Full Tổng Tài Anh Tàn Nhẫn Quá Rồi (Tổng Tài Anh Quá Tàn Nhẫn Rồi) (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 111: Ngoại Truyện 10: Hạnh phúc tương lai

Tiểu Bảo hít hít cái mũi nhỏ tay đặt trên ngực cậu nhẹ đẩy, thút thít hỏi



"Vậy... vậy cái cô gái lúc nãy là sao?" Ánh mắt cô lưng tròn nước mong đợi câu trả lời từ cậu



Cậu sẽ không lừa cô đâu.



Nhị Thành khẽ cười lấy ra cái hộp nhỏ, đưa trước mặt cô



"Cô ấy giao hàng, giao hạnh phúc tương lai đến cho tớ"



Tiểu Bảo nhíu mày khó hiểu nhìn cậu hít mũi thêm vài cái



"Hạnh phúc tương lai là cái gì?"



Nhị Thành dịu dàng cười nắm lấy tay Tiểu Bảo kéo đi hướng về chiếc xe đạp.



"Theo tớ, tớ cho cậu biết"



Tiểu Bảo thuận theo cậu cứ thế bị kéo đi, leo lên xe cùng cậu, cô cũng rất muốn biết hạnh phúc tương lai của cậu.



Đạp xe một hồi Nhị Thành đem cô đến trước ngôi trường tiểu học lúc trước, nơi lần đầu cả hai gặp được nhau, cũng là nơi tạo nên tình yêu của một đứa trẻ chưa đầy 5 tuổi.



Vừa xuống xe Nhị Thành đã đưa tay che mắt Tiểu Bảo lại, không cho cô thấy cảnh trước mắt.



Khung cảnh cũng không có gì đặc sắc, trời nhập nhòe tối, ánh trăng dần lên cao thay thế mặt trời, sao đêm đày trời hữu tình như tranh.



Là đêm nhưng nơi đây tuyệt không hiu quạnh, xung quanh phủ đầy ánh sáng từ công trình đồ sộ của thành phố, người qua đường náo nhiệt thêm chút rộn ràng.



Nhưng bên trong khung cảnh tưởng chừng bình thường này nó chứa định tất cả tâm tình của Nhị Thành.



"Cậu bịch mắt tớ làm gì?" Tiểu Bảo bị che đi ánh sáng cô cũng không phản đối, cứ để cậu che.



"Bí mật" Nhị Thành ôn nhu trả lời cô.



Cậu lấy tay còn lại đưa ngón lên trời ra hiệu.



Tay cậu động...



1,2,3



Cậu gỡ tay ra khỏi mắt của Tiểu Bảo, chuyển xuống nắm lấy tay cô.



Vừa lấy lại được ánh sáng Tiểu Bảo đã bất ngờ đến mở to mắt hai phân, ẩn ẩn nước.



Thật đẹp!



Trên trời nhanh rơi xuống hoàng loạt hoa hồng đỏ thắm cánh hoa uyển chuyển rơi trên người của cô hai, rơi như tuyết đầu mùa.



Nhưng cái tuyết này lại làm Tiểu Bảo hạnh phúc, đưa tay cô hứng lấy một cánh hoa hồng thơm ngát, mắt cô nhu tình nhìn Nhị Thành, giống như muốn hỏi cậu cái này là cậu chuẩn bị sao?



Nhị Thành hiểu cô muốn hỏi cái gì, nhưng cậu không trả lời chỉ dùng ánh mắt ôn nhu như nước, trăm phần yêu thương, vạn phần cưng chiều hướng cô nhìn.



Cậu lần nữa búng tay một cái, toà nhà đối diện bừng sáng, hiện lên hình của cậu và cô, xoay chuyển một cái tinh tế đổi qua năm chứ



"Tiểu Bảo, anh yêu em"



Tiểu Bảo nhìn qua hình ảnh trên tòa nhà đó, hạnh phúc lan tràn đến rơi nước mắt.



Cô lại nhìn Nhị Thành cậu từ lâu đã quỳ xuống trước mặt cô, đưa trước mặt cô hộp qua lúc nãy, nhẹ nhàng mở nó lên.



"Hạnh phúc quá khứ của anh là được quen biết em, hạnh phúc bây giờ của anh là được nhìn thấy em, hạnh phúc tương lai của anh là được ở bên em, cùng nhau trãi qua hạnh phúc, trãi qua chông gai, có vui có buồn, có hạnh có khổ, ta đều ở bên nhau, không xa không rời"



"Tiểu Bảo, đồng ý làm vợ tương lai anh nha" Không phải bạn gái mà là vợ tương lai, vì cậu đã định sẳn cả đời chỉ cưới cô tuyệt không cưới ai khác.



Cậu cười thật ngọt ngào thật dịu dàng, thương yêu Tiểu Bảo cực độ, đáy mắt cậu đều là thâm tình đều là yêu thương.



Tiểu Bảo nước mắt nhanh chảy, giọt lệ của hạnh phúc, của trọn vẹn.



Gật đầu, nghẹn ngào cất tiếng, trên môi cô cười đến ngây dại



"Em đồng ý"



Nhị Thành vui sướng đứng lên mang dây chuyền trong hộp kia dịu dàng đeo lên cổ, ấm áp ôm cô vào lòng



"Cảm ơn em"



Tiểu Bảo cũng ôm cậu tựa đầu vào lòng cậu, cảm nhận tình yêu nồng đậm của cậu, của chính cô.



Mà mấy người đu trên cây, thả hoa hồng càng thêm mãnh liệt,khóc đến cạn nước mắt.



Thiếu gia nhà họ cuối cùng cũng sắp mang à không đã mang thiếu phu nhân về rồi.



Người qua đường hóng chuyện cũng bị một màn này làm cho cảm động lây, có người chịu không nổi rơi nước mặt.



Hạnh phúc, hâm mộ nhìn đôi năm nữ kia.



"Chúng ta cùng về nhà"



Nhị Thành ôm Tiểu Bảo, ôm đến cả hai đổ mồ hôi, cậu thả cô ra xoa đầu cô.



Trời tối rồi, cũng nên đưa cô về nhà, phải sử lý vết thương ở chân, đều tại cậu không tốt để cô đi tìm đến đau chân.



Mà trễ như vậy có lẽ ba mẹ vợ sẽ rất lo cho Tiểu Bảo đi.



Nhưng mà cậu không biết cái ba mẹ vợ này từ lâu đã không thèm lo lắng ngược lại còn đang nhìn lén cô và cậu mãn nguyện đến rơi nước mắt



"Anh đứng xít qua một tí coi" Tiểu Anh hờn dỗi đẩy Tôn Yên Thần sang một bên, góc cây họ núp không phải là nhỏ nhưng cái ông chồng này của cô lại to xác như vậy, chiếm hết một phần, đem cô lộ ra ngoài, không may Tiểu Bảo nhìn thấy thì sao?



Tôn Yên Thần nhìn cô không chịu di chuyển, anh bình thường chính là đội vợ lên đầu mà sống vợ kêu cái gì thì nghe cái đó.



Nhưng cái này anh mà còn nhít là bị đẩy ra đường đó.



Anh liền nghĩ ra đối sách, tà tứ nhìn cô cười.



"Á" Tiểu Anh bất ngờ bị một lực ôm lấy hốt hoảng kêu một tiếng



Lúc định thần lại đã ở trên lưng Tôn Yên Thần anh đang cõng cô.



Phương án giải quyết này cũng được đi có thể thu hẹp diện tích của hai người lại khiến cô đỡ mỏi chân



Nhìn cái đầu đen nhánh hiện lên trước mắt cô đưa tay kí xuống một cái



"Lắm trò" Cô oán trách anh nhưng lai nghe ra vui vẻ.



"Ách, lắm trò như thế mới xem được con rể và con gái ta chứ" Bị kí đau nhưng anh tuyệt không dám phản kháng.



Tiểu Anh khẽ cười đem người dựa vào lưng anh, cùng anh thò đầu ra khỏi cây tiếp tục quang sát tình hình trước mắt.



"Ân" Tiểu Bảo ngọt ngào chấp nhận, nụ cười hiện trên môi càng rõ.



Nhị Thành ấm tình đưa tay trước mắt Tiểu Bảo.



Tiểu Bảo liền hiểu đưa tay nhỏ cho cậu, bàn tay cậu to lớn nắm lấy tay Tiểu Bảo đưa cô đi, tay họ nắm thật chặt, cứ nắm chặt như thế hứa mãi không buông.



Hạnh phúc của họ sẽ mãi mãi bền chặt, mãi mãi gắng kết.



End.



****************



Bonus: Con muỗi chết tiệt.



Núp ở một góc, đôi vợ chồng kia đều nhìn thấy mật tình ngọt ngào kia, cười hài lòng, vui sướng.



Nhưng không duy trì được bao lâu lại bị thứ khác phá hủy.



"È è è" tiếng côn trùng vo ve vang lên



"Bẹp" Tiểu Anh đưa tay vỗ lên đùi một cái, muỗi chích cô a.



"Bẹp Bẹp Bẹp" Cô đập mãi không dính con muỗi.



Lần này nó đáp ngay mặt Tôn Yên Thần



"Chát" Con muỗi lại không chết nhưng cái người nào đó lại đau đến nhảy dựng, trên mặt anh in hẳn năm dấu tay.



"Sao đánh anh, huhu" Tôn Yên Thần đột nhiên bị vã ủy khuất làm nũng với Tiểu Anh.



"Có con muỗi" Tiểu Anh bình thản trả lời không cảm thấy có lỗi chút nào.



"Em vì con muỗi đánh anh sao?" Tôn Yên Thần cảm thấy mình không bằng con muỗi a



"Anh có ý kiến sao?"



Giọng cô nhàn nhã cất nhưng vào tai Tôn Yên Thần, anh lại hiểu ra cô là đang hỏi anh tối nay muốn ngủ ở đâu a.



Anh chỉ có thể tủi thân lắc đầu



"Không..không có ý kiến"



"Hứ" Tiểu Anh nhận được câu trả lời của anh xem như đã giải quyết xong vấn đề tát nhầm này, lại quay lại với việc truy sát con muỗi chết tiệt kia.



Nhưng hình như nó rất thích Tôn Yên Thần cứ đậu trên người anh.



"Bẹp, chát, chát, bẹp bẹp"



"Á, đau anh, á..."



Âm thanh chan chát lại vang vọng và cũng nhờ thế mà anh Tôn sợ vợ nhà ta bị đánh đến đau mặt đỏ tai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom