Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 147-150

CHƯƠNG 148: ANH THẬT SỰ LÀ NGƯỜI ĐÓ SAO?

Trong quán ăn sáng.

Hình như Dạ Y Viễn thường xuyên đến nơi này, vừa vào cửa bà chủ đã chủ động chào hỏi với anh.

“Quán ăn sáng này rất nổi tiếng ở gần đây, bởi vì thức ăn đều vô cùng tươi mới, hơn nữa còn nhiều sự lựa chọn, đây là menu, em xem xem muốn ăn gì"



Dạ Y Viễn đưa Thẩm Cửu đến vị trí mà anh thường ngồi, rồi đưa menu cho cô.

Thẩm Cửu không có tâm trạng ăn sáng, nhìn qua menu, rồi gọi một bát canh thanh đạm.

Dạ Y Viễn thấy dáng vẻ như người mất hồn của cô, cũng không nói gì nhiều, sau khi đưa menu cho nhân viên phục vụ, lại gọi thêm cho Thẩm Cửu vài món, sau đó mới nhìn cô.

“Sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như vậy, nhìn em giống như không muốn ăn gì thế, có cân anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra không?”



Nghe anh nói vậy, Thấm Cửu mới tỉnh táo lại, cô ngơ ngác nhìn Dạ Y Viễn ngồi trước mặt mình.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất sạch sẽ, cổ áo và cả thân áo đều được là rất phẳng, không có chút nếp nhăn, có thể nhìn ra được anh là một người theo đuổi sự hoàn mỹ.

Ngũ quan của Dạ Y Viễn cũng rất đẹp, chỉ là so với đôi lông mày lạnh lùng và ngũ quan đẹp như được tạc ra của Dạ Âu Thần, ngũ quan của Dạ Y Viễn rất dịu dàng.

Không biết bạn có từng nghe qua câu nói này chưa, quân tử như cơn gió.

Cảm giác mà Dạ Y Viễn mang lại cho cô chính là như vậy, tính cách vừa dịu dàng nhưng cũng không nóng không lạnh.

Anh thật sự có thể là người đêm hôm đó sao?

“Không cân đâu, chỉ là em ngủ không ngon mà thôi”

Dạ Y Viễn nghe cô nói vậy lại càng lo lắng hơn: “Em dâu, không phải em đang ghét anh cả đó chứ?”

Thẩm Cửu ngơ ra: “Anh cả?”

“Em luôn kháng cự anh” Dạ Y Viễn khẽ cười, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao vậy? Anh cả nhìn rất đáng sợ sao?”

Lúc này Thẩm Cửu mới ngại ngùng giải thích: “Không có chuyện này đâu, anh cả đừng nghĩ nhiều”

“Vậy em đừng kháng cự anh cả như vậy nữa, được không?”

Thẩm Cửu: “.."

Cô rũ mắt xuống, trong lòng cảm thấy rất bồi rồi.

Sao cô có thể mở lời thăm dò được?

Nghĩ một lúc lâu, Thẩm Cửu mới ngước lên, khẽ hỏi: “Anh cả, những bộ vest của anh... bình thường đều là đặt làm sao?”

Tuy câu hỏi này có chút đột ngột, nhưng Thẩm Cửu vẫn muốn xác nhận lại.

Ban đầu Dạ Y Viễn còn không hiểu tại sao cô lại hỏi điều này, nhưng anh cũng không so đo, chỉ khẽ gật đầu: “Có lúc sẽ đặt làm, không có thời gian thì sẽ đi mua, sao vậy?”

Nghe đến đây, bàn tay đang đặt trên bàn của Thẩm Cửu lại nắm chặt hơn.

Nếu nói như vậy có nghĩa là đã từng đặt làm rồi.

Cô còn phải hỏi tiếp sao? Nếu như tiếp tục hỏi kĩ hơn, nếu như Dạ Y Viễn chính là người đàn ông đó mà cô còn hỏi thêm, có thể anh sẽ biết được!

Thẩm Cửu suy nghĩ, nên hỏi thế nào tiếp để đối phương không phát hiện được.

Nghĩ một lúc lâu, cô mới nói tiếp.

“Không ạ, chỉ là bình thường nhìn thấy một vài bộ vest mà anh cả mặc rất đẹp. Anh cả, trước kia...”

Thẩm Cửu vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, mới nhận ra lúc này Dạ Y Viễn đang nhìn thẳng vào cô, gương mặt còn có nụ cười nhạt, đôi mắt đẹp như ngọc kia đang nhìn chăm chằm cô, như là có thể hiểu rõ suy nghĩ của cô vậy.

Hô hấp của Thấm Cửu chợt ngừng lại, lời đến bên miệng cũng không thể nói tiếp.

Dạ Y Viễn nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy.

“Hình như em có rất nhiều điều muốn hỏi?”

Nhìn dáng vẻ dò đoán của anh, Thẩm Cửu không dám hỏi tiếp, đúng lúc này nhân viên phục vụ mang cháo mà cô gọi lên, Thẩm Cửu mới tránh khỏi ánh mắt của Dạ Y Viễn, sau đó đứng dậy nhận lấy cháo.

Nhưng vì căng thẳng, không cẩn thận đã làm đổ bát cháo, sau đó cô đã bị bỏng.

Dạ Y Viễn ngồi đối diện vẫn luôn treo nụ cười trên môi thấy vậy, lập tức đứng dậy bước đến nằm lấy tay của Thẩm Cửu: “Phiền mang cho tôi nước lạnh”

Nhân viên phục vụ ngơ ra, nhanh chóng vào trong cầm bát nước lạnh ra.

“Xin lỗi quý khách, tôi không cổ ý đâu”

“Không sao, không trách cô” Thẩm Cửu lắc đầu, vốn là do cô không cẩn thận.

Dạ Y Viễn nhận lấy bát nước rồi đặt tay cô vào trong bát, làn da của cô vốn trắng nõn, lúc này lại bị bỏng đỏ lên, Dạ Y Viễn nhìn cô nhíu mày: “Cứ như vậy mãi thì không được, cứ ngâm một lúc trước đi, anh đi mua thuốc mỡ, em đợi anh”

Dứt lời, Dạ Y Viễn không đợi Thẩm Cửu phản ứng lại đã chạy đi mất.

Thấm Cửu muốn gọi anh lại cũng không kịp, chỉ có thể bất lực đứng nguyên tại chỗ.

Vốn cô còn tưởng rằng rất lâu Dạ Y Viễn mới quay trở lại, nhưng không ngờ chỉ mới bốn, năm phút, Dạ Y Viễn đã cầm thuốc mỡ xuất hiện trước mặt cô.

Anh kéo tay cô lên, sau đó dùng tờ giấy sạch sẽ lau nước đi, rồi bôi thuốc mỡ cho cô.

Thuốc mỡ bôi lên tay có cảm giác mát lạnh.

Thẩm Cửu nghe được hơi thở gấp gáp của Dạ Y Viễn, cô ngẩng đầu lên, thấy trên trán Dạ Y Viễn đã xuất hiện một lớp mồ hôi.

Đây là...

Trong lòng cô chợt có chút phản ứng kì diệu, để mua thuốc mỡ cho cô, mà anh lại chạy nhanh đến như vậy.

“Sao lại đối xử với em tốt như vậy?”

Thẩm Cửu buột miệng nói, vừa nói xong cô đã cảm thấy hối hận, sao cô lại hỏi một câu như vậy chứ, đây không phải cố ý khiến người khác hiểu nhầm hay sao?

Nghĩ vậy, Thấm Cửu lập tức giải thích: “Xin lỗi anh cả, ban nãy em nói nhầm rồi, ý của em là... anh cả không cần đối xử với em tốt như vậy”

Nói xong, Thẩm Cửu lập tức rút tay về.

Không ngờ Dạ Y Viễn lại nắm chặt tay cô, không cho cô động đậy.

Anh ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng mà kiên định nhìn cô.

“Vẫn chưa bôi xong, đừng lộn xôn”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta không thể từ chối, nằm chặt tay của cô, châm chậm bôi thuốc mỡ cho cô.

Không hiểu sao Thẩm Cửu lại cảm thấy ánh mắt bốn phía xung quanh có chút kì lạ, cô kiên trì một lúc lâu, Dạ Y Viên mới thả tay ra.

“Được rồi, hôm nay tạm thời đừng động vào nước, may mà không phải tay phải, hay là hôm nay em nghỉ đi?”

Thẩm Cửu rút tay về, trên bàn tay vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của Dạ Y Viễn.

“Không cân đâu”

Dạ Y Viễn cầm áo khoác lên: “Thuốc mỡ chỉ dùng tạm thời thôi, anh đưa em đi bệnh viện xử lí”

Thẩm Cửu muốn nói là không cần, nhưng Dạ Y Viễn lại không cho cô nói đã đưa cô đi.




Lần đầu tiên, Thẩm Cửu nhận ra người đàn ông này lại có một mặt mạnh mẽ như vậy.

“Cửu Cửu, một người có rất nhiều cách thức để giải quyết mọi chuyện, đối diện với những người và việc khác nhau đương nhiên sẽ khác nhau, có thể bình thường anh ấy trông có vẻ dịu dàng, nhưng thực tế anh ấy lại là một người...”

Lời của Hàn Mai Linh lại vang bên tai cô.

Chẳng lẽ... Dạ Y Viễn thật sự là...

Thẩm Cửu thất thân ngồi trên xe, cô hồn bay phách lạc đến mức Dạ Y Viễn thắt dây an toàn, rồi gọi tên cô mấy lần cô cũng không phản ứng lại.

Trong đầu cô lúc này rất lộn xôn.

Nếu như Dạ Y Viễn thật sự là người kia, vậy sau này cô phải làm sao?

Cô là vợ của Dạ Âu Thần, tuy bây giờ chỉ hữu danh vô thực mà thôi.

Đến bây giờ, Thẩm Cửu vẫn không thể chấp nhận nổi sự thật này.

Lúc nổ máy, Thấm Cửu đột nhiên nói: “Dừng xe”

Dạ Y Viễn lập tức đạp chân phanh: “Sao vậy?”

Thẩm Cửu không nói lời nào mở cửa xe ra, xuống xe rồi rời đi.

CHƯƠNG 149: MẤY NGƯỜI RỐT CUỘC LÀ CÓ QUAN HỆ GÌ?

Hành động của cô khiến Dạ Y Viễn không hiểu nổi, anh ngơ ra vài giây rồi mới xuống xe đuổi theo cô.

“Em dâu?”

Dạ Y Viễn chặn đường đi của cô, khó hiểu nhìn cô: “Sao vậy?”



Thấm Cửu khó xử nhìn cô: “Anh cả, nơi này cách công ty không xa, em tự đi qua đó là được rồi, còn bệnh viện thì em không đi nữa, hôm nay cảm ơn anh cả"

Nói xong, Thẩm Cửu cũng không nói gì thêm, vòng qua người Dạ Y Viễn rồi đi tiếp.

Dạ Y Viễn không đuổi theo nữa, chỉ đứng tại chỗ nhìn Thẩm Cửu rời đi.

Thẩm Cửu đi một lúc rất lâu, lúc đến công ty vẫn chưa có ai, một mình cô đi lên tâng cao nhất.



Tài liệu trên bàn vẫn chất thành núi giỗng y hệt hôm qua, chỉ là có vài chỗ đã được bỏ ra, cô đang định chuyển một ít tài liệu đi, mới thấy bàn tay bị bôi đầy thuốc mỡ, rất không tiện.

Cô đành phải đứng đó dùng một tay sắp xếp tài liệu, cho đến khi độ nóng trên tay giảm bớt, cô mới đi đến nhà vệ sinh rửa sạch thuốc mỡ.

May mà chỉ là chỉ bị đổ cháo mà thôi, không quá nóng, bôi thuốc mỡ hơn một tiếng, tay của cô đã tốt hơn nhiều rồi.

Lúc Thẩm Cửu về chỗ làm việc, đúng lúc gặp phải Dạ Âu Thần đi làm.

Vẫn giống ngày hôm qua, anh không chút quan tâm đến cô, cũng chẳng thèm nhìn cô.

Rất nhanh Lang An đã đẩy anh vào phòng làm việc.

Thấm Cửu trở vê chỗ ngồi tiếp tục xử lí tài liệu, có thể là vì mấy ngày nay quá mệt, lại không nghỉ ngơi tốt, rất nhanh Thẩm Cửu đã mệt đến mức ngủ gục trên bàn.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Thẩm Cửu nghe thấy có người vỗ vai gọi tên cô.

“Thẩm Cửu, sao vẫn còn ngủ vậy? Mau dậy đi ăn cơm thôi” Người vỗ vai cô là Tiểu Nhan, cô ấy ở nhà ăn dưới tâng một lúc lâu cũng không thấy Thẩm Cửu đâu, nên đã lên đây tìm cô.

Ai biết được cô lại ngủ gục ở đây chứ.

Thẩm Cửu mơ màng nghe thấy có người gọi tên mình, khó khăn mở mắt ra nhìn đối phương: “Tiểu Nhan?”

“Sao cô lại ngủ ở đây vậy?” Chúng ta mau chóng xuống dưới ăn cơm thôi, cô mà còn muộn chút nữa là hết cơm ăn đấy” Tiểu Nhan nói, cũng không để ý cô có đồng ý hay không, đã cầm cánh tay dìu cô đứng dậy.

“Ừm” Thẩm Cửu cũng định đi ăn cơm, bèn đứng lên theo Tiểu Nhan.

Kết quả vừa đi được vài bước, trước mắt đã tối om, cơ thể của cô không chịu nổi mà ngã xuống.

Tiểu Nhan sợ hãi kêu lên: “Aaa, cô đột nhiên làm gì vậy? Đừng ngã vào người tôi, cũng đừng ngã xuống đất... Thôi thôi, cô vẫn nên ngã vào người tôi đi"

Sức lực của Tiểu Nhan cũng khá lớn, kéo cô vài lần, cuối cùng Thẩm Cửu còn ngã lên người cô, Tiểu Nhan cạn lời nhìn cô, lúc cúi xuống mới nhận ra Thẩm Cửu đã nhắm mắt lại.

“Thẩm Cửu? Thẩm Cửu?”

“Gì thế, cô ngất đấy à? Đang yên đang lành tự dưng sao vậy, cô ngất rồi chẳng lẽ tôi phải đưa cô đi bệnh viện sao?”

Tiểu Nhan nhìn xung quanh, phát hiện ở đây chẳng có ai, chỉ có thể bất lực thở dài.

Cô kéo tay của Thẩm Cửu rồi cõng Thẩm Cửu lên, sau đó cố gắng bước về phía trước.

Lúc đến trước thang máy, phía sau đột nhiên xuất hiện tiếng kêu.

Hình như là cửa phòng làm việc đã mở ra, Tiểu Nhan quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Lang An đẩy Dạ Âu Thần từ trong đi ra.

Tâm mắt của bọn họ chạm phải nhau, Dạ Âu Thần như là đã nhìn thấy Thẩm Cửu trên lưng cô, gương mặt anh tuấn đó khẽ nhíu mày lại.

Tiểu Nhan nhớ đến lời đồn lúc trước trong công ty, lên tiếng giải thích: “Anh, anh Dạ.. ban nãy tôi lên tim Thẩm Cửu xuống ăn cơm, không ngờ đi được vài bước mà cô ấy đã ngất đi, tôi đang định đưa cô ãy đến bệnh viện”

Lang An trừng lớn mắt: “Ngất đi? Sao đột nhiên lại ngất đi?”

Tiểu Nhan khẽ ho một tiếng rồi giải thích: “Không rõ nữa, có điều sắc mặt cô ấy rất kém, hơn nữa tay cũng rất lạnh.."

Lúc nói những lời này cô còn nhìn sang Dạ Âu Thần, giống như là đang cố ý nói cho anh nghe.

Quả nhiên, Dạ Âu Thần nhíu mày càng chặt hơn, một lúc sau anh lạnh giọng nói: “Đưa cô ấy cho tôi”

Tiểu Nhan: “Hả?”

“Ý của anh Dạ chúng tôi là, anh ấy sẽ đích thân đưa Thẩm Cửu trợ lý Thẩm đến bệnh viện”

Lúc này Tiểu Nhan mới hiểu, cô dìu Thẩm Cửu tiến đến, chắc là Dạ Âu Thần cũng không có kiên nhẫn, tự di chuyển xe lăn đi lên, Tiểu Nhan chưa kịp phản ứng lại anh đã đưa cánh tay ra, ôm lấy eo và cánh tay của Thẩm Cửu, kéo cô vào trong lòng mình.

Đợi lúc Tiểu Nhan phản ứng lại, Thẩm Cửu đã ở trong lòng Dạ Âu Thân rồi.

Tiểu Nhan ngơ ra tại chỗ, có chút kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này.

Tuy Dạ Âu Thần là một người tàn phế, hơn nữa còn đang ngồi trên xe lăn, nhưng phía trên của anh lại có vẻ lạnh lẽo, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cơ thể mềm mại của Thẩm Cửu bị anh ôm trong lòng, sự lạnh lùng xung quanh anh bao trùm lên người cô.

Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nghĩ đến một cụm từ.

Nhu khắc cương.

“Anh, anh Dạ, ý của anh là anh sẽ phụ trách đưa Thẩm Cửu đến bệnh viện sao?”

Dạ Âu Thần không để ý đến cô, thậm chí còn không nhìn cô, ôm Thẩm Cửu rời đi thẳng.

Lang An cũng nhanh chóng đuổi theo: “Hôm nay cảm ơn cô nhé, chúng tôi đi trước đây”

Tiểu Nhan nghĩ một lúc, trước khi cửa thang máy đóng lại đã đuổi theo: “Chuyện đó, tôi cũng đi cùng có được không? Một lát nữa có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ”

Lang An nhìn Dạ Âu Thần trưng cầu ý kiến của anh, sắc mặt Dạ Âu Thần vân lạnh lùng như cũ, nhưng cũng không phản đối, Lang An gật đầu: “Được, cô đi cùng chúng tôi đi”

Vì vậy Tiểu Nhan mới đi theo vào thang máy, trong lòng thâm vui.

Quả nhiên là Thẩm Cửu có mờ ám với cậu Dạ.

Nhìn dáng vẻ đau lòng kia của cậu Dạ, khưa khưa.




Là ai nói Thẩm Cửu đã thất sủng? Rõ ràng Dạ Âu Thần đang căng thẳng đó nhé?

Hihi, cũng không biết sau này Thẩm Cửu có thể trở thành bà chủ của tập đoàn Dạ Thị hay không, Tiểu Nhan thầm nghĩ.

Không biết đã hôn mê bao lâu, cuối cùng Thẩm Cửu cũng chậm rãi tỉnh lại, trong tâm mắt cô toàn là màu trắng, mũi cũng chỉ ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, nhức mũi đến mức cô nhíu mày lại, tay cũng không khỏi khẽ động đậy.

“Cô tỉnh rồi à!” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên bên trái cô, Thẩm Cửu quay đầu qua, nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Tiểu Nhan.

“Tiểu Nhan?” Cô hỏi, giọng nói lại rất khàn.

“Ai dà, tôi rót cho cô cốc nước” Tiểu Nhan nhanh chóng đứng dậy rót nước cho cô, đợi Thẩm Cửu uống xong, Thẩm Cửu mới lên tiếng hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”

Tiểu Nhan nghịch ngợm chớp mắt: “Cô ngất đi đó, bác sĩ nói cô rất yếu, sức khỏe cũng rất kém, bây giờ đang truyền nước, còn có... Thẩm Cửu, cô bị suy dinh dưỡng, không phải mỗi ngày cô đều ăn cơm sao?”

Thẩm Cửu: “.."

Tiểu Nhan đột nhiên xích lại gần: “Cô và cậu Dạ rốt cuộc là có quan hệ gì?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu khẽ nhíu mày: “Sao vậy?”

“Hỏi chút thôi mà, không phải trong công ty đều nói cô là người tình của cậu Dạ sao? Nhưng gần đây cậu Dạ lại không cần cô nữa, vì vậy mọi người đều vui mừng khi cô gặp họa, nhưng hôm nay lại bị vả mặt rồi. Trước mặt tất cả mọi người, cậu Dạ ôm cô rời khỏi công ty...”

CHƯƠNG 150: THÍCH TÔI HỒN CÔ KHÔNG?

Ôm cô rời khỏi công ty...

Đôi lông mày xinh đẹp của Thẩm Cửu nhíu lại, Dạ Âu Thần đưa cô đến bệnh viện?

Mấy ngày nay không khí giữa cô và anh có thể nói là rất kinh khủng, ánh mắt anh nhìn cô chỉ có sự chán ghét, còn đưa cô tới bệnh viện sao?



Thấm Cửu không nói gì, nhưng tỏng lòng lại như vừa bị thứ gì đó cần một cái.

Ngứa ngáy.

Thấm Cửu có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại, hình như cô bắt đầu không khống chế nổi trái tim mình nữa.

“Sao vậy?” Tiểu Nhan thấy sắc mặt cô không ổn, cũng không nói gì, tưởng rằng cô lại không khỏe hay bị sao đó.



Thấm Cửu lắc đầu, khẽ nói: “Tôi không sao, vậy anh ấy đâu?”

“Đi rồi” Tiểu Nhan chống tay lên mặt, khẽ nói: “Sau khi anh ấy đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ nói cô không sao, để tôi ở lại đây chăm sóc cô, rôi anh ấy rời đi rồi”

“Ừm, hôm nay cảm ơn cô”

“Cảm ơn gì chứ, cô tưởng rằng là vì tôi muốn giúp cô sao? Không phải đâu nhá? Tôi chỉ vì có thể đi gần để thấy phong thái và vẻ đẹp của cậu Dạ thôi!” Tiểu Nhan nói xong, bắt đầu nhớ lại: “Cô có biết lúc mà anh ấy đón cô từ chỗ tôi ngầu thế nào không? Giây phút đó tôi cảm thấy như đã nhìn thấy nam chính trong phim thần tượng vậy, Thẩm Cửu, cô thật sự là vận may cứt chó mà, mới được cậu Dạ nhìn trúng. Nếu không với tướng mạo, vóc dáng này của cô, ài, có chỗ nào băng một nửa tôi chứ!”

Thẩm Cửu: “.."

Cô ấy nói là Dạ Âu Thần đã đón cô từ phía cô ấy?

“Nhưng mà cô nói thật đi, cô và cậu Dạ rốt cuộc là có quan hệ gì, sao anh ấy lại lo lắng cho cô như vậy? Nếu như chỉ là người tình, không lí nào lại phải làm thế cả, đúng không?”

Lo lắng cho cô sao?

“Có thể là cô nhìn nhầm rồi, tôi và cậu Dạ không có quan hệ đặc biệt gì cả, chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường mà thôi”

“Xì, tôi chẳng tin! Ánh mắt anh ấy nhìn cô rõ ràng toàn là dục vọng chiếm hữu, nói không chừng anh ấy thích cô đó!"

Một câu nói, lại khiến một cơn sóng dâng lên trong lòng Thẩm Cửu.

Thích, thích cô?

Không thể nào!

Thẩm Cửu cảm giác như tim cô đang đập nhanh hơn, Tiểu Nhan vẫn đang ngồi độc thoại: “Sau này cô thành bà chủ rồi, đừng quên hôm nay tôi đã cứu cô đây, nhớ thăng chức, tăng lương cho tôi đấy...

Tiểu Nhan ở lại bệnh viện chăm sóc cô đến tận tối, Thẩm Cửu cảm thấy cô đã không còn vấn đề gì nữa, muốn xuất viện.

Tiểu Nhan giữ cô lại: “Không thể xuất viện, sức khỏe cô còn yếu lắm”

Thẩm Cửu nhíu mày: “Bây giờ chắc là không sao rồi, cũng chẳng phải bệnh gì to tát, đâu cần phải ở viện mãi chứ?”

“Tóm lại là không được, cậu Dạ nói rồi, tôi phải chăm sóc cô cẩn thận, trước khi anh ấy trở về không được phép rời đi”

Thấm Cửu ngồi dậy, lúc định xuống giường, cửa phòng bệnh bị mở ra.

Dạ Âu Thần lạnh lùng xuất hiện trong phòng bệnh.

“Anh Dạ!” Tiểu Nhan vừa nhìn thấy anh như là nhìn thấy cứu tính mà bật dậy, chỉ vào Thẩm Cửu nói: “Thẩm Cửu muốn xuất viện, nhưng tôi chưa đồng ý, tôi liều chết cản đó!"


Thẩm Cửu: “.."

Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt sắc bén mà u ám.

“Muốn xuất viện?”

Thẩm Cửu ngập ngừng.

Dạ Âu Thần nhếch đôi môi mỏng lên: “Nằm mơ”

Thẩm Cửu: “Nhưng tôi cảm thấy không còn gì đáng ngại nữa rồi, xuất viện về nhà nghỉ ngơi không được sao?”

Dạ Âu Thần không nói gì, Lang An ở phía sau anh híp mắt cười vẫy tay với Tiếu Nhan: “Hôm nay vất vả cho cô rồi, cô về sớm nghỉ ngơi đi”

Tiểu Nhan đáp một tiếng, lại không lưu luyến không nỡ nhìn Dạ Âu Thần, hic... đẹp trai thật đó, cô còn muốn ở lại ngắm một lúc nữa.

Chắc là do ánh mắt của cô quá mức cuồng nhiệt, si mê, Dạ Âu Thần liếc về phía cô, mang theo ý tứ cảnh cáo, Tiểu Nhan cảm thấy áp lực, lập tức nói: “Tôi biết rồi, đi ngay đây”

“Thẩm Cửu, vậy ngày mai tôi lại đến thăm cô nha!”

Nói xong, Tiểu Nhan biến mất không dấu vết như một làn khói.

Thẩm Cửu có hơi buồn cười, ban nãy rõ ràng cô ấy còn muốn ở lại đây, kết quả bây giờ lại chuồn đi không thấy tăm hơi đâu, không thể không nói tính cách của Tiểu Nhan... đúng thật là khá hợp với cô, thăng thắn sảng khoái, nói chuyện tuy có chút thẳng thừng, nhưng chứng tỏ cô ấy không giả tạo, có gì nói đó.

Người bạn này, đúng thật không tệ.

Lang An khẽ kho một tiếng: “Tôi đi tiễn cô ấy”

Sau đó anh cũng quay người rời khỏi phòng bệnh.

Vì vậy trong phòng bệnh chỉ còn lại Dạ Âu Thần và Thẩm Cửu.

Không khí yên tĩnh có chút ngại ngùng, ánh mắt của Thẩm Cửu hướng về phía Dạ Âu Thần, nhưng anh lại không muốn nhìn cô thêm giây phút nào, mà đẩy xe lăn đi đến trước cái bàn bên cạnh, trên đó có túi công văn mà Lang An để lại.

Ngón tay thon dài của anh cầm sổ sách và tài liệu ra, sau đó bắt đầu ngồi làm việc trong phòng bệnh một cách yên tĩnh.

Thẩm Cửu đang năm trên giường: “.."

Anh đến đây để làm việc sao?

Làm việc bao lâu? Thẩm Cửu vừa nghĩ, vừa nhìn bóng lưng anh đến ngơ ngác.

Cứ nhìn rồi nhìn, Thẩm Cửu lại nhớ đến dáng vẻ của Dạ Y Viễn.

Tay của cô bất giác sờ lên bụng.

Mai Linh là một người bạn tốt của cô, cô ấy sẽ không thể nào lừa cô được.

Nếu như đứa bé thật sự là của Dạ Y Viễn, vậy sau này cô phải làm sao?”

“Cơ thể không thoải mái thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tôi”

Không kịp phòng bị, giọng nói của Dạ Âu Thần vang lên, Thẩm Cửu tỉnh táo lại, thấy Dạ Âu Thần đang nhìn cô chằm chăm.

Thẩm Cửu chạm mắt với anh, một lúc sau cô mới nói: “Anh về đi”

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Dạ Âu Thần lập tức trở nên nguy hiểm, anh híp mắt lại.

“Ở đây, không thích hợp để anh làm việc” Thẩm Cửu giải thích.

Thật ra là cô tạm thời không muốn nhìn thấy Dạ Âu Thần, bây giờ đầu óc cô rất hỗn loạn.

Nhưng mà, Dạ Âu Thần lại cười lạnh: “Đã quen nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông khác, bây giờ không muốn nhìn thấy tôi nữa?”

Sắc mặt Thẩm Cửu lập tức thay đổi.

Anh lại bắt đầu rồi!




“Thẩm Cửu, cô có tin hay không ngay bây giờ tôi có thể lôi tên kia ra để trừng trị anh ta hay không?”

“Anh hiểu nhầm rồi!” Thẩm Cửu cắn môi dưới giải thích với anh: “Tôi chỉ cảm thấy nơi này không thích hợp để anh làm việc mà thôi”

“Vậy sao?” Dạ Âu Thần đặt món đồ trong tay xuống, sau đó di chuyển xe lăn về phía cô, thấy vậy, Thẩm Cửu vô thức co người lại.

Anh lại bắt đầu muốn tuyên bố chủ quyền với cô sao?

Rất nhanh Dạ Âu Thần đã đến trước mặt cô, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, cúi đầu mạnh mẽ gặm nhấm môi cô.

Thẩm Cửu trừng lớn mắt.

Nụ hôn này đến không chút báo trước, lúc Thẩm Cửu phản ứng lại, hàm răng của cô đã bị Dạ Âu Thần dùng lực tách ra, đầu lưỡi mềm mại tiến vào, quấn lấy cô.

Đôi môi của Thẩm Cửu có hơi cô, môi của Dạ Âu Thần lại rất ẩm ướt, lạnh lẽo, anh giữ lấy gáy cô hôn mạnh hơn, hơi thở bá đạo của anh bao trùm lên cơ thể mềm mại của Thẩm Cửu.

Thẩm Cửu bị ép ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh, chiếc cổ thon dài và trắng nõn lúc này trông càng dài hơn, mà đôi mắt của cô nhắm chặt lại, lông mi run rấy, dáng vẻ động tình này, rõ ràng là đã có cảm xúc rôi.

Dạ Âu Thần rút đầu lưỡi mình lại, nhưng không vội vã rời đi, đôi môi mỏng ngậm lấy môi của cô, khàn giọng hỏi.

“Thích tôi hôn cô như vậy không?”

Thấm Cửu ý loạn tình mê mà gật đầu.

Trong đáy mắt u tối của Dạ Âu Thần hiện lên sự vui vẻ, anh khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, bàn tay vuốt ve khắp thân trên của cô.
“Vậy tôi thì sao? Thích tôi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom