• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 921-930

Chương 921:



Về phần gối, chăm ga giường đều đã trải xong, trên bàn trang điểm còn trưng bày các loại mỹ phẩm khác nhau.



Nhìn tới đây, Hàn Minh Thư đột nhiên hơi kinh ngạc: “Không phải đến quần áo anh cũng chuẩn bị luôn rồi đấy chứ



Nói xong, cô bước đến trước tủ quần áo, sau khi mở cửa tủ ra thì ngây người.



Quả nhiên như cô nghĩ, quần áo cũng đã chuẩn bị xong.



Khó trách… Anh cứ khăng khăng khẳng định bảo cô mang mỗi người tới là được.



Nhìn thấy những thứ đã chuẩn bị đầy đủ này, Hàn Minh Thư cảm thấy cái rương hành lý này của cô thật là dư thừa. Sau lưng truyền tới cảm giác ấm áp, Da Mạc Tham đưa tay ôm lấy cô, bàn tay lớn đặt vào hông có, tiếng nói khàn khoản vang lên bên tai cô.



“Về sau em sẽ ở đây”



Khi ảnh nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, hơi ấm như xuyên qua làn da cô tiến vào trong máu, sau đó lại theo máu chảy vào trong lòng cô.



Hàn Minh Thư cảm thấy tim mình đập vô cùng kịch liệt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nói một câu: “Tiền thuê nhà… Em sẽ trả cho anh”



Nghe vậy, cơ thể người phải sau cứng đờ.



Hàn Minh Thư sợ anh hiểu lầm nên lên tiếng giải thích trước: “Ông ngoại anh không thích em, nếu như em lại thỏa mái dùng đồ của anh, ở chỗ của anh, vậy em đúng là…”



Dứt lời, Hàn Minh Thư cảm giác được người phải sau ôm cô chặt hơn, giọng nói lạnh lùng chui vào trong lỗ tại của cô.



“Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.



Lời nói này khiến trái tim Hàn Minh Thư rất rung động, không để cô kịp phản ứng, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần đã rơi xuống cổ của cô: “Cho nên không cần phải có gánh nặng trong lòng, của anh chính là của em.



Anh là của riêng cô?



Hàn Minh Thư chớp mắt mấy cái, khi có đang chuẩn bị nói chuyện thì cảm nhận được đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần đang từ từ di chuyển lên, sau đó hôn nhẹ lên vành tai cô.



Khi đôi môi mỏng của anh chạm vào vành tai cô, cô cảm giác cả người như bị điện giật, cảm giác ngứa ran lan truyền khắp tứ chi, cơ thể cô cứng ngắc, không thể động đậy.



Ngay sau đó, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần chậm rãi dời xuống, ở phần gáy của của cô hôn hết cái này đến cái khác.



Hàn Minh Thư cảm thấy da gà toàn thân đang dựng đứng hết cả lên, nếu như cứ để anh tiếp tục thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.



Mặc dù cô với anh đã xác định quan hệ với nhau, nhưng mà… Cô không muốn nhanh như vậy.



Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư run giọng nói: “Em, em muốn đi tắm rửa,



Động tác của người phía sau dừng lại, sau đó cười khẽ: “Cùng nhau?



Cô bị dọa đến không nói nổi một lời nào, nghien hong trận trời.



Ngay khi Hàn Minh Thư cho rằng anh thật sự muốn phát sinh chút gì đó với cô thì Dạ Âu Thần lại đứng thằng người, nhẹ nhàng bóp phần gáy cô.



“Đi thôi.”



Cô vẫn đứng im tại chỗ một lúc lâu, chân tê cứng.



“Không đi, chẳng nhẽ muốn anh ôm em đi sao?” Lúc này Hàn Minh Thư mới khó khăn di chuyển bước chân, cấp tốc đi vào trong nhà tắm,



Sau khi vào phòng tắm, Hàn Từ dán lên cửa đưa tay che trái tim đang đập bang bang, một lát sau cô mới nhìn bản thân trong gương.



Khuôn mặt và cổ cả tại đều đỏ



Cô hơi nghiêng người sang, đưa mắt nhìn sau gáy, nơi đó bị Dạ Âu Thần để lại mấy dấu màu hồng nhạt.



Nhìn thoáng thì không rõ, nhưng nếu nhìn kỹ, màu sắc đang dần trở nên đậm hơn.



May mà bây giờ là mùa đông, nếu như là mùa hè, những dấu vết này cô phải che thế nào?



Hàn Minh Thư vừa quở trách Dạ Âu Thần ở trong lòng, vừa mở vòi sen ra tắm.
Chương 922:



Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hàn Mộc mới phát hiện một vấn đề khó giải quyết, chính là vừa rồi mình đi vào gấp, cho nên căn bản cũng không có mang theo quần áo vào thay sau khi tắm xong.



Quần áo thay ra đã bị ướt, mặc lại là không thể nào.



Hàn Minh Thư lại ngại việc Dạ Âu Thần đưa quản áo cho mình.



Cuối cùng chỉ có thể cầm khăn tắm quấn quanh người, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, thờ đầu ra ngoài dò xét.



Trong phòng yên tĩnh, không có bất kỳ ai.



Dạ Âu Thần không ở trong phòng? May quá, Hàn Minh Thư thở phào một hơi, sau đó bước chân trần từ bên trong đi ra.



Cô khom người mở vali của mình, lấy đồ ngủ bên trong ra thay.



Sau khi làm xong, Hàn Minh Thư liền ra khỏi phòng tìm Dạ Âu Thần.



Từ xa liền thấy Dạ Âu Thần đứng ở sân thượng, nơi này rộng rãi hơn nhiều so với căn hộ cô thuê trước kia, cho nên tiếng của Dạ Âu Thần không truyền tới nơi này.



Hàn Minh Thư đến gần liền nghe thấy giọng nói sắc bén lạnh băng của anh.



“Ừm, tối hôm nay tôi không về nhà làm phiền chủ Vu Ba nói với ông ngoại tôi một tiếng “Có chuyện quan trọng cần xử lý.”



“Cu vay di.”



Mà khi nghe thấy anh nói, Hàn Minh Thư chợt dừng lại bước chân, ngây tại chỗ.



Anh vừa nói chuyện điện thoại là anh không về



Lẽ nào, tối hôm nay anh muốn ở đây? nhà?



Biểu cảm của Hàn Minh Thư lập tức trở nên vi diệu, lúc này Dạ Âu Thần như có con mắt sau lưng, bỗng nhiên xoay người lại.



Thấy cô mặc đồ ngủ mỏng đứng ở đó, đôi chân trắng như tuyết giảm trên sàn nhà lạnh như băng, lông mày của anh lập tức cau lại, trực tiếp sải bước đi tới.



“Sao lại mặc ít như vậy?”



Giọng nói của anh lạnh lùng mang theo sự không vui, trực tiếp bề ngang cô lên, Hàn Minh Thư theo bản năng mà ôm cổ của anh.



Trong nhà lạnh như băng, nhưng cô vừa mới từ phòng tắm ra, cả người nóng hừng hực, sau khi được Dạ Âu Thần ôm vào lòng, đôi mi Hàn Minh Thư nhíu lai.



Người anh rất lạnh, có lẽ đã đứng ngoài sân thương một hồi lâu.



Hán Anh Thư được ôm trở về giường trong phòng, sau đó Dạ Âu Thần xoay người đi mở hệ thống sưởi, sợ cô bị cảm lạnh.



Hàn Minh Thư vừa được đặt xuống giường liền có rúm thành một đống, nhìn Dạ Âu Thần nói: “Vừa rồi ông ngoại gọi điện giục anh về sao?”



Dạ Âu Thần chỉ nghĩ cô chưa nghe những gì mình vừa nó, nhấp miệng trong chốc lát, sau đó phủ nhận: “Không phải ”



Dứt lời, anh đưa tay cởi nút áo khoác của mình ra, rất nhanh đã cởi xong treo trên kệ áo, sau đó cởi cả



Thấy một màn như vậy, Hàn Minh Thư theo bản năng trợn to hai mắt, nghĩ tới câu nói của anh trên sân thượng vừa rồi.



Đêm nay không về.



Vậy… Đêm nay anh muốn ở đây?



Cô nam quả nữ ngày người ở trong một phòng, muốn không xảy ra chuyện gì cũng khó.



Hàn Minh Thư căng thẳng cắn môi dưới, nhưng hiện tại cô mang thai chưa bao lâu, nếu bây giờ làm gì với anh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đứa bé trong bụng.



Nhưng anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ, cô chắc chắn không thể nói thật với anh. không nói thật vậy có làm sao mới từ chối anh



Trong đầu Hàn Minh Thư suy nghĩ lung tung, rồi nhanh chóng thốt lên: “Đã trễ thế này, em thấy anh nên về đi thôi, nếu không…”
Chương 923:



Nói được phân nửa, ánh mắt Dạ Âu Thần thâm thủy dừng ở trên mặt cô, sau đó anh cất bước đi tới,



Hàn Minh Thư rúc về phía sau theo bản năng, dựa lưng vào đêm, Dạ Âu Thần cúi thấp người, hai tay chống ở hai bên người cô



Khoảng cách của hai người gần đến mức Hàn Minh Thư cho là anh sắp hôn, lại nghe anh lạnh lùng nói: “Em căng thẳng cái gì?”



Hàn Minh Thư mở choàng mắt ra vừa lúc đối diện với cặp mắt đen mang ý cười của Dạ Âu Thần, căng thẳng đến nói năng lộn xộn: “Em…”



Dạ Âu Thần cúi người đụng vào mũi cô: “Có gấp cũng phải chờ anh tắm xong đã rồi hằng gấp.”



Hàn Minh Thư: ”



Nói xong, Dạ Âu Thần thật sự chà làm gì cô cấm để đi tắm.



Rất nhanh, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.



Tuy căn nhà này rất lớn, nhưng dù sao cũng là phòng tắm chính, âm thanh cách rất gần, tiếng nước không ngừng kích thích thính giác của Hàn Minh Thư .



Cô nghĩ Dạ Âu Thần đã nói như vậy trong điện thoại, xem ra tối hôm nay anh chắc chắn sẽ ở lại đây.



Nếu như không thể tránh, cô chỉ chỉ có thể giả bộ ngủ thôi



Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư lập tức bỏ xuống giường, nhẹ nhàng đi tắt đèn, trở lại giường thì kéo chăn trùm đầu, bản thân thì năm rụt vào một góc.



Nếu như là ngày thường, với trình độ thích ngủ của cô, chắc chắn cô vừa nhắm mắt sẽ tiến vào giấc ngủ lập tức.



Nhưng cũng không biết tối nay xảy ra chuyện gì, cô nằm xuống lại thấy nhịp tim mình đập rất nhanh.



Đây là lần đầu tiên sau khi Dạ Âu Thần mất trí nhớ hai người cùng giường chung gối, cô lại căng thẳng đến nỗi không buồn ngủ chút nào.



Trong bóng tối, Hàn Minh Thư mở to đôi mắt vô tội, mệt lòng không chịu nổi.



Ngủ nhanh lên chút, ngủ đi thì cái gì cũng không biết nữa.



Nhưng cô càng thôi miên bản thân như vậy, đầu lại càng thành chút buồn ngủ cũng không có. không Lúc Hàn Minh Thư đang khổ não hết sức, nghe thấy tiếng của phòng tắm rắc một cái, cô sợ đến mức lập tức nhắm mắt lại.



Dạ Âu Thần đẩy cửa ra, đập vào trước mắt là một mảnh đen kịt, đầu tiên anh ngắn ra, sau đó phần ứng kịp, mím môi mỏng thành đường cong mơ hồ.



O, cũng khá thông minh đấy.



Dạ Âu Thần dùng khăn lau tóc, vỡ không để ý mà liếc về một phía trong phòng.



Sau khi lau tóc gần khô, Dạ Âu Thần xoay người ra khỏi phòng, tới phòng kế bên.



Nghe tiếng đóng cửa, Hàn Minh Thư trong bóng tối cũng giật mình theo, sau đó nhô đầu từ trong chăn ra.



Hệ thống sưởi trong phòng rất ấm, vừa rồi cô buồn bực trong chăn suýt chút nữa đã nóng chết.



Không ngờ Dạ Âu Thần lại đi ra, anh là lâm thời quyết định rời đi? Hay đang làm gì?



Cho dù là nguyên nhân nào, Hàn Minh Thư cũng không dám đứng dậy xác nhận, nếu như cô vừa xuống giường lại đụng trúng Dạ Âu Thần trở về, không phải sẽ bị tóm gọn sao?



Hàn Minh Thư lại nằm xuống lần nữa, chán màn mà đắp chăn lại. Một lát sau, dường như có nghe thấy tiếng bước chân đi tới gần phòng này, có nhanh chóng kéo chăn lại nhắm mắt giả bộ ngủ



Cạch, tiếng cửa mở vang lên trong hoàn cảnh tới đem yên tĩnh có vẻ đặc biệt trong trẻo, Hàn Minh Thư cảm thấy hô hấp của mình đều nhẹ đi.



Trong bóng tối không hề có một chút thanh âm.



Hàn Minh Thư nhắm mắt lại không thấy gì, lỗ tại cũng không nghe thấy bất luận tiếng động gì, ngoại trừ tiếng đóng cửa vừa nãy thì không còn âm thanh gì khác.



Chẳng lẽ Dạ Âu Thần không vào.



Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hàn Minh Thư lập tức mở mắt.
Chương 924:



Kết quả vừa mở mắt, cô lập tức thấy được một gương mắt đẹp trai gần ngay trong gang tấc, Hàn Minh Thư giật này mình, suýt nữa kêu thành tiếng.



Thế nhưng tốc độ của Dạ Âu Thần cũng rất nhanh, trước khi cô kịp kêu thành tiếng, anh đã củi người chiếm lấy đôi môi của cô, “Um.”



Hàn Minh Thư trừng to hai mắt, vô ý thức đưa hai tay đẩy anh. Ngàn phòng vạn phòng, không ngờ rằng anh vẫn chạy đến trước mặt có bắt cô, hơn nửa còn không một tiếng động, người này…. Là ma quỷ sao?



Đại khái tầm mười mấy giây sau, Dạ Âu Thần mới lui ra, khản giọng nói: “Làm sao, không giả vờ ngủ nữa à?”



Hàn Minh Thư cảm giác cả môi và mặt mình đều nóng lên, một cái là bị hỗn đau, một cái là bị xấu hổ, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, mặc kệ trong bóng tối Dạ Âu Thần có thấy được hay không, giọng điệu tức giận nói: “Em mới không giả vờ ngủ.



Vừa dứt lời, cô cảm nhận được phải trước mặt truyền đến tiếng cười, tiếng nói mang theo chút khán khăn, giống như là thanh âm phát ra từ cổ họng sau khi say rượu, nghe vô cùng gợi cảm và quyến rũ.



“Thật sao?”



Hàn Minh Thư cảm giác được vị trí bên người lần xuống, thế mà Dạ Âu Thần lại trở mình nằm xuống bên cạnh cô, mỗi anh di sát lại gần tại cô.



“Lần sau nếu giả vờ ngủ, nhớ khống chế tần suất hô hấp của mình.”



Hàn Minh Thư: “



“Cả hộ hấp lẫn nhịp tim đều nhanh như vậy, em nghĩ muốn lừa ai



Thấy cô không đáp, bàn tay dư rơi vào khuôn mặt của cô, không buông tha: “Hừm?”



Lòng bàn tay của anh vô cùng nóng, đặt ở trên mặt cô giống như một vách tưởng nóng hổi, động tác của Dạ Âu Thần là khiến cô nghiêng người về phía anh.



Hàn Minh Thư không muốn đối mặt với anh, nếu không lát nữa chắc chắn sẽ bị chiếm tiền nghĩ.



Thế là cơ thể có vặn vẹo uốn éo, trực tiếp nghiêng người đưa lưng về phía Dạ Âu Thần.



Người phải sau cử động, nhanh chóng nhích lại gần cô, phát hiện anh càng ngày càng di đến gần, cô dùng cùi chỏ chọc vào anh: “Anh cách xa em ra một chút



Ngay khi củi trở của cô đụng vào anh, anh lùi lại một cái tượng trưng, sau đó lại nhanh chóng nhích đến gần, ôm lấy cô từ sau lưng, cho dù cô có dùng cùi chỏ chọc anh như thế nào thì anh cũng không lui ra.



Hô hấp nóng bỏng ở ngay bên tai cô, anh vừa mới tắm rửa không bao lâu, trên người vẫn còn mang theo hơi nước, nhiệt độ trong phòng rất cao, hai người nằm dựa chung vào một chỗ, trên người nhanh chống xuất hiện một tầng mô hỏi mỏng. Anh làm gì vậy?” Hàn Minh Thư nóng nảy, hô hấp cũng trở nên dồn dập, không ngừng đây người phải sau.



“Lời vừa nãy anh nói ở ban công, em nghe thấy



Đúng là nghe thấy được, trong lòng Hàn Minh Thư yên lăng trả lời, đột nhiên cô cảm giác được có chỗ không thích hợp, cô vội vàng nói: “Anh nói chuyện, đừng có động tay động chân…



Cô đè bàn tay không an phận đang sở loạn của anh.



Vừa rồi cô mới ngây người một chút, thế mà bà tay anh đã sở tới cổ áo của cô, mưu toan cởi cúc áo của cô.



Quả nhiên đàn ông chỉ có mỗi cái đức hạnh như vậy!



Bình thường thì nhìn lạnh lùng cấm dục, vừa lên giường cái là lại lộ nguyên hình.



Hàn Minh Thư cảm thấy nhiệt độ cơ thể đều tăng lên, còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ không ồn, có chỉ có thể vôi vàng lên tiếng nói: “Nếu như buổi tối anh còn ở dây, như vậy ấn tượng của ông ngoại anh đối với em sẽ càng kém thêm.”



Quả nhiên, động tác của Dạ Mạc Thăm dừng lại, nhưng mà chỉ là dừng lại, sau đó lại nhanh chóng tiếp tuc.



“Không quan trọng, một ngày nào đó sẽ thay đổi. Hình như anh đã hơi không kiên nhẫn.



Hỗ hấp của Hàn Minh Thư cũng có chút hơi rung động, liều mạng bắt lấy tia lý trí cuối cùng: “Thế nhưng em vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, quá nhanh!”



Động tác của Dạ Âu Thần dừng lại, sau đó anh ngừng lại.



Đếm số ngày hai người ở bên nhau, quả thực là không nhiều.
Chương 925:



Nếu như không phải cô thay đổi chỗ ở, hai người cũng sẽ không nằm chung một chỗ nhanh như vậy, mà bây giờ anh lại không khống chế nổi mình.



Nghĩ tới đây, Dạ Âu Thần nhắm mắt, trong lòng yên lặng nói, vẫn là làm người trước đi.



Quả thật là quá nhanh.



Phát hiện ra động tĩnh của người phải sau, cuối cùng Hàn Minh Thư cũng thở phào một hơi, không ngờ rằng câu nói này còn có hiệu quả tốt hơn ông ngoại.



Chẳng lẽ trong lòng của anh, quan điểm và suy nghĩ của ông ngoại hoàn toàn không quan trọng sao?



Đối với anh mà nói, cái nhìn của cô quan trọng hơn,



Nghĩ tới đây, trong tim Hàn Minh Thư cảm thấy ấm áp, nhưng mà nhiệt độ cơ thể vẫn đang tăng lên, Hàn Minh Thư thực sự buồn bực, di chuyển người cách xa anh ra.



“Đừng nhúc nhích”



Người nào đó khẽ rên một tiếng, giọng điệu mang theo chút nghiến răng nghiến lợi: “Nếu như hôm nay em muốn ngủ ngon ”



Hàn Minh Thư:



Đây là đang uy hiếp cô sao? Rõ ràng chính là thế, nhưng mà cho dù là uy hiếp, Hàn Minh Thư vẫn ngoan ngoãn không dám cử động, ban đầu cảm thấy được anh ôm ngủ có chút khó chịu, nhưng mà khi ý thức anh thật sự không làm gì mình, trái tim Hàn Minh Thư buông lỏng, cơn buồn ngủ ập tới, cô không khống chế nổi mi mắt mà ngủ thiếp đi.



Nghe thấy hô hấp của người trong ngực trở nên ổn định, Dạ Âu Thần không nhịn được cười khổ một tiếng.



Thật là một người phụ nữ không tìm không phổi, Anh thì đang chịu giày vò, thế mà cô có thể nhằm mắt ngủ thiếp đi Biết vậy, anh không nên ở lại,



Cho dù có ở lại, thì cũng không nên nằm chung với cô. không biết qua bao lâu, sau khi Dạ Âu Thần xác đỉnh Hàn Minh Thư đã ngủ say không bị đánh thức, anh chậm rãi đứng dậy đi vào trong phòng tắm.



Sau khi Đoan Mộc Tuyết rời giường thì nghiêm túc trang điểm cho mình, hôm nay cô ta cố ý mặc một bộ quần áo đơn giản, thật ra kiểu quần áo đơn giản như vậy trong tủ cô ta không có, là do hôm qua cô ta bảo người chuẩn bị cho mình.



Bởi vì cô ta nhìn thấy quần áo của Hàn Minh Thư luôn rất đơn giản phóng khoáng, còn cô ta ăn mặc đẹp như vậy, nhưng từ xưa đến nay anh Âu Thần chưa từng nhìn cô ta thêm một cái.



Có khả năng, anh Âu Thần thích kiểu ăn mặc đơn giản và phóng khoảng như vậy?



Cho nên cô ta muốn thử một chút, nếu như anh Âu Thần nhìn cô ta nhiều thêm một cái thì chính là có hiệu quả



Sau khi ăn mặc đơn giản phóng khoảng xong, cô ta cũng trang điểm rất là nhạt.



Cô ta nhìn bộ dạng đơn giản phong khoảng của mình ở trong gương, Đoan Mộc Tuyết đắc ý mang theo túi xách, chuẩn bị đi ra ngoài.



Vừa mở cửa ra liên nhìn thấy Đoàn Mộc Trạch từ trên cầu thang đi xuống.



Nhìn thấy Đoan Mộc Trạch, Đoan Mộc Tuyết trong tiềm thức muốn tránh đi



Anh ngờ Đoan Mộc Trạch lại trực tiếp nọi cô ta.



“Tiểu Tuyết.”



Đoan Mộc Tuyết đành phải dừng bước, nở một nụ cười xán lạn: “Anh, chào buổi sáng.



“Chào buổi sáng, làm sao hôm nay lại ăn mặc đơn giản như vậy?” Nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết đột nhiên thay đổi cách ăn mặc, Đoan Mộc Trạch cảm thấy có chút quen mắt, cách ăn mặc này hình như anh đã nhìn thấy ở đâu rồi.



Thoáng chốc, trong đầu Đoan Mộc Trạch xuất hiện một khuôn mặt lạnh lùng của một người phụ nữ.



Là cô ấy, Đoan Mộc Trạch nhíu mày, Tiểu Tuyết biết Dạ Âu Thần thích Hàn Minh Thư, cho nên cố gắng ăn mặc giống với phong cách của Hàn Minh Thư?



“Đột nhiên em muốn thay đổi phong cách



Đoan Mộc Tuyết chột dạ, không dám nhìn thắng vào hai mặt Đoan Mộc Trạch.



Đoan Mộc Trạch nhìn cô ta một lúc lâu, giống như là không phát hiện ra thứ gì, anh ta cười: “Bạn của anh mới từ nước ngoài trở về, nghe nói anh có một cô em gái có bộ dạng vô cùng xinh đẹp cho nên muốn được gặp một lần.
Chương 926:



Nghe vậy, Đoan Mộc Tuyết từ chối không thèm nghĩ ngợi.



“Không gặp.”.



Cô ta vừa nói xong thì cảm thấy mình từ chối hơi nhanh, chỉ có thể hòa hoãn nói: “Anh, ý của em không phải như vậy, chỉ là hôm nay em không có thời gian, cho nên…



Đoan Mộc Trạch đứng tại chỗ, không nói gì, cử lắng lặng nhìn cô ta, Đoan Mộc Tuyết lập tức cảm thấy lông tơ phải sau dựng đứng hết cả lên. Mặc dù anh trai của cô ta lúc nào cũng bày ra vẻ mặt tươi cười, bình dị gần gũi, dáng và vô cùng dễ t chung.



Cái bình dị gần gũi, phóng khoảng không bị trói buộc chỉ là vẻ ngoài của anh ta mà thôi, trên thực tế Đoan Mộc Trạch rất có thủ đoạn, chỉ là từ trước đến giờ anh ta không thể hiện ra trước mặt người ngoài.



Ví dụ như hiện tại, trên mặt anh ta không có một chút biểu lộ dư thừa, nhìn không có một chút gì là tức giận, nhưng Đoan Mộc Tuyết biết, đây là điểm bảo trước khi nổi giận của anh ta.



Anh trai nổi giận….



Trong ấn tượng của cô ta chỉ có một lần duy nhất, nghĩ tới lần Đoan Mộc Trạch nổi giận kia, cho dù là em gái của anh ta, Đoan Mộc Tuyết cũng không nhịn được rùng mình một cái.



Sau đó cô ta mìm cười, đi về phía trước nói: “Bạn của anh có đẹp trai không? Nếu như bộ dạng đẹp trai, vậy… Em sẽ đi cùng anh nhìn một cái.



Cô ta yếu thế khiến Đoan Mộc Trạch nhìn cô ta nhiều thêm một chút, vài giây sau anh ta lại khôi phục lại nụ cười: “Tất nhiên là đẹp trai rồi, nếu như không đẹp trai, anh sẽ giới thiệu cho em sao?”



Đoạn Mộc Tuyết cười đồng ý, đồng thời thờ phảo một hơi.



“Được rồi, đi thay quần áo đẹp đi, anh dẫn em đi gặp cậu ta.



Đoan Mộc Tuyết có chút không cam lòng cắn môi dưới, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.



Bỏ đi, cùng lắm cũng chỉ gặp mặt một lần mà thôi, cho dù là bạn của anh trai thì thế nào, cô ta cũng sẽ như bình thường, không có việc gì thì sẽ không để ý đến đối phương.



Mà nếu hôm nay cô ta không theo đuổi Dạ Âu Thần, vậy thì còn ngày mai, anh trai của cô ta chắc không phải ngày nào cũng nhìn chăm chăm cô ta đầu nhi? sau khi hạ quyết tâm xong, Đoạn Mộc Tuyết quay trở về phòng đổi bộ quần áo bình thường hay mặc.



Nhìn em gái nhà mình khôi phục bộ dáng xinh đẹp như ngày xưa, ánh mắt Đoan Mộc Trạch sâu thêm máy phần. Nếu như em gái của anh ta có thể vĩnh viễn như vậy thì anh ta cũng không muốn như vậy.



Trong lòng anh ta có chút chịu không nổi, nhưng cuối cùng cũng bị lý trí thay thế, Đoan Mộc Trạch mim cười: “Đi thôi, Tiểu Tuyết ”



Đoàn Mộc Tuyết tháp thỏm bắt an đi theo Đoạn Mộc Trạch lên xe.



Xe dùng ở trước một cửa hàng cà phê, lúc Đoàn Mộc Tuyết xuống xe thì nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, yên lòng “Sao vậy?” Đoan Mộc Trạch hỏi cô ta một câu.



Đoan Mộc Tuyết hốt hoảng lắc đầu: “Không có gì, anh.”



Sau đó Đoan Mộc Trạch dẫn Đoan Mộc Tuyết đi vào trong quán cà phê, Đoan Mộc Trạch nói với nhân viên phục vụ vài câu, sau đó được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng hai.



Đoan Mộc Tuyết vừa đi lên bậc cầu thang vừa to mò hỏi: “Anh, tại sao không ở tầng một?”



Đoan Mộc Trạch: “Tầng hai có tầm nhìn rộng hơn, hơn nữa lại yên tĩnh.”



Đoan Mộc Tuyết không có bất kỳ cái gì nghi ngờ, khẽ gật đầu, đi theo anh ta về phải trước.



Thời gian này ở quán cà phê không có bất kỳ một người nào, vừa lên tầng hai là có thể nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.



Người đàn ông này mặc một chiếc trường sam màu xám giản dị, coongi thêm chiếc quần đen dài cu chiếc áo khoác lông, trong bưng lấy ly cà phê hít hà, trông rất có sức sống.



Đây là ấn tượng đầu tiên của Đoàn Mặc Tuyết “Anh, đó chính là bạn của anh sao?”



“Ừm.” Đoan Mộc Trạch khẽ gật đầu.



Thế nhưng trong lòng Đoan Mộc Tuyết lại bắt đầu nghi hoặc, bạn bè của anh trai không phải là kiểu hình thương nhân sao? Thế nhưng nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này, căn bản không giống chút nào.



Chẳng lẽ…



Đoan Mộc Tuyết dừng bước chân, sau đó dừng lại.
Chương 927:



Đoan Mộc Trạch cảm nhận được, anh ta quay đầu, lạnh lùng nhìn cô ta.



“Sao vậy?”



Ánh mắt này của anh ta khiến Đoan Mộc Tuyết sơ hãi, muốn lùi bước, thế nhưng là không nhịn được hỏi: “Anh, anh ta là bạn gì của anh?”



“Bạn thời đại học.” Đoan Mộc Trạch thản nhiên



Ban thời đại học?



Đoan Mộc Tuyết nhìn lại người đàn ông này một chút, nếu như là bạn thời đại học, vậy… Có ăn mặc như vậy cũng không có vấn đề gì. nói. Chỉ là, Đoan Mộc Tuyết vẫn cảm thấy là lạ.



Mãi cho đến khi bọn họ tới gần, người đàn ông kia trực tiếp đứng lên chào hỏi bọn họ.



“A Trach.”



Nghe thấy hai tiếng này, cuối cùng Đoan MộC Tuyết cũng yên lòng.



Có thể to gan gọi thắng tên của anh trai cô ta, hơn nữa còn thản nhiên như thế, anh ta thực sự chính là bạn đại học của nah trai cô ta.



Đoan Mộc Trạch đi lên phải trước, người đàn ông kia lập tức ôm lấy anh ta, vỗ vỗ lưng anh ta: “Thật nhiều năm rồi không gặp”



“Đúng vậy, sau khi rời khỏi trường đại học, tớ còn tường chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại ”



Hai người hàn huyện một lúc, ánh mắt người đàn ông đẹp trai mới rơi xuống người Đoan Mộc Tuyết: “Cô chính là Tiểu Tuyết, cô em gái mà A Trạch hay nhắc tới sao?”



Ánh mắt của người đàn ông trực tiếp và cởi mở, nụ cười trên mặt cũng rất là cởi mở, nhìn qua giống như là một người đặc biệt tỏa nắng.



Cũng không biết là do bị nụ cười của anh ta quần hút hay là làm sao, thế mà an của Đoan Mộc Tuyết đối với anh ta không tệ làm, cô ta ngơ ngác khả gât dau.



Người đàn ông anh tuấn vươn tay về phải có ta – Xin chào, tôi tên là Đường Minh Hi



Đôi bàn tay sạch sẽ và ấm áp, Đoan Mộc Tuyết sửng sốt nửa ngày mới đưa tay nắm lấy, thanh âm rùn run: “Tôi là Đoan Mộc Tuyết”



Sau khi bắt chuyện xong, hai người ngồi đối mặt với nhau.



Khi Đoan Mộc Tuyết đang nhìn menu, Đoan Mộc Trạch và Đường Minh Hi dùng ánh mắt trao đổi một chút.



Trước khi tới đây hai người đã bàn bạc xong.



Buổi gặp mặt này, thật ra chỉ mang tính chất lừa gat.



Nhưng mà Đường Minh Hi đúng là một bác sĩ tâm lý, chỉ là anh ta với Đoan Mộc Trạch đúng là bạn thời dai hoc.



Sau khi tốt nghiệp đại học xong, anh ta bắt đầu hoạt động trong lĩnh vực này, đến bây giờ đã là một bác sĩ tâm lý vô cùng giỏi.



Lần này anh ta về nước, vừa vặn liên hệ với Đoàn



Mộc Trạch. Sau khi nghe xong tình huống của em gái Đoan Mộc Trạch xong, hai người thường lượng làm sao để cho tình huống của bệnh nhân này trở lại bình thường



Dù sao đối với một bệnh nhân tâm lý mà nói, nếu để cho cô ta đi gặp bác sĩ tâm lý, nhất định trong long bệnh nhân sẽ sinh ra tâm lý kháng cự Bạn họ không biết phản ứng của Đoan Mộc Tuyết sẽ như thế nào, cho nên ban đầu chỉ có thể dùng phương thức này để gặp mặt, sau đó sẽ từ từ hưởng dẫn họ một cách chuyên sâu.



Ngồi một lúc, tầng hai của quán cà phê dán trở nên nhiều người, có một thanh niên vừa nhìn thấy Đường Minh Hi xong thì trên mặt lộ ra hưng phấn, đi về phải anh ta.



Nhưng mà Đường Minh Hi không có chú ý đến người này, vẫn còn đang nói chuyện cười đùa với Đoàn Mộc Trạch và Đoan Mộc Tuyết.



Mãi đến khi người thanh niên kia đi đến trước mặt anh ta.



“Bác sĩ Đường, không ngờ lại gặp anh ở đây thật là trùng hợp”



Đoan Mộc Tuyết dần cầm thìa khuấy cà phê, sau khi nghe thấy ba từ “bác sĩ Đường thì lập tức ngẳng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Đường Minh Hi đang ngồi ở phía đối diện: “Anh bảo bác sĩ là Bác sĩ giả!”
Chương 928:



Cái này phát sinh quá đột ngột khiến cho cá Đường Minh Hi và Đoan Mộc Trạch không dự liệu được.



Bọn họ thấy chỗ này không có người cho nên mới hẹn gặp mặt ở đây, thế nhưng không ngờ lại gặp người quen,



Mà người quen này lại còn đi đến chào hỏi với bọn họ.



Đoan Mộc Trạch vô ý thức nhíu mày, mà người bệnh nhân kia cũng không phát hiện ra tình huống của Đoan Mộc Tuyết, tiếp tục lôi kéo làm quen với Đường Minh Hi.



“Thật không ngờ lại có thể gặp bác sĩ Đường ở đây, trước đây được anh khai thông tâm lý, bây giờ tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi, không phải anh ở nước ngoài sao? Tại sao lại đột nhiên trở về nước vậy? Vừa nãy tôi còn tường là nhìn lầm cơ”



Anh ta hưng phần xoa tay mình, rất hiền nhiên chính là bệnh nhân trước đây của Đường Minh Hi. Đường Minh Hi không có lý do gì để hung dữ với bệnh nhân của mình, nhưng tình huống trước mặt này thì hơi khó nói, anh ta chỉ có thể đứng dậy, lễ phép cúi đầu với đối phương.



“Thưa anh, tôi không phải là bác sĩ Đường trong miệng của anh, chắc là anh nhận nhầm người rồi.” Bệnh nhân: “Ý? Không thể nào, anh không phải bác sĩ Đường sao?”



Đường Minh Hi mim cười nói: “Không phải ”



Người bệnh nhân bị bộ dạng này của anh ta làm cho ngây ngẩn, bởi vì không biết ngọn nguồn, cho nên anh ta hưởng mắt nhìn sang phải Đoan Mộc Trạch và Đoan Mộc Tuyết một chút, kết quả phát hiện Đoạn Mộc Trạch dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn anh ta, ý vị cảnh cáo trong mắt vô cùng rõ ràng.



Anh ta sửng sốt một chút, có thể nhìn ra người này khó trêu chọc, anh ta không dám nói cái gì, chỉ có thể quay người rời đi, vừa đi vừa sờ đầu nói: “Thật vô lý, trước đó ngày nào mình cũng gặp, làm sao có thể nhận lầm được nhỉ? Bỏ đi, về nhà rồi hỏi lại.



Đợi anh ta đi xong, Đường Minh Hi lại ngồi xuống, cười khẽ nói: “Thế mà lại nhận nhằm tôi thành bác sĩ Chẳng lẽ ở trong nước có người có bộ dáng giống tôi y như đúc sao?” Đoạn Mộc Trạch nhếch môi mông, không nói gì.



Đoan Mộc Tuyết năm chiếc thìa trong tay, cười lạnh nói: “Anh ta đúng thật là nhận lắm người, đáng nhé anh không đi làm bác sĩ tâm lý, anh nên đi làm diễn viên mới đúng.



Nói xong cô ta trực tiếp đứng dậy rời đi.



“Tiểu Tuyết, em đứng lại đó cho anh.”



Đoan Mộc Trạch bất thình kình mở miệng, ngước ánh mắt lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Tuyết.



Đoan Mộc Tuyết xoay người, nhìn thấy anh trai dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thất vọng.



“Anh, không phải anh bảo dẫn em đến đây để gặp bạn anh sao? Hóa ra anh lại gạt em như vậy, thế mà anh lại dẫn em đi gặp bác sĩ tâm lý? Em chẳng qua chỉ là thích một người mà thôi, thế mà trong lòng anh đã cảm thấy em có bệnh?”



Đường Minh Hi không ngờ chuyện này còn chưa kịp mở đầu đã kết thúc, vẻ mặt anh ta ấy này nhìn Đoan Mộc Tuyết.



“Cô Đoan Mộc, chuyện không phải như cô nghĩ đầu, tôi….



“Anh cầm miệng, L dừng đi tới đây!” Đoan Mộc Tuyết thấy anh ta đi về phải minh, theo bản năng lùi về phải sau, vừa trừng mắt vừa nói: “Tôi căn bản không có bị bệnh, là các người có bệnh cho nên mới có thể đem tôi đi gặp bác sĩ”



“Tiểu Tuyết, không phải gặp bác sĩ, chỉ là tiến hành khai thông tâm lý một chút để em đi đúng hướng”



Đoan Mộc Trạch đứng dậy, nghiêm túc nhìn cô ta nói.



“Em không cần! Em là người bình thường, em không cần tiến thành khai thông tâm lý”



“Được được được, cô không cần phải tiến hành khai thông tâm lý, vậy tôi không dùng thân phận bác sĩ làm quen với cô, tôi lấy thân phận bạn học đại học của anh trai cô để làm quen với cô, có được không?”



“Tiểu Tuyết, nghe lời, anh trai sẽ không hại em.”



Đoan Mộc Tuyết ngước mắt nhìn hai người đàn ông to lớn, nghĩ tới dáng vẻ mình bị lừa gạt tới đây, không nhịn được cười khổ một tiếng.



“Em thật ngốc, em còn tưởng là anh trai sẽ cảm thông cho em, không ngờ rằng… Anh lại coi em thành một bệnh nhân tâm thần. Lần này là mang em đi gặp bác sĩ tâm lý, lần sau… Có phải là sẽ đưa em vào bệnh viện tâm thần luôn không? Em có lỗi gì, em chỉ là thích một người mà thôi… Em không có sai…. Người có lỗi chính là các người, các người căn bản không biết thích một người là như thế nào



Nói xong, Đoan Mộc Tuyết mặc kệ Đoan Mộc Trạch có tức giận hay không, trực tiếp xoay người chay.



“Tiểu Tuyết!” Đoan Mộc Trạch biến sắc, bước nhanh đuổi theo, Đường Minh Hi cũng chỉ đành đi theo phải sau.
Chương 929:



Nhưng Đoan Mộc Tuyết đang ở trong sự nên nóng, cô ta nhanh chóng đi xuống tầng, biến mất trong tầm mắt của hai người.



Lúc hai người ra khỏi cửa hàng thì không thấy bóng dáng của Đoan Mộc Tuyết đâu nữa, Đoan Mộc Trạch chỉ có thể thương lượng với Đường Minh Hi “Cậu đi bên trái, tớ đi bên phải.”



“Được.”



Đường Minh Hi suy nghĩ, không nhịn được nói: “Bây giờ cảm xúc của cô ấy đang bị sụp đổ, lát nữa câu tìm được cô ấy thì đừng kéo cô ấy trở lại, trước tiên cử đưa cô ấy về nhà, nói với cô ấy là sẽ không đưa cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý nữa.”



Đoan Mộc Trạch cảm thấy lời nói của anh ta rất đáng tin cậy, gật đầu.



Hai người chia nhau ra tìm, tìm cả nửa ngày nhưng cũng không thấy tung tích của Đoan Mộc Tuyết đầu, gọi điện cũng không nghe máy.



Đường Minh Hi áy náy nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của tớ, tớ không ngờ sẽ gặp bệnh nhân cũ ở đây”.



Về mặt Đoan Mộc Trạch nghiêm túc lắc đầu, ảnh mắt thản nhiên nghe thấy tiếng nhắc nhở của tổng đài trong điện thoại: “Chuyện này không có quan hệ với cậu, ai cũng không ngờ sẽ gặp bệnh nhân của cậu ở đây, hơn nữa anh ta lại còn chào hỏi với cậu.”



“Đúng vậy.” Đường Minh Hi quả lúng túng: “Hết thảy đều là trùng hợp, em gái của cậu bây giờ đang bị kích thích, hy vọng cô ấy sẽ không làm ra việc gì ngu ngốc.



Bị thích thích, việc ngốc?



Đoan Mộc Trạch máp máy môi, lạnh giọng nói: “Hôm nay vật svar cho cậu rồi, cậu đi về trước đi, hôm khác tớ sẽ liên lạc với cậu.”



Đường Minh Hi khiến cho em gái người ta tức giận bỏ đi, cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể rời đi trước.



Chờ anh ta đi xong, Đoan Mộc Trạch tìm dãy số của Kiều Trị, gọi điện cho anh ta.



Tính cách của cô em gái anh là như thế nào anh ta rất rõ ràng, làm chuyện điên rổ. Tỷ lệ em gái anh ta tư tổn thương mình là rất nhỏ, nhưng nếu như ra tay với người khác….



Sợ rằng tỷ lệ sẽ lớn hơn.



Sau khi Kiều Trị nhận được tin tức này thì tức súy nữa ngất đi, anh ta trực tiếp mắng chửi Đoan Mộc Trạch mặc kệ có người ở xung quanh hay không.



“Anh làm sai vậy, trước đó không phải bảo anh cần thân rồi sai? Vì sao bây giờ lại dọa dem gái anh bỏ đi vậy? Hiện tại anh không tìm thấy, phải làm sao bây giờ?”



Nghe thấy anh ta chỉ trích, ánh mắt Đoan Mộc Trạch lạnh đi mất phần, không chút khách khí nói: “Tôi tốt bụng nhắc nhở anh một tiếng, nhưng không có nghĩa vụ trả lời các câu hỏi khác của anh



Kiều Trị: “Đặt mel “Nếu như bảo vệ thật tốt, thì cho dù em gái tôi có muốn làm gì người khác thì cũng không có chỗ ra tay.”



Kiều Trị nghe xong thì suýt nữa tức giận suýt nữa quy thiên, nghe xem người đàn ông này đang nói cái gì vậy, trong lúc anh ta đang chuẩn bị chửi chết đối phương thì Đoàn Mộc Trach cúp điện thoại



Kiều Trị tức giận mắng chửi thô tục cải điện thoại nửa ngày, mắng sướng mổm rồi mới cất điện thoại đi, sau đó cảm chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.



Cải có Đoan Mộc Tuyết này rất yêu quý bản thân mình, cho dù có làm chuyện điên rồ thì cũng chỉ có ra tay với người khác.



Cũng không biết là cô ta sẽ chọn chị dâu nhỏ hay thằng nhóc Uất Trì Thần.



Chuyện này thật là phiền con mẹ nó lòng, tại sao phụ nữ lại cứng đầu như vậy? Đừng nói tới việc Uất Trì Thần đã từ chối, có một vài phụ nữ biết rõ phải trước chính là hố lửa nhưng cứ thích cắm đầu nhảy xuống.



Dạ Âu Thần nghe nói chuyện sau khi Đoan Mộc Tuyết bị kích thích thì chạy mất, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt, cũng không coi đó là việc quan trọng gì.



Bộ dáng bình tĩnh này của anh khiến Kiều Trị sốt hết cả ruột.



“Vừa rồi tôi nói gì cậu có nghe lọt không vậy?



Hà?”



Thấy Kiều Trị giống như một ông cụ non vì mình mà vội vội vàng vàng, Dạ Âu Thần dừng động tác trong tay lại, đưa tay day huyệt thái dương, trầm giọng gật đầu: “Ừm.”



Kiều Trị: “Nghe lọt vậy sao cậu không có phản ứng gì? Chuyện này cậu không cảm thấy rất nghiêm trọng sao?”



“Cho nên?” Dạ Âu Thần liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu muốn tôi giống với cậu, gấp đến độ xoay mòng mỏng mới thể hiện là tôi coi trọng chuyện này?”
Chương 930:



Kiều Trị: “”



Làm cho Dạ Âu Thần lạnh như núi tuyết xoay mòng mòng, sợ rằng đời này là không thể nào xảy ra,



Anh ta bĩu môi, bắt mặn nói: “Cho dù không xoay mòng mòng, thì cậu cũng phải có hành động để bày tỏ ý muốn chứ?”



Dạ Âu Thần không đáp, chỉ là đang nghĩ, may mà trước đó anh đã đổi chỗ ở cho Hàn Minh Thư, khu chung cư đó an ninh khá tốt, hơn nữa anh vừa tan làm liền đến đó, muốn ra tay cũng khó mà tìm được cơ hội.



Nghĩ đến đây Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Cậu phải mấy người tìm cô ta, sau khi tìm được thì theo dõi chặt cô ta, nếu như cô ta có hành động gì thì báo ngay cho tôi.”



Kiều Trị gật đầu: “Được, vậy chị dâu bên kia cậu tự bảo vệ hà?”.



“Lẽ nào cậu tới bảo vệ?” Dạ Âu Thần nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, giống như lưỡi rắn.



Kiều Trị nhịn không được rùng mình một cái, khỏe miệng cũng nhếch lên.



Với thái độ cuồng bảo vệ vợ như anh thì ai mà dám chứ?



Như nghĩ đến chuyện gì, Kiều Trị lên tiếng nói: “Hôm qua ông Uất Trì gọi điện thoại cho tôi, nói cậu đi suốt đêm không về, không phải cậu ở chung với chị mòng mòng, sợ rằng đời này là không thể nào xảy ra.



Anh ta bĩu môi, bất mãn nói: “Cho dù không xoay mòng mòng, thì cậu cũng phải có hành động để bày tỏ ý muốn chứ?”



Dạ Âu Thần không đáp, chỉ là đang nghĩ, may mà trước đó anh đã đổi chỗ ở cho Hàn Minh Thư, khu chung cư đó an ninh khá tốt, hơn nữa anh vừa tan làm liền đến đó, muốn ra tay cũng khó mà tìm được cơ hội



Nghĩ đến đây Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Cậu phải mấy người tìm cô ta, sau khi tìm được thi theo dõi chặt cô ta, nếu như cô ta có hành động gì thì báo ngay cho tôi”



Kiều Trị gật đầu: “Được, vậy chị dâu bên kia cậu tự bảo vệ hả?”



“Lẽ nào cậu tới bảo vệ?” Da Mạc Thậm nhìn anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng, giống như lưỡi rắn.



Kiều Trị nhịn không được rùng mình một cái, khỏe miệng cũng nhếch lên.



930-1-de-choc.jpg




Hai người họ mới ở chung với nhau bao lâu, anh lại ngủ chung với chị dâu.



Không đúng, Kiều Trị thiếu chút nữa đã quên trước đây anh và Hàn Minh Thư suýt chút nữa đã kết hôn rồi, hiện tại ngủ chung cũng bình thường, Tuy là như vậy, nhưng hiện tại dù sao anh cũng đã mất trí nhớ. Kiều Trị nhớ lại nhiệm vụ trước đó mình đã nhận từ chỗ Hàn Minh Thư, phải giúp Dạ Âu Thần khôi phục kỷ Úc.



Nghĩ tới đây, trong mắt của Kiều Trị chuyển động, sau đó ngồi trước mặt Dạ Âu Thần.



“Uất Trì, gần đây cậu có bị đau đầu không?”



Nghe thể, động tác trên tay Dạ Âu Thần hơi dừng lại, sau đó mím môi lạnh lùng nhìn anh ta.



Kiều Trị cười hắc hắc: “Thật ra tôi muốn hỏi một chút, cầu có bắt đầu nhớ ra cái gì chưa?”



“Cậu cảm thấy tôi nên nhớ ra cái giá”



Anh không trả lời mà hỏi lại.



Kiều Trị vừa nghe, lập tức nổi nóng: “Không phải tôi nói mà tôi đang hỏi cậu có nhớ ra cái gì chưa, cậu cảm thấy tôi sẽ biết cậu nhớ ra cái gì sao? Người sở hữu trí nhớ là cậu đâu phải tôi, sao tôi biết được?”



Dạ Âu Thần di chuyển bút, ký tên mình lên tài liệu, ba chữ Uất Trì Thần như rồng bay phượng múa sức mạnh xuyên thấu qua trang giấy.



“Nếu là trí nhớ của tôi thì cậu gấp cái gì?”



Kiều Trị: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom