông ta đã từng này tuổi rồi, mưa gió bão bùng gì cũng đã nếm cả.

Ông ta không hề bỏ chàng trai này vào trong mắt.

“Bất kể cô ấy có phải là vợ sắp cưới của anh hay không, bây giờ anh cũng không thể đưa cô ấy đi” Lời này ý là sẽ không thả người.

Hà Tuấn Khoa dường như đã sớm tính trước được điều này, nét mặt anh không hề biến sắc, nhưng sau đó, anh rút ra một cây súng chĩa vào Nguyễn Cao Khải.

Mọi người nhìn thấy cảnh này thì lập tức bị dọa, không khí mau chóng trở nên căng thẳng “Hà Tuấn Khoa, bỏ súng của cậu xuống!”

Chị Khánh đứng bên cạnh Nguyễn Cao Khải hết lên một câu.

Lâm Hương Giang choáng váng một hồi mới hoàn hồn lại, môi khẽ rung: “Tuấn Khoa, đừng bản..” Không phải cô đang cầu xin cho.

Nguyễn Cao Khải, chỉ là không muốn anh bắn súng giết người.

Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, chỉ có Nguyễn Cao Khải đang bị súng chĩa vào là bình tĩnh, chẳng thấy biểu cảm nào trên mặt ông ta.

“Cậu chủ lớn nhà họ Hạ, anh tưởng cầm thứ đồ chơi này chữa vào tôi là có thể đưa cô ấy đi sao?” Nguyễn Cao Khải lạnh lùng nói, không có sự đồng ý của ông cụ thì đừng ai mơ mà đưa được cô ấy đi.

“Ông muốn thử không?” Ánh mắt Hạ Tuấn Khoa lạnh thấu xương, giật cò súng lên!

“Tuấn Khoa, đừng mà!” Lâm Hương Giang vội vàng, có thể anh còn có một mặt máu lạnh hung ác nhưng cô không muốn nhìn thấy anh như vậy.

Họng súng của Hà Tuấn Khoa vấn chĩa thẳng vào Nguyễn Cao Khải không có một tia do dự, anh muốn mang người con gái của mình về nhà thì không ai có thể ngăn cản!

Lúc này Nguyễn Cao Khải không nói một lời, tiếp xúc ánh mắt với Hà Tuấn Khoa, cảm giác có thể bùng nổ bất cứ lúc nào!

“Tránh ra hết cho tôi!” Một giọng nam lạnh lùng mạnh mẽ bỗng nhiên thốt lên.

Theo đó, hình bóng một người đàn ông cao gầy xuất hiện, Nguyễn Cao Cường nhận được tin tức thì ngay lập tức trở về, lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

“Ông nội, ông đang làm gì vậy?” Đương nhiên câu hỏi của anh ta là tại sao lại giữ Lâm Hương Giang ở nhà họ Nguyễn Cao?

“Cháu không có mắt nhìn sao?” Nguyễn Cao Khải khó chịu trả lời.

Nguyễn Cao Cường nhìn Lâm Hương Giang, ánh mắt nhìn vào những người đang khống chế cô, lời nói lạnh lùng: “Thả cô ấy ra!”

không biết nên nghe theo ai.

“Sao vậy? Lẽ nào tôi là chủ nhà này mà lời của tôi mấy người không nghe sao?” Lời nói của Nguyễn Cao Cường lại mạnh mẽ thêm mấy phần.

Hai người giúp việc không hề dám chậm trễ, ngay lập tức thả Lâm Hương Giang ra. Vẻ mặt già nua của Nguyễn Cao Khải trở lên u ám doạ người, nhìn chằm chằm cháu trai, chỉ là Nguyễn Cao Cường không nhìn thấy.

Anh ta tiến thẳng tới chỗ Lâm Hương Giang: “Em không sao chứ? Bọn họ có làm em bị thương không? Nếu có anh chặt tay bọn họ”

Trái tim Lâm Hương Giang, kinh ngạc ngẩng đầu, anh ta thuận miệng nói ra những lời ác độc như vậy hoàn toàn khác với sự ấm áp lúc bình thường.

Lẽ nào anh ta giống như lời Nguyễn Cao Diệp nói, thực ra là một người cực kì đáng sợ?

Đột nhiên cô cảm thấy người nhà họ Nguyễn Cao đều rất đáng sợ, đến Nguyễn Cao Cường, cô cũng không dám tiếp xúc quá gần.

Cô máy móc lắc đầu, tự động lùi lại một bước giữ khoảng cách với anh ta: “Không…

Không có.” Có lẽ là tâm trạng hỗn loạn, nhất thời quên mất vừa mới bị bác sĩ chó má kia hút máu.

“Thật sự không sao?” Nguyễn Cao Cường cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới Lâm Hương Giang nhìn xuống, không muốn bị sự quan tâm của anh ta lừa dối “Không có.”

Nguyễn Cao Cường cảm thấy cô giữ khoảng cách, trong lòng khó tránh có chút khó chịu, chẳng qua hiện tại điều quan trọng nhất là để cho cô ấy rời đi.

“Không sao thì em trở về bên cạnh anh ta đi” Nguyễn Cao Cường nói.

Lâm Hương Giang ngạc nhiên nhìn anh ta, anh ta để cô đi với Hạ Tuấn Khoa?

“Tôi đồng ý cho cô đi rồi?” Nguyễn Cao Khải ngay lập tức nói.

Đến Hạ Tuấn Khoa cũng không đoán ra ý muốn của Nguyễn Cao Cường, nhưng anh ấy cũng không quản được hết chuyện đó.

“Hương Giang, qua đây” Súng của anh ấy vẫn chĩa vào Nguyễn Cao Khải không hề buông lỏng.

Lâm Hương Giang nhìn vào mắt Nguyễn Cao Cường, từ ánh mắt ấy có thể nhìn ra ý đồ của anh ta, cô hít sâu một hơi, không để ý tới Nguyễn Cao Khải, đi tới bên cạnh Hà Tuấn Khoa.

“Ngăn cô ấy lại!” Nguyễn Cao Khải đột nhiên nói.

Mười mấy tên thuộc hạ ngáng đường của cô, trong tình thế này hiển nhiên là không muốn cho cô đi.

“Tất cả cút ra cho tôi!” Nguyễn Cao Cường hô lớn.

Mấy tên thuộc hạ cũng mơ hồ không biết nên nghe ai?

“Tên ngốc, cháu muốn làm phản hả?”

Lúc này Nguyễn Cao Khải cuối cùng cũng tức giận, tĩnh mạch xanh nổi lên trên khuôn mặt.

“Ông nội, ông không nên bắt người tới đây, càng không nên hạn chế tự do của người ta.” Nguyễn Cao Cường nói không quá nhanh cũng không quá chậm, cũng không để ý tới sự tức giận của ông nội lớn nhường nào.

Bất kể ông lão mở miệng nói gì, anh ta lại nói với mấy người dưới xuống: “Hôm nay tôi mới là chủ nhà, ai muốn không nghe lệnh, bây giờ tôi sẽ giết người đó!” Anh ta nói xong, trong tay cũng rút ra một khẩu súng.

Thế nhưng khẩu súng của Nguyễn Cao Cường lại là hướng tới thuộc hạ của anh ta.

Thuộc hạ dường như biết được tính khí của anh ta, anh ta sẽ làm thật chứ không phải kiểu nói mà không làm.

Bọn họ không thể không nghe theo mệnh lệnh, nên để cho Lâm Hương Giang một lối đi.

Việc làm của Nguyễn Cao Cường lại làm cô biết được thêm một điều, thì ra cô ấy chưa từng thực sự hiểu anh ta!

Nhưng mà hiện tại cô lại rất cảm kích anh ta đã để cô đi. Không chậm trễ thêm nữa, cô lập tức tới bên Hà Tuấn Khoa.

Thực sự Hà Tuấn Khoa cũng bất ngờ về hành vi của Nguyễn Cao Cường, anh vốn nghĩ rằng Nguyễn Cao Cường xuất hiện cũng là để giữ Lâm Hương Giang, không ngờ anh ta sẽ thả người.

‘Vẻ mặt Nguyễn Cao Khải trở nên vô cùng khó coi, thằng nhóc đáng chết này dám giúp người ngoài mà chống đối với người nhà!

“Được lắm, cháu lớn rồi, đủ lông đủ cánh, dám chống đối ông rồi!” Nguyễn Cao Khải tức giận nói, ông ta xoay người dời đi không muốn mất mặt thêm nữa.

Đợi kết quả của bác sĩ đưa ra, nếu như Lâm Hương Giang đúng là người của nhà họ Nguyễn Cao, ông ta chắc chắn sẽ đón cô về, quyết không tiếp tục để cô ở chung với nhà họ Hạ.

Nguyễn Cao Cường chớp mặt sau đó nhìn Hạ Tuấn Khoa nói: “Anh đưa cô ấy đi, chăm sóc cho cô ấy cẩn thận, nếu như anh không có đủ năng lực, lần sau tôi sẽ đưa cô ấy đi theo tôi.”

Anh ta thu súng lại, sau đó nhìn Lâm Hương Giang một cái, lúc này mới xoay người đi theo ông nội.

Không biết vì sao, Lâm Hương Giang cảm thấy ánh mắt anh ta lúc cuối cùng dường như lẩn trốn điều gì đó không thể nói.

Chương 223: Con bé là em gái ruột của cháu

Lâm Hương Giang ngồi trên xe của Hà Tuấn Khoa cùng anh rời khỏi nhà họ Nguyễn Cao.

Cô vẫn còn hơi hốt hoảng tâm trí vẫn chưa kịp trở về, vừa rồi lại bị dọa cho lần nữa, một nhóm người trong tay cầm súng, một người trong nhóm không cẩn thận nổ súng, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Nhất là đối với một người vừa mới được trải qua trận đấu súng như cô mà nói, nhìn thấy súng sẽ có bóng ma tâm lý.

Hà Tuấn Khoa thấy vẻ mặt tái nhợt của cô bèn nắm tay cô nói: “Vẫn đang nghĩ tới chuyện lúc nấy sao?”

Cô liếc mắt thì bắt gặp ánh mắt của anh, muốn lắc đầu nhưng cuối cùng vẫn thành thật gật đầu.

Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, kéo cô vào lòng để cô dựa vào bờ vai của mình: “Sorry, không chăm sóc tốt em khiến em phải sợ rồi”

Dựa vào anh, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy bình ổn một chút, cô năm lấy bàn tay to lớn của anh: “Không thể trách anh được, có điều…

anh có thể đồng ý với em một việc được không?

“Em nói đi”

Cô ngẩng đầu lên ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông: “Sau này đừng tùy tiện rút súng ra có được không?”

Hà Tuấn Khoa buông ánh mắt xuống bốn mắt nhìn nhau, im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu: “Được, nhưng nếu ai làm tổn thương em, anh sẽ không cho phép đâu” Anh không thể đảm bảo rằng mình sẽ không nổ súng.

“Không được, em không hy vọng anh sẽ giết người vì em” Hai hàng lông mày của cô nhíu ch: ất nghiêm túc Người đàn ông cười một cái rồi vén sợi tóc ra sau tai giúp cô: “Đồ ngốc, anh sẽ nổ súng nhưng không nói là nhất định sẽ giết người”

Cô ngơ ngác, ngay lập tức hiểu ra ý của anh Cũng đúng, nếu như không bản trúng chỗ hiểm thì nhất định sẽ không chết người.

Nhưng mà cầm súng trong tay quả là một chuyện nguy hiểm, cho dù không phải là vì cô thì trong lòng vẫn rất lo lắng.

“Vậy anh..” cô vẫn còn muốn nói gì đó nhưng anh lại cắt lời.

“Đột nhiên anh phát hiện ra một chuyện, em có thể nghe thấy âm thanh rồi sao?”

Cô quên mất không nói với anh chuyện này: “Ừm, tự nhiên nghe thấy, đại khái là vì em bị đập đầu”

“Đập đầu? Sao lại như thế chứ?” sắc mắt Hà Tuấn Khoa hơi trầm xuống, giờ mới phát hiện ra trên trán cô có một chỗ bị sưng đỏ.

“Còn không phải là bị lão già Nguyễn Cao đó hại chứ” Cô kể lại sơ sơ mọi chuyện cho anh.

Lúc này, sắc mặt của anh càng lạnh hơn, con ngươi thu hẹp lại lạnh lùng nói: “Em nói ông ta sai người lấy máu của em sao?”

Đáng ghét, nếu biết còn có loại chuyện này nữa vừa nấy anh đã bản cho ông ta một phát đạn để ông ta cũng rơi một ít máu rồi.

“Vâng, tên bác sĩ vô tích sự đó còn nói cái gì mà sẽ không làm hại em đâu rồi lấy một ống máu của em, anh nói xem bọn họ cần máu của em để làm gì chứ?”

Đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra được mục đích Nguyễn Cao Khải bắt cô là gì, là để lấy chút máu đó sao?

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa lộ ra vẻ lo lắng, nói như chuyện này vẫn chưa xong đâu!

Mặc dù nói hiện tại thính giác của Lâm Hương Giang đã hồi phục, Hà Tuấn Khoa vẫn không yên tâm bèn dẫn cô đến bệnh viện để kiểm tra.

Sau khi bác sĩ xem qua, xác định là cô đã hồi phục và không có gì đáng ngại nữa, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ còn kê cho cô một ít thuốc, bảo cô mang về uống để tránh vẫn còn di chứng để lại.

Thực ra trong lòng cô rất rõ, cô suýt nữa thì gặp cái chết, hơn nữa suýt thì bị một phát súng băn trúng đầu dọa cho một trận nên mới bị kích động thành ra như này.

Xem ra tâm lý của cô phải mạnh mẽ hơn nữa, nếu không sau này ở cạnh anh sẽ lại gặp phải loại nguy hiểm gì chứ, cô không muốn kéo anh thụt lùi lại.

Hà Tuấn Khoa phái vệ sĩ đi theo suốt hai mươi tư giờ, suy cho cùng anh không biết lúc nào Nguyễn Cao Khải sẽ lại tìm đến gây phiền phức. Anh cũng không mong Nguyễn Cao Cường sẽ chống đối lão già Nguyễn Cao, sự an nguy của Lâm Hương Giang chỉ có anh mới được bảo vệ Nhà họ Nguyễn Cao.

“Ông nội, ông không thể phái người đến quấy rầy em ấy được!

“Hừ, không phải là ông quấy rầy, ông chỉ đang đón cháu gái của mình về nhà thôi!”

Nguyễn Cao Khải tức giận hừ lạnh nói.

Báo cáo xét nghiệm huyết thống của bác sĩ Việt đã được gửi tới đây, Lâm Hương.

Giang thật sự là cháu gái bị mất tích nhiều năm của nhà họ Nguyễn Cao.

Nếu đã là người của nhà họ Nguyễn Cao, vậy thì hiển nhiên ông ta sẽ đón cô về không thể để cô lưu lạc bên ngoài.

“Ông, hiện tại con bé vẫn chưa biết thân thế của mình, huống chỉ lần trước ông còn phái người đến bắt cóc con bé, cho dù cháu có phái bao nhiêu người đi cùng thì con bé cũng sẽ không về đâu”

“Nếu vậy con bé còn muốn như thế nào nữa? Lẽ nào phải để lão già này đích thân tới đón sao?” Nguyễn Cao Khải xụ mặt xuống, cho đến bây giờ vẫn không ai có sĩ diện lớn như vậy.

Ông ta dừng lại một chút, bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt mờ rồi nhìn thẳng anh ta ra lệnh: “Cháu đi đi, dẫn theo người đi đón con bé về đây!”

Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Ông nội, cho dù cháu đi thì con bé cũng không về đâu, không bằng… cứ để con bé ở bên ngoài đừng về nữ: “Cháu là cái đồ khốn nạn! Con bé là em gái ruột của cháu, cháu lại không để con bé về nhà à?” ông ta quát mắng té tát.

Nguyễn Cao Cường cụp mắt xuống, lồng ngực bị thứ cảm xúc phức tạp chiếm giữ, không phải là anh ta không muốn em gái trở về nhà, mà là… ngôi nhà này xứng đáng để cô trở về Anh ta thà để cô sống một cuộc sống tự do tự tại ở bên ngoài chứ không muốn cô trở về cái nơi đau khổ này.

“Cháu không đi có phải không? Vậy thì ông sẽ phái người đi!” Nguyễn Cao Khải không có chút nhẫn nại Đồng tử Nguyễn Cao Cường co lại: “Không cần đâu, cháu sẽ đi” Anh ta sợ ông nội lại phái người cưỡng ép bắt cô về, như vậy đối với cô, chỉ sợ là cô sẽ càng ngày càng chống lại nhà họ Nguyễn Cao.

“Hừ, vậy cháu mau lên! Đón con bé về đây, ông sẽ suy nghĩ lại xem có nên tha thứ cho cháu vì chuyện cháu chống đối ông trước mặt người ngoài hay không.”

Ngày hôm đó Nguyễn Cao Cường đã dùng súng để ép ông ta thả người trước mặt Hà Tuấn Khoa, ông ta tức giận đến nỗi sau khi về nhà suýt chút nữa đã rút anh ta ra khỏi vị trí gia chủ.”

Đáy mắt Nguyễn Cao Cường hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Ông nội, nếu em ấy không đồng ý trở về, ông đừng ép em ấy có được không?”

Nét mặt Nguyễn Cao Khải nghiêm lại: “Vẫn chưa đến lượt cháu đưa ra yêu cầu với ông! Chỉ cần là người nhà họ Nguyễn Cao thì đều phải về!” giọng điệu hoàn toàn không có sự thương lượng, “Cháu có thể cút đi rồi, ông muốn nghỉ ngơi” Ông ta không khác khí vẫy tay đuổi người.

Nguyễn Cao Cường biết nói nhiều cũng vô dụng, không biết phải làm sao thở dài một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.

Đứng ở trước cửa phòng, bên ngoài bầu trời u ám như chính tâm trạng anh ta lúc này.

“Em Tư, em ở nhà à?” tiếng nói bên cạnh vang lên.

Nguyễn Cao Cường quay đầu lại nhìn, là anh hai Nguyễn Cao Ngạo, nhìn thấy có người đến anh ta bèn giấu đi vẻ mặt lúc nấy, khôi phục lại vẻ lãnh đạm trước đó: “Anh Hai đến thăm ông nội sao?” Ông cụ vừ ngủ rồi, anh đừng vào trong”

*Ồ, vậy sao? Xem ra anh đến không đúng lúc rồi”

“Em còn có việc, không tiếp đón anh được” nói rồi cất bước đi, phía sau vọng tới một câu nói: “Em Tư, nghe nói hai hôm trước em vì một người phụ nữ mà chọc cho ông nội nổi giận?”

Bây giờ người trên kẻ dưới nhà họ Nguyễn Cao ai mà không biết chuyện anh ta cầm súng đe dọa Nguyễn Cao Khải.

Nguyễn Cao Cường đương nhiên nghe nói đầu tiên rồi, người phụ nữ đó chính là Lâm Hương Giang, anh ta đoán không sai, tình cảm của em Tư đối với người phụ nữ này không bình thường.

Bước chân Nguyễn Cao Cường dừng lại, đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo, quay đầu nhìn về phía người anh trai cùng cha khác mẹ đang ngồi xe lăn: “Anh Hai, em có vài lời muốn nhắc nhở anh, đừng tìm em ấy để làm phiền, em ấy không phải là người anh có thể đụng vào.”

Anh ta đã sớm điều tra ra, lần trước công.

trường xảy ra chuyện, hơn nữa quản đốc Tài còn cố tình vu cho thiết kế của Lâm Hương Giang có vấn đề nên đã hại chết người, hoàn toàn là do anh Hai một tay sắp đặt.

Anh Hai ra tay với Lâm Hương Giang, thực ra là đang gián tiếp hại anh ta.

Nguyễn Cao Ngạo giả vờ nghe không hiểu: “Em nói cái gì thế? Sao anh nghe không hiểu nhỉ?”

“Em biết anh có thể hiểu, hôm nay em chỉ nói vậy thôi nhưng mong anh Hai hãy ghi nhớ” Nguyễn Cao Cường bỏ lại lời nói ngay lập tức bước lớn rời đi.

Nguyễn Cao Ngạo oán hận nhìn chăm chằm theo bóng lưng anh ta, phút chốc tay nắm chặt vào tay vịn xe lăn, trong đầu dâng lên suy nghĩ độc ác.

“Nguyễn Cao Cường, rồi sẽ có một ngày mày phải cầu xin tao tha thứ!”

Chương 224: Thân thế

Lâm Hương Giang cuối cùng cũng chấp nhận sự sắp xếp của Hà Tuấn Khoa, cô quay về tập đoàn Khoa Đăng làm việc, dù sao mọi người cũng chuyện kết hôn của bọn họ, cô không cần phải giấu diếm nữa Hà Tuấn Khoa vốn dĩ muốn sắp xếp cho cô làm thư ký, như vậy thì anh mới có thể để ý cô hai mươi tư giờ một ngày.

Nhưng bị cô từ chối.

Cô dựa vào mổi quan hệ của anh để vào công ty đã rất quá đáng rồi, không muốn đi mà không làm việc, cô vẫn muốn làm nhà thiết kế. May mà Hà Tuấn Khoa không cố ép, đồng ý cho cô đến đưa tin ở phòng thiết kế.

Lâm Hương Giang vừa hoàn thành xong bản phác họa thiết kế thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy cuộc gọi đến là tên của Nguyễn Cao Cường, cô chần chừ một lát rồi bắt máy.

*A lô?

“Giang, bây giờ cô có tiện không? Tôi muốn gặp cô một lát, có chút chuyện muốn nói với cô.”

Nghe giọng điệu của anh ta hình như là có chuyện quan trọng.

Lâm Hương Giang xem giờ, đúng lúc có thể gặp anh.

“Được, tôi đợi anh ở quán cà phê gần công ty”

Tắt điện thoại, cô có chút bàng hoàng, mặc kệ những người khác ở nhà họ Nguyễn Cao đối với cô như thế nào nhưng chí ít thì Nguyễn Cao Cường đối với cô cũng không tệ.

Mặc dù khi trước anh không cho cô một lý do nào mà đã đuổi việc cô, có lẽ anh ta có nỗi khổ riêng, Nghĩ tới bản thân đến tận bây giờ vẫn chưa thật sự hiểu anh ta, đột nhiên cô cảm thấy anh ta còn là người khó hiểu hơn cả Hà Tuấn Khoa.

Đến quán cà phê, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy anh ta.

Cô liền đi tới, anh ta đã gọi cho cô một cốc capuchino mà cô hay uống.

Lâm Hương Giang ngồi xuống, thấy trán anh ta cau lại, xem ra thật sự có chuyện quan trọng rồi.

“Anh tìm tôi là muốn nói điều gì? Có phải là vì chuyện tại sao ông nội anh lại bắt cóc tôi không?” Đến bây giờ, cô thật sự không muốn tha thứ cho hành động của ông ta.

Hơn nữa trong lòng cô luôn băn khoăn không biết ông ta vì sao lại lấy máu của cô.

“Đúng, tôi muốn nói với cô chuyện này”

Nguyễn Cao Cường gật đầu.

Lâm Hương Giang không uống cà phê mà nhìn thẳng anh ta đợi anh ta giải thích.

©ó lẽ đang là giờ làm việc nên trong quán không có khách, âm nhạc trong quán nhẹ nhàng trầm bổng, Nguyễn Cao Cường nhìn cô vẫn có chút khó mở lời.

Qua một lúc anh ta mới lên tiếng: “Giang, cô có từng nghĩ thực ra bố của cô không phải là bố đẻ không?”

Lời này của anh ta khiến cho Lâm Hương Giang có chút mơ hồ, cặp lông mày thanh tú nhíu lại: “Anh đang nói gì cơ?”

“Là… Bố của cô chỉ là bố nuôi, cô và ông ấy không có quan hệ huyết thống, cô chỉ là đứa trẻ được ông ấy nhận nuôi.”

Nét mặt Lâm Hương Giang trở nên nghiêm túc: “Nguyễn Cao Cường, chuyện này không thích hợp để nói đùa đâu.”

“Tôi không nói đùa, tôi chỉ đang nói sự thật cho cô thôi, cô và Lâm Quang Hòa không phải là quan hệ bố con, bố mẹ đẻ của cô là người khác.”

Lâm Hương Giang thấy thật buồn cười: “Được thôi, vậy anh nói xem bố mẹ đẻ của tôi là ai?”

“Trên người cô không phải là luôn đeo một miếng ngọc bội sao?”

*Ừ, đúng vậy, miếng ngọc bội của tôi bị ông nội anh cướp đi rồi, anh hỏi ông ta xem bao giờ trả lại cho tôi?” Đó là di vật bố cô để lại, cho dù hôm nay Nguyễn Cao Cường không đến tìm cô cô cũng sẽ đến nhà họ Nguyễn Cao hỏi Nguyễn Cao Khải để đòi lại.

“Miếng ngọc bội đó không đòi lại được nữa rồi.”

Tại sao? Lẽ nào ông nội anh còn muốn cưỡng đoạt đồ tư nhân sao?”

Lão già Nguyễn Cao quá là xấu xa Ánh mắt Nguyễn Cao Cường chăm chăm nhìn cô đột nhiên trở nên phức tạp: “Cô thật sự muốn điều tra đó là đồ của ai… Thật ra đó là đồ thuộc về nhà họ Nguyễn Cao.”

Lâm Hương Giang không dám tin, trừng mắt nhìn anh ta tức giận nói: “Sao cơ? Bây giờ ngay cả anh cũng vô lý giống như lão già Nguyễn Cao sao?”

Đồ bố để lại cho cô sao có thể thuộc về nhà họ Nguyễn Cao được?

Thật là hoang đường!

“Tôi từng nói với cô, trên miếng ngọc bội có khắc chữ và ký hiệu, đó là hai chữ Nguyễn Cao khắc theo kiểu chữ triện được tổ tiên nhà họ Nguyễn Cao lựa chọn, ký hiệu là tượng trưng của nhà họ Nguyễn Cao, miếng ngọc bội đó là tín vật của nhà họ Nguyễn Cao, năm đó ông nội truyền lại cho bố mẹ tôi, sau này tín vật bị mất tích đồng thời em gái của tôi Nguyễn Cao Ánh cũng mất tích”

Nghe anh ta nói, vẻ mặt Lâm Hương Giang hoảng hốt, ngập ngừng một lát mới cười nói: “Anh đừng nói với tôi, tôi chính là đứa em gái bị thất lạc đó của anh chứ?”

Khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Cao Cường không có sự ấm ấp như bình thường mà là sự nghiêm túc nhìn cô nói: “Đúng, em chính là em gái Nguyễn Cao Ánh của anh”

Thấy anh ta nghiêm túc như vậy, nụ cười trên gương mặt cô hơi thu lại nhưng vẫn không tin những lời anh ta nói “Anh nhầm rồi, tôi không phải là em gái anh, không có quan hệ gì với nhà họ Nguyễn Cao cả, bố mẹ tôi chỉ có một thôi.” Mặc kệ lời anh ta nói có thật hay không cô cũng không thể nào chấp nhận được.

Nhất là nghĩ tới những người khác của nhà họ Nguyễn Cao, từng người một đều không có ý tốt với cô, cô càng không thế chấp nhận.

Còn cả lão già Nguyễn Cao đó nữa, cứ nghĩ đến gương mặt già nua u ám đó cô lại cảm thấy lạnh sống lưng, muốn cô gọi ông ta là ông nội, cô không làm được.

“Anh biết em không muốn chấp nhận nhưng sự thật chính là như vậy, hôm đó ông nội bảo bác sĩ Việt lấy máu của em chính là để cầm đi xét nghiệm, kết quả xét nghiệm cho thấy em là người của nhà họ Nguyễn Cao chúng ta, nếu em không tin, anh có thể cầm kết quả đến..”

“Đủ rồi! Anh đừng nói nữa!” Lâm Hương Giang bỗng cắt ngang lời anh ta nói, tay cầm cốc cà phê hơi run run.

Cho dù trong lòng có không tin, không chấp nhận nhưng cô cũng không khống chế nổi cảm xúc hoang mang.

“Nếu như đây là chuyện hôm nay anh muốn nói với tôi, vậy thì tôi biết rồi nhưng tôi sẽ chủ động quên đi, mong rằng sau này anh đừng nhắc lại nữa” Nói xong cô liền đứng dậy nói tiếp: “Cảm ơn anh đã mời tôi uống cà phê”

Vừa xoay người bước đi thì Nguyễn Cao Cường gọi cô lại: “Đợi đã”

Lâm Hương Giang dừng lại nhưng không quay đầu.

“Anh đến đây không chỉ để nói về thân thế của em mà còn muốn hỏi em có muốn cùng anh về nhà họ Nguyễn Cao không Mặc dù trong lòng anh ta sớm đã biết câu trả lời, cô ngay cả bản thân là ai còn không muốn chấp nhận, sao có thể quay về với anh ta? Nhưng anh ta vẫn phải hỏi, nghe thấy chính miệng cô từ chối mới có thể hết hy vọng.

Lâm Hương Giang vẫn y như cũ không quay đầu lại: “Tôi nói rồi tôi với nhà họ Nguyễn Cao không có quan hệ gì hết”

“Anh có thể không ép buộc em quay về nhưng ông nội thì khác, ông sẽ cho người đến đón em đấy”

Cuối cùng cô không chịu được nữa xoay người lại, cảm xúc bất ổn: “Tôi không nhận ông ta, ông ta còn có thể như nào được chứ?”

Nguyễn Cao Cường cũng đứng dậy: “Chỉ bãng… Em gặp ông rồi từ chối thẳng mặt?”

Lâm Hương Giang nắm thành nắm đấm, vất vả lắm mới nén được cơn tức giận trong lòng xuống: “Cũng được, nói một lần cho rõ ràng, tránh việc ông ta lại tìm đến gây phiên phức”

Lúc này, cô không hề vui vì mình trở thành cháu gái nhà họ Nguyễn Cao, ngược lại còn vô cùng khó chịu.

Sau khi kết thúc cuộc hẹn với Nguyễn Cao Cường, cô rời khỏi quán cà phê.

Hốt hoảng quay về công ty, trong lòng tự nhủ hết lần này đến lần khác là đừng nghĩ nữa nhưng vẫn không có cách nào để bình ổn lại cảm xúc.

“Sao mình lại là em gái của nguyễn Cao Cường chứ?”

Trò đùa này quá đáng quát Vừa định bấm thang máy thì thang máy chuyên dụng bên cạnh đột nhiên mở ra, bóng dáng người đàn ông cao lớn bước ra, trông thấy cô không nhịn nổi mà cau mày: “Thời gian làm việc, em ra ngoài làm gì?”

Không nghĩ rằng sẽ gặp Hà Tuấn Khoa, cô vội vàng giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, gượng cười với anh: “Em… Hơi đói bụng, ra ngoài mua đồ ăn”

Cô không giỏi nói dối, nhất là kiếm cớ như này rất dở.

Hà Tuấn Khoa nheo nheo đôi mắt đen láy: “Có phải em cảm thấy bây giờ đã là vợ sắp cưới của anh rồi nên có thể muốn làm gì thì làm ở công ty?”Có nhân viên nào trong lúc làm việc đói bụng lại có thể ra ngoài mua đồ ăn chứ?

Chương 225: Bây giờ em là người của anh

Lâm Hương Giang lúng túng, biết anh đang cố tình trêu chọc và hoàn toàn không tin lời nói của cô.

Cô cụp mắt xuống, trong lòng cũng không muốn để cho anh biết chuyện cô vừa gặp Nguyễn Cao Cường, nhất là chuyện Nguyễn Cao Cường nói cô là Nguyễn Cao Ánh.

Ngay từ giây phút bước ra khỏi quán cà ,, cô đã đưa ra quyết định của mình, mặc kệ lời nói của Nguyễn Cao Cường là thật hay giả thì cô cũng không quay về nhà họ Nguyễn Cao.

Cho dù là trước đây hay là sau này, cô sẽ chỉ là Lâm Hương Giang chứ không phải là Nguyễn Cao Ánh nào đó, Bờ môi mỏng của Hà Tuấn Khoa hơi mím lại vẫn đang chăm chú nhìn cô cười như: không cười, cô vội vàng giấu đi thứ cảm xúc phức tạp vào trong lòng, đưa tay túm vào góc áo của anh cố tình nũng nịu: “Anh nói đã em là vợ chưa cưới của anh rồi, sau này sẽ là bà chủ của cái công ty này, em đói bụng muốn đi ăn chút đồ mà cũng không được? Anh đành lòng để em bụng đói làm việc sao?” Sau đó nháy mắt với anh.

Cô rõ ràng là đang nói dối, cho dù không nói anh cũng biết cô đi đâu.

*Đi uống cà phê với Nguyễn Cao Cường à”

Ánh mắt Lâm Hương Giang lóe lên một cái, thấy anh hoàn toàn năm bắt được mọi hành tung của cô, thật sự cảm thấy có chút khó chịu.

Cô cũng hiểu, anh phái vệ sĩ đi theo là để bảo vệ cô.

Nhưng cô nghĩ, hiện tại không cần vệ sĩ lúc nào cũng đi theo mình nữa, suy cho cùng cô cũng đã biết được vì sao lão già Nguyễn Cao Khải bắt cô.

“Thật vô vị, có phải là sau này em đi vệ sinh họ cũng sẽ báo cáo cho anh không?”

Người đàn ông nhướn mày, cố làm ra vẻ trang nghiêm nói: “Ừ… Nếu em bị rơi xuống hố họ sẽ phải báo cáo.”

“Anh mới rơi xuống hố đấy!” Anh rủa cô như như thế sao?

Nét mặt người đàn ông không cười, nâng căm cô lên hỏi: “Vậy em nói xem, cà phê Nguyễn Cao Cường mời uống có ngon không?”

Người đàn ông này bụng dạ lại hẹp hòi không phải chỉ là uống một cốc cà phê thôi sao, sao phải tính toán như vậy chứ?

Cô cố tình ghé sát vào trước mặt anh cười nói: “Ngon lắm!”

Hà Tuấn Khoa cười lạnh một tiếng: “Một cốc cà phê đã có thể mua được em rồi?

Đừng quên là người nhà họ nguy hiểm như thế nào.”

“Đúng rồi, lần này anh ta mời em đi uống cà phê là để xin lỗi, ông nội anh ta cho răng em là bạn gái anh ta cho nên cố ý bắt em để hăm dọa, bây giờ hiểu lâm đã được hóa giải rồi, sau này ông nội anh ta sẽ không tìm em làm phiền nữa”

Ánh mắt trầm lặng của Hà Tuấn Khoa chăm chú nhìn cô vài giây rồi mới lên tiếng: “Đơn giản vậy thôi sao?”

Ông giời Nguyễn Cao làm lớn chuyện cho người đến bắt cóc cô, chỉ đơn giản là để dọa cô?

Cách nói này không khỏi gượng ép quá…

Lâm Hương Giang biết suy nghĩ của người đàn ông này rất tinh tế mà cô lại không giỏi nói dối nên rất dễ bị anh nhìn thấu.

Chủ động khoác lấy cánh tay anh: “Vâng, em nghe xong cũng muốn mảng người, lão già Nguyễn Cao thật sự quá đáng, thảo nào Nguyễn Cao Cường không dám yêu đương!”

Cuối cùng khuôn mặt Hà Tuấn Khoa cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: “Xem em còn dám nói là bạn gái của anh ta không”

“Bây giờ em nói cũng chẳng ai tin, ai mà không biết bây giờ em là người của anh rồi”

Dứt lời xong cô mới cảm thấy kỳ lạ, ngước mắt lên thì nhìn thấy ánh mắt sâu sắc của người đàn ông đang nhìn mình chăm chằm, gương mặt cô hơi nóng lên.

Khuôn mặt người đàn ông bỗng tiến lại gần, còn chưa kịp phản ứng, đôi môi anh đã hôn lên môi cô một cái: “Anh thích em nói câu này, em chính là người của anh”

Bàn tay chống trên ngực anh, khuôn mặt càng ngày càng nóng, cô cố tình đấm anh một cái: “Anh bớt đắc ý lại, em mới chỉ là vợ chưa cưới mà thôi, chưa kết hôn vẫn không được tính”

Lần này Hà Tuấn Khoa thật sự cười rồi, trên khuôn mặt khôi ngô giống như có vầng sáng, anh tuấn đến chói mắt: “Chuyện này quá đơn giản? Không phải chỉ là hôn lễ thôi sao, về nhà chọn ngày tổ chức.”

“Hả? Nhanh vậy ? Em… Không phải ý này..” Lúc này đổi lại là sự ngạc nhiên cho cô.

“Sao thế? Lẽ nào em muốn đổi ý sao?”

Ánh mắt anh nheo lại, lộ ra chút nguy hiểm đáng sợ.

Lâm Hương Giang cười một tiếng, vội vã xua tay: “Không phải, không phải, chỉ là em cảm thấy nhanh quá”

“Không nhanh đâu, con trai chúng ta đều đã lớn và làm được mọi việc rồi “

Lâm Hương Giang không còn lời nào để nói.

“Hơn nữa chúng †a cũng nên suy nghĩ đến việc sinh thêm em gái cho thằng bé rồi.

Người đàn ông dường như đã lên hết kế hoạch cho mọi thứ.

Khóe mắt Lâm Hương Giang giật một cái: “Ai nói muốn sinh con chứ?”

“Hử? Em không sinh con với anh còn muốn sinh với người đàn ông nào khác sao?”

“Anh…” nói chuyện với anh không thông rồi!

Hà Tuấn Khoa thấy cô sắp phát điên lên, đáy mắt hiện lên ý cười rồi chuyển chủ đề: “Nói như vậy, Nguyễn Cao Cường đến để xin lỗi em mà chỉ uống cà phê thôi là quá rẻ cho thẳng nhóc này, phải để cậu ta đặt một bữa tiệc đắt nhất, ở trước mặt anh xin lỗi em”

Xin lỗi trước mặt ? Thật ra anh rất muốn nhìn thấy vẻ bối rối của Nguyễn Cao Cường.

Lâm Hương Giang đã cố tình lựa thời gian để tránh Hà Tuấn Khoa và vệ sĩ của anh, hẹn thời gian cùng Nguyễn Cao Cường đến nhà họ Nguyễn Cao gặp ông nội anh ta.

Có một số chuyện giải quyết càng nhanh càng tốt.

Cùng Nguyễn Cao Cường bước vào cổng nhà họ Nguyễn Cao, nói thật vì chuyện lần trước nên Lâm Hương Giang đến đây sẽ có chút ám ảnh.

Nhất là sau khi biết được người phái sát thủ đến lấy mạng của cô là Nguyễn Cao Khải, cô càng không muốn gặp ông ta.

Nếu không phải Nguyễn Cao Cường nói cô không về nhà họ Nguyễn Cao thì ông ta sẽ phái người đến quấy rầy cô thì cô tuyệt đối sẽ không về.

Bước vào phòng khách, chị Khánh bảo bọn họ ngồi xuống trước, chị ấy đi mời ông ta xuống.

Sau khi hai người ngồi xuống, người giúp việc rót trà cho họ.

Nguyễn Cao Cường nghiêng đầu nhìn cô nhắc nhở: “Ông nội tính tình khá nóng nảy, nói chuyện không tránh khỏi nói những lời không hay, mong em thứ lỗi.”

Lâm Hương Giang đã gặp Nguyễn Cao.

Khải một một lần và có ấn tượng rất xấu về ông ta, cô định nói chuyện rõ ràng rồi sẽ rời đi.

Một lát sau, chị Khánh cùng đi với một ông cụ gầy yếu xuất trước mặt họ.

Nguyễn Cao Khải vừa bước tới, ánh mắt già nua sắc bén quét về phía Lâm Hương Giang.

Trong phút chốc dường như cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Lâm Hương Giang ngẩng đầu lên nhìn ông ta.

Mặc dù ông ta vẫn mang đến cho người khác cảm giác ớn lạnh u ám đến kinh khủng nhưng cô đã không còn sợ ông ta nữa, khó tránh khỏi còn chút căng thẳng, tay hơi nắm chặt vào góc áo.

Chị Khánh dìu Nguyễn Cao Khải ngồi xuống, vừa hay ngồi đối diện Lâm Hương Giang và Nguyễn Cao Cường.

Gương mặt già nua của Nguyễn Cao Khải u sầu nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện: Nghe Cao Cường nói cháu không muốn về nhà họ Nguyễn Cao, không muốn nhận chúng ta là người thân.”

Lâm Hương Giang hít một hơi rồi nói: “Ông cụ Nguyễn Cao, tôi tên Lâm Hương Giang và tôi không có quan hệ với nhà họ Nguyễn Cao”

Hôm đó Nguyễn Cao Cường nói với cô về thân thế của mình, sau khi nghe xong chỉ cảm thấy hoang đường cho nên cũng chưa hỏi xem bố mẹ ruột của cô là ai, năm đó cô làm sao lại mất tích?

Trong lòng không muốn biết những chuyện này tự nhiên sẽ gạt đi Nguyễn Cao Cường hừ lạnh một tiếng: “Lẽ nào Cao Cường chưa nói tên cháu là Nguyễn Cao Ánh, thắng bé là anh ruột cháu còn ông là ông ruột của cháu sao?”

Chị Khánh đặt tờ báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống xuống trước mặt Lâm Hương Giang.

Cô cụp mắt xuống nhìn lướt qua chứ không xem kỹ: “Các ông không cần phải cho tôi xem cái này, cho dù kết quả là thật hay giả, tôi vẫn chỉ là Lâm Hương Giang, người bố duy nhất đã mất của tôi, hiện tại không có bất kỳ người thân nào cả.”

“Đồ khốn nạn! Đây là mày đang rủa chúng tao chết phải không? Tính khí nóng nảy của Nguyễn Cao Khải nổi lên, tức giận quát lớn.

Chị Khánh vội vàng bưng nước lên cho.

ông ta để ông ta nguôi giận.

“Ông nội, ông tuổi đã cao rồi không nên nổi cáu như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu ạ” Nguyễn Cao Cường không nhịn nổi việc ông ta mắng Lâm Hương Giang như vậy.

Nguyễn Cao Khải hất văng cốc nước chị Khánh bưng đến, tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Mày là thãng nhãi đần độn, tao vẫn chưa truy cứu trách nhiệm của mày đâu, mày khuyên con bé quay về như này sao?”

“Không phải việc của anh ấy, hôm nay tôi đến đây là muốn nói cho rõ ràng, tôi không phải là Nguyễn Cao Ánh cũng sẽ không về cái ngôi nhà không bình thường mà còn máu lạnh này, xin ông sau này đừng cho người đến làm phiền tôi”

Lời này của Lâm Hương Giang càng khiến cho sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi.

Chương 226: Hôn em được không?

“Cô nói cho rõ ràng đi, nhà Nguyễn Cao chúng tôi chỗ nào không bình thường, chỗ nào mà máu lạnh?”

Nguyễn Cao Khải cố gắng đè xuống cơn giận đang cuồn cuộn dâng lên, lạnh lùng nghiêm nghị hỏi Lâm Hương Giang bĩu môi: “Nếu mà là nhà bình thường người ta cũng không phải không nói không răng đã cho người bắt tôi đến đây, nếu như không phải máu lạnh cũng không đến mức thuê sát thủ lấy mạng tôi đúng không?”

Một câu chất vấn làm Nguyễn Cao Khải á khẩu, ông ta cố gắng giữ vững cái mặt mo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.

Toàn bộ không khí trong phòng khách dưới áp lực kinh người này dường như đóng băng lại, ngay cả Nguyễn Cao Cường đầu lông mày cũng đã nhíu chặt ,không nói lời nào.

Anh không ngờ Lâm Hương Giang lại to gan lớn mật dám nói mấy lời này trước mặt ông nội.

Bàn tay khô gầy của Nguyễn Cao Khải nằm chặt lấy thành ghế dựa bằng gỗ lim, hơi thở có chút gấp gáp, sống đến từng này tuổi lần đầu tiên trong đời có người dám nói ông ta không bình thường lại còn máu lạnh.

Qua một lúc lâu, ông ta mới lạnh lùng nói: “Một con nhóc như cô thì biết cái gì?

Không cứng rắn, không thủ đoạn cô cho rằng nhà Nguyễn Cao còn có thể có địa vị như ngày hôm nay?”

“Mấy chuyện này tôi không có hứng thú, ông không cần phí lời.’ Lâm Hương Giang lạnh nhạt nói.

Nguyễn Cao Khải thấy cô không thèm để ý thì tức giận hừ lạnh: “Cô có căm ghét nó thế nào thì đây cũng là nhà cô, trên người cô đang chảy chính là dòng máu của nhà Nguyễn Cao này, cô không muốn thừa nhận cũng không được”

“Được, vậy tôi hỏi ông nếu tôi đã là người nhà Nguyễn Cao các người thì tại sao năm đó lại vứt bỏ tôi?”

Cô chỉ đơn giản là tò mò muốn biết thôi, nhưng không nghĩ đến lúc cô hỏi điều này Nguyễn Cao Khải lại không dám nói gì.

Mà ngay cả Nguyễn Cao Cường cũng thay đổi sắc mặt, dường như chuyện cô mất tích khi ấy còn có bí mật nào đó mà bọn họ.

kiêng kị không dám nói ra ngoài.

“Các người sao lại im hết rồi? Khó nói quá hả?”

Cũng không biết cô chọc Nguyễn Cao Khải chỗ nào, ông ta đột nhiên đập tay xuống bàn quát lớn: “Cô thật sự không muốn quay về nhà Nguyễn Cao, không muốn giữ thân phận cháu gái của tôi sao?”

Lâm Hương Giang nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, anh ta từ đầu đến cuối không nói một lời giống như nhiệm vụ hôm nay chỉ là đưa cô đến gặp ông nội, ngoài ra không có việc gì khác.

Anh ta cũng không hỏi cô muốn về nhà không và cũng không hề có ý giữ cô ở lại thật là kì lạ.

Cô lại quay lại nhìn ông cụ, không chút do dự trả lời: “Đúng vậy, tôi không muốn.”

Nguyễn Cao Khải mặt càng ngày càng đen, lạnh lùng nói: “Vậy cô có dám thề không, ngày hôm nay cô ra khỏi cửa lớn nhà Nguyễn Cao thì từ nay về sau dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến nhà Nguyễn Cao, cô cũng không còn bất cứ quan hệ nào với người nhà Nguyễn Cao nữa.”

“Ông nội!”

Nguyễn Cao Cường rốt cuộc không nhịn được mở miệng, những lời này quá quyết liệt, sao ông nội có thể bắt cô thề như vậy?

Lâm Hương Giang tỏ vẻ không sao cả: “Chỉ cần sau này ông đừng đến làm phiền tôi, thề một câu có gì mà không dám?”

Vốn dĩ cô cũng không muốn cùng cái nhà này có bất cứ quan hệ “Vậy bây giờ cô thề ngay đi” Nguyễn Cao Khải hạ quyết tâm, dù sao cũng chỉ là một đứa cháu gái muốn đi thôi, ông quan tâm nhiều như vậy làm gì?

Đúng như cô nói, ông ta rất máu lạnh, cả đời này cũng chưa từng bị ai áp chế, cũng không bị tình cảm ràng buộc, không cần quan tâm cô có muốn về hay không.

Nhìn thấy Lâm Hương Giang muốn thề vĩnh viễn không bước vào nhà Nguyễn Cao và hoàn toàn cắt đứt quan hệ, Nguyễn Cao Cường vội giữ cô lại: “Lâm Hương Giang…”

Dù nói như thế nào cô cũng là em gái anh ta.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hình như hiểu được ý của anh, cô võ võ tay anh nói: “Không sao, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt.”

“Không được, cô đã thề thì cũng đừng nghĩ có bất kì quan hệ gì với người nhà Nguyễn Cao, nhất là nó nếu không thì sao còn gọi là cắt đứt quan hệ?” Nguyễn Cao Khải tàn khốc nói.

Lâm Hương Giang không nhịn được lại chửi thầm lão già Nguyễn Cao đúng là đồ điên, đồ máu lạnh.

Cô nhìn Nguyễn Cao Cường có chút thương hại, phải lớn lên trong cái nhà này còn bị ông già kia hành hạ thật đáng thương.

Nguyễn Cao Cường lúc này cũng đã tỉnh táo lại, ngay từ đầu anh đã không muốn Lâm Hương Giang quay về đây, nếu cô có thể được tự do, vui vẻ sao anh phải ngăn cản làm gì.

Anh rút tay về: “Được rồi, sau này chúng ta cũng đừng qua lại.”

Nhiều năm không gặp cũng không có tin tức gì anh vẫn có thể chịu được thì sau này cứ xem như chưa từng tìm được cô em gái này là xong.

Lâm Hương Giang nhìn nét mặt tổn thương của anh bỗng cảm thấy thật khó chịu.

Cho dù anh không phải anh trai cô mà chỉ là một người bạn bình thường thì ít nhiều cũng có chút tình cảm… Giờ cô chỉ có thể nói xin lỗi anh: “Nguyễn Cao Cường, rất xin lỗi…”

“Đi thôi, cô đi đi… Nguyễn Cao Cường nhằm mắt lại nói.

Lâm Hương Giang cũng không chần chừ, trước mặt Nguyễn Cao Khải phát thề sau đó chuẩn bị quay người rời đi.

Liếc mắt nhìn Nguyễn Cao Cường lần cuối rất muốn nói gì đó với anh nhưng lại không biết phải nói gì lúc này, chỉ thấy tim mình đau nhói.

Lúc biết mình có một người anh trai thật ra cô đã rất vui nhưng còn chưa kịp làm quen thì sau này bọn họ đã không thể qua lại. Chỉ có thể nói duyên phận anh em này quá mỏng manh.

Bắt buộc bản thân không nhìn anh nữa, cô đè xuống nỗi buồn trào dâng trong lòng bước đi.

“Tôi tiễn cô” Nguyễn Cao Cường bỗng dưng đứng lên.

“Đứng lại, để cô ta tự đi” Nguyễn Cao Khải lên tiếng ngăn cản.

Lâm Hương Giang dừng bước quay lại nhìn anh, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Anh, có duyên sẽ gặp lại…”

Vừa dứt lời cô đã vội bước đi, cô sợ nếu còn dừng lại trái tim sẽ càng khó chịu.

Nguyễn Cao Cường giật mình đứng đó nhìn cô vội vã rời đi, hình như một chớp mắt trước cô đã gọi anh ta là… Anh!

Lâm Hương Giang hai ngày nay tâm trạng không tốt, mặc dù đã như mong muốn chấm dứt sự quấy rầy của nhà Nguyễn Cao, nhưng thỉnh thoảng cô lại nghĩ tới… Anh trai Nguyễn Cao Cường của mình, tới cha mẹ cô, không biết bây giờ họ thế nào?. Nghĩ đến lí do vì sao mình có thể đi lạc?

Đêm nay Hà Tuấn Khoa tiếp khách hàng hơi trễ, lúc trở về phòng trọ hẳn nhìn thấy cô ngồi cuộn mình lọt thỏm trong chiếc ghế sô pha, im lặng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Không biết suy nghĩ gì mà hắn về tới nhà mà cô vẫn chưa phát hiện ra.

Nhìn cô từ xa không hiểu sao lại có cảm giác cô rất cô đơn, trong trẻo, lại lạnh lùng.

Hắn cau mày lại, đúng là không thích cô như vậy chút nào.

Đang suy nghĩ thất thần bỗng nhiên cô bị ôm lại từ phía sau, rơi vào một vòng tay ấm áp. Hản ghé vào tai cô, giọng nói êm ái trầm thấp: “Đang nghĩ cái gì vậy?”

Không thể không thừa nhận, dựa vào lòng hẳn luôn làm cô cảm thấy rất an toàn, ở bên trong không tự giác sẽ sinh ra ỷ lại.

“Nhớ anh… Mà sao anh về muộn vậy?”

Lâm Hương Giang giấu đi suy nghĩ trong lòng, ngửa đầu nhìn anh nở một nụ cười xinh đẹp.

Hắn ôm lấy eo cô thuận thế áp cô trên ghế sa lon, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt của cô, giọng nói trở nên khàn khàn gợi cảm: Nói vậy chúng ta đúng là có suy nghĩ giống nhau, cả buổi tối nay lúc nào anh cũng nghĩ tới em”.

Nói xong hẳn nâng chiếc cảm tinh xảo của cô lên, ánh mắt sâu thảm. “Em nói đi, có phải em cho anh uống thuốc gì rồi đúng không?”.

Lâm Hương Giang khẽ bật cười.

“Em mà có bản lĩnh như vậy nhất định sẽ làm anh đối với em một lòng một dạ, cả đời chỉ tốt với một mình em, vĩnh viễn cưng chiều em, quan trọng nhất là không thể vứt bỏ em…’ “Ngốc quá, sao anh vứt bỏ em được.”

Không biết có phải ảo giác hay không, hẳn cảm thấy cô gái trong lòng mình có gì đó đã thay đổi.

Lâm Hương Giang cũng không biết tại sao mình lại lo lẳng không yên như vậy.

Cô luồn hai tay qua cổ hẳn, nhìn hắn thật lâu rồi đột nhiên hỏi:” Hôn em, được không?”

Chương 227: Cho em một hôn lễ long trọng

Trên ghế sô pha, Hà Tuấn Khoa nhìn xuống cô gái dưới người mình, ánh sáng trong mắt dần tĩnh mịch, giọng nói đầy nam tính gợi cảm.

“Đêm nay sao lại chủ động như vậy hả?”

Cô gái nhướn hàng lông mày: “Anh không thích hả?”

Cô dừng lại một chút r: Không thích thì thôi”.

Lúc cô đang định rụt tay lại thì khuôn mặt đã bị hãn chế trụ, môi hãn lập tức đè xuống làm cô không kịp chuẩn bị.

*A„* Người đàn ông này trước giờ vẫn luôn bá đạo như vậy… Cô kìm lòng không được hôn đáp lại, muốn cùng hẳn dây dưa cùng một chỗ bĩu môi nói:”

Hà Tuấn Khoa có cảm giác cô ấy không giống ngày thường, hẳn rời khỏi môi cô, nhìn cô chăm chú.

“Cô gái, em có tâm sự gì vậy?”

Lâm Hương Giang hơi thở gấp gáp đang chìm đảm trong nụ hôn của hẳn, bất ngờ bị hỏi một câu như vậy liền tỉnh táo lại.

Đôi môi vừa mới hôn qua hé mở, tươi đẹp ướt át giống như cánh hoa, trong giây lát xúc động cô muốn nói với hẳn chuyện thân thế của mình nhưng đến cổ họng lại không có cách nào thốt ra.

Nếu đã cắt đứt quan hệ với nhà Nguyễn Cao cần gì phải nói với hản mấy chuyện này, chỉ tổ tăng thêm phiền não.

Trong lòng cô tự nói với mình đừng quá tham lam còn ngoài mặt thì cười hì hì nói: “Vậy anh đoán xem, em có tâm sự gì?”

Ánh mắt cô thay đổi quá nhanh, Hà Tuấn Khoa thậm chí không kịp nhìn ra bất cứ manh mối nào chỉ nghĩ có lẽ mình nghĩ nhiều quá.

Hắn nhéo nhéo mặt cô: “Lúc về anh thấy em cô đơn không vui ngồi ngẩn người ở đây, có phải cảm thấy quá cô đơn không?”

“Không bãng chúng ta nhanh chóng làm đám cưới sau đó trở về nhà anh ở, người trong nhà nhiều, khi không có con trai bên cạnh thì vẫn còn những người khác.”

Làm đám cưới sao? Chuyện này cô có thể cân nhắc, nhưng về nhà họ Hà ở…

“Quay về thì sẽ cùng chị gái anh ở cùng một chỗ sao? Anh không sợ bọn em vừa thấy mặt là cãi nhau hả?”

Hà Tuấn Khoa lông mày giật giật. “Em đừng nghĩ về chị ấy ác ý như vậy, chị ấy cũng chấp nhận em rồi.”

Lâm Hương Giang giật mình nhìn anh một lúc mới nói: “Anh nói gì cơ?”.

Hà Hàm Bội mà chấp nhận được cô sao?

Đùa kiểu gì vậy?

Hà Tuấn Khoa chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, hẳn biết thế nào cô cũng không tin “Nếu chị ấy không chấp nhận, em nghĩ anh có thể công bố chuyện em là vị hôn thê dễ vậy hả? Huống hồ gần đây chị ấy cũng đâu còn tới làm phiên em nữa, không phải Nghe anh nói vậy, Lâm Hương Giang nghĩ lại mới phát hiện gần đây đúng là không thấy Hà Hàm Bội “Sao chị ấy lại đồng ý chấp nhận em vậy?”

Một người luôn phản đối bọn họ đến với nhau bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, thử hỏi ai mà tin được.

“Chắc tại em từng hai lần cứu anh nên chị ấy bị làm cho cảm động rồi”

Lâm Hương Giang càng nghe càng mơ hồ, cô rõ ràng chỉ thay hẳn cản một vết thương thôi lẽ nào bà chị gái này lại hiểu nhầm lần cô gặp đám sát thủ nhà Nguyễn Cao phái tới? lần đó đúng là cô cũng vì hắn cản một vết thương.

“Không phải anh nói dối giúp chị mình đấy chứ?”

Lâm Hương Giang có vẻ nghỉ ngờ nhìn hản.

Nhưng Hà Tuấn Khoa không trả lời cô mà cầm bàn tay cô đưa lên miệng hôn một cái.

“Anh giúp em chuẩn bị đám cưới nhé được không?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau chăm chú toàn bộ trong đó đều là ấm áp ngọt ngào.

“Anh chuẩn bị cho em mà, sao em lại từ chối chứ?”

Cô cũng đâu có ngu, người phụ nữ nào chẳng mong chờ một đám cưới như mơ chứ?.

Đôi mắt hắn sáng lên, đó là thứ ánh sáng dịu dàng lóng lánh, đôi môi mỏng cũng không tự giác cong cong.

“Được, vậy em chờ một chút nhé anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ thật long trọng.’ Tuyên bố với tất cả mọi người cô là vợ hắn.

Lâm Hương Giang nhắm mắt lại ôm chầm lấy hẳn, trên đời này ngoài con trai cô cũng không còn người thân nào khác, kết hôn với hắn rồi có lẽ cuộc sống sẽ khác đi.

Hà Tuấn Khoa rất nhanh đã chọn xong ngày kết hôn đó là vào hai mươi tháng sau.

Hản lập tức cho thư ký đem tin tức thông báo với giới truyền thông, nếu đã hứa cho cô một hôn lễ long trọng đương nhiên phải để cho tất cả mọi người đều thấy cô hạnh phúc.

Tin tức về đám cưới của hai người nhanh chóng tràn ngập tất cả các tạp chí lớn cùng với tốc độ lan truyền vô cùng nhanh trên mạng, người người đổ xô xem tin tức dẫn tới sự quan tâm chú ý của toàn bộ người dân.

Trong lúc mọi người vẫn đang còn sôi nổi thảo luận, bên trong một bệnh viện tâm thân vùng ngoại ô, Phan Thanh Y trong bộ trang phục nhân viên phục vụ sau khi cho.

Liễu Thu Cúc uống thuốc xong thì nhìn chăm chằm vào chiếc TV treo tường Trên TV đang chiếu một chương trình giải trí, người dẫn chương trình đang buôn dưa về chuyện đám cưới sắp diễn ra của Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang.

Phan Thanh Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hận thù không ngừng trào dâng trong lòng.

Thật đáng hận mà… Lâm Hương Giang vậy mà lại kết hôn với Hà Tuấn Khoa!

Hai người đó rõ ràng đã ly hôn vậy mà không biết cô ta dùng thủ đoạn gì mê hoặc hắn cưới cô ta lần nữa?.

Nghĩ đến bản thân mình, chẳng những bị Hà Tùng Nhân ly hôn mà bây giờ còn biến thành tội phạm bị truy nã, chỉ có thể trốn trong bệnh viện tâm thần phục vụ Liễu Thu Cúc đầu óc không bình thường, cứ nghĩ đến đây thì sự thù hận lại dâng trào không cách nào tiêu tan.

Á à, Lâm Hương Giang muốn kết hôn sao? Muốn gả vào nhà giàu có hả? Chỉ cần cô ta còn ở đây thì đừng có mi.

Cô ta nhìn sang Liễu Thu Cúc đang chảy nước miếng vẻ mặt ngu sỉ ở bên cạnh. Tuy bình thường vô cùng chán ghét người mẹ chồng này nhưng hiếm khi cô ta tốt bụng như hôm nay: “Mẹ, bà có ngày hôm nay đều là vì âm Hương Giang làm hại, bà cũng rất muốn tôi giúp bà báo thù đúng không?”

“Mẹ yên tâm đi, đợi đến ngày hôn lễ đó chúng ta sẽ tặng cho cô ta một phần quà thật lớn.”

Phan Thanh Y ánh mắt bỗng trở nên âm độc, đột nhiên cô ta cười lên điên cuồng, tiếng cười đó làm người ta nổi hết cả da gà.

Trong một tiệm áo cưới, Hoàng Kiều Liên đang giúp Lâm Hương Giang lấy số đo ba vòng, cô quyết định lúc kết hôn sẽ mặc áo cưới được đặt may trong tiệm của chị em tốt nhất của mình.

“Hương Giang, cậu thật sự muốn cùng anh ta cưới lại lần nữa hả?” Hoàng Kiều Liên hỏi.

“Cũng đã công bố ra ngoài rồi, còn giả được sao?” Lâm Hương Giang mỉm cười.

“Được, cậu đã quyết định như vậy thì tớ chỉ đành chúc phúc cho cậu thôi, hy vọng lần này cậu gặp đúng người.”

Hoàng Kiều Liên đối với những chuyện xảy ra giữa hai người họ cũng không rõ lắm, nhưng ít ra cũng biết lúc đó xảy ra cái gì, Hà Tuấn Khoa có thể một lần nữa quay đầu nói rõ hắn cũng có mắt nhìn người.

Lâm Hương Giang soi mình trong gương tự nhủ với chính mình, hy vọng được như lời cậu ấy nói.

Cô cũng không có dũng khí kết hôn thêm lần nào nữa.

Nếu không phải gặp lại hắn, đời này cô cũng không muốn lấy ai.

Hoàng Kiều Liên vừa lấy xong số đo thì Hà Tuấn Khoa cũng tới nơi, hôm nay hắn có chút việc cần phải xử lí nên để cô đến đây trước.

“Anh đến rồi à” Lâm Hương Giang chào hắn.

“Ừ, sao rồi? Chọn được kiểu nào chưa?”

“Em giao cho Kiều Liên, cô ấy biết kiểu nào hợp với em nhất.”

Hà Tuấn Khoa nhìn về phía Hoàng Kiều Liên vô cùng lịch sự nói: “Vậy làm phiền cô rồi”

“Chị em tốt của mình kết hôn có gì phiên toái đâu, nhưng tôi có mấy chuyện quan trọng cần phải nói trước với tổng giám đốc.

Hà”

“Cô nói đi” Hà Tuấn Khoa cười nhạt.

Hoàng Kiều Liên cũng không khách khí nói: “Tôi tôn trọng quyết định của Hương Giang, nhưng anh đừng tưởng lấy về rồi thì có thể bắt nạt cô ấy, cô ấy không phải người không có nhà mẹ đẻ.”

Hà Tuấn Khoa hơi nhíu đầu lông mày tuấn lãng nói: “Tôi biết cô là người nhà mẹ đẻ của cô ấy, nhưng cô yên tâm. Cô ấy là người tôi thương yêu, tôi sao nỡ bắt nạt cô ấy chứ.”

Lâm Hương Giang vành tai nóng lên, không biết miệng hắn có phải mới uống mật không mà nói chuyện trơn tru dẻo quẹo.

Hà Tuấn Khoa lại nói tiếp: “Nếu cô đã là người nhà mẹ đẻ của cô ấy, vậy cô có muốn tôi chuẩn bị một phần lễ hỏi phong phú cho cô không?”

Vốn còn đang thề mỗi ngày phải bảo vệ Lâm Hương Giang, vừa nghe đến lễ hỏi mắt của Hoàng Kiều Liên đã sáng như đèn pha gật đầu liên tục: “Muốn, đương nhiên là muốn rồi.”

Lâm Hương Giang mi mắt giật giật, sao nhìn chị em tốt của mình giống như đang bán con gái vậy.

Chương 228: Chỉ dám hung dữ với phụ nữ

Hoàng Kiều Liên giúp Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa lấy số đo, lễ phục kết hôn của họ đều đặt may ở đây, theo lời Lâm Hương Giang nói thì chính là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài Đến hôm đó Hoàng Kiều Liên còn làm phù dâu cho bọn họ nên cũng làm thêm một bộ lễ phục.

“Con nuôi của tớ sao vẫn chưa tới vậy?”

Hoàng Kiều Liên nhìn đồng hồ, tan học cũng lâu rồi, cô còn phải giúp cậu nhóc làm một bộ đồ vét vì cậu bé sẽ làm hoa đồng trong hôn lễ.

“Ma ma, cha, con đến rồi.”

Vừa nhắc tới cu cậu đã đẩy cửa chạy vào, là quản gia đưa bé tới.

“Đồ vô tâm, quên mẹ nuôi con luôn rồi hả?” Hoàng Kiều Liên tức giận nói.

“Mẹ nuôi, người càng ngàng càng đẹp nha, Lâm Thanh Dương miệng giống hệt cha hẳn mở mồm là như bôi mật.

Đương nhiên Hoàng Kiều Liên trong lòng nở hoa lập tức hớn hở ôm mặt cậu nhóc hôn một cái “Con nuôi của mẹ cũng càng ngày càng đẹp trai đáng yêu nè”

Lâm Hương Giang nhìn hai người bọn họ có chút dở khóc dở cười Hà Tuấn Khoa lại có chút thương hại cậu con trai, đáng thương quá nhỏ như vậy đã bị người ta hôn.

Lâm Thanh Dương thật sự đã lớn, cậu vội vàng thoát khỏi móng vuốt của mẹ nuôi, vẻ mặt ghét bỏ: “Ai da, đừng hôn con mà.”

“Nhóc con, thơm một cái thì làm sao.”

Hoàng Kiều Liên tức giận cốc một cái lên đầu quả dưa của bé.

“Mẹ nuôi, người phải chú ý hình tượng một chút, còn nữa… Chỉ có bạn gái mới được hôn con thôi!”

“A, nhóc con có bạn gái rồi hả?”

“Bây giờ thì chưa nhưng sau này chắc chăn sẽ có.”

Nhìn cậu bé giả bộ người lớn, lạnh lùng cao ngạo có thể tưởng tượng chờ cậu lớn thêm một chút chắc chẳn giống y hệt cha mình.

Hoàng Kiều Liên cũng không thích cái bộ dạng giống Hà Tuấn Khoa này bật cười.

“Dù sao bây giờ con cũng chưa có bạn gái, mẹ nuôi thơm vài cái cũng chả sao.” Cô nói xong liền thò tay muốn ôm cậu bé.

“A a, mẹ ơi cứu con!”

Cậu nhóc chạy quanh cửa hàng trốn móng vuốt sói còn Hoàng Kiều Liên thì đuổi ở phía sau “Con có gọi rát cổ cha mẹ cũng không tới giúp con đâu, mẹ nói con nghe đừng học theo cha con giả vờ ngây thơ”

Đang nằm cũng trúng đạn Hà Tuấn Khoa liếc mắt nhìn người bên cạnh, lông mày hơi nhíu lại, duỗi tay ôm lấy eo cô, ghé sát vào tai cô nhỏ giọng hỏi: “Anh giả vờ ngây thơ hả? Em nói với cô ấy như vậy sao?”

Lâm Hương Giang tỏ vẻ vô tội: ‘Oan quá, em đâu có nói vậy bao giờ”

Bàn tay hẳn trượt xuống vỗ mông cô một cái rồi hän cản nhẹ lên tai cô. “Thật hả?”

“Anh”

Lâm Hương Giang cảm thấy lỗ tai mình như muốn bốc cháy, sao hẳn có thể làm bừa như vậy dù sao cũng đang chỗ đông người.

Cô khẩn trương nhìn xung quanh, may mắn lúc này cũng không có ai, những nhân viên khác trong cửa hàng cũng không chú ý đến bọn họ bên này.

Cô tức giận đẩy hẳn ra: “Em mà muốn nói cũng sẽ không nói anh ngây thơ mà là lưu manh!”

Hà Tuấn Khoa trong mắt tràn ngập ý cười nhưng lại giả vờ nghiêm túc nói: “Hà phu nhân, sao em lại có thể nói chồng mình lưu manh chứ?”

“Anh đúng là lưu manh”

Cô hạ giọng nói, cũng không dám nói lớn tiếng làm Hà Tuấn Khoa càng vui vẻ tùy ý.

Bên kia móng vuốt của Hoàng Kiều Liên đã bắt được cậu nhóc, cô ôm cơ thể cậu bé đang không ngừng giấy giụa trong lòng Cửa tiệm đúng lúc này bị đẩy ra, một thân hình cao ráo đi tới bất ngờ vang lên một câu trêu tức: “Cô kia, thèm đàn ông quá nên cả đứa bé cũng không bỏ qua hả?”

Hoàng Kiều Liên nghe thấy giọng nói này cơ thể không tự chủ được run lên, đôi tay cũng buông lỏng thắng bé.

Lâm Hương Giang nhìn thấy người tới chính là Nguyễn Cao Diệp, hẳn hôm nay vẫn mặc một bộ vest màu rượu đỏ làm người ta chói mắt, không giống những người đàn ông khác làn da hắn trắng nõn lại mặc quần áo vô cùng đẹp đẽ nhìn qua giống hệt bộ dáng của hồ ly tinh.

Trông hẳn lại vô cùng tuấn tú trong vô hình còn tỏa ra khí chất cao quý, dù sao thì hắn cũng là người nhà Nguyễn Cao.

Nếu Nguyễn Cao Cường là anh trai cô vậy về mặt lý thuyết Nguyễn Cao Diệp cũng là anh cô.

Cô phát hiện từ khi Nguyễn Cao Diệp xuất hiện cô bạn tốt của mình có chút gì đó kì lạ, giống như là mất tự nhiên.

“Sao anh lại ở đây?”

Hoàng Kiều Liên không còn nổi điên giống như vừa rồi nữa mà ngược lại có chút khẩn trương.

“Mẹ nuôi, người đàn ông xinh đẹp ăn mặc hoa hòe lòe loẹt này là ai vậy…?” Lâm Thanh Dương tò mò hỏi.

“Anh ta là…”

‘Cái cô kia, đây không phải con riêng của cô đấy chứ?” Nguyễn Cao Diệp cắt ngang lời cô sắp nói, chất vấn.

“Nó là con tôi” Lâm Hương Giang đi đến nhìn thẳng vào Nguyễn Cao Diệp.

Nguyễn Cao Diệp dường như đến lúc này mới phát hiện ra Lâm Hương Giang cũng ở đây còn có cả Hà Tuấn Khoa ở bên cạnh.

“À, thì ra là cô… Coi như cô thông minh, biết quấn lấy chú tư nhà tôi không có kết quả nên lại dây dưa với người đàn ông khác hả?”

Nguyễn Cao Diệp đảo mắt qua lại giữa cô và Hà Tuấn Khoa bĩu môi.

“Anh nói chuyện đàng hoàng chút đi.”

Hoàng Kiều Liên quát lớn một tiếng.

Nguyễn Cao Diệp một tay đút vào túi quần nhún nhún vai: “Tôi nói sai à”“

Sau đó anh ta lại nhìn về phía Lâm Hương Giang tỏ vẻ không thèm đếm xỉa đến nói: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô cũng may mắn thật đấy lại còn trèo được lên cành cao nhà họ Hà.”

Lâm Hương Giang cau mày muốn cãi lại thì đã bị Hà Tuấn Khoa nằm bả vai ôm vào lòng.

“Đây không phải cậu ba nhà Nguyễn Cao sao? Nghe nói cậu ba đây vô cùng đào hoa, bên người có không ít phụ nữ vây quanh.”

Hà Tuấn Khoa nở nụ cười như có như: không nói.

Nguyễn Cao Diệp không một chút khiêm tốn: “Còn phải nói… Mấy người đó đều là đám phụ nữ ham hư vinh, nhìn thấy người anh tuấn như tôi là lại quấn lấy không rời”.

Cuối cùng anh ta còn thở dài một hơi buồn bã.

“Thật ra tôi cũng không phải người lòng dạ độc ác gì vì không nỡ làm tổn thương bọn họ nên cuối cùng chỉ đành chấp nhận số phận.”

Lâm Hương Giang thiếu chút nữa không nhịn được cười, không biết… Đám phụ nữ kia mắt có vấn đề gì không?.

Hà Tuấn Khoa gật gù: “Nói cũng phải, nhà Nguyễn Cao bây giờ là chú tư anh quyết định, anh rãnh rỗi cũng không có việc gì chỉ có thể lượn lờ trong đám phụ nữ”

Nguyễn Cao Diệp lúc này mới phát hiện bị Hà Tuấn Khoa đào hố cho hẳn nhảy vào, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi.

Hà Tuấn Khoa còn cố ý thêm mắm dặm muối: “Không biết cậu ba đây có phải tiếp xúc với phụ nữ nhiều quá hay không mà cách ăn mặc cũng xinh đẹp như vậy.”

“Anh” Nguyễn Cao Diệp tức quá mà không biết cãi lại thế nào.

Ở bên cạnh xem kịch, Hoàng Kiều Liên không nhịn được nữa bật cười.

“Cười cái gì mà cười, cô im ngay cho tôi.”

Nguyễn Cao Diệp thẹn quá thành giận.

“Chú không phải là đàn ông, chỉ biết hung dữ với phụ nữ” Một đứa nhỏ như Lâm Thanh Dương cũng thấy khinh bỉ anh ta.

Nguyễn Cao Diệp đè xuống lửa giận trong lòng trừng mắt nhìn bọn họ.

“Nể tình hai người sắp kết hôn, tôi cũng không muốn cùng các người so đo nữa. Đi theo tôi.”

Anh ta đột nhiên nắm lấy tay Hoàng Kiều Liên kéo cô đi “Nguyễn Cao Diệp, anh muốn đưa cô ấy đi đâu?”

Lâm Hương Giang tưởng anh ta muốn làm khó chị em tốt của mình nên đuổi theo.

Nhưng Hoàng Kiều Liên lại quay đầu nhìn cô nói: “Hương Giang, tớ có chút việc riêng cần giải quyết với anh ta cậu đừng xen vào, lễ phục của hai người tớ sẽ lo, yên tâm đi”

“Ai da, Cậu…” Lâm Hương Giang còn muốn nói gì đó nhưng Hoàng Kiều Liên đã đi xa rồi.

Thật kì lạ, bọn họ thì có việc riêng gì chứ?.

“Để cô ấy đi đi, Nguyễn Cao Diệp gặp được cô ấy cũng không dễ'” Hà Tuấn Khoa nói.

Lâm Hương Giang biết tính khí nóng nảy của cô ấy… Nhưng nhà Nguyễn Cao cũng chẳng có ai bình thường cả, cô có chút lo lắng.

Chương 229: Anh muốn vứt bỏ mẹ con tôi?

Hoàng Kiều Liên bị Nguyễn Cao Diệp kéo đến bên cạnh xe, lợi dụng lúc anh ta mở cửa xe chuẩn bị đẩy cô vào lúc này cô mới hất được tay anh ta ra.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi cũng đâu còn nợ nần gì anh nữa”

Cô vuốt vuốt chỗ cánh tay bị nắm đau, hầm hừ nói.

Nguyễn Cao Diệp liếc xéo cô.

“Cô bảo hết là hết à? Nếu không phải tại cô làm hư quần áo của tôi làm tôi mất mặt trước nữ thần của mình, cô hại tôi tỏ tình thất bại, bây giờ còn dám trốn tránh trách nhiệm hả?”

Hoàng Kiều Liên nghe vậy thì nhìn anh ta một lượt từ trên xuống dưới cố gắng nhịn cười.

“Chà chà, không phải anh nói mấy người phụ nữ đó đeo bám anh sao? Mị lực siêu to khổng lồ như vậy sao lại tỏ tình thất bại được? Thì ra không phải tất cả phụ nữ trên đời mắt đều mù.”

Cô đột nhiên sinh ra tò mò với nữ thần trong miệng anh ta, nếu mà gặp được chắc phải cho cô ấy một tràng pháo tay khen ngợi.

Nguyễn Cao Diệp hừ lạnh: “Còn không phải là bị cô làm hại. Nữ thần của tôi yêu cầu rất cao, không chấp nhận một chút khuyết điểm nhỏ xíu nào! Vậy mà cô lại làm bẩn bộ quần áo mà tôi vất vả chuẩn bị để tỏ tình.”

“Tôi… Không phải tôi đã giúp anh xử lí rồi à, như vậy cũng không được sao?” Nếu vậy nữ thần của anh ta chỉ có thể được gọi là thánh soi rồi.

“Tóm lại cô phải phụ trách!”

Nguyễn Cao Diệp không lôi thôi lãng nhằng nữa túm cô nhét vào xe.

“Này này này, có nhầm hay không vậy!

Anh muốn tôi phụ trách cái gì?”

Hai mươi phút sau Hoàng Kiều Liên bị đưa đến một nhà hàng cơm Tây.

Thật vất vả mới thoát khỏi khống chế của anh ta, cô đứng bên cạnh vừa xoa tay vừa trừng mắt nói: “Anh dẫn tôi đến đây làm Nguyễn Cao Diệp cười nhạo một tiếng: “Cô đừng có tưởng bở. Tôi mà muốn hẹn hò chắc chản sẽ không tìm loại phụ nữ như cô…

Lúc anh ta nói chuyện lại nhìn cô đánh giá một vòng ánh mắt vô cùng ghét bỏ.

Hoàng Kiều Liên cau mày: “Loại phụ nữ như tôi là sao? Anh nói rõ ràng cho tôi.”

Nguyễn Cao Diệp lại nhìn cô một lượt cà lơ phất phơ bĩu môi: “Không có tình thú không có dáng người càng không có lực hấp dẫn, phụ nữ ba không”

“Anh…”

Cô tức giận nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ phải cẳn anh ta một phát.

Anh ta thấy cô tức giận đỏ mặt bộ dáng thở phì phì tự dưng lại cảm thấy thật đáng yêu.

Nguyễn Cao Diệp gõ lên cái ót của cô: “Cho cô một nhiệm vụ, lát nữa tôi có hẹn với một cô gái đến đây ăn cơm, cô giúp tôi đuổi cô ta đi để sau này cô ta không bám lấy tôi nữa”

Hoàng Kiều Liên vuốt cái ót bị đau hừ lạnh: “Tại sao tôi phải giúp anh làm chuyện này? Hơn nữa không phải anh rất thích được phụ nữ vây quanh sao?”

“Tôi thật sự rất thích nhưng mà phụ nữ nhiều quá cũng rất đau đầu, tôi cũng nói rồi đấy thôi thật sự không muốn từ chối người ta”

Cô khinh thường liếc xéo anh ta, cảm thấy anh ta chắc chắn không biết từ chối là gì cho nên mới bị đám hoa đào nát đấy vây quanh.

*Tôi giúp anh thì được cái gì?”

“Chuyện cô làm tôi tỏ tình thất bại sẽ được bỏ qua, nếu không tôi sẽ mang bộ quần áo đó đến cửa hàng của cô khiếu nại.”

Đúng là cái đồ bỏ đi, đồ đàn ông keo kiệt.

“Được, anh nói rồi đó đừng để đến lúc tôi giúp anh xong lại quyt nợ”

“Chờ cô hoàn thành nhiệm vụ rồi nói.”

Hoàng Kiều Liên bĩu môi, không phải là tìm cô làm bia đỡ đạn giúp anh ta thanh lý đám phụ nữ lộn xôn kia à, chút việc nhỏ xíu này mà còn sợ không làm được sao?

Một lát sau, quả nhiên có một cô gái đi về phía bọn họ.

Cô gái này có mái vừa đen vừa dài, trang điểm nhẹ nhàng, bộ dáng trong sáng đáng yêu như bông hoa trắng nhỏ.

Anh ta thích ‘chủng loại’ phụ nữ thế này sao? Trái ngược hoàn toàn so với tưởng tượng của cô.

“Lan Lan, ngồi đi” Nguyễn Cao Diệp nói.

Cô gái tên Lan Lan định ngồi xuống cạnh anh ta nhưng chỗ đó đã bị Hoàng Kiều Liên ngồi mất nên chỉ đành nhịn tức ngồi đối diện bọn họ.

“Diệp, cô ấy là ai…? Chắc không phải lại là một niềm vui mới đấy chứ?” Lan Lan dò xét nhìn cô, ánh mắt đầy địch ý.

“Khục, cái gì mà niềm vui mới chứ? Tôi là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh ấy, cô không nhận ra à?”

Hoàng Kiều Liên nói xong chủ động ôm lấy cánh tay Nguyễn Cao Diệp, dựa đầu lên vai anh ta.

Lan Lan cũng không tức giận, ngược lại cười khinh thường.

“Bạn gái danh chính ngôn thuận gì chứ?

Tôi ở bên anh ấy lâu như vậy cho tới bây giờ cũng không biết có chuyện này đấy”

“Cho nên… Tôi mới xuất hiện, hôm nay thông báo với cô một tiếng để cô sau này đừng bám lấy anh ấy nữa, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Lan Lan nghe vậy thì vẻ mặt tái đi, nhưng cô ta vẫn không tin lời Hoàng Kiều Liên nói mà nhìn về phía Nguyễn Cao Diệp, ấm ức tủi thân.

“Diệp, anh nói đi, chuyện cô ta nói là sao?”

Nguyễn Cao Diệp ho nhẹ một tiếng: “Mọi chuyện giống như cô ấy n¡ Anh ta ngồi bắt chéo chân không thèm để ý, hoàn toàn bày ra vẻ ngồi xem kịch vui, dù sao mọi chuyện cũng đã giao cả cho.

Hoàng Kiều Liên rồi, anh ta mặc kệ.

“Anh… Sao anh có thể như vậy?” Lan Lan mắt đỏ hoe tưởng như một giây sau là có thể khóc.

“Em phải làm sao bây giờ? Anh không còn quan tâm đến em nữa sao? Anh biết không, em… Em đã mang thai con của anh rồi.”

Hoàng Kiều Liên định tung thêm mấy câu tuyệt tình để đuổi đối phương đi, bây giờ lại biết cô ta đang mang thai nên bối rối không biết làm sao.

Khốn kiếp, đã làm người ta to bụng rồi còn muốn đá văng người ta, anh ta đúng là quá cặn bã.

Càng cặn bã hơn chính là cô, vậy mà còn giúp loại đàn ông cặn bã này làm khó một cô gái.

Đều là phụ nữ sao lại phải khó xử lẫn nhau chứ?

“Nguyễn Cao Diệp, anh làm to bụng người ta rồi!” Hoàng Kiều Liên cha mũi nhọn về phía anh ta.

Nguyễn Cao Diệp nhíu mày nhìn cô gái đối diện đang lã chã chực khóc.

“Cô hiểu lầm cái gì phải không? Tôi làm †o bụng cô lúc nào?”

“Chính là vào một tháng trước, anh uống say rồi ngủ lại chỗ em, tối đó chúng ta..” Lan Lan không còn mặt mũi nói tiếp.

Nguyễn Cao Diệp nhớ ra đêm đó anh ta đúng là đã uống say, nhưng còn chưa đến mức không biết trời đất là gì, anh ta có ngủ cùng cô ta không anh là người rõ nhất.

“Cô không nghĩ đó là con người khác hả?”

Anh ta sẽ không bao giờ giúp thằng khác nuôi con, hơn nữa đối với loại chuyện này anh ta luôn cẩn thận làm sao có thể để phụ nữ bên ngoài có thai rồi đè đầu cưỡi cổ mình?.

Lan Lan gương mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết có phải tức quá hay không mà nói chuyện cũng lắp bắp: “Anh, anh có ý gì hả?

Anh không muốn thừa nhận đứa bé này sao?”

Hoàng Kiều Liên cũng nhịn không nổi nữa chen vào: “Nguyễn Cao Diệp, nếu cô ấy đã mang thai con của anh thì dù sao đó cũng là một sinh linh, tôi có thiếu đạo đức thế nào cũng sẽ không làm hại một tính mạng vô tội.”

“Cô muốn nói cái gì?” Nguyễn Cao Diệp lạnh nhạt nhìn cô.

Hoàng Kiều Liên đứng lên: “Mấy chuyện rách nát này của anh tôi không giúp được, anh tạo nghiệt thì tự đi mà giải quyết.”

Cô nói xong liền cầm lấy túi xách trên bàn muốn đi “Đứng lại đó cho tôi!” Nguyễn Cao Diệp quát lạnh, nhiệm vụ chưa xong mà cô ta đã muốn chạy sao?

Hoàng Kiều Liên dừng bước quay lại nhìn anh ta: “Cuối cùng tôi khuyên anh một câu, làm người đừng cặn bã quá đùa giỡn phụ nữ sớm muộn gì cũng bị người ta đùa giỡn lại.”

Cô nói xong nhẹ nhàng thoải mái bỏ đi “Đàn bà chết tiệt, cô nói ai cặn bã hả?

Quay lại cho tôi” Nguyễn Cao Diệp tức giận đứng bật dậy, đập bàn gầm lên.

Nhưng cô làm như không nghe thấy cũng không thèm quay đầu lại Làm anh ta tức muốn giơ chân, cô ta đúng là không đáng tin cậy.

“Diệp, thì ra anh tìm cô ấy để trêu tức em sao?” Lan Lan hiểu ra tất cả Nguyễn Cao Diệp cũng không thèm dấu diếm nữa nói thẳng: “Tôi định nói với cô bữa tiệc nào rồi cũng có lúc tàn nhưng mà cô không muốn thì thôi đi, đem theo đứa con hoang của cô cút cho tôi.”

Thấy anh ta định đi, Lan Lan vội vàng níu tay anh ta lại: “Anh muốn vứt bỏ hai mẹ con em sao?”

Nguyễn Cao Diệp mất hết kiên nhẫn rút tay về: “Cô đừng tưởng tôi say mà cái gì cũng không biết. Tôi đã làm cái gì với cô tôi còn không biết sao? Tôi cũng chưa từng đụng vào người cô vậy cô nói xem đứa nhỏ này là của ai?”

Trong chớp mắt, khuôn mặt cô ta trở nên tái nhợt.

Chương 230: Đã từng rất tồi tệ

Hôn kì giữa Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa càng đến gần càng làm cô khẩn trương.

Nhất là từng trải qua bóng ma đám cưới với Hà Tùng Nhân càng làm cô cảm thấy không yên.

Hà Tuấn Khoa an ủi bảo cô yên tâm chờ làm cô dâu xinh đẹp, tất cả mọi việc đã có hẳn lo rồi.

Vì đã quyết định sau đám cưới họ sẽ dọn về nhà họ Hà sống cho nên Hà Tuấn Khoa đã cố ý sắp xếp lại phòng ngủ còn mua thêm rất nhiều đồ dùng mới trong nhà.

Hôm nay đồ đạc sẽ được chuyển đến, Hà Tuấn Khoa bảo cô đi qua nhìn xem nên sắp xếp thế nào.

Trước cửa nhà họ Hà một đám công nhân đang bận rộn vận chuyển đồ đạc vào trong phòng.

Lâm Hương Giang đứng bên cạnh quan sát nhắc nhở họ cẩn thận. Cô còn tưởng Hà Tuấn Khoa chỉ mua thêm một ít thôi, ai ngờ hẳn thay thế gần như toàn bộ.

Thấy công nhân chuyển bàn trang điểm vào phòng, cô định đi theo nhưng đẳng sau lại có tiếng xe không biết là ai trở về.

Cô quay đầu nhìn lại, không biết có phải Hà Tuấn Khoa về không?.

Nhưng người trên xe bước xuống lại là Hà Tùng Nhân.

Cô nhíu mày định đi ngay vì dù sao giữa họ cũng chẳng có gì hay mà nói.

Cô muốn tránh mặt nhưng Hà Tùng Nhân không cho cô cơ hội, anh ta bước nhanh đến gọi: “Lâm Hương Giang”

Cô chẳng muốn nói chuyện với anh ta chút nào, nhưng đây là nhà họ Hà, trước đám cưới mà gây chuyện với anh ta lỡ có chuyện gì thật sự không tốt.

Cô dừng lại nhìn anh ta thản nhiên nói: “Anh về rồi.”

Nhìn cô lạnh lùng như vậy, Hà Tùng Nhân bỗng cảm thấy có chút sợ hãi, anh ta bước đến gần cô hơn một chút nhưng ánh mắt lại dần hiện lên mỉa mai.

“Thật không nghĩ tới cô lại cùng chú út cưới lại lần nữa.”

Anh ta ban đầu còn nghĩ tin tức bọn họ kết hôn là giả, chú út không thể lại cưới cô, ai ngờ chỉ qua một thời gian ngắn lại có tin bọn họ đã chọn xong ngày cưới.

“Ly hôn thì vẫn có thể cưới lại, có gì mà kì với chả quái” Lâm Hương Giang vẫn rất lạnh nhạt.

“Đúng, chuyện này cũng chẳng có gì kì quái nhưng kì lạ là cô lại vẫn lựa chọn chú út nhà tôi.”

Hà Tùng Nhân đã sắp không khống chế được cảm xúc.

Anh ta muốn quay lại với cô vậy mà lại bị cô từ chối thẳng thừng thì ra là đã để ý chú út.

“Cô chắc là cảm thấy chú út có bản lĩnh hơn tôi chứ gì? Nó là người nắm quyền nhà họ Hà, cô mà đi theo nó chắc chắn rất vinh quang đúng không?”

Lâm Hương Giang thấy anh ta cứ đứng lảm nhảm mãi thì không kiên nhãn.

“Anh thích nghĩ thế nào kệ anh.” Nói xong cô quay người đi Hà Tùng Nhân ở phía sau nói theo: “Tôi cho cô biết, cô chọn nó là hoàn toàn sai lầm?

Bởi vì cái nhà này sớm muộn gì cũng là của tôi!”

Lâm Hương Giang đã sắp bước vào nhà, định không để ý mấy lời vớ vẩn của anh ta nữa nhưng nghe thấy câu đó cô bỗng dừng lại.

Lâm Hương Giang quay lại nhìn, cách vài bước chân cô nhìn thấy ánh mắt Hà Tùng Nhân tràn đầy độc ác và dã tâm.

“Anh có ý gì?”

Cô đột nhiên nhớ ra trước đấy Hà Tuấn Khoa vừa bị mất hạng mục làng du lịch bởi vì bên trong có nội ứng, mà người đó chính là Hà Tùng Nhân.

Hôm nay xem ra anh ta thật sự muốn từ trong tay Hà Tuấn Khoa tranh đoạt quyền hành nhà họ Hà.

Hà Tùng Nhân cũng không ngu mà nói ra.

Anh ta nhếch miệng nói: “Cô hối hận bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần cô theo tôi đảm bảo tôi sẽ chỉ đối tốt với mình cô, cho cô cuộc sống tốt nhất”.

Lâm Hương Giang nhìn anh ta một lát biết không thể hỏi được thêm cái gì lại lạnh lùng nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không cần.

Lần này cô thật sự đi thẳng vào nhà không thèm quay đầu lại.

Sau khi vào trong cô thầm nghĩ chắc phải tìm cơ hội nhắc nhở Hà Tuấn Khoa một chút.

Hà Tùng Nhân bị bỏ lại phía sau tức giận nắm chặt tay.

Vào phòng nhìn thấy Hà Tuấn Khoa vì cái ổ mới của bọn họ mà sắm sửa đủ kiểu đồ đạc, chút xíu bực bội vì gặp phải Hà Tùng Nhân vừa rồi cũng vơi đi nhiều Lâm Thanh Dương nhảy cà tưng đến nằm lấy tay cô: “Ma Ma, con muốn có bàn học mới, sao cha mua cho mẹ nhiều vậy mà không mua cho con?”

Lâm Hương Giang nhìn một vòng quả nhiên không thấy bàn học của cậu nhóc.

Có lẽ Hà Tuấn Khoa chỉ nghĩ đến đồ bọn họ kết hôn cần dùng mà quên mất thẵng bé.

Cô xoa đầu con trai: “Ma Ma mua cho con, cuối tuần này rảnh hai mẹ con mình đi lựa.

“Không, con muốn cha mua”

“Được rồi, đến lúc đó con nói với cha.”

Cậu nhóc vui vẻ lập tức lại hỏi: “Ma Ma, mẹ với cha kết hôn xong sẽ sống ở đây ạ?

Không chuyển đi nữa, không bỏ con lại đúng không?”

Lâm Thanh Dương rất sợ không được sống cùng mẹ.

“Không đâu, sau này mẹ ở đâu con ở đó.”

Con trai từ khi sinh ra chưa từng rời cô làm sao nỡ bỏ nó một mình được.

Công nhân đã đem toàn bộ đồ đạc chuyển vào sắp xếp theo ý Lâm Hương Giang, làm xong căn phòng cũng rực rỡ hẳn lên.

Cô nhìn có chút xuất thần đồng thời còn có một chút vui sướng khó tả, nơi này sẽ là nơi cô dừng chân.

“Xong hết rồi à?”

Sau lưng cô chợt vang lên giọng nói nghiêm túc của một phụ nữ.

Cô quay lại nhìn thì bắt gặp Hà Hàm Bội đang đứng ngoài cửa.

Cô sợ run, vội vàng nói: “Chị đã đến… Bố trí cũng tạm ổn rồi ạ”

Dù Hà Tuấn Khoa đã nói chị ta đã tiếp nhận cô nhưng mỗi lần gặp mặt cô đều cảm thấy lo lắng không yên.

Hà Hàm Bội đi vào phòng chỉ nhìn thoáng qua sau đó ánh mắt dừng lại trên người cô.

“Lâm Hương Giang, mặc dù tôi đã đồng ý để Tuấn Khoa lấy cô nhưng có mấy lời vẫn phải nói cho cô biết.”

Lâm Hương Giang đảo mắt, cô biết ngay mà Hà Hàm Bội đâu có dễ chấp nhận cô như vậy.

“Chị nói đi”

Dù nói thế nào chị ta cũng một tay nuôi dưỡng Hà Tuấn Khoa nên người cho nên vẫn cần phải tôn kính “Đầu tiên, với thân phận của cô hoàn toàn không xứng với nhà họ Hà chúng tôi, nhưng nể tình hai lần cô cứu nó có thể miễn cưỡng xem nhẹ những chuyện tồi tệ cô đã làm”

Cô đã từng rất tồi tệ sao?

Cũng đúng, trong ấn tượng của Hà Hàm Bội cô suýt chút nữa đã lấy Hà Tùng Nhân cuối cùng vì phản bội nên hôn lễ bị hủy bỏ.

Đương nhiên chị ấy cũng không biết những chuyện cô đã phải trải qua thậm chí còn hiểu lầm.

“Tôi hi vọng sau khi kết hôn cô sẽ một lòng một dạ với Tuấn Khoa, nếu cô dám đối đầu với nó tôi sẽ dạy cho cô một bài học.”

Hà Hàm Bội tỏ ra vô cùng nghiêm khắc và đây chính là cảnh cáo.

Lâm Hương Giang chỉ có thể âm thầm than thở trong lòng, cô cũng không biết phải giải thích những… Hiểu lâm kia với Hà Hàm Bội như thế nào.

Cô chỉ đành thuận theo ý chị ta: “Chị yên tâm, trong lòng tôi chỉ có mình anh ấy. Chị cũng nói rồi đó, vì anh ấy tôi có thể không tiếc tính mạng của mình nếu đã như vậy sao có thể đối đầu với anh ấy chứ?”

Hà Hàm Bội cũng không nói gì nữa mà nhìn chảm chằm cô.

Một lát sau, chị ta dường như đã tin lời cô, hơi xụ mặt nói: “Cô tốt nhất nên nhớ kĩ những lời ngày hôm nay.”

Hà Hàm Bội vội vàng tới cảnh cáo cô Lâm Hương Giang hiểu chị ta vẫn không cam lòng, đứa nhỏ mình mất bao công sức nuôi lớn cuối cùng lại cưới một cô gái mình không thích, nếu đổi lại là mình cô cũng cảm thấy khó chịu.

Một tuần trước hôn lễ, Hoàng Kiều Liên gọi điện thoại thông báo cho cô về việc lễ phục và áo cưới đã xong, bảo cô và Hà Tuấn Khoa nhanh đến tiệm chụp ảnh cưới.

Vừa lúc Hà Tuấn Khoa đang rảnh nên một nhà ba người lại đến cửa hàng của Hoàng Kiều Liên.

“Các cậu tới rồi à, nhanh vào thay đồ đi, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mình cũng đã mời tới rồi.” Hoàng Kiều Liên gấp gáp muốn nhìn Lâm Hương Giang mặc áo cưới.

“Hình như cậu còn sốt ruột hơn cả người sắp làm đám cưới là tớ nữa đấy?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom