• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-203

Chương 203






**********








Chương 203: Cô ta đã có người đàn ông khác



Với sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, Lâm Hương Giang đã đưa được người đàn ông to cao và nặng nề lên xe, sau đó giúp anh thắt dây an toàn.






Hà Tuấn Khoa dường như say rượu thật, tựa vào chiếc ghế phụ lái và nhắm mắt lại, trên gương mặt đẹp trai có hơi ửng đỏ, đây là do anh uống rượu sao?



Lúc này, anh khác hẳn với vẻ ngoài lạnh nhạt thường ngày, thiếu đi cái vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng trên người anh vẫn toát lên sự cao quý và kiêu ngạo.






Cô vừa mới giúp anh thắt dây an toàn, cho nên lúc này cô và anh đang ở rất gần nhau, trên người anh nồng nặc mùi rượu, nhưng cô vẫn bị anh hấp dẫn và có hơi lơ đềnh, trong đầu cô đang nghĩ đến những lời nói ban nãy của anh ở ghế lô.



Anh nói rằng sau này anh làm gì cũng sẽ đều báo cáo hết với cô, hy vọng rằng cô không giận anh nữa Kể từ sau khi anh kết hôn với Cố Ngân Phương, cô càng không muốn sống chung với anh nữa.






Không phải cô cố ý giận dỗi, cũng không phải là Cố Ngân Phương ghen tuông, từ lần này, cô mới nhận ra mình chưa thật sự bước vào trái tim anh, giữa bọn họ vẫn cần một cuộc chia tay.



Khẽ thở dài, không ai dám chắc chuyện tương lai, biết đâu chẳng bao lâu nữa thì cô sẽ lại thay đổi quyết định thì sao?






Ngồi về chỗ ghế tài xế chuẩn bị lái xe, đột nhiên nhớ đến lúc rời khỏi ghế lô thì nhìn thấy Đào Hương Vi, cô ta rõ ràng đã uống say, nhưng vẫn còn đang tiếp tục uống rượu với người khác.



Mặc dù cô không quen cô ta, nhưng trong lòng cô vẫn có ấn tượng tốt về cô ta, bất kể như thế nào, cứ gọi điện thoại cho.






Nguyễn Cao Cường trước đã.



Cô bấm số gọi Nguyễn Cao Cường và nói với anh ta những gì cô nhìn thấy, còn anh ta muốn tới hay không thì là chuyện của anh ta.






Tối nay Nguyễn Cao Cường có một bữa tiệc, nhận được điện thoại của Lâm Hương Giang, ánh mắt của Nguyễn Cao Cường có hơi trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay.



Đặt ly rượu xuống, anh ta bỗng dưng đứng dậy, rồi nói với những người khác: “Mọi người cứ từ từ ăn, tôi có chút việc phải xử lý, không uống tiếp với mọi người được. Bữa cơm này cứ tính vào tài khoản của tôi.” Nói xong, anh ta xoay người sải bước rời đi.






Những người khác sửng sốt ngạc nhiên hồi lâu, mọi chuyện sắp đi đến chỗ quan trọng thì anh ta lại rời đi như vậy, là không muốn hợp tác vui vẻ sao?



Nguyễn Cao Cường để cho người tài xế lái xe, nhanh chóng có mặt tại câu lạc bộ giải trí mà Lâm Hương Giang nói.






Đứng ở trước cửa ghế lô, hai hàng lông mày nhíu lại, giơ tay lên định đẩy cửa vào nhưng dừng lại, chần chừ một lúc rồi mới đẩy cửa vào.



Không khí trong ghế lô mù mịt ngột ngạt, người đàn ông say khướt ngã lăn nằm sõng soài trên mặt đất.






Càng đi vào bên trong, Nguyễn Cao Cường càng nhíu mày chặt hơn, cuối cùng cũng nhìn thấy cô ta đang ngồi trên ghế sô pha.



Đào Hương Vi đã nôn oe ra sàn, từng cơn nhợn ói và khó thở cứ cuồn cuộn trong lồng ngực, cực kỳ khó chịu, cô nằm dài trên ghế sô pha không dậy nổi.






Người đàn ông bên cạnh kéo mạnh cô một cái, lại muốn rót tràn thêm một ly rượu nữa: “Không phải nói bao nhiêu ly cũng uống được sao? Một ly ba mươi triệu, kiếm tiền dễ thế còn gì, còn không mau uống à!”



Người đàn ông bóp chặt miệng cô ta, ly rượu kia chuẩn bị đổ xuống, thì Nguyễn Cao.






Cường đột nhiên vươn bàn tay to giật lấy ly rượu đó.



Một tiếng “xoảng” vang lên, ly rượu bị đập xuống đất một cách thô bạo, vỡ tan tành.






“Thằng chó này, mày là ai? Dám làm tao mất hứng à!” Người đàn ông mập mạp cũng đã uống không ít, say khướt hướng về phía Nguyễn Cao Cường gầm gừ.



“Cút ngay” Gương mặt của Nguyễn Cao không chút biểu cảm, giọng nói vô cùng lạnh lùng.






“Eo ôi, muốn làm anh hùng cứu người đẹp sao? Người nên cút đi là mày đó! Tao muốn cô ta uống bao nhiêu thì cô ta phải ngoan ngoãn uống hết bấy nhiêu, bởi vì tao có tiền!” Nói xong, ông ta móc ra một xấp.



tiền và quảng lên bàn, ra vẻ rất tự hào.






“Em gái à, uống hết chai rượu này thì toàn bộ số tiền này sẽ là của em!”



Nhìn có vẻ Đào Hương Vi đã say khướt đến mức không thể gượng dậy nổi, nhưng vừa nghe đến chữ “tiền” thì đôi mắt lập tức sáng lên, cô ta chật vật bò dậy, vươn tay muốn cầm lấy chai rượu đó.






Chỉ cần uống thì cô ta sẽ có tiền, có tiền là có thể đưa con gái đi khám bệnh rồi Cô ta liều lĩnh rót toàn bộ rượu vào miệng, hoàn toàn coi thường sự sống chết của bản thân.



Người đàn ông mập mạp thấy vậy thì bật cười đắc ý: “Tốt, rất tốt, uống đi, uống hết cho tôi!”








Đôi mắt dài và hẹp của Nguyễn Cao Cường đỏ rực lên, giật phăng chai rượu trên tay của người phụ nữ đó, tức giận hét lớn: “Đủ rồi! Muốn say chết luôn sao?”



Nhìn xem dáng vẻ của cô ta bây giờ có ra người ra quỷ gì không?






Mặc một chiếc váy quây gợi cảm, gương mặt tô son dặm phấn diêm dúa, đôi mắt đỏ ngầu vì say rượu, vậy mà còn dám uống tiếp!



Nhưng đối với Đào Hương Vì, cô ta uống rượu là vì tiền, cô ta đang cần tiền gấp, chỉ cần đưa tiền cho cô ta thì muốn cô ta uống bao nhiêu rượu cũng được.






Bây giờ anh ta giật lấy rượu, chẳng khác nào giật lấy tiền của cô ta, đương nhiên là cô ta rất khó chịu rồi!



Cô ta lảo đảo chạy tới giật lại chai rư nói: “Trả rượu đây! Anh trả lại rượu cho tôi Nguyễn Cao Cường nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của cô ta, hung hăng nhìn cô ta chằm chẵm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đầ óc cô mau tỉnh táo lại cho tôi! Tại sao cô lại trở nên sa đọa như vậy hả?”






“Tôi muốn rượu, anh trả rượu lại cho tôi!”



Cô ta chẳng hề bận tâm lời nói của anh ta một chút nào, cô ta chỉ muốn rượu.






Nguyễn Cao Cường không thể kìm nén được cơn tức giận đang trào dâng trong lồng ngực, anh ta hung hăng đập mạnh chai rượu.



Anh ta cho rằng điều này sẽ ngăn cản cô, nhưng anh ta lầm rồi, cô ta dường như phát điên, vùng vẫy thoát khỏi tay anh ta, ngã nhào xuống đất, rồi cúi đầu liếm rượu đang rơi vãi trên mặt đất.






Vẻ mặt của Nguyễn Cao Cường bỗng nhiên biến đổi, người đàn ông bình thường luôn được tôn thờ ở trên mây, giờ đây đôi mắt hiện lên một sự u ám và lạnh lẽo: “Cô điên rồi sao?”



Anh dùng sức kéo mạnh cô ta đứng lên.






Lúc Đào Hương Vi lao xuống, tay của cô †a đụng vào những mảnh vụn thủy tỉnh, lòng bàn tay toác ra máu, nhưng cô ta không cảm thấy đau, hoàn toàn không quan tâm mà chỉ muốn uống rượu.



Bị anh ta ngăn cản hết lần này đến lần khác, cô ta nổi giận đùng đùng xô anh ta ra: “Anh cút đi! Tôi muốn rượu, rượu là của tôi…






Rượu cạn rồi, tiền của cô cũng mất hết phải làm sao đây…



Nguyễn Cao Cường không thể chịu đựng được nữa, hung hăng ngăn lại và cưỡng ép đưa cô ta rời khỏi.






Đào Hương Vi đương nhiên không chịu, hai tay đánh đấm anh ta loạn xạ, không ngừng giấy giụa chống cự: “Anh là ai? Anh đập nát rượu của tôi, anh bồi thường tiền cho tôi sao? Anh có biết cái đó bao nhiêu tiền không hả?”



Tiền, tiền, tiền, người phụ nữ này muốn tiền đến nổi điên rồi sao.






Nguyễn Cao Cường đưa người phụ nữ này lên xe và bảo người tài xế lái xe đến khách sạn thay vì về nhà anh ta.



Hai mươi phút sau, Nguyễn Cao Cường đưa cô ta vào khách sạn và đặt cô ta nằm trên ghế sô pha trong phòng khách sạn.






Bây giờ cô ta không còn làm ầm ï nữa, bởi vì cô ta đã say đến mê man không còn biết gì nữa Dưới ánh đèn, cuối cùng anh ta cũng nhìn kĩ hình dáng của cô ta bây giờ, khuôn mặt xinh đẹp vốn có giờ đây được trang điểm kĩ càng, vừa lộng lẫy vừa tầm thường.



Thân hình gầy gò, ngay cả mặc một chiếc váy quây gợi cảm như vậy cũng không thể gợi lên dục vọng của người khác, cô ta thật sự quá gầy.






Đúng vậy, tại sao cô ta lại tự giày vò bản thân mình đến mức người không ra người, ma không ra ma thế kia?



Rất muốn gọi cô ta dậy rồi mảng cho cô †a một trận thật nghiêm khắc, nhưng mà bây giờ cô ta như thế này thì làm sao mà gọi dậy được.






Anh ta yêu cầu nhân viên khách sạn mang hộp thuốc lên phòng, hai tay của cô ta đều bị mảnh vỡ thủy tỉnh làm bị thương, không thể không băng bó.



Khi xử lý vết thương cho cô ta, anh ta nghĩ đến việc ban nãy cô lao xuống đất liếm rượu thì trái tim anh ta như thắt lại, đôi lông mày nhíu chặt.






Sau bảy năm xa cách, anh ta không bao giờ tưởng tượng được rẵng cô ta lại sống như thế này.



Sau khi giúp cô ta xử lý vết thương, cô ta bỗng nhiên cử động, cô ta gối đầu lên đùi anh ta, ôm lấy đùi của anh ta rồi nói nhỏ “Con yêu đừng sợ, mẹ sẽ kiếm được thật nhiều thật nhiều tỉ Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng Nguyễn Cao Cường đã nghe thấy cô ta nói gì.






Mẹ ư? Cô ta có con sao?



Vậy là sau khi ly hôn, cô ta đã lấy một người đàn ông khác và có con sao?






Đây là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng trong lòng anh ta lại có hơi buồn bã.



Chết tiệt, cô ta đã tìm được một thăng đàn ông khốn khiếp nào đó, thắng đó muốn cô ta lăn lộn kiếm tiên nuôi sống cả gia đình sao? Hay là cô ta sinh ra đứa bé này sau những lần đi tiếp rượu?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom