• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1217

Chương 1217:





Đứng ở bên ngoài, xuyên qua cửa kính thủy tinh trong suốt, Hàn Minh Thư nhìn thấy người đang nằm ở bên trong Một Mạnh Tuyết U hoàn toàn khác so với trước đây Cô ta đã thay bộ quần áo của bệnh nhân tâm thần, cơ thể đã được lau khô sạch sẽ để lộ ra làn da trắng nõn như ban đầu.





Chỉ là trên làn da trắng nõn ấy lại có rất nhiều vết thương.





Trầy xước, bị bỏng và còn có đủ loại có đủ loại vết thương khác nữa…





Mặc dù các vết thương đều đã kết vảy, nhưng những vết thương này rất phức tạp. Nó trải rộng ở khắp cổ và cổ tay, thậm chí cả mặt khiến người ta nhìn thấy mà cảm thấy kinh hãi.





Hàn Minh Thư cảm thấy hơi thở ngột ngạt, lúc này một bàn tay nhẹ nhàng che mắt cô lại.





“Nếu em thấy sợ hãi thì đừng nhìn nữa”





Đó là giọng nói của Dạ Âu Thần, anh đứng sau lưng cô, nói nhỏ.





Hàn Minh Thư yên lặng một lát, sau đó liền kéo tay của Dạ Âu Thần xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.





“Em không sao, chỉ là em hơi ngạc nhiên khi thấy cô ấy bị thương nặng như vậy: Dạ Âu Thần hiểu được sơ sơ một ý từ trong lời nói của cô, anh hơi nhíu mày: “Quan hệ giữa em và cô ấy không tốt ư?”





Nghe vậy, Hàn Minh Thư cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười. Ánh mắt của cô hướng vào bên trong, nơi mà Mạnh Tuyết U đang nằm Lúc này nhìn cô ta nằm ở trong đó, nhìn cô ta yên lặng khiến cô nhớ tới những chuyện đã lâu trước kia. Khi ấy hai người vẫn còn là chị em tốt của nhau, thường ngủ cùng nhau, nằm cùng nhau, mỗi lần như vậy cô thường tỉnh dậy trước Mạnh Tuyết U.





Còn Mạnh Tuyết U lúc nào cũng tùy hứng, lúc ngủ rất hay đạp tung chăn ra ngoài.





Vì vậy, mỗi buổi sáng khi thức dậy, Hàn Minh Thư sẽ đắp chăn cho cô ta.





Khuôn mặt khi ngủ lúc đó của cô ta cùng với hình ảnh hiện tại trông giống nhau như đúc.





Giống y hệt trước đây.





Mọi kí ức tràn đầy màu sắc cứ ùn ùn kéo tới hiện ra trước mắt của Hàn Minh Thư. Nghĩ tới đây, cô cảm thấy ngực hơi đau, ánh mắt có chút ẩm ướt: “Trước đây, quan hệ giữa bọn em rất tốt. Em đã từng cứu cô ấy một mạng, cho nên cô ấy rất dựa dẫm vào em, vẫn luôn nói rằng em là người có ân với cô ấy nên cả đời này sẽ đối xử thật tốt thật tốt với em. Lúc em gặp khó khăn, chính cô ấy cũng đã đứng ra giúp đỡ em rất nhiều. Em tưởng rằng…





bọn em sẽ là chị em tốt của nhau. Khi đó thậm chí bọn em còn từng nói với nhau rằng nếu ai kết hôn trước thì người còn lại sẽ làm phù dâu cho người đó. Không ngờ sau này…”





Hóa ra những thứ đó chỉ là một vở kịch mà thôi…





Cô không biết lúc đầu Mạnh Tuyết U đối xử tốt với cô là bởi vì thật sự cảm kích cô cho nên mới làm chị em tốt của cô, hay là cô ta biết bí mật của cô cho nên đến gần cô hơn để lợi dụng cô.





Nhưng cho dù lý do là gì đi nữa, ở cùng nhau một khoảng thời gian như vậy vẫn khiến cô cảm thấy lồng ngực của mình nóng ran như lửa đốt.





“Anh không nhớ cô ấy sao?”





Hàn Minh Thư đột nhiên quay đầu liếc nhìn Dạ Âu Thần: “Anh cũng quen biết cô ta, có lẽ anh nhìn kỹ gương mặt của cô ta hơn thì có thể giúp đỡ việc hồi phục trí nhớ của anh”





Vốn dĩ Dạ Âu Thần không để ý đến người phụ nữ nằm bên trong trông như thế nào, thế nhưng sau khi nghe Hàn Minh Thư nói xong thì anh mới quay sang nhìn mặt của Mạnh Tuyết U.





Ngay từ đầu, anh cảm thấy khuôn mặt này không có chỗ nào kỳ lạ cả.





Anh cũng không có ấn tượng gì.





Thế nhưng khi nhìn một lúc, trong đầu của anh đột nhiên hiện ra một vài hình ảnh.





Hơn nữa hình ảnh này còn có sự xuất hiện của Hàn Minh Thư, thế nhưng…lại chẳng mấy tốt đẹp.





Người phụ nữ trong hình ảnh đeo một đôi bông tai màu hồng, còn anh lấy ra một đôi bông tai tương tự như thế. Sau khi Hàn Minh Thư nhìn thấy lại bị kích thích, sau đó đập nát đôi bông tai màu hồng mà anh lấy ra.





Chưa bao giờ những hình ảnh lại rõ ràng sắc nét giống như bây giờ.





Thế nhưng là do anh làm tổn thương Hàn Minh Thư, ngực của Dạ Âu Thần cảm thấy đau nhói, còn chưa kịp trải qua nỗi đau đớn thấu tâm can, thì đầu lại đau dữ dội.





“Có phải anh có chút ấn tượng nào hay không?”





Hàn Minh Thư hỏi.





Dạ Âu Thần thu lại ánh mắt, ánh mắt của anh lại rơi xuống khuôn mặt của Hàn Minh Thư một lần nữa. Người phụ nữ trước mắt đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng lo lắng sợ hãi, sau đó nó lại dần dần chồng chất lên gương mặt đau khổ trong ký ức vừa nãy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom