Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1081-1090

Chương 1081:



Anh mới vừa nói…



Minh Thư sẽ…



Hiểu lầm, là, là có ý gì?”



Cô ấy cắn môi dưới, lắp ba lắp bắp hỏi anh ta. Nghe vậy, Hàn Thanh nhíu lông mày.



Quả nhiên là cô ấy hiểu lầm ý của anh ta.



May mắn là anh ta đã hỏi thêm một câu. Hàn Thanh đổi cái túi trong tay sang một bên khác, âm thanh lạnh nhạt: “Minh Thư là người nhà duy nhất của tôi, tôi cũng là người thân duy nhất của Minh Thư, nếu như tình cảm của người anh trai này có tiến triển, chắc chắn là nó sẽ vô cùng quan tâm. Mà cô, lại là bạn tốt của nó. Tôi không hi vọng nó sẽ cảm thấy giữa tôi và cô có bất kỳ khả năng gì, thậm chí nghĩ đến biện pháp tác hợp.”



Nói như vậy, hẳn là hiểu rõ ràng rồi nhỉ?



Nghe Hàn Thanh giải thích xong, Tiểu Nhan thở dài một hơi, nhưng lại cảm thấy trái tim của mình thật giống như bị xé rách ra một mảng lớn.



May mắn, may mắn là không giống như cô ấy nghĩ.



Có điều…



Vậy mà anh ta lại không thích mình đến mức đó, sợ Minh Thư sẽ tác hợp bọn họ. Cô ấy rũ mắt, giống như đánh mất đi sinh khí. “Được, tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đi mua một cái áo khoác ngay, cái này trả lại cho anh.”



Nói xong, cô ấy nhanh chóng xoay người đi về phía trước.



Lần này, bước chân của Tiểu Nhan rất nhanh, nhìn thấy bên cạnh có một quầy bản đồ nữ lập tức quẹo vào.



Tất nhiên là Hàn Thanh cũng không đi vào, vẻ mặt lạnh lùng xách túi đứng ở bên ngoài chờ.



Tầm mấy phút sau.



Nhân viên cửa hàng cầm một cái áo khoác màu đen đi tới, nhìn xung quanh một chút, cuối cùng ánh mắt nhìn lên người Hàn Thanh, giống như đang xác nhận cái gì đó.



Hàn Thanh chú ý tới trên tay của người đó cầm áo khoác của mình liền đi qua.



“Có vấn đề gì sao?”



“Thưa ngài, cái áo khoác này là của ngài a?”



Hàn Thanh gật đầu: “Ừ, cô ấy chưa mua xong sao?”



Nữ nhân viên của quầy hàng cười cười, dường như ánh mắt có chút xấu hổ.



“Là như vậy, cô gái kia nhờ chúng tôi đem cái này áo khoác này trả cho ngài.”



Hàn Thanh im lặng một lúc, đưa tay nhận lấy áo khoác.



Đại khái là cảm thấy anh ta cứ ôm trên tay như vậy không thích hợp cho lầm, nhân viên của quầy hàng lại nói: “Ngài chờ một chút, tôi đi lấy cho ngài cái túi để xếp vào.”



Hàn Thanh không từ chối, rất nhanh nhân viên của quầy hàng đã mang túi tới thay anh ta xếp áo khoác vào trong, mà lúc này Tiểu Nhan còn chưa ra, sắc mặt nhân viên của quầy hàng có một chút do dự, Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô ta, mới thấy cô ta ấp úng nói: “Thưa ngài, cô gái kia nói muốn ở đây đi dạo một vòng, nói…



Ngài về trước đi ạ.”



Hàn Thanh cầm cái túi dừng lại, một lát sau anh ta gật đầu: “Được.”



Nghĩ nghĩ, anh ta lại nói: “Bảo cô ấy về sớm một chút, bằng không bạn của cô ấy sẽ rất lo lång.”



“Vâng thưa ngài, tôi sẽ chuyển lời cho cô gái đó.”



Rất nhanh Hàn Thanh liền xách túi rời đi, cũng không quay đầu lại một cái.



Thời điểm nữ nhân viên của quầy hàng trở về, Tiểu Nhan đang ngồi trên ghế ngần người thử áo, trên người phủ cái áo khoác mới mua, trông thấy nữ nhân viên của quầy hàng trở về, Tiểu Nhan liền mong đợi nhìn về phía cô ta.



Nữ nhân viên của quầy hàng biểu lộ ngượng ngùng nói cho Tiểu Nhan. “Thưa cô, vị kia đã đi trước rồi.”



Vừa dứt lời, nữ nhân viên của quầy hàng đã nhìn thấy ánh sáng trong mắt của Tiểu Nhan biến mất.



Trong nháy mắt, bầu không khí liền trở nên nặng nề, nữ nhân viên của quầy hàng chưa bao giờ đụng phải chuyện như thế cho nên cũng không biết xử lý như thế nào, cũng không biết an ủi Tiểu Nhan kiểu gì, càng không biết cô ấy có thể mua cái áo khoác đang mặc trên người hay không.
Chương 1082:



Có điều, người đàn ông kia cũng thật là, cô ấy để anh ta đi về trước, thế mà anh ta lại thật sự đi về trước.



“Cái kia…



Hai người là người yêu sao?”



Nghe thấy giọng nói của nữ nhân viên quầy hàng, Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, cười khổ lắc đầu: “Không phải.”



Sắc mặt của nữ nhân viên quầy hàng lập tức ngượng ngùng.



Nếu như không phải người yêu, kia…



Cô ta không có tư cách nói người đàn ông kia không đúng.



“Là tôi thích anh ấy, thế nhưng anh ấy không thích tôi.”



Nói xong, Tiểu Nhan cởi áo xuống đưa cho nữ nhân viên của quầy hàng.



Sắc mặt của nữ nhân viên quầy hàng có chút không dễ nhìn, nhưng cũng không nói cái gì, khách hàng đã thương tâm đến như vậy rồi, nhất định là không có tâm trạng mua quần áo.



“Gói lại giúp tôi đi.”



Nữ nhân viên của quầy hàng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.



“Được, cô chờ tôi một lát.”



Sau khi thanh toán, Tiểu Nhan mang theo áo khoác chuẩn bị rời đi.



Nữ nhân viên của quầy hàng nhìn theo cô ấy đi tới cửa, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô ấy không nhịn được lên tiếng nói: “Thưa cô, thời tiết lạnh như vậy, cô vẫn nên mặc áo khoác lên người đi, tôi có thể giúp cô cắt mác”



Nghe vậy, bước chân của Tiểu Nhan dừng lại một chút, sau đó thiện ý cười với nữ nhân viên của quầy hàng.



1082-1-de-choc.jpg




Quả đúng như nữ nhân viên của quầy hàng nói, sau khi ra khỏi trung tâm thương mại sẽ không còn ấm áp nữa, hơi lạnh tùy ý bao bọc lấy thân thể của cô ấy, thế nhưng lần này Tiểu Nhan lại không cảm thấy lạnh như vừa rồi.



Trong tay xách túi áo khoác, thế nhưng cô ấy một chút cũng không muốn lấy ra mặc vào.



Hẳn là, lạnh như vậy có thể khiến cho cô ấy tỉnh táo một chút?



Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nhếch môi cười cười. Đợi cô ấy tỉnh táo một chút, liền có thể thu hồi lại tình cảm với Hàn Thanh, đã lâu như vậy, mặc dù có thể rất sâu đậm, nhưng cũng không phải không thể thu hồi.



Tiểu Nhan chẳng có mục đích gì đi về phía rước, thân thể bị đông cứng đến chết lặng.



Từ nhỏ cô ấy làm chuyện gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, cho dù có gặp phải một chút khó khăn nho nhỏ nhưng mỗi lần đều có thể giải quyết dễ dàng, duy chỉ có tình cảm.



Thầm mến, đơn phương thích.



Thật đắng thật đăng.



Nếu như có thể, cô ấy thật sự hi vọng mình có thể cầm được thì buông được, Hàn Thanh không thích cô ấy, cô ấy liền đi thích người khác, cô ấy cũng không phải người không có ai muốn.



Tiểu Nhan vừa cười vừa rơi nước mắt, người qua đường nhìn cô ấy giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.



Tình huống như vậy không biết kéo dài trong bao lâu, rốt cuộc cũng có một bóng dáng chặn lại bước chân của Tiểu Nhan, lúc này bước chân của cô ấy mới ngừng lại được.



Đầu tiên là nhìn thấy một đôi giày rất quen thuộc, tim của cô ấy nhảy lên một cái.
Chương 1083:



Chẳng lẽ là Hàn Thanh trở về tìm cô ấy sao?



Sau khi ngẩng đầu lại thấy được Tiêu Túc nhíu mày đứng trước mặt của cô ấy.



Tiêu Túc nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt của cô ấy, lông mày nhíu càng sâu.



“Tiêu Túc?”



Tiểu Nhan nhìn thấy cậu ta, tự giễu nở nụ cười.



Trong một chiếc xe màu đen cách đó không xa, Đậu Nành ghé vào bên cửa sổ, bàn tay nhỏ béo ị chống trên cửa kính xe, nhìn chăm chăm vào cặp đổi bên ngoài kìa.”



“Ba, chú Tiêu xuống dưới tìm dì Tiểu Nhan rồi Nghe vậy, ánh mắt của Dạ Âu Thần không có chút rung động nào liếc ra bên ngoài, anh đã biết Tiêu Túc là người nào, mà cô gái kia…



Hẳn là bạn tốt của Minh Thư.



Về phần quan hệ của cô ấy và Tiêu Túc là như thế nào, cũng không cần biết.



Nghĩ tới đây, Dạ Âu Thần nhàn nhạt mở miệng nói: “Cái này có gì đáng xem? Không phải đói bụng sao? Đi ăn cơm trước.”



Sau khi cho thằng nhóc này ăn no, anh liền trở về tìm Minh Thư.



Đáng tiếc lòng hiếu kỳ của cậu bé mạnh, còn ghé vào trên cửa sổ nhìn chăm châm, dáng vẻ bát quái khiển Dạ Âu Thần cũng không có cách nào: “Còn nhìn?”



“Ba, ba nói xem có phải là nói chú Tiêu thích dì Tiểu Nhan không?”



Dạ Âu Thần: “



“Dì Tiểu Nhan có thích chú Tiêu không nhỉ?”



“Loại vấn đề nhàm chán này, con có thể tự mình đi hỏi dì Tiểu Nhan của con.”



Đậu Nành: ““



Sau khi cậu bé yên tĩnh một lát, bỗng nhiên nặng nề hừ một tiếng, sau đó quay đầu hung hãng trừng mắt với Dạ Âu Thần một chút, hung ác nói: “Ba đúng là một người không có tình thú gì cả, trách không được ba làm tổn thương trái tim của mẹ.”



Nghe vậy, Dạ Âu Thần có chút đau đầu. Cái này……



Làm sao lại nhắc đến chuyện của anh và Minh Thư rồi?



Hiện tại trong đầu anh đều liên quan tới việc làm sao để khôi phục ký ức, còn lại chính là Minh Thư và thằng nhóc trước mặt này, nơi nào dư thừa tâm trạng và suy nghĩ đi quản cảm xúc của những người khác chứ?



“Ba xấu lắm, con muốn chờ chủ Tiêu cùng đi ăn cơm!”



Nói xong, Đậu Nành liền muốn mở cửa xuống xe, kết quả lại bị động tác của Dạ Âu Thần cản lại.



“Bây giờ con xuống dưới không phải là quấy rầy bọn họ sao?”



Đậu Nành: “Á?”



“Một khi thật sự bị con nói trúng, con chắc chắn rằng bây giờ xuống dưới là chuyện tốt ư?”



Đậu Nành nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm giác được Dạ Âu Thần nói rất có lý.



Hù!



Lúc này cậu bé mới thu tay nhỏ lại, cong môi tỏ vẻ không thoải mái.



Vừa rồi dáng vẻ của dì Tiểu Nhạn trông rất thương tâm.



Dưới tình huống bình thường dì Tiểu Nhan sẽ không khóc giống như vậy, đột nhiên cô ấy lại giống như một người thất hồn lạc phách đi ngoài đường rơi nước mắt, nhất định là đã gặp phải chuyện gì.



Thế nhưng bác Hàn Thanh của cậu bé lại không có ở nơi này.



Còn có chuyện gì có thể khiến dì Tiểu Nhan liều lĩnh rơi nước mắt như vậy?



Đậu Nành không nghĩ ra, bây giờ có Dạ Âu Thần ở bên cạnh nên không thể tìm hiểu, chỉ có thể đi theo anh đi ăn cơm trước.



Thời điểm xe rời đi, Đậu Nành nhìn theo bóng dáng của hai người cho đến khi không nhìn thấy nữa.



“Tại sao anh lại ở nơi này?”
Chương 1084:



Tiểu Nhan nhìn Tiêu Túc trước mặt hỏi.



Tiêu Túc nhìn cô ấy chăm chăm, không nói một lời.



Một lát sau, Tiểu Nhan buồn cười hỏi cậu ta: “Anh nhìn chằm chằm tôi làm cái gì? Bởi vì hiện tại tôi rất xấu đúng không? Dáng vẻ này của tôi, có phải sự rất đần hay không?”



Thích một người liền thích thành cái dạng này, đến chính cô ấy cũng cảm thấy có chút buồn cười.



Rõ ràng anh ta đã từng từ chối mình, nói sẽ không thích cô ấy, thế nhưng cô ấy vẫn ôm một tia hi vọng kiên trì, cảm thấy chỉ cần Hàn Thanh chứ kết hôn, cô ấy sẽ một mực thích anh ta, thích đến thiên hoang địa lão.



Tiêu Túc vẫn không nói như cũ, nhưng mà vẫn nhìn chăm chăm vào Tiểu Nhan.



Đại khái là bởi vì cậu ta thấy quá lâu, tâm lý của Tiểu Nhan không chịu nổi, cắn môi dưới hướng mắng cậu ta.



“Anh nhìn cái gì vậy? Anh đừng có nhìn, chưa nhìn thấy dáng vẻ chật vật của người khác bao giờ sao? Tôi cho anh biết nha Tiêu Túc, trước đó anh chất vấn tôi và Minh Thư tại sao muốn trở về, anh coi nơi đó như địa bàn của mình, vậy bây giờ anh sẽ không coi nơi này như địa bàn của mình nữa đi? Tôi cho anh biết, nơi này không phải địa bàn của anh, anh đi đi!”



Tiểu Nhan thấy cậu ta đứng bất động, dứt khoát trực tiếp ra tay đẩy.



Kết quả tay còn chưa chạm đến Tiêu Túc đã bị cậu ta nằm lấy.



Tiểu Nhan giãy dụa nhưng lại không thể rút tay trở về, cô ấy sửng sốt một chút sau đó lại bắt đầu giận dữ la mắng: “Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!”



Lúc này Tiêu Túc mới buông tay của cô ấy ra, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô ấy.



“Lau đi, trôi hết lớp trang điểm rồi.”



Tiểu Nhan: “.”



Câu nói này khiến cô ấy vừa tức vừa buồn bực, rõ ràng cô ấy đã thương tâm đến như vậy, thế mà cậu ta còn nhắc nhở lớp trang điểm của mình đã bị trôi, không lẽ hiện tại cô ấy khóc rất xấu sao?



Nghĩ đến vừa rồi vì cùng Hàn Thanh ra ngoài cho nên cô ấy ý nghiêm túc trang điểm, mặc dù thời gian cấp bách, nhưng cũng coi là hao tổn tâm tư của cô ấy.



Hiện tại…



Trôi hết sạch.



Hàn Thanh đi, lớp trang điểm cũng trôi mất.



Áo khoác, cũng không có.



Tiểu Nhan chậm rãi đưa tay ra tiếp nhận chiếc khăn trong tay Tiêu Túc, động tác máy móc lau đi nước mắt trên mặt mình.



Không biết là bởi vì chịu lạnh quá lâu hay là cảm xúc của cô ấy quá mức kích động, ngược lại Tiểu Nhan không thể lau sạch sẽ khuôn mặt của mình mà càng lau càng lem nhem.



Tiêu Túc ở một bên bất đắc dĩ bắt lấy cổ tay của cô ấy, cầm lấy khăn tay: “Để tôi lau cho.”



Tiểu Nhan không phản đối, để mặc cậu ta cầm khăn tay thay mình lau mặt.



Cậu ta lau rất tỉ mỉ, con mắt màu đen nhìn chăm chằm không bỏ qua điểm nào, khăn đưa trên mặt cô ấy mỗi góc đều lau qua.



Đột nhiên nước mắt của Tiểu Nhan rơi rất nhiều, giống như hạt đậu, một hạt lại một hát, tí ta tí tách rơi lên mu bàn tay của Tiêu Túc.



Động tác của Tiêu Túc dừng lại. Đến cùng là xảy ra chuyện gì?



Tại sao cô ấy lại một mình đi trên đường, lẻ loi trơ trọi khóc, còn mặc ít như vậy?



Đây là nghi hoặc trong lòng của Tiêu Túc.



Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì lớn sao?



Đột nhiên Tiểu Nhan rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn cậu ta, vừa nói vừa nức nở: “Tôi biết hiện tại tôi đưa ra yêu cầu này…



Hu hu, không tốt lắm, thế nhưng…



Hu hu…



Tôi có thể mượn ngực của anh được không…



Chương 1085:

Hu hu, một lát thôi?”

Tiêu Túc: “Đương…”

Lời còn chưa dứt, cơ thể lạnh buốt trước mắt kia đã nhào vào trong ngực của cậu ta.

Giống như băng bỗng nhiên đập tới, hơi lạnh truyền vào người Tiêu Túc trong nháy mắt. So với trong tưởng tượng của cậu ta còn lạnh hơn một chút.

Rốt cuộc là cô gái này đã chịu lạnh bao lâu rồi vậy?

Tiểu Nhan nhào vào trong ngực của Tiêu Túc, sau đó liền bắt đầu lớn tiếng khóc, bôi hết nước mắt và nước mũi lên quần áo của Tiêu Túc, không có chút áp lực nào.

Mà khi Tiêu Túc bị tay của Tiểu Nhan tay ôm lấy, cả người cứng đờ, giống như con rối đã mất đi năng lực hành động.

Cũng không biết khóc bao lâu, Tiêu Túc cảm giác tay chân của mình đều cứng đờ, tiếng khóc trong ngực mới dần dần phai nhạt đi, sau đó kèm theo là từng đợt nức nở.

Cậu ta kiên nhẫn chờ đợi.

Đại khái qua mấy phút, Tiểu Nhan mới ngẩng đầu lên một lần nữa, âm thanh còn mang theo giọng mũi: “Thật xin lỗi, làm ướt hết quần áo của anh rồi.”

“Không phải chuyện to tát gì.”

Sau khi Tiêu Túc nói xong cấp tốc cởi áo khoác trên người mặc lên người cô ấy.

“Bị”

Sau đó cậu ta dắt tay cô ấy rời khỏi nơi này.

Căn bản là Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu ta kéo vào trong một nhà hàng.

“Có phải là còn chưa ăn cơm trưa không?

Trước tiên ăn gì đó đi? Để cơ thể ấm áp một chút rồi nói.”

Tiêu Túc kéo cô ấy đến một vị trí rồi ngồi xuống, đôi mắt của Tiểu Nhan vẫn còn đỏ ửng, bờ môi cóng đến trắng bệch.

Cô ấy ngước mắt nhìn Tiêu Túc trước mặt: “Anh quan tâm tôi làm gì?”

Đối mặt với vấn đề của Tiểu Nhan, thật giống như lúc trước ở trong phòng bếp cô ấy hỏi mình có phải thích cô ấy hay không.

Mang tại của Tiêu Túc lập tức liền đỏ lên, sau đó gọi nhân viên phục vụ tới chọn món ăn.

Thời điểm hiện tại bảo Tiểu Nhan chọn món ăn là không thể nào, cho nên Tiêu Túc đến hỏi cũng không hỏi cô ấy, liền làm chủ thay cô ấy chọn món, sau đó liền trả menu cho nhân viên phục vụ.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiêu Túc phát hiện Tiểu Nhan vẫn còn nhìn mình chằm chằm, cặp mắt kia nhìn thẳng, nhưng bởi vì khóc mà lộ ra sưng đỏ, nhìn vô cùng đáng thương.

“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu.”

Cô ấy cố chấp nói.

Tiêu Túc: “…

Sau khi yên tĩnh một lát, cậu ta lạnh nhạt giải thích rõ: “Tất cả mọi người đều là chỗ quen biết, nếu như một ngày nào đó cô nhìn thấy một người quen biết khóc lóc đi trên đường, cô sẽ nhẫn tâm mặc kệ sao?”

Nghe cậu ta giải thích như vậy, Tiểu Nhan cũng cảm thấy cũng có lý, phụ họa gật đầu, lập tức nói: “Hóa ra là như vậy, vậy thì tốt rồi…

Tôi còn tưởng rằng…

Anh thích ta đấy.”

Động tác của Tiêu Túc dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cô ấy.

Tiểu Nhan không nhìn cậu ta mà chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn.

Nếu như anh nói thích tôi, tôi nhất định sẽ từ chối anh.

Tiêu Túc căng thẳng trong lòng, mắt sắc rút đi màu đỏ. Đáng tiếc Tiểu Nhan cũng không chú ý tới tâm trạng và cử chỉ biến hóa của cậu ta, vẫn như cũ phối hợp nói: “Nếu như anh thật sự thích tôi, tôi mà từ chối anh, anh nhất định sẽ rất thương tâm, tựa như hiện tại tôi cũng như thế, vừa thương tâm lại vừa chật vật.”

Từ trong lời nói của cô ấy Tiêu Túc giống như bắt được tin tức quan trọng gì, cậu ta có chút nheo mắt lại.
Chương 1086:



“Cô bây giờ?”



“Đúng vậy, tôi vừa mới bị từ chối.”



Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, cố ý nở một nụ cười lớn với Tiêu Túc: “Tôi như vậy có phải vô cùng thê thảm không? Vừa rồi anh cũng nhìn thấy, bị người từ chối cảm giác thật sự không dễ chịu, đặc biệt là khi anh còn rất thích đối phương.”



Trong nháy mắt, Tiêu Túc không rõ ràng tâm trạng của mình bây giờ là gì.



Cậu ta không biết cô ấy xảy ra chuyện gì, chỉ sốt ruột tiến lên muốn an ủi cô ấy, kết quả cậu ta ăn nói vụng về, mới một câu an ủi đã không hợp ý nhau.



Hiện tại…



Lại đột nhiên biết được cô ấy bị cự tuyệt, là ai???



“Cho nên may mắn là anh chỉ coi tôi là bạn, nếu anh thích tôi, anh sẽ trở nên thê thảm giống như tôi vậy…



Nói xong, Tiểu Nhan còn hi hi ha ha nở nụ cười.



Cảm giác trong lòng Tiêu Túc vô cùng khó tả, bàn tay vốn dĩ đang đặt trên mặt bàn cũng lặng lẽ huyển xuống dưới mặt bàn, đặt đùi của mình, chính cậu ta cũng không ý thức được, bàn tay đã nằm thành nắm đấm.



Nhìn bộ dáng của cô ấy, dường như phải thích bình thường, hơn nữa còn là tình căn rất sâu đậm kia.



“Bao lâu?”



Tiêu Túc nghe thấy âm thanh của mình đang hỏi cô ấy.



“A?”



Tiểu Nhan giống như không hiểu rõ cậu ta đang hỏi cái gì.



Tiêu Túc cười nhạt một tiếng: “Thích người kia bao lâu rồi?”



Tiểu Nhan giống như đang uống say, cúi đầu xuống bắt đầu đếm đầu ngón tay của mình, dáng vẻ ngốc nghếch khiến cho người ta không nhịn được muốn kéo cô ấy vào trong ngực.



Đếm hơn nửa ngày, Tiểu Nhan ngẩng đầu lên khổ sở nói: “Đã bốn năm rồi.”



Nghe nói, Tiêu Túc không hiểu giật giật môi. Bốn năm rồi?



Cậu ta cẩn thận tính toán thời gian, mình thích Tiểu Nhan, hình như đã sáu năm.



Hóa ra thời gian có thể trôi qua nhanh như vậy.



Mỗi một ngày thời gian đều đang trôi qua, nếu như không đi cẩn thận, thật đúng là cảm thấy chuyện đã giống như ngày hôm qua, lại như rất xa, suy nghĩ của Tiêu Túc có chút hoảng hốt.



“Đúng rồi, bốn năm!” Tiểu Nhan dùng sức gật đầu: “Thật lâu đúng không? Lúc đầu tôi không có nghĩ mình có thể thích anh ấy lâu như vậy, bốn năm rồi…



Cô ấy kéo đầu ngón tay ra tính, vừa nói: “Đây là bao nhiêu năm thanh xuân nhỉ, bốn năm thành xuân đó!”



Tiêu Túc nghĩ thầm.



Tôi thích em càng lâu hơn.



Mặc dù chính bản thân cậu ta cũng không biết vì sao mình lại thích Tiểu Nhan, phần tình cảm này đến một cách khó hiểu, nhưng hắn lúc ấy đúng là trái tim rung động.



Từ sau khi Tiêu Túc đi theo cậu Dạ Âu Thần, toàn bộ thời gian đều dâng hiến cho công việc, đợi có thời gian cậu ta đã mệt mỏi đến mức không có thời gian tìm người yêu, mặc dù trong nhà thúc giục gấp rút, nhưng chính cậu ta lại cam tâm tình nguyện.



Dù sao Dạ Âu Thần đối với cậu ta mà nói, có thể đánh bạc tính mạng để tồn tại.



Lúc ấy nếu như không phải cậu Dạ Âu Thần ra tay, khả năng bây giờ cậu ta còn đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, hoặc là mất mạng, thậm chí cửa nát nhà tan.



Sở dĩ năm đó sau khi phát hiện mình có tình cảm với Tiểu Nhan, Tiêu Túc chỉ hơi buồn rầu, rất nhanh đã giấu phần tâm ý này ở đáy lòng.



Một khi giấu chính là rất nhiều năm.



Đợi đến khi mình nhìn thấy cô ấy sống sở sở đứng trước mặt mình một lần nữa, phần tình cảm bị giấu kín kia lại bắt đầu nảy mầm.



Về sau, số lần gặp mặt rất nhiều, lại hồi tưởng vô số lần, hạt mầm nho nhỏ này lại bắt đầu sinh trưởng.
Chương 1087:



Nghĩ đến đây, Tiêu Túc ngước mắt, ánh mắt rơi lên người Tiểu Nhan một lần nữa.



Nếu như ở thời điểm này nói thích cô ấy, cô ấy sẽ tiếp nhận mình sao?



Nhưng nếu như thật sự là như vậy, chẳng phải là cậu ta đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?



Bàn tay đặt trên đùi càng thu càng chặt, cuối cùng vẫn buông ra.



Cũng đúng, ở thời điểm này mà nói thích, chẳng phải là đối hai người đều không công bằng ư.



Đã bị cô ấy cự tuyệt, còn phải đợi nàng đợi cô ấy ổn định tâm trạng rồi nói, đợi cô ấy đối với người mình thích hết hi vọng, lúc đó, cậu ta sẽ nghĩ biện pháp để cho đi vào trái tim của cô ấy.



Đáng tiếc, bộ dáng của cậu ta bây giờ…



Cũng không biết rốt cuộc có thể giành được tình cảm của Tiểu Nhan hay không, nhưng nếu không thử một lần, ai cũng không biết hậu quả.



Sau khi phục vụ mang thức ăn lên, đột nhiên Tiểu Nhan mở miệng nói muốn rượu.



Phục vụ sửng sốt một chút nhìn về phía Tiểu Túc.



Tiêu Túc tức khắc ngăn cản cô ấy.



“Cô đứng lâu trong gió rét như vậy, uống rượu không tốt cho dạ dày đâu, trước tiên phải uống canh nóng ủ ấm dạ dày rồi ăn cái gì đó.”



“Không.”



1088-1-de-choc.jpg




Bạn bè.



Trong lòng Tiêu Túc bất đắc dĩ cười khổ, đây coi như là chính bản thân cậu ta tự đào hố sai? Sớm biết vậy đã không nói bạn bè, bằng không bây giờ cô ấy mở miệng ngậm miệng đều là hai chữ bạn bè để dọa mình.



Ngay tại thời điểm Tiêu Túc định trả lời, Tiểu Nhan làm ra động tác cầu xin: “Xin anh đấy, tôi chỉ uống lần này thôi!



Chỉ uống lần này thôi?



Một lần còn chưa đủ?



“Còn nữa, tôi đang lạnh như vậy, anh không biết uống rượu cũng có thể làm ấm người sao?”



Ngược lại câu nói khiến Tiêu Túc không phản bác được, cậu ta chỉ có thể gật đầu: “Kia…



Chỉ có thể uống lần này thôi đấy, nhưng trước tiên cần phải ăn gì đó vào bụng mới có thể uống.”



Tiểu Nhan đồng ý một tiếng.



Rất nhanh, rượu đã lên, kết quả là Tiêu Túc lại không ngăn được cô ấy.



Cô ấy nghe lời ăn một chút đồ ăn, nhưng rượu cũng uống không ít, uống đến khuôn mặt đỏ rần, say như chết bắt đầu ăn nói khùng điên! Tiêu Túc bắt đầu hối hận vì đã đồng ý để cô ấy uống rượu.



Sau khi Tiểu Nhan và Hàn Thanh rời đi, trong nhà chỉ còn lại Hàn Minh Thư một thân một mình.



Phòng khách đêm qua còn vô cùng náo nhiệt nay lập tức trở nên vắng vẻ, thoạt nhìn giống như không có sinh khí.



Hàn Minh Thư do dự một hồi, đi đến cửa sổ bên kia kéo màn cửa ra, để ánh nắng mùa đông che kín toàn bộ phòng khách.



Ánh sáng vừa chiếu, trong phòng nhìn liền ẩm áp lên không ít, Hàn Minh Thư cao hứng mấp máy môi, ăn cơm xong cô gọi điện thoại cho Đậu Nành, sau khi cúp điện thoại lại bắt đầu mệt mỏi rã rời, muốn trở về phòng đi ngủ.



Thế nhưng hình như mùng một đầu năm ngủ cả ngày không tốt lắm?



Có điều ngẫm lại cũng không có gì, dù sao bây giờ ở nơi này cô cũng không người thân nào khác, coi như ăn Tết ở trong nước, nhà cô cũng giống như không có người thân dư thừa nào.



Thế là Hàn Minh Thư làm công tác tư tưởng một phen, sau đó an tâm về phòng ngủ.
Chương 1088:



Khoảng thời gian này thời gian cô nghỉ ngơi tương đối ít, không nghỉ ngơi tốt, lại thêm trong lòng có chuyện, cho nên càng ngủ không ngon.



Thế nhưng bây giờ tất cả mọi người đều ở bên cạnh mình, cô còn có cái gì ngủ không được?



Rất nhanh Hàn Minh Thư liền tiến vào mộng đẹp. Lúc Dạ Âu Thần và Đậu Nành trở về còn mang đồ ăn cho Hàn Minh Thư, kết quả lại phát hiện Hàn Minh Thư còn đang ngủ, thế là Đậu Nành rón rén đóng cửa phòng, đặt đồ ăn lên bàn nói với Dạ Âu Thần: “Ba, mẹ còn đang ngủ, không cho phép ba quấy rầy mẹ!”



Nghe thấy con trai dạy bảo mình, Dạ Âu Thần cũng không biểu lộ cái gì, thậm chí không trả lời cậu bé.



Hai tay của Đậu Nành chống nạnh: “Người ba xấu kí, có nghe được không đó?”



Dạ Âu Thần đưa tay vuốt vuốt lông mày của mình, bất đắc dĩ mở miệng: “Nghe thấy rồi, không quấy rầy mẹ con là được.”



Nếu như người mở cửa là anh, phát hiện Minh Thư đang ngủ, anh cũng sẽ không đánh thức cô.



Anh nghe nói phụ nữ mang thai rất thích ngủ, đêm qua bản thân cô còn ngủ muộn, ban ngày ngủ thêm một lát cũng không có chuyện gì.



Chỉ có điều…



Tiếp theo mỗi ngày anh đều có việc phải làm…



Bởi vì suy nghĩ, cho nên ngón tay thon dài của Dạ Âu Thần đặt trên mặt bàn, gõ từng cái từng cái.



Đậu Nành quan sát động tác này trong giây lát, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Ba, ba đang có âm mưu xấu gì sao?”



Nghe vậy, Dạ Âu Thần ổn định tinh thần trong phút chốc, đôi mắt nhìn chằm chằm Đậu Nành có chút nheo lại.



Tâm tư của anh thế mà không thoát khỏi con mắt của thằng nhóc này? Đây thật sự là con của mình? Đến cả tâm tư của mình cũng mò ra được?



Đối mặt với m vấn đề này, Dạ Âu Thần không trả lời mà hỏi lại: “Con cứ nói đi?”



Đậu Nành nháy mắt mấy cái: “Con đoán nhất định là:”



Dạ Âu Thần: “…“



Thằng nhóc hổ chết ba không đền mạng. Nói thế nào cũng là con của anh, hố anh cũng được, ai bảo lúc trước anh phụ mẹ con bọn họ chứ? Cho nên, anh cần phải mau chóng khôi phục ký ức.



Lúc Hàn Minh Thư tỉnh lại, là bị người đánh thức, vốn dĩ cô đang mơ màng ngủ, lại mơ hồ giống như nghe thấy tiếng khóc và tiếng gào của một người phụ nữ.



Thế nhưng cô ngủ quá sâu, chỉ cảm thấy âm thanh này có chút đáng ghét, cũng không để ý tới.



Rất nhanh, âm thanh này càng lúc càng lớn, làm cho Hàn Minh Thư không có cách nào ngủ tiếp, đầu óc cũng coi như hoàn toàn tỉnh táo.



Âm thanh này…



Làm sao nghe quen thuộc quá vậy?



Hàn Minh Thư nằm một hồi, bỗng nhiên xoay người rời giường, choàng áo khoác lên người rồi đi ra ngoài.



Vừa mở cửa phòng ra, âm thanh kia càng lớn “Ha ha ha đừng cản tôi, tôi không có say, tôi hơn.



còn muốn uống, uống nữa!”



Vừa mở cửa, Hàn Minh Thư liền nhìn thấy Tiểu Nhan giống như bà điên đứng trên ghế sô pha, giơ điện thoại làm động tác cạn ly, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly, rõ ràng đã say đến không biết trời đất trăng sao gì.



Mà cô ấy còn coi di động trở thành chai rượu.



Xảy ra chuyện gì r?



Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hàn Minh Thư.



Không phải Tiểu Nhan và Hàn Thanh ra ngoài mua quần áo sao? Thật vất vả hai người mới có thời gian ở cùng nhau, cho nên sau khi Hàn Minh Thư mừng thay cho cô ấy còn yên lòng đi ngủ.



Hiện tại làm sao cô ấy lại trở về với bộ dáng say như vậy.



Tiểu Nhan điên điên khùng khùng, ngược lại Tiêu Túc ở một bên vội muốn chết, cậu ta ở bên cạnh một mực tận tình khuyên bảo Tiểu Nhan xuống dưới m, thậm chí còn muốn cầm điện thoại của cô ấy.



Kết quả lại bị bàn tay của Tiểu Nhan đập tới.
Chương 1089:



“Không cho phép anh đoạt rượu của tôi! Mơ tưởng!”



Nói xong, Tiểu Nhan chăm chú ôm lấy điện thoại di động của mình: “Rượu của tôi! Tôi! Các người ai cũng đừng mong cướp đi.”



Hai người này huyên náo đến không còn hình dáng.



Bên cạnh còn có một cặp ba con sống chết mặc bay.



Dạ Âu Thần và Đậu Nành ngồi cách chỗ của Tiểu Nhan rất xa rất xa, hai người mặt không thay đổi ngồi ở chỗ đó, giống như căn bản không nghe thấy những âm thanh này và nhìn thấy người này.



Hiếm khi hai ánh mắt và hành động của ba con giống nhau như thế.



Thật không nghĩ đến dưới loại tình huống này.



Nhìn thấy Hàn Minh Thư đi ra, hai ba con mới hơi động một chút, nhưng căn bản không kịp chờ bọn họ nói chuyện, Hàn Minh Thư vừa tức vừa buồn bực đi tới.



“Xảy ra chuyện gì thế?”



Âm thanh của cô vừa xuất hiện, trong phòng khách an tĩnh một hồi, đến cả Tiểu Nhan đang đùa nghịch điên cuồng sau khi nghe thấy âm thanh của cô cũng an tĩnh một chút, sau đó nhìn về phía cô.



“Tiểu Nhan, cậu làm sao mà uống say đến như vậy? Còn đứng cao như vậy làm gì? Mau xuống đây!”



Tiểu Nhan khoanh tay ngơ ngác đứng một hồi, nhìn chằm chằm Hàn Minh Thư thật lâu, đột nhiên ánh mắt giống như nhìn thấy bảo vật trở nên lập loè tỏa sáng, sau đó bỗng nhiên từ trên ghế số pha nhảy xuống, hướng về phía Hàn Minh Thư nhanh chóng chạy tới.



Tốc độ của cô ấy rất nhanh, mà hiển nhiên là tất cả mọi người đều không ngờ đến đột nhiên cô ấy lại chạy về phía Hàn Minh Thư.



Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại, cấp tốc đứng dậy.



Nhưng cách Tiểu Nhan và Hàn Minh Thư vẫn có một đoạn ngắn khoảng cách, mà Tiểu Nhan đã chạy đến trước mặt Hàn Minh Thư, nếu như đụng vào…



“Né ngay!”



Dạ Âu Thần lớn tiếng khiển trách.



Vốn dĩ Hàn Minh Thư cảm thấy không có gì, bị Dạ Âu Thần rống một câu, cả người đều khẩn trương.



Nhưng cô đã không kịp né tránh, mắt thấy Tiểu Nhan đã đến trước mặt của cô, một đôi tay kịp thời giữ cô ấy lại.



Động tác của Tiểu Nhan cũng dừng lại theo. Hàn Minh Thư ngẩng đầu nhìn về phía người tới. “Anh?”



Anh ta trở về lúc nào? Làm sao vừa rồi vẫn không nhìn thấy bóng dáng?



Lúc này lại xuất hiện từ nơi nào vậy?



Hàn Thanh kéo ống tay áo của Tiểu Nhan ngăn cô ấy nhào về phía trước, Tiểu Nhan vùng vẫy một hồi không động được, liền nhìn về phía người giam cầm mình.



Vốn dĩ trên mặt cô ấy đang nhe răng trợn mắt, thế nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Thanh, lại đột nhiên đổi sắc mặt.



Tiêu Túc đang theo sát tự nhiên cũng chú ý tới biến hóa kịch liệt của Tiểu Nhan, không khỏi nheo mắt nhìn Hàn Thanh một chút.



Hàn Thanh…



Anh trai của mợ, cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị. Người mà trước đó Tiểu Nhan nói là đang ở nước ngoài, nhưng bây giờ…



Tiêu Túc phát hiện, người này có thể chính là Hàn Thanh anh trai của mợ



Trùng hợp như vậy à?



Trong con ngươi của Hàn Thanh hiện lên vẻ u ám, sau đó nhếch môi mỏng đi lên phía trước nhìn bộ dạng Tiểu Nhan biết nghe lời trong nháy mắt, mở miệng nói: “Uống rượu phát điên đủ rồi hả?”



Tiểu Nhan không dám nói lời nào.



Tiêu Túc đưa tay kéo cánh tay của cô ấy.



Thế là Hàn Minh Thư liền thấy một màn này.



Ở trước mặt mình Tiêu Túc và anh trai lôi kéo cánh tay của một cô gái, cô cảm giác mình giống như vừa thấy được tiết mục tranh đoạt người đẹp.



Nháy mắt mấy cái, Hàn Mộc lui vê sau hai bước, lại va vào trong ngực của một người.
Chương 1090:



Dạ Âu Thần thuận thế vươn tay ôm lấy eo của cô, bảo vệ cô ở trong ngực của mình, sau đó thấp giọng: “Thời điểm cô ấy say khướt em nên cách xa cô ấy một chút, bây giờ về phòng trước đi.”



Nói xong cũng mặc kệ Hàn Minh Thư không vui, liền mang theo cô trở về phòng.



Đậu Nành thấy thế liền nhe răng trợn mắt đuổi theo.



“Ba xấu lắm, thế mà thừa dịp con không để ý mang mẹ chạy, dừng lại!”



Nhưng mà đáp lại cậu bé là tiếng cửa phòng đóng cái rầm.



Đậu Nành bị ngăn cách ở bên ngoài, Hàn Minh Thư còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, liền nghe được Dạ Âu Thần khóa cửa răng rắc một tiếng rồi ném chìa khóa xuống đất.



Tên lưu manh này ban ngày ban mặt muốn làm cái gì vậy? Mà ở đây nhiều người như vậy mà anh dám ngang nhiên mang cô về phòng, còn nhốt Đậu Nành ở ngoài cửa.



Cho dù ở trong phòng hai người có không làm gì cũng sẽ bị người bên ngoài hiểu lầm hai người đã làm chuyện gì đó.



Thật là, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội lỗi.



“Ba xấu, mở cửa! Ba muốn là làm gì mẹ hả? Mẹ ơi mau mở cửa – Đậu Nành đi vào đánh ngã ba xấu.



Đậu Nành ở bên ngoài cửa ồn ào như vậy, thực sự khiến Hàn Minh Thư cảm thấy không còn mặt mũi, chỉ là một đứa trẻ cô đã cảm thấy rất thẹn thùng, huống chi bên ngoài còn có anh trai của cô và Tiêu túc ở đó.



Về sau cô còn muốn gặp người nữa hay không đây?



Cho nên sau khi Hàn Minh Thư kịp phản ứng liền đưa tay muốn mở khóa ra, lại bị Dạ Âu Thần đè tay lại, âm thanh trầm thấp: “Mở cái khác.”



Hàn Minh Thư: “…”



Cô cảnh giác nhìn xem anh: “Anh muốn làm gì? Cảnh tượng bên ngoài ra sao anh cũng không phải không nhìn thấy.”



“Nhìn thấy.”



Môi mỏng của Dạ Âu Thần nhếch lên ý cười nhợt nhạt, lúc nói chuyện anh đã bắt lấy hai cánh tay của cô, chậm rãi tới gần cô, hơi thở càng ngày càng gần.



“Cũng bởi vì nhìn thấy, cho nên mới muốn ở thời điểm này…



Đục nước béo cò.”



“Lưu…



Đục nước béo cò ?”



Hàn Minh Thư còn đang suy nghĩ anh nói đục nước béo có chỉ cái gì, đã nhìn thấy khuôn mặt của Dạ Âu Thần phóng đại, sau đó hôn xuống.



Chẳng lẽ đục nước béo cò chính là chỉ cái này?



Trong nháy mắt, tâm trạng của Hàn Minh Thư tràn đầy im lặng.



Trước người là hơi thở nóng như lửa của Dạ Âu Thần, phía sau là cánh cửa cứng rắn, hơn nữa thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gõ cửa và âm thanh của Đậu Nành.



Nụ hôn này, Hàn Minh Thư tiếp nhận không chút không quan tâm, một chút ý tứ cũng không có.



Cho nên, rất nhanh cô liền đẩy Dạ Âu Thần ra, thở phì phò nói: “Bên ngoài còn có người đấy, anh không cần mặt mũi nữa sao?”



Nghe vậy, Dạ Âu Thần thấp giọng cười: “Có người thì sao? Hiện tại bọn họ không rảnh bận tâm đến chúng ta.”



“Coi như người khác không rảnh bận tâm, còn có Đậu Nành mà.”



“Trừng phạt.”



Dạ Âu Thần cắn răng nói hai chữ.



Hàn Minh Thư: “???”



“Trừng phạt cái gì?”



Nhắc đến cái này, trong con người màu mực của Dạ Âu Thần nồng nặc mấy phần, hơi thở phun trên mặt của cô.



“Quên rồi? Là ai ở trong điện thoại nói yêu nó nhiều hơn anh?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom