• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 244-246

CHƯƠNG 244: TÔI SẼ KHÔNG ÉP EM

Anh….anh biết cô mang thai sao?

Liệu anh có nghi ngờ đứa trẻ này có quan hệ với anh không? Hay chuyện này có khiến anh nghĩ
tới những chuyện xảy ra vào đêm mưa hôm ấy?

Nhìn sắc mặt cô trong chốc lát trở nên tái nhợt, Dạ Y Viễn nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Bản thân
em cũng không biết chuyện này sao?”

Thẩm Cửu lắc lắc đầu, vô ý thức mà lùi về phía sau.

Tay Dạ Y Viễn giơ ra nhưng khựng lại giữa không trung, nhếch môi hỏi: “Là của Âu Thần đúng
không?”

Không đợi cô trả lời, Dạ Y Viễn lại nói tiếp: “Không thể nào, Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn, sao có
thể làm được chuyện này chứ” Ánh mắt anh ta trầm lại, nhìn vào mặt cô.

“Không phải của ai hết” Thẩm Cửu lớn tiếng cướp lời của Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn mặt đầy khó hiểu: “Cửu?”

Thẩm Cửu ôm đầu gối ngồi trong góc, ánh mắt cảnh giác nhìn Dạ Y Viễn: “Không liên quan gì
tới anh hết!”

Ánh mắt ấy như đang đề phòng một tên cướp, điều này khiến trái tim Dạ Y Viễn nguội lạnh đi
mấy phần, anh nhíu chặt mày nhìn cô: “Em ghét tôi đến thế sao?”

Nghe vậy, tim Thẩm Cửu đập lộp bộp, không đợi cô phản ứng, Dạ Y Viễn đã nắm chặt lấy cổ
tay của cô: “Vì sao? Tôi đã từng làm chuyện gì tổn thương em chưa? Sao em lại ghét tôi như thế? Từ

lúc em bước vào nhà họ Dạ, tôi vẫn luôn chờ đợi em, thậm chí là…

Thẩm Cửu muốn tút tay về, đừng nhìn dáng vẻ dịu dàng ôn hòa của Dạ Y Viễn, sức lực của anh
†a không hề nhỏ chút nào, năm chặt lấy cổ tay cô, cho dù cô có giấy giụa thế nào cũng không rút ra
được, chỉ có thể tức giận: “Thậm chí cái gì? Dạ Y Viễn, mau bỏ tay tôi ra”

“Thậm chí tim của tôi cũng đưa em rồi” Dạ Y Viễn âm trầm nhìn cô, bộ dạng thống khổ:
“Nhưng em lại luôn đề phòng tôi, ghét bỏ tôi, Cửu, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”

Thẩm Cửu có chút xấu hổ khi nhìn ánh mắt đau khổ của anh, đúng vậy, cô đến nhà họ Dạ lâu
như vậy, anh vẫn luôn giúp đỡ cô, cả khi cô bị mẹ cô chửi rủa ngay trên phố, hay thậm chí còn có Lâm
Tuấn, anh đều thay cô giải quyết không ít chuyện.

Nhưng mà…. quan hệ của anh và cô trước đấy quá phức tạp, cô không muốn thừa nhận đoạn
quá khứ đó.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu rũ mắt xuống, dùng lực cắn lấy môi mình: “Thả tôi ra!”

Dạ Y Viễn nắm chặt tay cô, không có ý định bỏ ra.

“Dạ Y Viễn!” Thẩm Cửu giận đến mức sắc mặt trắng bệch.

Nghe thấy tên của anh phát ra từ miệng cô, tay Dạ Y Viễn dần buông lỏng, sau đó cười mãn
nguyện buông tay ra: “Nếu như em thường xuyên gọi tên của tôi hơn, thì tôi đã không như thế này với

em, tôi không muốn em suốt ngày gọi tôi là anh cả, sau này càng không muốn”

Thẩm Cửu:

Trầm mặc hồi lâu, Thẩm Cửu từ trong góc muốn rời giường.
“Tôi ra ngoài khá lâu rồi, nên trở về thôi”

“Đã qua một đêm rồi, em vẫn muốn trở về sao?”

Thẩm Cửu kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã qua một đêm rồi sao?

“Khi tôi đưa em về nhà riêng của tôi, em vẫn đang sốt cao, sau đó tôi chỉ đành đưa em tới bệnh
viện, bác sĩ nói em trúng gió, em lại sốt cao hôn mê không tỉnh, nên tôi đành để em ở đây một đêm”

Nghĩ đến bản thân cả đêm không về, sắc mặt Thẩm Cửu bỗng tái nhợt, không biết Dạ Âu Thần
sẽ nghĩ vê cô thế nào, nghĩ đến đây, cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhưng tìm nửa ngày cũng
không tìm thấy.

“Em đang tìm cái này đúng không?” Dạ Y Viễn giơ chiếc điện thoại lên, Thẩm Cửu nhanh tay

cầm lấy, sau đó gọi điện thoại cho Dạ Âu Thần.

“Nếu như em định tìm Âu Thần, vậy tôi nói thẳng với em, cả đêm hôm qua, điện thoại em
không có ai gọi điện đến hết”

Động tác của Thẩm Cửu khựng lại, ngẩng đầu khó tin nhìn Dạ Y Viễn.

“Thất vọng sao? Hay là đau lòng? Em cả đêm không về, cậu ta một cuộc điện thoại cũng
không có”

Cô cúi đầu nhìn điện thoại, quả nhiên nó rất im lặng, không có cuộc điện thoại nào hết.

Dạ Y Viễn tiến sát lại, giọng hạ thấp: “Cuộc hôn nhân này của hai người, thật ra cũng chỉ là hôn
nhân thương mại, có điều là…. em đã động lòng trong cuộc hôn nhân này rồi đúng không?”

“Không có!” Thẩm Cửu ngẩng đầu, trực tiếp phủ nhận ý nghĩ của Dạ Y Viễn

Cô không hề động lòng, Dạ Âu Thần không hề quan tâm cô, nếu cô động lòng không phải khiến

người ta chê cười sao?

“Em phủ nhận nhanh như vậy, lại quyết liệt như vậy, nếu nói không có, làm sao tin được?” Dạ Y
Viễn cười nhạt, chỉ là nụ cười ấy mang theo chút khổ tâm: “Em đã động lòng với Dạ Âu Thần rồi”

Lời nói này chắc như đinh đóng cột, không cho Thẩm Cửu cơ hội phản bác.

“Nhưng em có từng nghĩ qua, hai người không thể đến được với nhau hay không?” Dạ Y Viễn
nắm chặt lấy vai cô, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Em và cậu ta là không có khả năng!”

“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu thấp giọng nói.

Dạ Y Viễn không buông tay ra, Thẩm Cửu lớn tiếng hét về phía anh: “Tôi bảo anh bỏ tôi ra!”

Dạ Y Viễn nhẹ nhàng buông tay ra, Thẩm Cửu cầm điện thoại bước xuống giường.

Do di chứng sau khi sốt cao, cho nên khi xuống giường, đầu rất nhanh chóng mặt, thân thể ngã
về phía trước.

Ầm!

Thẩm Cửu ngã trực tiếp xuống đất, Dạ Y Viễn biến sắc, vội chạy lại đỡ cô: “Cửu, có sao không?”

“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu dùng lực đẩy tay anh ra: “Chuyện của tôi không cần anh quản, anh chỉ
là anh cả của tôi, cho dù Dạ Âu Thần không thích tôi, cũng không liên quan gì tới anh hết!”

Nói xong, Thẩm Cửu liều mạng đẩy Dạ Y Viễn ra.

Người đàn ông như Dạ Y Viễn bị Thẩm Cửu đẩy lùi về phía sau, lưng đụng vào bức tường lạnh
lẽo, sắc mặt đau khổ nhìn Thẩm Cửu: “Nhưng tôi không hề muốn làm anh cả của em”

Thẩm Cửu không muốn nói thêm với anh nữa, trực tiếp quay người đi ra ngoài, cho dù là từng
bước loạng choạng, nhưng vẫn đi châm chậm ra ngoài.

Dạ Y Viễn nhìn bóng lưng của cô một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được tiến lên, thở dài.
“Để tôi đưa em về”
“Không cần!” Thẩm Cửu đẩy tay anh ra: “Không liên quan tới anh”

“Nếu em ghét mấy lời này, về sau tôi sẽ không nói nữa” Dạ Y Viễn nói xong, trực tiếp bế cô lên,
không quan tâm cô đang giãy giụa, bình tĩnh nói: “Em hiện tại sức khỏe không tốt, vốn nên tiếp tục
nằm viện, nhưng nếu em không muốn, tôi bây giờ sẽ đưa em về, nhất định sẽ không ép buộc em điều gì.

Câu nói phía sau khiến Thẩm Cửu bình tĩnh lại, cô ngước mắt nhìn góc mặt của Dạ Y Viễn,
không nói chuyện nữa.

“Yên lặng chút” Anh bất đắc dĩ thở dài, sau đó bế cô rời khỏi bệnh viện, đến bãi đỗ xe, mở cửa
để cô ngồi vào, động tác cực kì cẩn thận, sau đó lại cúi người giúp cô thắt dây an toàn, rồi nhìn về
phía cô.

“Cửu, em hãy nhớ rõ, Dạ Y Viễn tôi sẽ không ép em làm bất cứ điều gì, cho dù là vào bất cứ lúc
nào, chỉ cần em muốn, em bảo tôi làm gì tôi cũng đều sẽ làm hết”

CHƯƠNG 245: CÓ NHẬN THỨC ĐƯỢC THÂN PHẬN CỦA BẢN THÂN?

Sau khi giúp cô thắt chặt dây an toàn, Dạ Y Viễn mới đóng cửa xe lại rồi đi vòng qua phía bên
kia để lên xe ngồi. Bỗng dưng anh ta chợt nghĩ đến một điều gì đó, nên anh cởi chiếc áo khoác của bộ
âu phục ra đắp lên người cô: “Đắp cho kín, đừng để bản thân bị lạnh”

Thẩm Cứu ngửi thấy mùi hương của chiếc áo khoác này, khẽ nhìn anh ta nhưng cũng chẳng có
ý cự tuyệt gì.

Dạ Y Viễn đối xử với cô… quả là vô cùng tốt.
Nếu như… nếu cô không thích Dạ Âu Thần thì có lẽ cô sẽ hoàn toàn nguyện ý ở bên anh.

Nhưng bây giờ trong thâm tâm, trí não của cô đều là dáng vẻ của Dạ Âu Thần. Cô chẳng có
cách nào để lừa gạt bản thân.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhắm chặt mắt lại, không tiếp tục trò chuyện với Dạ Y Viễn nữa.
Xe cứ đi mãi về phía trước, không biết đã qua bao lâu rồi. Cuối cùng cũng đến bãi đỗ xe của
Nhà họ Dạ.

Thẩm Cửu sợ bị Dạ Âu Thần nhìn thấy sẽ hiểu lầm, cho nên động tác xuống xe của cô có phần
hơi gấp rút. Vừa xuống xe cô liền để áo khoác lại trên xe, Dạ Y Viễn nhìn thấy, không nhịn được mà
cười khổ: “Em không cần phải lo lắng như thế đâu. Tôi đã hỏi người làm rồi, Âu Thần vẫn chưa trở về”

Nghe thấy thế, bước chân của Thẩm Cửu bỗng khựng lại. Sau đó cô vẫn đứng yên tại chỗ mà
quay đầu lại nhìn Dạ Y Viễn, anh ta cũng đang nhìn cô.

“Đương nhiên, em cũng không muốn biết anh ta đã đi đâu” Anh cười nhạt, khuôn mặt vẫn giữ
dáng vẻ ôn nhu, hiền hòa nhưng đáy mắt lại không như vậy. Thẩm Cửu nhận thấy điều đó, bèn cúi
đầu xuống.

Quả thật là không cần nghĩ cô cũng biết, suy cho cùng thì đêm qua Hàn Mai Linh mang đôi
bông tai kia xuất hiện trước mặt cô. Mặc dù đã đi đến tiệm trang sức hỏi qua, thế nhưng… Đến giờ thì
cô vẫn chưa có ý định từ bỏ.

Cô cảm thấy có khả năng là người tư vấn đó đã lừa gạt cô. Nhưng cũng không ngoại trừ
trường hợp là do cô nhìn lầm. Đôi bông tai mà Hàn Mai Linh mang kia có thể không phải là đôi bông
tai mà Dạ Âu Thần đã mua. Cô ấy làm sao có thể có quan hệ gì với Dạ Âu Thần được?

Cho nên cô muốn đi tìm Dạ Âu Thần, xác nhận xem thử đôi bông tai đó có còn ở bên cạnh anh
hay không.

“Cho nên đừng có vội vã. Cứ thong thả, chậm rãi mà đi. Không thì để tôi tiễn em về phòng”

“Không cần” Không chờ anh ta đi đến, Thẩm Cửu lạnh lùng từ chối ý tốt của Dạ Y Viễn. Sau đó
chậm rãi đi lên phía trước. Đi được vài bước thì cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn thấy cô quay đầu lại nhìn anh, biểu cảm khẽ thay đổi, bất giác gọi tên cô: “Cửu..”

“Anh cả, tôi biết anh rất tốt với tôi. Tôi cũng vô cùng cảm kích điều đó. Anh đối xử với tôi bằng
những cảm xúc thật lòng, nhưng tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu được. Nếu như anh đồng ý thì
anh có thể mãi mãi là anh cả của tôi. Cho dù tôi với Âu Thần có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa”

Nghe thấy thế, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Y Viễn thoắt ẩn thoắt hiện những thứ cảm xúc hỗn
độn. Một lát sau anh mới gượng cười một cách chua xót: “Em chỉ muốn nói những lời này thôi sao?”

“Đúng vậy. Về sau tôi sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Anh cả, cám ơn anh vì chuyện ngày
hôm qua. Tôi đi trước” Nói xong, Thẩm Cửu trực tiếp quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô xa dần, khóe môi Dạ Y Viễn khẽ nhếch lên. Anh chăm chú nhìn lòng bàn
†ay của mình, bàn tay lúc trước đã chạm vào cô. Giờ đây giữa những ngón tay tựa hồ còn vấn vương
mùi hương thơm ngát của cô.

Anh ta đứng yên tại chỗ. Rất lâu sau đó mới rời khỏi.

Thẩm Cửu lên phòng, phát hiện trong phòng quả nhiên không có một bóng người. Dạ Âu Thần
căn bản không có trở về.

Đã hai ngày hai đêm trôi qua, anh ta thế mà không quay về à?

Thẩm Cửu năm ở bệnh viện cả một buổi tối. Toàn thân cảm thấy ê nhức, không thoải mái nên
đành đi tắm rửa trước. Khi dòng nước ấm vừa chảy xuống, Thẩm Cửu mới sực nhớ ra rằng vết thương
của cô không thể đụng vào nước. Nhưng cô ngẫm lại thì đã qua vài ngày, vết thương cũng chẳng sao.

Không tắm thì trên người cũng có vi khuẩn, thế nên cô cũng không quan tâm mấy. Thẩm Cửu tắm rửa
qua loa rồi lấy áo quần để thay.

Dạ Âu Thần không ở nhà nên Thẩm Cửu cũng chỉ mang một chiếc váy ngủ rồi cứ thế mà đi ra.

Vừa ra khỏi phòng tắm, Thẩm Cửu liền cảm nhận được khí tức lạnh giá dồn dập ập đến. Cô
đứng như trời trông tại chỗ, kinh ngạc nhìn con người đột nhiên xuất hiện trong phòng.

“Đêm qua cô đã đi đâu?”
Giọng nói lạnh lùng hệt như băng vang lên trên đầu Thẩm Cửu.

Người xuất hiện trong căn phòng không ai khác, đó chính là Dạ Âu Thần đang ngồi trên xe lăn.
Nét mặt của anh u ám, hệt như Diêm Vương ở dưới Địa Ngục. Lúc tra hỏi cô, ánh mắt anh sắc sảo
như những thanh đao.

“Anh..” Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn anh ta: “Sao anh lại đột nhiên trở về rồi?”

Không phải hai đêm rồi anh ta không có trở về sao? Bỗng dưng hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa, anh ta còn biết đêm qua cô không về nhà ngủ?

“Sao?” Dạ Âu Thần cười lạnh thành tiếng: “Đây là địa bàn của tôi, Dạ Âu Thần. Bắt đầu từ khi
nào mà Dạ Âu Thần tôi đến đây cũng phải thông qua sự đồng ý của người khác thế?”

Lời nói này khiến da đầu Thẩm Cửu tê rần, cô chỉ có thể nhẹ giọng giải thích: “Tôi không có ý
này, tôi muốn nói là…”

Cô vẫn chưa nói xong, Dạ Âu Thần liền đẩy xe lăn đi đến. Sau đó nắm chặt cánh tay của cô,
dùng sức kéo cô vào lòng mình.

“AI” Thẩm Cửu kinh ngạc hét lên một tiếng, cả thân hình nằm trên người anh.

Cô vừa mới tắm xong, toàn thân ẩm ướt, chưa khô. Mà cô thì lại không mặc nội y. Khi nằm
trong lòng Dạ Âu Thần, cô cứ có cảm giác cô bị thứ gì đó đụng chạm đến đau nhức. Bỗng nhận ra

thứ đó, cô liền đỏ mặt, muốn đẩy anh ra.

Biểu cảm của Dạ Âu Thần vô cùng bình tĩnh và điềm đạm. Khí tức xung quanh đều vô cùng u
ám.

“Không phải là ý này? Vậy ý của cô là gì? Vẫn không nói à? Cô cảm thấy tôi không hiểu chuyện,
bỗng dưng xuất hiện làm quấy rầy chuyện tốt của cô?”

“Cái gì?” Thẩm Cửu vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, đưa tay đẩy anh ra. Thế nhưng cổ tay lại bị
anh ta nắm rất chặt. Cô đau đớn đến nỗi sắc mặt đều tái nhợt: “Anh làm tay tôi đau”

“Cô còn biết đau à?” Dạ Âu Thần lạnh lùng, ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói
mang đầy sự chế giễu: “Đêm qua lúc không về nhà ngủ, cô có nghĩ đến bây giờ không? Hả? Cô không
biết cô là phụ nữ đã có chồng rồi sao? Không biết mình nên làm gì à?”

Nghe đến đó, Thẩm Cửu cuối cùng cũng biết lý do vì sao mà Dạ Âu Thần lại nổi giận. Cô trừng
mắt nói với anh ta: “Anh, anh làm sao mà biết đêm qua tôi không về nhà ngủ?”

“Cô cho rằng cô có thể giấu giếm tôi chuyện gì sao?” Dạ Âu Thần cười lạnh: “Xem ra trong
khoảng thời gian được gả cho Nhà họ Dạ, lá gan của cô to lên không ít rồi? Bây giờ còn học được cái
thói đi đêm không về nhà. Nói đi, đêm qua cô đã làm chuyện gì rồi?”

Ngữ khí, giọng điệu của anh ta lúc đầu giống như đang trách cứ nhưng càng về sau thì sự thờ
ơ càng tỏ rõ.

Thẩm Cửu ban đầu có chút áy náy, mà cũng hơi sợ hãi. Anh ta thế mà biết được chuyện tối qua
cô không ngủ ở nhà. Thế thì làm sao mà anh ta lại biết chuyện này được?

Giờ anh ta đang chất vấn cô, Thẩm Cửu bỗng nhiên nhận ra rằng, anh ta làm gì có tư cách để
chất vấn cô cơ chứ?

Thế là cô chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Dạ Âu Thần, giọng nói bình
tính hơn dự tính.

“Tôi đi đâu, làm gì, anh quan tâm sao?”

Nghe thấy thế, đồng tử của Dạ Âu Thần bỗng co lại. Anh nheo mắt, nhìn cô với ánh nhìn nguy
hiểm: “Cô nói cái gì?”

Thẩm Cửu không hề sợ hãi, cứ thế mà mím môi đón nhận ánh mắt của anh ta. Cô cố ý hạ tông
giọng xuống.

“Tôi nói cái gì, anh vẫn không hiểu sao? Dạ Âu Thần, dựa vào cái gì mà anh có thể không về
nhà ngủ mà tôi không thể cơ chứ? Anh có thể hai ngày hai đêm không về. Tôi thì chỉ mới một buổi tối
không về nhà mà thôi. Thế mà anh lại quát tôi vì cái gì?”

CHƯƠNG 246: ANH CÓ TƯ CÁCH ĐƯA RA YÊU CẦU VỚI TÔI SAO?

Không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, Dạ Âu Thần một hồi lâu cũng chưa kịp phản ứng.

Sau khi anh nhận ra cô nói gì, đôi môi mỏng của Dạ. Âu Thần lạnh lùng cong lên, bàn tay to
dùng sức bóp chặt cằm cô: “Cô biết cô đang nói chuyện với ai không? Cô nói cái gì?”

Sức lực của anh rất lớn, ngay lập tức cằm của Thẩm Cửu liền bị bóp đỏ lên, Thẩm Cửu bị đau
đến mức muốn đẩy tay anh ra.

Nhưng cô không thể làm vậy được, chỉ đành phải cắn môi dưới, dùng ánh mắt căm hận nhìn
chằm chằm anh: “Dĩ nhiên là tôi biết, vậy thì sao? Tôi nói sai rồi à? Dựa vào cái quái gì mà chỉ có anh
được đi cả đêm không về?”

Nói xong, Thẩm Cửu cố gắng hết sức muốn đẩy Dạ Âu Thần ra, nhưng sức mạnh giữa hai
người chênh lệch quá nhiều nên cố gắng cả buổi Thẩm Cửu cũng không thể nào đẩy anh ra được,
cuối cùng cũng chỉ có thể thở hồng hộc mà dừng lại.

Bởi vì lúc nãy dùng sức quá nhiều, cho nên hai má trắng nõn của cô giờ ửng hồng và cũng bởi
cô đang tức giận, cho nên đôi mắt lạnh lùng mà trong trẻo của cô đặc biệt sống động, tựa như đang
phản chiếu những ánh sao lấp lánh làm lòng người rung động trên mặt hồ tĩnh lặng.

Vốn dĩ Dạ Âu Thần đang tức giận, thế nhưng sau khi nghe cô chất vấn câu nói kia của bản
thân, anh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó nheo mắt lại từ từ lại gân cô, giọng nói trầm xuống.

“Cô… Ghen rồi à?”

Thẩm Cửu sửng sốt, cô ghen sao?

“Hử? Để ý đến việc cả đêm tôi không về, nghe nói cô còn gọi điện thoại cho Lang An lo lắng tôi
ở bên ngoài có việc gì?”

Thẩm Cửu không nói một lời, chỉ mở to đôi mắt quật cường nhìn thẳng vào anh, Dạ Âu Thần

dùng tay nâng cằm Thẩm Cửu lên, Dạ Âu Thần cúi người thấp xuống, đôi môi mỏng lạnh buốt gần
như chạm vào cô.

“Trả lời tôi”
Giọng điệu bá đạo ra lệnh.

Nhìn đến gương mặt anh gần trong gang tấc, Thẩm Cửu còn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo
của Dạ Âu Thần, lạnh buốt như băng tựa như mùi chăn màn để lâu trong phòng lúc đông đến.

Thẩm Cửu co ro lại một chút, cuối cùng chậm rãi mở miệng nói chuyện: “Bị anh phát hiện rồi”
Chỉ với một câu này lại làm Dạ Âu Thần ngẩn người ra.

Anh vốn cho rằng cô sẽ phủ nhận hoặc có thể là ngụy biện.

Nhưng anh lại không nghĩ rằng…. Vậy mà cô lại thừa nhận.

Thẩm Cửu cười khẽ dịu dàng đi tới trước mặt anh, đôi môi hồng nhạt cong lên: “Cứ coi như tôi

ghen đi, cho nên anh vẫn còn tiếp tục muốn đi thâu đêm không về sao?

Dạ Âu Thần nheo mắt lại một cách nguy hiểm, nghiêng người về phía trước dò xét, chóp mũi và
trán anh chạm vào, hơi thở lạnh lẽo của anh bao trùm lấy cô, Thẩm Cửu ngước mắt lên nhìn thấy đôi
lông mày sắc bén của anh, nhịp tim cô bỗng nhiên không kiềm chế là đập nhanh.

Anh thật sự… dễ dàng làm cô rung động.
Tâm rung động, đến mức không thể kiềm chế.

Trước người là lồng ngực của anh, mà cô vừa tắm rửa xong, cơ thể mềm nhũn không tự chủ bị
ép tới trước ngực, bởi vì bị anh tới gần, Thẩm Cửu đột nhiên khẩn trương liếm liếm cánh môi.

Động tác nhỏ bé này lại có thể nhẹ nhàng làm cho con ngươi của Dạ Âu Thần co rút lại, trong
anh lúc này như có ngọn lửa muốn bùng nổ khỏi cơ thể.

“Này, cô cố ý sao?“giọng điệu anh tà ác hỏi, sau đó đợi ngay khi Thẩm Cửu vừa định mở miệng
trả lời thì anh ta trực tiếp cúi đầu xuống mạnh mẽ hôn đôi môi đỏ mọng của cô.

“A”
Trong khoảnh khắc cô bị anh hôn lên bờ môi, Thẩm Cửu không kiềm chế được mà rên lên một
tiếng.

Âm thanh ngân nga nhỏ xíu này dường như chạm đến điểm sâu bên trong của Dạ Âu Thần,
ngón tay vốn dĩ bóp lấy cằm cô giờ phút này lại hoá thành bàn tay nâng lấy sau gáy của cô, dùng một
lực lượng vừa đủ hôn cô đến ngất ngây.

Môi lưỡi của hai người giao nhau, tất cả hơi thở của Thẩm Cửu đều bị anh ta cướp đi, ban đầu
cô còn có thể đáp lại nhưng càng về sau cả người mềm nhũn như một bãi nước mềm mại dựa vào
lồng ngực cường tráng của anh.

Dạ Âu Thần không vì vậy mà buông tha cô, ngược lại, anh bắt lấy cô hôn thêm một lúc lâu, sau
đó đôi môi mỏng dần dần hôn xuống phía dưới, hôn đến cổ của cô.

Thẩm Cửu vẫn luôn mơ mơ màng màng cho đến khi váy ngủ của cô bị vén lên, cả người cảm

thấy mát lạnh, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, đem Dạ Âu Thần đang làm loạn đẩy ra.

..Dạ Âu Thần đang chìm đắm trong thế giới của mình thì tự nhiên lại bị phá vỡ, anh ta không

vui cau mày lại.
“Muốn chết à?“Anh ta khàn giọng khiển trách cô, rõ ràng là đang động tình.

Thẩm Cửu nhanh chóng sửa soạn lại quần áo của cô, rồi đẩy anh ra: “Dạ Âu Thần, anh thôi đi,
anh nghĩ rằng nếu cô làm vậy thì tôi có thể quên được việc anh đi thâu đêm không về sao?”

“Gì?” Dường như Dạ Âu Thần đang suy nghĩ điều gì đó, anh nhìn chằm chằm vào cô: “Do tôi
đêm qua không về nên cô cũng muốn đi thâu đêm không về để báo thù tôi hay sao?”

“Vậy thì làm sao?”Thẩm Cửu cắm môi dưới, đôi môi đỏ vừa bị hôn đến sưng lên giờ lại bị cô
dùng răng cắn, đặc biệt đáng chú ý: “Anh có thể làm thì tôi cũng có thể”

“… Cô!” Dạ Âu Thần vô cùng tức giận: “Nghe cho rõ đây, việc tôi có thể làm không có nghĩa là
cô cũng có thể làm được, trừ tôi ra, tôi không cho phép cô đi cùng với bất kỳ người đàn ông nào hết,
có nghe hay không?”

Thẩm Cửu không đáp một lời mà buồn cười liếc nhìn anh.
“Còn anh thì sao? Anh không cho phép tôi kết giao với người đàn ông khác, nhưng chính anh
lại có thể kết giao với những người phụ nữ khác sao?”

Khi hỏi ra vấn đề cuối cùng kia, Thẩm Cửu cảm giác như tim cô ngừng đập trong phút chốc và
cô đang chờ đợi một đáp án nào đó.

Nói tới vấn đề này, ánh mắt Dạ Âu Thần tối sầm lại, sau đó biểu tình trong mắt anh trở nên
phức tạp lặng lẽ nhìn cô, lúc sau Thẩm Cửu nghe được anh hỏi: “Cô để ý tới việc tôi có quan hệ với
những người phụ nữ khác sao?”

Thẩm Cửu: ‘..”
Giống như là thẹn quá hóa giận, Thẩm Cửu vội vàng nói: “Anh nói bậy gì đấy?”

Sau khi nói xong Thẩm Cửu mới chợt nhận ra lúc nấy cô vừa mới thừa nhận cái gì, sắc mặt cô
thay đổi, muốn nhảy xuống từ trên người Dạ Âu Thần nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay.

“Có vẻ như cô rất để ý”

“Vừa nấy là tôi nói lung tung thôi!”Thẩm Cửu vội vàng giải thích.

Môi Dạ Âu Thần cong lên: “Lời nói như bát nước đổ ra ngoài, huống hồ lời nói kia là muốn cho
tôi nghe, ở chỗ của Dạ Âu Thần tôi đây vẫn chưa có ai có cơ hội đem lời nói thu hồi lại!”

Thẩm Cửu nhất thời ngơ ngác nhìn anh ta, một lúc sau môi cô mấp máy, rồi hỏi: “Được thôi, tôi
không thu hồi lại lời nói của mình, vậy còn anh? Sau này anh vẫn tiếp tục đi cả đêm không về? Rồi
sau đó anh ngoại tình với những người phụ nữ khác sau lưng tôi?”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày, dường như không hề vui vẻ trước lời nói của cô.
“Anh sẽ làm vậy sao?”Thẩm Cửu chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại lần nữa.

Cho dù đến lúc này, cô vẫn không hề tin rằng Dạ Âu Thần cùng Hàn Mai Linh có quan hệ với
nhau, cô vẫn luôn một mực tin rằng đây chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi!

Môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ mở, đột nhiên vươn tay xoa đầu cô: “Ai nói tôi đi thâu đêm
không về là đi cùng những người phụ nữ khác? Cô tận mắt nhìn thấy sao?”

Thẩm Cửu: “… Không có, nhưng có việc gì quan trọng đến mức có thể để anh đi suốt hai ngày
đêm không trở về? Anh có thể nói cho tôi được không?”

Dạ Âu Thần nheo mắt lại nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô.

“Chuyện của tôi, cô tốt nhất là ít quan tâm lại đi”

Nghe đến đó, Thẩm Cửu không khỏi bật cười, nụ cười của cô đầy sự cay đắng.
“Có lẽ, anh chỉ hy vọng tôi để ý đến anh mà thôi”

Nói xong, cô buông tay anh ra, sau đó chủ động rời khỏi bắp đùi của anh, đứng cách xa anh
một khoảng.

“Như vậy, anh có tư cách gì để đưa ra yêu cầu với tôi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom