• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 169-174

CHƯƠNG 168: BƯỚNG BỈNH NHƯ CON LỪA

Xem như là hối lộ?

Sắc mặt Tiểu Nhan biến đổi, trong lời nói của Dạ Y Viễn có vẻ đã thừa nhận anh đang theo đuổi Thẩm Cửu. Trời ạ.

Tiểu Nhan không kìm được chớp chớp mắt, nếu thật Dạ Y Viễn đang theo đuổi Thẩm Cửu, vậy cô ấy và Dạ Âu Thần thì sao? Dù Tiểu Nhan cũng không cảm thấy Thẩm Cửu dựa vào Dạ Âu Thần mới được vào tập đoàn Dạ Thị, nhưng cô cảm thấy lẽ ra thân phận của Thẩm Cửu không khác cô lắm mới đúng.

Nhưng bây giờ xem ra, thân phận Thẩm Cửu chắc chắn không đơn giản như vậy, nếu không hai anh em Dạ Thị sao lại thế...

Nghĩ vậy, Tiểu Nhan không kìm được khẽ ho một tiếng: "Phó tổng giám đốc Dạ, anh nghiêm túc với Cửu Cửu sao? Mặc dù... chúng tôi đều là người bình thường, có lẽ trong mắt các anh, những cô gái bình thường như chúng tôi có chút cái gì đó nhỉ... Nhưng phó tổng giám đốc Dạ, tôi muốn giải thích một chút, chúng tôi cũng có tôn nghiêm. Thẩm Cửu vừa bị tổng giám đốc Dạ giáng chức, phó tổng giám đốc lại..."

Cô ấp úng nói, nói một nửa giữ một nửa, hoàn toàn không dám nói, sợ mình không cẩn thận đắc tội đối phương.

Nhưng Dạ Y Viễn vẫn hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, mỉm cười.

"Tôi biết cô có ý gì, yên tâm, tôi không phải loại người như vậy."

Tiểu Nhan: "Anh thật biết tôi có ý gì sao?"

Nghĩ một chút, Tiểu Nhan lại cảm thấy Dạ Y Viễn không phải loại người như vậy. Bình thường trong công ty anh luôn lịch thiệp dịu dàng, nhưng mà chưa từng thấy anh thật để bụng đối với ai, dù mọi người nói nếu như có thể nói lời yêu thương với phó tổng giám đốc Dạ, phó tổng giám đốc Dạ chắc chắn là người tình dịu dàng nhất.

Nhưng Tiểu Nhan luôn cảm thấy nụ cười của anh không chân thành, thậm chí khiến người ta cảm giác xa cách.

"Phó tổng giám đốc Dạ, tôi cảm thấy Cửu Cửu là một người làm gì cũng rất nghiêm túc." Nghĩ một chút, Tiểu Nhan còn nói một câu.

Dạ Y Viễn cười không nói gì, hai người càng đi càng xa.

Thẩm Cửu đi thẳng lên tầng tìm chị Tinh, khi đẩy cửa đi vào Thẩm Cửu ngơ ngác.

Vì hôm nay người trong văn phòng không phải chị Tinh, mà là... Dạ Âu Thần.

"Tại sao anh lại ở chỗ này?"

Dạ Âu Thần ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

"Thế nào, hợp đồng cho cô rồi thì nơi này là của cô sao?"

Thẩm Cửu: "... Tôi không có ý đó."

Dứt lời, cô đi tới đặt đồ trên tay để lên bàn, cô chỉ không nghĩ đến Dạ Âu Thần sẽ xuất hiện ở chỗ này mà thôi.

Hơn nữa, anh lại nói chuyện với cô, khi ở nhà anh còn chẳng làm vậy.

Ánh mắt Dạ Âu Thần cực kì trào phúng: "Không phải phải trả tôi Hợp đồng và thẻ ngân hàng sao? Tại sao lại nhặt lên? Người phụ nữ gả lần hai, rốt cuộc trong miệng cô, câu nào mới là thật?"

Lời này... khiến trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy hơi đau đớn, cô khẽ cắn chặt môi dưới của mình, không nhìn anh.

"Anh cảm thấy thật thì là thật, anh cảm thấy là giả thì tôi cũng chẳng có gì để biện minh."

"Theo như cô nói thì tôi trách oan cô rồi?"

Thẩm Cửu không nói gì.

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Cửu nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chị Tinh không ở đây thì tôi đi về trước."

Vừa đi đến ngoài cửa, Thẩm Cửu lại đụng phải chị Tinh: “Ồ, Cửu Cửu, em tới rồi à? Chị vừa nói với Âu Thần em sẽ tới đây sớm, không ngờ hôm nay em lại muộn như vậy. Đây là cà phê chị vừa mua dưới tầng, giúp chị cầm một cốc cho Âu Thần nhé."

Dứt lời, chị Tinh đi thẳng qua cô đi nơi khác: "Chị đi xem bọn họ thế nào rồi."

Thẩm Cửu: "..."

Cô cầm theo hai cốc cà phê, tiến thoái lưỡng nan.

Cuối cùng chỉ có thể quay người đặt cả hai cốc ở trước mặt Dạ Âu Thần.

"Cầm đồ của cô đi." Dạ Âu Thần lạnh lùng nói.

Thẩm Cửu: "Không cần, đây là chị Tinh đưa cho anh."

"Chỉ có một cốc là của tôi."

Thẩm Cửu: "... Anh có ấu trĩ hay không?"

Cô tức giận, cầm lấy cốc của mình rồi đi ra ngoài, ánh mắt sắc bén của Dạ Âu Thần bám theo bóng lưng cô: "Sau khi giao cho cô, doanh thu của trung tâm thương mại đã giảm."

Thẩm Cửu: "Tôi biết, không cần anh nhắc nhở, tôi đang nghĩ cách."

Dạ Âu Thần: "Nghĩ cách để doanh thu càng giảm sao?"

Thẩm Cửu nắm chặt nắm đấm, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Dạ Âu Thần.

"Anh không cần nói móc tôi như vậy, gần đây, tôi đã theo chị Tinh cố gắng học tập, nếu anh cảm thấy tôi không thể đảm nhiệm công việc này thì anh có thể thu hồi hợp đồng, tôi nhất định dâng cả hai tay, chắc chắn không chần chừ."

Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cô, nói cô một chút mà cô đã định trả lại đồ cho anh, lâu như vậy mà tính tình của cô vẫn không hề mềm dẻo hơn, vẫn ương ngạnh y hệt con lừa.

Thấy anh im lặng,Thẩm Cửu cũng chẳng buồn nói gì nữa.

Khi chị Tinh tới, bầu không khí bên này rất căng thẳng, không ai nói chuyện, chị Tinh liếc nhìn Dạ Âu Thần và Thẩm Cửu một lượt, sau đó nhếch môi: "Này, hay là buổi tối cùng đi ăn đi?"

Nghe vậy, Thẩm Cửu cảm thấy hơi dao động, ánh mắt vô thức liếc nhìn Dạ Âu Thần.

Nếu có thể cùng đi ra ngoài ăn cơm, có lẽ có thể làm dịu bầu không khí giữa cô và Dạ Âu Thần, đến lúc đó cô có thể giải thích với anh chuyện ngày đó. Dù thời gian đã lâu rồi, nhưng Thẩm Cửu vẫn canh cánh trong lòng, dù sao những lời đó... thật rất quá đáng.

Lâu như vậy mà cô vẫn cảm thấy những lời đó quá đáng.

Nên khi chị Tinh nói muốn cùng đi ăn cơm, Thẩm Cửu bỗng cảm thấy đề nghị này không tệ.

Ánh mắt cô có chút chờ đợi nhìn Dạ Âu Thần, lúc này âm thanh lạnh lùng của Dạ Âu Thần vang lên.

"Không cần."

Anh thẳng thừng từ chối.

Trái tim Thẩm Cửu giá buốt, ánh mắt có chút thất vọng.

Chị Tinh đảo mắt: "Tại sao lại từ chối chứ, Âu Thần cùng đi thôi, Thẩm Cửu cũng đi." Nói xong, chị Tinh huých Thẩm Cửu một cái: "Phải không Thẩm Cửu?"

Anh đã từ chối rồi, Thẩm Cửu dứt khoát trả lời: "Thế nào cũng được."



Giọng điệu mệt mỏi, dường như không hề quan tâm.

Nhưng thật ra cô cảm thấy thất vọng, dù sao Dạ Âu Thần không đi thì mắc mớ gì đến cô chứ? Tại sao cô lại cứ canh cánh trong lòng, tức chết anh được rồi.

Cô vừa dứt lời, Dạ Âu Thần lại cảm thấy cô căn bản không quan tâm mình có ra ngoài ăn cơm hay không, hoặc là với cô đề xuất của chị Tinh còn là ép buộc, thế là Dạ Âu Thần càng trở nên càng lạnh lùng, lát sau Dạ Âu Thần cười nhạo một tiếng.

Chị Tinh: "... Thật đều không đi ư?"

Dạ Âu Thần và Thẩm Cửu đều không trả lời, chị Tinh cảm thấy mình quả thực tốn công vô ích, nên lập tức trả lời: "OK, vậy tôi tự đi."

Thẩm Cửu cảm thấy hơi buồn bực, đứng lên: "Tôi đã hẹn bạn đi chơi rồi, tôi đi trước nhé." Nói xong không đợi hai người phản ứng, lập tức sải bước rời khỏi văn phòng.

Thế là trong văn phòng chỉ còn lại Dạ Âu Thần và chị Tinh, chị Tinh rõ ràng cảm thấy hơi thở trên người Dạ Âu Thần càng ngày càng lạnh, không kìm được uống một ngụm cà phê, sau đó liếc anh: "Âu Thần, sao hai đứa lại như vậy, cãi nhau à?"

Dạ Âu Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, không nói gì. Chị Tinh hơi đắc ý nhếc môi: "Xem ra quan hệ của hai người còn thân mật hơn tưởng tưởng của tôi." Cô vừa dứt lời, Dạ Âu Thần lập tức lăn bánh xe đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Chị Tinh: "..."

Cô đã đắc tội người nào chứ?
CHƯƠNG 169: TÌNH CỜ GẶP NHAU

Lúc Thẩm Cửu vừa xuống lầu đã nhìn thấy xe của Dạ Âu Thần, Lang An nhìn thấy cô còn chào hỏi cô.

“Trợ lý Thẩm!”

Lúc trước Thẩm Cửu cũng vẫn khá lịch sự với anh, nhưng dạo gần đây cô đang cãi nhau với Dạ Âu Thần, bây giờ nhìn thấy Lang An thái độ cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ nhìn lướt qua anh rồi thôi, sau đó vòng sang người anh đi mất.

Lang An sờ đầu, anh làm sai gì sao?

Không lâu sau, Dạ Âu Thần cũng xuống, Lang An tươi cười chạy lên đón, kết quả Dạ Âu Thần cũng không thèm nhìn anh, lướt qua người anh đi luôn.

Không lẽ hai người này lại cãi nhau nữa sao?

Ngày hôm sau, Thẩm Cửu xin nghỉ đến bệnh viện khám.

Sau khi nhận được kết quả, bác sĩ nói vị trí thai nhi của cô không ổn lắm, dặn cô nhất định phải nghỉ ngơi nhiều vào, đừng làm quá sức.

Thẩm Cửu nhớ kỹ rồi cất kết quả khám bệnh vào, đi ra ngoài.

Khi ra ngoài, Thẩm Cửu đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhìn kỹ lại, thì ra là Tô Cửu của tập đoàn Hàn thị, người kia không phải là trợ lý của Hàn Đông sao? Nhớ lúc trước hai người bọn họ còn từng ăn cơm cùng nhau, Thẩm Cửu cảm thấy cô vẫn nên sang đó chào hỏi một câu thì hơn.

Vì vậy Thẩm Cửu bước qua vỗ vai Tô Cửu.

Tô Cửu quay người qua: “Thẩm... Cửu?”

“Là cô thật à, thư ký Tô.” Thẩm Cửu nhìn cô cười: “Sao cô lại đến đây? Cô bị ốm à?”

Thấy Thẩm Cửu, Tô Cửu rất bất ngờ, dù sao dạo gần đây cô ta đang điều tra thông tin về Thẩm Cửu, bây giờ lại xuất hiện trước mặt, cảm giác này cũng rất là kỳ diệu.

“Không phải tôi.” Tô Cửu mỉm cười: “Là tổng giám đốc Hàn.”

Tô Cửu cũng đoán không ra Hàn Đông có ý đồ gì với Thẩm Cửu, tuy nói là bảo cô ta điều tra thông tin về Thẩm Cửu, nhưng tổng giám đốc Hàn lại không nói để làm gì, thấy anh rất quan tâm đến Thẩm Cửu nhưng lại không giống là tình cảm nam nữ.

Nhưng nếu trừ tình yêu nam nữ ra... vì sao Hàn Đông lại phải quan tâm Thẩm Cửu như vậy chứ? Không lẽ chỉ vì Thẩm Cửu là bạn của cô Hàn Mai Linh thôi sao?

Nhưng cũng chưa từng thấy anh quan tâm đến em gái ruột đến vậy...

Không đúng, thật sự không hợp lý!

Tô Cửu đoán rất lâu rồi nhưng vẫn không đoán ra được câu trả lời, có lẽ... hôm nay Thẩm Cửu có thể cho cô một câu trả lời.

“Tổng giám đốc Hàn?” Thẩm Cửu có hơi bất ngờ: “Anh ta cũng đến đây?”

“Ừ, tổng giám đốc cảm thấy hơi mệt nên đến đây khám, tôi đang đi lấy thuốc cho anh ấy.”

“Ừm.” Thẩm Cửu nghĩ đến điều gì đó: “Tổng giám đốc Hàn của các cô làm việc quá liều mạng, cũng nên nhắc anh ấy để ý đến sức khỏe mới được.”

Nghe vậy, Tô Cửu hơi mỉm cười: “Nếu tổng giám đốc Hàn có thể chính tai nghe cô Thẩm nói mấy lời này chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui.”

“Hả?” Thẩm Cửu hơi sững sờ, còn tưởng là cô đã nghe lầm.

“Không có gì, tổng giám đốc Hàn đang ở bên ngoài, cô cùng tôi đi sang đó chào hỏi đi.”

Nói xong cũng không chờ Thẩm Cửu kịp phản ứng, Tô Cửu đã nắm tay cô kéo ra ngoài, Thẩm Cửu ngạc nhiên, ngơ ngác để cô ấy kéo đi về phía trước, mãi đến khi đi đến trước một chiếc xe thì Thẩm Cửu mới phản ứng lại.

Tô Cửu gõ cửa kính xe, Hàn Đông hạ cửa xe xuống, nhìn cô với ánh mắt sâu xa.

“Tổng giám đốc Hàn, tôi vừa khéo gặp cô Thẩm, chúng ta cho cô ấy đi nhờ một đoạn được không?”

Nói xong, Tô Cửu cảm nhận được ánh mắt của Hàn Đông lại sắc bén thêm vài phần, hình như đang trách cô tự quyết định, Tô Cửu hơi cúi người, không dám nói tiếng nào.

Thẩm Cửu cũng cảm nhận được áp lực đó, cô hơi xấu hổ nhìn Tô Cửu, sau đó nói nhỏ: “Tôi chỉ đến đây chào anh thôi, tôi còn có việc phải đi đến khu gần đây nữa, không cần đi nhờ xe của tổng giám đốc Hàn, tôi đi đây.”

“Lên xe đi.”

Thẩm Cửu vừa định quay người bỏ đi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hàn Đông đã vang lên, chân cô cũng hơi khựng lại, kinh ngạc nhìn anh, không rõ anh có ý định gì.

Rõ ràng một giây trước anh còn đang nghiêm mặt lại, Thẩm Cửu không muốn làm liên lụy Tô Cửu, nhưng ngay giây tiếp theo... Anh lại gọi cô lên xe.

Tô Cửu biết bản thân đã đoán đúng tâm tư của Hàn Đông rồi, cúi đầu xuống che đi nụ cười mỉm, giục Thẩm Cửu đang đứng ngẩn ra kia: “Cô Thẩm mau lên xe đi.”

Tô Cửu mở cửa xe giúp Thẩm Cửu, Thẩm Cửu mất một lúc mới phản ứng lại, vừa định xua tay từ chối, lại nhìn thấy Hàn Đông nghiêm mặt nói: “Nhanh lên.”

Tô Cửu biết đây là dấu hiệu Hàn Đông sắp tức giận, không dám chậm chạp nữa, đẩy thẳng Thẩm Cửu vào trong xe.

Thẩm Cửu: “...”

Bịch!

“Lái xe.”

Xe chạy ra khỏi bệnh viện, mà Thẩm Cửu vừa mới bị cưỡng ép lên xe đang nghệt mặt ra.

Cô đang đi nhờ xe đúng không?

Tuy là cô cũng không biết bọn họ định đi đâu.

Điều hòa trong xe chỉnh nhiệt độ quá thấp, Thẩm Cửu vừa vào một lát đã cảm thấy lạnh, cô lại mặc một váy không tay, không chịu được nữa bèn duỗi tay xoa xoa cánh tay, khẽ co người lại.

Hàn Đông quay sang nhìn cô.

Thẩm Cửu lập tức giống như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

Ánh mắt của người đàn ông này quá nghiêm nghị, khi nhìn chằm chằm vào cô thì giống hệt như một người anh cả vậy, làm cho người ta có cảm giác rất uy nghiêm.

Anh thu tầm mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.”

Tài xế đáp một tiếng rồi lập tức chỉnh nhiệt độ cao lên, Tô Cửu ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.

Từ khi nào mà Hàn Đông biết chú ý đến cảm xúc của người khác rồi?

Không phải từ trước đến giờ đều là người khác quan tâm đến cảm xúc của anh sao? Xem ra cô Thẩm Cửu này thật sự... rất quan trọng đó.

“Cô đi đâu?” Hàn Đông đột nhiên hỏi, Thẩm Cửu còn đang ngẩn người, nghe anh hỏi lập tức lấy lại tinh thần.

Cô định nói là về nhà, nhưng mà nhớ lại đường này hoàn toàn ngược với đường về nhà họ Dạ, cô chỉ có thể nói: “Đến ngã tư đằng trước tôi sẽ xuống xe.”

Hàn Đông nhíu mày, hơi không vui: “Đến tập đoàn Dạ thị?”



Thẩm Cửu: “... Vâng.”

Không có cách nào, cô chỉ đành nói vậy.

“Ha.” Hàn Đông cười lạnh: “Hôm nay cô mặc đồ thường ngày, nếu đã cho cô đi nhờ xe thì cô cứ nói thẳng nơi cô muốn đến.”

“Đúng vậy đó cô Thẩm, không sao đâu, dù sao hôm nay tổng giám đốc của bọn tôi cũng xin nghỉ rồi.”

Thẩm Cửu: “... Được rồi, vậy phiền hai người chở tôi đến trung tâm thương mai ở đường Tu Dẫn đi, tôi đến đó có chút việc.”

Tô Cửu đảo mắt: “Chỗ đó là sản nghiệp của tập đoàn Dạ thị, cô...”

Hàn Đông ngước nhìn Tô Cửu, cô lập tức im lặng.

“Đến phố Tu Dẫn.”

“Vâng, anh Hàn.”

Tài xế lập tức đổi đường.

Thẩm Cửu cong môi, cảm ơn nhìn Hàn Đông: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn.”

Hàn Đông khẽ mấp máy môi, hình như định nói gì đó, cuối cùng lại thôi, một lát sau anh lại hỏi: “Cô Thẩm rất thân với Mai Linh sao?”

Nhắc đến Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu mới cảm giác khoảng cách giữa cô và Hàn Đông không quá xa nữa, cũng thả lỏng đi một vài phần.

“Vâng, bọn tôi là bạn thân.”

Bạn thân sao? Hàn Đông nheo mắt lại: “Thân đến mức nào? Trao đổi bí mật cho nhau chưa?”

Nghe hỏi thế, Thẩm Cửu hơi kinh ngạc, không hiểu nổi vì sao Hàn Đông lại hỏi câu này, nhưng mà nghĩ có lẽ anh chỉ quan tâm đến em gái thôi, bèn gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi thân đến mức có thể nói bí mật của bản thân cho người còn lại nghe, tổng giám đốc Hàn, tôi biết là sau khi lớn lên Mai Linh mới được nhận đến nhà họ Hàn, lúc trước cô ấy... thật sự rất khổ.”
CHƯƠNG 170: TÔI KHÔNG CÓ HỨNG THÚ VỚI ANH

Thẩm Cửu từng nghe Hàn Mai Linh nhắc đến chuyện anh trai, trong lúc nói chuyện từng để lộ anh trai đối xử với cô ấy rất lạnh nhạt, cứ luôn lo bản thân là sau này mới được nhận về cho nên không được coi trọng.

Lúc đó Thẩm Cửu còn từng an ủi Hàn Mai Linh, sau đó không biết vì sao Hàn Mai Linh lại bắt đầu trở nên nóng nảy.

Bây giờ Hàn Đông hỏi, Thẩm Cửu thân là bạn tốt của Hàn Mai Linh, đương nhiên là phải nói đỡ cho cô ấy rồi.

Ánh mắt Hàn Đông lại sâu hơn một chút, không tiếp lời cô nữa.

Một lúc sau, anh lại hỏi cô: “Vậy cô biết hết tất cả mọi chuyện của em ấy à? Em ấy cũng biết rõ chuyện của cô sao?”

Tuy Thẩm Cửu không biết anh hỏi vậy là có ý gì nhưng vẫn gật đầu.

Cô và Hàn Mai Linh đương nhiên là không có gì giấu nhau cả.

Trong xe lại chìm vào yên lặng, Hàn Đông không nói nữa, Thẩm Cửu cũng không biết nên nói gì với anh.

Cứ như vậy chạy thẳng đến điểm đến, lúc xe dừng lại, Thẩm Cửu nhìn thoáng qua bên ngoài, rồi cảm ơn Hàn Đông: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn thuận đường cho tôi đi nhờ một đoạn, tôi xin phép đi trước.”

Thẩm Cửu nói xong mở cửa xe, lúc định khom lưng xuống xe, Hàn Đông đột nhiên gọi cô lại.

“Cô Thẩm, có thể kết bạn Facebook với cô không?”

Câu hỏi của Hàn Đông làm Thẩm Cửu dừng động tác lại, ngay cả Tô Cửu ngồi bên cạnh cũng nhịn không được trợn to mắt nhìn, đã làm việc cùng Hàn Đông rất nhiều năm rồi, cô ta chưa bao giờ thấy anh sử dụng mạng xã hội như Facebook?

Bây giờ không ngờ lại vì cô Thẩm mà sử dụng ứng dụng mạng xã hội này, anh biết xài không đó?

Thẩm Cửu cũng không ngờ Hàn Đông lại... Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, chắc là anh muốn hỏi cô về chuyện em gái của anh nhỉ? Vì vậy Thẩm Cửu đọc tên Facebook của cô, ai ngờ Hàn Đông lại đưa điện thoại đến nói: “Cô kết bạn giúp tôi đi.”

“...” Thẩm Cửu chỉ đành cầm điện thoại, điện thoại của anh lạnh băng, Thẩm Cửu phát hiện ra tài khoản này lại là một tài khoản vừa mới đăng ký, cô không dám nhìn lung tung, sợ nhìn phải mấy thứ không nên xem trong điện thoại anh, vì vậy tìm kiếm tên Facebook của mình, kết bạn xong rồi lập tức trả điện thoại cho Hàn Đông.

“Tổng giám đốc Hàn, được rồi.”

“Ừ.” Hàn Đông gật đầu, cất điện thoại lại.

“Vậy... Tôi đi đây, hôm nay cảm ơn.” Lúc này Thẩm Cửu mới có thể đi được.

Chờ đến khi Thẩm Cửu đi rồi, Tô Cửu nhìn chằm chằm Hàn Đông một lúc lâu, muốn nói gì đó nhưng rồi cuối cùng vẫn không hỏi.

“Có thắc mắc gì?” Hàn Đông nhìn cô ấy.

Tô Cửu lấy lại tinh thần, ho nhẹ hỏi: “Tổng giám đốc Hàn, anh biết xài Facebook không?”

Hàn Đông khựng lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Đang học.”

Tô Cửu: “... Có cần tôi chỉ anh không?”

“Không cần, cơ bản tôi biết dùng rồi.”

Hàn Đông nói xong thì không để ý đến Tô Cửu nữa, ngả ra sau nhắm mắt dưỡng thần, Tô Cửu cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng trong lòng cô vẫn rất thắc mắc, thái độ của Hàn Đông đối với Thẩm Cửu quá kỳ lạ, ánh mắt của anh cứ luôn quanh quẩn bên người của Thẩm Cửu, nhưng ánh mắt khi anh nhìn về phía Thẩm Cửu lại không hề có chút tình yêu nam nữ gì cả, cô cũng không hiểu được rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Lại mấy ngày trôi qua, Thẩm Cửu càng lúc càng quen với việc quản lý trung tâm thương mại, mà hoạt động kỷ niệm ngày thành lập công ty hàng năm của Dạ thị cũng sắp diễn ra, nhân viên trong công ty đã bắt đầu chuẩn bị, bộ phận của cô đương nhiên cũng phải giúp đỡ.

Có rất nhiều công việc vất vả trong hiện trường này đều sẽ chọn mấy người trong mỗi bộ phận như cô giúp đỡ.

Vì lúc trước Thẩm Cửu từng đắc tội với Hứa La, cho nên cô đương nhiên cũng có trong danh sách, còn có cả Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ.

Lúc đến hiện trường, nhân viên công tác bảo các cô đi bơm bong bóng, tuy ba người bọn họ cùng một bộ phận, nhưng Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ lại tụ lại với nhau, cho Thẩm Cửu ra rìa.

“Hứa La này cũng thật là, sao anh ta không chịu nể mặt chị Tư Dung quan tâm bọn mình một chút chứ? Không ngờ lại gọi bọn mình đến nơi này làm mấy việc năng nhọc cực khổ này, rốt cuộc anh ta nghĩ gì vậy chứ?”

Triệu Mẫn Lệ vừa bơm bong bóng, vừa bực bội oán giận.

Cao Vi mím môi, liếc nhìn Thẩm Cửu đang ngồi cách đó không xa. Cô ngồi một mình, mà hai người bọn họ lại ngồi cùng nhau.

Nghĩ đến đây, Cao Vi cong môi nói: “Có lẽ, nói không chừng Hứa La cố ý đó.”

“Cố ý thật sao? Cái tên đang ghét này!” Triệu Mẫn Lệ tức giận đùng đùng đạp một phát, nhưng mà bong bóng đã bơm lên xong, đạp một phát thì bay ra ngoài, cũng chẳng phát tiết được gì cả.

Cao Vi lại lạnh lùng cười nói: “Cô tức giận làm gì chứ? Không phải chúng ta ngồi cùng nhau sao?”

“Ngồi cùng nhau thì thế nào chứ? Lại bảo chúng ta đến làm mấy chuyện chẳng có chút ý nghĩa nào thế này, tức chết tôi mà, tên Hứa La này điên thật rồi, sau khi về tôi phải mách với chị Tư Dung mới được.”

“Triệu Mẫn Lệ, đầu của cô mọc dưới chân à, cô không nghe tôi nói gì sao? Hứa La cố ý sắp xếp Thẩm Cửu đến đây, lại sắp chúng ta đến đây cùng, là đang cố ý muốn cho hai chúng ta cùng nhau... chỉnh cô ta đó.”

Triệu Mẫn Lệ: “Hả?”

“Hả cái gì? Cô ngốc thế, chuyện này cũng nghĩ không ra? Hứa La nghe chị Tư Dung nói nên mới cố ý tạo cơ hội cho chúng ta đó.”

Nghe Cao Vi giải thích xong, cuối cùng Triệu Mẫn Lệ cũng lấy lại tinh thần: “Thì ra là thế, vậy chúng ta mượn cơ hội này chỉnh cô ta sao?”

“Đừng có vội, còn nửa tháng nữa mới đến hoạt động kỷ niệm ngày thành lập công ty hàng năm, chúng ta phải cho cô ta một vố lớn, để cô ta biết... hai chúng ta cũng không dễ chọc.”

Triệu Mẫn Lệ vừa nghe thấy có thể trả thù Thẩm Cửu, trong lòng cực kỳ hưng phấn, vì vậy Cao Vi nói gì là nghe ngay.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy mà đã hết một tuần.

Bởi vì đến phụ đỡ, hàng ngày không chỉ phải giúp việc nặng nhọc, có lúc còn phải ra ngoài phơi nắng, hai người Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ đã đen đi nhiều, còn Thẩm Cửu lại cứ phơi mãi nhưng không đen, làn da trắng nõn mê người làm vô số người hâm mộ.

Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ cũng ghen tỵ muốn chết.

Mà Hứa La so sánh ba người với nhau, lại cảm thấy Thẩm Cửu đúng là báu vật, lại càng có ý đồ xấu với cô hơn.

Vì thế anh ta mượn cớ đốc thúc mà đi vào gọi Thẩm Cửu ra.



“Tiểu Thẩm à, dạo gần đây có mệt lắm không?”

Thẩm Cửu vô cùng lạnh nhạt: “Cũng ổn.”

Hứa La bước lên, định vươn tay vỗ vai cô, nhưng mà tay còn chưa kịp đụng tới, Thẩm Cửu đã lui ra sau: “Quản lý, anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì, chỉ là muốn đến xem cô có mệt lắm không, nếu mệt quá thì cô có thể năn nỉ tôi, quản lý... có thể điều cô đi.”

Thẩm Cửu: “... Không cần, tôi ở đây cũng tốt lắm.”

Thì ra anh ta còn chưa chịu bỏ cuộc.

Hứa La ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Tiểu Thẩm à, tôi từng gặp rất nhiều cô gái cứng đầu giống cô rồi, nhưng mà cũng chỉ ở giai đoạn đầu thôi, chút vất vả nhỏ này có lẽ cô không cảm thấy gì, nhưng tương lai thì sao? Nếu như ngày nào cũng vất vả như vậy, có lẽ còn vất vả gấp mươi gấp trăm lần như vậy, đến lúc đó cô còn chịu được không? Người biết điều mới là người giỏi, thay vì sau này cô đau khổ hối hận thì không bằng... bây giờ cô theo tôi đi.”

“Quản lý Hứa đùa rồi, người luôn hướng đến chỗ cao, tuy tôi bị giáng chức, nhưng... trong lòng tôi vẫn luôn hướng đến những vị trí cao, nhưng với anh... tôi thật sự không có chút hứng thú nào.”

Hứa La lập tức biến sắc, tức giận chỉ thẳng vào cô: “Không lẽ cô tưởng cô còn có thể quay về vị trí cao kia sao? Dựa vào cô à?”
CHƯƠNG 171: VÌ SAO LẠI TRÁNH TÔI?

“Đúng vậy, chỉ dựa vào tôi.” Thẩm Cửu mím môi, nhìn Hứa La bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cho dù tương lai tôi có đau khổ hay gì thì cũng chẳng liên quan đến quản lý. Hy vọng sau này quản lý đừng quấn lấy tôi nữa, trong công ty chúng ta đã có quy định rất rõ ràng, các nhân viên trong công ty không thể yêu đương, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như quản lý đã kết hôn rồi đúng không? Một người đàn ông đã kết hôn như anh lại còn đi quấy rầy một người còn độc thân như tôi, tôi có thể báo cho cấp trên, đến lúc đó...”

Ánh mắt Hứa La dần trở nên độc ác hơn.

“Không ngờ cô lại cũng mau mồm mau miệng thế, cô có nghĩ đến bây giờ cô đang ở địa bàn của ai không? Cô dám ăn nói với tôi như thế, cô không sợ tôi lập tức đuổi cô ra khỏi Dạ thị sao?”

“Từ khi nào mà quản lý Hứa có quyền lực lớn như vậy, còn có thể tùy ý đuổi nhân viên khỏi Dạ thị?”

Thẩm Cửu chưa kịp nói gì, một giọng nam lạnh nhạt đã vang lên.

Thẩm Cửu nghe giọng nói rất quen, không chờ cô phản ứng, Hứa La đã hoảng loạn kêu lên: “Phó tổng giám đốc Dạ, sao anh lại đến đây?”

Dạ Y Viễn?

Nghe thấy tên này, Thẩm Cửu chỉ cảm thấy sau lưng co rụt lại, theo bản năng muốn trốn anh.

Dạo gần đây cô vẫn luôn trốn Dạ Y Viễn, ở công ty khi nhìn thấy anh đã trốn xa, lúc quay về nhà họ Dạ thỉnh thoảng cũng nhìn thấy anh, cô cũng giả vờ như không nhìn thấy anh quay đầu đi mất.

Bây giờ anh lại đến hiện trường...

“Hứa La, ai cho anh có quyền tự ý giảm biên chế thế?”

Tuy Dạ Y Viễn là phó tổng giám đốc, bình thường lại rất hòa nhã với nhân viên, nhưng nếu anh muốn tính toán, khí thế lạnh lùng của con cháu Dạ thị cũng không phải nói chơi.

Hứa La sợ hãi khom lưng, run rẩy nói: “Phó tổng giám đốc Dạ... Tôi, tôi chỉ là thấy cô gái này lười biếng, tức giận quá nên mới dọa cô ta vài câu thôi, cũng không hề có ý định giảm biên chế thật.”

“Vậy sao?” Dạ Y Viễn yên lặng nhìn anh: “Là cô ta lười biếng, hay là anh dụ dỗ cô ta không được nên mới đe dọa?”

Hứa La đổ mồ hôi lạnh đầy trán, xấu hổ cười nói: “Phó tổng giám đốc Dạ nói đùa rồi, sao tôi có thể dụ dỗ cô ấy chứ?”

“Anh tưởng tôi không nghe được cuộc nói chuyện của hai người khi nãy sao?”

Lúc này Hứa La đã không nói được câu gì nữa, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất: “Phó tổng giám đốc Dạ, tôi chỉ đột nhiên bị ám, xin anh tha cho tôi lần này.”

Dạ Y Viễn cũng không nói nhiều với anh ta, chỉ lạnh lùng cảnh cáo: “Anh nghe rõ cho tôi, cho dù cô ấy bị giáng chức xuống bộ phận của anh, nhưng cô ấy cũng không phải là người anh có thể đụng đến, hiểu chưa?”

“Tôi hiểu rồi...” Hứa La gật đầu thật mạnh.

“Cút đi.” Lần đầu tiên Dạ Y Viễn nói ra một câu thô tục, Thẩm Cửu nghe thấy mà cũng sững sờ, sau đó kinh ngạc nhìn sườn mặt của anh.

Ánh mắt luôn dịu dàng bây giờ đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhìn khác hẳn với ngày thường, hoàn toàn giống như một người khác.

Cho nên cái câu người có hai mặt là đúng sao? Bình thường Dạ Y Viễn đối xử với mọi người rất dịu dàng, nhưng thật ra không ngờ anh cũng có một mặt lạnh lùng độc ác quyết đoán đến như thế.

Cô đang suy nghĩ, Dạ Y Viễn đã nghiêng người bước đến, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Cửu.

Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, Thẩm Cửu nghĩ đến gì đó, đột nhiên quay lưng định bỏ chạy.

Không ngờ Dạ Y Viễn bước vài bước đuổi kịp cô, cản cô lại.

“Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì mà giờ em nhìn thấy tôi lại bỏ chạy?”

Thẩm Cửu: “...”

Cô không nói chuyện, im lặng một lúc rồi bước sang phải, Dạ Y Viễn giống như là đang đấu với cô, anh cũng bước sang phải, Thẩm Cửu bước sang trái, Dạ Y Viễn cũng bước sang trái, cuối cùng Thẩm Cửu thật sự mất kiên nhẫn, định quay lưng bỏ chạy.

Nhưng lại bị Dạ Y Viễn nắm chặt tay, không chạy đi được.

“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu sốt ruột muốn vùng tay anh ra, chỗ này người không nhiều nhưng cũng chẳng ít, hơn nữa có rất nhiều nhân viên trong công ty, nếu để mọi người nhìn thấy cảnh cô lôi lôi kéo kéo với Dạ Y Viễn, chắc chắn lại bị nói bóng nói gió nữa.

Nếu mấy tin đồn nhảm này lại bị truyền đến tai Dạ Âu Thần thì...

“Trừ khi nào em nói cho tôi biết vì sao lại trốn tôi, tôi mới suy xét xem có nên thả em ra hay không.”

Khác hẳn với Thẩm Cửu đang sốt ruột, giọng nói và giọng điệu của Dạ Y Viễn lại vô cùng bình tĩnh, giống như hoàn toàn không quan tâm đến việc bị người khác nhìn thấy cảnh này.

Vì sao lại trốn anh? Thẩm Cửu không biết nên nói với anh như thế nào, bây giờ cô cũng không muốn đối mặt với anh, cô không thể nào chấp nhận nổi việc đêm đó người xa lạ “muốn” cô chính là Dạ Y Viễn!

“Thả tôi ra.” Thẩm Cửu còn đang giãy dụa, giống như không nghe thấy câu hỏi của Dạ Y Viễn vậy.

Tay Dạ Y Viễn giống như một dây xích nặng, khóa chặt cô lại.

“Không lẽ là vì tôi cho mẹ em chín trăm triệu sao? Em cảm thấy em thiếu nợ tôi? Cho nên mới trốn tôi?”

Thẩm Cửu không nói tiếng nào, vẫn tiếp tục giãy dụa.

“Nếu là vì chuyện này thì em cũng không cần trốn tôi, bởi vì tôi chưa có sự đồng ý của em đã tự bỏ ra số tiền này, nó không có liên quan gì đến em cả, em cũng không cần áp lực, tôi cũng không bắt em trả.”

Nghe đến đây, cuối cùng cảm xúc của Thẩm Cửu cũng hơi dao động, cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm người trước mặt.

“Anh tưởng đây là nguyên nhân chính sao? Dạ Y Viễn, anh buông tôi ra ngay.”

Dạ Y Viễn nheo mắt lại, nhìn thấy dưới đáy đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô phủ đầy rối rắm và mê man, cảm thấy rất khó hiểu.

“Vậy nguyên nhân chính là gì? Nói cho tôi biết!”

Anh nắm chặt cổ tay cô, dùng sức mạnh hơn.

Thẩm Cửu nhíu mày: “Đau.”

Dạ Y Viễn lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông tay cô ra: “Xin lỗi, lúc nãy tôi gấp quá, tay em có làm sao không?”

Thẩm Cửu đúng lúc hất tay anh ra, lui ra sau vài bước: “Tay tôi không sao cả, nhưng tôi còn bận nhiều chuyện lắm, tôi đi trước đây.”

Nói xong Thẩm Cửu lập tức quay người chạy mất, Dạ Y Viễn định đuổi theo, rồi lại ngừng bước, nhìn bóng lưng cô mà ngẩn người.

Cao Vi đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì nắm chặt tay lại, mặt mày giận dữ.

Triệu Mẫn Lệ nhìn cô, dặm mắm thêm muối: “Cái cô họ Thẩm kia quá đáng thật, cô ta tưởng mình là ai chứ? Lại còn dám khó chịu với phó tổng giám đốc Dạ nữa, phó tổng giám đốc Dạ... lại còn không tức giận! Cao Vi, họ Thẩm này quá đáng thật!”

Cao Vi thích Dạ Y Viễn.



Đây là chuyện mà rất nhiều người biết.

Không chỉ riêng Cao Vi, trong công ty có rất nhiều người yêu thầm Dạ Y Viễn, dù sao anh luôn đối xử dịu dàng với người khác, lại còn là phó tổng giám đốc của Dạ thị, lại đẹp trai, ai mà không thích chứ?

Bao gồm cả Cao Vi, đã thích Dạ Y Viễn rất lâu, nhưng Dạ Y Viễn đã từng nói chuyện với cô ta rồi, nhưng chưa từng thật sự chú ý đến cô ta.

Bây giờ nhìn thấy Dạ Y Viễn quan tâm đến Thẩm Cửu như thế, Cao Vi cảm thấy vô cùng ghen tỵ.

“Cao Vi, cô đừng có giận, phó tổng giám đốc Dạ chắc chắn sẽ không thích loại phụ nữ đó, chắc chắn chỉ tìm cô ta để nói về chuyện công việc mà thôi.”

Cao Vi cắn chặt môi: “Xùy, cô ta là cái thá gì chứ, cô ta như thế, sao phó tổng giám đốc Dạ có thể thích cô ta được.”

“Cô ta đang muốn quyến rũ phó tổng giám đốc Dạ, đồ đàn bà đê tiện, đã bị giáng chức rồi mà còn chưa chịu chết tâm, tôi nhất định phải cho cô ta đẹp mặt!”

Tối hôm nay, sau khi mọi người làm xong công việc định ra về, Cao Vi đột nhiên gọi Thẩm Cửu lại.

“Người mới, tôi có vài câu muốn nói với cô!”
CHƯƠNG 172: CÔ LÀ CÁI THÁ GÌ CHỨ?

Thẩm Cửu liếc nhìn cô ta, không đồng ý.

“Cô có nghe thấy không? Tôi đang nói chuyện với cô đó.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu bình tĩnh cười nói: “Cô rống lớn như vậy, cô nghĩ người khác không nghe thấy sao?”

Cao Vi tức giận nhìn: “Vậy sao cô còn không trả lời.”

“Không phải cô định nói gì sao? Nói nhanh lên, tôi còn tan ca nữa.”

Cao Vi tức muốn chết, thật sự muốn qua đó xé xác cô, nhưng mà nhớ đến kế hoạch của cô ta, đành phải nhịn.

“Mấy chuyện chúng tôi từng làm lúc trước đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cô.”

Thẩm Cửu dừng một chút, nhịn không được nhướn mày nhìn cô ta. Chỉ thấy mặt mày Cao Vi đầy vẻ ác độc, vẻ tức giận trong mắt nhiều đến mức hận không thể xông lên đánh cô, cô cong môi: “Cô Cao mang theo nỗi ác độc hận thù để xin lỗi tôi, trước khi cô nói ra những lời đó, tôi còn tưởng là tôi và cô có thù hận gì sâu đậm lắm.”

“Cô!”

“Nói thật đi, tôi không quan tâm cô có mục đích gì, nhưng mà chúng ta đều là nhân viên bình thường, ra tay với tôi thì cô cũng chẳng được lợi gì. Còn chuyện xin lỗi gì đó, nếu đã không hợp thì nói nửa câu cũng thấy nhiều, tôi không muốn tiếp chuyện với cô.”

Nói xong, Thẩm Cửu lập tức quay người đi mất.

Chờ cô đi rồi, Triệu Mẫn Lệ nhanh chóng từ trong góc tối chạy ra: “Cao Vi cô đừng giận, cô ta là cái thá gì chứ, lại còn dám không nhận lời xin lỗi của cô, cô yên tâm đi, cho dù cô ta không tin chúng ta thì chúng ta cũng có cách chơi chết cô ta.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ mới chớp mắt đã đã đến ngày cuối cùng trước khi diễn ra hoạt động kỷ niệm ngày thành lập công ty hàng năm rồi.

Hàn Mai Linh đến tìm Thẩm Cửu.

“Nghe nói công ty của cậu sắp tổ chức bữa tiệc cuối năm, đến lúc đó tớ... có thể lấy thân phận người nhà của cậu đến tham dự không?”

Thẩm Cửu: “...Tớ cũng chưa nghe nói đến chuyện này, nhưng nếu cậu muốn tham dự thì tớ có thể đi hỏi thử xem chuyện này có được không.”

Hàn Mai Linh ôm cô hôn nhẹ: “Cửu Cửu, cậu thật tốt quá.”

Thẩm Cửu cũng cười: “Cậu thích là được rồi.”

Sau đó cô hơi khựng lại, nhớ đến anh trai Hàn Đông của Hàn Mai Linh.

Từ lúc hai người kết bạn Facebook với nhau đến tận bây giờ cũng chưa nói gì, rất xấu hổ, cô đang do dự nghĩ xem có nên nói chuyện này cho Mai Linh nghe hay không, Mai Linh đã kéo cô đi chọn lễ phục.

Thật ra tối hôm đó Thẩm Cửu chỉ định mặc một bộ quần áo bình thường đến tham dự là được rồi, giấu bản thân trong đám đông.

Cô có quá nhiều kẻ thù trong công ty, hôm bữa tiệc tối hôm đó nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.

Ai ngờ Hàn Mai Linh lại chọn cho cô một bộ lễ phục màu đỏ.

“Bộ này hình như hơi chói? Không được đâu.” Thẩm Cửu lập tức từ chối.

Hàn Mai Linh lập tức ôm eo cô, nhẹ nhàng nói: “Cậu sợ gì chứ? Cậu chính là mợ Dạ mà, cho dù tối hôm đó cậu nổi bật trong bữa tiệc thì sao chứ, thân phận của cậu còn sợ không gánh nổi vinh quang đó sao?”

“Nhưng mà... thật sự không được.”

Người trong công ty cũng không biết cô là vợ của Dạ Âu Thần.

Hơn nữa cô và Dạ Âu Thần sẽ ly hôn, cô cũng không tính là vợ của Dạ Âu Thần.

“Không sao đâu, nếu cậu lo lắng về giá tiền, cái áo này đương nhiên là tớ tặng cậu rồi.” Hàn Mai Linh đẩy cô vào phòng thử đồ, nhất quyết bắt cô mặc thử.

Thẩm Cửu cầm chiếc váy đỏ đứng trong phòng thử đồ, rơi vào đường cùng đành phải mặc thử, phòng thử đồ không có gương, Thẩm Cửu mặc xong cứ có cảm giác cái váy này quá hở, cô đứng trong phòng thử đồ xoắn xuýt một lúc lâu, Hàn Mai Linh đứng ngoài giục.

“Sao rồi Cửu Cửu, cậu ra đây cho tớ xem với.”

“Mai Linh, cái này...”

Thẩm Cửu mở hé của phòng thử đồ, Hàn Mai Linh lập tức chen chân vào, thấy cô thì lập tức sững sờ.

Chiếc váy đỏ tươi càng tôn lên làn da trắng nõn làm cô càng tươi đẹp động lòng người hơn, hơn nữa chiếc váy cắt cổ V sâu, phô ra nét đẹp mềm mại của cô, hơn nữa ánh mắt của cô vừa sáng vừa lạnh lùng, cô như thế này trông vừa xinh đẹp vừa đặc biệt.

Càng làm cho Hàn Mai Linh nhớ đến tấm ảnh chụp của một người phụ nữ ở nhà họ Hàn.

Cũng chính là mợ chủ của nhà họ Hàn trước kia, bà Hàn.

Ánh mắt Hàn Mai Linh đột nhiên hơi hoảng loạn, nếu để cô mặc chiếc váy này xuất hiện trong bữa tiệc, vậy...

“Mai Linh, cậu làm sao thế?” Câu hỏi của Thẩm Cửu làm Hàn Mai Linh lấy lại tinh thần, khi chạm phải ánh mắt của Thẩm Cửu, cô có hơi hoảng loạn lắc đầu nói: “Không, không có gì, vì cậu mặc bộ này đẹp quá, làm tớ kinh ngạc ngây người luôn.”

Thẩm Cửu cúi đầu xấu hổ duỗi tay che cổ áo lại: “Tớ cảm thấy cái váy này hở hang quá, hay là thử bộ khác được không?”

“Thử gì nữa, bộ này đẹp mà.” Hàn Mai Linh xoay người đi ra ngoài: “Tớ đi thanh toán.”

Thẩm Cửu định giữ cô bạn lại, nhưng Hàn Mai Linh đi nhanh quá.

Chờ Thẩm Cửu thay quần áo xong, cô ấy đã mua xong hai bộ váy rồi.

“Cửu Cửu, tớ gói váy lại rồi, đi thôi.”

Thẩm Cửu chần chừ nhìn thoáng qua nhân viên bán hàng, cuối cùng chỉ đành đi theo cô ấy.

Sau khi lên xe, Hàn Mai Linh nói thẳng: “Để đề phòng cậu lén đi đổi bộ khác, cho nên tớ quyết định sẽ giữ bộ váy này, trưa mai tớ đến đón cậu, đến lúc đó lại mang váy đến cho cậu ha.”

Thẩm Cửu: “Mai Linh...”

“Được rồi~ Tớ chở cậu đến trước cửa nhà.”

Hàn Mai Linh đưa cô đến trước cửa nhà họ Dạ, vừa lúc đụng trúng Dạ Âu Thần vừa mới từ công ty về.

Hàn Mai Linh vừa nhìn thấy Dạ Âu Thần, mắt lập tức sáng lên, sau đó phất tay về phía anh: “Anh Dạ!”

Dạ Âu Thần nhìn thẳng, đột nhiên nhớ đến gì đó, anh hơi khựng lại.

Sau đó anh ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua Thẩm Cửu dừng trên mặt Hàn Mai Linh, gật đầu.

Nụ cười trên mặt Hàn Mai Linh cứng đờ lại một lúc, rồi lại càng tươi tắn hơn nữa.

“Anh Dạ, em đưa Cửu Cửu về.”

“Ừ.” Dạ Âu Thần ừ một tiếng, coi như trả lời.

Sau đó anh hơi giật giật mắt, đột nhiên nói: “Trễ quá rồi, tôi bảo Lang An đưa cô về.”

“Hả? Không cần! Em tự lái xe về là được rồi.” Được anh quan tâm như thế, Hàn Mai Linh cảm thấy vừa vui vừa lo.

Lang An nghe lệnh của Dạ Âu Thần, chỉ đành bước lên nói: “Cô Hàn, tôi đưa cô về.”

Lúc này Hàn Mai Linh mới đưa chìa khóa cho anh: “Vậy làm phiền trợ lý Lang rồi.”

“Không sao, cô Hàn đưa mợ hai của bọn tôi về, tôi là trợ lý của anh Dạ, đương nhiên phải đưa cô về rồi.” Lang An cười tủm tỉm nhận chìa khóa rồi nói.



Câu nói này làm Hàn Mai Linh thay đổi sắc mặt.

“Đi thôi cô Hàn.”

Sau khi Lang An đưa Hàn Mai Linh đi rồi, Thẩm Cửu đứng tại chỗ nhìn chiếc xe đã đi xa ngẩn người, đằng sau lại truyền tiếng xe lăn di chuyển, quay đầu lại phát hiện Dạ Âu Thần đã tự đẩy xe lăn vào nhà.

Cô nghĩ đến gì đó, nhanh chân đuổi theo.

“Đang yên đang lành sao anh lại bảo Lang An đưa Mai Linh về chứ? Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”

Dạ Âu Thần không nói tiếng nào mà tiếp tục đi về phía trước, giống như không nghe thấy lời cô nói.

Thẩm Cửu sốt ruột, cắn môi đi theo anh: “Anh nói chuyện đi chứ, rốt cuộc anh muốn làm gì Mai Linh?”

Bình thường làm gì thấy anh quan tâm chăm sóc người khác chứ, hôm nay lại đột nhiên bảo Lang An đưa Hàn Mai Linh về.

Thẩm Cửu nhất chân chặn trước mặt Dạ Âu Thần.

“Có phải anh cố ý chọc giận tôi không? Bởi vì tôi không muốn anh tiếp xúc quá nhiều với Mai Linh, nên anh mới cố ý bảo Lang An đưa cô ấy về trước mặt tôi, Dạ Âu Thần, có phải anh có ý này hay không?”
CHƯƠNG 173: HAI NGƯỜI KHÔNG NGỦ CÙNG NHAU SAO?

Dạ Âu Thần ngừng lại, anh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của Thẩm Cửu.

Anh giễu cợt nhìn Thẩm Cửu, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng đầy vẻ khinh thường.

“Cố ý? Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, cô đánh giá bản thân quá cao rồi đó.”

Thẩm Cửu sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi: “Chuyện tôi nói có phải là thật hay không thì anh là người hiểu rõ nhất.”

Mặt Dạ Âu Thần vô cùng lạnh lùng: “Biến đi.”

Thẩm Cửu: “...”

Nhịn, Thẩm Cửu không lùi bước mà lại xoay người quăng anh ở phía sau.

Trước khi anh đi đến đã đóng cửa thang máy lại, tức giận nghĩ thầm trong lòng, cứ để anh ở dưới chờ thêm lần nữa.

Khốn kiếp!

Thẩm Cửu quay về phòng rồi lập tức đi tắm, tắm rửa sạch sẽ xong chui vào chăn.

Mới vừa nằm xuống Tiểu Nhan đã gửi tin nhắn Facebook đến cho cô, hỏi cô đã ngủ chưa, đã chuẩn bị lễ phục cho ngày mai chưa, còn nói ngày mai đến đón cô đi trang điểm rồi đến nơi tổ chức luôn.

Thẩm Cửu nhớ đến cuộc hẹn của Hàn Mai Linh, vội hỏi Tiểu Nhan thử.

Sau khi biết được có thể dẫn người nhà theo, Thẩm Cửu cũng vui vẻ hơn.

Vì vậy Thẩm Cửu hẹn Tiểu Nhan ngày mai đi trang điểm cùng với Hàn Mai Linh, sau đó cùng đến nơi tổ chức hoạt động luôn.

Hẹn xong, lúc Thẩm Cửu đang định đi ngủ, lại thấy trong danh sách bạn bè có một tin nhắn mới, là một avatar rất lạ.

Cô mở tin nhắn ra.

“Đã chuẩn bị lễ phục cho ngày mai chưa?”

Thẩm Cửu nhìn thấy tin nhắn này thì cảm thấy rất khó hiều, hình như cô không quen người này thì phải? Vì vậy Thẩm Cửu định lơ người này đi, vừa định thoát ra, trong đầu đột nhiên nhớ đến Hàn Đông lúc trước từng lập tài khoản kết bạn với của cô.

Vừa click vào xem thử, phát hiện trang cá nhân của người này trống rỗng, tên tài khoản là một chuỗi tiếng Anh.

Thẩm Cửu im lặng một lúc rồi nhắn lại một câu: “Tổng giám đốc Hàn?”

Một lúc lâu sau cũng không hề có câu trả lời, sau một lúc thì bên kia lại gửi sang một tin nhắn.

“Tôi đã bảo Tô Cửu chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục, ngày mai sẽ bảo cô ta mang đến cho cô.”

Thẩm Cửu: “...”

Hàn Đông bảo Tô Cửu đưa lễ phục cho cô? Có phải cô nhìn nhầm rồi không?

“Xin hỏi anh... Thật sự là tổng giám đốc Hàn sao?”

Đối phương không hề trả lời, Thẩm Cửu lại nhắn thêm hai tin nữa nhưng cũng không nhận được câu trả lời, cô chỉ đành bỏ cuộc.

Trước khi Dạ Âu Thần vào phòng tắm đã thấy cô ôm điện thoại, sau khi ra ngoài vẫn thấy cô còn ôm điện thoại, lại còn nhìn chằm chằm nó ngẩn ngơ, trong đôi mắt sắc bén lộ ra vẻ lạnh như băng, tỏa mạnh ra ngoài.

Thẩm Cửu đang nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy áp khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo.

Cô quay sang hướng đang tỏa ra khí lạnh, thấy Dạ Âu Thần đang lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nhớ đến lúc nãy cô còn đang trò chuyện với Hàn Đông, lại bị anh dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, cô lập tức cảm thấy chột dạ.

Thẩm Cửu thu mắt lại, sau đó tắt màn hình điện thoại, đắp chăn xoay người đưa lưng về phía Dạ Âu Thần nhắm mắt lại.

Chỉ trò chuyện một chút mà đã mặt mày hầm hầm nhìn cô, đúng là quá chuyên chế độc đoán.

Người đàn ông này đúng là quá nóng nảy.

Thẩm Cửu cầm điện thoại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Thẩm Cửu còn đang trong giấc mơ, Hàn Mai Linh lại đã đến, Dạ Âu Thần bảo cô vào phòng, đào Thẩm Cửu từ trong ổ chăn ra.

“Giờ nào rồi mà cậu còn ngủ nữa hả?”

Thấy Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu còn tưởng cô thất ảo giác: “Mai Linh, sao cậu lại ở đây?”

“Đương nhiên là tớ đến gọi cậu dậy rồi!” Hàn Mai Linh duỗi một ngón tay chọc mạnh lên đầu cô: “Cậu ngủ như một con lợn chết.”

Thẩm Cửu nhìn xung quanh, thấy nơi này là phòng của cô, mà cô đang ngồi dưới đất.

“Sao cậu lại...”

“Hôm nay tớ rảnh rỗi nên đến đây sớm, ông nội Dạ bảo tớ đi lên, anh Dạ cũng cho phép tớ vào.”

Dạ Âu Thần cũng cho phép? Thẩm Cửu nhìn xung quanh tìm bóng dáng của Dạ Âu Thần.

“Đừng tìm, anh ấy không có trong phòng.”

Nghe vậy, cuối cùng Thẩm Cửu cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi dậy, lúc chuẩn bị thay quần áo lại thấy Hàn Mai Linh thần bí thò lại gần hỏi: “Cậu và Dạ Âu Thần... không ngủ chung giường hả?”

Thẩm Cửu khựng lại, lắc đầu.

“Tớ cũng không ngờ là quan hệ giữa hai người bọn cậu lại tệ đến nông nỗi này đó.” Lời Hàn Mai Linh nói nghe như đang tiếc nuối, nhưng giọng nói của cô lại rất nhẹ nhàng.

“Đúng đó, cũng đâu phải vợ chồng thật sự, quan hệ đương nhiên rất tệ rồi.”

Giọng điệu của Thẩm Cửu có chút tự giễu: “Anh ấy có thể cho tớ một chỗ ngủ cũng đã tốt lắm rồi.”

Giống như khi mới bắt đầu cô chỉ có thể ngồi ở bên ngoài.

Hàn Mai Linh đang cảm thấy rất vui vẻ vì tình cảm của hai người bọn họ lại tệ đến thế, dù sao thì tình cảm của Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần càng tệ thì cô cũng không cần phải chia rẽ hai người, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Cửu tự giễu buồn bã thế này, cô lại cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh hơi giật giật khóe môi, đột nhiên cảm thấy bản thân thật xấu xa.

“Cửu Cửu... Cậu sống ở nhà họ Dạ vất vả như vậy, hay là...

Thẩm Cửu cầm quần áo đứng dậy: “Cậu chờ tớ một lát, tớ đi thay quần áo rồi đi ăn sáng cùng cậu.

Thẩm Cửu bước thẳng vào phòng tắm, Hàn Mai Linh thấy cửa phòng tắm đóng chặt lại, lập tức đứng dậy quan sát khắp nơi, cuối cùng lại tò mò mở cửa tủ quần áo ra, thấy mấy bộ đồ vest của Dạ Âu Thần đang treo trong đó thì không đi được nữa.

Mấy thứ này đều là đồ của Dạ Âu Thần...

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mấy bộ đồ vest áo sơ mi này từng dính lên người Dạ Âu Thần, Hàn Mai Linh lập tức nhịn không nổi vươn tay chạm vào mấy bộ đồ vest và áo sơ mi đó, ngón tay sờ qua từng món từng món một, cuối cùng dừng lại trên một áo vest.

Khi cô nhìn thấy cúc áo trên áo vest kia, cảm thấy hơi quen quen.

Ngay sau đó, Hàn Mai Linh đột nhiên nhớ đến gì đó, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm áo vest kia, cái cúc áo màu vàng kia không phải là cái lần trước Thẩm Cửu tặng cô sao?

Không ngờ áo vest bị mất cúc kia lại được cất giữ ở nơi này.

Nếu bị Thẩm Cửu nhìn thấy...

Không được!



Mặt Hàn Mai Linh lập tức trắng bệch, nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, cô vội vã đưa tay lấy áo vest xuống, sau đó gấp lại nhét vào trong ngăn kéo.

Lúc Hàn Mai Linh đóng cửa tủ lại, Thẩm Cửu cũng vừa bước ra khỏi phòng tắm: “Mai Linh, cậu đứng đó làm gì thế?”

Nghe vậy, Hàn Mai Linh hít sâu, ngoái đầu lại nhìn Thẩm Cửu: “Lúc nãy thấy quần áo trong tủ của cậu khá đẹp nên muốn đến xem thử, không ngờ hai người còn dùng chung một tủ quần áo. Hơn nữa mấy bộ quần áo này cũng không rẻ đúng không? Dạ Âu Thần mua cho cậu sao?”

Nhắc đến mấy bộ quần áo đó, Thẩm Cửu sửng sốt một lúc rồi gật đầu.

“Ừ, anh ấy cảm thấy mấy bộ lúc trước tớ mặc mất mặt.”

“Thì ra là vậy, vậy anh ấy... cũng đối xử không tệ với cậu, chỉ là... bắt cậu ngủ dưới đất thật sự rất quá đáng, không ga lăng chút nào cả.”

Ga lăng? Đối với Dạ Âu Thần mà nói, chắc là suốt đời này anh cũng không biết hai chữ ga lăng viết thế nào đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cười lạnh xoay người: “Chúng ta xuống lầu ăn sáng đi.”

“Được, được.” Hàn Mai Linh quay đầu nhìn thoáng qua ngăn tủ, trong lòng vẫn còn băn khoăn đến cái áo vest kia, cô phải... làm thế nào mới có thể mang cái áo vest kia đi được? Hoặc là... lấy cúc áo trên cái áo vest kia đi.

“Cửu Cửu, tự nhiên tớ thấy đau bụng quá, cậu xuống lầu chờ tớ, tớ đi tolet chút đã.”
CHƯƠNG 174: CHỦ ĐỘNG MỘT CHÚT

Thẩm Cửu cũng không hề nghi ngờ cô, gật đầu: “Được rồi, cậu đi vào phòng vệ sinh đi, tớ ở đây chờ cậu.”

Nghe vậy, Hàn Mai Linh nhanh chóng xua tay: “Không cần, cậu không cần chờ tớ đâu, cậu xuống lầu trước đi, tớ chỉ cần hai phút là xong.”

Thẩm Cửu: “... Vậy được rồi, tớ xuống dưới lầu chờ cậu.”

Nói xong Thẩm Cửu cầm điện thoại và túi xách của cô xuống lầu.

Chờ Thẩm Cửu đi rồi, cuối cùng Hàn Mai Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy nên mừng vì Thẩm Cửu là một người phụ nữ không có quá nhiều tâm tư, nên mới có thể bảo cô ấy đi dễ dàng như thế.

Bịch!

Đóng cửa lại cẩn thận, Hàn Mai Linh lại mở tủ ra lấy cái áo vest vừa nhét vào ngăn kéo ra, cắt luôn hai cái cúc áo còn lại ra, sau đó lại treo áo vest lại lần nữa.

Cô bỏ hai cái cúc áo vào túi xách của mình, đắc ý cong môi cười.

Lấy cúc áo đi rồi, vậy thì chắc sẽ không có chuyện ngoài ý muốn gì nữa đúng không? Cho dù đến lúc đó Thẩm Cửu mở tủ quần áo ra xem cũng sẽ không nhìn thấy cúc áo này, vậy thì sẽ không nghi ngờ nữa.

Nhưng mà... Hàn Mai Linh đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Còn có một cái cúc áo đang trong tay Thẩm Cửu, lần trước quá sơ suất, không nên trả cho cô ấy sớm như thế.

Xem ra trừ việc lấy được hai cái cúc áo này ra, cô còn phải nghĩ cách lấy lại cái cúc áo trong tay Thẩm Cửu nữa.

Lúc Thẩm Cửu xuống lầu một mình, lại phát hiện ra trên bàn ăn sáng ngày hôm nay rất đông vui, không chỉ có ông cụ Dạ, ngay cả hai anh em nhà họ Dạ cũng có mặt, lúc cô đi qua đó, công cụ Dạ và Dạ Y Viễn đều quay sang nhìn.

Ông cụ Dạ nhìn ra sau lưng cô: “Không phải con bé Mai Linh lên tìm cháu sao? Sao lại không xuống cùng?”

Nghe hỏi thế, Thẩm Cửu đi đến giải thích: “Ông à, Mai Linh xuống ngay thôi.”

“Ừ.”

Vừa nói xong, sau lưng đã có tiếng bước chân, Hàn Mai Linh tươi cười vui vẻ đi đến: “Xin lỗi ông cụ Dạ, hình như cháu hơi chậm, lúc nãy ở trên lầu không cẩn thận bị trẹo chân cho nên mới đi chậm một chút.”

Nghe vậy, ông cụ Dạ liếc nhìn Thẩm Cửu, hình như có hơi không vui.

“Thẩm Nhã, Mai Linh bị trẹo chân, sao cháu không biết đỡ người ta mà tự mình đi xuống trước như thế?”

“Ơ, cháu...” Thẩm Cửu không biết vì sao Hàn Mai Linh lại đổi một lý do khác, lập tức ngẩn ra, Hàn Mai Linh nắm tay cô, cười giải thích: “Ông à, không sao đâu ạ, cháu bảo cậu ấy xuống trước mà.”

“Được rồi, ngồi xuống ăn sáng đi. Mai Linh, chỗ này của cháu đó.” Ông cụ Dạ cố ý chỉ chỗ ngồi cạnh Dạ Y Viễn, Thẩm Cửu nhớ đến chuyện ông muốn làm mai hai người cho nhau, cũng không nói gì.

Lúc đầu Hàn Mai Linh sững sờ một lúc, lát sau thì cười cười ngồi xuống cạnh Dạ Y Viễn.

Lúc đầu Thẩm Cửu cũng đang định đi qua ngồi cùng, ai ngờ ông cụ lại mắng: “Thẩm Nhã, cháu ngồi cạnh Âu Thần đi.”

Thẩm Cửu: “...Vâng ạ.”

Cô không dám cãi lời của ông cụ Dạ, từ từ đi đến cạnh Dạ Âu Thần rồi ngồi xuống.

Hơi thở trên người Dạ Âu Thần rất lạnh, Thẩm Cửu ngồi xuống được một lúc đã thấy cổ lạnh căm.

Ông cụ Dạ rất thích Hàn Mai Linh, vẫn luôn trò chuyện cùng cô, mà Hàn Mai Linh cũng nói chuyện rất hợp ý ông, sau đó không ngờ ông cụ Dạ lại hỏi thẳng: “Mai Linh à, cháu thấy Y Viễn nhà chúng ta thế nào?”

Hàn Mai Linh: “...”

Thẩm Cửu: “...”

Thật sự là vậy à? Ông cụ Dạ vẫn muốn Dạ Y Viễn và Hàn Mai Linh yêu nhau.

Nếu Thẩm Cửu gả đến sống tốt, nếu Hàn Mai Linh thích, hai người cùng gả vào đây làm người thân cũng không tệ, nhưng mà cuộc hôn nhân của cô và Dạ Âu Thần sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc, mà tình hình của nhà họ Dạ, để Hàn Mai Linh gả vào đây cũng không phải là sự lựa chọn tốt nhất.

Hàn Mai Linh xấu hổ một lúc rồi mới cười nói: “Anh Dạ là tinh anh trong xã hội, vừa ga lăng lại biết săn sóc, anh tốt quá.”

Ông cụ Dạ nghe cảm thấy rất hài lòng, vuốt râu hỏi: “Vậy Mai Linh cảm thấy...”

“Ông nội.”

Dạ Y Viễn nãy giờ không nói gì đột nhiên mở miệng ngắt lời ông cụ, vẻ mặt anh vẫn dịu dàng như trước kia, nhưng đáy mắt đã không còn ý cười nữa.

“Công ty còn có việc phải xử lý, cháu đến công ty trước.”

Vẻ mặt ông cụ Dạ có hơi khó coi: “Còn chưa ăn sáng xong, sao bây giờ đã phải đến công ty rồi.”

Dạ Y Viễn cười nhạt: “Ông nội, công ty thật sự có chuyện rất quan trọng, ông cũng biết hôm nay là tiệc cuối năm mà, có rất nhiều chuyện phải làm, cháu đi trước, buổi tối nếu có thời gian thì cháu sẽ về ăn cơm với ông nội.”

Nói xong, Dạ Y Viễn cũng không thèm quan tâm ông cụ Dạ có đồng ý hay không, đã đứng dậy đi ra ngoài rồi.

“Cháu quay lại đây cho ông!” Ông cụ Dạ tức giận gọi anh, nhưng mà Dạ Y Viễn lại giống như không nghe thấy.

Mấy người còn lại đều ngại ngùng ngồi tại chỗ.

Thẩm Cửu cầm đũa, cảm thấy vô cùng ngại ngùng khó xử.

Cô không ngờ là Dạ Y Viễn cũng dám không nghe lời ông cụ Dạ một cách công khai như vậy, rõ ràng đã nói đến giây phút quan trọng nhất, chỉ cần người hiểu chuyện thì đều biết tiếp theo ông cụ sẽ nói gì...

Nhưng không ngờ anh lại bỏ đi.

Mà Dạ Âu Thần vẫn không xem ai ra gì như trước, giống như chuyện này không liên quan gì đến anh hết.

Ông cụ Dạ tức giận, hừ lạnh nói: “Có phải cháu ném hết tất cả công việc trong công ty cho Y Viễn làm hay không?”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần liếc nhìn ông.

“Còn cháu làm cái gì?”

Dạ Âu Thần hơi cong đôi môi mỏng, cười lạnh.

“Ông à, đừng nói là ông thật sự cho rằng cậu ta bỏ đi là vì bận chuyện công ty đó nhé?”

“Nếu không thì sao?” Ông cụ Dạ tức giận trợn trừng mắt, thật ra trong lòng ông cũng hiểu rất rõ, nhưng mà ông chỉ muốn trút giận lên Dạ Âu Thần mà thôi.

“Ha.” Dạ Âu Thần cũng lười tranh luận với ông, chỉ ném đôi đũa trong tay xuống: “Xem ra cháu không đến công ty thì sẽ có người ngứa mắt cháu.”

Nói xong anh cũng đẩy xe lăn, đi luôn.

Thẩm Cửu: “...”

Hàn Mai Linh sững sờ, sau đó đứng dậy: “Ông ơi, vậy bọn cháu cũng xin phép về trước.”

Nói xong lại nháy mắt ra hiệu với Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cũng ngại ngại đứng dậy: “Ông à, bọn cháu đến công ty.”

Cô đi ra ngoài cùng Hàn Mai Linh, Hàn Mai Linh khẽ huých Thẩm Cửu: “Cậu không đi đẩy giúp anh ấy sao?”

Thẩm Cửu mím môi lắc đầu: “Anh ấy không cần tớ đẩy giúp.”



“Cậu thật là... Người ta đang ngồi xe lăn, ít nhiều gì cũng giúp chút đi chứ.”

Nói xong Hàn Mai Linh chủ động đi lên phía trước, đẩy xe lăn của Dạ Âu Thần.

“Anh Dạ, tôi đẩy giúp anh.”

Giọng nói của cô rất mềm dịu, mềm mại như một đóa hoa vậy.

Dạ Âu Thần ngửi được mùi nước hoa trên người cô, nhíu mày lại, khóe mắt lại nhìn thấy Thẩm Cửu đang đi theo phía sau, đôi môi mỏng cong lên một độ cong vô cùng quyến rũ, sau đó gật đầu.

“Được, cảm ơn.”

Thẩm Cửu: “...”

Trong lòng thật hụt hẫng.

Cô cắn môi, đôi tay đang buông xuống nhịn không được nắm chặt góc áo.

Cũng không biết Mai Linh nghĩ thế nào mà cứ đi giúp anh, rõ ràng anh xấu xa như vậy, sao không biết tranh xa anh ra chứ?

Càng nghĩ, trong lòng Thẩm Cửu lại càng bực bội.

Thậm chí cô cũng không biết cô đang giận Dạ Âu Thần hay đang giận Hàn Mai Linh nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom