• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 741-744

CHƯƠNG 741: KHÔNG CHO PHÉP

Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, ôm chặt con của mình, nói với lòng.

Âu Thần, anh xem con của chúng ta ngoan như vậy, nghe lời như vậy, khéo léo hiểu lòng người như vậy, anh cam lòng bỏ mẹ con em lại mà không do dự gì sao?

Mau trở về đi, bọn em vẫn luôn chờ anh.

Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã một tháng sau.

Công ty vận hành vẫn như cũ, ngay từ đầu bởi vì Âu Thần gặp chuyện, cho nên rất nhiều người cảm thấy Dạ thị dễ bắt nạt, cho nên muốn hủy bỏ hợp tác trước kia, thậm chí có rất nhiều người nuốt lời.

Tuy nhiên những việc này đều được Hàn Minh Thư tự mình đè xuống.

Đương nhiên, sau lưng vẫn luôn có anh trai cô là Hàn Đông giúp đỡ, Tô Cửu cũng thay cô chăm lo rất nhiều cho công việc, Lang An vừa dưỡng thương vừa hỗ trợ, cuối cùng cũng khôi phục tất cả thành bình thường.

Còn công ty thiết kế thì giao toàn bộ cho Tiểu Nhan xử lý, Hàn Minh Thư thật sự không có cách nào lo cho cả hai bên.

Lúc Tiểu Nhan rảnh rỗi thì chạy tới giúp vội cô, lúc này đang ở trong văn phòng thay cô sửa lại tư liệu, còn nói: “Giữa trưa chúng ta xuống nhà ăn ăn cơm nhé?”

“Ừ, cũng được.” Hàn Minh Thư gật đầu.

Không có chỗ nào bằng nhà ăn của Dạ thị, bên này đảm bảo an toàn vệ sinh, từ sau khi Hàn Minh Thư về đây thì vẫn luôn ăn cơm ở nhà ăn.

Tiểu Nhan gật đầu: “Kỳ thật cơm nhà ăn của các cậu rất ngon, giờ cũng sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta đi trước đi, thư giãn một chút, ăn cơm xong sớm một chút rồi đi lên.”

Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua đồng hồ, nghỉ sớm một chút, ăn xong sớm rồi đi lên, cũng đúng. Vì thế cô thu dọn đồ rồi đứng dậy đi xuống dưới lầu với Tiểu Nhan.

Hai người đi xuống nhà ăn, phát hiện hình như người xếp hàng lấy cơm còn rất đông, Hàn Minh Thư chưa bao giờ sử dụng đặc quyền, chỉ xếp hàng với Tiểu Nhan.

Hai người mới vừa xếp thành hàng đã nghe được hai nữ công nhân ở phía trước chụm đầu ghé tai tán gẫu.

“Này? Sau này tập đoàn Dạ thị chúng ta vẫn do người phụ nữ kia làm chủ sao? Sao lâu như vậy rồi mà cậu chủ Dạ còn chưa trở về nhỉ?”

Nghe được lời này, Hàn Minh Thư khựng lại, sau đó khuôn mày thanh tú nhăn lại, Tiểu Nhan phía sau cô định hành động nhưng lại bị cô ngăn lại.

“Cô nói mấy lời ngốc gì thế? Đã hơn một tháng rồi, cậu chủ Dạ phải về sớm rồi chứ.”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả… Đầu cô không thông được à? Cô nghĩ máy bay xảy ra chuyện là chuyện nhỏ sao? Ít người sống sót trở về như vậy, cô cho rằng ai cũng may mắn như vậy hả?”

“Nhưng không phải bên phía chính phủ vẫn chưa tìm được thi thể cậu chủ Dạ sao?”

“Đúng vậy, tuy rằng chưa tìm được thi thể, nhưng anh ta cũng không có trong số người sống sót. Biển rộng mênh mông, cô tưởng vớt xác dễ dàng lắm à? Tôi nghe tin tức nói, kỳ thật ngoại trừ người sống sót và những thi thể được tìm thấy ở bên ngoài thì có rất nhiều người mất tích, cậu chủ Dạ là một trong số đó.”

Người nọ nghe xong thì có chút giật mình mà che miệng lại.

“Không thể nào? Nhiều người mất tích như vậy, xem ra thật sự là lành ít dữ nhiều rồi.”

“Sau này, đoán không chừng Dạ thị chúng ta là do nhà họ Hàn kia làm chủ, đừng thấy cô ta còn trẻ tuổi mà tâm kế cũng thâm đấy. Tôi nghe nói lúc ấy anh cả cậu chủ Dạ tạm thay thế chức tổng giám đốc, nhưng dĩ nhiên nhà họ Hàn không đồng ý, nói cái gì mà mình là vợ cậu chủ Dạ, cho nên cô ta có quyền lực kế nhiệm chức vị. Tôi biết ngay mà, ngay từ đầu người phụ nữ này chạy theo tài sản của cậu chủ Dạ, sau khi anh ta chết không khóc than gì, chỉ vội vã tới công ty cướp đoạt vị trí.”

“… Không thể nào? Nhìn bộ dạng cô ấy hẳn không phải loại người này.”

“Không cái gì? Cô còn non quá, tôi thấy nhiều loại phụ nữ như này rồi.”

Tiểu Nhan đứng phía sau Hàn Minh Thư nghe đến đó, thật sự nhịn không được nữa, nếu lúc nãy không phải Hàn Minh Thư ngăn cô lại, cô đã xông lên từ lâu.

Lúc này cô ra tiếng mắng: “Cô thấy nhiều dạng phụ nữ gì?”

Bất thình lình cắt ngang cuộc thảo luận hai bên, nữ viên chức nói xấu về Hàn Minh Thư quay đầu lại, đúng lúc thấy được Hàn Minh Thư xinh đẹp tinh xảo, lại vẻ mặt lạnh lùng, còn Tiểu Nhan phía sau cô lại mang vẻ mặt hung ác trừng mắt nhìn cô ta.

Sắc mặt cô ta thay đổi, kinh ngạc nhận ra những lời nói vừa rồi rơi vào tai bọn cô, sau này không biết có yên ổn hay không, dứt khoát bất chấp tất cả nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Vốn dĩ cậu chủ Dạ sẽ không trở lại, cô ta lại giả mù sa mưa ngồi vào vị trí phó tổng, quản lý mọi chuyện, cô còn gọi người ngoài vào trong công ty. Tôi còn biết, Hàn thị vẫn luôn bị Dạ thị đè ép, cô còn định trong ngoài phối hợp, cuối cùng thu Dạ thị vào dưới cờ Hàn thị chứ gì?”

Tiểu Nhan trừng to mắt, nhìn cô ta với vẻ không thể tin được.

“Sao cô có thể nói hươu nói vượn như vậy?”

Cô thực sự tức giận, định tiến lên lý luận với người ta.

Hàn Minh Thư giữ cô lại, sau đó nhìn đối phương và hơi mỉm cười: “Xin hỏi, là ai nói cho cô biết Âu Thần anh ấy không về được?”

Đối phương sửng sốt, không ngờ cô ta lại dây dưa đến vấn đề cậu chủ Dạ.

“Cô nói không sai, anh ấy không ở trong số người sống sót nhưng cũng chưa tìm được thi thể, mất tích là khái niệm gì, là chưa thể phán định được điều gì, cô một mực chắc chắn anh ấy không về được như vậy, xin hỏi cô đang bịa đặt sao?”

“Tôi…”

Hàn Minh Thư dời ánh mắt đi, nhàn nhạt mà mở miệng: “Tập đoàn Dạ thị, yêu cầu nhân viên công tác phải có năng lực, chứ không phải chỉ biết khua môi múa mép sau lưng, cũng nguyền rủa người cấp trên. Mời cô trở về thu dọn một chút đồ và lập tức rời khỏi Dạ thị.”

Người phụ nữ lập tức mở to hai mắt nhìn: “Cô định cắt giảm nhân sự?”

Giọng nói cô ta rất lớn, lập tức thu hút ánh mắt mọi người xung quanh, mọi người nhìn về phía này, cũng biết được Hàn Minh Thư ở đây, vì thế không có ai dám tiến lên nói chuyện, chỉ có thể lén lút xem cảnh này thôi.

Hàn Minh Thư cúi đầu, nhìn thời gian trên đồng hồ: “Hừm, bây giờ là mười một giờ mười phút, nếu mười một giờ ba mươi phút, tôi còn phát hiện cô còn không đi mà ăn vạ trong công ty, tôi sẽ tố cáo cô tự tiện xông vào Dạ thị.”

“Cô!” Người phụ nữ tức đến muốn hộc máu, nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn cô: “Trong công ty, cậu tôi cũng là một trong những cổ đông nắm giữ cổ phần trong công ty, cô không thể loại tôi đâu!”

“Hả?” Hàn Minh Thư cười lạnh lùng: “Cậu cô là ai?”

“Cậu tôi là…” Cô ta vừa định nói ra tên cậu mình, người phụ nữ bên cạnh nhanh kéo cô ta lại, sau đó cúi đầu xin lỗi Hàn Minh Thư: “Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi, bạn tôi cũng nhất thời nhanh miệng, thật sự không phải cố ý để chống lại ngài cùng cậu chủ Dạ đâu, bình thường bọn tôi làm việc nghiêm túc, chẳng qua lần này nhàn rỗi không có việc gì làm mới nói hươu nói vượn. Bọn tôi nguyện ý sửa đổi, xin cô cho tôi một cơ hội.”

Hàn Minh Thư nhìn cô ta một cái, nhớ rõ vừa rồi cô ta nói thế mình một câu.

Nói là cảm thấy mình không phải là người như vậy.

Chỉ là một câu nói, cô vẫn là có thiện cảm hơn. Dù gì ở trong công ty này cũng có quá nhiều người không hài lòng với cô.

“Nếu bạn cô thay cô cầu xin như thế, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra, nhưng nếu… Sau này để tôi nghe được còn có người nói mấy điều vô nghĩa sau lưng về cậu chủ Dạ, tôi sẽ không khách khí đâu.”

Cô có thể để người khác tùy ý nói bậy cô, nhưng không thể nguyền rủa Dạ Âu Thần không về được!

Cô không cho phép!
CHƯƠNG 742: CÓ TIN TỨC CỦA CẬU DẠ

Sau khi người đó bỏ đi, Tiểu Nhan níu kéo Hàn Minh Thư qua một bên.

“Cậu dễ dàng bỏ qua cho cô ta vậy sao?”

Hàn Minh Thư liếc nhìn bốn phía một cái: “Nói giảm biên chế chỉ là hù dọa một chút, chặn miệng của một số người mà thôi.”

Sau khi hai người bưng cơm rồi ngồi xuống, Tiểu Nhan lén lút nhìn thoáng qua chung quanh, sau đó nhỏ giọng mà nói: “Nhưng mà cậu tính cứ chờ đợi như vậy sao?”

Nghe câu nói đó, bàn tay của Hàn Minh Thư hơi khựng lại, cô ngước mắt nhìn Tiểu Nhan, không nói câu nào.

Tiểu Nhan bị ánh mắt lành lạnh của cô nhìn vào mà phát sợ, rụt cổ một cái, sau đó giải thích: “Thật ra tớ cũng không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn biết, nếu luôn không có tin tức của anh ta, chẳng lẽ cậu phải chờ đợi như vậy mãi? Vẫn thay anh ta xử lý công ty? Tiếp tục như vậy thì cậu sẽ rất mệt đó.”

“Tiểu Nhan.” Hàn Minh Thư đột nhiên gọi tên của cô.

“Hả?”

Lần đầu tiên, Hàn Minh Thư nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tiểu Nhan, sau đó nói.

“Tớ sẽ không mãi chờ đợi, anh ấy nhất định sẽ trở về.”

Ánh mắt của cô thật kiên định, Tiểu Nhan cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, sau đó ăn cơm.

Thật ra, trong thời gian một tháng chờ đợi này, không chỉ mình Tiểu Nhan, mà rất nhiều người đều cảm thấy Dạ Âu Thần nhất định đã xảy ra chuyện trong chiếc máy bay kia, không thể nào trở về được nữa.

Nhưng chỉ có Hàn Minh Thư và bé Đậu Nành là vẫn tin tưởng Dạ Âu Thần sẽ trở lại.

Anh chỉ tạm thời mất tích mà thôi.

Ai, Tiểu Nhan đau lòng nhìn thoáng qua Hàn Minh Thư đã ngày càng tiều tụy trước mặt.

Phải có bao nhiêu quyết tâm mới có thể kiên trì với niềm tin như vậy?

Bỗng nhiên, Tiểu Nhan cảm giác tuy mình không chiếm được Hàn Đông, nhưng ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh ta khoẻ mạnh, vậy đã là một chuyện quá hạnh phúc rồi.

Cũng không giống như Minh Thư, yêu nhau lại không thể ở bên nhau.

Nếu Dạ Âu Thần thật sự gặp chuyện không may, vậy chính là âm dương cách biệt.

Nhưng Tiểu Nhan cũng không dám nói những lời này trước mặt Hàn Minh Thư.

Ăn cơm xong, mọi người đều trở lại vị trí công việc của bản thân.

Sau khi hoàn thành một ngày làm việc, Hàn Minh Thư lại kéo thân thể mệt mỏi về nhà, vừa chuẩn bị nằm xuống thì đã nhận được điện thoại của Tô Cửu.

“Thứ kí Tô đó à?” Hàn Minh Thư có chút nghi ngờ, bây giờ tan ca, cô ta tìm mình làm cái gì?

“Cô Minh Thư, tôi muốn nói cho cô biết một tin.”

Giọng nói của cô ta nghe thật trịnh trọng.

Hàn Minh Thư vốn đã mệt mỏi đến không còn hơi sức, lúc này nghe thấy Tô Cửu dùng giọng điệu trịnh trọng như vậy thì lập tức ngồi dậy.

Tuy mấy ngày nay hầu như ngày nào Tô Cửu cũng gọi điện thoại cho cô, nhưng cô ta rất ít khi dùng cách nói trịnh trọng như vậy.

Mà giờ phút này, trái tim của cô đã điên cuồng mà đập lên thình thịch, Hàn Minh Thư cảm thấy cổ họng của mình cũng đã ứ nghẹn lại.

“Là chuyện gì?”

Tô Cửu đầu dây bên kia khẽ cười, trong giọng nói mang đầy ý chúc mừng: “Cô Minh Thư, chúng ta… Có lẽ đã tìm được cậu chủ Dạ rồi.”

Thình!

Thình thịch!

Hàn Minh Thư sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại được, trước mắt lập tức hiện lên từng cơn choáng váng, nhưng cô không ngất đi.

Có lẽ tình trạng này là do quá kích động mà thôi, cô cắn môi dưới của mình, siết chặt di động.

“Cô nói thật sao?”

Dứt lời, cô trực tiếp đứng lên: “Thật sự tìm được rồi? Tìm được ở nơi nào? Anh ấy thế nào rồi?”

“Cô Minh Thư, tạm thời cô đừng lo lắng, chúng tôi có tin tức, độ chính xác đã đạt đến tám mươi phần trăm. Nhưng mà… Có một số việc chúng tôi còn chưa quá xác định được, cho nên… Phải nhờ cô Minh Thư tự mình đi đến đó.”

Có một số việc còn chưa quá xác định được?

“Là chuyện gì?”

Tô Cửu đầu dây bên kia cũng không nói thẳng là chuyện gì, chỉ đáp: “Hàn Tổng nói, dựa theo tính tình của cô Minh Thư thì khẳng định không chờ được cả đêm hôm nay, cho dù chờ được, phỏng chừng cũng ngủ không được. Cho nên, tôi đã mua xong vé máy bay tối hôm nay, chú Nam đang trên đường đi đón cô rồi.”

“Chú Nam… Đã đi rồi sao?”

“Đúng vậy, hẳn là còn hai mươi phút nữa là sẽ đến chỗ cô Minh Thư, cô còn có thời gian để sắp xếp. Đúng rồi, Cô Minh Thư không cần lo cho bé Đậu Nành, thời gian tiếp theo sẽ có người đến chăm sóc cho bé.”

Có Hàn Đông và Tiểu Nhan ở lại đây, Hàn Minh Thư tất nhiên không lo lắng cho bé Đậu Nành, cô gật đầu nói được.

“Vậy cô Minh Thư đi thu gom đồ đạc đi, tôi cúp máy trước.”

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư buông di động xuống, đứng dậy đi thu gom vật dụng.

Lúc cô mở ngăn tủ để kéo cái vali ra, tay của Hàn Minh Thư lại run lên một cái, sau đó cái vali cứ như vậy mà rơi oạch xuống đất.

Cô sửng sốt vài giây, sau đó vội vàng tiến lên sửa sang lại.

Mặc dù có hai mươi phút, nhưng Hàn Minh Thư chỉ tốn mấy phút là đã thu gom xong đồ đạc, mang hộ chiếu rồi trực tiếp ra ngoài cửa đợi.

Chú Nam còn chưa tới biệt thự Hải Giang, Hàn Minh Thư cũng không biết mình đã đợi bao lâu, cuối cùng cô cũng thấy được xe của chú Nam.

“Chú Nam!” Lúc Hàn Minh Thư thấy chú Nam xuống xe, cảm xúc của cô có chút kích động.

“Cô Minh Thư.” Chú Nam cười tủm tỉm đi tới, chủ động tiếp nhận hành lý trong tay Hàn Minh Thư, vừa đặt nó vào cốp sau, vừa nói: “Ngài Hàn bảo tôi tới đón cô Minh Thư đi sân bay, tiện thể đi ăn một chút gì đó, cô Minh Thư còn chưa ăn cơm chiều đúng không?”

Hàn Minh Thư lắc đầu, cũng không thèm để ý chuyện cơm chiều gì, cô chỉ nhìn chú Nam và hỏi: “Chú Nam, lời Thứ kí Tô nói…

Là thật sao?”

Đến bây giờ, nhịp đập trái tim của cô còn chưa hoàn toàn ổn định lại, trong đầu cứ như có khói lửa nổ tung, vô số ký ức chợt hiện ra, cả lời hứa hẹn anh thốt lên bên tai cô, giống như cưỡi ngựa xem hoa.

Chú Nam cất cái vali xong thì ngẩng đầu phát hiện hốc mắt Hàn Minh Thư đã đỏ ửng nhìn mình, ông ta lập tức mềm lòng, dịu dàng mà nói: “Cô Minh Thư, nếu không phải đã khá chắc chắn thì Thư kí Tô và ngài Hàn sẽ không mua vé máy bay cho cô, đây là chuyện tốt. Cô đừng khổ sở, cô Minh Thư, nhanh lên xe đi.”

Hàn Minh Thư sửng sốt, sau đó đột nhiên phản ứng lại.

Đúng vậy, đây là chuyện tốt mà.

Cô khổ sở cái gì?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cố nén dòng nước mắt chực trào trở về, để mình lộ ra nụ cười, nhẹ giọng mà nói: “Chú Nam nói rất đúng, nếu như không nắm chắc, anh tôi và Thứ kí Tô sẽ không nói cho tôi biết chuyện này.”

“Vậy bây giờ chúng ta xuất phát đi đến sân bay được chứ?”

“Được.”

Hàn Minh Thư gật đầu, đi theo chú Nam cùng ngồi lên xe.

Sau khi lên xe, chú Nam vừa nhìn vào dẫn đường, vừa hỏi: “Từ nơi này đến sân bay thì cũng cần chút thời gian, nhưng ngài Hàn đã dặn dò, để cho cô Minh Thư dùng cơm trước, cho nên…”

“Chú Nam, chúng ta trực tiếp đến sân bay là được, sân bay có quán ăn, đến lúc đó tôi tùy tiện tìm một quán là ăn bữa tối được rồi.”

“Cũng đúng.”

Chú Nam đưa Hàn Minh Thư an toàn đến sân bay, vừa xuống xe Hàn Minh Thư đã thấy Tô Cửu đã tới trước, đang đứng ở ven đường chờ cô.

Thấy cô xuống xe, Tô Cửu đi đến thật nhanh, thay cô lôi kéo cái vali: “Hàn Tổng đang chờ cô ở bên trong đó.”

“Ừ.”

Hàn Minh Thư đi theo Tô Cửu cùng đi qua chốt kiểm, sau đó Tô Cửu mang cô tới một nhà hàng.

Hàn Đông ngồi ở vị trí bên cửa sổ, trên bàn có đặt một cái máy tính xách tay và một ly cà phê nóng.

“Đến rồi đó à?” Hàn Đông ngước mắt lên nhìn, còn chưa kịp phản ứng thì Hàn Minh Thư đã chạy ào đến chỗ anh ta.

“Anh, tin tức này… Có chắc chắn không?”
CHƯƠNG 743: CHỈ CẦN ANH ẤY BÌNH AN LÀ TỐT RỒI

Mặc dù cô đã biết không chắc chắn thì Hàn Đông sẽ không nói cho cô biết.

Nhưng mà… Cô vẫn lo được lo mất.

Cứ cảm thấy mọi chuyện thật không chân thật, dù sao đã qua lâu như vậy mà vẫn không tìm được tung tích của Dạ Âu Thần.

Hiện giờ thật sự có tin tức của anh, lại làm cô cảm thấy cực kỳ không chân thật.

Cứ sợ tin tức này sẽ mong manh như bọt biển, vừa chạm vào thôi đã tan biến mất.

Hàn Đông rất ít khi nhìn thấy Hàn Minh Thư như vậy, rõ ràng đã làm mẹ người ta rồi, nhưng lúc này lại giống một cô bé, dùng đôi mắt ửng đỏ nhìn anh ta, biểu cảm hoảng sợ bất an, cứ như cả linh hồn cũng đang run rẩy e sợ.

Anh ta vươn tay đặt lên đỉnh đầu của Hàn Minh Thư, độ ấm lòng bàn tay cuồn cuộn không ngừng truyền lại cho cô.

Động tác đặc hữu như vậy là đang an ủi cô.

“Yên tâm đi.”

Đôi môi mỏng của Hàn Đông rốt cục cũng giật giật, giọng nói mang theo một tia ôn hòa: “Sao anh có thể làm việc không có chừng mực được chứ?”

Nghe thấy lời cam đoan của Hàn Đông, Hàn Minh Thư cảm giác trái tim mình đã ổn định lại, nhưng trước khi chưa chính mắt nhìn thấy Dạ Âu Thần, cô cảm thấy lòng mình vẫn đang âu lo thổn thức.

Sợ là phải gặp được anh, đụng vào anh, biết anh bình an vô sự, trở lại bên cạnh mình thì cảm giác này mới có thể biến mất.

“Ngồi đi.” Hàn Đông kéo cô qua, sau đó đưa cái menu cho cô: “Vừa tan tầm thì em đã chạy đến đây, nhất định đói bụng rồi đúng không? Ăn một chút trước đi.”

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Em không đói bụng.”

“Không đói bụng cũng phải ăn cái gì lót dạ, chiếc máy bay mà tối nay chúng ta đi cũng không cung cấp bữa ăn. Hay là em muốn đói bụng đi gặp anh ta?”

Hàn Minh Thư: “…”

Tô Cửu ngồi xuống bên cạnh, bất đắc dĩ cười cười: “Cho dù cô Minh Thư không đói bụng, cũng đừng để cục cưng trong bụng đói bụng. Giờ đã đến giờ cơm rồi, cục cưng cũng nên ăn cái gì đó.”

Hàn Minh Thư: “…”

Dưới sự tấn công dồn dập của hai người, Hàn Minh Thư chỉ có thể gọi chút thức ăn.

Ban đầu, cô thật sự không muốn ăn gì cả, cảm thấy tất cả tâm tư của mình đều đặt trên người Dạ Âu Thần.

Nhưng sau khi thật sự đưa thức ăn đến miệng, cũng không biết có phải do mang thai không mà cô lại cảm thấy mùi vị không tệ lắm.

Bây giờ cách thời gian bọn họ lên máy bay còn khá lâu, Hàn Đông vừa cắt một khối thịt bò, vừa nói: “Thời gian còn sớm, từ từ ăn, chăm sóc tốt cho bản thân thì mới có tinh thần đi gặp người ta. Đến lúc đó…”

Hàn Đông còn chưa nói ra câu kế tiếp, nhưng đôi mắt rõ ràng lại sâu thêm mấy phần.

“Đến lúc đó cái gì?” Hàn Minh Thư ăn một thức ăn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, cô nhìn chằm chằm Hàn Đông.

“Đúng rồi, lúc gọi điện thoại, Thứ kí Tô có nói với em, mọi người có một chút nghi ngờ, muốn chờ em tự mình đến giải quyết, giờ chúng ta đã có mặt đầy đủ… Là nghi ngờ gì vậy?”

Nhắc tới chuyện này, Tô Cửu và Hàn Đông liếc nhìn nhau một cái, vẫn là Tô Cửu cười giải thích: “Bây giờ còn chưa phải lúc nói ra nghi ngờ này, vẫn nên chờ chúng ta xuống máy bay lại nói.”

Thần thần bí bí như vậy…

Hàn Minh Thư có một dự cảm không lành, đôi mày xinh đẹp của cô nhíu lại, cũng ăn không vô cái gì nữa, cô bỏ đôi đũa trong tay xuống.

“Vậy hai người trực tiếp nói cho em biết, nghi ngờ này có liên quan đến Dạ Âu Thần, đúng không?”

Tô Cửu khẽ gật đầu.

Hàn Minh Thư lập tức trở nên thấp thỏm lo âu: “Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì hay không?”

Tô Cửu không đáp lại, Hàn Đông cũng cúi đầu uống cà phê.

“Thứ kí Tô? Có phải là anh ấy bị thương không? Cô nói cho tôi biết đi, anh ấy có sao không, có bình an không?”

Tô Cửu cảm thấy nếu mình không nói cái gì, Hàn Minh Thư thật sự sẽ điên mất, cảm xúc của phụ nữ có thai không thể lên xuống quá lớn, cô ta chỉ có thể vội vàng lên tiếng: “Cô Minh Thư, cô yên tâm đi, nghi ngờ mà chúng tôi nói không phải là vấn đề an toàn của cậu chủ Dạ. Cậu chủ Dạ khỏe lắm, rất bình an.”

Nghe thấy Dạ Âu Thần bình an, cuối cùng Hàn Minh Thư cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Chỉ cần anh ấy bình an là tốt rồi…”

Vậy thì những nghi ngờ khác cũng sẽ không còn là vấn đề gì nữa.

Chờ cô gặp được anh, cũng không biết anh sẽ cảm thấy thế nào, anh chàng ngốc này…

Đến lúc đó cô nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì sao chưa được sự đồng ý của mình mà anh đã chuyển nhượng tất cả tài sản và cổ phần công ty thuộc danh nghĩa của anh cho cô kia chứ?

Có phải sau khi làm như vậy rồi thì nếu anh rời đi, hay là gặp chuyện không may, anh sẽ hoàn toàn không có áy náy đối với cô nữa?

Cô còn muốn mắng anh, đang yên đang lành, vì sao lại đột nhiên trở về nước, lúc về nước sao lại không dẫn mình theo?

Tên chết tiệt này…

Suy nghĩ một chút, hốc mắt Hàn Minh Thư lại đỏ thêm vài phần, cô cầm lấy đôi đũa mà vùi đầu vào ăn.

Sau khi ăn xong, mọi người đều tự làm việc của mình.

Ánh mắt của Hàn Đông vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay, trong lúc dó còn mở video hội nghị ra.

Tô Cửu thì ngồi bên cạnh ghi chép lại.

Mà Hàn Minh Thư lại trở thành người rảnh rỗi nhất.

Rõ ràng… Lúc cô ở công ty cũng rất bận rộn, nhưng mà… Cô chưa từng làm việc sau khi đã tan ca.

Bởi vì cô biết mình đang mang thai, không thể tùy hứng muốn làm gì thì làm, lỡ đâu không nghỉ ngơi tốt làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình, như vậy sẽ liên lụy đến cục cưng trong bụng cô.

Dạ Âu Thần không ở đây, một mình cô càng phải bảo vệ nuôi dưỡng kết tinh của hai người.

Lúc ấy cô còn nghĩ, chờ anh trở về, nói không chừng có thể nhìn thấy một đứa bé hoạt bát khỏe mạnh.

Nhưng mà… Bây giờ đã không cần nữa, cô có thể lập tức nhìn thấy anh.

Hiện giờ đứa nhỏ này mới có hai tháng, đến lúc đó cô phải chia sẻ tin tốt này cho anh.

… Lúc máy bay đáp xuống nước A, đoàn người Hàn Minh Thư kéo vali đi ra khỏi sân bay.

“Bây giờ chúng ta sẽ đi tìm Âu Thần đúng không?” Khi đi trong đường hầm VIP, Hàn Minh Thư quay đầu lại liếc nhìn Tô Cửu một cái, lên tiếng hỏi.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột này, Tô Cửu thật sự không nhịn cười được, sau đó cô ta nói tiếp: “Cô Minh Thư, ngồi máy bay thời gian dài như vậy, bây giờ chúng ta phải đến khách sạn trước, rửa mặt tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút.”

Hàn Minh Thư: “…”

Hàn Đông lạnh nhạt nhìn cô một cái, nói: “Bay cả đêm rồi, em không mệt?”

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không mệt.”

Lúc cô ngồi trên máy bay cũng không có ngủ, nhưng bởi vì quá khẩn trương, cho nên bàn tay của cô đã ướt đẫm mồ hôi, tim đập cũng đập thật nhanh, làm cách nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.

“Không mệt cũng phải nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt của em kìa.”

Hàn Đông trực tiếp lấy điện thoại ra, mở ra camera màn hình trước rồi đưa cho Hàn Minh Thư.

“…”

Cô nhận lấy rồi nhìn thoáng qua.

Cô phát hiện đôi mắt mình có quầng đen thui, hơn nữa bởi vì hôm qua vừa tan tầm đã chạy đi, cho nên chưa kịp chùi lớp trang điểm, trải qua cả đêm bôn ba, mặt cô đã lấm lem, mà tóc cũng rối bời.

Nhìn qua thật giống một bà điên.

Dùng dáng vẻ như vậy đi gặp Dạ Âu Thần, quả thật rất kỳ cục.

“Vậy thì được rồi, chúng ta đi khách sạn trước.”

Tuy cô rất muốn lập tức đến gặp Dạ Âu Thần, nhưng mà… Bây giờ thật không được, cô như vậy sẽ làm anh hoảng sợ.

Bởi vì hình tượng của mình mà cô bằng lòng chịu lùi bước mà đến khách sạn trước, điều này làm tâm sự của Tô Cửu cùng Hàn Đông càng trở nên nặng nề.

Dù sao… Về vấn đề kia, bọn họ còn chưa nói cho Hàn Minh Thư biết.

Cũng không biết sau khi cô biết, sẽ nghĩ như thế nào?
CHƯƠNG 744: ĐÂY KHÔNG PHẢI GIẢ THIẾT, MÀ CHÍNH LÀ SỰ THẬT

Khách sạn.

Hàn Minh Thư nghiêm túc tốn hơn một tiếng đồng hồ gội đầu, tắm rửa, khiến bản thân trở nên sạch sẽ thoải mái.

Nhưng bởi vì sợ trang điểm lại bị trôi mất, nên lần này cô tắm xong liền không trang điểm nữa.

Nhưng mà cho dù Hàn Minh Thư muốn trang điểm cũng không thể trang điểm được.

Lúc đó ra cửa gấp quá nên cô vốn cũng không kịp đem theo thứ gì.

Tô Cửu rõ ràng đã nói cô có hai mươi phút chuẩn bị, nhưng mà sau khi Hàn Minh Thư lấy vali ra thì chỉ nhét vào đó mấy bộ đồ, thời gian còn lại…

Hình như vẫn luôn đứng ngoài cửa đợi.

Cái kiểu này nhìn cứ như bị điên vậy!

Hàn Minh Thư ngơ ngác đứng trước cái gương trong phòng vệ sinh, tới chừng tỉnh hồn lại thì vươn tay vỗ nhẹ lên mặt, sau đó, cô ngừng lại một chút rồi rất nhanh đổi động tác khác, khum tay thành cái kìm rồi tự nhéo mặt mình.

“Úi…”

Hàn Minh Thư đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, rồi nhanh chóng nhìn bản thân trong gương, thấy trên khuôn mặt trắng nõn đã đỏ lên một mảng.

Đau quá.

Là thật.

Không phải giả.

Tuy là vết nhéo rất đau, nhưng lúc này nhìn thấy vết đỏ trên mặt, khóe môi Hàn Minh Thư lại không kiềm được nở nụ cười.

Hàn Đông gửi tin nhắn cho cô, kêu cô ngủ mấy tiếng đi, sau đó buổi chiều sẽ gọi xe dẫn cô đến gặp Dạ Ân Thần.

Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, cũng không nói gì nhiều mà chỉ trả lời một chữ “Được”, sau đó liền xoay người đi nghỉ ngơi.

Cô cũng thật sự là mệt rồi, tinh thần phấn khởi lâu như vậy, chính bản thân mình tuy vẫn còn ổn, nhưng có thể là bởi vì mang thai, sinh mệnh nhỏ trong bụng dường như cứ luôn phản đối, nói cô rằng nó muốn được nghỉ ngơi.

Hàn Minh Thư nằm xuống liền ngủ một giấc thẳng tới chiều, mãi đến khi Tô Cửu tới gõ cửa phòng, cô mới thức dậy.

“Cô Minh Thư, chúng ta còn khoảng mười phút nữa là lên đường”.

“Được”.

Hàn Minh Thư nhanh chóng trở về phòng rửa mặt, sau đó thay một bộ đồ nhẹ nhàng, tóc cũng không kịp buộc liền trực tiếp theo Tô Cửu ra cửa.

Lúc Hàn Đông nhìn thấy em gái thì có hơi ngạc nhiên, bởi vì Hàn Minh Thư thực sự rất ít khi đầu tóc bù xù, cho dù là tùy tiện thì con bé cũng sẽ buộc tóc lên sau ót.

Nhưng bây giờ, con bé lại xõa tóc, tóc đen mềm mại rủ xuống che khuất một nửa khuôn mặt cô, thoạt nhìn qua càng gầy nhỏ hơn.

Quan trọng hơn chính là, dáng vẻ này cực kỳ cực kỳ giống mẹ hồi còn trẻ.

Nhìn Hàn Minh Thư như vậy, Hàn Đông lập tức sững người, mãi đến khi Hàn Minh Thư đi tới trước mặt, gọi anh ta, Hàn Đông mới giật mình phản ứng lại.

Bởi vì nhớ lại người mẹ đã sớm qua đời, tâm trạng Hàn Đông cũng giảm xuống, lúc này anh ta “Ừ” một tiếng, trong giọng nói có hơi nặng nề.

Sau khi lên xe, rốt cuộc Hàn Minh Thư không nén nổi liền hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lúc cô ra cửa có nhìn thời gian, bấy giờ đã khuya lắm rồi.

Tô Cửu ngồi ở ghế lái phụ đằng trước, nghe vậy thì quay đầu cười cười, đáp: “Đến nơi rồi cô Minh Thư sẽ biết thôi”.

Hàn Minh Thư: “…”

Cô cứ cảm thấy, hình như có chuyện gì đó mà bản thân không biết.

Nhưng sắp được gặp Dạ Ân Thần rồi, Hàn Minh Thư liền nghĩ, những thắc mắc này khi gặp được anh ấy thì sẽ tự biến mất thôi.

Cũng không biết xe đã chạy bao lâu, Hàn Đông ngồi bên cạnh cô lại đột nhiên lên tiếng: “Anh có chuyện muốn hỏi em”.

Hàn Minh Thư liền nhìn anh ta: “Sao anh?”

Hàn Đông không quay đầu. Anh ta ngước ánh mắt sâu xa nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng mím thật chặt, vẫn không lên tiếng.

Rất lâu sau, Hàn Đông mới nói chuyện lần nữa.

“Anh giả thiết một chút, xem như tìm được anh ta, nhưng anh ta lại không biết em, vậy sau này em phải làm sao?”

Hàn Minh Thư: “???”

Lời này là có ý gì? Cái gì gọi là tìm được Dạ Ân Thần, nhưng anh ấy lại không biết mình???

“Anh, anh nói gì sao em nghe không hiểu, sao lại nói anh ấy không biết em, Ân Thần sao có thể không biết em được?”

Hàn Đông nghiêng đầu, nhìn em gái.

“Anh chỉ đang giả dụ”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Minh Thư thoáng tái nhợt, cũng không trả lời anh trai, dường như cô không thể chịu nổi câu hỏi này.

Thấy em gái như vậy, Hàn Đông nhăn mày, lạnh giọng: “Anh chỉ mới giả dụ mà em đã không thể chấp nhận rồi, vậy nếu như chuyện này là thật thì sao?”

“Không!”

Hàn Minh Thư ra sức lắc đầu, cố gắng biện giải thay Dạ Ân Thần.

“Chuyện đó không thể, giả thiết chỉ là giả thiết, không thể nào thành thật được, Ân Thần anh ấy sao có thể không biết em được?

Anh, anh không được nói đùa!”

Hàn Minh Thư nói rồi thì giận dỗi nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý Hàn Đông nữa.

Hàn Đông mím môi môi mỏng: “Nếu anh nói, anh không có nói đùa thì sao?”

Hàn Minh Thư phút chốc quay đầu lại, mở to mắt nhìn Hàn Đông.

Tô Cửu ngồi trên ghế lái phụ cũng có thể cảm thấy sự bất an trong không khí một cách rõ ràng, nhưng lúc này cô ta lại không biết nói gì để xoa dịu bầu không khí.

Dù sao lời Hàn Đông nói, là sự thực.

Mà bọn họ sắp phải nhìn thấy chân tướng chuyện này, lúc này lại đi nói những lời khác hình như cũng công cốc thôi.

Cũng không biết qua bao lâu, giọng nói của Hàn Đông lại vang lên: “Anh không có nói đùa với em, lời anh nói hồi nãy không phải giả thiết, mà là chân tướng”.

Tô Cửu dường như có thể ngửi thấy một mùi bi thương trong không khí. Cô ta nhìn vào kính chiếu hậu thấy vẻ mặt Hàn Minh Thư tuy vẫn không thay đổi, vẫn ngồi yên, nhưng hốc mắt cô lại đỏ ửng.

Hàn Minh Thư biết Hàn Đông không gạt mình. Từ lúc anh ấy bắt đầu giả thiết, cô liền mơ hồ có một loại cảm giác đây có thể chính là chân tướng mọi chuyện, lại không ngờ… là thật.

Hàn Minh Thư đỏ hốc mắt nhìn Hàn Đông, trong giọng nói hơi có vẻ tự giễu: “Cho nên các người nói nghi ngờ, chính là nói cái này?”

Hàn Đông không nói tiếp, Tô Cửu trước mặt chỉ đành thay anh ta nói tiếp vấn đề này.

“Cô Minh Thư, chúng tôi cũng không phải cố ý gạt cô, chỉ là lúc chúng tôi biết chuyện này đúng là có chút nghi ngờ, cho nên…

cho nên định để cô Minh Thư tự mình đến xem, đợi khi cô gặp được cậu Dạ rồi thì sẽ biết hết tất cả”.

“Vậy bây giờ chúng ta… đi đâu gặp anh ấy?” Hàn Minh Thư không biết bản thân mất bao lâu mới tiếp thu được chuyện này, chỉ hỏi theo bản năng.

Tô Cửu nhìn thoáng qua map, thở dài: “Sắp tới rồi”.

Khoảng chừng mấy phút sau, xe dừng ở trước một tòa nhà cao tầng, loại kiến trúc này, năm năm trước lúc Hàn Minh Thư sống ở nước ngoài gặp qua không ít, cô liếc mắt liền nhận ra.

“Đây… đây là…?!”

“Đây là công ty nổi tiếng thế giới của nhà họ Uất Trì ở nước A.” Tô Cửu tiếp lời cô, lại từ từ nhìn về phía Hàn Minh Thư: “Người của chúng tôi chính là nhìn thấy cậu Dạ ở chỗ này. Còn về phần vì sao anh ta lại ở đây, tôi cũng có chút tài liệu đã điều tra”.

Tô Cửu nói rồi kéo túi tài liệu ra, rồi đưa một phần tài liệu cho Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư cắn môi, nhận lấy, nhưng lại không mở ra.

“Ban đầu chúng tôi không biết vì sao cậu Dạ lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng về sau, chúng tôi phát hiện dì nhỏ Tống Thiến của cậu Dạ thật ra là con gái nhỏ của nhà họ Uất Trì, Uất Trì Thiến, mà chị của bà ta, cũng chính là Tống Hân – mẹ ruột cậu Dạ tên thật là Uất Trì Hân. Hai chị em họ năm đó là đôi chị em đẹp như hoa nổi tiếng của nhà họ Uất Trì, nhưng mà sau này vì sao phải dùng tên giả rời khỏi nhà họ Uất Trì rồi đến Mạc Thành, chuyện này chúng tôi không có cách nào điều tra được”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom