Hot Truyện Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi - Thời Vũ Kha (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 142 Tôi khát muốn chết rồi.

Vệ sĩ nói: “Buổi sáng cô Ảnh mới vừa ra khỏi bệnh viện, đột nhiên có hai người đàn ông lao lới, dùng khăn che miệng cô ấy lại rồi nhét vào trong chiếc Minibus, tôi đoán có lẽ trong khăn có gì đó, cô Ảnh chỉ giãy giụa một lúc đã ngất đi rồi.”

“Tốc độ của bọn họ rất nhanh, khi tôi đi lên cản lại thì xe đã chạy, tôi bị cản lại rồi bị đâm.”

Anh ta chỉ cái trán của mìn: “Đây là dấu bị đâm khi chặn đầu xe, chờ tôi lái xe đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng chiếc xe đó nữa.”


“Bảng số xe thì sao? Thịnh Hàn Ngọc hỏi.

Anh ta lắc đầu: “Không có, biển số xe bị che, không có nhìn thấy.”

Bảo tiêu còn nói đó là một chiếc Minibus

màu trắng, chiếc xe như thế ở Giang Châu nhiều đếm không xuể, không có bảng số xe vốn dĩ không thể tìm ra.

“Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát.” Giản Nghi Ninh cầm lấy điện thoại báo cảnh sát.


Thịnh Hàn Ngọc và Vân Triết Hạo cũng cử tất cả thuộc hạ có thể phải ra đi tìm, ai tìm được người sẽ có thưởng!

Ở một tòa cao ốc ngừng thi công ngoài ngoại ô.

Thời Du Huyên tỉnh lại đã phát hiện mình bị trói chặt ném trên nền xi măng, miệng bị dán băng keo, muốn kêu “Cứu mạng” cũng không kêu thành lời.

Cô ý thức được mình bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên chính là phải nhanh chạy trốn!
Tay chân đều bị cột chặt, cô có ý định chạy trốn, tốn nửa ngày cũng không thể thoát ra được, ngược lại tay và mắt cá chân còn bị ma sát đau rát.

“Đại ca, trông đứa con gái này cũng khá xinh, bán vào trong núi sâu thì thật đáng tiếc.” Cách vách vang lên tiếng đàn ông nói chuyện, rất đáng khinh.

Rất nhanh đã có người quát lớn: "Cao Lão Tam, tôi cảnh cáo cậu không được có ý định đó, người phụ nữ này không thể so được với những người phụ nữ mà cậu có thể đụng chạm trước đây, chỉ có thể bán vào núi lớn, bỏ đi cái suy nghĩ gian xảo đó của cậu nghe chưa?”

“Ha ha, vẫn là đại ca hiểu em... Được, em nghe anh, em không động vào một ngón tay của cô ta được chứ? Em qua xem cô ta đã tỉnh chưa.”

Thời Du Huyên nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ mình chưa tỉnh lại.

Người đàn ông đó đá cố, nhưng cô vẫn nằm yên bất động.

Cao Lão Tam gọi với ra bên ngoài: “Đại ca, cô ta còn chưa tỉnh, em ra ngoài mua chút đồ ăn”

“Đi đi, ra ngoài cẩn thận một chút, khi quay lại nhớ xem phía sau có người bám đuôi không?”

“Đã biết.”

Tiếng bước chân của Cao Lão Tam dần đi xa, lúc này Thời Du Huyên đang tính kế.

Cô đã bị bắt cóc, không thể nghi ngờ nữa.

Có vẻ như đám người này không nhiều lắm, chỉ có hai người!

Bây giờ vẫn chưa thể kết luận có người khác hay không, có điều từ giọng nói của bọn họ, hắn là không quá nhiều người.

Vừa rồi tên đại ca kia có nói phải bán cô vào núi sâu kiếm tiền

Bán vào núi sâu chỉ có thể làm vợ người ta, có thể được bao nhiêu tiền chứ?

Nếu như nói bọn họ thả cô ra, có thể kiếm được số tiền gấp một trăm lần so với bán có... Thời Du Huyên cảm thấy kẻ bắt cóc sẽ đồng ý!
Không sai, cô đang chuẩn bị đàm phán với kẻ bắt cóc mình.
Kế hoạch đã xong, Thời Du Huyên mở mắt ra, trong miệng phát ra tiếng “ưm ưm” Hơn nữa còn dùng sức gõ giày cao gót xuống đất.
Tiếng động bên này rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của tên bắt cóc, trên mặt anh ta không đeo khẩu trang, Thời Du Huyên lập cứ nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên.
Không nhìn thấy mặt anh ta thì mình sẽ được an toàn hơn, đàm phán sẽ có lợi thế hơn.
“Chà, cô tỉnh rồi? Còn rất thông minh, biết không nhìn mặt tôi, cô muốn tôi thả có đi?”
Thời Du Huyên dùng sức gật đầu, nhưng rồi lại liều mạng lắc đầu.
Gật đầu là đồng ý, lắc đầu là không đồng ý, cô vừa gật đầu vừa lắc đầu, người đàn ông đó cũng không biết cô muốn gì.
Nhưng là cho dù cô muốn làm gì, kẻ bắt cóc cũng đều không sợ cô, một cô gái nhỏ bị trói thì có thể làm ra trò gì, cho dù cô có gào rách cổ họng cũng không ai đến cứu cô.
Vì thế anh ta nói với Thời Du Huyên: “Cô có chuyện muốn nói với tôi sao? Tôi sẽ tháo băng dính ra cho cô hít thở không khí, nếu như cô giả vờ thì tôi sẽ dán lại.”

“Ừm ừm.”

Thời Du Huyên dùng sức gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Ręt ret..."

Băng dính trên miệng đã bị xé đi, hai bên má và khóe miệng đều đã đau nóng rát.
Nhưng chút đau nhói này không là gì so với không khí mới mẻ, cô tham lam hít thở từng ngụm không khí tươi mát, rồi lại đưa ra yêu cầu mới:
"Đai ca có thể cho tôi chút nước không, tôi khát muốn chết rồi."

P/s: ad đi cắt tóc đây, tóc dài nóng gần chít rồi:big_smile:
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom