• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 190-195

CHƯƠNG 190: LẠT MỀM BUỘC CHẶT



Ánh mắt Dạ Âu Thần sắc lạnh: “Ai cho cô gọi bà ta là dì nhỏ hả?”

Trên người anh bỗng nhiên tản mát ra hơi thở lạnh như băng làm Thẩm Cửu cả kinh, cổ rụt một
cái, ánh mắt khiếp sợ rủ xuống, không trả lời anh.

“Cậu nói chuyện với ai vậy chứ?” Tống Thiến trợn mắt nhìn Dạ Âu Thần một cái: “Có người nào.
nói chuyện với vợ như vậy sao? Thẩm Cửu, cháu đừng để ý tới hắn, tối hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, ta
đi giáo huấn hắn một chút”

Nói xong, Tống Thiến trực tiếp đứng dậy đi tới chỗ Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần nhíu mi, còn không
đợi anh kịp phản ứng, Tống Thiến đột nhiên đưa tay níu lấy lỗ tai anh.

“Cậu đi ra đây cho tôi”

Vốn là gương mặt tuấn tú không biểu cảm vào lúc này hoàn toàn biến sắc, Thẩm Cửu cũng sợ
hết hồn, bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy trên mặt Dạ Âu Thần có loại thần sắc này, tức
giận xấu hổ thay phiên nhau xuất hiện ở trên mặt và đáy mắt anh, nhưng đối với dì nhỏ anh lại không
thể làm gì, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Buông ra.”

“Đừng hòng” Tống Thiến nhéo lỗ tai anh: “Mau theo ta ra ngoài, dì nhỏ có lời muốn nói với cậu”

“ Shit !” Dạ Âu Thần giận đến sắc mặt cũng thay đổi, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bà
ra ngoài.

Chờ sau khi bọn họ đi ra ngoài, Thẩm Cửu theo bản năng nhìn qua Lang An đứng bên cạnh, hơi
lúng túng

‘Äy… Dì nhỏ của cậu Dạ chính là như vậy, chắc là người duy nhất trên thế giới này có thể trị cậu
Dạ”

Thẩm Cửu hiểu rõ gật đầu một cái, nhìn ra được.

Anh mặc dù lạnh lùng chút, nhưng đối với dì nhỏ anh vẫn rất tôn kính, dẫu sao trên mặt anh

cũng xuất hiện cái loại thần sắc đó rồi còn có thể không độc mồm độc miệng mà đi theo dì ta ra
ngoài, xem ra trưởng bối quả nhiên là trưởng bối.

Thế nhưng… Vào lúc này nếu như đổi thành ông cụ Dạ, có lẽ Dạ Âu Thần đã sớm tức giận rồi.
Ngoài cửa

Tay của Tống Thiến vẫn còn níu ở trên lỗ tai Dạ Âu Thần, “Cậu nói tôi nghe cậu sao vậy hả, một
người đàn ông bắt nạt một người phụ nữ, cậu có xấu hổ hay không hả?”

“Cháu bắt nạt cô ấy? Mau buông tay” Coi như Dạ Âu Thần là một người đàn ông, da thô thịt
dày, nhưng lực tay của Tống Thiến cũng không nhẹ, hơn nữa véo tai mãi như vậy, lỗ tai Dạ Âu Thần
cũng đều đỏ lên rồi.

Sắc mặt anh âm lãnh, nhưng Tống Thiến không hề để ý đến.

“Cậu không bắt nạt cô ấy vậy cậu hung dữ như vậy làm gì? Đối với phụ nữ phải ga-lăng một
chút cậu không biết sao? Được, tôi biết cậu trời sinh lạnh lùng không coi phụ nữ ra gì, nhưng Thẩm.

Cửu là vợ của cậu, cậu dù gì cũng phải làm tròn nghĩa vụ của người chồng chứ ?”
Dạ Âu Thần không nói lời nào.

“Đã nghe rõ chưa?”



Dì nhỏ, đây là chuyện riêng của cháu, không cần dì lo

Tống Thiến vừa nghe, lập tức nhíu mi: “Cậu đây là đang chê dì nhỏ xen vào việc của người khác
đúng không? Mẹ cậu trước khi mất đã dặn tôi phải chiếu cố cậu, cậu lại đối đãi như vậy với dì nhỏ
sao?”

Ánh mắt Dạ Âu Thần rét lạnh: “…”
Cảm giác được hơi thở trên người anh không đúng, Tống Thiến bĩu môi, sau đó thu tay về.
“Được rồi, dì nhỏ cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng dì mới vừa rồi để cậu ôn nhu với Thẩm Cửu một chút cậu cũng đừng quên, cô ấy là một cô gái
tốt”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày, cười nhạt: “Dì nhỏ làm sao kết luận cô ấy là một cô gái tốt?”

“Cậu nhìn một chút dáng vẻ cậu ngồi trên xe lăn, ai đồng ý gả cho cậu?”

Dạ Âu Thần: “… Rất nhiều người đồng ý gả đến nhà họ Dạ”

“Cậu cũng biết là gả đến nhà họ Dạ, mà không phải là gả cho cậu, nếu như cậu không họ Dạ,
không phải tổng giám đốc tập đoàn Dạ thị, cậu cho là sẽ có người nào thích cậu? Trừ phi các cô ấy
mắt bị mù” Tống Thiến hoàn toàn không khách khí với Dạ Âu Thần, nói chuyện cũng rất thẳng thản,
trình độc miệng độc mồm có thể cùng liều với Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần cau mày, bất mãn nói: “Công kích cháu, có lợi ích gì với dì nhở?”

“Nói thật cũng không nghe được rồi? Dì nhỏ chỉ là muốn nói cho cậu, Thẩm Cửu không tệ, bỏ lỡ
một cô gái như vậy, cậu sau này chờ hối hận đi”

Dạ Âu Thần: “…

“Cậu cũng biết cô ấy không phải là vì tiền mới gả vào nhà họ Dạ?”

“Xuy” Tống Thiến cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh tay khinh thường liếc nhìn Dạ Âu Thần:
*Nếu như cô ấy thật là một người phụ nữ tham hư vinh, vậy cô ấy cũng sẽ không mang theo đứa trẻ
gả cho cậu, thậm chí ngay cả sau này cậu biết vẫn liều chết muốn bảo vệ con của cô ấy”

“Đó là cô ta tình cũ chưa dứt với chồng cũ”

“Nhưng theo tôi biết, cô ấy và chồng trước không có tình cảm với nhau, cô ấy chỉ là một người
mẹ, phải bảo vệ đứa con của mình, chỉ như vậy mà thôi”

Dạ Âu Thần hừ lạnh một tiếng, vẫn giữ vững ý nghĩ của mình.

“Ta nghe Lang An nói, người khác nói cậu tàn phế, cô ấy còn bảo vệ cậu. Âu Thần, nếu như cậu
cảm thấy một cô gái như vậy tham hư vinh, vậy mắt cậu thật sự mù.”

“Thời gian không còn sớm, để Lang An đưa dì trở về đi”
Dạ Âu Thần lười nhiều lời với bà ta, trực tiếp lăn bánh xe vào phòng.
Tống Thiến nhìn bóng lưng của anh, không nhịn được nói, “Thäng nhóc thúi, nói cậu đôi câu
cậu còn không vui, được thôi, dì hôm nay đi trước”
Lang An bị kêu đi ra ngoài, sau đó đi đưa Tống Thiến đi.

Trong phòng chỉ còn lại Dạ Âu Thần và Thẩm Cửu, Thẩm Cửu nhớ tới chuyện lúc trước, căn
bản không dám đối mặt với anh, vì vậy lúc Dạ Âu Thần vừa tiến đến, cô vội vàng nằm xuống kéo chăn
ngủ ì.

Tiếng bánh xe lăn đến mép giường thì dừng lại, Thẩm Cửu vội vàng nhắm mắt lại.
Sau lưng truyền tới Dạ Âu Thần giọng lạnh như băng.

“Người phụ nữ kết hôn lân thứ hai”

Thẩm Cửu lỗ tai động một cái, người vẫn nẵm ở nơi đó không động,

“Đứng lên đỡ tôi lên giường.”

Thẩm Cửu lập tức trợn to hai mắt, chẳng lẽ anh cũng phải ngủ ở chỗ này?

Cô không động, làm bộ mình đã ngủ rồi.
“Cô báo đáp ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?”
Dạ Âu Thần lại nói.

Thẩm Cửu: “… Cách vách không phải còn có phòng sao?”

Bởi vì anh đặt là phòng đôi, cách vách còn có phòng, cô cùng Dạ Âu Thần trước kia vẫn luôn
tách ra ngủ, cho nên cũng hy vọng anh bây giờ có thể giống như trước vậy.

Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, “Tôi chính là muốn ngủ ở đây”

Không biết làm sao, Thẩm Cửu không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đứng dậy, “Vậy tôi đỡ
anh lên giường, anh ngủ ở đây, tôi đi bên kia”

Nói xong cô đi vòng qua người Dạ Âu Thần đỡ anh, nhưng phát hiện anh ngay cả động cũng
không động một chút, chân mày thanh tú hơi nhíu, Thẩm Cửu nhấc mí mắt, nghi ngờ nhìn anh một
cái.

“Anh động một chút a, nếu không tôi làm sao đỡ anh lên giường?”

Dạ Âu Thần liếc cô một cái, cười nhạt: “Đỡ tôi lên giường, còn cô tới phòng bên kia? Người phụ
nữ kết hôn lần thứ hai, cô nghĩ cũng thật tốt, thời điểm mới vừa rồi uống trúng thuốc chui vào ngực tôi
tại sao không nói những lời này?”

Nhắc tới chuyện trúng thuốc, mặt Thẩm Cửu lập tức biến sắc.

Dạ Âu Thần khóa cổ tay cô, đặt ở cần cổ anh.

“Chắc hẳn cô đã thấy kiệt tác của cô rồi chứ, cái này, cái này, đều là cô để lại”

Cô nắm tay của cô, lúc ở cổ của anh rơi xuống, sau đó chạm đến mấy chỗ, vừa khàn giọng nói.

Thẩm Cửu từ lúc mới bắt đầu mơ màng đến sau cùng co quắp lại, không nhịn được muốn rút
tay về, lại bị Dạ Âu Thần dùng sức đè ở ngực.

“Nhìn, cô rõ ràng muốn tôi như vậy, bây giờ lại muốn đuổi tôi đi? Người phụ nữ kết hôn lần thứ
hai, cô không phải đang lạt mềm buộc chặt chứ?”

CHƯƠNG 191: KHIẾN TÔI TỨC GIẬN VUI KHÔNG?



Lạt mềm buộc chặt?

Thẩm Cửu cản môi dưới, dùng sức rút tay mình về.

“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có cái loại tâm tư đó”

“Không có?” Tròng mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô, giọng mang theo mấy phần hùng hổ dọa
người

Thẩm Cửu mím môi, nhìn thẳng vào ánh mắt Dạ Âu Thần.

“Anh cũng biết tôi là trúng thuốc rồi, thần trí tôi không tỉnh táo, cho nên mới làm những chuyện
kia, những chuyện đó anh cũng tính toán sao?”

“Hửm?” Môi mỏng của Dạ Âu Thần nhếch lên một độ cong tà mị, anh đột nhiên đưa tay kéo.
Thẩm Cửu vào trong ngực, một tay khác đè sau ót cô, khoảng cách giữa hai người nhất thời thu ngắn
lại

“Thần trí không tỉnh táo? Vậy tại sao cô biết cự tuyệt Dạ Y Viễn giải thích với tôi? Người phụ nữ
kết hôn lần thứ hai, còn không thừa nhận cô thích tôi?”

Trong nháy mắt đó thật giống như có tia sét đánh trúng Thẩm Cửu, cô nhìn Dạ Âu Thần gần
trong gang tấc, tim chợt đập thật nhanh, mắt anh lạnh lùng và chiếc mũi cao, còn có môi mỏng như
đao gọt

Bởi vì hai người dựa quá gần, hô hấp hòa vào chung một chỗ, Thẩm Cửu cũng thấy rõ ưu tư
dưới đáy mắt đen như mực của anh.

Vô hình chung, Thẩm Cửu giống như lọt vào ma chướng vậy, ngơ ngác nhìn anh hỏi
“Vậy còn anh?”
Dạ Âu Thần ngẩn ra.

Thẩm Cửu nhìn anh: “Anh có thích tôi không?”

Dạ Âu Thần hơi ngừng, nheo mắt lại.

Thẩm Cửu hít sâu một hơi, cứ như vậy nhìn chäm chằm anh đang gần trong gang tấc: ‘Dạ Âu
Thần, tình cảm của tôi sẽ không uổng phí dành cho người không yêu tôi, hoặc là người chán ghét tôi
Anh không thích tôi, tại sao tôi phải thích anh?”

“A* Dạ Âu Thần khinh thường cười nhẹ một tiếng: “Hóa ra đây là lý do cô không thừa nhận?
Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, cô rõ ràng đã động tâm, một khắc cô từ chối Dạ Y Viễn đi đến bên
tôi, cô biết trong lòng cô muốn cái gì, không phải sao?”

“Đúng, tôi biết mình muốn cái gì. Nhưng tôi cũng biết, tôi muốn chứng minh cái gì? Tôi đã cùng
anh đã làm một lần rồi, cho nên làm thêm một lần nữa cũng không vấn đề gì, bây giờ anh đã hiểu
chưa?”

Thẩm Cửu biết, Dạ Âu Thần sẽ không thích cô.

Chỉ dựa vào đứa trẻ trong bụng cô, anh vĩnh viễn cũng sẽ không tiếp nhận cô.

Cho nên… Cô nhất định, không thể ở trước mặt Dạ Âu Thần lộ ra một chút xíu tình yêu nào,

tránh cho… Sẽ chỉ đổi lại được vô tận cười nhạo và sự độc miệng của anh.

Quả nhiên, lực đạo Dạ Âu Thần đè ở phía sau cổ cô nặng thêm một chút, cách gần như vậy,
Thẩm Cửu cơ hồ có thể cảm giác được lửa giận của anh.

“Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, khiến tôi tức giận vui không?”

Thẩm Cửu mím môi, đứng đắn nói: “Tôi chỉ nói thật mà thôi”

Ngực Dạ Âu Thần phập phồng, tròng mắt đen như mực chặt chẽ nhìn chằm chãm cô, bỗng
nhiên nhếch môi cười nhạt: “Được, cô tốt nhất nên giữ vững ý niệm này cho đến khi rời khỏi nhà họ.

Dạ, trước khi cô rời khỏi nhà họ Dạ, nếu để cho tôi phát hiện cô cùng người đàn ông nào có lui tới
hoặc là có thủ đoạn không đứng đắn, tôi sẽ để cho cô khóc cầu xin tôi”

“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để nhà họ Dạ mất mặt. Dĩ nhiên, nếu như anh quả thực cảm thấy
tôi sống ở chỗ này khiến anh ngứa mắt, vậy chúng ta… Có thể trước thời hạn…”

“Đủ rồi, cút ra ngoài.”
Câu nói kế tiếp Thẩm Cửu còn chưa nói xong thì bị Dạ Âu Thần thô bạo cắt đứt.

Thẩm Cửu sững sốt một chút, sau đó mím môi gật đầu một cái: “Được, tôi ngủ ở phòng bên
cạnh”

Sau đó cô xoay người đi ra ngoài, lúc xoay người dứt khoát đoạn tuyệt, không chút do dự.
Dạ Âu Thần nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, bên mép dần nở nụ cười lạnh lùng

Còn thật sự là một người phụ nữ ngoan tâm, nói đi là đi, vong ân phụ nghĩa.

Hoàn toàn quên, mới vừa rồi là ai đã giúp cô.

Đáng chết!

Thẩm Cửu đến một gian phòng khác, không nghĩ tới nơi đó còn quần áo của Dạ Âu Thần để lại,
cô ngẩn ngơ, một lát sau bò lên giường ngủ.

Hàn Mai Linh ở tiệc cuối năm đợi rất lâu cũng không có chờ được ánh mắt của Dạ Âu Thần, lại
nhìn một chút Dạ Y Viễn cũng biến mất khỏi yến hội, vốn là hào quang của quán quân giờ đối với cô
mà nói cũng biến thành không có ý nghĩa.

Vì vậy cô không phản ứng với những người đang bắt chuyện cô, thổi phồng cô nữa, trực tiếp đi
thay quần áo.

Lại nghe được trong phòng thay quần áo có người đang nói chuyện.

“Cao, Cao Vân, nếu như cô ấy thật sự là vợ của cậu Dạ, vậy chúng ta lần này không phải nhất
định sẽ chết sao?”

“Cô sợ cái gì?” Cao Vân thở phì phò, rõ ràng trong lòng còn tức giận: “Tôi vừa rồi bị dọa sợ,
nhưng suy nghĩ kỹ một chút, ánh mắt cậu Dạ nhìn cô ta căn bản giống như muốn ăn cô ta, coi như là
vợ, cũng không phải người vợ mà anh ấy yêu. Bãng không, anh ấy làm sao có thể đưa vợ mình xuống
bộ phận của chúng ta?”

“Coi như… Coi như cậu Dạ không đối tốt với cô ta, nhưng Dạ Phó tổng thì sao? Dù sao tôi cũng

rất lo lắng, chúng ta ngày mai có thể bị sa thải không? Lần này giúp chị Tư Dung, chúng ta xem như
xui xẻo rồi”

Hàn Mai Linh càng nghe càng cảm thấy không đúng, trực tiếp đi vòng qua bên có tiếng nói, chỉ
giơ chân lên đá văng cửa
“Các cô đang nói gì?”

Cao Vân cùng Thôi Mẫn Lệ cả buổi tối đều bị kinh sợ, vào lúc này Hàn Mai Linh đột nhiên xuất
hiện, lập tức dọa các cô không nhẹ.

“Cô cô cô cô muốn làm gì?” Thôi Mãn Lệ bị dọa sợ lập tức trốn sau lưng Cao Vân: “Cô là bạn
của người phụ nữ kia phải không? Tôi nói cho cô biết… Không phải chúng tôi muốn hại cô ta, hơn nữa
chúng tôi cũng chưa hại được, cô ta đã được người cứu đi rồi”

“Hại người? Các cô mới vừa nói muốn hại ai? Bạn tôï?” Hàn Mai Linh lập tức kịp phản ứng, các
cô nói hẳn là Thẩm Cửu, khó trách Thẩm Cửu đột nhiên không thấy, cô tiến lên mấy bước hung thần
ác sát hỏi: “Các cô đã làm gì cậu ấy?”

Cao Vân liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Cho dù cô là cô cả của nhà họ Hàn chúng tôi cũng
không sợ cô, nhà họ Hàn coi như tập đoàn có lớn hơn nữa, cũng không đến mức có thể với tay đến Dạ
thị chúng tôi chứ? Chúng tôi bị người khác bắt phải bỏ thuốc vào rượu của người phụ nữ kia, đưa cô
†a tới cho chủ quản của bộ phận chúng tôi, nhưng Dạ Phó tổng xuất hiện cứu cô ta đi rồi, sau đó cậu
Dạ cũng xuất hiện, chuyện đã xảy ra chính là như vậy, cô đã biết những chuyện cô muốn biết rồi, có
thể để cho chúng tôi đi được chưa?”

Nói xong, Cao Vân trực tiếp kéo Thôi Mẫn Lệ ra, muốn đi ra ngoài
“Đứng lại!” Hàn Mai Linh lại lạnh giọng quát hai cô.

Cao Vân nhíu mày lại: “Cô còn muốn làm gì? Cô sẽ không thật cho là cô có thể làm gì chúng
tôi chứ?”

Hàn Mai Linh cười lạnh, “Các cô mới vừa nói… Là cậu Dạ mang cô ấy đi?”

“Đúng vậy, làm sao?”

Trong mắt Hàn Mai Linh thoáng qua tia hung ác, sau khi cô giành được quán quân, chờ lâu
như vậy cũng không chờ được một ánh mắt của Dạ Âu Thần, cô còn tưởng rằng anh đi nơi nào, hóa ra
là chạy tới cứu Thẩm Cửu

Không được!

Dáng vẻ khẩn trương này của anh rõ ràng chính là có ý với Thẩm Cửu, chẳng qua là hai người
bọn họ bây giờ vẫn chưa thừa nhận lẫn nhau.

Nếu như cứ như vậy mặc cho phát triển tiếp, vậy sau này Thẩm Cửu làm sao có thể rời khỏi Dạ
Âu Thần?
Nếu như Thẩm Cửu không rời khỏi Dạ Âu Thần, Hàn Mai Linh cô sao có thể có cơ hội?

Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh nhất thời nóng nảy, đưa tay kéo mái tóc dài Cao Vân cùng Thôi
Mẫn Lệ, dùng sức ném các cô vào tường.

“AI” Hai người bị dọa kêu thành tiếng, dáng vẻ Hàn Mai Linh bây giờ đáng sợ như một Tu La sát

vậy.

“Tôi cho các cô làm những thứ này, các cô chờ trả giá thật lớn đi!”

CHƯƠNG 192: BAO NGƯỜI NỊNH BỢ

Hàn Mai Linh tức giận trở lại nhà họ Hàn, vừa vào nhà thì vừa vặn thấy Tô Cửu đang đi ra. Tô
Cửu là thư kí của Hàn Đông, dù tâm trạng của Hàn Mai Linh có tệ hơn nữa thì cũng sẽ lịch sự với cô
ta
“Thư kí Tô, muộn thế này rồi vẫn còn làm việc sao?”
Tô Cửu mỉm cười với cô ta, giải thích: “Đúng vậy, đến tìm tổng giám đốc Hàn để xử lí vài
chuyện, cũng muộn rồi, tôi đi trước đây”
Hàn Mai Linh dịu dàng nói: “Để tôi bảo tài xế của nhà họ Hàn đưa thư kí Tô về, muộn thế này
rồi cũng không an toàn.”
“Không cần đâu, tôi tự lái xe về, cũng chỉ mười mấy phút thôi. Cô Mai Linh, tôi đi trước đây”
Sau khi tạm biệt Hàn Mai Linh, Tô Cửu dứt khoát rời khỏi nhà họ Hàn.
Nụ cười dịu dàng trên mặt Hàn Mai Linh cũng tan biến theo đó, sự dữ tợn trong đáy mắt càng
nhiều hơn. Cô ta đi lên lầu, tới trước cửa phòng của Hàn Đông rồi gõ cửa.
“Anh, anh ngủ chưa?”
Trong phòng im lặng một lúc, rồi nghe thấy giọng nói của Hàn Đông: “Vẫn chưa”
“Anh, vậy em vào được không?”
“Vào đi”
Rốt cuộc Hàn Mai Linh cũng nở nụ cười, sau đó mở cửa đi vào.
“Anh cả, tối nay em đến tập đoàn Dạ Thị tham gia kỉ niệm một năm thành lập, đây là váy dạ hội
mà hôm qua em vừa mua, anh thấy đẹp không?”
Hàn Mai Linh phải dùng hết can đảm mới dám hỏi Hàn Đông.
Cô ta cảm thấy mình phải có quan hệ tốt đẹp với Hàn Đông, dù sao… Mình phải lệ thuộc anh ta
mà.
Hàn Đông ngồi trước bàn, trước mặt là tài liệu và điện thoại, ánh mắt anh ta cũng chẳng dời đi,
thậm chí cũng không trả lời cô ta. Hàn Mai Linh còn đang nở nụ cười ngọt ngào thì lập tức đổi sắc.
mặt, sau đó chậm rãi đi về phía anh ta.
“Anh cả, muộn thế này rồi mà anh vẫn làm việc sao?”
Hàn Mai Linh nói: “Ù”
Rõ ràng là chẳng muốn để ý cô ta cho lắm, Hàn Mai Linh đứng đó không nhúc nhích, khó xử
cản môi mình.
Anh cả… vẫn cứ rất lạnh nhạt với mình, nhiều năm như thế rồi vẫn không hề thay đổi chút nào.
Hàn Mai Linh cụp mắt nhìn ngón chân của mình, trong lòng dần dần trở nên nặng nề.
Hàn Đông cũng đột nhiên nhận ra sau khi cô ta vào phòng thì quá im lặng, bèn ngẩng đầu nhìn
Hàn Mai Linh, thấy cô ta cụp mắt nhìn chân mình rồi sững ra, chợt nhận ra mình thật sự lạnh nhạt với
cô ta quá.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hàn Đông liếc qua bộ đồ trên người cô ta, sau đó trầm giọng nói: “Cũng
được”
Nghe thấy, Hàn Mai Linh bỗng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Hàn Đông: “Anh cả?”
“Váy? Hàn Đông nói một câu, sau đó lại cúi đầu.
Hàn Mai Linh sững ra một lúc lâu rồi mới phản ứng lại, ánh mắt mừng rỡ: “Anh cả thấy đẹp.
thật sao? Cảm ơn anh!”
Nói xong cô ta đi tới cái ghế bên cạnh để ngồi xuống, nhưng lại phát hiện trên đó có một cái
hộp rất đẹp, Hàn Mai Linh a lên: “Hộp này đẹp quá, bên trong đựng gì vậy anh?”
Cô ta định giơ tay ra chạm, nhưng lại bị Hàn Đông quở trách
“Đừng chạm vào!”
Giọng nói của anh ta rất lạnh lếo, giống như vang lên từ tận đáy hồ, khiến Hàn Mai Linh kinh sợ
dừng tay tại chỗ.
“Ra ngoài” Hàn Đông dường như đột nhiên trở nên lạnh lùng, không vui vẻ gì mà trách mắng.
Hàn Mai Linh ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh ta, sắc mặt anh ta rất nghiêm túc,
trông rất đáng sợ.
Bỗng nhiên Hàn Mai Linh cảm thấy trong lòng rất tủi, cô ta oan ức rụt tay lại, sau đó đứng dậy
nói nhỏ: “Em, em biết rồi”
Sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng.
Sắc mặt của Hàn Đông vẫn như cũ, anh ta giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào cái hộp xinh đẹp
tỉnh tế đó.
Đây là váy dạ hội mà anh ta bảo Tô Cửu đưa cho Thẩm Cửu, nhưng Tô Cửu nói không gọi cho
Thẩm Cửu được, hơn nữa cô cũng có váy dạ hội của mình rồi nên bèn đưa hộp về. Song chiếc váy dạ
hội này cũng không phải là váy bình thường, Hàn Đông rất xem trọng.
Cuối cùng vẫn muốn đưa cho Thẩm Cửu, thế nên sao có thể để người ngoài chạm vào được?
Nghĩ tới đây, Hàn Đông lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Cửu.
Còn Hàn Mai Linh, sau khi khóc lóc chạy ra khỏi phòng, lúc về phòng mình, sau lưng vẫn chẳng
có động tính gì.
Cô ta hoàn toàn không nghĩ để Hàn Đông tới tìm mình, nhưng Hàn Đông chẳng thèm ngó
ngàng gì cô em gái là cô ta vẫn khiến cô ta rất đau lòng, nhưng sợ hãi vẫn chiếm nhiều hơn.
Dù sao thân phận này là do cô ta ăn trộm, từ ngày thành cô cả nhà họ Hàn được bao người
nịnh bợ, sự vẻ vang và cơn ác mộng luôn đi đôi với nhau.
Cô ta thích cảm giác sung sướng được cưng chiều, khi cô ta mắng người khác, người khác
giận dữ nhưng không dám nói gì
Nhưng song song với đó là sợ một ngày thân phận của mình bại lộ.
Người lạnh lùng như Hàn Đông, nếu sau này thân phận của cô ta bị bại lộ, vậy sau này cô ta…
chắc chắn sẽ chẳng có trái ngọt để ăn!
Từ khi cô ta đến nhà họ Hàn đến này, qua các biểu hiện của Hàn Đông đối với cô ta, xem ra vẫn
chưa hoàn toàn tiếp nhận mình.
Nghĩ tới đây, Hàn Mai Linh đóng cửa phòng, sắc mặt trở nên ác độc.
Ring…
Thẩm Cửu vừa chìm vào giấc ngủ thì nghe điện thoại đổ chuông, cô chớp mắt, chẳng có sức.
lực gì nên tiếp tục ngủ.
Hôm sau khi tỉnh lại, Thẩm Cửu mới nhận ra toàn thân đều mỏi mệt, chắc là di chứng sau khi
uống thuốc. Cô xoa ấn đường, vén chăn xuống giường.
“Mợ hai dậy rồi ạ”
Một giọng nữ đột nhiên vang lên khiến Thẩm Cửu sợ hết hồn. Thẩm Cửu bình tĩnh nhìn lại mới
nhận ra là nữ giúp việc từng gặp trong biệt thự, hình như tên là Tiểu Vũ hay gì đấy nhỉ?
“Sao cô lại ở đây?”
Tiểu Vũ khiêm nhường nhìn cô: “Cậu Dạ bảo em đứng dây chờ mợ hai dậy. Đây là quân áo để
thay, còn có đồ dùng nữa. Em đi làm bữa sáng đây ạ-‘
Thẩm Cửu nhìn tới nơi mà cô ta chỉ, đúng là phát hiện ở đó có mấy bộ đồ, đều là đồ mới.
“Đây là do Dạ Âu Thần mua à?” Cô bất giác hỏi một câu.
Tiểu Vũ sửng sốt, sau đó lắc đầu.
“Mợ hai, em cũng không biết, đẳng nào cũng là do cậu Dạ dặn dò, chắc là do cậu Dạ tự mua
đó, mợ hai hạnh phúc ghê'”
Hạnh phúc?
Thẩm Cửu cười khổ trong lòng một lúc, hai chữ này có liên quan gì với cô sao?
Tiểu Vũ đi làm bữa sáng, Thẩm Cửu ngẩn ngơ một lúc rồi cũng đứng dậy đi rửa mặt và thay
đồ. Cô chọn một kiểu đơn giản nhất để thay, sau đó đi lấy điện thoại.
Nhìn rồi mới phát hiện Messenger có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, còn có rất nhiều cuộc gọi
nhỡ.
Đa số đều là Tiểu Nhan gọi. Ban đầu là các tin lo lắng cô, sau đó lại là các tin hỏi cô và Dạ Âu
Thần thế nào. Xem xong thì Thẩm Cửu thoát ra, sau đó nhìn thấy một tin nhắn khác do Hàn Đông gửi
tới
Cô nhấp vào xem.
Hàn Đông lại gửi một tin nhắn thoại.
“Tôi sẽ để thư kí Tô tìm thời gian khác đưa váy dạ hội cho em, hoặc là khi nào em rảnh?”
Thẩm Cửu chẳng biết nói gì, bữa tiệc cũng qua rồi, cô còn cần váy dạ hội làm gì?
Vì thế cô bèn trả lời lại
“Cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Hàn, nhưng dù sao hoạt động đã kết thúc rồi, tôi cũng không
cần váy dạ hội nữa, không cần Tổng giám đốc Hàn tốn kém nữa”
Tất nhiên cô chẳng trông mong Hàn Đông sẽ trả lời cô, chỉ là nói rõ chuyện ra thôi.
Dù sao lần trước cô nói với Hàn Đông là không cần đưa, nhưng anh ta vẫn bảo Tô Cửu mang
tới
Ring..
Ai ngờ vừa gửi tin nhản xong, người ta lập tức trả lời.

CHƯƠNG 193: ĐỂ TÔI TỚI BẢO VỆ EM

“Đã là hàng may đo, em không cần thì còn có thể cho ai chứ? Nhận lấy”
Thẩm Cửu nghe nói xong, cũng ngây người. Tổng giám đốc Hàn nói vậy là có ý… chiếc váy kia
được đặt may theo kích thước của cô? Nếu cô không cần, không cho người khác được sao?
Thẩm Cửu sợ mình hiểu nhầm, vì vậy yếu ớt hỏi đối phương một câu làm sao có thể biết các
loại kích thước của cô. Sau khi hỏi xong xong, Thẩm Cửu cảm thấy không tốt lắm, vì vậy lại gõ một
dòng chữ. Nhưng cô còn chưa gửi đi thì Hàn Đông đã trả lời lại.
“Tôi muốn biết kích thước thì tất nhiên sẽ có cách. Nếu em không có thời gian, tôi sẽ bảo Tô
Cửu đưa qua”
Bảo Tô Cửu đưa qua à? Vậy chẳng phải để cho người ta biết sao? Thẩm Cửu vội vàng trả lời
một câu: “Đừng, ngày mai tôi sẽ qua quý công ty tìm Tô Cửu”
Sau khi hai người đạt được nhận thức chung, Hàn Đông không trả lời Mesenger của cô nữa.
Thẩm Cửu thở hắt ra một hơi, tiếp đó đặt điện thoại lên.
Sau đó cô đứng dậy ra ngoài. Cô giúp việc Tiểu Vũ đã làm xong bữa sáng.
“Mợ hai, em không biết mợ thích ăn gì, cho nên lại làm thêm mấy loại. Mợ xem thử có thích
không…”
Thẩm Cửu ngoại trừ đồ ngọt ngấy ra, đối với những món ăn khác đều không quá kén chọn, vì
vậy mỉm cười với cô ta: “Thích, vất vả cho em rồi”
“Không vất vả, mợ hai thích là tốt rồi”
Thẩm Cửu ngồi xuống ăn, suy nghĩ một lát lại nói: “Đám người Dạ Âu Thần đều đi rồi sao?”
Tiểu Vũ khẽ gật đầu: “Vâng, cậu Dạ và trợ lý Lang đã đi từ sáng sớm”
Thẩm Cửu nghĩ thầm, chắc bọn họ đi tới công ty. Cô tính ăn xong sẽ qua đó.
Chờ cô thu xếp ổn thỏa bên này, khi chạy tới công ty thì không ngờ trong phòng ban đã loạn hết
cả lên.
Hứa Liêu bị công ty đuổi thẳng. Mặc dù mọi người không biết là nguyên nhân gì, nhưng vẫn
bàn tán xôn xao.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Không phải ông ta làm quản lý trong công ty chúng ta đã rất
nhiều năm à? Làm sao có thể đột nhiên bị đuổi được?”
“Cắt, nhất định là đắc tội với người ta, hoặc làm sai chuyện gì rồi. Nhưng theo tôi thấy, ông ta
không sửa được tính háo sắc, nhất định là động vào người không nên động. Lần này… cuối cùng lại
lật thuyền trong mương”
“Theo tôi á, ông ta như vậy cũng là đáng đời. Ai bảo ông ta già rồi còn mê gái như vậy. Đã lớn
tuổi còn có gia đình rồi, thật không biết xấu hổ”
“Đáng đời thì đáng đời, nhưng… cũng quá thảm đi. Ông ta có vợ có con, giờ bị đuổi rồi, về sau
lấy gì nuôi gia đình đây?”
“Một người đàn ông còn lo không nuôi nổi gia đình sao? Vậy phải vô dụng tới mức nào chứ?”
“Cô thì biết cái gì! Cô có biết bị Dạ thị đuổi có nghĩa là thế nào không? Dạ thị chính là tập đoàn
đứng đầu Mạc Thành. Ông ta bị tập đoàn đứng đầu đuổi, trải qua chuyện như vậy, về sau còn có công
†y nào dám nhận ông ta nữa?”
“A? Vậy… về sau muốn tìm việc làm, chẳng phải sẽ rất khó sao? Vậy đúng là quá thảm rồi”
Những lời nói chuyện này đều lọt vào trong tai của Thẩm Cửu. Cô vừa đi vừa nghe, mãi đến khi
tới chỗ của mình mới ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống không lâu, lại nghe bên cạnh có người hỏi cô.
“Tiểu Cửu, sao cô còn ở đây vậy?”
“Hả?” Thẩm Cửu nghe có người kêu mình, theo bản năng quay đầu lại.
Người kia tươi cười đầy mặt, các đường nét trên gương mặt cũng sắp chen lại một chỗ rồi. “Cô
đã được thăng chức rồi mà”
Thẩm Cửu nghe vậy thì ngẩn ra.
“Thăng chức?”
Chuyện lúc nào vậy? Sao cô… không hề hay biết chút tình hình gì hết?
“Đúng vậy, Phó tổng giám đốc Dạ đề bạt cô làm thư ký của anh ta, cô không biết sao?”
Thẩm Cửu: ‘… Chuyện gì xảy ra vậy?”
Phó tổng giám đốc Dạ đề bạt cô làm thư ký? Đó không phải là Dạ Y Viễn sao? Đang yên đang
lành, sao anh ta lại đột nhiên can thiệp vào công việc của cô? Rõ ràng đêm qua…
Thẩm Cửu nghĩ tới đây mím môi, sắc mặt trở nên khó coi.
“Tôi thật hâm mộ cô đấy. Trước kia cô làm trợ lý của cậu Dạ, bây giờ lại có thể đi làm thư ký
của Phó tổng giám đốc Dạ. Sao cô may mắn thế chứ?”
“Khi cô tới bộ phận chúng ta, chúng tôi cũng không bắt nạt cô đi? Cô đừng nói xấu chúng tôi ở
trước mặt Phó tổng giám đốc Dạ đấy”
Thẩm Cửu càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Nếu nói Dạ Y Viễn thật sự tốt với cô, nhưng từ
trước tới nay anh ta không can thiệp vào công việc của cô, sao bây giờ… lại muốn điều cô đến bên
cạnh làm thư ký chứ?
Thẩm Cửu suy nghĩ một lát, vẫn vội vàng đứng dậy thu dọn đồ, đi thẳng qua tìm Dạ Y Viễn.
Khi cô đến bên ngoài phòng làm việc của Dạ Y Viễn, đúng lúc gặp trợ lý của anh ta đi ra. Người
này vừa nhìn thấy cô thì tươi cười nói: “Là cô à, cô tới báo cáo sao?”
Trên mặt Thẩm Cửu không hề có ý cười, ánh mắt cũng rất nghiêm túc. Trợ lý sững người, sau
đó nói: “Bây giờ Phó tổng giám đốc Dạ đang nghe điện thoại. Cô chờ một lát vậy?”
Thẩm Cửu làm gì có tâm trạng chờ thêm nữa? Cô muốn tìm Dạ Y Viễn để nói cho rõ ràng.
Vì vậy cô đi thẳng vào. Trợ lý chợt biến sắc, vội vàng ngăn cản cô.
“Bây giờ cô không thể đi vào được, Phó tổng giám đốc Dạ anh ấy..”
“Diệp Tử, để cô ấy vào”
Trợ lý của Dạ Y Viễn họ Diệp, tên là Diệp Tinh Tinh. Chẳng qua từ nhỏ cô ta vẫn được gọi là
Diệp Tử, cho nên sau khi vào đây, mọi người đều gọi theo tên này cũng thành quen rồi.
Diệp Tử hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Vậy được, cô vào đi”
Thẩm Cửu mím môi, sau đó bước vào trong văn phòng.
Dạ Y Viễn ngồi ở trước bàn làm việc, nói vài câu với người bên kia điện thoại rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, anh ta ngước mắt nhìn Thẩm Cửu cười.
“Em đã biết rồi? Đồ cũng mang tới rồi sao? Lát nữa, tôi sẽ bảo Diệp Tử dẫn em qua xem phòng
làm việc của em. Hoặc là… em có thể lựa chọn làm việc trong cùng văn phòng với tôi…”
“Anh cả”
Thẩm Cửu đột nhiên cắt ngang lời anh ta, trên gương mặt tròn xinh xắn lại tinh tế không hề có ý cười.
“Sao anh phải điều chỉnh chức vụ của em?”
“Điều chỉnh chức vụ của em… không tốt sao?” Nụ cười trên mặt Dạ Y Viễn nhạt đi, giọng nói
bình tĩnh trở lại: “Em cũng thấy Hứa Liêu người kia rồi đấy. Vì đề phòng sau này lại xảy ra chuyện như
vậy, nên tôi muốn điều em đến bên cạnh tôi, không để em lại bị hại nữa”
“..” Trong lòng Thẩm Cửu hơi căng thẳng, một dự cảm xấu dần dâng lên trong lòng.
Cô không dám suy nghĩ nhiều, rất sợ mình hiểu lầm quá mức.
Dạ Y Viễn bước vài bước tới gần cô: “Cửu Cửu, tôi không muốn lại nhìn thấy chuyện như đêm
qua lần thứ hai”
Nghe được anh ta gọi mình là Cửu Cửu, trong đôi mắt vốn không hề có cảm xúc của Thẩm
Cửu chợt hiện ra chút kinh ngạc. Cô không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Anh cả, anh…”
“Thật ra ngay từ khi em mới vào nhà họ Dạ, tôi đã biết được thân phận của em rồi” Dạ Y Viễn
mỉm cười, giơ tay khẽ xoa đầu cô: “Tôi không vạch trần là vì bọn em đều là con gái nhà họ Thẩm. Hơn
nữa ngày hôm đó là đám cưới của các em, nếu vạch trần ra sẽ làm mất thể diện của cả hai bên.
Nhưng bây giờ…Tôi lại cảm thấy đáng lẽ ngày hôm đó tôi nên vạch trần thân phận của em. Làm vậy,
ít nhất em không cần phải ở lại nhà họ Dạ chịu khổ, cũng không cần miễn cưỡng làm một đôi vợ
chồng với Âu Thần”
Trong lời nói này có quá nhiều tin tức, Thẩm Cửu chưa hoàn hồn lùi lại hai bước, Dạ Y Viễn lại
đột nhiên giơ tay nắm lấy vai cô.
“Cửu Cửu, anh cả thật sự hối hận, hối hận vì ngày hôm đó không vạch trần bọn em. Chỉ có
điều… bây giờ cũng không muộn. Âu Thần, cậu ta không muốn bảo vệ em, vậy hãy để cho anh cả tới
bảo vệ em, được không?”

CHƯƠNG 194: ĐÓN CÔ QUA

“Anh, anh cả…”
Thẩm Cửu kinh ngạc đến mức lùi lại mấy bước, tránh hai tay Dạ Y Viễn chạm vào: “Anh… đang
nói gì?”
Dạ Y Viễn không hề né tránh ánh mắt cô, kiên định nhìn cô rồi chợt cười gượng: “Em thông
minh như vậy, sao có thể không hiểu rõ ý của anh cả chứ?”
Thẩm Cửu sợ tới mức mặt trắng bệch.
Anh ta làm vậy là… đang ngang nhiên cạy góc tường của em trai mình sao? Trong lòng Thẩm
Cửu bối rối, lắc đầu và lùi về phía sau. Dạ Y Viễn lại đi tới, nắm lấy vai cô: “Đêm qua em cũng nhìn
thấy đấy, cậu ta căn bản không quan tâm tới sự sống chết của em. Lòng tôi thương em, không muốn
em phải chịu khổ như vậy nữa”
“Thả tôi ra!” Môi Thẩm Cửu run rẩy, ra sức giấy giụa.’ Cho dù Dạ Âu Thần không thương tôi,
cũng không tới lượt anh tới thương tôi. Anh chính là anh cả của anh ấy mà”
“Cũng bởi vì tôi là anh cả, cho nên tôi mới nhịn lâu như vậy!” Giọng điệu Dạ Y Viễn nặng hơn,
mắt anh ta híp lại, khí tức trên người đột nhiên trở nên lạnh như hầm băng: “Nếu không phải nghĩ tới
tình thân, chỉ riêng chuyện cậu ta làm với em, tôi đã sớm ra tay rồi”
Khóe miệng Thẩm Cửu cứng đờ, ánh mắt nhìn anh ta vẫn đầy vẻ khó tin.
Sao có thể như vậy được? Dạ Y Viễn… Dạ Y Viễn thích cô à? Hay là… anh ta thấy cô sống quá
thảm, đang thương hại cô?
“Tôi không hy vọng lại nhìn thấy em phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, em hiểu không?”
“Không!” Thẩm Cửu dường như chợt nhớ tới chuyện gì quan trọng, chợt đẩy mạnh Dạ Y Viễn ra:
“Không thể như vậy được. Anh là anh cả của Dạ Âu Thần, cũng là anh cả của tôi, giữa tôi với anh là
không thể nào. Hôm nay tôi tới, là nói cho anh biết tôi làm việc ở dưới bộ phận rất tốt, tôi sẽ không
tiếp nhận chuyện điều chỉnh chức vụ!”
Thẩm Cửu nói xong, xoay người lao ra khỏi văn phòng.
Diệp Tử đang chờ ở bên ngoài, ai biết Thẩm Cửu lại đột nhiên xông ra, suýt nữa đụng ngã cô
ta. Thẩm Cửu ném lại một câu xin lỗi rồi rời đi giống như chạy trốn. Diệp Tử rất nghi ngờ nhìn về phía
Dạ Y Viễn trong phòng làm việc.
“Phó tổng giám đốc Dạ, cái đó… cô ấy sao vậy?”
Dạ Y Viễn nhìn theo bóng dáng Thẩm Cửu đi xa, mí mắt hạ xuống và cười gượng. Cô ấy sao
vậy à?
“Có lẽ tôi làm cô ấy sợ rồi?”
“Phó tổng giám đốc Dạ với cô ấy…”
“Cô cứ đi làm việc của cô. Muộn một chút, nếu cô ấy không qua báo cáo, cô đi thẳng qua bộ
phận của cô ấy, đón cô ấy qua”
Diệp Tử: “…
Móal
Lại muốn cô ta tự mình đi đón. Xem ra Phó tổng giám đốc Dạ đối xử không bình thường với cô
gái này? Trong lòng Diệp Tử dân có tính toán.
Thẩm Cửu đi rồi còn quay lại, khiến rất nhiều người trong bộ phận đều vô cùng kinh ngạc.
“Ôi, sao cô quay lại thế? Không phải cô nên đi làm thư ký sao?”
“Đúng vậy, sao cô lại trở về vậy?”
Thẩm Cửu không có quan hệ thân thiết với bọn họ, cũng không tính làm bạn với bọn họ. Dù sao
lúc đầu khi Cao Vân, Thôi Mẫn Lệ bắt nạt cô, bọn họ cũng chế giễu cô.
Cho nên cô lắc đầu mà không nói gì, ngồi xuống.
“Ôi, nghe nói ngoại trừ người quản lý chính bị đuổi, Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ cũng bị đuổi. Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Cửu, bình thường hai người bọn họ thường bắt nạt cô. Các cô ấy
bị đuổi, cô lại được chuyển đi chỗ khác. Có phải chuyện này có liên quan tới cô không vậy?”
“Đúng vậy Tiểu Cửu, nếu cô biết được gì thì nói cho chúng tôi biết một chút đi. Chúng tôi đều
rất tò mò đấy”
“Nói một chút đi mà”
Một người đều hỏi Thẩm Cửu. Trong lòng Thẩm Cửu vốn đang buồn phiền, còn bị bọn họ hỏi
mãi nên càng thấy phiền não hơn, đứng dậy trả lời một câu.
“Người đuổi bọn họ, điều chỉnh chức vụ của tôi lại đâu phải là tôi, tôi làm sao biết được chuyện
gì xảy ra chứ? Tôi thậm chí phải nghe các cô nói mới biết được chuyện mình bị điều chuyển chức vụ.
Các cô muốn biết như vậy, đi mà hỏi người bên trên ấy?”
Cô đột nhiên nổi giận làm mọi người đều giật mình. Bọn họ không nghĩ ra vì sao cô đột nhiên
lại nổi giận như vậy. Sau đó có một người “Hừ” một tiếng.
“Gì vậy? Sao phải hung dữ như vậy chứ? Chúng tôi chẳng qua chỉ hỏi cô một câu mà thôi. Cô
không muốn trả lời cũng không cần phải như vậy chứ?”
“Cắt, cô tưởng mình là ai chứ? Vừa được thăng chức lại bắt đầu oán giận người khác, dáng vẻ
kiêu căng, ngạo mạn như vậy, còn không phải là thăng chức sao? Về sau làm không tốt, không chừng
sẽ bị đuổi đấy!
“Đúng vậy. Trước đó là trợ lý của cậu Dạ, bây giờ cho dù có thăng chức cũng chỉ là làm thư ký
của Phó tổng giám đốc Dạ thôi. Cô tưởng mình là ai chứ?”
Nghe được mấy lời bàn tán này, Thẩm Cửu cũng chỉ có thể cười lạnh, sau đó ngồi xuống tiếp
tục làm công việc mình.
Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ còn có Hứa Liêu đều bị đuổi.Chuyện này… cũng không biết là Dạ Y Viễn hay Dạ Âu Thần làm.
Nghĩ đến hai người kia, Thẩm Cửu lại cảm thấy đau đầu.
Cô không ngờ có một ngày Dạ Y Viễn lại nói lời như vậy với mình. Giữa cô và Dạ Y Viễn vốn có
vô số liên quan, muốn nói cũng không thể nói rõ được. Bây giờ anh ta lại…
Đợi đến trưa, Thẩm Cửu ra khỏi bộ phận lại gặp Tiểu Nhan. Tiểu Nhan vừa nhìn thấy cô lập tức
xông tới, ôm lấy cánh tay của cô.
“Chào cậu, tớ còn tưởng hôm nay cậu không đi làm đấy”
Tiểu Nhan nói xong lại quan sát cô từ đầu tới chân một lượt: “Bây giờ cậu có thể đứng vững
chứ?”
Thẩm Cửu: “… Sao không được?”
“Đêm qua… cậu và cậu Dạ chẳng phải nên rất kịch liệt mới đúng sao?”
Thẩm Cửu hơi nghẹn lời: “Cậu nghĩ linh tinh gì vậy?”
“Mình nghĩ linh tinh đâu? Đêm qua cậu bị bỏ thuốc mà. Đối mặt với người phụ nữ như cậu, anh
ta làm sao có thể… Lẽ nào..”” Tiểu Nhan nói đến đây trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên một tiếng, làm
mọi người đều nhìn qua.
“Chẳng lẽ cậu Dạ thật sự không có khả năng?”
Thẩm Cửu chợt biến sắc, vội vàng giơ tay bịt miệng của cô ấy.
“Cậu đừng nói lung tung!”
Tiểu Nhan ra sức chớp chớp mắt, lắc đầu. Lúc này Thẩm Cửu mới thả tay ra: “Cậu đừng hỏi về
chuyện này nữa, cũng không cần quan tâm Dạ Âu Thần làm gì. Chúng ta đi ăn cơm trước đi”
Thẩm Cửu nói xong đi thẳng về phía trước. Tiểu Nhan vội vàng bước nhanh, đuổi theo cô.
“Tớ mặc kệ, tớ khẳng định muốn hỏi cậu, cậu phải thành thật trả lời vấn đề đấy. Sao cậu là vợ
của cậu Dạ mà tớ lại không biết chuyện này?”
Tiểu Nhan phải mất cả một buổi tối mới tiêu hóa được tin tức này đấy.
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Cửu lại thấy đau đầu. Quả nhiên lúc nào Tiểu Nhan cũng biết cách
ép hỏi cô. Cô bất đắc dĩ nói: “Bản thân tớ cũng không rõ. Chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Tớ…”
“Vậy nói ngắn gọn đi!” Tiểu Nhan vỗ bàn: “Cậu chờ ở đây, sắp xếp từ ngữ đi. Để tớ đi lấy bữa
trưa cho cậu. Chờ tới lúc tớ trở lại, cậu phải nói cho tớ biết đấy”
Thẩm Cửu còn chưa kịp từ chối cô ấy, Tiểu Nhan đã đứng dậy và chạy mất. Nhìn bóng dáng
vội vàng của cô ấy, Thẩm Cửu cảm thấy vô cùng bất lực. Cô gái này thật sự là… hấp ta hấp tấp.
Nhưng đêm qua cô vẫn phải cảm ơn cô ấy, vì cô ấy đã dẫn Dạ Âu Thần tới trước mặt mình.
Chắc là cô ấy phát hiện không thấy mình đâu, cho nên mới đi cầu cứu Dạ Âu Thần.
Đêm qua, nếu Dạ Âu Thần không xuất hiện đúng lúc, có thể… cô đã bị Dạ Y Viễn cứu đi rồi.
Đến lúc đó… lại thành thế nào thì không thể nói rõ được nữa.

CHƯƠNG 195: ĐỪNG LÀM KHÓ CÔ



Chờ một lúc, Tiểu Nhan cầm hai phần cơm về, đặt một phần tới trước mặt cô.
“Chà, thấy tối hôm qua cậu quá cực khổ, tớ lấy thêm thức ăn cho cậu đấy” Tiểu Nhan nói đến
đây, vẻ mặt đắc ý: “Thế nào? Có phải tớ rất yêu cậu không?”

Thẩm Cửu thấy trong bát xuất hiện thêm tới miếng ức gà, có phần bất đắc dĩ mở miệng nói:
“Cậu đấy”

“Vậy cậu nghĩ xong phải nói thế nào chưa? Cậu nhanh nói cho tớ biết đi, chuyện này rốt cuộc là
sao vậy?”

Trong lòng Thẩm Cửu hiểu rõ Tiểu Nhan đối xử với mình thế nào. Chỉ là… chuyện của cô quá
phức tạp, bây giờ nói ra đúng là hơi khó khăn.

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu chỉ có thể nói: “Ở đây tai vách mạch rừng, không phải nơi tốt để nói

chuyện. Nếu để cho ai có tâm nghe được, đến lúc đó lại phải..”

Tiểu Nhan cũng nghĩ đến điều gì, gật đầu phụ họa: “Cũng đúng, nếu mọi người biết thân phận
của cậu, không chừng phải sẽ ăn cậu mất. Vậy thôi, hôm khác cậu lại nói với tớ cũng được”

“Cám ơn cậu, Tiểu Nhan”
Tiểu Nhan mỉm cười, xua tay không để ý nói: “Cám ơn cái gì chứ? Chúng ta là bạn mà”

“Đúng rồi, nói đến chuyện này, tớ cảm thấy cậu vẫn nên cách xa Hàn Mai Linh một chút. Cậu có
nghe đêm qua cô ta nói gì về cậu chủ tập đoàn Triệu thị không? Mặc dù các cậu là bạn tốt, nhưng tớ
vẫn muốn nhắc cậu một câu, người bạn kia của cậu chẳng hiền lành gì đâu, cậu phải cẩn thận một
chút”

Lại nghe Tiểu Nhan nói không tốt về Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu không vui nhíu mày.
“Tiểu Nhan, vậy cậu có biết nói xấu sau lưng người khác là chuyện không có đạo đức không?”

“Tớ biết chứ! Nhưng tớ không nhịn được. Tớ vừa nhìn cô ta đã thấy ghét. Về sau gặp mặt, cảm

giác này không chỉ không biến mất, trái lại càng mãnh liệt hơn. Cửu Cửu cậu biết không? Trực giác
của tớ luôn rất chuẩn đấy. Dù sao cậu cũng nhất định phải cẩn thận Hàn Mai Linh”

Thẩm Cửu không nghe nổi nữa đứng phắt dậy. Tiểu Nhan sợ đến mức biến sắc, vội vàng kéo
cô lại.

“Được rồi, được rồi, tớ không nói là được rồi chứ? Ôi cô gái này, tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu
thôi mà? Đêm qua cô ta vì tranh vị trí đứng đầu mà liều mạng bao nhiêu. Là tớ phát hiện không thấy
cậu đâu, nếu không phải nhờ tớ… Hừ!”

Tiểu Nhan vừa nói vừa tức giận gắp một miếng sườn bỏ vào trong miệng nhai.

“Tớ biết là cậu giúp tớ, cho nên tớ rất biết ơn cậu. Chờ tớ nhận được tiền lương, đến lúc đó sẽ
mời cậu ăn cơm”

“Một lời đã định”

Sau khi hai người đạt được nhận thức chung, ăn cơm xong mỗi người thì rời đi.

Khi Thẩm Cửu trở lại bộ phận, lại phát hiện

Diệp Tử – trợ lý của Dạ Y Viễn đang chờ ở chỗ của cô. Bởi vì cô ta là người tâm phúc trước mặt
Dạ Y Viễn, cho nên trong bộ phận có không ít người đang cố làm quen với cô ta. Thẩm Cửu vừa vào
cửa, lại thấy rất nhiều người đang vây quanh bên cạnh Diệp Tử.

“Phó tổng giám đốc Dạ của chúng ta bình thường trông thế nào? Một người trông dịu dàng như
vậy, đã có bạn gái chưa thế?”

“Chị Diệp Tử, Phó tổng giám đốc Dạ chúng ta thích kiểu phụ nữ nào vậy? Ngài ấy.. ”

Sau khi Diệp Tử bước vào thì bị đám người kia làm phiền muốn chết, nhưng lại không tiện nổi
cáu. Cô ta thật vất vả mới đợi được Thẩm Cửu tới, lập tức đứng phắt dậy: “Cô tới rồi”

Thẩm Cửu đứng tại chỗ, nhìn cô ta với vẻ khó hiểu.

“Cô đã được điều chỉnh chức vụ, nên tôi theo lệnh của Phó tổng giám đốc Dạ tới đón cô qua
nhậm chức”

Thẩm Cửu: “..”

Có cần phải ngang nhiên nói cho mọi người nghe như vậy không? Lại tự nhiên tạo thêm kẻ thù
địch cho cô. Nhưng… cho dù không nói, mọi người cũng đều biết chuyện cô bị điều chỉnh chức vụ, nên
kẻ địch thì vẫn là kẻ địch thôi.

Thẩm Cửu mím môi, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy ở đây rất tốt, sẽ không qua nữa”

Diệp Tử đi về phía cô rồi dừng lại ở trước mặt cô. ‘Không được đâu cô Thẩm. Đây là điều chỉnh
chức vụ chứ không phải là hỏi ý kiến. Tôi cho cô mười phút để thu dọn đồ”

Đây là uy hiếp à?

“Ái chà Tiểu Cửu à, Phó tổng giám đốc Dạ cũng đã điều cô qua, cô còn kiểu cách như vậy làm
gì? Chẳng lẽ cô muốn Phó tổng giám đốc Dạ tự mình đến mời cô sao?”

“Đúng vậy, cho dù là muốn ra vẻ cũng phải có giới hạn chứ? Phó tổng giám đốc Dạ điều chuyển
công tác cho cô là cô đã may mắn lắm rồi, sao cô còn không biết đủ vậy?”

Bọn họ còn nhìn Thẩm Cửu với ánh mắt như nhìn quái vật, nói những lời ghét bỏ, giống như
Thẩm Cửu rất không biết điều, nếu cô từ chối lại chính là kẻ ác vậy.

Thẩm Cửu nghĩ tới đây thì cong môi mỉm cười: “Các người muốn qua như vậy, hoàn toàn có
thể đi thay tôi mà? Trợ lý Diệp Tử, ngài nói có đúng không?”

Thẩm Cửu nói xong thì đi thẳng tới chỗ của mình và ngồi xuống, sau đó mở máy tính ra, hoàn
toàn là dáng vẻ không muốn thu dọn đồ đạc.

“Trợ lý Diệp Tử, nếu không cô nói với Phó tổng giám đốc Dạ để chúng ta qua cho. Cô Tiểu Cửu
này thật không biết điều mà”

Diệp Tử bất đắc dĩ liếc nhìn Thẩm Cửu. Cô ta làm trợ lý cho Dạ Y Viễn lâu như vậy, sao có thể
không nhìn ra tâm trạng và ánh mắt của Dạ Y Viễn? Anh ta bảo mình đích thân tới đón, cô ta càng
không dám có thái độ quá cứng rắn với Thẩm Cửu. Bây giờ Thẩm Cửu không hề muốn đi, Diệp Tử
cũng không dám nói những lời uy hiếp gì đó với cô.

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể đuổi mọi người đi, sau đó đi tới bên cạnh Thẩm Cửu và cúi người
khẽ nói: “Bà cô của tôi ơi, tôi cũng đã đích thân tới đón cô, cô lại cho tôi chút mặt mũi, thu dọn đồ đạc
đi theo tôi đi”

Thẩm Cửu nhìn thẳng vào mắt cô ta, trên mặt không hề có ý cười.

“Trợ lý Diệp, mong cô trở lại nói với Phó tổng giám đốc Dạ, bảo anh ta đừng làm khó tôi. Ở
đây… công việc rất tốt. Nếu anh ta thật sự suy nghĩ cho tôi, lại mời về đi”

“Ở đây có gì tốt chứ? Qua bên kia, Phó tổng giám đốc Dạ có thể tự mình bảo vệ cô, như vậy…
cô còn không muốn sao?”

Thẩm Cửu lắc đầu: “Đó không phải là điều tôi muốn, cũng không phải là điều tôi nên làm. Cô
trở về đi”
Diệp Tử cuối cùng thấy cô thật sự kiên định, chỉ có thể rời đi.

Thẩm Cửu yên tĩnh được một buổi chiều. Chờ hết giờ làm việc, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị
ngồi xe buýt về nhà.

Nhưng cô lại gặp được một người quen ở cổng công ty, Lâm Tuấn.

Lâm Tuấn canh ở cửa, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng khi nhìn thấy Thẩm
Cửu, anh ta chạy về phía cô, nhưng lại bị bảo vệ cản lại.

Thẩm Cửu biến sắc, tránh anh ta đi về một phía khác. Lâm Tuấn lại chỉ về phía cô nói: “Tôi biết
cô ta. Tôi tới tới tìm cô ta. Thẩm Cửu, Thẩm Cửu, mẹ nó, cô tới đây cho tôi”

Không ít người nghe được tiếng động thì nhìn sang bên này. Thẩm Cửu chỉ có thể đi tới: “Thật
ngại quá, anh ta là bạn tôi. Anh theo tôi qua đây.”

Thẩm Cửu dẫn theo anh ta rời đi, Lâm Tuấn cũng đuổi theo sát phía sau.
Mãi đến một góc vắng người, Thẩm Cửu mới dừng lại.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta đã ly hôn rồi đi? Vậy mà anh còn ba lần, bốn lượt dây
dưa với tôi. Bản thân anh còn không thấy buồn nôn sao?”

Thẩm Cửu vừa hỏi mấy vấn đề này, Lâm Tuấn lại đột nhiên bịch một tiếng, quỳ ở trước mặt cô.

Động tác này làm Thẩm Cửu giật mình: “Anh làm gì vậy? Anh đứng lên đi!”
“Cửu Cửu, trước đây đều là tôi không đúng, cô tha cho tôi đi!”
Thẩm Cửu: “… Anh rốt cuộc đang nói gì vậy? Anh đứng lên đi!”

Anh ta đột nhiên quỳ xuống cầu xin cô tha thứ, Thẩm Cửu cũng không biết có chuyện gì đã xảy
ra.

Lâm Tuấn không đứng dậy, trái lại nắm lấy góc quần của cô: “Cửu Cửu, tôi là một kẻ vô sỉ, tôi
không phải là người. Cô xem như nể tình trước đây chúng ta là vợ chồng, bảo người đàn ông nhà cô
đừng tiếp tục đối phó với tôi nữa đi..”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom