• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-478

Chương 478: Em quan trọng




Sau khi Tiểu Nhan gọi điện thoại cho xe cứu thương, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Lâm Ân Ân vẫn còn đang đứng ở đó, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát, nói là nơi này có người cố ý dùng axit làm người khác bị thương.



Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Nhan bùng nổ trừng mắt nhìn Lâm Ân Ân, nói: “Cái người phụ nữ ác độc này, nói chuyện thì nói chuyện, động thủ thì động thủ, thế mà cô còn chuẩn bị cả axit, trái tim và máu của cô đều là màu đen chứ gì?”



Lâm Ân Ân vẫn luôn lâm sâu vào trong tưởng tượng mình đã làm Dạ Âu Thần bị thương, cho nên hơn cả nửa ngày cũng không kịp phản ứng lại.



“Tôi đã báo cảnh sát rồi, một lát nữa cảnh sát sẽ đến đây, cô nói với bọn họ đi”



“Báo cảnh sát…” Lâm Ân Ân từ từ lấy lại tinh thần: “Không, không thể báo cảnh sát… tôi không thể đến cục cảnh sát được, không thểi!” Cô ta là cô chủ nhà họ Lâm, danh dự của cô ta đều rất tốt, nếu như cô ta vào cục cảnh sát, thế thì không phải là tương lai của cô ta sẽ bị hủy hoại à?



Nghĩ đến đây, Lâm Ân Ân bỗng nhiên đứng dậy, lảo đảo đi ra bên ngoài. Tiểu Nhan thấy cô ta muốn chạy, bước lên bắt cô ta lại: “Cô đi đâu hả, cô cảm thấy là cô có thể chạy trốn được à?”



“Buông tôi ra!” Lâm Ân Ân sốt ruột muốn tránh thoát khỏi cô, lúc này cô ta chỉ nghĩ đến việc mình không thể bị cảnh sát bắt được, cô ta không thể mất mặt ở chỗ này. Lâm Ân Ân vẫn muốn chạy trốn nên có sức lực vô cùng lớn, cho nên cô ta lập tức tránh thoát được.



Lúc Tiểu Nhan còn đang muốn chạy theo, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, chỉ có thể chạy trở lại: “Minh Thư, Lâm Ân Ân đã chạy rồi, làm sao bây giờ đây? Có cần phải gọi người bắt cô ta trở về hay không?”



Hàn Minh Thư ở trong phòng vệ sinh nghe thấy như vậy thì đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, lúc này còn gọi người bắt cô ta trở về nữa? Chuyện quan trọng trước mắt chính là xử lý vết thương của Dạ Âu Thần.



Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền lạnh lùng nói: “Không cần phải để ý đến cô ta đâu, cậu đến đây giúp tớ một tay đi”



*À, được rồi” Tiểu Nhan đưa tay muốn đẩy cửa ra, nhưng mà lại không đẩy ra: “Sao lại đẩy ra không được vậy? Cậu mở chốt cửa ra xem”



Hàn Minh Thư vẫn luôn chuyên tâm xả nước sau lưng của Dạ Âu Thần, nghe vậy thì trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, lúc nãy cô vào đây đâu có khóa cửa đâu chứ, tại sao lại đẩy không ra được?



Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, lúc muốn đi qua xem cái cửa bị khóa mới phát hiện Dạ Âu Thần đang đưa ta chặn cửa lại.



“Anh…”



“Đừng mở ra” Trong giọng nói của Dạ Âu Thần có sự kiềm chế đau đớn.



Hàn Minh Thư nhăn mày lại: “Tại sao? Tôi cần có một người giúp đỡ”



Mặc dù là anh đã đau đến khó thể chịu được, nhưng mà Dạ Âu Thần vẫn không kêu thành tiếng, hơn nữa đôi mắt màu mực vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô: “Em cảm thấy là trừ em ra, tôi sẽ để cho những người phụ nữ khác nhìn thấy bộ dạng này của tôi à”



Hàn Minh Thư: ”…”



Nhịp tim của Hàn Minh Thư cứng lại, Hàn Minh Thư gần như là muốn tát một bàn tay để thức tỉnh anh: “Đến lúc nào rồi mà anh còn so đo cái này nữa hả, mạng của anh quan trọng hay là mặt mũi quan trọng hơn”



Cổ tức giận không chịu được, đôi mắt đã hơi đỏ lên.



Nhìn bộ dạng này của cô, Dạ Âu Thần nhịn cảm giác đau đớn thấu xương từ đằng sau, ánh mắt nhìn chăm chú về phía cô, đôi môi mỏng hé mở.



“Em quan trọng.”



Trái tim của Hàn Minh Thư nảy lên một cái: “Anh…”



Cái người này! Đã đến lúc nào rồi mà còn có tâm tư nói mấy lời này nữa chứ, Hàn Minh Thư bị anh chọc giận không chịu được, hung hăng liếc mắt nhìn anh.



Ánh mắt này lọt vào trong mắt của Dạ Âu Thần lại mang theo một vẻ giận dỗi bất ngờ, đôi môi mỏng tái nhợt của anh cong lên: “May mắn là tôi đến đây, nếu như những thứ đó dội lên trên người của em, hậu quả khó mà lường được”



Hàn Minh Thư: “… có thể ngậm miệng lại được không hả, bây giờ nên lo lắng vết thương của anh đi kìal”



Cái người này bị gì vậy chứ, rõ ràng là sau lưng đã bị thương thành cái dạng này rồi, thế mà anh còn nói mấy lời nói đó nữa chứ.



Thật là đáng ghét quá đi thôi.



Hàn Minh Thư không muốn phản ứng lại anh, cô lại đứng ở đằng sau xả nước cho anh, Tiểu Nhan thì hỏi ở bên ngoài, cô đành phải mở miệng nói: “Cậu cứ chờ ở bên ngoài đi, ở đây để tớ làm là được rồi, chờ đến lúc xe cứu thương đến chúng ta sẽ ra”



“Vậy thì được rồi” Thật ra thì Tiểu Nhan rất nghe lời của Hàn Minh Thư, cô dặn dò như thế nào thì Tiểu Nhan làm như thế đó, thế là cô nhanh chóng đi xuống lầu chờ xe cấp cứu.



Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại âm thanh nước chảy rào rào, hô hấp của hai người bị tiếng nước che lại, Hàn Minh Thư vẫn đứng ở sau lưng của Dạ Âu Thần xối nước cho anh, cô không có bất cứ cách nào hết, trước khi xe cứu thương đến đây cô cũng chỉ có thể làm những chuyện này.



Trái tìm của cô hỗn loạn không chịu được, hiện tại Hàn Minh Thư chỉ hi vọng là xe cứu thương nhanh chóng đến đây.



Mà Dạ Âu Thần bị thương nặng như vậy lại không hề kêu lên một tiếng nào.



Trong lòng của cô đều đã sắp không thể chịu đựng được rồi.



Rốt cuộc Hàn Minh Thư cũng đã nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, trong nháy mắt đó giống như là tiếng chuông trời.



Xe cứu thương đến rồi! Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, trong mắt tuôn ra ánh sáng kích động.



“Sợ à?” Dạ Âu Thần vẫn không lên tiếng, đột nhiên lại hỏi một câu.



Hàn Minh Thư nhìn cái ót của anh: “Cái gì?”



Anh xoay người lại đối diện với cô, Hàn Minh Thư biến sắc: “Anh quay trở lại đi, để tôi tiếp tục xả nước cho anh”



Sắc mặt của Dạ Âu Thần rất khó coi, đôi môi trẳng bệch, cái trán hiện đầy mồ hôi lạnh, có thể nhìn thấy được vết thương đau đớn biết bao nhiêu.



Nhìn thấy anh như thế này, Hàn Minh Thư tình nguyện nhìn miệng thương của anh.



Anh không nói một lời, nhưng mà cũng không nhúc nhích cứ nhìn mình: “Có sợ tôi chết không?”



Trái tim của Hàn Minh Thư nhảy lên một cái, trực tiếp đi vòng qua sau lưng của anh, tiếp tục xối nước lạnh lên trên lưng của anh, một bên hung dữ nói: “Anh đừng có nói tào lao nữa, chỉ có bao nhiêu vết thương mà thôi, anh muốn chết cũng khó đó”



“Xem ra là em không sợ rồi” Dạ Âu Thần cười nhẹ một tiếng.



Hàn Minh Thư cảnh giác nhíu mày lại: “Rốt cuộc là anh có ý gì hả?”



“Không có gì”



Chẳng mấy chốc cứu hộ mang theo cáng cứu thương đi lên lầu, đi thẳng đến cửa phòng vệ sinh. Sau khi Hàn Minh Thư nghe thấy âm thanh thì nhanh chóng mở cửa ra, sau đó dẫn Dạ Âu Thần đi ra ngoài thực hiện sơ cứu.



Quả nhiên là sau khi cấp cứu xong, Dạ Âu Thần liền lên xe cứu thương, dù sao thì anh đã bị thương thành cái dạng này rồi, Hàn Minh Thư cũng không có khả năng vứt bỏ anh không thèm quan tâm, cho nên cô cũng lên xe cứu thương cùng anh.



Sau khi lên xe cứu thương, tay của Dạ Âu Thần vẫn luôn nảm chặt lấy tay của cô không chịu buông ra.



Trong lúc đó, khi Hàn Minh Thư muốn tránh thoát thì Dạ Âu Thần liền tăng thêm sức lực, cô muốn rút tay trở về mà cũng không có cơ hội.



Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của người này, trong lòng thầm nói.



Đều đã bị thương thành cái dạng này rồi, lấy đâu ra sức lực lớn như thế chứ, lại nói vết thương sâu như vậy, anh còn lại dốc sức lực lớn như vậy, nếu như trở nên nghiêm trọng hơn thì phải làm sao bây giờ đây? Nghĩ đến lúc nãy anh hoàn toàn quên đi bản thân mà che chắn cho mình, Hàn Minh Thư liền mềm lòng.



Thôi bỏ đi, anh muốn nắm thì cứ nắm đi.



Dù sao thì chỉ là nắm tay mà thôi, cô cũng không bị mất một miếng thịt nào.



Thế là Hàn Minh Thư từ bỏ dãy dụa, mềm mại giao bàn tay nhỏ của mình cho anh.



Dạ Âu Thần cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn không xương, mềm giống như là kẹo đường, từng ấy năm, cho đến nay lần đầu tiên anh cảm thấy trong lòng của mình vui vẻ đến lạ.



Mặc dù là vết thương ở sau lưng có thể nhìn thấy cả xương, nhưng mà… có người phụ nữ này ở bên cạnh của mình.



Đôi môi tái nhợt hơi nhếch lên, thế mà Dạ Âu Thần lại cảm thấy vui vẻ.



“Cái anh này, đều đã bị thương thành như vậy rồi mà còn vui vẻ cái gì chứ?” Sau khi y tá nhìn thấy nụ cười lạ thường của anh, nhịn không được mà hỏi một câu.



Hàn Minh Thư nghe nói như vậy, vội vàng nhìn Dạ Âu Thần kết quả là gương mặt của anh lạnh lùng không có biểu cảm gì hết!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom