• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1299-1305


Chương 1299:

“Đối với một người phụ nữ thì việc lấy chồng là chuyện rất quan trọng. Kết hôn chính là cuộc đời thứ hai của người phụ nữ, nếu lấy phải người xấu thì tương đương với việc nhảy vào hố lửa. Vì lẽ đó Tiểu Nhan… mẹ nghĩ rằng con hãy tìm người nào đó biết yêu vợ, sẵn sàng bảo vệ vợ giống như tổng giám đốc Dạ thế này nhé.”

Tiểu Nhan không coi trọng những lời này, vì mọi người đều biết đạo lý này nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy.

Cô ấy không phải là Hàn Minh Thư và cô ấy chưa gặp Dạ Âu Thần thuộc về cô ấy.

Cô ấy chỉ là một Tiểu Nhan nhỏ bé đã yêu một người không thể yêu.

“Con có nghe mẹ nói gì với con không?”

“Con nghe rồi mẹ.”

“Sau đó, con nghĩ như thế nào?”

“Con có thể nghĩ gì? Mẹ, mẹ có thể nhìn thấy phẩm hạnh của con gái mẹ không, muốn tiền cũng không có tiền, muốn nhan sắc thì cũng không có nhan sắc.

Vừa nói, Tiểu Nhan dường như đã chạm phải điều gì đó buồn bã, hai mắt cô đỏ bừng.

La Tuệ Mỹ nhìn chăm chăm vào đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Nhan, Tiểu Nhan nhận ra mình quá xúc động nên cô ấy vội vàng gượng cười: “Được rồi, mẹ đừng lo chuyện cả đời của con nữa, con sẽ tự lo liệu.

Khi cô hoàn toàn có thể quên đi Hàn Thanh thì cô sẽ cố gắng thích người khác.

Vào buổi trưa, việc kinh doanh trong tiệm mì bùng nổ. Có lẽ vì tốc độ truyền thông internet quá nhanh, nhiều người ở đây vì Đậu Nành, còn một số blogger ẩm thực người nổi tiếng trên Internet nghe nói có một tiệm mì mới mở ở đây và cũng có một người phục vụ nhỏ dễ thương nên họ muốn đến và chụp ảnh.

Nhưng mà ai biết khi họ đến thì tiệm mì đã treo biển cấm chụp hình.

Nếu chụp ảnh một cách ngẫu nhiên mà không được sự đồng ý của người khác thì người bị chụp có thể sử dụng các biện pháp pháp lý để yêu cầu bên kia bồi thường.

Ngày nay, có rất nhiều người nổi tiếng trên Internet và họ cũng thích phát sóng trực tiếp, trong số đó có một số người không có giới hạn quay luôn tất cả những người qua đường mà không được cho phép. Có thể đó chỉ làm một bóng lưng mà thôi nhưng một số người sẽ bị chửi bởi, phỉ báng hoặc thậm chí lợi dụng họ để lăng xe bản thân.

Cũng giống như Đậu Nành này, nếu Tiểu Nhan không dừng lại thì những bức ảnh về Đậu Nành sẽ bị tung lên mạng, và cuộc sống sau này sẽ không còn bình yên.

Vì vậy, mọi người đều thất vọng sau khi biết rằng họ không thể chụp ảnh, nhưng cuối cùng họ đã bị thuyết phục bởi vẻ ngoài đáng yêu của Đậu Nành và hương vị của món ăn trong tiệm.

Cùng lúc đó trong một khách sạn sáu sao, Hai người đang ngồi đối diện nhau trong một căn phòng bao xa hoa, chỉ có hai người thì có vẻ đặc biệt trống trải nhưng khí thế tỏa ra từ hai người cũng đủ để lấp đầy khoảng không.

Lâm Hứa Chính rót cho mình nửa ly rượu nhỏ rồi cầm lên lắc nhẹ trong tay, ánh sáng của bóng đèn trên ly khiến anh ta có chút thất thần chỉ nhìn chăm chăm không có uống.

Một lúc sau, anh ta nói: “Hôm nay tiệm mì của cô gái nhỏ đó khai trương, cậu không đi xem một chút sao?”

Người ngồi đối diện dừng đũa một chút, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. “Hôm nay cậu bảo tôi ra ngoài chỉ để nói điều này?” Hàn Thanh nhưởng mắt, ánh mắt lãnh đạm rơi vào trên mặt Lâm Hứa Chính.

Một người bạn chí cốt cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh tự tin, vô dục vô cầu giống như một cao thủ của đạo gia, nếu không phải trước đây anh ta nhờ Lâm Hửa Chính việc kia thì Lâm Hứa Chính sẽ thực sự tin tưởng anh ta.

Nhưng bây giờ, Lâm Hứa Chính tình cờ biết được bí mật nho nhỏ trong lòng của Hàn Thanh nên người có cuộc sống không có gì vui vẻ như anh ta cảm thấy hứng thú. Hơn nữa khi người bạn thân chí cốt này vẫn như cũ không muốn thừa nhận càng khiến anh ta muốn trêu chọc hơn.

Điều này thực sự khơi dậy sự quan tâm của Lâm Hứa Chính.

“Chỉ để nhắc nhở cậu rằng cậu nợ tôi một ân tình.”

Anh ta cười trêu chọc, khỏe môi vừa nở nụ cười đầy ẩn ý vừa đưa ly rượu lên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu.

Hàn Thanh nhíu mày.

“Cậu có mang theo tài xế à?”
Chương 1300:



“Không.”



“Đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu, không được uống rượu lái xe.



Lâm Hửa Chính tiếp tục chậm rãi uống một hơi rượu: “Tôi vẫn còn chưa có mất trí nhớ, không cần cậu nhắc nhở.”



Nghe thấy vậy thì Hàn Thanh nhíu mày càng sâu.



“Sao hả? Cậu nợ tôi một ân huệ lớn như vậy, sau này cậu làm tài xế cho tôi không được sao?”



Lại nói về ân tình.



Nghe được hai chữ này, Hàn Thanh cảm thấy đau bao tử, nhưng mà anh ta vẫn chỉ nhíu chặt mày hạ mắt ăn đồ ăn.



Lâm Hửa Chính sẽ không nhàm chán như vậy, anh ta nhiều lần nhắc nhở bản thân nợ anh ta một ân tình chẳng qua là muốn trêu chọc mà thôi, dù sao thì đây là lần đầu tiên một người bạn thân nhiều năm mở miệng ra nhờ vả.



Hơn nữa nó dành cho một cô gái nhỏ.



Thấy anh ta ngừng nói thì Lâm Hứa Chính hài lòng uống cạn rượu trong lỵ, lại chậm rãi rót đầy một ly khác, lắc nhẹ.



“Nói chút đi.”



Động tác của Hàn Thanh vẫn không thay đổi, cũng không có trả lời câu nói của anh ta.



Lâm Hửa Chính nói tiếp: “Sao hả, cậu không muốn nói sao? Cũng được, tôi sẽ không ép cậu. Vậy thì cậu hãy nói cho tôi biết đi, cậu có thích cô gái đó không?”



Hàn Thanh nhưởng mi không vừa lòng nhìn anh ta.



“Cậu trở thành người nhiều chuyện như vậy từ khi nào?”



“Thật nhàm chán, cậu cũng biết cả ngày tôi cũng không có việc gì làm nên chỉ có thể nói chuyện bái quái thôi.”



Nghe vậy, Hàn Thanh mím môi, anh ta và Lâm Hứa Chính đã quen nhau từ nhiều năm trước, có lần Lâm Hứa Chính vì một người phụ nữ mà chết mê chết mệt, anh ta không biết nên thuyết phục người anh em này như thế nào.



Sau đó, Lâm Hữa Chính đánh mất chính mình và cũng không quan tâm đến công ty, rồi sa sút từng ngày.



May mắn nằm ở nền tảng gia đình, nguồn lực tài chính và tất cả mọi thứ đều rất hùng hậu, vì vậy ngay cả khi anh ta không còn là bản thân thì anh ta sẽ không làm những việc không có lợi cho công ty.



Nếu không thì công ty có thể sắp phá sản.



“Hãy quay lại và chăm sóc công ty của cậu nếu cậu cảm thấy buồn chán.”



“Không, quản lý công ty thật nhàm chán, bàn chuyện bát quái cũng rất thú vị.”



Mặc dù đang cười nhưng nụ cười này lại không chạm đến đáy mắt, Hàn Thanh biết viết thương trong lòng anh ta sẽ không thể nhanh chóng lành lại nên cũng không nói gì. Sau đó mặc kệ Lâm Hứa Chính nói gì thì Hàn Thanh cũng không để ý đến anh ta.



Vì vậy Lâm Hứa Chính cứ uống hết ly này đến ly khác, Hàn Thanh cũng không nhìn được nữa.



“Được rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi, tôi sẽ kêu tài xế đưa cậu trở về.”



Hàn Thanh nói xong liền đứng dậy, mặc áo vest của mình vào.



Lâm Hứa Chính mặc dù uống rất nhiều rượu, nhưng mà anh ta vẫn còn có lý trí. Sau khi vợ chết thì anh ta cứ chìm đắm trong men rượu, ngày nào cũng say sưa.



Ban đầu, tửu lượng của anh ta vô cùng kém và rượu thực sự có thể gây ra tác dụng làm tê liệt cho anh ta.



Nhưng mà ngày qua ngày, năm này qua năm khác thì rượu không còn có thể làm anh ta tê liệt được nữa, đối với Lâm Hửa Chính mà nói thì uống rượu cũng giống như uống nước lã mà thôi.



Tất nhiên, nó chỉ đề cập đến khía cạnh tinh thần.



Rượu rất có hại cho cơ thể con người, đặc biệt là dạ dày.
Chương 1301:



Bởi vì uống rượu nên Lâm Hửa Chính không biết đã đến bệnh viện bao nhiêu lần, mỗi lần đều đặc biệt phối hợp trị liệu, nhưng mà anh ta cũng không ngừng uống rượu.



Anh ta muốn chết để được ở bên vợ, nhưng mà đồng thời anh ta cũng trân trọng cuộc sống của mình.



Chỉ vì mạng sống của anh ta là do vợ của anh ta cứu về.



Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Lâm Hứa Chính cũng đứng lên theo.



“Được rồi, đi thôi. Hiếm khi chủ tịch Hàn của chúng ta làm tài xế cho tôi, sau này đi đầu tôi cũng sẽ nói cho cậu biết, cậu không được từ chối đâu đó.”



Trong lòng Lâm Hứa Chính đã tính toán xong xuôi.



Sắc mặt Hàn Thanh âm trầm đi ra ngoài mở cửa.



Cả hai cùng nhau vào thang máy rồi đi xuống xe của mình. Người lái xe đã đợi Hàn Thanh sẵn ở dưới lầu.



“Tổng giám đốc Hàn.”



“Anh lái xe cho tôi về trước đi, lát nữa hãy đến đón tôi.”



“Được, tổng giám đốc Hàn.



Người lái xe nhanh chóng rời đi sau khi nhận được lệnh của Hàn Thanh, Lâm Hứa Chỉnh lấy ra chìa khóa giao cho Hàn Thanh, hai người cùng nhau lên xe.



“Đi thôi, dẫn tôi đi xem cô gái nhỏ kia đi.”



Vừa lên xe thì Lâm Hứa Chính đã trực tiếp ngã người vào ghế phụ lái, trông anh ta đã say như chết nhưng anh ta lại rất tỉnh táo nói những gì mình muốn.



Hàn Thanh dừng mọi động tác khởi động xe, sau đó nghiêng người nhìn Lâm Hứa Chính.



Lâm Hứa Chính cũng quay sang nhìn anh ta mà mỉm cười.



“Sao hả? Không dám đi sao?”



Hàn Thanh mím môi mỏng, cằm căng lên, sắc mặt ngày càng lạnh.



“Cái người đàn ông già như cậu mà còn sợ đi nhìn một cô gái nhỏ sao? Hàn Thanh, tôi quen biết cậu nhiều năm như vậy, sao không biết cậu còn có một mặt ngại ngùng như vậy?”



Lâm Hứa Chính cười nhạo.



Vẻ mặt Hàn Thanh trở nên lạnh lùng dưới ánh đèn xe mờ nhạt.



“Tôi sẽ trả lại ân tình mà tôi đã nợ cậu, nhưng đây không phải là lý do để cậu cứ trêu chọc tôi, Lâm Hửa Chính, cho dù muốn trêu đùa thì cũng nên có mức độ “A? Đây là tức giận sao?” Lâm Hứa Chính bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Thật sự rất đáng sợ, nhưng mà đời này của Lâm Hứa Chính tôi có thể nhìn thấy bạn mình như thế này một lần thì cũng coi như là may mắn. Cậu nói xem nếu tôi nói với cô ấy rằng cậu đã nhờ tôi làm chuyện đó thì cô ấy sẽ nghĩ gì?”



Trong xe có một khoảng im lặng kéo dài. Lâm Hứa Chính có vẻ muón đối đầu với Hàn Thanh đến cùng, cố ý nói rất nặng, tựa như muốn ép buộc Hàn Thanh.



Một lúc lâu sau, Hàn Thanh lấy di động ra bắt đầu muốn gọi điện thoại.



Lâm Hứa Chính nheo mắt lại: “Cậu làm sao vậy?”



“Gọi lái xe cho cậu.



Lâm Hứa Chính giật mình, bật cười: “Đến mức đó sao? Tôi chỉ giỡn thôi, sao cậu trông giống như bị giẫm phải chân đau thế?” Hàn Thanh mặc kệ anh ta, điện thoại đã hiện lên cuộc gọi, Lâm Hứa Chính có chút bất đắc dĩ khi nhìn thấy điều này, anh ta vươn tay đè giao diện màn hình.



“Không làm rộn nữa được chưa? Đầu tôi hơi đau, cậu mau lái sẽ đưa tôi trở về đi.”



Hàn Thanh quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt đen lấy trong veo.



“Nhớ rằng ân tình của cậu vẫn còn nợ tôi còn chưa trả lại. Lần sau tôi sẽ tìm cơ hội để cho cậu trả lại.” Lâm Hứa Chính nói xong thì thu tay lại dựa vào trên ghế ngồi nhắm mắt lại, trông rất mệt mỏi.



Hàn Thanh nhìn thấy bạn mình thực sự khó chịu như vậy nên cũng không tính toán nữa, cất điện thoại rồi lái xe đi.



Khi hoàng hôn buông xuống thì sắc trời dần dần tối, đã đến giờ cơm tối nên trong tiệm mì càng đông khách.
Chương 1302:



Tiểu Nhan hoàn toàn không nghĩ đến ngày đầu tiên kinh doanh đã đông khách như vậy, sau một ngày bận rộn thì cô còn không có ăn nổi một miếng cơm, hai nhân viên giúp việc cũng rất bận rộn.



Ngay cả La Tuệ Mỹ và cha Chu cũng ở lại để giúp đỡ họ.



Hàn Minh Thư là phụ nữ có thai nên ai cũng không dám nhờ cô làm gì, bản thân cô cũng không dám làm thêm phiền. Nhưng mà cô không tự mình làm không có nghĩa là không thể nhờ người khác làm.



Cô đẩy Dạ Âu Thần về phía trước.



“Trong tiệm có vẻ rất bận, hay là… anh đi phụ bưng đồ ăn đi?”



Dạ Âu Thần bị đẩy một chút, khóe miệng giật giật: “Phục vụ đồ ăn?”



Anh dường như có chút không thể tin vào những gì mình nghe được bên tai, mặc dù Minh Thư đã nói rõ ràng là để anh đi giúp, nhưng mà để anh bưng đồ ăn.



Dạ Âu Thần nghiêm túc nhìn Hàn Minh Thư, trong mắt hiện lên một tia nghi vấn.



Đáng tiếc là Hàn Minh Thư lại không hiểu ảnh mắt đó, khi ánh mắt hai người gặp nhau thì Hàn Minh Thư vô tội chớp mắt: “Đi đi.”



Môi Hàn Dạ Âu Thần giật giật, cha Chu ở bên cạnh nhìn thấy thế thì vội vàng cười nói: “Ha ha ha ha, phu nhân tổng giám đốc nói đùa rồi. Sự hiện diện của tổng giám đốc Dạ và cô đã khiến tiệm mì trở nên rực rỡ hơn rồi, nếu mà hai người lại…



Ông ấy thậm chí không thể nghĩ về điều đó được, làm thế nào tổng giám đốc Dạ lại có thể đi phục vụ đồ ăn?



Anh là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Dạ đó!



Có lẽ là anh chưa bao giờ làm điều này trong cuộc đời của anh?



Hàn Minh Thư thấy Dạ Âu Thần không nhúc nhích rồi lại nghe xong lời của cha Chu nên cô cũng đã hiểu được, gật đầu: “Được rồi, vậy em tự mình đi.”



Hàn Minh Thư nói xong liền muốn đứng dậy. Dạ Âu Thần thấy cô đứng dậy thì lập tức cau mày nằm lấy tay cô.



Bây giờ cô đã mang thai được gần bốn tháng, bụng cũng đã lớn lên thấy rõ rồi nhưng mà quần áo mùa đông của cô rất dày, cộng với dáng người mảnh mai của Hàn Minh Thư nên không thể nhìn rõ được.



Nhưng mà điều này không thể che giấu sự thật rằng cô đang mang thai và thai nhi không ổn định nên Dạ Mạc Thầm rất lo lắng cho cô.



Thấy cô định đứng dậy để giúp đỡ thì Dạ Âu Thần siết cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống lần nữa rồi tự mình đứng dậy.



“Ở đây đi.”



Hàn Minh Thư bất mãn nhìn anh.



Đôi mắt đen như mực của Dạ Âu Thần lộ ra vẻ bất đắc dĩ sâu thẳm, giọng nói nhẹ đi một chút: “Cứ để anh đi.”



“Hả?”



“Anh sẽ đi bưng đồ ăn, như vậy được rồi chứ?”



Cha Chu nghe xong liền há hốc mồm kinh ngạc, độ tròn của miệng gần như có thể nhét vừa một quả trứng.



“Ừm.” Hàn Minh Thư hài lòng gật đầu nói nhỏ: “Vậy anh vất vả rồi, chúng ta giúp đỡ một chút liền về nhà.



“Được, đợi anh ở đây.”



Dạ Âu Thần quay người lại và đi vào trong.



Anh vừa đi thì cha Chu cũng vội vàng đứng dậy, tỏ vẻ muốn giữ anh lại nhưng mà anh lại bị Hàn Minh Thư ngăn lại.



“Chú Chu, chú cứ để anh ấy đi đi. Tiệm bận rộn như vậy, bây giờ giúp đỡ một chút cũng không sao đâu.”



Cha Chu vẻ mặt lo lắng: “Sao tôi có thể để tổng giám đốc làm chuyện này được? Không được, phu nhân tổng giám đốc, hay để…



“Chú Chu!” Hàn Minh Thư ngăn lại: “Bọn con là bạn của Tiểu Nhan nên khi cô ấy mở cửa tiệm chúng con giúp đỡ cô ấy là chuyện bình thường. Hơn nữa đây cũng không phải là ở công ty, chú Chu cũng không nên gò bó như vậy, nếu không… con cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Chương 1303:



Hàn Minh Thư đã nói như vậy rồi thì cha Chu cũng không nói được gì, đành phải gật đầu.



Dạ Âu Thần đi vào phòng bếp, Tiêu Túc đang giúp rửa bát thì thấy Dạ Âu Thần đi vào, cậu ta có chút kinh ngạc: “Cậu Dạ ? Sao anh lại vào đây? Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?”



Tiểu Nhan ngẩng đầu lên nhìn anh khi cô ấy nghe thấy giọng nói của Tiêu Túc. Dạ Âu Thần nhíu mày, đôi môi mỏng của anh mím chặt giống như đang gặp khó khăn gì đó, chỉ chốc lát sau đôi môi mím chặt ấy mở ra phun ra một vài chữ.



“Tôi có thể làm gì cho mọi người?” Mọi người nghe xong thì sắc mặt hơi đổi.



Tiểu Nhan phản ứng trước, lắc đầu: “Không cần đầu, chúng tôi ở đây cũng sắp bận rộn xong rồi, anh cứ ở cùng Minh Thư bên ngoài là được rồi.”



Tuy nhiên, Dạ Âu Thần vẫn đứng yên tại chỗ, anh biết rằng tiệm mì đang rất bận, nếu anh ra ngoài bây giờ, Minh Thư có thể sẽ tự mình đi giúp.



Thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, Tiểu Nhan cảm thấy rất lúng túng, cũng không biết nói gì còn Tiêu Túc thì liếc nhìn Tiểu Nhan rồi tiếp tục cúi đầu rửa bát.



Thực ra đây là lần đầu tiên cậu ta rửa bát, ở với Dạ Âu Thần lâu năm thì anh có vẻ như không gì không làm được, nhưng mà chuyện bếp núc thì thật tệ.



Nhưng khả năng học tập của cậu ta cũng khá mạnh, dù không thể làm tốt nhất nhưng mà cũng không tệ.



Nếu bát không được làm sạch trong lần rửa đầu tiên thì cứ cọ rửa nhiều lần là được.



Ít ra thì cậu ta cũng đã chia sẻ công việc để người khác làm việc khác.



Và lúc này thì Tiêu Túc thực sự không nghĩ ra Dạ Âu Thần có thể giúp được gì khi đi vào đây?



Ngược lại thì cậu ta cảm thấy bởi vì khí thế trên người cậu Dạ, nếu tiếp tục đứng ở đây thì có lẽ những người khác ở đây sẽ không thể tiếp tục hoạt động tốt.



Ví dụ, hai cô gái được thuê đến giúp đỡ đã cầu cứu.



Vì sự xuất hiện của Dạ Âu Thần nên họ cứ nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần, thậm chí mặt họ cũng đã đỏ bừng vì xấu hổ.



Tiêu Túc: Họ không dám để Dạ Âu Thần làm việc, nhưng mà La Tuệ Mỹ thì khác, bà ấy vừa nhìn thấy sự giao tiếp giữa đôi trẻ bên ngoài liền biết Dạ Âu Thần vào đây là do chủ ý của Minh Thư.



Vì vậy bà ấy cũng không khách sáo, trực tiếp chào hỏi Dạ Âu Thần.



“Dạ Âu Thần, nếu cậu đã muốn giúp thì cứ bưng bát mì này đến bàn thứ ba bên ngoài.”



Bàn ba?



Dạ Âu Thần nhìn một lượt, gật đầu rồi cầm mầm bưng lên mặt không đổi sắc xoay người lại.



“Mẹ, làm sao mẹ có thể…



“Ồ, đừng lo lắng, nếu cậu ấy đã vào đây thì điều đó có nghĩa là cậu ta thực sự muốn giúp, nếu con không cho cậu ta giúp mới là không phải. Con nghĩ tại sao cậu ấy lại vào?”



Sau khi nghe điều này thì Tiểu Nhan trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó thì cô ấy cũng hiểu.



Nếu Dạ Âu Thần vào mà Minh Thư không vào thì có thể chính là Minh Thư đã gọi anh vào.



“Là do cậu ấy muốn giúp, nên con cứ yên tâm đi.” Tiểu Nhan cắn môi dưới, khóe miệng vẫn không khỏi giật giật: “Làm sao con dám yên tâm…”



Chủ tịch tập đoàn nhà họ Dạ đến tiệm mì của cô ấy giúp cô ấy bưng đồ ăn, trong đời cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nếu không có Minh Thư …



Sau khi cô ấy gặp Minh Thư thì mọi thứ dường như đã khác.



Nghĩ đến đây thì Tiểu Nhan cụp mắt xuống và không nói gì.



Lúc này, Tiêu Túc đột nhiên nói: “Kỳ thực cô không cần cảm thấy căng thẳng đầu, cậu Dạ làm chuyện này nhất định phải có lý do. Hiện tại cậu Dạ rất nghe lời mợ cho nên cô không cần cảm thấy có gánh nặng”



Tất nhiên Tiểu Nhan biết rằng Dạ Âu Thần làm điều này hoàn toàn vì Minh Thư, nhưng cũng bởi là vì Minh Thư nên gánh nặng của cô ấy càng thêm nặng.



“Um.”
Chương 1304:



Cô ấy gật đầu và không nói gì.



Tiêu Túc nhìn gò má của cô ấy, mỗi cậu ta mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng mà cậu lại im lặng.



La Tuệ Mỹ ở một bên thu vào mắt cảnh này tựa hồ như đã biết rõ ràng.



Ngay sau đó, Hàn Minh Thư nhìn thấy một bóng người từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một cái khay, trên đó là hai tô mì.



Nhìn thấy cảnh này, Hàn Minh Thư sững sờ, cô biết Dạ Mạc Thầm đã vào giúp đỡ thay vì mình, nhưng mà cô chỉ nghĩ Dạ Âu Thần chỉ nên đi ra phía sau để giúp rửa rau hay gì đó, nhưng cô không ngờ anh lại…



Đi ra và giúp bưng đồ ăn? Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, luôn cảm thấy sau này tiệm mì sẽ kinh doanh tốt hơn. Ánh mắt hai vợ chồng giao nhau trong không khí, Hàn Minh Thư thấy rõ ràng trong mắt Dạ Âu Thần có một tia bất đắc dĩ. Nhưng mà chẳng mấy chốc, vẻ bất đắc dĩ đó nhanh chóng bị thay thế bằng sự cưng chiều, đôi môi mỏng khẽ mấp máy nói với Hàn Minh Thư hai chữ.



Không có âm thanh, nhưng Hàn Minh Thư hiểu.



“Có phải tổng giám đốc Dạ đang nói gì đó không? Cậu ấy nói cái gì vậy? Cậu ấy sẽ không tức giận chứ?” Mặc dù Hàn Minh Thư đã làm công tác tư tưởng cho cha Chu nhưng mà cha Chu vẫn căng thẳng.



Vì vậy, từ lúc Dạ Âu Thần bước ra thì ảnh mắt của ông ấy vẫn luôn dán chặt vào người Dạ Âu Thần.



Ông ấy giống như một cận thần trong thời cổ đại và Dạ Âu Thần giống như một vị vua. Vua hạ thấp thân phận đến giúp đỡ con gái của mình, loại chuyện này có vẻ rất huyễn hoặc, cha Chu một mặt cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy chấn động.



Ông ấy luôn cảm thấy một giây sau thì Dạ Âu Thần sẽ tức giận.



Nhưng nhìn Hàn Minh Thư đang cười trở lại thì cha Chu cảm thấy nỗi sợ hãi của ông ấy đã được chữa lành rất nhiều.



“Không sao đâu chú, anh ấy sẽ không tức giận.



Đương nhiên, Hàn Minh Thư không có nói cho cha Chu những gì Dạ Âu Thần nói vừa rồi, mà chỉ cúi đầu cười.



Anh không nói ra tiếng, chỉ mấp máy môi nhưng mà Hàn Minh Thư hiểu.



Những gì anh nói là, đợi anh.



Sau đó, Hàn Minh Thư nghe thấy một vài câu cảm thán vang lên trong cửa tiệm, sau khi cô đã nghe xong rồi mới nhìn về nơi phát ra âm thanh.



Một vài cô gái trong cửa tiệm không thể không hét lên khi nhìn thấy Dạ Âu Thần đẹp trai, hơn nữa nhiều người trong số họ cũng đã đỏ mặt.



Nhưng sau khi Dạ Âu Thần phục vụ xong thì anh lại quay lưng bỏ đi với khuôn mặt lạnh lùng.



“Trời ạ, mấy người phục vụ bây giờ đẹp trai quá đi! Làm nhân viên phục vụ thế này thì quá đáng tiếc rồi!”



“Suy nghĩ nhiều quá, nhìn anh ấy giống nhân viên phục vụ sao.”



“Không phải nhân viên phục vụ thì anh ấy làm gì ở đây?”



“Cậu có thấy logo của bộ đồ trên người anh ấy không? Đó là logo độc nhất vô nhị được thiết kế bởi một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng. Chỉ riêng bộ đồ này giá đã có vô cùng đắt đỏ rồi, làm sao anh ấy có thể là một người phục vụ chứ? Và theo đánh giá từ khí chất của anh ấy thì anh ấy hẳn là một nhân vật rất trâu bò.



“Vậy tại sao lại làm nhân viên phục vụ ở đây?”



Nghe thấy bạn mình nói Dạ Âu Thần rất lợi hại thì cô gái đang nói chuyện đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối: “Nếu như anh ấy đúng như cậu nói thì thật là lợi hại mà, tôi còn nghĩ đó chỉ là một nhân viên phục vụ đẹp trai mà thôi, tôi con đang tự hỏi liệu mình có thể theo đuổi không “Chậc chậc, chị em đừng có ước mơ nữa? Con trai đẹp trai về cơ bản thì đã có bạn gái rồi, ngay cả khi chưa có bạn gái, ừm… thì cũng có thể là đã có bạn trai.



Một số cô gái cười khi họ nói đến điều đó.



Dạ Âu Thần trở lại bếp sau khi đã bưng đồ ăn ra ngoài. La Tuệ Mỹ thấy anh đã làm việc tốt nên bà ấy giao luôn nhiệm vụ này cho anh, mà bà ấy cũng không ngừng mỉm cười.



Bởi vì bà ấy cảm thấy rằng mặc dù Dạ Âu Thần trông không có cảm xúc gì và trên trán anh cũng có viết rằng người lạ không được đến gần với người khác nhưng mà để anh làm người bưng đồ ăn thực sự là một điều vô cùng hợp lý. Bởi vì… anh vô cùng đẹp trai!



Hơn nữa, anh và Đậu Nành trông cũng rất giống nhau, một lớn một nhỏ đi bưng đồ ăn, đó hoàn toàn là một phong cảnh đẹp trong cửa tiệm mì này.
Chương 1305:



Nhờ vậy, việc kinh doanh quán mì ngày càng ăn nên làm ra.



Khi Dạ Âu Thần quay lại thì một số mảnh hình ảnh chợt lóe lên trong đầu anh.



Cùng lúc đó, một số giọng nói vang lên bên tại anh.



“Thẩm Cửu, tôi cảnh cáo cô, cô chỉ là trợ lý của tôi mà thôi.”



“Giúp cô là vì tôi không muốn làm nhà họ Dạ khó xử thôi, cô có hiểu không?”



Những lời này… Dạ Âu Thần nhíu mày, rõ ràng là do anh nói. Mặc dù anh đã dành thời gian để đọc rất nhiều tài liệu về quá khứ của hai người do Tiêu Túc gửi cho những ngày này. Nhưng mà anh cũng chỉ có thể hiểu được những sự kiện chung chung mà thôi còn những lời đối thoại và một số chi tiết lúc hai người ở chung thì anh không thể biết được. Vì lý do này mà Dạ Âu Thần chỉ có thể dựa vào những tư liệu đó để thỉnh thoảng nghĩ ra một số hình ảnh mà thôi.



Mà… thật rất khó để nhớ những hình ảnh này.



Thỉnh thoảng thì cũng sẽ có một tia sáng lóe lên trong tâm trí anh và cũng có đôi khi trào dâng những mảnh ký ức vụn vặt.



Nhưng mà… anh cũng không thể nhớ hết mọi thứ.



Nhưng hai câu vừa rồi văng vắng bên tại khiến Dạ Âu Thần cảm thấy giật mình.



Giọng điệu này giống như…



Trước đây, anh đã làm chuyện rất ác liệt với Minh Thư ?



Có lẽ vì những mảnh ký ức hỗn độn này này nên hơi thở của Dạ Âu Thần càng lúc càng lạnh, nhưng không khiến khách hàng sợ hãi mà ngược lại còn thu hút rất nhiều khách hàng nữ, thậm chí cho dù họ ôm mặt chào hỏi mà không nhận được phản ứng của anh. “Wow… thật sự rất đẹp trai, thật đẹp trai qua đi… tôi thích loại đàn ông mặt lạnh này nhất đó! Tôi thật sự đã ngã xuống cái hố này rồi!”



Dạ Âu Thần cảm thấy đầu hơi đau, anh đưa tay ra bóp chặt lông mày khi bước xuống cầu thang.



Có người đuổi theo anh từ phía sau.



“Thưa anh, xin anh vui lòng chờ một chút.” Dạ Âu Thần dừng lại và nhìn lại người người đang đi tới với vẻ mặt không vui. Người đuổi theo là một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, cô ấy cắn chặt môi dưới, căng thẳng nhìn Dạ Âu Thần.



“Ừm… tôi muốn gọi thêm một món mì bò nữa, anh có thể mang lên cho tôi được không?”



“Ù.”



Dạ Âu Thần thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: Cô gái nhận được phản hồi, sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt cô ấy: “Anh này, anh thật tốt bụng, anh có thể…



Dạ Âu Thần cau mày, có rất nhiều mảnh ký ức xẹt qua trước mắt anh, đập vào đầu óc khiến đầu anh đau kịch liệt, một trận sương mù màu đen ập tới.



Cô gái bên cạnh vẫn đang lải nhải.



“Tôi… thực ra là bạn của tôi… cô ấy nói rằng trông anh rất đẹp trai và muốn kết bạn với anh. Tôi không biết liệu tôi có thể thêm facebook của anh được hay không…”



“Thực ra, tôi chỉ… Ah! Anh này, anh có sao không!”



Hàn Minh Thư và cha Chu đang trò chuyện, nhưng đột nhiên họ nghe thấy tiếng kêu chói tai của một giọng nữ từ tâng hai. Cô giật mình, tách trà đang cầm hơi nghiêng, nước trà nóng bỏng đỏ cả bàn tay trắng nõn của cô.



Cha Chu cũng sửng sốt, vội vàng đứng lên.



“Không bị bỏng chứ?”



Hàn Minh Thư nhìn lòng bàn tay đỏ bừng, tim cô đột nhiên đập mạnh.



Cô có một linh cảm rất mơ hồ.



Nơi này của cô tình cờ là một điểm mù khiến cô không thấy chuyện đang xảy ra ở cầu thang lầu hai nên không biết đã xảy ra chuyện gì.



“Lầu hai xảy ra chuyện gì vậy?”



Cha Chu cũng bị âm thanh vừa rồi thu hút, còn chưa kịp kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Minh Thư đã làm đổ trà ở đây, nên sự chú ý của Cha Chu lập tức bị Hàn Minh Thư thu hút lại. Ngồi trước mặt ông ấy là phu nhân của tổng giám đốc nếu cô bị thương trong tiệm mì của con gái ông ấy thì sao bây giờ? Cha Chu lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, có lẽ là có chuyện gì đó? Tôi sẽ xem sau nhưng tay của cô… cô có muốn dội nước trước không? Hay tôi nhờ Tiểu Nhan mua thuốc cho cô nhé?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom