• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 803-819

Chương 803:



Hàn Anh Thư: “… Chắc không đến nỗi đâu? Chẳng phải anh ấy gọi anh đến sao?”



“Đúng là anh ấy nhắn tin nói tôi mang quần áo đến, nhưng dựa theo tinh anh ấy thì…”



Ngon quá! Không ngờ chị dâu khéo tay thế này, sau này phải qua đây chơi thường xuyên.



Kiều Trị nghĩ thầm trong lòng, nghĩ thầm trong lòng.



Uống xong một bát canh, Kiều Trị cầm bát nhìn Hàn Anh Thư.



“Tôi có thể uống thêm bát nữa không?



Hàn Minh Thư liếc mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt mong chờ của anh, cứ như uống say canh cá không khỏi nở nụ cười.



Đối với tất cả đầu bếp, món ăn mình làm được yêu thích là một sự khẳng định và khen ngợi.



Mặc dù Hàn Minh Thư không phải đầu bếp nhưng bữa ăn hôm nay do cô nấu, thấy Kiều Trị thích ăn như vậy, với cô cũng là một sự khẳng định.



Trong lòng cô tất nhiên rất vui, liền cầm lấy bát của anh rồi đứng dậy.



“Được, tôi lấy cho anh.”



Nhưng lúc này Dạ Âu Thần đang ngồi yên không nhịn được nói.



“Tự cậu không có tay à?”



m thanh đột ngột vang lên khiến hai người sững sờ, Kiều Trị và Dạ Âu Thần nhìn nhau, thấy rõ sự cảnh cáo trong đôi mắt anh.



Kiều Trị im lặng một lúc rồi nói: “Để tôi tự làm!”



Sau đó, anh nhận lại bát trong tay Hàn Anh Thư rồi tự mình đi lấy canh cả, trong lòng cảm thấy phiên muộn.



Hừ, tên Uất Trì Thầm này chắc chắn đang ghen vì anh ta có bát canh cá do chị dâu tự tay nấu, còn cậu ta thì không. Lúc này, Hàn Minh Thư mới phát hiện sau khi Dạ Âu Thần ngồi xuống, anh vẫn chưa động đũa Không hợp khẩu vị anh ấy à? Hàn Anh Thư nhất thời không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì, bèn cầm bát lên đi múc cho anh bát canh cả.



“Hay là anh hãy húp bát canh cá cho ẩm trước nhé.”



Kiều Trị lén nhìn Dạ Âu Thần.



Da Mạc Thầm nhìn bát canh cả trước mặt, âm thâm so sánh trong lòng, hình như nhiều hơn Kiều Trị một chút, giờ phút này anh mới cảm thấy thoải mái hơn. Anh nhướng mặt lạnh lùng liếc nhìn Hàn Anh Thư. Trên thực tế, anh không yêu cầu cô múc canh cá gì cho anh.



Coi như cô thức thời.



Chẳng qua cô chỉ múc cho Kiều Trị, sau đó gạt anh sang một bên, điều này khiến trong lòng anh khó chịu.



Thấy Dạ Âu Thần cuối cùng cũng chịu cử động tay bưng canh môi, chờ anh húp xong một ngụm và bỏ bát xuống, cô vội và hỏi: “Thế nào?”



Kiều Trị thích uống như vậy chắc canh cá cô nấu cũng không tệ đúng không?



Dạ Âu Thần: “



Thấy cô đang háo hức nhìn mình, khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt mong chờ như đang nói: khen tôi mau, khen tôi mau.



“Tất nhiên là ngon rồi, Trì Thâm, cô trợ lý nhỏ này của cậu tay nghề không tôi nha, tôi nghĩ… lần sau chúng ta có thể thường xuyên tới đây ăn trực.



Nghe vậy, ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh đi, giọng nói cũng lạnh xuống.



“Bình thường” Ảnh mất mong chờ lúc trước của Hàn Mạc Tử trở nên mờ mịt, nụ cười của Kiều Trị vụt tắt, nghiêng người nói: “Cậu đó, yêu cầu quả cao đấy, cậu tưởng rằng ai cũng là đầu bếp cao cấp như nhà họ Uất Trì của cậu hả? Đến nhà người ta ăn cơm còn đòi hỏi, đúng là “Không có gì… Hàn Mạc Tử nhanh chóng kết thúc chủ đề này, giải thích: “Tôi thấy anh ấy cũng không nói sai, tôi cũng không phải đầu bếp chuyên nghiệp, chắc chắn không làm tốt được như vậy, ăn cơm trước đã Nói xong, Hàn Mạc Tử cầm bát đứng lên xới cơm.



Thật ra câu trả lời của Dạ Âu Thần năm trong dự đoán của cô, cô cũng không hi vọng Dạ Âu Thần khen minh, đó không phải Dạ Âu Thần. Như này cũng tốt.



Hình ảnh cô cúi đầu xới cơm khiến Dạ Âu Thần để ý, anh nheo mắt, là ảo giác của anh sao?



Cứ cảm thấy cô gái này hơi thất vọng?



Thất vọng cái gì? Do anh không khen cô ?



Nhưng Kiều Trị đã khen cô rất nhiều rồi, còn cần anh khen sao?



Mà trong lòng Kiều Trị đã mắng Dạ Mạc Thầm một trận. Một bữa cơm mà trong lòng ba người lại nghĩ ba chuyện khác nhau.
Chương 804:



Ăn xong bữa tối, Hàn Mạc Tử cất bắt đũa xuống bếp, Kiều Trị nhanh chóng tóm lấy Dạ Âu Thần nói: “Tôi nói này Trì Thâm, có người theo đuổi con gái như cậu hả?”



Nghe xong, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Cậu nói gì?”



“Tôi nói sai hả? Người ta vất vả làm cơm cho cậu, cậu khen một câu thì chết à? Sẽ rớt miếng thịt nào à?”



Kiều Trị cúi người xuống và nhỏ giọng nói: “Đừng trách người anh em tôi không nhắc nhở cậu, cậu theo đuổi con gái người ta như thế là không được đâu.



Dạ Âu Thần cuối cùng cũng liếc nhìn anh, cái liếc mắt này khiến Kiều Trị sợ hãi trong lòng, anh ta ho nhẹ rồi dời mắt đi chỗ khác: “Coi như tôi chưa nói gì… Haiz…



Trợ lý nhỏ của cậu thật đáng thương, tỉ mỉ chuẩn bị một bữa cơm như vậy lại chẳng nhận được lời khen nào từ người khác. Người ta là con gái đó, không biết có buồn bã đau lòng không nhỉ.



Dạ Mạc Thầm: “



Điện thoại đột nhiên reo lên, Dạ Âu Thần nhìn thoáng qua thông báo trên màn hình.



“Ôi nguy rồi, tôi quên sắp xếp ổn thỏa chỗ Đoan Mộc Tuyết trước khi đến đây. Ông nội Uất Trì gọi điện thoại cho cậu vào giờ này không phải muốn hỏi tội cậu chứ?”



Kiều Trị áp sát lại nhìn thông báo trên điện thoại và vội vàng giải thích.



Hàn Anh Thư tiến người xuống đến lầu, nhìn hai người họ lên xe rời đi, lúc vừa định quay về, chủ nhà cũng đã quay trở lại, mỉm cười đi theo bước của cô.



“không thể nhìn ra, cháu lại có thể có một người bạn trai đẹp trai và giàu có như vậy.”



Hàn Anh Thư: “…dì chủ nhà, anh ấy l: “Được rồi, cháu không cần giải thích, dì là người từng trải, mọi chuyện dì đều hiểu hết.



Không sao cả, thỉnh thoảng cháu đưa bạn trai trở lại đây, dì sẽ không nói gì cả đâu”



Nói xong, chủ nhà cười với cô một cách mờ ám, ngay sau đó đi lên lầu.



Hàn Anh Thư có chút mệt mỏi, cũng lười phải đi giải thích, dứt khoát đi thẳng lên lầu.



Lúc nãy có hai người ở trong phòng cùng với cô, cho nên vô cùng náo nhiệt, nhưng mà lúc này đẩy cửa ra lại chỉ còn có một mình bản thân cô, Hàn Anh Thư đột nhiên cảm thấy có chút vắng vẻ lạnh lẽo.



ôi Con người, quả nhiên là không thể quen với một vài chuyện.



Ví dụ, sau khi ở trong bóng tối một thời gian dài, rồi đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, thì không thể chịu đựng được, rồi lại quay về trong những ngày tối tăm. Nhưng mà, nếu như vẫn cứ ở trong bóng tối, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng. Như vậy bạn sẽ mãi mãi không biết lúc nhìn thấy ánh sáng rốt cuộc là sẽ như thế nào, và bạn sẽ không khao khát điều đó.



Hàn Anh Thư trong lòng âm thầm than thở, sau đó bắt đầu thu dọn nhà cửa, kết quả là phát hiện ra rằng bộ vest mà cô đã giặt sạch cho Dạ Âu Thần, nhưng anh lại quên mang về rồi.



”…Không phải anh vì bộ vest này mà mới tới đây sao? Tại sao đến lúc rời đi còn không mang theo?” Hàn Anh Thư cầm bộ đồ lên, chịu không được phun tào ra vài câu.



Nếu anh đã không mang đi, vậy tạm thời cô sẽ giữ lại bảo quản nó thay anh. Nhưng lần này, Hàn Anh Thư không dám treo bộ vest trong tủ của mình nữa, mà treo bộ vest trên ban công, sau đó chuẩn bị đi tắm.



Vào phòng tắm rồi, Hàn Tử phát hiện ra rắng Dạ Âu Thần lúc nấy đã để lại quần áo cũ của mình ở đây khi anh đi tắm.



Cô sững sờ nhìn đống quân áo cũ, rồi nghĩ đến điều gì đó, đôi má trắng nốn bắt đầu ửng hồng lên.



Ngay khi Dạ Âu Thần và Kiều Trị bước.



vào cửa, thì người hầu kính cẩn bước tới và nói: “Ông chủ đang ở phòng làm việc trên lâu đợi cậu.”



“Tôi biết rồi”



Dạ Âu Thần trực tiếp đi thẳng lên lầu, đi về hướng phòng làm việc, Kiều Trị bước nhanh theo sau, một bên nói: “Tôi đoán là chắc hai ông cháu của nhà Đoan Mộc đã rời đi rồi, lúc nãy không còn thấy xe của bọn họ nữa”



“Ừ7 Anh thản nhiên đáp lại một câu.



Kiều Trị: “Nếu ông ngoại Uất Trì thực sự muốn hai người đính hôn với nhau thì sao?”



Dạ Âu Thần không trả lời câu hỏi của anh ta, nhưng trong lòng anh có một câu trả lời rất rõ ràng, đó chính là… anh sẽ không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết.



Gõ gõ “Mời vào.”



Dạ Âu Thần đẩy cửa phòng làm việc ra, Uất Trì Thần đang ngồi ở bàn làm việc.



ngước mắt lên, một đôi mắt tuy đã già nua nhưng sắc sảo và tràn đầy năng lượng, ông ta ngồi đó với khí chất đầy uy nghiêm và mạnh mẽ. Nhìn thấy Kiều Trị đi theo phía sau Dạ Âu Thần, ông liên tin chắc lời anh ta vừa nói, sau đó ông nói một cách nặng nề, “Ông cụ Kiều thật sự không phải là thứ gì tốt đẹp, cháu trai cũng không dạy tốt được, ngày nào cũng rước lấy phiền phức rắc rối.



Kiều Trị, cháu đã bao nhiêu tuổi đầu Có phải là cũng nên học chút gì đó để thay ông quản lý công ty rồi không? Đừng có cả ngày đi khắp nơi chơi bời lêu lỏng nữa”
Chương 805:



Kiều Trị luôn là một kẻ hèn hạ. Bị Uất Trì Thần trực tiếp làm tổn thương ngay trước mặt như vậy cũng không hề cảm thấy khó chịu Ngược lại anh ta còn tiến gần người về phía trước với một nụ cười: ” Ông ngoại Uất Trì công ty có bố của cháu quản lý là được rồi, nào có cần cháu làm việc gì nữa đâu? Hơn nữa nói rằng, nếu cháu có được nửa cái đầu của Uất Trì, thì làm sao cháu có thể lại không đi quản lý công ty? Còn không phải vì cháu không phải có cái khả năng đó, cho nên sợ rằng sẽ làm công ty lỗ vốn mất?”



Nghe thấy cậu ta khen ngợi về đứa cháu quý giá của mình, Uất Trì Thần cảm thấy trong lòng vui vẻ hẳn lên, nhưng vẫn khiển trách một câu: “Chỉ biết ba hoa lắm lời, bản lĩnh nói chuyện và tâm tư của cháu nếu như có thể đặt vào trên sự nghiệp nhiều hơn, cũng không đến mức ông của cháu mỗi ngày phải đến đây để kiện cáo cháu.”



“Không có cách nào khác rồi, bộ não tự nhiên của cháu chỉ có thể phát triển trong vấn đề này, còn những vấn đề khác… thì không thể được.”



Uất Trì Thần thở dài nặng nề, sau đó nhìn Dạ Âu Thần, người đã im lặng không nói gì sau khi bước vào, rồi nghiêm nghị nói: “Nếu cháu đã đến rồi, vậy hãy đến đây ngồi xuống đi. Ông ngoại có chuyện quan trọng muốn nói với cháu.”



Dạ Âu Thần đi tới ngồi xuống đối diện với Uất Trì Thần, Kiều Trị vốn dĩ muốn đi ra ngoài, ai mà ngờ Uất Trì Thần đột nhiên nói một câu: “Cháu cũng ngồi đi, cũng không có chuyện gì bí mật cả.”



“Cảm ơn ông, ông ngoại Uất Trì”



Kiều Trị vội vàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dạ Âu Thần, thực ra anh biết ông ngoại Uất Trì sẽ để anh ở lại, chẳng qua chỉ là muốn giả vờ làm ra vẻ trước mặt anh, nếu không thì… có vẻ ông ta quá tầm phào.



Uất Trì Thần nhìn quan sát Dạ Âu Thần, cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, cả buổi không hề lên tiếng, lâu sau mới nói một câu: “A Thần, cháu… cảm thấy thế nào về đứa nhỏ Tiểu Tuyết?”



Kiều Trị: “…



Chất tiệt, anh ta thực sự đã đoán đúng Ông ngoại Uất Trì, đây là điềm báo của việc muốn cho Uất Trì Thần và Đoan Mộc Tuyết đính hôn.



Ông nhìn Uất Trì Thần và nắm chặt tay lại Đừng có để ông thất vọng, và cũng đừng để cô giúp việc nhỏ thất vọng, Uất Trì Thần.



Dạ Âu Thần ngước mắt lên, phát hiện mắt ông ngoại của anh đang chăm chú nhìn thẳng vào anh, như thể đang quan sát vào cảm xúc và phản ứng của mình, anh mím chặt đôi môi mỏng toát ra hơi thở băng giá.



“Không biết.”



Anh nói hai từ.



Uất Trì Thần nghe xong thì liền nhíu mày lại: ‘Không biết là có ý gì hả?”



Dạ Âu Thần: “Cháu không để ý, cháu không biết rõ.”



Uất Trì Thần: “…



Điều này là để chứng tỏ rằng anh đối với Đoan Mộc Tuyết không có hứng thú, cho nên không để ý, hơn nữa có ý là anh không biết anh không rõ.



Kiều Trị âm thầm khen Dạ Âu Thần.



Anh ta còn đang băn khoăn không biết Dạ Âu Thần sẽ trả lời như thế nào, nghĩ rằng anh sẽ lịch sự khiêm nhường một chút trước mặt Uất Trì Thần, ai biết rằng anh lại có thể không giữ cho ông ta một chút thể diện nào cả.



Quả nhiên là, Uất Trì Thần nghe xong gần như nôn ra máu.



“Anh, thái độ của anh bây giờ là như thế nào? Anh nói anh không để ý tới là có ý gì?



Lúc anh bị bệnh, Tiểu Tuyết ngày nào cũng đến thăm anh. Đứa nhỏ này tâm tình tốt Tuyết đó quả thực là trưởng thành rất xinh đẹp, nhưng mà… rất nhiều chuyện đều là không thể miễn cưỡng ép buộc được đúng không ạ?



Nói đến đây, Uất Trì Thần hừ lạnh một tiếng, nạng trong tay nện trên mặt đất: “Được rồi, hóa ra hai đứa đã trao đổi bàn bạc với nhau trước rồi, cố ý tới đây để đối phó với một lão già như ta sao? “



“Ông ngoại Uất Trì, xem ông nói kìa.



đều mang cháu với Trì Thâm nói thành các hạng người gì rồi, cái này sao có thể gọi là hợp lại cùng ức hiếp được chứ? Cháu cũng là vừa mới đây mới biết chuyện này mà”



Geogre cười híp mắt đưa tay vuốt ngực cho.



Uất Trì Thần, giọng nói mềm mỏng đi vài phần dỗ dành ông lão Uất Trì “Hừ” Ông lão Uất Trì lạnh giọng “hừ” một tiếng, pa một tiếng đem bàn tay của anh ta đẩy ra, “Tôi tin anh mới lạ, tiểu tử thối anh rất hư đốn, có phải anh dạy hư Trì Thâm đúng không?



‘Geogre vừa nghe, phút chốc mở to cả hai mắt, lắc đầu phủ nhận, “Không không không, Tính cách của Trì Thâm ông cũng biết mà, sao cháu có thể chỉ phối suy nghĩ của cậu ta chứ?”



Nghe xong, Uất Trì Thần nheo mắt nhìn về phía Dạ Âu Thần.



Tuy rằng thời gian hai người ở cùng nhau không dài nhưng tính cách của Uất Trì Thần đích thực giống như những gì Geogre nói.



Mặc dù anh đã mất đi ký ức trước đây nhưng bản tính của anh lại không hề thay đổi, tính cách rất ngoan cố. Những gì đến từ trong xương cốt là những thứ sẽ không bao giờ thay đổi được.
Chương 806:

Nghĩ đến điều này, Uất Trì Thần lại nhớ tới con gái lớn của ông. Năm đó… Tâm Nhi cũng ngoan cố giống như nó, không chịu nghe theo sắp xếp của ông, ngoan cố kiên trì tin vào những gì mà mình cho là đúng mới bị lâm vào kết cục như ngày hôm nay.

Nhớ đến Uất Trì Tâm, ánh mắt của Uất Trì Thần trong chốc lát liền trở nên già đi rất nhiều. Đứa con gái này thực sự là làm cho ông rất đau lòng, Thế là, ánh mắt của Uất Trì Thần nhìn Dạ Âu Thần cũng không còn nghiêm khắc như lúc nãy nữa mà thay vào đó là mệt mỏi mở miệng nói: “Hai tên tiểu tử thối nhà các anh đều cút ra ngoài hết cho tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh một lúc.”

‘Geogre, “…Ông ngoại Uất Trì, ông không sao chứ? Hay là cháu ở lại khai sáng cho ông nhé?”

“Một lão già như tôi còn cần một tên nhóc con tóc còn để chỏm như anh khai sáng sao? Mau cút đi, đều cùng nhau cút ra ngoài đi.”

Vừa nói, Uất Trì Thần vừa cầm cây.

ba-toong đánh về phía hai người để ra hiệu, Geogre chỉ đành nhanh chóng lui ra ngoài.

Dạ Âu Thần cũng đứng dậy đi theo sau, ánh mắt đặt lên người Uất Trì Thần, nhàn nhạt nói một câu: “Vậy chúng cháu đi trước đây, ông ngoại giữ gìn sức khỏe ạ.”

“Hừ” Uất Trì Thần lạnh giọng “hừ” một tiếng, ngoảnh đầu ra chỗ khác không thèm tiếp lời anh.

Geogre cùng với Dạ Âu Thần bước ra khỏi phòng sách, đi ra xa mới dám nói chuyện.

“Đây là có ý gì vậy? Ông ngoại Uất Trì tôn trọng nguyện vọng của cậu rồi sao?”

Dạ Âu Thần không trả lời nhưng đầu lông mày lại bất giác chau lại, sợ là sự việc không có đơn giản như anh vẫn nghĩ, ý nghĩ này của ông ngoại có lẽ sẽ không phải là một ý định nhất thời.

Nếu như đã không phải là một ý định nhất thời thì không thể nào có thể mất hi vọng nhanh đến vậy được, nhìn biểu cảm của ông ngoại lúc vừa rồi có lẽ đang nghĩ tới một chuyện gì đó nên tạm thời không muốn nhắc.

đến chuyện này mà thôi.

“Sao cậu lại không nói gì thế? Chẳng lẽ cậu không sốt ruột một chút nào sao? Nhỡ đâu thật sự để cậu và Đoan Mộc Tuyết đính hôn thì phải làm sao?”

Dạ Âu Thần đột nhiên dừng lại, anh lạnh lùng nhướng mí mắt, “Cậu về trước đi”

Geogre: “Ý gì thế? Tôi đang nói một chuyện quan trọng như vậy với cậu mà cậu lại đuổi tôi về sao?”

“Cậu có thể thay đổi được suy nghĩ của ông ngoại tôi hay sao?”

Geogre: “… Hình như là không thể, thôi bỏ đi, tôi vẫn nên đi trước thì hơn”

Nói xong, anh ta vừa quay người lại đi về một hướng khác, vừa lẩm bẩm nói: “Quay trở về gửi tin nhắn facebook nói chuyện với cô trợ lý nhỏ là được rồi”

“Đứng lại” Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần.

Geogre dừng bước, khó chịu quay đầu lại, nói: “Làm gì vậy? Không phải là cậu bảo.

tôi đi sao? Còn có chuyện gì à?”

“Không cho phép cậu quấy rối cô ấy”

“Xì” Khuôn mặt không còn chút kiên nhẫn nào lúc nãy của Geogre ngay lập tức xuất hiện biểu cảm giễu cợt, “Cái đuôi cáo của cậu cuối cùng cũng bị lộ ra rồi nhé?

Không nhịn được oán giận tôi rồi sao?”

Ý thức được ánh mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng sắc bén nên Geogre vội vàng lùi về đẳng sau mấy bước, “Được rồi, được rồi, tôi không trêu đùa cậu nữa, nói tóm lại dù có chuyện gì đi nữa thì cậu cũng cứ kìm nén ở trong lòng đi, vĩnh viễn đừng bao.

giờ nói ra ngoài, tôi đi đây.”

Rất nhanh sau đó Geogre đã đi rất xa nhà họ Uất Trì. Dạ Âu Thần đi về phía.

phòng ngủ của anh, lúc vào phòng tắm mới khựng lại, đột nhiên nhớ tới một chuyện. Bộ quần áo cũ anh thay ra trước kia để quên ở nhà người phụ nữ kì lạ đó rồi Lại một tuần lễ mới bắt đầu, nghỉ ngơi mấy ngày, cơ thể của Hàn Anh Thư đã không còn mệt mỏi như trước nữa, bắp chân cũng không sưng tấy và đau nhức nữa, chỉ là công việc cô gác lại mấy ngày hôm nay càng nhiều hơn nữa rồi. Mới sáng sớm ngày ra mà Hàn Anh Thư đã bận tối mắt tối mũi, đến cơ hội ngồi xuống thở một hơi cũng không có.

Mãi cho đến lúc tan làm, cô mệt đến nỗi không còn hơi sức đâu mà xuống dưới lầu ăn cơm, dứt khoát hóa trang thành một thi thể nằm liệt người trên ghế sofa.

Chị Lâm thấy cô như vậy, không nhịn được cười, nói với cô: “Thể lực của em như này là không ổn rồi nha, đây là mới bận rộn mỗi một buổi sáng thôi, thế mà em đã không thể đi lại nổi nữa rồi sao?”

Nghe xong, Hàn Anh Thư có chút xấu hổ, tỏ vẻ hối lỗi nói: “Thật ngại quá chị Lâm, em thực sự rất mệt, em nằm ở đây nghỉ ngơi một lúc là được.

“Bây giờ là thời gian tan làm, em muốn nghỉ ngơi như thế nào cũng được, chỉ có điều người trẻ tuổi vẫn còn rất lười luyện tập, không có việc gì thì nên dậy sớm chạy bộ, rèn luyện thân thể”
Chương 807:



Sau khi chị Lâm rời đi, tiện tay đóng luôn cửa phòng thư ký giúp cô. Hàn Anh Thư nằm yên bất động trên ghế sofa, mệt mỏi nhắm mắt lại.



Sau khi mang thai, cô vẫn luôn cực kỳ thèm ngủ, động một tí là buồn ngủ. Nhưng kể từ sau khi Dạ Âu Thần xảy ra chuyện, tình trạng này của cô cũng dần biến mất.



Cho dù là buồn ngủ đến mức mí mắt phát run cả lên thì cô vẫn mạnh mẽ giương cao tỉnh thần, tiếp tục kiên trì đến cùng.



Ở trong nước thay anh quan sát công ty cũng vậy, ở đây cũng thế, cô đều cố gắng như vậy.



Cũng may là 11 giờ cô được tan làm, ở giữa có khoảng hai đến ba tiếng đồng hồ để nghỉ ngơi, cô không cần vội vàng về nhà, nếu sau khi ăn cơm xong liền ngủ luôn ở đây thì cô còn có thể ngủ thêm một lúc nữa.



Nghĩ mãi nghĩ mãi, Hàn Anh Thư liền chìm vào giấc ngủ, đến cả cửa phòng thư ký bị đẩy ra, có người đi vào cô cũng không hề hay biết. Geogre là đặc biệt đến tìm Hàn Anh Thư, lúc anh ta đến đụnh trúng lúc mọi người đều tan làm hết rồi nên chỉ có thể đi đến nhà ăn chật kín người. Ai biết được anh ta đợi ở nhà ăn hai mươi phút cũng không nhìn thấy bóng người. Chỉ nhìn thấy một mình La Lo Li, thế là anh ta gọi cô lại hỏi chuyện mới biết được cô ta cũng không nhìn thấy Hàn Anh Thư xuống lầu đi ăn.



Geogre chỉ đành lên trên lầu tìm cô, mở cửa phòng thư ký ra quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang cuộn tròn trên ghế sofa.



“Chị dâu, chị dâu nhỏ, mau tỉnh lại”



Trong giấc mơ hình như Hàn Anh Thư nghe thấy có người nào đó đang gọi cô, nhưng mí mắt cô quá nặng không thể nào mở mắt ra được, mơ mơ hồ hồ, căn bản không biết được là mơ hay là hiện thực.



“Chị dâu nhỏ, mau tỉnh lại đi. Tôi đưa chị đi tìm Uất Trì”



Uất Trì… Uất Trì là ai2 “Một cơ hội tốt như thế này, chị đừng bỏ.



lỡ đấy nhé. Chị dâu nhỏ, đừng ngủ nữa..”



Người đó dùng ngón trỏ chọc chọc vào.



cánh tay cô, một lúc sau, cuối cùng con sâu ngủ trốn trong người Hàn Anh Thư cũng bị đuổi ra ngoài. Cô chầm chậm mở mắt, đập vào mắt là gương mặt không sao nghiêm túc được của Geogre, vừa hay lúc này đang tò mò quan sát cô.



“Chị dâu, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi à?”



Thấy cô mở mắt ra, Geogre liền để lộ ra gương mặt to bự tươi cười.



*Á..” Hàn Anh Thư vừa mới phản ứng lại, kinh ngạc hô lên một tiếng, bàn tay trực tiếp vung lên mặt của Geogre



“A” Geogre đau đớn hô lên một tiếng rồi lui ra ngoài, đưa tay ôm lấy mắt mình, “Chị dâu, đây là chị đang muốn mưu sát tôi sao?”



“Geogre?” Hàn Anh Thư ngồi dậy, nhịp tim đang đập nhanh vẫn còn chưa ổn định lại, “Sao anh lại ở đây?”



Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh ta dí sát mặt, nhìn chằm chằm vào cô, rất dễ làm cho cô bị dọa sợ đó, được không hả?



‘Geogre ôm lấy bên mắt vừa bị cô đánh của mình, đáng thương nhìn về phía cô, nói: “Còn không phải là do tôi muốn tạo cơ hội cho chị và và Uất Trì sao, kết quả…”



Nhìn anh ta ôm mắt, Hàn Anh Thư mới nhớ ra khi nãy trong lúc sốt sắng cô đã vung tay ra ngoài, cũng không biết đánh vào chỗ nào, lúc này mu bàn tay cũng thấy hơi đau.



Càng không phải nhắc đến Geogre “Xin lỗi anh nhé” Cô ngồi dậy, tỏ vẻ hối lỗi nhìn về phía Geogre, “Tôi đánh trúng mắt của anh rồi sao? Lúc nấy tôi vừa tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh ở trước mặt tôi, tôi cũng chỉ là nhất thời sốt săng nên mới Nói đến đây, Hàn Anh Thư nhìn vào mắt anh ta liền càng cảm thấy tràn đầy sự áy náy, “Thực sự ngại quá, hay là anh bỏ tay ra để tôi xem xem có bị thương ở đâu không?”



Dáng vẻ nghiêm túc nhận lỗi của cô ngược lại làm cho Geogre có chút ngại ngùng, anh ta lắc đầu, trực tiếp bỏ tay ra, “



yya, lừa chị thôi, tôi căn bản chẳng sao cả.



Chị dâu, nếu như chị đã tỉnh rồi thì mau đi theo tôi đi”



“Đi đâu?” Hàn Anh Thư vô cùng kinh ngạc, cô nhìn đôi mắt sưng tấy lên của Geogre, cũng không biết chút nữa có sưng lên thành cục xanh đỏ không nữa.



Geogre nói: “Tôi đưa chị đi tìm Uất Trì”



Nói xong cũng không quan tâm đến Hàn Anh Thư có đồng ý hay không, liền kéo cô từ trên ghế sofa đứng dậy, “Nhanh lên, chậm một chút là Uất Trì sẽ rời khỏi công ty đấy”



” Lúc này Hàn Anh Thư mới nhanh chóng xỏ giày vào, cùng với Geogre đi ra khỏi cửa. Hai người đi trên hành lang yên tĩnh, Geogre vừa đi vừa nói: “Nếu như chị thực sự thích Uất Trì thì sau này chị phải nhanh chóng năm chắc thời gian một chút, cơ hội ăn cơm trưa cùng nhau này nhất định không được lãng phí, đây là một cơ hội tốt để phát triển tình cảm đó. Chị nhất định phải tranh thủ nằm lấy trái tim của Uất Trì trước khi cậu ta tổ chức lễ đính hôn”



Vốn dĩ Hàn Anh Thư đang đi rất cẩn thận lại đột nhiên đứng khựng lại lúc cô nghe thấy câu nói này của Geogre, cô ngước mắt, ngạc nhiên nhìn Geogre. “Anh, vừa nấy anh nói cái gì cơ?”



“Vừa nấy tôi nói…” Geogre nói được một nửa liền trợn tròn mắt, hoảng hốt đưa tay bịt miệng của mình lại. Thôi hỏng rồi, thế mà anh ta lại không cẩn thận lỡ miệng nói hết ra rồi Cũng không biết Hàn Anh Thư là người như thế nào, nếu như nghe thấy chuyện Uất Trì phải đính hôn, vậy thì cô sẽ không đột nhiên từ bỏ đấy chứ? A… a… a…, rốt cuộc anh ta bị làm sao vậy, sao lại thiếu suy nghĩ mà nói ra như vậy chứ?
Chương 808:



“Chị dâu nhỏ, vừa nấy là do tôi nói linh tỉnh đấy, chị tuyệt đối không được hiểu lầm đâu đấy. Sao Uất Trì có thể tùy tiện đính hôn như vậy được chứ? Phụ nữ có thể lọt vào ánh mắt của cái loại người sinh ra đã lạnh lùng như băng đá giống cậu ta gần như là không có. Tôi quen biết cậu ta lâu như vậy rồi, cũng chỉ duy nhất thấy cậu ta đối xử với chị có chút đặc biệt mà thôi” Geogre vội vàng vãn hồi, tránh cho Hàn Anh Thư thay đổi suy nghĩ.



Nhưng mà hàng lông mày thanh tú của.



Hàn Anh Thư lại nhíu chặt lại, dường như đang xảy ra một chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng vậy.



“Không phải… chị dâu, vừa nãy thực sự chỉ là tôi nói năng linh tinh thôi, không thể coi thành thật được…”



Hàn Anh Thư lại yếu ớt ngước mắt nhìn về phía anh ta. “Nếu như không có loại chuyện đó thì sao anh lại có thể lỡ lời được?”



Quả thực là cô biết rõ tính cách của Dạ Âu Thần, biết rõ anh sẽ không đính hôn cùng với người khác, đối với cô… cũng coi như là có chút đặc biệt, có lẽ là do phần tình cảm trước kia. Nhưng kể cả là như vậy thì chẳng phải anh vẫn quên mất cô rồi đó sao?



Vào lúc biết được tin anh mất trí nhớ, cũng quên mất luôn cả cô, trong lòng Hàn Anh Thư rất đau đớn và buồn bã.



Anh có thể quên đi tất cả mọi người nhưng tại sao lại cứ nhất định phải quên cô đi? Chẳng lẽ cô không quan trọng sao?



Nhưng sau đó nghĩ lại, anh cũng đâu có muốn mình xảy ra chuyện. Nếu như cô bởi vì như vậy mà đi trách móc anh thì có phần quá khác người, quá để tâm đến chuyện vụn vặt tồi “Chị dâu nhỏ, kể cả thực sự có xảy ra loại chuyện như vậy thì lúc nãy tôi cũng đã nói với chị rồi, Uất Trì cậu ta sẽ không tùy tiện đính hôn cùng với người khác đâu, chị cứ yên †âm đi”



Hàn Anh Thư không tiếp tục nói chuyện nữa, sau khi nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái liền đi bước một, tiếp tục đi về phía trước, chỉ có điều trong lòng bắt đầu dấy lên một cảm giác khác.



Nếu như nói trước đây cô dạt dào mong mỏi, tràn đầy hy vọng thì bây giờ cô… nhất định là đang cảm thấy chán nản, không có sức sống. Vị chua không có điểm dừng tỏa ra bao phủ lấy cả lồng ngực, vừa nghĩ tới anh cùng với người phụ nữ khác đã hứa hôn, muốn đính hôn với nhau, trong lòng cô không kìm được sự khó chịu, các loại khó chịu.



Đi được một nửa đường, đột nhiên Hàn ộ : “Tôi có chút không thoải mái nên không đi cùng anh qua đó nữa.”



“Geogre: “2… Chị dâu, không thể như vậy được đâu mà, khó mà có được cơ hội lần này, nếu như chị không trân trọng, nhố đâu Uất Trì thực sự bị người khác cướp đi rồi thì phải làm thế nào?”



Hàn Anh Thư làm ra vẻ chẳng sao cả, nhún vai, nói: “Anh ấy cũng không phải của tôi kể cả có bị cướp đi rồi thì tôi lại có thể làm gì được chứ? Hơn nữa, anh ấy cũng không phải búp bê đồ chơi, sao có thể tồn tại cách nói là bị cướp đi được chứ?”



Geogre bị cô nói đến mức cứng mồm cứng lưỡi.



Quả thực là như vậy, Uất Trì Thần là một con người, cũng không phải là đồ vật, sao lại có thể nói là cậu ta bị cướp đi chứ?



“Đều trách tôi ăn nói lung tung!” Đột nhiên Geogre giơ tay hung hăng dành cho mình một cái bạt tại, “Tôi không nên nói năng linh tinh, chị dâu, chị tha thứ cho tôi được không?”



Bất thình lình xuất hiện một cái bạt tai làm cho Hàn Anh Thư bị dọa sợ rồi, mắt nhìn thấy Geogre lại chuẩn bị tát vào một bên mặt khác của anh ta, cô vội vàng giữ tay anh ta lại, “Dừng tay! Anh đừng như vậy!”



Geogre đáng thương nhìn về phía Hàn Anh Thư, nói: “Thế chị dâu, chị còn quay về nữa không?”



Hàn Anh Thư: “… Đi thôi, tôi đi cùng với anh qua đó.”



“Được thôi.”



Hàn Anh Thư không chút tiếng động thở dài một hơi, “Tại sao anh lại giúp đỡ tôi? Rõ ràng… trước đây chúng ta không quen biết nhau mà, anh tạo cơ hội giúp cho tôi và anh ấy ở bên nhau như vậy, lẽ nào anh không sợ tôi là người xấu sao?”



“Tôi tin tưởng tình cảm của chị dâu đối với Uất Trì là thật lòng, cũng tin tưởng mắt nhìn người của mình, yên tâm đi, nhất định tôi sẽ giúp hai người mà. Những người yêu nhau thì nên ở bên nhau, chứ không phải…



tách biệt, xa cách”



Lúc nói tới câu cuối cùng, Hàn Anh Thư chú ý đến ngữ điệu của anh ta trầm xuống không ít, cô không kìm được, hỏi: “Anh có chuyện đau lòng à?”



Bị cô hỏi như vậy, Geogre nhanh chóng thu lại cảm xúc trong mắt, thay vào đó là một vẻ mặt khác, “Chuyện đau lòng sao? Tôi thì có thể có chuyện gì đau lòng chứ? Đi thôi, đi thôi”



Anh ta vừa nói vừa gia tăng tốc độ bước.



đi, Hàn Anh Thư nhìn bóng lưng của anh ta mà trở nên trầm tư. Quá khứ của Geogre…



Thôi bỏ đi, cô nghĩ đến chuyện của người khác làm gì? Chuyện của bản thân cô bây giờ mới là việc làm cho cô sứt đầu mẻ trán đây này, chuyện của mình còn chưa giải quyết xong, đâu ra thời gian rảnh mà đi lo chuyện của người khác?
Chương 809:



Cô đi cùng Geogre vào phòng làm việc của Dạ Âu Thần.



Vừa hay gặp Dạ Âu Thần đang cầm áo vest và chìa khóa chuẩn bị đi ra ngoài, hai bên chạm mặt nhau.



“Uất Trì, ra ngoài ăn cơm sao? Vừa hay, tôi và cô trợ lý nhỏ của cậu cũng chưa ăn cơm, chỉ bằng mang theo bọn tôi cùng đi đi”



Hàn Anh Thư: “…



Yêu cầu trắng trợn như vậy thực sự có.



tác dụng sao? Nếu như Hàn Anh Thư biết Geogre sẽ giúp như thế này thì chắc chẳn cô sẽ không cùng anh ta đi qua đây.



Quả nhiên, ánh mắt mang theo vẻ lạnh nhạt của anh lướt qua khỏi người cô, sau đó thu về, lạnh lùng nói: “Không rảnh”



Bộ dáng lạnh nhạt này, cứ như tối hôm qua không hề ăn cơm ở chỗ bên kia của cô, cũng không ở nhà bếp giúp đỡ cô vậy.



Vì thế Hàn Anh Thư đột nhiên nhớ tới chuyện lúc vừa đi Geogre có nói với mình anh sắp đính hôn.



Nỗi ghen tuông lại từng đợt từng đợt trồi lên, Hàn Anh Thư âm thầm cần chặt môi mình, lên tiếng nói: “Không cần nữa, tôi đã ăn tồi”



Geogre kinh ngạc quay đầu nhìn cô, ánh mắt đó cứ như đang nói, cô ăn cơm lúc nào vậy? Không phải tôi đã đến nhà ăn chặn cô lại rồi sao?



“Tôi tưởng anh gọi tôi qua đây là có chuyện công việc, nếu đã không có, vậy tôi về phòng thư ký trước đây”



Nói xong Hàn Anh Thư cũng mặc kệ hai người có phản ứng gì, trực tiếp đi về phía phòng thư ký.



Được rồi, cho dù cô vẫn luôn khuyên bản thân mình, đừng cứ mãi cố chấp, đừng bướng bỉnh. Anh ấy là người mất trí nhớ, anh ấy vô tội, anh ấy không biết gì cả.



Nhưng trong lòng cô vẫn rất không thoải mái, luôn liên tục ghen tuông.



Đi được hai bước, Geogre liền đuổi theo, đè nhỏ giọng: “Chị dâu, vừa nãy chẳng phải đang nói chuyện rất bình thường sao, sao đột nhiên lại..”



“Tôi không đói, hai người cứ đi ăn đi, tôi quay về trước đây”



Sau khi Hàn Anh Thư rời đi, Geogre vẫn còn đứng tại chỗ ngơ ngác, trong lòng anh ta cực kỳ hối hận, nếu vừa nãy không ăn nói bậy bạ, thì lúc này chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao? Đều tại anh ta!



Nghĩ đến đây, Geogre liền quay đầu hãm hằm trừng Dạ Âu Thần một cái.



Dạ Âu Thần không biết gì hết: “Thôi vậy thôi vậy, nếu đều không ăn cơm, cậu cũng không rảnh, vậy thì tôi về đây”



Dạ Âu Thần đương nhiên không giữ anh ta lại, lúc đi ngang qua phòng thư ký, ánh mắt Dạ Âu Thần không tự chủ nhìn vào trong một cái, nhưng lại không thấy bóng dáng của người phụ nữ đó.



Hàng mày không khỏi chau lại, bước chân cũng theo đó mà chậm lại vài phần.



Không tìm thấy bóng dáng cô, cuối cùng Dạ Âu Thần vẫn là rời đi.



Hàn Anh Thư không ăn cơm trưa lại ngủ không được, chỉ có thể đến nhà ăn tùy tiện ăn chút gì đó, lúc đi ra thì gặp La Lo Li.



“Minh Thư, cô không sao chứ?”



“Hả?” Vẻ mặt Hàn Anh Thư có hơi nghỉ hoặc: “Sao thế?”



“Geogre kia vừa nãy có đến nhà ăn tìm cô.



Hàn Anh Thư gật đầu: “Tôi biết”



“Cô biết?” La Lo Li trừng lớn mắt: “Tại sao.



anh ta cứ luôn tìm cô vậy? Vì chuyện của tổng giám đốc sao?”



Hàn Anh Thư nghiêm túc nhìn cô ấy: “Đừng nhiều chuyện như vậy, biết quá nhiều chuyện không nhất định là một chuyện tốt đâu”



La Lo Li bĩu môi: “Được rồi, vậy tôi không nhiều chuyện nữa là được chứ gì? Nhưng mà cô nên cách cái tên Geogre kia ra xa mộ chút, anh ta…có danh tiếng không tốt lắm.”



“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết rồi”



La Lo Li cảm thấy cảm xúc hôm nay của Hàn Anh Thư rất suy sụp, hơn nữa tính cách của cô còn thuộc loại người không thích chia sẻ nhiều với người khác, sao lại có thể hướng nội đến mức này chứ? Cô ấy không tiện nói thêm điều gì, chỉ có thể tạm biệt Hàn Anh Thư.
Chương 810:



Buổi chiều, chị Lâm bảo Hàn Anh Thư đi pha cà phê cho Dạ Âu Thần.



Lúc Hàn Anh Thư pha cà phê, nghĩ đến những lời lúc trưa Geogre nói với mình, cô liền tức tới mức bỏ thêm mấy cục đường vào ly cà phê của anh, sau đó bưng đi đưa cho chị Lâm.



Trên tay chị Lâm đang bận nên nói: “Chị không đi được, em đưa đến phòng làm việc của tổng giám đốc đi”



Hàn Anh Thư: “…chị Lâm, chị đang bận gì thế? Để em giúp cho.



“Không cần không cần, chỗ này của chị em không giúp được gì đâu, em mau đưa cà phê đến phòng làm việc đi là được”



Hàn Anh Thư không muốn đi đưa cà phê cho Dạ Âu Thần, chỉ có thể tìm cớ cho bản thân: “Chị Lâm, vẫn là để em làm cho, nếu có cái nào không biết thì em cũng có thể học”



Chị Lâm nhìn dáng vẻ chăm chỉ của cô, liền không khỏi dừng động tác trong tay mà nhìn cô.



“Hả? Hôm nay em sao thế? Không phải chỉ bảo em đi đưa cà phê thôi sao? Sao lại cứ từ chối hết lần này đến lần khác vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Chị Lâm là người thông minh thế nào chứ, liếc mắt một cái liền nhìn ra được sự chối từ của cô.



Hàn Anh Thư không ngờ đối phương chỉ liếc một cái liền nhận ra, lúc này còn đang nhìn chằm chằm vào mình suy ngẫm đây.



Cô có hơi lúng túng, chỉ có thể mở miệng nói: “Đâu có đâu chị Lâm, chẳng phải trước kia cà phê đều là do chị đưa hay sao? Nếu em đi, em sợ tổng giám đốc không vui”



“Chậc” Chị Lâm tin cô mới lạ, chỉ với loại cảm giác không bình thường giữa cô và tổng giám đốc, thì cô đi đưa cà phê, Uất Trì sẽ không vui sao?



“Được rồi được rồi, nếu tổng giám đốc không vui thì em lại bưng cà phê về lại. Trên tay chị còn đang bận đây, nếu em không muốn bưng thì cứ để ở đây, đợi chị làm xong việc lại bưng qua đó cũng được.”



Nói xong chị Lâm cũng không để ý tới cô nữa, trực tiếp vùi đầu vào làm việc, cho dù Hàn Anh Thư nói gì đều không trả lời cô.



Dáng vẻ hiện tại của chị ấy cực kỳ giống một người vô sỉ, chính là em thích bưng thì bưng, nếu em không muốn, đợi lát nữa tổng giám đốc nổi giận thì cũng không liên quan tới chị.



Hàn Anh Thư đau đầu, do dự nửa ngày, lúc này mới bất lực mà bê cà phê đi về hướng phòng làm việc.



Đợi sau khi cô ra khỏi phòng thư ký, chị Lâm mới lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt có ý nghiền ngẫm mà nhìn theo hướng cô rời đi.



Phòng làm việc của tổng giám đốc.



Hàn Anh Thư bưng cà phê gõ cửa, sau khi nghe được Dạ Âu Thần cho cô vào thì cô mới bưng cà phê vào.



Lúc bước vào, Dạ Âu Thần đang mở họp trên máy tính, trong tai nghe truyền đến tiếng nói chuyện của người khác, ánh mắt Dạ Âu Thần lại không nhịn được dời về phía người phụ nữ vừa vào cửa.



Chỉ thấy cô bưng cà phê bước đến trước mặt mình, sau khi đặt ly cà phê lên bàn làm việc, thì liền xoay người chuẩn bị rời đi.



“Đứng lại.”



Dạ Âu Thần đột nhiên gọi cô lại.



Bước chân Hàn Anh Thư khựng lại, đôi mày đẹp vô thức chau lại, anh gọi mình lại làm gì?



Cô quay đầu, nghỉ hoặc nhìn Dạ Âu Thần một cái.



“Đợi ở đây đi” Anh lạnh lùng nói Hàn Anh Thư: “..” Trong đoạn thời gian tiếp theo, Hàn Anh Thư liền đứng ngay tại chỗ nhìn Dạ Âu Thần họp qua video, nếu là trước kia thì có khi cô sẽ chú ý đến nội dung anh đang nói là gì, có lẽ còn sẽ suy nghĩ một lát. Nhưng hôm nay cả đầu óc và lòng cô đều rối loạn Trong lúc đó, Dạ Âu Thần bưng ly cà phê đưa lại gần miệng nhấp một ngụm, nuốt ngụm cà phê này xuống, chân mày anh liền chau lại.



Lại nhìn về Hàn Anh Thư đứng bên cạnh, sắc mặt vẫn kém như lần gặp lúc trưa.



Dường như…từ lần gặp đầu tiên trong hôm nay, cô chưa từng tỏ ra thân thiện với mình?



Dạ Âu Thần đặt ly xuống, màu sắc nơi đáy mắt tối lại.



Anh đã đắc tội cô chỗ nào chứ? Lại khiến cô cả ngày đều không thân thiện với mình, thậm chí…ngay cả cà phê cũng không pha chế cho đàng hoàng?



Đứng lâu lộc Tử thật sự mỏi chân, chỉ có † “Tổng giám đốc, nếu không có chuyện gì khác thì tôi về trước đây, phòng thư ký còn có rất nhiều chuyện phải làm”



Dạ Âu Thần không lên tiếng, vẫn luôn nói chuyện với người bên kia video, cứ như chưa từng nghe thấy lời cô nói vậy.



Hàn Anh Thư liền căn môi, có hơi tức giận Rõ ràng phải họp, không có thời gian nói một câu với cô, nhưng lại cứ giữ cô ở lại bắt cô đứng đây. Có phải anh cảm thấy..bản thân mình tự đưa tới cửa, nên có thể muốn làm gì thì làm không?
Chương 811:



Hàn Anh Thư nổi giận, lại không dám trực tiếp quay đầu rời đi, chỉ có thể cố nhịn lửa giận trong lòng tiếp tục đứng đó.



“Được rồi, hôm nay tới đây thôi”



Sau khi nhận thấy được vẻ mặt và hơi thở trên người người phụ nữ sắp bùng nổ, Dạ Âu Thần liền kịp thời lên tiếng dừng lại cuộc họp không bờ bến này.



Vốn dĩ, cách thời gian kết thúc cuộc họp vẫn còn nửa tiếng nữa.



“Ừm, chuyện còn lại, để mai rồi nói”



Sau khi Dạ Âu Thần dừng cuộc họp.



giữa chừng thì liền tháo tai nghe Bluetooth trên tai xuống, Hàn Anh Thư nhìn qua.



Ánh mắt anh nặng nề, vừa nhìn lên người Hàn Anh Thư, thì liền thấy cô ưỡn thẳng eo lưng, một đôi mắt sạch sẽ như nước mùa thu nhìn vào anh.



“Qua đây”



Anh nhẹ hé đôi môi mỏng.



“Làm gì?”



Hàn Anh Thư đợi tới mức cả bụng đầy lửa giận, hơn nữa trong lửa giận này còn có cả nổi ghen tuông khi biết anh sắp đính hôn với người khác. Sự ghen tuông này, cứ như đổi thêm dầu vào lửa, trong lòng càng ghen, thì lửa này càng cháy lớn hơn.



Trước kia cô cảm thấy mình có thể từ từ hành động, dù gì anh cũng mới khỏe lại từ trận bị thương nặng, bản thân nên cho anh thêm chút thời gian, để anh làm quen với sự †ồn tại của mình trước, rồi lại kích thích trí nhớ của anh sau.



Nhưng bây giờ thì sao? Thứ cô biết được từ chỗ Geogre, lại là tin anh có lẽ sắp đính hôn.



Bảo cô ra tay trước khi anh đính hôn.



Đây được coi là gì? Làm cứ như cô sắp đi cướp tình yêu của người ta vậy.



Càng nghĩ, trong lòng Hàn Anh Thư lại càng uất ức, loại uất ức này đã sắp tràn ra hốc mắt rồi.



Vẻ mặt cô không hề che giấu, ánh mắt cứ thế nhìn thẳng vào anh, Dạ Âu Thần không phải không nhìn ra được sự uất ức trong mắt cô.



Nhưng anh không hiểu được, cô đang uất ức cái gì?



Sau bữa cơm hôm qua đến lúc này, anh cũng chỉ gặp cô hai lần Một lần là buổi trưa, một lần nữa chính là lúc này.



Lẽ nào…Dạ Âu Thần hơi híp mắt lại, đột nhiên nhớ lại lúc trưa Geogre đưa cô tới †ìm mình đi ăn cơm, lúc đó anh có chuyện cần ra ngoài, thấy cô và Geogre đi lại gần như vậy cũng thấy phiền lòng, nên liền ném ra một câu không rảnh.



Lẽ nào…cô đang uất ức vì điều này?



Nghĩ đến đây, trong lòng Dạ Âu Thần liền dần dân chắc chắn “Gọi cô qua đây, cô còn không qua?” Dạ Âu Thần thấy cô chỉ hỏi mình làm gì nhưng lại không đi về trước, vẫn đứng như trời trồng ở đó, anh liền nhắc nhở một câu.



Lúc này Hàn Anh Thư mới không tình nguyện mà nhích về trước hai bước.



“Qua rồi đây, anh phân phó đi”



Ngữ khí rất không kiên nhẫn.



Phân phó? Dạ Âu Thần nhướng mày, chỉ vào cà phê trên bàn: “Cô nếm thử xem”



Hàn Anh Thư nhìn theo tay anh, anh vậy mà lại bắt cô thử ly cà phê kia, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ liền lắc đầu từ chối anh: “Không”



Dạ Âu Thần chau mày, ánh mắt không vui nhìn cô.



“Có thử không?”



Hàn Anh Thư bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt anh: “Không thử”



“Xem ra, cô cũng tự biết mình pha cà phê không ngon, vậy nên mới từ chối đối mặt với nó?” Dạ Âu Thần cố ý châm chọc cô.



Bình thường cà phê của anh, Hàn Anh Thư đều sẽ lén thử một ngụm trước giúp anh, bây giờ cô có thai rồi, cũng không dám uống nhiều nữa, lúc thử cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, là loại nhấp thử mùi vị cho thấm giọng thôi.



Nhưng hôm nay, tâm trạng cô không tốt nên đã bỏ rất nhiều đường cho anh, dù không cần thử thì cô cũng biết cà phê kia có vị gì.



Hàn Anh Thư nhìn thẳng vào mắt anh, mím môi mình, cố ý chống đối với anh.



*Tôi không muốn thử, không phải tôi pha không ngon, mà là vì..ly cà phê đó anh từng uống rồi”



Nói xong cô cố ý nhướng mày nhìn anh: “Chẳng phải tổng giám đốc có bệnh sạch sẽ sao? Ly cà phê đó anh đã uống rồi, anh còn bắt tôi uống, lẽ nào anh không biết…”



Câu phía sau cô không nói ra, mà là rũ mắt xuống.
Chương 812:



“Biết gì Dạ Âu Thần không vui mà nhìn người phụ nữ trước mắt này, nói được một nửa liền không lên tiếng nữa, không biết thế này sẽ khiến người ta tò mò sao?



Hàn Anh Thư nhìn mũi chân mình, không có ý tốt nói: “Gián tiếp hôn môi đó”



Dạ Âu Thần: “..”



Hàn Anh Thư: “..”



Sau khi Hàn Anh Thư nhận ra bản thân vừa nói gì thì đầu cũng đã sắp cúi xuống đất luôn rồi, cô sốt ruột cắn môi dưới: “Chị Lâm tìm tôi có việc, tôi đi trước đây.”



Cô vừa xoay người thì tiếng Dạ Âu Thần liền truyền đến.



“Tôi đã nói cô có thể đi rồi sao?”



Anh đứng dậy, kéo ghế ra, nhấc chân đi đến trước mặt cô.



Thấy anh lại gần, Hàn Anh Thư liền nhịn không được nói: “Tóm lại cho dù thế nào tôi cũng sẽ không uống ly cà phê đó, ớ..”



Nói được một nửa thì căm cô bỗng nhiên bị ngón tay Dạ Âu Thần bóp lại.



Dạ Âu Thần bóp cảm cô, ép cô ngẩng đầu lên, nghiêng người cúi đầu, ngay khi cách môi cô chỉ còn một đoạn ngắn thì lại đột nhiên dừng mạnh lại.



Hơi thở ấm áp của cả hai bắt đầu quấn quýt lấy nhau, Hàn Anh Thư cảm nhận được nhịp tim của mình đang bắt đầu tăng tốc, cô nhìn Dạ Âu Thần đang cách mình gần trong gang tấc, gần như tưởng rãng vừa nấy anh định hôn lên rồi.



Nhưng anh lại không, ngay khi cách mình chỉ còn một chút khoảng cách thì lại dừng lại, dùng đôi mắt đen thui nhìn chằm chäm vào cô.



“Chê tôi?”



Hàn Anh Thư căng thẳng tới mức không biết đặt tay vào đâu, cuối cùng chỉ có thể nằm chặt vạt áo, không dám động đậy.



Khoảng cách của hai người gần tới mức chỉ cần cô hơi động thì sẽ chạm đến môi đối phương.



Cho dù trước kia hai người đã từng thân mật đến một mức độ nhất định, nhưng khi anh lại gần mình thì Hàn Anh Thư vẫn không nhịn được, nhịp tim của cô sẽ tăng tốc, hơn nữa còn xấu hổ.



Cô gần như là…vô thức muốn tránh anh.



Dạ Âu Thần cũng cảm nhận được…sự kháng cự của cô.



Ánh mắt lập lòe nhìn mình, bàn tay căng thẳng không biết làm sao, đôi môi màu hồng cũng bắt đầu run rẩy theo.



Sau khi tầm mắt rơi vào bờ môi cô, ánh mắt Dạ Âu Thần liền không dời đi được.



nữa.



Vừa nấy cô nói Gián tiếp hôn môi? Nhìn vẻ mặt cô, hình như rất ghét bỏ?



Vậy nếu như…



Trong đầu vừa xẹt qua ý nghĩ này, thì tay chân trên cơ thế đã bắt đầu hành động.



trước, Dạ Âu Thần đột nhiên nghiêng về phía trước thêm vài phần, đôi môi mỏng chạm vào bờ môi mềm mại của Hàn Anh Thư.



Khoảnh khắc khi hai cánh môi chạm vào nhau, Hàn Anh Thư liền cảm thấy trong đầu mình như vừa nổ pháo hoa, nghẹn ngào thốt lên một tiếng liền lùi về ê sau, ánh mắt khi nhìn anh đều mang theo vẻ khiếp sợ và không thể tin được.



Phản ứng thế này khiến Dạ Âu Thần bất mãn, anh chau mày, cầm chặt cổ tay cô kéo người về phía mình, một tay giữ ngay sau ót cô, cúi đầu tìm môi cô.



Trong lòng Hàn Anh Thư còn đang ảo.



não, theo điều kiện có phản xạ mà trốn tránh.



Nhưng sức lực của Dạ Âu Thần quá lớn, tốc độ lại nhanh, sau mấy lần chạm vào tách ra, cuối cùng anh cũng toại nguyện đụng vào.



được môi cô.



Cảm giác chạm vào mềm mại như sợi bông, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn trên người cô đều khiến lòng Dạ Âu Thần cũng theo đó mà run rẩy.



Trong đầu dường như có cảnh tượng gì đó vừa xẹt qua, anh thậm chí còn không kịp bắt lấy thì những cảnh tượng đó đã biến mất, mà bàn tay nhỏ của người phụ nữ trong lòng lại đang đẩy lồng ngực anh, thử dùng sức đẩy anh ra.



Chân mày Dạ Âu Thần nhíu chặt, cánh tay to dứt khoát ôm chặt eo cô, khóa chặt cô vào lòng, bờ môi rời khỏi cô.



“Đẩy tôi làm gì?” Giọng anh đã khàn đặc, ngay cả con ngươi cũng đen trầm như bầu trời đêm, chặt chế khóa chặt tầm mắt cô.

Chương 813:

Eo Hàn Anh Thư bị giữ chặt, không đẩy anh ra được, cô liền phẫn nộ nói: “Anh, anh lưu manh!”

Cô rõ ràng là đang tức giận, nhưng lúc nói chuyện, trong giọng nói lại mang theo một loại hờn dỗi, căn bản không giống đang tức giận, mà càng giống làm nũng hơn.

Đây là chuyện gì? Cô rõ ràng đang định mắng anh!

Hàn Mộc Anh cực kỳ tức giận, nhưng lại thấy dưới đáy mắt Dạ Âu Thần mang theo ý cười trêu chọc: “Lưu manh?”

Trong lúc nói, anh dường như nhớ lại gì đó, sau đó lại cười nhạo nói: “Hôm qua là ai cầm đồ lót treo lên tây trang tôi?”

Nhắc đến cái này, tai Hàn Anh Thư phút chốc liền đỏ rực lên.

“Rốt cuộc là ai lưu manh?”

Hàn Anh Thư.

“Anh nghe tôi giải thích, vấn đề liên quan tới tây trang của anh, thật ra là một chuyện ngoài ý muốn.”

Ông trời làm chứng, cô thật sự không phải cố ý! Cô mới không biến thái như vậy được không? Cố ý treo đồ lót của mình lên tây trang của Dạ Âu Thần, tuy…cô đã từng mặc đồ lót ôm tây trang của anh ngủ rồi.

Nhưng…đó là khi biết rằng anh không cần tây trang, cô xem bộ tây trang này vật sở hữu nên mới làm như vậy.

Nếu hôm đó anh nói cần bộ tây trang này, thì cô cũng sẽ không…

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Thanh có hơi tuyệt vọng.

“Ngoài ý muốn?” Dạ Âu Thần dựa lại gần cô thêm vài phần, đôi mắt hẹp dài híp lại, lông mi xung quanh đôi mắt đen trắng hiện rõ từng cọng rõ ràng: “Tỉ lệ xảy ra của loại ngoài ý muốn này chỉ có 0.1%, em cảm thấy tôi sẽ tin?”

Thôi kệ, thích tin thì tin!

“Được, coi như là tôi cố ý, được chưa?

Vậy thì thế nào?”

Thế nào?

Trong đôi mắt vừa híp lại của Dạ Âu Thần lộ ra vài phần nguy hiểm: “Cuối cùng cũng thừa nhận là em dụ dỗ tôi rồi?”

Hàn Anh Thư: “…Khoan đã, cái này thì liên quan gì đến chuyện tôi dụ dỗ anh? Tôi chẳng qua chỉ là nói không lại anh mà thôi, huống ì.. Nói đến đây, trong giọng của cô mang phần oán hận cùng uất ức: “Tôi chỉ treo đồ lót thôi mà đã là dụ dỗ, vậy vừa nấy anh…thì là gì?”

Lúc nói đến câu sau, cô rõ ràng không đủ tự tin, thanh âm cũng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bất mãn và oán hận thì đều viết hết lên mặt.

“Bị dụ dỗ”

Dạ Âu Thần suy ngẫm một phen, sau đó trả lời cô một câu.

Hàn Anh Thư: “?”

Ý của anh là, anh bị cô dụ dỗ hả? Hàn Anh Thư nhìn vào mắt anh, ngay lúc cô còn đang nghĩ là có ý gì thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hàn Anh Thư phản xạ có điều kiện mà ngồi xổm xuống, sau khi ngồi xổm xuống liền phát hiện đăng sau bàn làm việc của Dạ Âu Thần có thể trốn, cô nghĩ cũng không nghĩ liền nhích qua đó.

Dạ Âu Thần trố mắt nhìn hết tất cả quá trình: “..

Đợi sau khi cô núp xong, Dạ Âu Thần mới lạnh lùng mở miệng: “Vào đi”

Nói xong anh liên bước từng bước vững vàng, vừa duỗi tay sửa soạn lại vết nhàu trên đồ do vừa nãy ôm cô tạo ra, sau đó ngồi xuống trước bàn làm việc.

Người vào không phải ai khác, chính là chị Lâm.

Hàn Anh Thư đi cả nửa ngày không quay lại, chị suy nghĩ kỹ càng một phen, cảm thấy sắc mặt hôm nay của cô không ổn lắm, trong lòng có hơi lo lắng, nên định qua đây xem thử, thuận tiện tìm công việc qua đây báo cáo, Vừa bước vào phòng, ánh mắt chị Lâm liền tìm kiếm trong phòng làm việc, kết quả két một vòng lại không hề thấy bóng dáng.

Hàn Anh Thư.

Kỳ lạ, con bé này đi đâu rồi?

Bảo nó đi đưa ly cà phê, nó vừa không ở phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa không về phòng thư ký, đi đâu m: Nghĩ thì nghĩ, nhưng chị Lâm vẫn không quên mình đến đây là vì có chuyện chính, chị đi đến trước bàn làm việc, đặt một phần tài liệu lên bàn.

Lúc cúi người, chị Lâm nhìn thấy cà phê trên bàn làm việc, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Cà phê đã được đưa đến rồi?”
Chương 814:



“Ừm” Dạ Âu Thần gật đầu, anh đã khôi phục lại bộ dáng nguyên bản, hơi thở trên người lạnh như băng, cả người đều tràn ra một loại hơi thở người lạ đừng tới gần Hàn Anh Thư trốn dưới bàn làm việc: “…



Bàn làm việc của Dạ Âu Thần rất lớn, nhưng ngăn tủ cũng nhiều, ngoại trừ chỗ để đồ vật ra thì cũng chỉ còn lại một chỗ để ngày thường anh đặt một đôi chân. Bình thường chỉ một mình, Dạ Âu Thần không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhiều thêm Hàn Anh Thư ngồi xổm trong đó, thì nơi này liền trở nên chật ních.



Sau khi Dạ Âu Thần ngồi xuống, Hàn Anh Thư liền nhịn không được vẽ vòng tròn nguyền rủa anh trong lòng Rõ ràng thấy cô ngồi xổm trong này, anh còn qua bên đây ngồi, không thể đứng một lúc sao?



Nhưng điều càng làm Hàn Anh Thư nghĩ không rõ là, cô là trợ lý của thư ký mà, cũng đâu phải đến để trộm tình, tại sao cô phải trốn dưới gầm bàn?



Nhưng vào lúc đó, cô cũng không biết đầu mình bị gì, vậy mà lại vô thức ngồi xổm xuống, sau đó trốn vào đây.



Lẽ nào là vì đoạn đối thoại trước đó của mình với Dạ Âu Thần đã khiến cô sinh ra ảo giác?



Nghĩ đến đây, Hàn Anh Thư liền thù hận mà trừng anh một cái, đều tại anh!



Dạ Âu Thần đang nghe chị Lâm báo.



cáo công việc, nhưng đột nhiên cảm thấy dưới gầm bàn dường như có một luồng khí đang nhắm vào mình, anh hơi hơi gục đầu nhìn xuống.



Thấy Hàn Anh Thư ngồi xổm trong đó, hai tay đặt trước hai chân, như một con thú nhỏ bị chen vào trong góc, nhìn có vẻ…rất buồn cười.



“Tổng giám đốc, anh cảm thấy đề nghị vừa nãy của tôi thế nào?” Chị Lâm nói xong, lại hồi lâu không đợi được câu trả lời của Dạ Âu Thần, vừa nhìn liền phát hiện anh đang nhìn xuống gầm bàn.



Chị Lâm tò mò bước lên trước, cũng muốn nhìn xuống gầm bàn.



Hàn Anh Thư nghe thấy tiếng bước chân, cô liền vô thức kéo lấy ống quần Dạ Âu Thần mà lắc lư.



Vẻ mặt Dạ Âu Thần vốn không có cảm xúc gì, giờ phút này lại đột nhiên nhíu chặt hai hàng chân mày, người phụ nữ này…



“Tổng giám đốc?” Chị Lâm đang đi về phía này.



Dạ Âu Thần ngước mắt, sắc mặt trở nên lạnh lùng.



“Đề nghị này cũng được, cứ làm như vậy đi, chị Lâm, còn vấn đề gì khác không?”



Bước chân chị Lâm dừng lại, không đi về phía trước nữa: “Về cơ bản đã không còn vấn đề gì khác nữa, vậy tôi sẽ căn cứ theo phương án này mà phân phó xuống dưới, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây”



“Ừm”



Lúc chị Lâm rời đi còn nhịn không được.



quay đầu nhìn Dạ Âu Thần một cái Sao hôm nay người nào cũng kỳ quái hết vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?



‘Bộp!



Hàn Anh Thư từ dưới bàn thò đầu ra, trừng to mắt nhìn Dạ Âu Thần.



“Đi Cô không dám phát ra tiếng, chỉ có thể dùng khẩu hình miệng hỏi Nhìn bộ dáng này của cô, Dạ Âu Thần liền nhịn không được duỗi ngón trỏ ra chọc vào đầu cô, từng chút từng chút đẩy cô vào lại.



“Làm gì?” Hàn Anh Thư nhỏ giọng hỏi anh, một bên đẩy ngón tay anh ra, lại muốn thò đầu ra.



Nhưng cô vừa thò đầu, ngón tay của Dạ Âu Thần lại đẩy cô trở về.



Sau mấy lần như vậy, Hàn Anh Thư đột nhiên ý thức được, Dạ Âu Thần là cố ý, mà chị Lâm đã sớm rời đi rồi Nếu không Dạ Âu Thần cũng không dám trắng trợn như vậy.



Nghĩ đến đây, cô liền chui ra khỏi gầm bàn, đứng dậy sửa soạn quần áo của mình.



“Tôi về phòng thư ký trước đây”



Nói xong Hàn Anh Thư cũng mặc kệ Dạ Âu Thần có phản ứng gì, trực tiếp hoảng loạn chạy trốn khỏi phòng làm việc tổng giám đốc.



Đợi sau khi cô rời đi, Dạ Âu Thần ngồi yên không động đậy, nửa ngày sau mới duỗi ngón trỏ ra nhè nhẹ chạm vào môi mình, trên đó…dường như còn lưu lại sự mềm mại và hơi thở của cô.



Chỉ là, vừa nãy lúc hôn vào, những cảnh tượng vụn vặt xẹt qua trong đầu đó là gì?
Chương 815:



Trở lại phòng thư ký, lỗ tai và mặt Hàn Anh Thư vẫn còn đỏ.



Vừa đi vào chị Lâm liền nhìn cô.



“Em mới đi đâu thế?”



Giọng nói của chị Lâm như vang lên bên tai, Hàn Anh Thư nhìn cô ta một cái liên dời đi ánh mắt, sau đó bình tĩnh mở miệng: “Đi đưa cà phê cho tổng giám đốc, chị Lâm, chị quên rồi sao?”



“Chị chưa” Chị Lâm lắc đầu, sau đó nheo mắt lại: “Em đi đưa cà phê cho tổng giám đốc, vừa rồi chị tới phòng cậu ấy báo cáo, sao không thấy em? Em đã đi đâu?”



Hàn Anh Thư chớp chớp mắt: “Em không đi đâu cả chị Lâm, sau khi em đưa cà phê cho tổng giám đốc, bụng em có chút khó chịu, nên đi toilet ngay, đã xảy ra chuyện gì sao?” Nghe vậy, chị Lâm quan sát cô một lúc, phát hiện lỗ tai và mặt cô đều đỏ, thấy thế nào cũng không thích hợp, nhưng lúc cô nói chuyện với mình tim cũng không đập, cũng không có thái độ gì, vừa rồi quả thực là làm việc.



Không nhìn thấy cô trong phòng.



Lẽ nào, là mình hiểu lâm? Hay là suy nghĩ nhiều?



“Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy hôm nay em có chút kỳ lạ, có phải đêm qua không ngủ ngon không? Cân cho em nghỉ một ngày không?”



Hàn Anh Thư cảm kích cười với cô ta, sau đó lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của chị Lâm, nhưng em không sao cả.”



“Được rồi, làm việc tiếp đi”



Đợi Hàn Anh Thư trở lại làm việc, chị lâm sờ căm mình, ngẫm lại tình huống ở trong phòng làm việc vừa rồi. Dáng vẻ hôm nay của hai người đều rất kỳ quái, hơn nữa, cô ta còn nghe nói Geogre đặc biệt tới phòng thư kỳ tìm Hàn Anh Thư.



Những người trẻ tuổi này, rốt cuộc đang làm gì?



Bởi vì có đoạn nhạc đệm ở phòng làm việc, cả ngày hôm nay Hàn Anh Thư không yên lòng, luôn dễ nghĩ đến cảnh anh đột nhiên kéo mình vào lòng, sau đó cúi xuống hôn cô Rõ ràng trước đây hai người đã hôn vô số lần.



Nhưng đây là lần đầu tiên sau khi anh mất trí nhớ, vô ý thức mà hôn mình, thật ra Hàn Anh Thư cũng có thể cảm giác được, nhiều hành động anh làm với cô đều là tiềm thức.



Ký ức đã bị mất, nhưng cảm giác của tứ chỉ thì không.



Thân thể anh vẫn quen thuộc với cô.



Có điều không phải Tô Cửu đã nói khi ở gần với người quen thuộc thì có thể khôi phục trí nhớ sao? Vì sao ở chung một hồi, bao gồm cả cử chỉ thân mật hôm nay, anh cũng không có phản ứng gì đặc biệt?



Càng nghĩ Hàn Anh Thư càng đau đầu.



Cô dự định sau khi tan làm sẽ về gọi cho Tô Cửu hỏi cẩn thận chuyện này, xem rốt cuộc nên xử lý như thế nào.



Vì vậy sau khi tan việc, Hàn Anh Thư liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về gọi điện cho Tô Cửu.



Sau khi ra công ty, Hàn Anh Thư liền đi tới trạm tàu điện ngầm.



Đi được một nửa, đột nhiên có chiếc xe đỗ trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, để lộ một gương mặt đẹp trai.



Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng rơi vào trên người Hàn Anh Thư.



Nhìn thấy anh, Hàn Anh Thư hơi kinh ngạc, sao anh lại ở chỗ này?



Rõ ràng cô đã rời công ty một khoảng, anh nhìn thấy cô lúc đi ra sao?



“Tổng giám đốc?” Hàn Anh Thư dò xét mà gọi anh một câu Kết quả Dạ Âu Thần lại ném một câu: “Lên xe”



Hàn Anh Thư: “…”



Cô còn đang do dự, giữa lông mày Dạ Âu Thần đã xuất hiện vẻ không vui: “Nhanh lên một chút, nơi đây không thể ngừng xe.”



Lúc này Hàn Anh Thư mới đi qua, dứt khoát mở cửa xe, ngồi lên.



Hành động của Dạ Âu Thần hôm nay thực sự rất khác thường Sau khi lên xe Hàn Anh Thư nghĩ.



“Đờ ra làm gì? Thắt dây an toàn.”



Lúc cô đang nghĩ hành động quái dị hôm nay của Dạ Âu Thần, anh đã nhắc nhở một câu, Hàn Anh Thư không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng cúi đầu thắt dây an toàn.



Sau khi thắt xong, Hàn Anh Thư xe của anh bắt đầu lái về trước.



Cô không biết Dạ Âu Thần muốn làm cái gì, cho nên vẫn im lặng, dù sao buổi chỉ: xảy ra chuyện kia khiến cô khá lúng túng, nhất hiện tại cô không thể nào nhìn thẳng vào Dạ Âu Thần.
Chương 816:



Một lát sau, Hàn Anh Thư đột nhiên phát hiện phương hướng xe dường như là đi về nhà mình, trong lòng cô vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ Dạ Âu Thần muốn đưa cô về nhà.



Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng lắm.



Dựa theo tính cách hiện giờ của anh, sao.



có thể đặc biệt đi đường vòng đưa cô về nhà chứ? Đây không giống như chuyện anh sẽ làm.



Nhà Hàn Anh Thư cách công ty không quá xa, đường càng đi càng quen thuộc, Hàn Anh Thư rốt cuộc có thể xác định, nhưng vẫn thận trọng lên tiếng hỏi anh: “Anh, anh muốn đưa tôi về nhà à?”



Dạ Âu Thần: “…”



Vừa lúc đèn đỏ, xe dừng lại.



Dạ Âu Thần nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt lành lạnh mà nhìn cô: “Cô ở đây tự mình đa tình cái gì?”



“Hửm?” Hàn Anh Thư sửng sốt: “Không phải đưa tôi về nhà, vậy chúng ta đi đâu?”



Dạ Âu Thần mím môi, sắc mặc nhìn không tốt “Đi lấy quần áo ngày hôm qua tôi làm rơi.”



Hàn Anh Thư: “…



Thì ra là thế.



Hàn Anh Thư biết anh đưa mình về nhà là để lấy quần áo, trong lòng tự nhiên có chút ghen tuông, dỗi anh một câu: “Anh thật sự coi bộ vest là bảo bối à”



Nhìn ra sự bất mấn trên mặt cô, Dạ Âu Thần hừ một tiếng: “Đêm qua, có phải cô đấ làm gì với quần áo của tôi không…”



Nghe đến đó, Hàn Anh Thư chợt cao giọng ngắt lời anh, căn răng nói: “Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi mới không làm vậy!”



“Thật không?”



Vừa may hết đèn đỏ, Dạ Âu Thần đánh tay lái, ánh mắt cũng thu lại, không phản ứng với cô nữa.



Hàn Anh Thư lại cảm thấy, có thể anh đã xem mình là kẻ biến thái.



Nếu không anh cũng sẽ không cường điệu chuyện này, hơn nữa… Sau khi hôn cô ở phòng làm việc hôm nay, còn nói là bị câu dẫn?



Vốn cô còn định tạo dựng một hình tượng tốt đẹp, ai ngờ… cứ tự sinh tự diệt như vậy.



Hàn Anh Thư ủ rũ.



Tốc độ xe của Dạ Âu Thần rất ổn định, rất nhanh thì tới cửa nhà của Hàn Anh Thư, Dạ Âu Thần đỗ xe xong theo cô đi lên lầu.



Lúc hai người đi vào thì đụng trúng chủ nhà chuẩn bị ra ngoài tản bộ sau bữa tối, hôm nay bà ấy còn dắt một con chó, thấy Hàn Anh Thư và Dạ Âu Thần tiến đến, bà ấy lộ ra nụ cười mỉm.



“Minh Thư, dẫn bạn trai về nhà à?”



Hàn Anh Thư: “…



Cô thật muốn tranh cãi một trận, đây không phải bạn trai cô, nhưng tới hai ngày liên tục, cho dù cô nói không phải, chủ nhà cũng không tin.



Cuối cùng Hàn Anh Thư lười giải thích, chào hỏi chủ nhà một tiếng rồi lên thẳng lầu.



Lúc cô mở cửa, Dạ Âu Thần ở sau lưng bất ngờ nói một câu: “Cô nói với bà ấy tôi là bạn trai cô?”



Tay Hàn Anh Thư đang mở cửa run lên một cái, chìa khóa cạch một tiếng rơi xuống ất, cô hốt hoảng cúi người xuống nhặt lên mở cửa lần nữa, sau đó hung tợn nói “Làm sao có thể? Tôi không phải người thích tung tin đồn, là sức tưởng tượng của chủ nhà quá phong phú.”



“Vậy sao?” Dạ Âu Thần không mặn không nhạt liếc cô, bước chân chậm rãi tiến vào.



Trong tủ giày của cô vẫn chỉ có mình đôi dép trong nhà của cô, Dạ Âu Thần chỉ có thể đi chân trần vào nhà, cảm giác lành lạnh khiến anh nhíu mày. Xem ra anh phải nhắc nhở cô chuẩn bị đôi dép cho nam trong nhà rồi



Hàn Anh Thư không muốn đoán xem trong lòng anh đang nghĩ gì, tự thay dép vào nhà, vừa đi về phía bếp vừa nói: “Anh ngồi xuống trước đi, tôi rót cho anh một cốc nước, sau đó thu quần áo vào giúp anh”



Thu quần áo vào?



Dạ Âu Thần giống như nắm được tin tức quan trọng, anh không ngồi xuống, mà đứng ở phòng khách, nhìn xung quanh.



Rất nhanh, Hàn Anh Thư liên bưng một ly nước ấm đi ra: “Anh uống nước trước đi, tôi…



tôi đi thu quần áo cho anh”



Hàn Anh Thư nói xong, liền đi về phía ban công.



Đêm qua quần áo của Dạ Âu Thần nhét vào phòng tắm của cô, cô cũng không tiện vứt quần áo của người ta, nên đã giúp anh giặt sạch, sau đó treo lên phơi khô.
Chương 817:



Lúc ra ban công thu quần áo, trong lòng Hàn Anh Thư run rẩy, cũng không biết Dạ Âu Thần có đi ra cùng không, sẽ cười cô là một kẻ biến thái.



Nhưng không có, cô thuận lợi thu quần áo, sau đó trở về.



“Đây là quần áo hôm qua anh để lại, còn bộ đồ vest, tôi đã giặt giúp anh rồi, có lẽ mai mới lấy được.”



Dạ Âu Thần nhìn quần áo đã được giặt sạch, cầm cái túi cô đã để quần áo vào, ừ.



một tiếng xem như đáp lại. Hàn Anh Thư thấy anh ừ một tiếng xong thì không còn phản ứng gì, cũng thấy có chút kỳ quái, hai người ở trong phòng khách không nói lời nào rất kỳ quái, Hàn Anh Thư thì cảm thấy không thoải mái nhưng Dạ Âu Thần dường như không có ý rời đi Hàn Anh Thư cũng chỉ có thể: “Tôi đi vo gạo nấu cơm trước, sau đó xuống siêu thị dưới lầu mua chút rau dưa thịt cá gì đấy”



Dạ Âu Thần gật đầu: “Ừ”



Hàn Anh Thư: “?”



Lúc này không phải ăn nên nói anh đi trước, không phải anh chỉ tới lấy bộ vest sao?



Lấy được rồi sao không đi?



Lễ nào…



“Anh…. muốn ở lại dùng cơm sao?” Hàn Anh Thư cẩn thận hỏi một câu, nhìn ánh mắt anh như đang tìm tòi nghiên cứu.



Nói thật cô chưa nghĩ tới chuyện này, hôm qua anh bảo canh cá bình thường, chắc.



phải không muốn ăn cơm cô làm nữa mới đúng.



Những biểu hiện bất thường của anh hôm nay khiến Hàn Anh Thư Phải hỏi một câu như vậy.



Hỏi xong chính cô cũng ngây ra, đang yên đang lành lại hỏi vấn đề tự rước lấy nhục này làm gì?



Lúc Hàn Anh Thư đang xoắn xuýt nên cứu vãn thế nào, Dạ Âu Thần lại lên tiếng: “Cô đã mời tôi, tôi đành phải bất đắc dĩ mà đồng ý với cô vậy”



Hàn Anh Thư: “?”



Hửm? Gô mời anh lúc nào? Cô chỉ là hỏi anh thôi mà.



“Chờ đã…. Chuyện đó… Tôi mời lúc nào.



Cô còn chưa nói xong, Dạ Âu Thần liền đứng lên: “Không phải cô muốn đi vo gạo.



sao, Sao còn chưa đi?”



Được rồi, dù sao cũng vậy, cô còn suy nghĩ nhiều làm gì?



Vì vậy Hàn Anh Thư liền về phòng bếp nấu cơm, lúc nấu cơm cô bỗng nghĩ, ở lại cũng không tệ. Nếu như sau này mỗi ngày anh tới đây, cô mở miệng hỏi, anh gật đầu.



Như vậy không phải rất tốt sao?



Hàn Anh Thư nhanh chóng ra ngoài mua thức ăn, cô không gọi Dạ Âu Thần đi chung với mình, để anh ở trong nhà ngây người chờ mình, cô đi một lúc sẽ trở lại.



Không ngờ cô vừa đi đến cửa, Dạ Âu Thần lại chủ động đi theo.



Hàn Anh Thư Cũng không nói gì, hai người cùng nhau xuống lầu Siêu thị cách đó không xa, đi bộ mấy phút là tới, cho nên hai người cũng không lái xe Hàn Anh Thư thích ăn cá, hơn nữa cá cũng rất có dinh dưỡng, cho nên sau khi mua rau dưa xong cô liền tới quầy cá Vừa đến liền có mùi tanh ập vào mặt, bước chân Dạ Âu Thần dừng lại hẳn, sau đó nhíu mày nhìn cô.



“Cô lại muốn mua cá?”



“Ăn cá rất tốt, tôi thích ăn canh cá.”



Nói xong, cô cảm thấy biểu cảm người bên cạnh không đúng lắm, không khỏi trêu ghẹo nói: “Anh yên tâm đi, cá hôm nay làm ngay tại chỗ, cho nên tôi sẽ kêu ông chủ giết nó, sẽ không để anh giết nó nữa”



Sau đó cô còn nói thầm một câu: “Tôi cũng không hi vọng quần áo của anh lại ướt”



Dạ Âu Thần: “…”



Anh cau mày nhìn bóng lưng của cô, hình như cô đang khinh thường anh? Bởi vì mình đến cả tiền cũng không tìm được, còn không biết giết cá?



Hàn Anh Thư mua cá xong trở về, thấy khí áp quanh Dạ Âu Thần lại thấp hơn, nhưng gương mặt đẹp trai của anh vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn, lúc tính tiền còn có mấy cô gái đi về phía này, thậm chí còn lấy điện thoại ra tính chụp ảnh.



Kết quả ánh mắt sắc bén của Dạ Mạc: Thâm lướt qua, những người đó đều bỏ di động xuống, nhìn chăm chằm anh.



Một màn này khiến Hàn Anh Thư không khỏi nghĩ, quả nhiên người đẹp đi tới chỗ nào, trong nước hay là nước ngoài, đều đặc biệt được hoan nghênh.
Chương 818:



Sau đó rất nhanh hai người liền trở lại nhà của Hàn Anh Thư, lúc hai người tới cửa thì phát hiện có thêm một người đứng đó, Geogre lại đứng trước cửa nhà, lúc nhìn thấy hai người thì lộ ra vẻ kinh ngạc.



“Hai người…”



Geogre trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt này.



Dạ Âu Thần cầm túi siêu thị trong tay, nhìn cũng khá nặng, trong tay Hàn Anh Thư thì cầm một cái túi nhìn khá nhẹ.



Bộ dáng này… giống như đôi vợ chồng son sống qua ngày vậy.



Đương nhiên lời này anh ta không dám nói ra, mà là nhanh chóng từ dưới đất bò dậy sau đó nói: “Hì hì, tôi lại tới ăn cơm chùa.”



Vừa dứt lời, Geogre cảm nhận được một ánh mắt chết chóc, nụ cười của anh ta cứng đờ trên môi, không cần nghĩ cũng biết ánh mắt này của ai.



Geogre ho nhẹ một tiếng, làm như không có chuyện gì xảy ra.



Hàn Anh Thư mở cửa, cảm thấy không có gì.



“Vào đi”



Geogre muốn đi trước, nhưng thân hình cao lớn của Dạ Âu Thần chắn ở cửa, chặn đường của anh ta. Mắt thấy Hàn Anh Thư đổi dép, trực tiếp mang đồ vào phòng bếp, Dạ Âu Thần mới thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”



‘Geogre nói: “Tôi không muốn làm gì cả, chẳng qua là tôi cảm thấy tay nghề của cô trợ lý này khá được, nấu cơm khá ngon nên qua đây ăn chùa mà thôi.



Lời của anh khiến lông mày Dạ Âu Thần cau lại, nếu như hôm nay anh không ở đây với cô, có phải Geogre cũng tới?



“Tôi đồng ý cho cậu ăn cơm chùa à?” Dạ Âu Thần quay đầu lại, ánh mắt không vui nhìn anh ta.



‘Geogre nghe vậy nhịn không được bĩu môi: “Kỳ lạ, cậu có đồng ý hay không liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không ăn cơm của cậu.”



“Sao nào? Chẳng qua âu là cấp trên của cô ấy thôi mà, lẽ nào tan làm rồi công ty cậu còn muốn quản cuộc sống cá nhân của cấp dưới?” Geogre cười hì hì, mà nói: “Uất Trì, cậu cũng không thể bá đạo như vậy nha, ngay cả cuộc sống cá nhân của người ta cũng muốn quản”



“Hai người đứng ở cửa làm gì vậy?” Hàn Anh Thư đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy hai người này còn đứng ở cửa không khỏi nhíu mày hỏi một câu.



“Không có gì!” Geogre thừa dịp Dạ Âu Thần ngây ra, chen vào từ khe hở bên cạnh, sau đó lớn tiếng hỏi: “Hôm nay làm món gì vậy?”



Sau khi Geogre vào nhà, liền nhanh chóng đi vào phòng bếp, sau đó đặc biệt vui mừng.



“Oa, hôm nay lại có canh cá để ăn sao?



Thật tốt quá!”



Dạ Âu Thần đứng ở cửa còn chưa đi vào: “…



Anh nhìn Geogre với ánh mắt như muốn giết người, trước đây sao anh không cảm thấy thăng nhóc Geogre này thích ăn đòn vậy nhỉ?



Hừ, xem ra cậu ta ngứa da thật rồi Đột nhiên, Dạ Âu Thần như nghĩ tới điều gì, lấy điện thoại di động ra.



“Chị dâu?” Geogre thừa dịp Dạ Mạc.



Thâm còn ở bên ngoài lén chạy vào phòng bếp, nhỏ giọng nói chuyện với cô: “Sao Uất Tr lại ở đây?”



Hàn Anh Thư: “Tan làm liền đi cùng tôi tới đây, anh ấy nói muốn lấy lại quần áo để lại hôm qua.”



Hả?



Nguyên nhân này làm cho Geogre nhịn không được nhướng mày: “Quần áo ngày hôm qua? Chính anh ấy nói muốn tới lấy?”



“Ừ“ Hàn Anh Thư gật đi “Cô tin à?” Geogre lại gần, nheo mắt lại hỏi một câu.



“Làm sao vậy?” Hàn Anh Thư khó hiểu nhìn Geogre, hơi nghi hoặc nói: “Hôm qua anh ấy nói bộ vest rất đắt đương nhiên là muốn lấy về rồi”



Đương nhiên, Hàn Anh Thư không nói cho Geogre biết, đồ lót của mình ở trên bộ vest, loại chuyện này… Chỉ có cô và Dạ Âu Thần biết là được.



Geogre vừa nghe liền hiểu lầm, cười ha ha ra tiếng: ‘Rất đắt? Đường đường là người thừa kế tập đoàn nhà Uất Trì lại nói hai chữ rất đắt? Chị dâu, không thể không nói, cô thật sự quá ngây thơ!”



Thấy Hàn Anh Thư đang nhìn mình, Geogre liền giải thích: “Tôi thấy anh ấy là cố ý kiếm cớ qua đây ăn chùa, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra Uất Trì là người như vậy.”



Rõ ràng muốn tới đây cùng cô còn kiếm cớ gì chứ.



So với Geogre, tính tình này của Uất Trì thật quá làm mình làm mẩy rồi, cũng may là chị dâu, nếu là người phụ nữ khác… Đoán rằng đã sớm chạy.
Chương 819:



Nhưng gương mặt đó của Dạ Âu Thần, đừng nói anh làm mình làm mẩy, cho dù là vô tâm, chỉ cần không từ chối, không biết người phụ nữ nào đã chủ động tới cửa?



Ai, người so với người, thật là tức chết người.



“Hai người đang làm gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng b: Hàn Anh Thư và Geogre cùng quay đầu, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang dựa ở cửa phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng lạnh lùng nhìn về hai người bọn họ.



Geogre phát hiện, mình và chị dâu hơi gần nhau, cảm xúc của Uất Trì cũng rất không ổn định, đặc biệt là ánh mắt, như muốn lăng trì anh ta vậy.



“Hi hì, không làm gì cả, chỉ là tìm cô trợ lý nhỏ hỏi nguyên liệu và cách làm món ăn nha, cậu căng thẳng gì chứ?” Nói xong, Geogre nháy mắt với Dạ Âu Thần.



Ở trước mặt người phụ nữ của mình còn giả bộ, vậy anh ta sẽ cố ý kích thích, sau đó tháo vẻ ngụy trang đó xuống.



Ở trong mắt của Geogre, Dạ Âu Thần luôn là người trong trẻo mà tự phụ, không để.



bất cứ ai vào mắt.



Có thể là thú vui ác ý của anh ta, đột nhiên nhìn Dạ Âu Thần lòng rối như tơ vò vì một người phụ nữ, mà mất lý trí.



Ngẫm lại, anh ta cảm thấy cực kỳ kích thích!



Suy nghĩ một chút, sự ác ý dưới đáy mắt Geogre càng rõ ràng, xem tôi sẽ xé rách lớp ngụy trang của cậu thế nào.



Nhưng mà lúc này, điện thoại của anh ta lại vang lên, Geogre nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sắc mặt vừa rồi còn đắc ý, lập tức trở nên như đưa đám.



Ông cụ? Mẹ nó! Sao ông cụ lại gọi điện cho anh ta vào lúc này?



Geogre liếc nhìn Hàn Anh Thư, sau đó nhận điện thoại: “Ông nội?



“Geogre, mày lập tức cút về đây cho ông.”



Geogre: “… Không phải, ông nội à, hôm nay cháu lại làm gì sai chứ, vừa nghe điện thoại đã hung dữ với cháu như vậy?”



Anh ta nghĩ lại một chút, dường như hôm nay anh ta không gây chuyện xấu gì cả, gần đây tin đồn cũng ít, sao ông cụ vừa gọi điện câu đầu tiên đã nạt mình?



“Mày còn dám nói không làm gì sai? Bây giờ mày ở đâu? Có phải lại đi ra ngoài chơi rồi không? Thăng nhóc ngu ngốc này, đến lúc nào mày mới có thể trưởng thành hả, sao cứ.



để người đã bước một chân vào trong quan tài như tao phải lo lắng?”



‘Geogre ngây ra, bởi vì anh ta căn bản không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ông cụ bên kia điện thoại cứ cắm đầu mắng anh ta một trần, hơn nữa hoàn toàn không cho anh ta cơ hội giải thích, đồng thời cũng không thèm nghe anh ta giải thích “Thằng nhóc chết tiệt, nếu như trong vòng nửa tiếng mày không xuất hiện trước mặt tao, đừng trách tao lấy lại tất cả chỉ phiếu của mày”



“Ông nội, sao đột nhiên lại…”



Bíp!



Đầu kia đã trực tiếp cúp điện thoại, trong điện thoại di động truyền đến âm thanh bận.



‘Geogre cầm điện thoại di động đứng ở nơi đó, cả người vẫn đang mơ hồ.



Mà Dạ Âu Thần nhìn màn này, đáy mắt đắc ý vài phần, thuận tiền còn nở nụ cười „ sau đó anh cong môi lạnh lùng “Xem biểu cảm của cậu, hình như.



có chuyện bận?”



Vốn vẻ mặt đang hoang mang, mình đã làm gì sai mà bị mảng, lúc này nhìn ánh mắt của Dạ Âu Thần anh ta đột nhiên phản ứng lại.



Đây chính là kiệt tác của Dạ Âu Thần!



Chết tiệt!



Tên khốn này lại vì một người phụ nữ mà bán đồng đội?



“Sao vậy?” Hàn Anh Thư tò mò nhìn Geogre: “Vừa rồi ai gọi điện vậy?”



Geogre phục hồi tinh thần lại, ngoài cười nhưng trong không cười mà mở miệng n “Cái đó… Là ông nội tôi gọi điện thoại tìm tôi có việc gấp, cho nên… Sợ rằng không thể ở lại ăn cơm tối.”



Nói xong, Geogre lộ ra vẻ mặt tiếc hận: “Ngày mai tôi còn có thể qua đây ăn cơm chùa không?”



Hàn Anh Thư: Cô gật đầu: “Đương nhiên có thể”



Geogre lập tức lộ ra nụ cười: “Đây là cô nói đó, ngày mai tôi trở lại! Ngày hôm nay.



Hừ, bỏ đi!”



Nói xong Geogre nhìn ánh mắt đắc ý của Dạ Âu Thần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom