Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 115-117

Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc



CHƯƠNG 115: THÂN PHẬN THẬT SỰ

Thẩm Cửu chìm trong suy nghĩ.
Từ sau khi gả cho Dạ Âu Thần cô không hề suy nghĩ đến vấn đề này, không phải là không cân nhắc, mà không hề nghĩ rằng mình có thể rời khỏi anh. Nếu khi trước anh không đưa ra thỏa thuận đó, bảo cô rời đi sau nửa năm.
“Cửu Cửu?”
Tiếng gọi của Hàn Mai Linh khiến cô hoàn hồn.
Thẩm Cửu xấu hổ cười: “Cậu vừa nói gì vậy?”
Ánh mắt Hàn Mai Linh thay đổi một chút: “Chẳng lẽ cậu… không nỡ rời xa anh ta?”
Nghe nói thế, Thẩm Cửu lập tức đổi sắc mặt: “Không phải!”
Sao cô có thể không nỡ rời khỏi Dạ Âu Thần chứ? Tuy rằng…. Đúng là anh đã làm rất nhiều chuyện khiến cô cảm động. Nhưng nội tâm anh vẫn rất ghét người phụ nữ có thân phận như mình, đối với anh mà nói cô chính là một điều sỉ nhục.
Thế nên anh mới không để người khác biết thân phận của cô, chỉ cho tự nhận là trợ lí.
“Dù không tìm thấy người đàn ông đó, khi hết thời gian thỏa thuận, tớ sẽ chủ động rời đi.” Thẩm Cửu nhỏ giọng nói.
Nghe thế, Hàn Mai Linh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, tớ còn tưởng cậu thích anh ấy rồi chứ.”
“Được rồi, chúng ta quay lại chủ đề chính đi. Bây giờ chúng ta đã liên hệ với nhà thiết kế đó rồi, anh tớ đang trên đường tìm anh ta, khi tìm thấy chắc chắn sẽ hỏi ra đã đưa bộ vest đó cho ai.”
Nghe tới đây, Thẩm Cửu không nhịn được mà cười: “Mai Linh, mọi người vất vả rồi, cả anh cậu nữa… cũng đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Khi nào có thời gian, tớ mời anh ấy ăn cơm.”
Tuy rằng cô và Hàn Mai Linh quen biết lâu thế rồi, nhưng Thẩm Cửu chưa từng gặp người anh đó của cô.
Sau này, Hàn Mai Linh và người nhà mới nhận lại nhau, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, có vẻ cô chung sống với người nhà cũng không tệ.
Nghe tin Thẩm Cửu muốn mời anh mình ăn cơm, sắc mặt Hàn Mai Linh lập tức thay đổi, ánh mắt hơi bối rối: “Ăn, ăn cơm ư? Hay là thôi đi? Anh tớ… bận rộn lắm!”
“Có sao đâu, chờ khi nào anh ấy rảnh tớ lại mời anh ấy ăn cơm.”
Hàn Mai Linh gật đầu: “Được, được.”
Sau đó Hàn Mai Linh nhanh chóng chuyển đề tài: “Chắc vài ngày nữa sẽ biết người đó là ai, Cửu Cửu, đến lúc đó tớ sẽ nhanh chóng nói cho cậu.”
“Được.”
Hàn Mai Linh đưa Thẩm Cửu về nhà họ Dạ xong thì về nhà, vừa vào cửa người giúp việc đã đi tới: “Cô chủ về rồi ạ.”
“Ừ.” Hàn Mai Linh uể oải nói.
**********
Theo Đuổi Vợ Câm
Thần Y Ở Rể
Cô Vợ Hoàn Hão
Tôi Là Thầy Khai Quang
Rể Quý Trời Cho
Được Chồng Như Ý
Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc
Vợ Yêu Kiêu Ngạo
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Vợ Tổng Tài Không Dễ
Nữ Thần Quốc Dân
Chế Chế Tạo Hào Môn
Hư Danh Tổng tài Phu Nhân
*********
“Cô chủ, đây là nước ép hoa quả có công dụng làm đẹp mà chúng tôi ép riêng cho cô.” Người giúp việc lấy lòng bưng một cốc nước ép lên.
Hàn Mai Linh dừng bước, nhìn cốc nước ép đó một lúc, rồi cười lạnh hất đổ cốc nước: “Nước ép hoa quả có công dụng làm đẹp ấy hả? Cũng chỉ là thứ hàng giả để lấy lòng tôi thôi, thứ rẻ tiền thế này mà cô cũng dám cầm ra lừa tôi đây à?”
Người giúp việc bị cô ta làm cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch quỳ xuống.
“Xin lỗi cô chủ, nhưng đây thật sự là nước ép hoa quả có công dụng làm đẹp mà chúng tôi ép riêng cho cô.”
“Hừ.” Hàn Mai Linh đá văng mảnh vỡ bên chân: “Còn không nhanh chóng dọn đi, đây là muốn làm cho chân của tôi bị thương đấy à?”
Người giúp việc sợ hãi nhanh chóng dọn dẹp, vì động tác quá nhanh nên tay bị mảnh vỡ cứa bị thương, máu tươi chảy ra.
Hàn Mai Linh ghét bỏ dời mắt: “Cái thứ gì thế này, dám làm bẩn ánh mắt của tôi, mau dọn đi!”
Sau đó Hàn Mai Linh tức giận bước lên lầu với đôi cao gót dưới chân.
Sau khi cô đi rồi, mấy người giúp việc mới bắt đầu khe khẽ tố cáo.
“Tính cách của cô chủ nhà chúng ta khác biệt với bà chủ khi trước quá.”
“Đúng thế, ngày trước bà chủ sao lại tàn ác thế được?”
“Ôi chao, mấy cô đừng nói nữa, lúc nhỏ cô chủ bị lạc mất, nghe nói người ba khi trước là một tay nghiện cờ bạc, chưa bán cô ấy là may rồi. Loại người không được dạy dỗ như thế vừa mới vào nhà họ Hàn, tất nhiên phải cần thời gian rồi. Dù sao cô ấy cũng là cô cả nhà họ Hàn, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn thôi.”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy… Trên người cô ấy căn bản không có khí chất của cô cả nhà họ Hàn, mà giống như một ả lưu manh vậy.”
“Câu này mà cô cũng dám nói bậy sao? Đừng để cô chủ nghe được rồi lại đuổi việc cô đấy.”
Người đó sợ hãi nhanh chóng ngậm miệng, mấy người nhanh chóng dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ rồi đi mất.
Sau khi Hàn Mai Linh về phòng thì gọi điện thoại cho anh cả Hàn Đông của cô.
Điện thoại đổ chuông chưa bao lâu, người ở đầu bên kia đã nghe máy.
“Anh!” Giọng nói của Hàn Mai Linh trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với lúc đối xử với người giúp việc trước đó.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của Hàn Đông ở đầu kia điện thoại lạnh như băng, nghiêm trang đến mức khiến người ta sợ hãi.
Hàn Mai Linh nghe thấy giọng nói của anh ta thì cảm thấy da đầu tê rần, khẽ nói tiếp: “Chuyện là… Anh đã tới nước ngoài chưa? Đã tìm được người đó chưa?”
“Vẫn chưa.”
“À, vậy anh…”
“Anh còn có việc rất quan trọng.” Hàn Đông lạnh giọng nhắc nhở.
Hàn Mai Linh vội vàng nói: “Vậy anh cứ làm việc của mình đi.”
Không chờ cô phản ứng, ở đầu kia Hàn Đông đã cúp điện thoại.
Hàn Mai Linh nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại truyền tới, ngón tay chậm rãi siết lại.
Tuy từ sau khi cô vào nhà họ Hàn, đối với người anh này cô xin gì được nấy, nhưng đến tận bây giờ vẫn không thân thiết với cô, cũng không nói chuyện nhiều với cô. Cứ mỗi khi Hàn Mai Linh muốn gần gũi anh ta, anh ta luôn xa cách từ chối.
Mọi công việc của nhà họ Hàn đều do anh ta xử lí, thế nên Hàn Mai Linh muốn được anh ta yêu thích.
Nhưng Hàn Đông là người nổi danh không theo lẽ thường, đối với người nhà cũng thế.
Vốn dĩ cô ta không cần để ý, nhưng trong lòng Hàn Mai Linh có một bí mật nhỏ, thế nên cô không thể không lo lắng chuyện này.
Dù là cô con gái mà sau này nhà họ Hàn mới nhận lại, nhưng Hàn Mai Linh lại không phải là cô con gái ruột thật sự.
Đúng vậy, cô quen biết Thẩm Cửu nhiều năm như thế, chuyện Thẩm Cửu không biết đều bị cô thăm hỏi xong cả rồi. Cô con gái mà nhà họ Hàn muốn tìm thật ra chính là Thẩm Cửu, chỉ là lúc đó Hàn Mai Linh hận ba mình quá, một lòng muốn thoát khỏi kẻ mê cờ bạc đó, thế nên đã mượn thân phận của Thẩm Cửu.
Sau khi dùng thân phận của Thẩm Cửu, Hàn Mai Linh trở thành cô cả nhà họ Hàn.
Bây giờ người mà cô nợ nhiều nhất chính là Thẩm Cửu, thế nên cô thề rằng nhất định phải đối xử thật tốt với Thẩm Cửu, để bù đắp lại sự áy náy trong lòng mình.
Nhưng hôm nay, những lời mà Thẩm Cửu nói trong tiệm bánh ngọt, đã khiến cô sợ hãi.
Nếu thật sự có ngày Hàn Đông gặp mặt Thẩm Cửu, vậy… Hàn Đông có thể nhận ra Thẩm Cửu không? Đến lúc đó cô còn có thể là cô cả nhà họ Hàn không? Với tính cách đó của Hàn Đông, một khi biết cô không phải là cô con gái ruột của nhà họ Hàn, anh ta sẽ đối xử với mình thế nào? Nghĩ tới đây, Hàn Mai Linh cảm thấy lạnh cả người, cứ như bị ném vào trong hồ băng, tay chân bị đóng băng không thể nhúc nhích.
Không được, cô không thể cứ ngồi chờ chết vậy được, cô phải nghĩ cách…
Nghĩ cách để Hàn Đông tin tưởng cô.
Nhưng mà cô phải làm sao mới để Hàn Đông tin tưởng và nghe theo mình đây? Đến tận bây giờ anh ta vẫn không gần gũi với cô, tuy cô muốn gì cũng đồng ý, giống như chuyện lần này của Thẩm Cửu vậy, cô chỉ thuận miệng nói thôi mà anh ta đã đồng ý rồi.
Nhưng trong lòng Hàn Mai Linh rất bất an.
Khiến cho Hàn Đông và Thẩm Cửu cả đời cũng không gặp nhau, đây cũng là cách tốt nhất.
Nhưng mà… cô làm sao để chuyện này không xảy ra đây? Lỡ như… một ngày nào đó hai người họ đột nhiên gặp mặt thì sao?
“Không được, không được…. Tuyệt đối không được để hai người họ gặp nhau, anh cả cảnh giác như thế, anh ta không gần gũi mình chắc chắn là nghi ngờ mình. Nếu Cửu Cửu gặp mặt anh cả, vậy anh cả chắc chắn sẽ nhận ra được, nhưng mà… Nhưng mà mình nên làm sao đây?”
Hay là… trừ khử Thẩm Cửu?
Không, không được! Ngày trước, cô ở trong tình thế dầu sôi lửa bỏng, là Thẩm Cửu nhiều lần vươn tay giúp đỡ cô. Sau khi cô chiếm lấy thân phận của Thẩm Cửu đã thề phải đối xử với cô ấy thật tốt, cô không thế… bất nhân bất nghĩa thế được.
Nhưng mà, rốt cuộc cô nên làm thế nào cho phải đây?
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


CHƯƠNG 116: NGỦ CHUNG
Phía bên Thẩm Cửu cũng không biết suy nghĩ xoắn xuýt và quái lạ của Hàn Mai Linh.
Sau khi tạm biệt Hàn Mai Linh cô về nhà họ Dạ.
Sau khi về tới nhà họ Dạ, Thẩm Cửu đột nhiên phát hiện chiếc giường nhỏ của mình không thấy đâu.
Thẩm Cửu lập tức đổi sắc mặt, nhớ lại lúc trước vừa tới nhà họ Dạ chỉ có thể ngủ trên sàn nhà hoặc ngồi bên ngoài ngủ, sau đó chắc Lang An thấy cô thảm quá nên đã đưa cho cô một cái giường nhỏ, để tối lại Thẩm Cửu có thể ngủ yên giấc.
Nhưng bây giờ, chẳng hiểu sao chiếc giường nhỏ lại biến mất, trong lòng Thẩm Cửu lập tức luống cuống.
Cô đang nghĩ có phải Dạ Âu Thần đột nhiên giận cô, nên đã gọi người mang giường nhỏ của cô đi mất.
Thẩm Cửu đứng tại chỗ, không biết làm sao.
Hai nữ giúp việc bỗng đi tới, nhìn thầy cô thì chào cô một tiếng.
“Mợ hai.”
Nghe thấy tiếng nói, lúc này Thẩm Cửu mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn hai người đó, gật đầu rồi mới phát hiện hai người họ đang cầm quần áo của mình trên tay.
“Hai cô đang làm gì đấy?”. Thẩm Cửu nhíu mày hỏi, sau đó quay đầu nhìn chỗ của giường nhỏ: “Ban nãy hai cô thu dọn đồ của tôi sao?”
Hai nữ giúp việc gật đầu: “Cậu hai bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc của mợ hai ạ.”
Thẩm Cửu tái mặt, thu dọn đồ đạc của cô rồi.
Lời ngày nghe ra… cứ như đuổi cô ra ngoài vậy.
“Tại… Tại sao thế?” Thẩm Cửu khó khăn nói sao, sắc hồng trên môi cũng dần tan biến.
Hai nữ giúp việc không hiểu rõ nên nhìn nhau, sau đó thì lắc đầu: “Thưa mợ hai, chúng tôi cũng không biết, cậu hai dặn thế nên chúng tôi làm theo.”
Thẩm Cửu nhất thời không nói nên lời.
Một lúc lâu sau cô mới hỏi: “Anh ấy đâu rồi?”
“Cậu hai đang ở trong phòng làm việc ạ.”
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Cửu không hề do dự, cất bước đi về phía phòng làm việc.
Quả nhiên đèn phòng làm việc đang sáng, lúc đi tới cửa Thẩm Cửu thấy Lang An cũng ở bên trong.
Lang An nghe thấy tiếng động nên quay về phía cô, sau đó nói nhỏ với Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ, trợ lí Thẩm tới rồi, vậy tôi đi trước nhé.”
“Ừ.” Ánh mắt của Dạ Âu Thần vẫn nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, giọng nói lành lặng đáp một tiếng.
Lang An đi ra khỏi phòng làm việc, sượt qua vai Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu đứng ngoài cửa một lúc, sau đó mới đi vào. Cô đi tới bên cạnh Dạ Âu Thần, không chớp mắt nhìn tấm lưng gầy gò của anh.

Mục giới thiệu truyện!
Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Cục Cưng Đến Nhà Ba Ơi Mở Cửa Ra
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Đỉnh Cấp Rể Quý
Ma Đế Truyền Kỳ
Thầy Xem Bói Phong Lưu
Xuyên Không Thành Vua Chúa

Con Rể Giả Heo Ăn Hổ
Vợ Nhà Người Ta
Cô Vợ Thay Thế
Rể Cuồng
Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Chiều Vợ 7 7 49 Ngày
Boss Ơi, Bà Chủ Quá Mạnh Mẽ
Dạ Âu Thần biết cô tới nhưng không để ý đến cô, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn màn hình máy tính. Thẩm Cửu đứng một lúc lâu cũng không biết làm sao nói chuyện với anh. Cô muốn trực tiếp hỏi anh tại sao lại dọn giường đi, chẳng lẽ lại muốn đuổi cô ra ngoài ngủ?
Nhưng lời đến bên môi rồi cô lại không nói ra được câu nào.
Cuối cùng vẫn là Dạ Âu Thần chủ động lên tiếng nói: “Về rồi đấy à?”
Giọng anh trầm thấp, không nghe ra tí vui giận nào.
Thẩm Cửu mím môi, gật đầu: “Ừ.”
Ngón tay Dạ Âu Thần đang gõ chữ trên bàn phím, một bên lạnh giọng nói: “Tôi còn có việc phải làm, cô đi xem xem người giúp việc đã thu dọn đồ đạc của cô xong chưa.”
Thẩm Cửu: “…”
Cứ đường hoàng như thế mà nói cho cô à?
Thẩm Cửu im lặng siết chặt tay, cuối cùng vẫn không nói câu nào, tức giận xoay người rời đi.
Cô nghĩ, nếu người ta đã đuổi cô thế rồi, vậy cô còn ở lại làm gì?
Không bằng đi về thu dọn đồ, rời khỏi nơi này thôi.
Đi tới cửa, giọng nói của Dạ Âu Thần đột ngột vang lên.
“Tôi bảo giúp việc đổi gối giống gối tôi, nếu cô không quen ngủ tơ tằm thì có thể bảo các cô ấy đổi lại.”
Một chân Thẩm Cửu đã bước ra khỏi cửa, nghe thế thì rút về, cô cho rằng mình nghe nhầm, không tin được mà quay đầu lại.
“Anh nói gì cơ?”
Rốt cuộc Dạ Âu Thần cũng không nhìn màn hình máy tính nữa, ánh mắt chính xác rơi vào gương mặt trắng nõn của cô: “Sao nữa? Còn muốn chia giường ngủ với tôi sao?”
Thẩm Cửu: “…”
Đôi môi cô nhẹ nhàng run rẩy.
Dạ Âu Thần cho rằng cô đang bất mãn, không vui nhíu mày lại: “Có vấn đề gì không?”
Thẩm Cửu theo bản năng liếm môi, lắc đầu: “Không, không có, anh dọn giường tôi đi, là để chúng ta ngủ chung sao?”
Cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Dạ Âu Thần lại để cô chung chăn chung gối với anh.
Anh… không nhầm đấy chứ?
Nhưng vẻ mặt của Thẩm Cửu càng nghi ngờ, càng không chắc, trong lòng Dạ Âu Thần càng không vui.
“Vợ chồng ngủ chung thì lạ lắm sao?”
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Không lạ.”
Thật ra thì trong lòng cô thấy khó hiểu, rõ ràng trước đó quan hệ của hai người tồi tệ như thế, nhưng bây giờ anh lại đột nhột chung sống như vợ chồng với cô, chẳng lẽ là vì giấc ngủ đêm hôm đó?
Thẩm Cửu không rõ trong lòng có cảm xúc gì, nhưng tuyệt đối không phải là cảm giác dễ chịu đó.
“Tôi biết rồi, tôi đi xem trước đây.” Nói xong, Thẩm Cửu như chạy trốn ra khỏi phòng làm việc.
Khi trở lại phòng ngủ lần nữa, người giúp việc vừa vặn tiến lên chào.
“Mợ hai, chúng tôi đã giúp mợ thu dọn chăn và gối của mợ rồi, đồ chuẩn bị mợ là chăn tơ tằm mỏng và gối tơ tằm, mợ hai xem xem còn chỗ nào không hài lòng thì dặn dò để chúng tôi đi làm.”
Thẩm Cửu lắc đầu: “Làm tốt lắm rồi.”
“Vậy nếu mợ hai không dặn dò gì thêm thì chúng tôi đi trước ạ.”
“Ừ.”
Khi mấy cô đó đi rồi, Thẩm Cửu chậm rãi đi về phía chiếc giường duy nhất trong phòng.
Đứng bên mép giường, sắc mặt Thẩm Cửu nhàn nhạt.
Chiếc giường này là của Dạ Âu Thần, ngày cô vừa gả vào đã từng ngủ, lúc đó trên người còn mang váy cưới, sau đó cô cũng không dám tới gần nơi này nữa. Khi trước trên chiếc giường này chỉ có một cái gối, là của Dạ Âu Thần, nhưng bây giờ bên cạnh gối của Dạ Âu Thần lại có thêm một cái gối màu hồng nhạt, có thể nói là rất hợp với cái gối màu xanh nhạt của Dạ Âu Thần.
Chăn cũng đổi rồi, đổi thành chiếc chăn sọc hồng xanh, vừa nhìn là biết một bộ.
Ánh mắt Thẩm Cửu trở nên phức tạp, cánh tay buông thõng không tiếng động siết chặt lần nữa.
Nếu… chỉ vì chuyện đêm đó, anh cảm thấy nợ mình, hoặc là có cảm xúc khác mà thay đổi thái độ với cô, vậy thì cô thật sự không cần.
Nhưng mà… sâu trong nội tâm lại khát vọng những tình cảm ấm áp này.
Người đàn ông Dạ Âu Thần này, trong nóng ngoài lạnh.
Điều này cô không nghĩ tới thật.
“Có vừa lòng với những gì cô nhìn thấy không?” Sau lưng, giọng nói lạnh lùng vang lên, Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, chợt nghiêng đầu, thấy Dạ Âu Thần đẩy xe lăn đi vào, sau đó thì nhanh chóng tới trước mặt cô.
Bàn tay của Thẩm Cửu còn đặt trên chăn, thấy thế thì khẩn trương rút về, đứng dậy mất tự nhiên nhìn anh.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần in lên mặt cô, tựa như đang tìm kiếm cảm xúc nào đó.
“Anh… Chẳng phải anh không thích người khác đến gần mình sao? Trước đó rõ ràng chúng ta đã ước định rồi, anh không cho tôi chạm vào anh, nhưng mà… anh dời giường tôi đi mất rồi.”
Nói tới đây, Thẩm Cửu dừng một lát, do dự nhìn sắc mặt của Dạ Âu Thần rồi mới chậm rãi nói: “Ngủ chung như vậy, nếu tôi không cẩn thận chạm vào anh thì phải làm sao?”
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc


CHƯƠNG 117: CÓ NHỮNG LỜI CHỈ CÓ THỂ NÓI MỘT LẦN
Dạ Âu Thần: “…”
Người phụ nữ này bị ngốc à?
Chắc là vậy.
Nếu không cô sẽ không ngốc đến mức hỏi vấn đề này vào lúc này.
“Tôi thể hiện chưa đủ rõ à?” Dạ Âu Thần nheo mắt, môi mỏng khẽ mở: “Hay là cô ngốc quá?”
Thẩm Cửu mở miệng, anh thể hiện… cái gì?
“Người phụ nữ tái hôn, có những lời tôi chỉ nói một lần, cô đừng mong tôi sẽ nói cho cô nghe lần thứ hai.” Dạ Âu Thần lạnh giọng nói, trong giọng nói lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Thẩm Cửu ngạc nhiên mở to mắt: “Lời gì?”
Truy cập Vietwriter.net đọc full nhé. Chết tiệt!
Dạ Âu Thần nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô lúc này thì rất muốn đánh cô một trận, anh không thể nói xong hết rồi mà cô lại chẳng nghe lọt câu nào.
Nghĩ đến đây, môi Dạ Âu Thần khẽ giật giật, giọng nói trở nên có phần lạnh lùng.
“Xem ra trong mắt cô không hề có người chồng là tôi.”
Thẩm Cửu: “Anh nói cho rõ đi, rốt cuộc anh có ý gì? Trước kia tôi ngủ ở giường nhỏ cũng ngủ rất ngon, vì sao đột nhiên lại muốn ngủ chung giường, lẽ nào vì tôi và anh…”
Lời phía sau cô còn chưa nói xong đã bị Dạ Âu Thần thô bạo ngắt lời: “Đủ rồi!”
Sự cái kỉnh đột ngột thật đáng sợ, lông mày Dạ Âu Thần cau lại nhuốm màu tàn ác.
“Không biết thì đừng hỏi, người phụ nữ ngu ngốc muốn chết như cô muốn ngủ trên chiếc giường nhỏ của cô thì đi mà bảo người làm kê lại. Cô tưởng là tôi muốn ngủ với người phụ nữ hai đời chồng như cô sao? Đó là sự hạ thấp bản thân! Sỉ nhục!”
Thẩm Cửu: “…”
Dạ Âu Thần lăn bánh xe lăn, xoay người rời khỏi phòng.
Sau khi anh đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, Thẩm Cửu bị lời nói vế sau của anh làm cho tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt. Cô không thể bảo người làm kê chiếc giường nhỏ trở lại, nhưng nếu anh đã cảm thấy ngủ cùng cô là hạ thấp bản thân, là sự sỉ nhục thì cô cũng không tự đưa tới cửa.
Cô ngủ trên đất là được chứ gì?
Thẩm Cửu ra ngoài tìm giúp việc lấy hai bộ chăn, sàn nhà được lau rất sạch sẽ, cô trải thẳng hai chiếc chăn xuống đất rồi lấy gối và đồ của mình về.
Trên giường có bốn thứ đột nhiên thiếu mất hai thứ, chỉ còn lại ga giường màu xanh và một chiếc gối màu xanh, trống rỗng, nhìn vắng vẻ hiu quạnh lạ thường.
Thẩm Cửu xếp đồ của mình xong thì đi tắm, tắm rửa xong cô đi ngủ.
Đang ngủ, đột nhiên cô có cảm giác ai đó kéo chăn mình.
Cô rất buồn ngủ, vô thức ôm chặt chăn nhưng chăn vẫn bị kéo ra.
Thẩm Cửu chợt mở mắt ra, đúng lúc đụng phải đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng.
Dạ Âu Thần!!!
“Anh làm gì vậy?” Thẩm Cửu lớn tiếng hỏi.
Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô: “Cô nói xem?”
Thẩm Cửu bình tĩnh lại một hồi mới ngồi dậy, siết chặt chăn trong tay: “Tôi đang ngủ ngon thì bị anh cướp chăn, anh còn hỏi tôi?”
Dạ Âu Thần xuỳ một tiếng: “Chăn của cô à?”
“…”
Được rồi, chăn cô lấy từ trên giường Dạ Âu Thần.
“Anh dùng chăn trước kia của anh đi.” Thẩm Cửu nói: “Anh bảo người làm dọn chăn của tôi đi rồi, chăn này nên đưa cho tôi mới dúng.”
Cô thực sự rất buồn ngủ, từ khi mang thai càng ngày cô càng thèm ngủ, nói với Dạ Âu Thần xong, Thẩm Cửu cũng lười lý luận với anh, cô ôm chăn vào lòng: “Chăn trước kia của anh ở trong tủ, phiền anh tự lấy ra dùng, tôi đi ngủ trước.”
Nói xong Thẩm Cửu lại nằm xuống, đắp chăn lên người.
Cô không quan tâm Dạ Âu Thần có vẻ mặt gì, chỉ biết là vừa nằm xuống không lâu cô lại ngủ thiếp đi.
Ngủ tới nửa đêm, đột nhiên Thẩm Cửu cảm thấy rất nóng, sau lưng như có thứ gì cực nóng đang không ngừng toả nhiệt, hơi nóng cách một lớp quần áo ngủ mỏng manh liên tục phả vào da cô.
Thân nhiệt Thẩm Cửu dần tăng lên, cô cau mày, không nhịn được đá chăn ra.
Cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Một phút sau, chiếc chăn lại được đắp lên người cô.
Thẩm Cửu tiếp tục đá, vài giây sau chăn bông lại đắp lên người cô.
Thẩm Cửu thực sự rất nóng, cô ngủ say như một đứa trẻ bướng bỉnh, trở mình, hơi nóng sau lưng biến mất, nhưng nhiệt độ trước mặt lại tăng lên.
Thẩm Cửu mơ mơ màng màng mở mắt ra, một đôi mắt lạnh như băng mang theo sự nhập nhèm và lười biếng, cứ như vậy không hề báo trước đập vào đôi mắt đen kịt của Dạ Âu Thần.
Đáy mắt anh như có những ngôi sao rực rỡ, cực kỳ đẹp.
Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn rất lâu, chớp chớp mắt, không kìm được đưa tay ra, đặt lên mặt Dạ Âu Thần, khi đầu ngón tay sắp chạm vào anh thì cơn buồn ngủ lại ập tới, cô nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cùng với cơn buồn ngủ, còn có hơi thở nóng rực trước mặt, có thứ gì đó mềm mại đặt lên môi cô.
Theo phản xạ, Thẩm Cửu trốn về phía sau, thứ mềm mại đó cảm thấy không hài lòng, tiến lại gần cô hơn, ấn mạnh lên đôi môi mềm mại của cô.
Được rồi, Thẩm Cửu không tránh được nên cũng chẳng thèm đoái hoài gì nữa mà tiếp tục ngủ.
Cô vừa mới ngủ chưa tới hai giây thì không ngờ thứ mềm mại trên môi lại cử động, mút lấy môi cô như đang ăn thạch, chậm rãi nếm thử.
Liếm, cắn rồi cạy ra.
Thẩm Cửu khẽ “ưm” một tiếng, dưới sự tấn công của đối phương, hàm răng cô thất thế, vừa vặn khiến cho chiếc lưỡi của đối phương như quân địch phá cổng thành mà vào, sau đó khuấy đảo mọi nơi trong miệng cô.
“Ưm.” Tiếng nỉ non trong lúc ngủ say của Thẩm Cửu vọng vào tai Dạ Âu Thần như có ma lực, âm thanh đó khiến bụng dưới của anh nóng lên, bàn tay to chậm rãi trượt lên lưng cô.
Nụ hôn dần sâu hơn, trong màn đêm tĩnh mịch, Dạ Âu Thần gần như có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Thịch!
Thịch!!
Từng tiếng từng tiếng, như tiếng pháo hoa nở trong màn đêm tĩnh lặng.
Mặc dù xách xa nhau nhưng âm thanh ấy như đánh trúng vào tâm hồn, từng tiếng từng tiếng.
“Ưm…” Anh đòi hỏi quá nhiều, cuối cùng Thẩm Cửu cũng không thể ngủ ngon nữa, đôi mày thanh tú nhíu chặt, bàn tay nhỏ bé vô thức đẩy anh ra.
Dạ Âu Thần nắm lấy cổ tay cô, cơ thể cao lớn của anh lật lại, đè thẳng lên người cô.
Lúc này Thẩm Cửu mới thật sự nhận ra có gì đó không ổn, từ trong mộng từ từ tỉnh lại.
Khoảnh khắc đầu tiên khi cô mở mắt ra, trước mắt đen kịt không thấy gì, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng người đàn ông cường tráng đang đè lên người mình, mà đôi môi người đàn ông ấy còn đang ngậm lấy môi cô.
Sững sờ gần mười giây, đột nhiên Thẩm Cửu phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt xinh đẹp mở lớn trong bóng tối, cơ thể nhỏ nhắn của cô vùng vẫy mạnh mẽ trong vòng tay Dạ Âu Thần.
“Thả tôi ra… ưm…”
Dạ Âu Thần ngậm lấy môi cô, thấp giọng cười: “Ha, bây giờ mới phản ứng lại có phải quá muộn rồi không?”
Giọng nói của Dạ Âu Thần khiến cơ thể Thẩm Cửu cứng ngắc tại chỗ, đột nhiên cô cắn mạnh vào môi anh.
Ui ya…
Trong bóng tối vọng lại tiếng hít vào của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu thầm mắng anh đáng đời, sau đó đẩy cơ thể cao lớn của anh ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom