• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1245

Chương 1245:





Xem ra không phải là mơ.





Trong giấc mơ, cô con gái bé nhỏ của ông sao có thể chân thực như vậy được, không ngờ bao năm trôi qua, cô nhóc này vẫn chẳng trưởng thành lên là bao, lúc nào cũng hấp tấp vội vàng thiếu kiên nhẫn như thế.





Thoáng cái, Tiểu Nhan đã gọi được bác sĩ tới, vì trước đó bác sĩ đã căn dặn khi nào bệnh nhân tỉnh lại thì phải thông báo cho anh ta đến xem.





Vừa rồi, Tiểu Nhan sực nhớ tới lời dặn dò này nên mới chạy đi tìm bác sĩ điều trị chính cho ba Chu đến. Đến nơi, bác sĩ tiến hành kiểm tra cho ba Chu, hỏi thăm vài câu xong xuôi thì quay sang nhìn Tiểu Nhan: “Cô Chu này, ba của cô bình phục tương đối tốt, tới đây cần nằm trên giường nghỉ ngơi ít lâu, trong thời gian này tạm thời không được ăn những đồ có quá nhiêu dầu mỡ hay cay nóng, cố gắng cho bác ăn uống thanh đạm thì vết thương mới chóng lành.”





Tiểu Nhan gật đầu lia lịa.





“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi ạ, cảm ơn anh”





“Không cần khách sáo đâu, có vấn đề gì cứ tìm gặp tôi.”





Sau khi tiên bác sĩ đi khỏi, căn phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Tiểu Nhan quay trở về nhưng không dám nhào tới như khi nãy, tai và mặt cô ấy đều ửng đỏ, có lẽ là do thấy xấu hổ vì hành động vừa rồi.





Dù sao đi chăng nữa hai ba con cũng đã nhiều năm không gặp nhau. Ông ấy vừa tỉnh dậy cô đã nhào ngay tới, bây giờ Tiểu Nhan có cảm giác như trở về thời ấu thơ, nhưng rõ ràng lúc này cô đã là một người trưởng thành rồi.





Bỗng nhớ ra điều gì đó, cô liền cầm lấy điện thoại di động.





“Con gọi điện báo cho mẹ biết là ba đã tỉnh lại %1 rÖI.





Nói dứt lời là định đi mất nhưng không ngờ rằng ba Chu lại cất tiếng gọi.





“Nhan Nhan”





Bước chân của Tiểu Nhan tức thì khựng lại, dưới chân như mọc rễ không nhấc lên nổi nữa, cổ họng cũng bắt đầu dâng lên niềm chua xót vì tiếng gọi của ba Chu, mắt cô lại một lần nữa đỏ hoe.





“Đã lâu lắm rồi ba không nhìn thấy Nhan Nhan, ngồi xuống đây nào, cho ba nhìn con kĩ hơn”





Tiểu Nhan đưa tay lên bịt miệng mình lại, nghẹn ngào không nói được nên lời.





Họ và tên đầy đủ của cô là Chu Tiểu Nhan.





Nhưng hồi cô còn nhỏ, ba cô thích gọi cô là Nhan Nhan.





Cứ một câu Nhan Nhan ơi, một câu Nhan Nhan à, cho đến sau này khi lớn lên thì mới gọi là Tiểu Nhan.





Không ngờ bao năm trôi qua, cô vẫn còn có thể nghe được tên gọi thân thiết ngày còn nhỏ…





Chu Tiểu Nhan nghẹn ngào nức nở, không sao xoay người lại được, ba Chu chỉ có thể nhìn thấy cô đứng đó quay lưng lại phía mình, run lẩy bẩy, từng tiếng khóc đang cố dăn lòng kìm lại như những mũi kim đâm vào trái tim của ba Chu.





Nghĩ đến năm năm qua chưa từng một lần liên lạc, mắt ba Chu cũng trở nên ướt nhòe.





Bờ vai run run một lúc lâu, Tiểu Nhan mới nghẹn ngào cất giọng: “Con, con đi rót cho ba cốc nước”





Nói rồi Tiểu Nhan đi luôn ra ngoài. Ba Chu đợi mãi mới thấy cô quay trở lại. Ông ấy cũng không trách mắng gì cô, suy cho cùng thì vừa rồi cô ấy đã thực sự không kiềm chế nổi cảm xúc.





Giờ đã khá hơn lên, khi Tiểu Nhan cầm cốc nước đến trước mặt ông ấy, cô đã bình tĩnh lại thấy rõ, ngoại trừ mắt vẫn đỏ ra thì những biểu hiện khác đều rất đỗi bình thường.





“Ba, để con đỡ ba dậy uống nước”





Tiểu Nhan bước tới đỡ ông ấy ngồi dậy và chèn vào sau lưng ông ấy ba chiếc gối. Ba Chu đã nằm nhiều ngày, cảm giác cả người cứng đờ, nên rất mất công mới ngồi dậy được.





Rồi Tiểu Nhan đưa cốc nước tới cho ông ấy, ba Chu run run đưa tay ra đỡ.





Tiểu Nhan nhìn đôi bàn tay run run, sống mũi cô lại cay xè, cô đứng bật dậy và nói: “Ba ơi, tay ba không tiện, để con cầm cốc cho ba uống”





Nói rồi cô cúi người xuống, tự tay đưa cốc nước tới trước mặt ba Chu, cẩn thận đút cho ông ấy uống.





Ba Chu cũng không chối từ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom