• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2872-2876

Chương 2872

Anh nói bệnh nhân cần yên tĩnh.

Ý anh là cô ấy cố ý chạy tới làm phiền Tô Lam nghỉ ngơi sao?

Cô ấy cắn chặt môi, quay người, tức giận thở phì phò đi xuống dưới Tô Lam vẫn sốt cao không giảm, năm mê man trên giường một ngày một đêm.

Trong thời gian này cũng không ăn gì cả, duy trì cơ thể bằng cách truyền dịch dinh dưỡng được Tần Tấn Tài mang tới.

Đêm hôm sau, Tô Lam mơ mơ màng màng tỉnh lại thì phát hiện tay mình bị người khác nảm lấy, cảm giác ẩm ướt, nóng hầm hập khiến cô thấy không thoải mái Cô nhíu mày, chậm rãi mở mắt Ở gối bên cạnh, Quan Triều Viễn nằm sấp nửa người mà ngủ thiếp đi.

Gương mặt anh vô cùng tiều tụy, trên cảm đã có lún phún râu, màu xanh nhạt phủ lên mặt anh, vẻ mệt mỏi vô cùng rõ ràng Cô nhíu mày, muốn rút tay ra.

Nhưng cô vừa động, người đàn ông ghé người vào gối đã bị đánh thức.

“Tỉnh rồi?”

Giọng anh trầm thấp, khàn đặc.

Tô Lam rút tay lại, ngẩng đầu nói.

“Sao tôi lại ở đây?”

Quan Triều Viễn sờ trán cô, cảm thấy cơn sốt đã hạ mới đáp lời: “Anh đưa em về đây”

“ừ”

Tô Lam mơ màng lên tiếng, sau đó lại muốn ngã đầu ngủ tiếp.

Quan Triều Viễn tới gần: “Tắm trước xong ăn chút gì rồi hãy ngủ tiếp có được không?”

Lúc anh nói chuyện giọng nói nhỏ nhẹ, rất thân trọng. Cho dù vậy cũng không có cách nào khiến Tô Lam thoát ra khỏi đêm đen đáng sợ đó.

Cô cau mày: “Không muốn”

Lần đầu tiên Quan Triều Viễn kiên nhẫn như vậy: “Lúc trước em vẫn luôn sốt cao, trên người toàn mồ hôi, em muốn ngủ tiếp anh chỉ có thể lau qua đơn giản cho em thôi. Nếu không tắm thì ngủ không ngon đâu. Anh ôm em qua đó..”

Tô Lam thấy Quan Triều Viễn muốn vén chăn lên, cô có chút bất an, vội vàng nói: “Em đói”

Quan Triều Viễn nhìn cô: “Anh cho Lâm Mộc nghỉ hai ngày, em muốn ăn gì anh đi làm”

Tô Lam cúi đầu, không nhìn anh: “Mì sợi”

“Được, anh đi chuẩn bị, em ở chỗ này chờ anh”

Quan Triều Viễn nói xong, nhẹ hôn lên trán cô một c Anh làm hành động này cũng có thể cảm nhận được thân thế cứng đờ của Tô Lam.

Gương mặt Quan Triều Viễn trầm xuống, áy náy trong lòng càng cao hơn.

Quan Triều Viễn vừa rời đi, Tô Lam liền vén chăn lên, rời khỏi giường.

Cô đi chân trần tới phòng tắm.

Thật ra lúc mới vừa tỉnh dậy, chuyện đầu tiên cô nghĩ tới là đi tắm.

Cô không có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như.

Quan Triều Viễn nhưng cũng là người thích sạch sẽ.

Trên người dính mồ hôi ròng rã hai ngày đã là cực hạn rồi.

Vừa rồi cô nói đói bụng chỉ là tìm cớ để Quan Triều Viễn ra khỏi phòng thôi Bây giờ cô vẫn không có cách nào tâm bình khí hòa tiếp nhận sự đụng chạm của anh.

Lúc Quan Triều Viễn nấu mì sợi xong, anh đấy cửa phòng ngủ lớn ra, phát hiện trên giường đã không có ai. Trong lòng anh hoảng loạn, vội vàng để tô mì sợi xuống bàn, bước nhanh tới ban công.

Anh nhìn trái nhìn phải thì phát hiện trong phòng tâm có đèn.
Chương 2873

Anh nhíu mày, nhìn lướt qua, cầm lấy một cái chăn lông đi tới cửa phòng tắm: “Tắm xong chưa?

Anh vào nhé”

Anh vừa nói xong, tiếng cửa “lạch cạch” vang lên.

Cửa phòng tắm bị đấy ra.

“AI Quan Triều Viễn, anh làm gì đó? Anh đi ra ngoài cho em”

Tô Lam đã tắm xong, cô vừa mới đứng lên khỏi bồn tắm. Nghiêng đầu nhìn đã thấy Quan Triều Viễn đứng ở cửa, cô giật mình kêu lên, “AI” Tô Lam hét lên.

Quan Triều Viễn lao nhanh đến, ôm lấy cô.

Tô Lam còn chưa hoàn hồn, theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy anh.

Quan Triều Viễn vì động tác theo bản năng này của cô mà ánh mắt cũng dịu dàng hơn chút: “Anh đã nói để anh giúp em, sao lại tự mình lén lút vào phòng tảm, còn suýt nữa thì ngã sấp mặt”

Tô Lam đưa tay muốn nắm lấy khăn tắm Cứ năm trong lồng ngực Quan Triều Viễn như vậy khiến cô không có chút cảm giác an toàn nào.

Quan Triều Viễn vươn tay ra, dùng chăn lông quấn quanh người cô, ôm cô ra ngoài, để cô lên giường lớn.

Tô Lam vừa được đặt vào giường lập tức nhanh chóng chui vào ổ chăn. Cô ôm lấy gối, toàn thân che kín chỉ lộ đôi mắt to trong veo như nước, vô cùng phòng bị nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt.

Quan Triều Viễn thầm thở dài một hơi Anh xoay người bưng tô mì sợi mới nấu xong ới: “Há miệng, ăn chút gì đi “Em tự làm được” Cô rầu rĩ nói, đưa tay ra muốn nhận lấy.

Cánh tay trắng noấn của cô mới vừa vươn ra, vết tích trên tay lập tức đập vào mắt hai người.

Vẻ mặt Tô Lam cứng đờ một lát rồi nhanh chóng thu tay về.

“Ngoan, há miệng”

Quan Triều Viễn gắp mấy sợi mì, thổi một chút rồi đưa tới miệng cô.

Mấy ngày nay giày vò cả hai không ít.

Tô Lam cũng không có gì vào bụng, lúc này cơn sốt đã lui, cô thật sự cảm thấy có chút đói. Giờ lại có người nguyện ý hầu hạ, cô cũng không cần phải từ chối, nghe lời mở miệng.

Tô Lam ăn được mấy miếng liền đẩy bát mì ra xa: “Em no rồi.”

Quan Triều Viễn nhíu mày nhìn tô mì còn lại hơn nửa: “Ăn thêm hai miếng nữa được không?”

Tô Lam nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng thì thâm này của anh, hai hàng mi nhíu lại, trong giọng cô có thêm chút chán ghét: “Không muốn, em muốn ngủ”

Cô nói xong thì xoay người muốn nằm xuống, Cơ thể còn chưa kịp nằm hẳn xuống giường, sau lưng đã bị một người giữ lấy.

“Em đã ngủ một ngày một đêm rồi, ngủ tiếp sẽ có chuyện”

Tô Lam quay đầu nhìn thoáng qua cánh †ay để trên eo mình, cô cụp mắt không nhìn. Lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói của cô đã không còn chút tình cảm nào: “Cậu Quan còn muốn làm sao? Nhưng thân thể em còn chưa hồi phục đâu, không thể chờ thêm mấy ngày sao?”

Gương mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn trầm xuống, vô cùng khó coi. Ngực anh như bị một khối đá lớn đè lên. Hóa ra trong mắt cô gái nhỏ này, anh thật sự đã biến thành cầm thú chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới Anh buông lỏng tay đang đặt sau lưng cô ra: “Tần Tấn Tài cầm ít thuốc tới, anh giúp em bôi xuống đã, sau đó hãy ngủ, được không?”

Giọng nói của cô vẫn không có cảm xúc gì: “Em có thể tự làm.

Lê Triều Viễn nhàn nhạt nói, không nghe ra tâm tình anh hiện tại: “Có nhiều chỗ em không với tới được- Tô Lam cho gì bình tĩnh thế nào, nghe tới đó vẫn không nhịn được nóng bừng cả tai. Anh nói có nhiều chỗ, còn có thể là chỗ nào?
Chương 2874

Quan Triều Viễn đứng dậy đi lấy thuốc, Tô Lam cũng lười từ chối, dù sao cũng không từ chối được.

Anh tỉ mỉ giúp cô bôi thuốc lên từng chỗ có vết thương một.

Tô Lam yên tâm thoải mái nhận sự hầu hạ của anh, chờ anh bôi thuốc xong, cô liền ngả đầu nằm ngủ.

Quan Triều Viễn nhìn dáng vẻ yên ổn thiếp đi của cô, rốt cuộc trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn chút.

Anh đứng dậy rời khỏi phòng.

Cửa phòng vừa mở ra, một gương mặt tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt.

Áo khoác màu vàng nhạt, đôi chân trắng nõn trên đôi giày cao gót, tóc dài uốn xoăn được vén gọn ra sau tai, gọn gàng mà linh hoạt.

Tống Chỉ Manh thoáng nhìn vào phòng ngủ lớn: “Thế nào rồi?”

Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đóng cửa lại, giọng nói nhàn nhạt: “Cô ấy ngủ rồi”

Khóe miệng Tống Chỉ Manh cong lên, vẻ mặt không tin được: “Thật không nghĩ tới sẽ có ngày chú lại trở nên điên cưồng vì một cô gái như vậy”

Quan Triều Viễn thờ ơ nhìn cô ấy: “Tính ra chị mới là kẻ cầm đầu chuyện này đấy? Nếu chuyện của tôi không xong, chị cứ kêu mấy tên đàn em của chị chuẩn bị nhặt xác cho mình đi”

“Đừng nha!”

Tống Chỉ Manh liếc mắt một cái, xoay người đi ra phòng khách.

Nhưng cô ấy còn chưa đi được hai bước đã bị Quan Triều Viễn túm lây cổ áo: “Chị đi đâu? Đứng lại đây”

Tống Chỉ Manh không tin được nhìn anh: “Chú nói gì? Tôi không nghe lầm chứ?”

Quan Triều Viễn nới lỏng cố áo mình, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mệt mỏi: “Tôi muốn đi tắm, Lâm Mộc không có nhà, chị nhất định phải ở chỗ này trông chừng”

“Tên nhóc thối này…”

Tống Chỉ Manh cho rằng mình nghe lầm: “Tôi đường đường là ảnh hậu Kim Hố, chú dám bảo tôi đứng đây trông chừng.”

Cô ấy còn chưa nói xong đã liếc một cái. Một cái nhìn bao hàm rất nhiều cảm xúc, còn có sự uy hiếp không thèm che giấu trong đó.

Tống Chỉ Manh không còn cách nào, chỉ có thể im lặng giơ hai tay lên: “Được rồi, tôi canh chừng là được đúng không? Đừng trừng mắt nhìn tôi, thật đáng sợ”

“Trông cho kỹ, nếu có chuyện gì chị cũng không cần nghĩ tới việc còn sống mà ra khỏi thành phố Ninh Giang”

“Triều Viễn, chú có lầm không hả? Chú là đồ cầm thú!”

Chờ không gian xung quanh triệt để yên tĩnh, Tống Tô Lam vốn đang nhám mắt, hàng mi run rẩy chậm rãi mở ra.

Quan Triều Viễn nói không sai, cô đã ngủ cả một ngày một đêm, sao còn ngủ được nữa chứ?

Nhưng vừa rồi cô nghe được gì? Quan Triều Viễn đứng trước cửa phòng ngủ nói chuyện với một cô gái khác. Mặc dù cách cánh cửa phòng, giọng nói cũng lúc xa lúc gần, nhưng Tô Lam vẫn nghe vô cùng rõ ràng. Giọng nói đó chính là của Tống Chỉ Manh cô đã gặp phải trong tiệc rượu, Tô Lam rũ mắt, tay nằm lại thành nảm đấm. Cô cắn lấy mu bàn tay mình, hốc mắt chua xót.

Quan Triều Viễn đưa cô ấy về nhà? Có phải rốt cuộc bọn họ cũng không có khả năng cứu vấn rồi đúng không? Cô vừa mới dời hộ khẩu của mình qua đây, chẳng lẽ, không được bao lâu, lại ly hôn sao?

Tống Chỉ Manh đứng tựa vào cửa, hai tay khoanh lại, mắt trợn trừng không ngừng. không kiên nhẫn đi qua đi lại, giày cao gót đi lại trên sàn nhà tạo thành ám thanh cộp cộp.

Cô ấy thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, chờ Quan Triều Viễn quay lại Tầm mười lăm phút sau, cửa phòng ngủ sau lưng cô ấy vang lên tiếng động nhỏ.

Tống Chỉ Manh quay đầu nhìn, phát hiện cửa phòng ngủ lớn bị đẩy ra. Một thiếu nữ mặc áo len rộng rãi đứng ở cửa. Tóc dài đen nhánh xõa ra sau vai, gương mặt lớn chừng bàn tay, ngũ quang vô cùng tinh xảo, vô cùng thanh thuần.

Tống Chỉ Manh trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Sao… sao lại là cô?”

Tống Tô Lam đứng ở cửa phòng, lạnh nhạt nói: “Cô là cô Tống đúng không?”
Chương 2875

Tống Chỉ Manh còn chưa tỉnh hồn từ sự kinh hãi bản thân mới nhận được Tình hình gì đây chứ? Rổ ràng hôm đó, cô gái trước mặt là bạn gái của Khúc Thương Ly, sao hôm nay đột nhiên trở thành người phụ nữ của Quan Triều Viễn rồi?

“… Không sai, tôi là Tống Chỉ Manh: Cô ấy nhìn Tô Lam từ trên xuống dưới rồi khiến người ta cứ muốn nhìn mãi, toàn thân đều tỏa ra khí chất tươi mát thoát tục, khiến người khác nhìn vào khó quên.

Tống Chỉ Manh xoa cắm, vẻ mặt ý vị thâm hông ngờ Quan Triều Viễn lại thích loại hình như cô”

Tống Chỉ Manh vênh váo tự đắc, vô cùng chú †âm bày vẻ, khiến Tô Lam trong nháy mắt cảm thấy bản thân là người xâm nhập hèn mọn, sắc mặt cô cứng đờ, trong lòng hơi đau Cô nhìn Tống Chỉ Manh một lượt, áo khoác là kiếu mới nhất của Chanel, chắc do Quan Triều Viễn tặng, Tại sao? Rõ ràng anh vấn luôn làm cô tổn thương, sao tới lúc này cô còn thấy đau khố chứ.

“Quan Triều Viễn thích kiếu người nào, tôi không biết, khẩu vị anh ấy rất nhiều, dạng như cô hẳn anh ấy cũng không ghét đâu”

‘Tô Lam rất tỉnh táo nói ra những lời này, nhưng Tống Chỉ Manh là ai chứ? Dù sao cô ấy cũng là nhân vật lớn. Cô ấy liếc mắt liền thấy được khổ sở và bất an trong mắt Tống Tô Lam.

Cô gái nhỏ này vẫn còn rất đơn thuần. Lúc cô nói những lời này, giọng nói bất ổn, rõ ràng bản thân vô cùng thương tâm lại cố gảng bày ra dáng vẻ mặt không sao cả.

Khiến một cô gái là Tống Chỉ Manh cô đây, nhìn vẻ ngoài này, cũng nhịn không được mà động lòng trắc ẩn, thảo nào Quan Triều Viễn có thế vì Tống Tô Lam mà mạng nhỏ của mình cũng không cần.

Nghĩ tới đây, Tống Chỉ Manh đáo mắt mấy vòng, cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy anh ấy sẽ không chán ghét tôi, nếu không Triều Viễn cũng sẽ không tự mình tới sân bay đón tôi đâu?

Áo khoác tôi đang mặc cũng là do anh ấy chọn giúp, sản phẩm mới nhất của Chanel, cô xem có đẹp không?”

Quả nhiên. Cô ấy đúng là cô gái ở trong phòng Vip với Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn không những tặng quà cho cô ấy, cô còn tưởng bản thân hiểu lâm anh, hai người họ lại cùng ra cùng vào…

Đây là do chính mắt cô nhìn thấy, nếu, cô không biết chuyện này thì sao?

Sắc mặt Tô Lam vốn không tốt bây giờ lại trắng đi mấy phần. Khóe miệng cô cong lên thành nụ cười yếu ớt: “Vẫn là nên để Quan Triều Viễn thưởng thức đi, tôi có chút việc phải xử lý, xin lỗi không nói tiếp được”

Nói xong lời này, Tô Lam đi vòng qua người Tống Chỉ Manh, đi xuống dưới lầu.

Tống Chỉ Manh thấy bước chân cô hoảng loạn liền ôm bụng cười ha ha.

Lúc này. Lê Triều Viễn mới tắm rửa xong. anh mặc quần áo ở nhà đi ra, tóc vẫn còn ướt dầm đề.

Anh liếc mắt nhìn thấy Tống Chỉ Manh đang ôm bụng cười ở hành lang. Cửa phòng ngủ chính sau lưng cô ấy mở rộng.

Cảm giác bất an bỗng ập tới.

Gương mặt đẹp trai của Quan Triều Viễn lạnh đi, tóc cũng không lau khô mà chạy vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ lớn không có ai. Áo ngủ của Tống Tô Lam được để ở một bên.

Cảm giác vừa có được lại mất đi trong nháy mắt ập tới.

Anh lập tức chạy ra ngoài, chụp lấy tay Tống Chỉ Manh: “Người đâu rồi?”

Câu hỏi như tiếng gầm thét khiến cô ấy bối rối. Lực tay Quan Triều Viễn rất lớn khiến tay cô ấy đau gần chết.

Tống Chỉ Manh giấy dụa muốn rút tay ra: “Quan Triều Viễn, chú… đau chết mất, nhanh buông tay tôi ra!”

Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn cô ấy chăm chằm, sát khí trong mắt muốn tràn ra ngoài mẹ nó, tôi hỏi chị người đâu?”
Chương 2876

Chỉ Manh bị anh chửi ngơ người. Nụ cười trên khóe môi cô ấy cứng lại, chật vật nuốt ngụm nước miếng: “Cô ấy, cô ấy hình như hiểu lầm giữa chúng ta có gì đó, lúc nấy tôi thấy chơi rất vui, nên chọc cô ấy một chút..”

Con “Con mẹ nó, chị bệnh rồi hả?” Quan Triều Viễn lại nói tục.

Anh buông tay Tống Chỉ Manh ra, nhanh chóng chạy đuổi ra ngoài Cô gái nhỏ này mấy bữa nay còn đang bệnh, chỉ mới hai ngày thôi mà gương mặt nhỏ nhản kia đã gầy đi một vòng.

Vất vả lắm anh mới tìm thấy cô, nếu cô lại chạy mất, anh nhất định sẽ phát điên.

Tống Chỉ Manh lớn lên cùng Quan Triều Viễn, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy anh tức giận như Anh nhìn qua có vẻ lạnh lùng, nhưng đối xử với người khác ít nhất cũng giữ lễ độ. Bộ dáng hôm nay của Quan Triều Viễn không như vậy, trong thời gian ngắn đã chửi tục hai lần, cô ấy cũng lần đầu tiên thấy anh thế này Xem ra địa vị của Tô Lam trong lòng anh cũng không bình thường Rầm một tiếng, Tổng Chỉ Manh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cô vội vàng đuổi theo: “Này, này, tôi chỉ nói đùa thôi mà”

Thân thể Tô Lam còn chưa hồi phục hoàn àn, bệnh nặng mới khỏi khiến bước chân cô mềm nhũn không có lực.

Cho nên khi Quan Triều Viễn đuổi theo ra ngoài, cô mới vừa đi tới cửa.

“Tô Lam!”

Quan Triều Viễn nhìn thấy cô, trái tìm anh treo ngược nãy giờ rốt cuộc mới trở về vị trí của nó.

Tô Lam quay đầu lại liền thấy Quan Triều Viễn với mái tóc ướt, dép cũng không mang đã đuổi theo. Trên gương mặt điển trai lộ ra vẻ bối rối chưa từng có. Cô theo anh hơn nửa năm cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh.

Trong lúc Tô Lam còn đang hoảng hốt, rốt cuộc Quan Triều Viễn cũng đuổi tới bên cạnh, sau đó không nói tiếng nào bế cô lên.

“Tô Lam, không được đi.”

Quan Triều Viễn siết chặt hai tay, giống như muốn khảm thân thể cô vào trong xương cốt anh.

Nhưng anh lại không dám dùng sức, sợ sẽ khiến cô đau.

Tô Lam chớp đôi mắt to nhìn anh, trong lòng có chút đau đớn.

Lúc này, Tống Chỉ Manh cũng đuổi tới.

Bởi vì cô ấy chạy quá nhanh, giày cao gót vì dùng lực mà cọ vào chân, đau tới nỗi nước mắt cô ấy cũng muốn chảy ra: “Triều Viễn, chú chờ tôi một chút!”

Gương mặt xinh đẹp của Tô Lam trầm xuống, chút mềm lòng mới có được lập tức bị ép xuống.

Cô giấy dụa muốn rời khỏi: “Quan Triều Viễn, anh thả tôi ra”

“Không thả” Quan Triều Viễn ôm cô, hoàn toàn không có ý định thả xuống.

Tô Lam cần chặt môi, đột nhiên cảm thấy thật thất bại. Cô đánh cũng không đánh lại anh, mảng cũng mắng không thắng, nhưng mỗi lần có chuyện gì đó, anh mãi mãi là người bắt nạt cô.

Tô Lam nghĩ thế, hốc mắt đỏ lên, nước mắt cuồn cuộn rơi.

Quan Triều Viễn ghét nhất là nước mắt con gái Thế nhưng vừa thấy Tô Lam khóc, lòng anh giống như bị ai dùng sức năm lấy.

Anh còn chưa kịp mở miệng giải thích điều gì, Tống Chỉ Manh liền chạy tới chỗ hai người. Tay cô ấy vừa vặn đụng phải Tô Lam liền bị Quan Triều Viễn tránh đi.

Ánh mắt anh lạnh băng như Diêm La đi ra từ Địa ngục, khiến Tống Chỉ Manh tê dại cả da đầu “Hôm nay nếu chị không giải thích rõ ràng, ngày mai tôi liền cho người tới nhặt xác chị về”

Mồ hôi lạnh trên trán Tống Chỉ Manh rơi xuống.

©ô ấy thở hổn hển, nhìn Tống Lam, giải thích: “Tô Lam, cô hiểu lầm rồi: Tô Lam cúi đầu, không nói tiếng nào. Cô im sao, có chuyện gì mà hiểu lầm chứ?

Tống Chỉ Manh vỗ ngực mình, cố qắng bình ổn hơi thở: “Ai da, tôi và Triều Viễn không phải loại quan hệ như cô nghĩ đâu! Vừa rồi tôi chỉ đùa với cô, muốn trêu chọc cô một chút thôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom