• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 596-600

CHƯƠNG 596: ĐÁP LẠI BẤT CỨ LÚC NÀO

Nghĩ thế, Hàn Minh Thư lập tức lướt danh bạ, lại phát hiện mình không thể liên hệ với bất kỳ ai.

Không thể liên hệ với Hàn Đông, vì một khi liên hệ, anh sẽ biết chuyện xảy ra gần đây với cô, sau đó sẽ ép mang cô về cùng.

sống ở nhà họ Hàn.

Nếu nói với Tiểu Nhan, cô ấy cũng không cách gì khác, cuối cùng có thể sẽ cầu cứu Hàn Đông.

Cho nên gọi cho Tiểu Nhan cũng chẳng khác nào gọi cho Hàn Đông.

Nhưng mà lúc này cô còn có thể gọi cho ai? Chảng lẽ lúc này cô phải cầu cứu Dạ Âu Thần sao?

Hàn Minh Thư cắn môi dưới, trong lòng vô cùng bối rối, đau khổ.

Khi cô đang bối rối thì chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua, phát hiện là Dạ Âu Thần gọi tới cho cô.

Sao có thể như vậy chứ?

Chẳng lẽ đúng như anh nói, tâm linh tương thông sao?

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư run rẩy ấn nút trả lời điện thoại.

“Alo?”

“Cố hết sức đi đến chỗ có camera giám sát, tránh đi vào đường nhỏ và chỗ điểm mù” Giọng trầm thấp từ đầu điện thoại kia truyền tới tai nghe, tiếng nói như dòng điện truyền vào tai Hàn Minh Thư.

Hô hấp Hàn Minh Thư cứng lại, cô tưởng mình nghe lầm, bờ môi khẽ run rấy, sao Dạ Âu Thần biết cô bị theo dõi? Anh ẩn nấp ở chỗ nào thế?

Nghĩ thế, Hàn Minh Thư vô thức muốn quay đầu.

Nhưng giọng nam tính trong tai nghe lại truyền tới.

“Đừng quay đầu lại”

Động tác của Hàn Minh Thư lập tức dừng lại.

“Tiếp theo hãy làm như tôi nói.”

Sau khi biết được mình thật bị theo dõi, Hàn Minh Thư nói không sợ là giả, dù sao từ những chuyện phát sinh trước đó, rõ ràng nhìn ra được đối phương có thâm cừu đại hận với cô, lúc này đi theo cô chắc là những ngày này đều theo dõi cô.

Dù sao trước đó cô luôn ở cùng Dạ Âu Thần, thế nhưng khi hai người không ở cùng nhau cô lập tức bị theo dõi, điều này chứng minh điều gì?

Có điều, lúc trước trong lòng hoảng loạn, sau khi nghe chỉ dẫn của Dạ Âu Thần, cô dần bình tĩnh trở lại.

“Bây giờ em hãy lái xe đến sát vị trí bên tay phải dừng lại, lát nữa rẽ vòng vào một ngã tư khác.”

Hàn Minh Thư không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, sau đó làm theo lời Dạ Âu Thần nói.

Cô không nói gì, chỉ hành động, dù như vậy Dạ Âu Thần có thể nhìn thấy.

Dạ Âu Thần hơi nhíu mày: “Hãy đáp lại tôi một tiếng.”

Hàn Minh Thư: “Có chuyện gì thế?”

“Khi tôi nói chuyện với em, em hãy nhớ lúc nào cũng phải đáp lại”

Hàn Minh Thư: “… em biết rồi.”

596-1.jpg
596-2.jpg


“ÐỒ” Trong tai nghe truyền đến tiếng cười khẽ của Dạ Âu Thần: “Em sợ hả?”

Hàn Minh Thư lại cản chặt môi dưới thêm mấy phần, không trả lời anh.

Bây giờ cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, đã sớm quên mất chuyện trước đó mình và Dạ Âu Thần còn đang cãi nhau.

“Nhìn thấy đèn xanh đèn đỏ phía trước kia không?”

“Ừm”

Hàn Minh Thư gật đầu: “Nhìn thấy”

“Bây giờ em hãy giảm tốc độ.”

Hàn Minh Thư giảm tốc độ: “Sau đó thì sao?”

“Chờ”

Chờ? Chờ cái gì? Hàn Minh Thư ngước mắt nhìn số giây trên đèn xanh đèn đỏ, suy nghĩ một chút bỗng kịp phản ứng.

“Tôi biết rồi Trước sau cùng lắm chỉ vài giây đồng hồ, bên này Dạ Âu Thần nghe vậy không kìm được nhếch môi.

“Xem ra em đã biết phải làm thế nào rồi.”

Hàn Minh Thư đại khái đoán được một chút, chỉ có thể nói: “Tôi không có đồng hồ bấm giờ chuẩn, anh có không?”

“Ừm, trước tiên hãy giảm tốc độ, tốc độ bây giờ của em là vừa vặn, sau mười giây đồng hồ một mạch tăng tốc.”

“Tôi biết rồi.”

Hàn Minh Thư chậm rãi lái xe, lúc này trong lòng vừa tính toán tốc độ, vừa lẩm nhẩm thời gian.

Khi khoảng cách đèn xanh đèn đỏ nhảy ngừng còn có một giây đồng hồ, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, bỗng giãm mạnh chân ga tăng tốc.

Xe vốn đang đi từ từ, lúc này lại lao đi như mũi tên, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta sợ hãi thán phục.

Xe theo phía sau dường như không ngờ rằng người ta căn thời gian, hơn nữa lại đột ngột tăng tốc ở thời điểm này, khi người bên trong xe kịp phản ứng, hô lớn: “Mau đuổi theo!”

Lúc này, đèn đỏ đã xuất hiện biến hóa, hơn nữa đúng lúc phía trước có cỗ xe chắn lại khiến bọn họ muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.

“Mẹ kiếp!” Người lái xe không kìm được chửi tục, một quyền nện trên tay lái: “Chúng ta bị gài bẫy rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao bị gài bẫy?” Người phía sau rướn người lên: “Không phải vẫn luôn song hành ư, sao lại đột nhiên tăng tốc?”

Người lái xe căm hận trừng mắt nhìn đèn đỏ và chiếc xe trước mặt, ghiến răng tức giận nói: “Có lẽ cô ta đã phát hiện, cho.

nên vừa rồi mới đột nhiên giảm tốc độ, tính toán đúng thời gian đèn xanh đèn đỏ, chính là gài bẫy chúng ta.”

Người phía sau nghe anh ta giải thích xong cũng chợt lấy lại tinh thần.

“Chết tiệt, cô gái này lợi hại như vậy, suốt dọc đường, không phải cô ta vẫn luôn không có phản ứng gì sao? Làm sao đột nhiên lại biết mình bị theo dõi? Vậy làm sao bây giờ?”

“Có thể làm sao? Chờ hết đèn đỏ rồi tiếp tục đuổi thôi, dù sao cô ta là phụ nữ, còn sợ đuổi không kịp cô ta hay sao? Xem mình cô ta có thể chạy đi nơi nào.”

Khi đám người đang thương lượng, cửa sổ xe bỗng bị gõ mấy lần.

Cộc cộc.

“Ai vậy?” Người lái xe hạ cửa sổ xuống.

Ngoài cửa sổ đứng một người sắc mặt lạnh lùng, chính là Lang An được Dạ Âu Thần gọi điện thoại đến.

“Chính là các người sao?” Lang An bất đắc dĩ nhìn bọn họ một chút: “Làm gì không làm, cứ nhất định phải làm chuyện này chứ?”

“Anh có ý gì?” Người lái xe và người phía sau liếc nhau, sau đó người phía sau lập tức nói: “Đi mau.”

Lang An vẻ mặt bất đắc dĩ nói: ‘Không cần đi, các người đã bị bao vây”

Vừa rồi theo chỉ dẫn của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư đã tiến vào khu vực an toàn, thành công bỏ rơi bọn bám đuôi này, hơn nữa đúng lúc đưa bọn họ vào vòng vây của Lang An.

“Đi cùng tôi trở về nói kỹ càng về chuyện lần này đi”

Mấy người liếc nhau, mặt mày xám ngoét.

CHƯƠNG 597: THUỐC TRÁNH THAI

Mà sau khi lao xe ra, Hàn Minh Thư vẫn còn tiếp tục tăng tốc, cô sợ đám người phía sau sẽ lại đuổi theo.

“Giảm tốc độ lại, phía trước có ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì rẽ vào.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó dừng xe, chờ tôi ở ngã tư đó.”

Hàn Minh Thư làm theo lời anh nói, đến tận khi xe dừng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô vô thức đưa tay định lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng sau khi giơ tay lên mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm.

Cô hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt tái nhợt cười cười.

Thật đúng là nhát cáy, có chút chuyện nhỏ mà đã bị dọa thành thế này, nếu hôm nay không phải có Dạ Âu Thần ở đây, vậy cô phải làm thế nào?

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư nhắm mắit lại, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán đi.

Cộc cộc Lúc này, có người đang gõ cửa sổ xe cô, vì vẫn chưa hoàn hồn, nên khi nghe thấy âm thanh này, lông tơ trên người Hàn Minh Thư lập tức dựng lên.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, sau khi nhìn thấy bóng người đứng ngoài cửa sổ, trái tim Hàn Minh Thư mới nhẹ nhõm.

Cô mở khóa, Dạ Âu Thần lập tức kéo cửa xe ra, cúi thấp người chăm chú nhìn cô.

“Em không ra sao?”

Nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc, bờ môi Hàn Minh Thư giật giật: “Tôi…”

“Bị dọa sợ rồi à?” Dạ Âu Thần chớp mắt, liếc mắt có thể thấy mái tóc đen mượt của cô đã bị mồ hôi thấm ướt, còn dính bết vào trán.

Thấy vậy, anh bất giác giơ tay thay cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán.

“Thả lỏng nào.”

Anh đưa tay nắm chặt cánh tay Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư được anh dìu từ từ đi ra, hai chân cô hơi nhũn ra, lúc xuống xe người hơi nghiêng về phía trước, đầu đập vào ngực Dạ Âu Thần.

Mùi hương nhung nhớ phả vào mặt, Dạ Âu Thần bất giác ôm lấy eo cô, nửa kéo nửa ôm dìu cô đến quán cà phê gần đó.

Vì Hàn Minh Thư không có khí lực, nên được Dạ Âu Thần nửa ôm tiến vào quán cà phê. Sau khi ra ngoài, không khí phía ngoài tươi mát hơn trong xe nhiều. Dạ Âu Thần gọi nhân viên phục vụ kêu một cốc sữa bò ấm, dặn cô uống hết.

Có lẽ là bị dọa sợ, nên khi Hàn Minh Thư cầm cái cốc, hai tay vẫn còn hơi run rẩy.

“Uống chậm một chút” Dạ Âu Thần vươn tay, giúp cô cầm lấy cái cốc, một tay nhẹ nhàng võ về phía sau lưng cô, âm thanh ấm áp như dỗ trẻ con.

Người trong quán cà phê nhìn thấy cảnh này, không kìm được quăng về phía họ ánh mắt tò mò.

Có lẽ Hàn Minh Thư thật bị dọa sợ, sau khi uống xong sữa bò, ý thức của cô mới từ từ khôi phục lại, cô nhìn chung quanh, nhắm hai mắt lại nói: “Ở đây quá nhiều người, tôi muốn trở về.”

Dạ Âu Thần khẽ nhấp môi mỏng, gật đầu.

“Được.”

Một giây sau, anh bế cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó ra khỏi quán cà phê.

Cả quá trình, Dạ Âu Thần chẳng buồn quan tâm ánh mắt của người khác như thế nào, anh đặt cô vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cô.

Chưa hết, Dạ Âu Thần không kìm được nói: “Hiện tại em đã cảm nhận được nguy hiểm tôi nói chưa? Xem sau này em còn dám một mình tùy tiện đi ra ngoài không?”

Hàn Minh Thư: ‘…

Anh đi về phía xe bên kia, lái xe, Hàn Minh Thư mệt nhoài dựa vào thành ghế nhảm mắt lại.

Trước đó, trong lòng cô bấp bênh, nhưng bây giờ có Dạ Âu Thần bên cạnh, cô lập tức cảm thấy an tâm lại.

Cô cảm thấy, dù có nguy hiểm hơn nữa, chỉ cần có Dạ Âu Thần ở bên, anh đều sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô gặp bất kỳ tổn thương gì.

Người đàn ông này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Cô không muốn gặp anh nữa, nhưng lần nào anh cũng xuất hiện vào lúc cô cần chỗ dựa, khiến trái tim và thế gi cô được thỏa mãn.

Giống như vừa nãy, cô căn bản không có lý do cự tuyệt.

Cũng… không thể cự tuyệt.

Xe vững vàng lái ra ngoài, suy nghĩ của Hàn Minh Thư cũng dần bay xa, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Hàn Minh Thư mơ thấy ác mộng.

Giấc mơ như lúc ban ngày, cô lái xe bị người ta theo dõi, cô bị dọa đến hoảng hốt chạy bừa, lái loạn quanh thành phố, ý đồ muốn cắt đuôi kẻ theo dõi mình.

Thế nhưng chiếc xe bám theo cô vẫn âm hồn bất tán, gần như muốn bám sát đuôi xe cô.

Hàn Minh Thư giẫm hết chân ga, xe bay ra ngoài, chiếc xe phía sau cũng lao đến như điên.

Ầm!

Hàn Minh Thư bỗng mở to mắt, đập vào mi mắt là gian phòng quen thuộc.

Vữa nãy là mơ phải không?

Nhưng tại sao lại chân thật như vậy?

Giống như sẽ phát sinh trong tương lai vậy.

Hàn Minh Thư ngồi dậy, quay người liền đối mặt một đôi mắt lạnh lùng.

Ánh mắt lạnh như băng khiến Hàn Minh Thư giật nảy mình.

“Anh…

Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô chằm chäm, bị anh nhìn như vậy, Hàn Minh Thư cảm thấy da đầu tê dại, cô thật giống như mục tiêu bị khóa chặt.

Cô bất giác rụt vai lại.

Có chuyện gì thế? Nếu cô nhớ không lầm, trước đó anh rất lo lắng cho mình, thế nhưng chỉ sau khi cô ngủ một giấc tỉnh lại liền thay đổi rồi?

“Chồng trước của em…

Anh vừa mở lời, Hàn Minh Thư đã cảm thấy có một loại dự cảm bất thường, cảnh giác nhìn chằm chằm anh: “Anh bỗng nhiên nhắc đến anh ta làm gì?”

“Rốt cuộc anh ta có ưu điểm gì, có thể khiến em nhớ mãi không quên như thế?”

Hàn Minh Thư: “…”

Hàn Minh Thư nghe không hiểu lời anh nói.

Cô nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài cửa sổ, đại khái có thể đoán được mình đã ngủ bao lâu, nhưng mà Dạ Âu Thần đột ngột nói như vậy, lại khiến Hàn Minh Thư cảm thấy thật mơ hồ.

Rốt cuộc cô chỉ ngủ mấy giờ hay là đã ngủ một thế kỷ?

Bằng không sao Dạ Âu Thần lại nói chuyện kỳ quái như thế?

Hơn nữa, ai nói cô nhớ mãi không quên Lâm Tuấn?

Giữa cô và Lâm Tuấn vốn không có nhiều tình cảm, mới đầu có thể là có một chút, nhưng mà trong hai năm kết hôn, anh ta đã khiến chút tình nghĩa vợ chồng kia tiêu hao sạch sẽ.

Sau này, khi cô gả cho Dạ Âu Thần, trái tim cô đã hoàn toàn thuộc về Dạ Âu Thần.

Cộng thêm, năm năm qua, trong lòng cô chỉ có mình Dạ Âu Thần mà thôi.

Rốt cuộc câu nhớ mãi không quên chồng trước bắt nguồn từ đâu?

“Không nói à?” Âm thanh của Dạ Âu Thần khàn khàn: “Tôi vốn tưởng em có ý với anh Hai, nhưng xem ra, căn bản không giống tôi nghĩ”

Hàn Minh Thư nhíu hàng lông mày thanh tú: “Anh nghĩ là loại nào?”

Cô rất không thoải mái, bản thân vừa trải qua một trận kinh hãi, kết quả vừa tỉnh lại đã bị anh hỏi toàn vấn đề cô không hiểu.

“Nếu không phải nhớ mãi không quên, sao em lại liều chết sinh con của anh ta?”

Hàn Minh Thư: Sinh con của Lâm Tuấn?

Cô chưa từng nói với Dạ Âu Thần, dù cô và Lâm Tuấn kết hôn hai năm, thế nhưng trong lòng Lâm Tuấn yêu người khác, chưa từng chạm vào cô, mà lúc ấy cô lại cảm thấy không quan trọng.

Thật không biết trước kia rốt cuộc cô đã vượt qua những ngày đó như thế nào.

“Anh nghe những lời này từ đâu?”

Dạ Âu Thần hơi ngước mắt, ánh mắt nhìn cô có chút mỉa mai, đôi môi cũng nhếch lên nụ cười hung ác nham hiểm.

“Anh cứ nói đi?”

Anh mở tay ra, trong lòng bàn tay có thêm một cái lọ nhỏ.

Mới đầu, Hàn Minh Thư không biết đó là vật gì, sau khi định thần nhìn lại, sảc mặt của cô khẽ biến, cô không kịp phản ứng, tay lập tức vươn ra ngoài.

“Trả lại cho tôi”

CHƯƠNG 598: TẬN ĐẾN KHI EM MANG THAI MỚI THÔI

Dạ Âu Thần thu lòng bàn tay lại, nụ cười nơi khóe môi càng thêm mỉa mai.

“Ngay cả phủ nhận cũng không phủ nhận một chút ư?”

Cô thoải mái thừa nhận là của mình, đồng thời muốn đưa tay đoạt lấy, có thể thấy cô rất quan tâm thứ này.

Vừa nghĩ tới trước đó cô tự nhủ, bảo anh làm tốt biện pháp tránh thai, anh lập tức cố tình nghĩ đến, dù mang thai thì thế nào? Cô không muốn sinh con của mình, anh càng muốn cô sinh con cho anh.

Nhưng Dạ Âu Thần không ngờ cô lại kháng cự đến mức này, còn đi mua thuốc.

Hàn Minh Thư muốn lấy lại lọ thuốc, nhưng Dạ Âu Thần đã đi trước một bước thu lọ thuốc lại, cô chỉ có thể cắn môi dưới nhìn anh.

Nếu cô đã bị phát hiện thì chẳng có gì phải phủ nhận.

Huống hồ, cô cũng không định giấu anh chuyện này.

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư tiện thể nói: “Tôi căn bản cũng không định giấu diếm anh, lúc ấy tôi đã nói, bảo anh làm biện pháp tránh thai, nhưng anh không làm, không phải là muốn tôi tự uống thuốc tránh thai sao?”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần tức đến suýt bật cười.

Nhưng một hơi kẹt ở yết hầu không thể thoát ra, cuối cùng Dạ Âu Thần chỉ có thể cười lạnh thành tiếng.

“Tôi bảo em uống thuốc tránh thai sao? Thế nào? Em không nhất định phải uống thuốc mà”

“Anh không muốn để tôi uống thuốc thì anh hãy làm tốt biện pháp tránh thai đi, bây giờ anh hét với tôi làm gì?” Hàn Minh Thư nghiến răng nghiến lợi đáp lại.

Hai người đôi co, Dạ Âu Thần ý thức được điều gì không đúng.

Anh căn bản không phải tức giận vấn đề cô uống thuốc, mà là… cô lại không muốn sinh con cho anh, mục đích cuối cùng không phải là không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh sao?

“Tôi hét với em sao?” Dạ Âu Thần tức giận tới mức bóp chặt lọ thuốc, rõ ràng lọ thuốc rất rắn, nhưng dưới lực đạo của anh lại bị đè ép đến mức thay đổi hình dạng, vặn và vặn vẹo.

Hàn Minh Thư có chút kinh hãi trước sức mạnh của đàn ông.

“Nếu em không kháng cự tôi như thế, tôi sẽ hét lên với em sao? Em tình nguyện sinh con cho chồng trước nhưng cũng không muốn có bất kỳ liên lụy gì với tôi? Thế nào?”

Anh bỗng đưa tay nắm cằm cô: “Không muốn mang thai con của tôi ư? Cảm thấy mang thai con tôi là một loại sỉ nhục sao?”

Cái cằm có chút đau nhức, Hàn Minh Thư nghĩ đến cái lọ trước đó bị anh bóp đến thay đổi hình dạng, sợ cằm mình sẽ không chịu nổi cơn giận của anh mà bị bóp nát, cho nên thật không dám giấy dụa.

“Tại sao tôi phải mang thai con của anh? Tôi và anh lại không có bất kỳ quan hệ gì.”

“Vậy chồng trước của em thì sao, em và anh ta có quan hệ rồi sao? Một người đàn ông phản bội em nuôi người thứ ba, kẻ như vậy đáng để em trân trọng sao?”

Hàn Minh Thư bị anh kích thích khiến vẻ mặt hơi vặn vẹo, kích động nhân tiện nói: “Ai nói đứa bé kia là của Lâm Tuấn?”

‘Vẻ mặt Dạ Âu Thần vốn hung ác nham hiểm, đột nhiên nghe được câu này, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sau khi kinh ngạc, Hàn Minh Thư mới biết được mình đã làm bại lộ một việc nghiêm trọng cỡ nào.

Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ Dạ Âu Thần trước mặt.

Cô vừa rồi… nói cái gì?

Sẽ không bại lộ cái gì chứ?

Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư nhanh chóng lui về trên giường, kéo chăn trùm kín người mình, định nằm giả chết.

Dạ Âu Thần cường thế chế trụ bả vai gầy yếu của cô, kéo cô từ trên giường lên, bàn tay lớn bóp chặt cô, gần như một tay đã có thể ôm được vòng eo tinh tế của cô, đặt cô cố định trước mặt mình.

“Em vừa nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!”

Trong lòng Hàn Minh Thư vô cùng loạn, cô sợ mình để lộ sơ hở trước mặt anh, nhưng lúc này phải nói gì để lấp liếm chứ?

“Nói rõ ràng!” Ánh mắt hùng hổ dọa người của Dạ Âu Thần nhìn cô: “Đứa bé không phải là của Lâm Tuấn, vậy là của ai?”

Hàn Minh Thư nhắm lại mắt, cuối cùng nghiến răng, bất chấp: “Dạ Âu Thần, tại sao anh muốn biết vấn đề này như vậy? Dù nó là của ai thì cũng không phải là của anh, Dạ Âu Thần, anh hỏi cái gì mà hỏi? Muốn tôi nói cho anh biết đứa trẻ tôi mang thai là của ai sao?”

Dù là của ai cũng không phải là của anh…

Câu nói này khiến trái tim Dạ Âu Thần nóng rực lên.

Đúng vậy, lúc trước cô vừa gả vào đã mang thai, đứa con trong bụng cô là của ai cũng sẽ không là của Dạ Âu Thần anh.

Chết tiệt!

Ánh mắt Dạ Âu Thần thống khổ dùng sức nắm bờ vai cô, lực đạo lớn đến mức gần như bóp nát xương cốt cô.

“Đau quá, thả tôi raI”

Hàn Minh Thư dùng sức đẩy anh: “Anh muốn bóp nát vai tôi sao? Thả, buông ra”

“Đồ đàn bà đáng chết, tôi quý trọng em như thế. Nghĩ dù em sinh con với người đàn ông khác cũng không sao, nhưng em lại không biết xấu hổ như vậy. Là ai? Đến cùng là ai?”

Những nụ hôn nóng hổi như mưa to gió lớn tới tấp rơi xuống, toàn bộ hô hấp của Hàn Minh Thư đã bị anh chặn lại, cô đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt hai tay nâng cao hơn đỉnh đầu, sau đó đặt ở giường lớn mềm mại đằng sau.

Anh động tác thô lỗ bắt lấy vạt áo cô, âm thanh lạnh lùng như truyền đến từ Địa Ngục.

“Em không muốn có liên quan đến tôi, vậy tôi sẽ khiến em không thể không liên quan tới tôi. Em muốn uống thuốc tránh thai, không sinh con cho tôi, vậy tôi sẽ khiến em sinh con cho tôi. Em muốn uống thuốc ư? Tôi không cho phép.”

Khi nói những lời này, đôi mắt màu mực của anh mang theo sự bắt buộc đầy kiên định.

Hàn Minh Thư còn chưa kịp phản bác gì thì thân thể của anh đã ép xuống, sau đó phong kín môi cô.

Lọc cọc Lọ thuốc bị nắm đến biến hình lăn xuống mặt đất, Dạ Âu Thần đá một cái bay ra ngoài, cái lọ lập tức lăn vào trong góc, cùng lúc đó rơi xuống mặt đất còn có quần áo của Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần.

Lần này, Hàn Minh Thư không xuống giường được, Khi cô tỉnh lại, hai chân vừa xót vừa tê, xoay người thì cảm thấy cả người đau nhức, cánh tay cũng không nhấc lên được.

Hơn nữa, nghiêm trọng nhất là, thể lực cô đã hao hết, đói đến mức mắt hoa lên, nhưng vẫn không thể động đậy.

Cửa bị đẩy ra, Dạ Âu Thần bưng một bát cháo đến trước mặt cô: “Ăn cơm”

Anh đặt bát cơm ở một bên, tiến lên kéo Hàn Minh Thư từ trong chăn ra, sau đó mặc quần áo cho cô.

“Khốn kiếp, đừng đụng vào tôi.”

Hàn Minh Thư lên tiếng mắng anh, đáng tiếc không có chút sức nào, nên dù mắng chửi người nghe cũng không hề có khí thế.

Đặc biệt hiện, dáng vẻ yếu ớt của cô khiến người ta càng không kìm chế được.

Vì cô kháng cự, Dạ Âu Thần không thể mặc quần áo cho cô, không khỏi lạnh lùng nói: “Em thể lực dồi dào nhỉ, ý muốn để anh tiếp tục phải không? Hả?”

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Hàn Minh Thư lộ vẻ buồn bực.

“Vô sỉ!”

“Nếu như em còn ngăn cản tôi như vậy, vô sỉ hơn sẽ còn ở phía sau.”

Cô còn có thể nói cái gì, tuyệt vọng nhắm mắt lại mặc Dạ Âu Thần mặc quần áo cho mình.

Sau khi nhắm mắt lại, Hàn Minh Thư cảm giác mình như biến thành một con rối bị giật dây, làm chuyện gì cũng đều mặc cho người giật dây điều khiển, mà cô…cái gì cũng không làm được.

Bi ai.

Là thật bi ai.

Cô chỉ muốn uống thuốc tránh thai mà thôi, ai biết rước lấy phiền toái lớn như vậy.

Sớm biết vậy, cô nên giấu thuốc tránh thai thật kỹ, không bị anh phát hiện, cô có thể bình yên vô sự uống thuốc tránh thai đó, phòng ngừa về sau cùng anh gặp nhau.

“Mấy ngày nay em đừng nghĩ đến chuyện uống thuốc tránh thai, tôi sẽ luôn ở bên em, quan sát em 24 giờ đến tận khi em mang thai mới thôi.”

Hàn Minh Thư mở to mắt, đôi mắt đẹp chứa đầy lửa giận ngập trời.

“Vô sỉ, sao anh có thể như vậy chứ?”

Anh ép buộc cô mang thai con của anh sao?

CHƯƠNG 599: MUỐN TÔI ĐÚT EM SAO?

Làm đến khi cô mang thai mới ngừng, sao có thể chứ?

Hàn Minh Thư cảm thấy cô sắp bị chọc tức điên rồi, nhưng lại không còn sức, chỉ có thể mặc cho anh điều khiển. Tất cả những thói hư tật xấu của người đàn ông này, sau năm năm đã hoàn toàn thể hiện ra ngoài.

“Ăn gì đi” Anh đưa muỗng đến bên môi cô.

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện anh từng làm và những gì anh vừa nói, Hàn Minh Thư đã tức giận, nghiêng đầu đi, lười không thèm để ý đến anh.

“Tôi không ăn, nếu anh đã quyết định muốn theo dõi tôi suốt 24/24, tôi nói trước cho anh biết, anh đừng uổng công nữa”

Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đối phương.

“Anh cảm thấy anh nhốt tôi ở đây, sau khi làm tôi mang thai thì tôi sẽ không có cơ hội phá thai hay sao?”

“Em dám!”

“Anh có thể thử xem rốt cuộc tôi có dám hay không?”

Căm bị nắm, trong mắt Dạ Âu Thần giống như có một ngọn lửa đã cháy hừng hực, anh dần dần mạnh tay hơn.

“Em cảm thấy nếu tôi đã làm em có thai thì sẽ để cho em có cơ hội phá thai sao?”

“Vì sao? Rốt cuộc là vì sao chứ? Lúc trước anh rất muốn đuổi tôi khỏi mắt anh, bây giờ lại muốn giam cầm tôi ở bên cạnh, có phải anh chưa bao giờ xem tôi là một con người, chỉ cảm thấy tôi là một con thú cưng chỉ cần gọi là sẽ vẫy đuôi chạy đến đúng không?”

Nhắc đến năm đó, mắt Dạ Âu Thần lại càng sâu hơn.

“Vậy còn em? Tôi bảo em đến tham dự bữa tiệc, vì sao em không đến?”

Vì sao cô không đến bữa tiệc?

Hàn Minh Thư nhớ đến vụ tai nạn xe cộ đó, nếu lúc đó Dạ Y Viễn không che chở cô, có lẽ cô cũng không có cơ hội chạy đến hiện trường của bữa tiệc, chỉ tiếc cho dù cô đến bữa tiệc rồi thì vẫn không nhìn thấy Dạ Âu Thần.

Sau đó khi cô chạy đến bãi đậu xe, Dạ Âu Thần đã lái xe đi mất, anh vẫn chưa từ bỏ, đi đến biệt thự Hải Giang.

Chính anh đã từ chối cản cô ở bên ngoài.

Không muốn cho cô cơ hội để giải thích, bây giờ anh có mặt mũi nào mà hỏi vì sao lúc trước cô không đi đến bữa tiệc.

Hàn Minh Thư chỉ muốn bật cười, mắt cô hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần.

“Sao anh biết tôi không dến?”

Đôi mắt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên, màu đỏ nhạt nơi khóe mắt cực kỳ xứng với vẻ mệt mỏi trên gương mặt của cô vào lúc này.

“Em có đi?”

Anh dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn phát hiện ra thứ gì đó trên mặt cô.

Tối hôm đó cô thật sự đến bữa tiệc sao? Đáp án này rất quan trọng đối với Dạ Âu Thần.

Hàn Minh Thư quay mặt đi, không muốn trả lời câu hỏi của anh. Chuyện đến nước này rồi, cô có đi hay không cũng không còn quan trọng đến thế nữa.

“Trả lời tôi!” Thấy cô tránh, Dạ Âu Thần lại mạnh tay hơn, kéo mặt cô quay về.

Lại bắt gặp phải đôi mắt đầy chán chường ở giữa không trung.

“Nói cho tôi biết, hôm đó em có đến bữa tiệc hay không?”

599-1.jpg
599-2.jpg


Tối hôm đó là sinh nhật anh, anh dự định công khai thân phận người phụ nữ này với mọi người vào ngày đặc biêt này, để tất cả mọi người biết cô là người phụ nữ của anh.

Người phụ nữ của Dạ Âu Thần.

Phía sau cô có anh, từ nay về sau sẽ không có ai dám ăn hiếp cô. Nhưng cô đã phụ tấm lòng tốt của anh. Dạ Y Viễn là ai?

Con trai của kẻ thứ ba, người đàn ông đã phá hư cuộc sống gia đình vốn có của anh, anh cũng hiểu rất rõ người đàn ông này có mục đích gì, mẹ của anh ta phá hư hạnh phúc của mẹ anh, anh ta lại muốn phá hư hạnh phúc thuộc về anh.

Cho nên anh không có cách nào đi tìm lý do thay Hàn Minh Thư cả.

Chỉ cảm thấy nếu cô thật sự thích anh cả, vậy anh cần gì phải ép buộc bắt người phụ nữa này ở bên cạnh anh, có lẽ là bị lửa giận ghen ghét thiêu đốt mất lý trí, cho nên mới làm ra những chuyện đó.

Dạ Âu Thần lựa lời một lúc lâu, khi nhìn thấy vẻ lạnh nhạt và thơ ở trên mặt cô, tất cả mọi thứ đều bị nghẹn lại.

Cô đã không thèm để ý, anh có nói thì lại có ý nghĩa gì chứ, dù sáo chỉ cần giữ cô ử bên cạnh anh, cưỡng ép cô ở lại bên cạnh anh, không cho người đàn ông khác đến gần cô, để cô mang thai con của anh, chỉ làm người phụ nữ thuộc về anh, vậy là đủ rồi.

“Em không muốn nói cũng được, ăn cơm trước đi” Dạ Âu Thần lại đưa muỗng đến bên môi cô.

Anh cố ý gọi người nấu cháo, trong cháo còn thêm những thức ăn cực kỳ dinh dưỡng, mùi thơm của thức ăn làm người ta vô cùng thèm ăn.

Nhưng lúc này cho dù Hàn Minh Thư đã đói đến chóng mặt thì cũng không muốn ăn thứ được anh đút đến tận miệng.

“Tôi đã nói rồi, tôi không ăn”

“Không ăn?” Dạ Âu Thần nhướng mày: “Nếu không ăn, em có chắc là em có sức để sinh con không?”

“Anhl”

Không ngờ lại bị anh dùng lời nói để trêu chọc, Hàn Minh Thư giận muốn chết, bực bội vô cùng, cảm thấy xung quanh tối sầm xuống, không có cách nào nói gfi vơi anh.

Cô nghĩ nghĩ, kéo chăn định nằm xuống.

Dạ Âu Thần cản hành động của cô lại: “Nếuu em không muốn để tôi nghĩ cách cưỡng ép em ăn thì em ngồi dậy ăn một chút đi”

Hàn Minh Thư không để ý đến anh, giận dỗi kéo chặt chăn lên người, thaàm nghĩ cô không muốn ăn, không lẽ anh còn có thể đổ vào miệng cô ssao? Đến lúc đó cô bị chết sặc không biết ai sẽ là nggười đau lòng nữa.

Nghĩ đến đây, cô lập tức nhắm mắt lại không thèm để ý đến anh nữa.

Ở sau lưng lập tức không có hành động gì nữa, một lúc sau, Hàn Minh Thư nghe loáng thoáng tiếng đồ sứ va chạm vào.

nhau, cô còn đang khó hiểu không biết là có chuyện gì, đột nhiên có người túm lấy vai cô, sau đó ngay lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức cảm giác trên môi mềm mềm âm ấm.

Hàn Minh Thư trừng to mắt nhìn thấy Dạ Âu Thần đang gần sát ngay trước mặt, anh mở to mắt cạy hàm răng của cô ra, mớm chút cháo vừa mới ngậm trong miệng sang cho cô.

Tên khốn nạn này!

A aaghê tởm thật!

Hàn Minh Thư đẩy mạnh anh ra ngoài, nhưng cô không thể nào nhúc nhích được chút nào dưới sức lực của Dạ Âu Thần, cuối cùng hai người cứ tới tới lui lui, muỗng cháo kia cứ thế mà chui vào bụng cô.

Anh rút môi lưỡi về, trong mắt mang theo chút sắc dục.

“Em tự ăn hay để tôi đút em ăn?”

CHƯƠNG 600: ĐIÊN CUỒNG

Hàn Minh Thư thật sự sợ anh rồi, nếu cô lại nói không ăn, chắc Dạ Âu Thần sẽ dùng cách này để đút cô ăn tiếp.

Cô… từ chối cách này.

Tuy hai người đã hôn rất nhiều lần, nhưng dùng cách này để mớm thức ăn, cô thật sự cảm thấy có hơi gớm.

Nhưng Dạ Âu Thần lại không nghĩ thế, anh dùng ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chäằm môi cô, giống như vẫn chưa đã thèm.

Rõ ràng… rõ ràng lúc nãy vừa mới!

Hàn Minh Thư vừa ngượng vừa tức trừng mắt hung dữ nhìn anh, sau đó tự ngồi dậy, tức giận nói: “Tôi tự ăn được, không cần anh đút”

Nói xong cô duõi tay định cầm chén, Dạ Âu Thần lại trực tiếp bưng chén sang, tay còn lại cầm muỗn, múc một muỗng đưa đến bên môi cô.

Hàn Minh Thư: Thôi, muốn đút thế này thì cứ đút đi, dù sao cũng tốt hơn để anh đút bằng miệng.

Hàn Minh Thư tự thôi miên bản thân, bất đắc dĩ mở miệng ăn cháo.

Ăn xong chén cháo, Hàn Minh Thư mới đỡ chóng mặt hơn, nhưng cô quá đói bụng, lúc bưng chén thứ hai lên, cô tự đưa tay nhận lấy.

Có lẽ Dạ Âu Thần cũng hiểu suy nghĩ của cô, không ép bược cô nữa, chỉ cầm chén đưa sang.

Ăn liên tục ba chén cháo, Hàn Minh Thư mới cảm thấy no.

Lúc Dạ Âu Thần dọn dẹp đồ đạc đi ra ngoài, cô nhìn bóng lưng của anh, thầm than người đàn ông này thật sự quá đáng SƠ.

Không ngờ lại hành hạ cô đến thế này.

Suốt bao năm qua, đây là lần đầu tiên Hàn Minh Thư ăn nhiều đến thế.

Cô sờ cái bụng hơi tròn của bản thân, đột nhiên nhớ đến gì đó, thừa lúc Dạ Âu Thần không có ở đây, cô nhanh nhẹn xốc chăn xuống giường, định đi tìm lọ thuốc tránh thai.

Lúc cô leo xuống giường, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa Hàn Minh Thư đã quỳ xuống mép giường, may mà cô đỡ giường kịp, sau đó đưa mắt tìm kiếm xung quanh.

Lúc nãy cô nhớ rõ Dạ Âu Thần đã đá lọ thuốc đó sang một bên, chắc là đang nằm đâu đó dưới mấy gầm tủ, dù sao thì vẫn còn ở trong phòng.

Thừa dịp anh không ở đây, Hàn Minh Thư lập tức tìm xem lọ thuốc tránh thai kia ở đâu.

Tìm một lúc lâu cũng không tìm được thứ cô muốn, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Hàn Minh Thư chỉ đành nhanh chóng leo lên giường, giả vờ như chưa từng xuống dưới.

Lúc Dạ Âu Thần mở cửa đi vào, trong tay lại cầm theo laptop, sau đó anh tìm một chỗ nào đó ngồi xuống, mở laptop ra ngay trước mặt cô.

“7 Anh định làm việc ở đây? Ở phòng của cô?

Thật sự tính theo dõi cô 24/24 sao?

Hàn Minh Thư cảm thấy cực kỳ khó chịu, mò di động đặt dưới gối, mở điện thoại xem Zalo.

Nếu Dạ Âu Thần cứ ở nơi này theo dõi cô mãi, vậy cô chắc chẳn không thể ra ngoài được.

Nếu vậy thì làm sao cô uống thuốc tránh thai đây?

Nghĩ nghĩ, Hàn Minh Thư cảm thấy cô có thể nhờ Tiểu Nhan đưa đến giúp cô.

Nhưng cho dù nhờ Tiểu Nhan đưa đến giúp cô, nhưng nếu Dạ Âu Thần vẫn luôn ở đây thì cô cũng không có cơ hội uống.

Phải uống thuốc tránh thai trong vòng 72 giờ mới có hiệu quả, từ lúc làm xong đến bây giờ cũng đã khá lâu rồi, nếu cô không tranh thủ thời gian uống thuốc tránh thai, chỉ sợ sẽ mang thai con của anh thật.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cầm điện thoại, mở khung chat của Tiểu Nhan ra.

Cô phải làm sao mới có thể để Tiểu Nhan bí mật đưa thuốc đến mà không bị Dạ Âu Thần phát hiện đây?

Đây là một vấn đề rất lớn.

Hàn Minh Thư suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy hai mắt đang híp lại, cực kỳ buồn ngủ.

€ó lẽ là bị Dạ Âu Thần chơi đùa nên cô thật sự rất mệt, không bao lâu sau đã bỏ điện thoại xuống, năm xuống ngủ mất.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng hít thờ đều đều.

Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, thấy cô nắm chặt chăn cuộn tròn nằm đó với gương mặt an tĩnh, lập tức nhíu chặt mày.

Anh đứng dậy đắp chăn cẩn thận lại cho Hàn Minh Thư, sau đó mới cầm laptop đi xuống lầu.

Trong phòng khách, anh mang tai nghe Bluetooth, mở video.

“Chuyện đó xử lý sao rồi?”

Đầu bên kia của video có thể nhìn thấy gương mặt của Lang An, anh đang nghiêm túc báo cáo với Dạ Âu Thần.

“Cậu Dạ, đã điều tra được người đứng phía sau”

Nghe thế, Dạ Âu Thần hơi nheo mắt lại, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng như băng, trông vô cùng nguy hiểm.

“Vậy sao?”

Ánh mắt này giống như có lực xuyên thấu, Lang An ở đầu dây bên kia nhìn thấy nhịn không được run lên, nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt này không phải nhằm vào anh, mà là nhằm vào người đứng sau điều khiển việc này.

Anh ho khan, sau đó gật đầu.

“Thật ra mấy người theo dõi mợ chủ không phải là người chuyên nghiệp gì, chỉ là mấy tên lang thang thất nghiệp, lần này bị người khác thuê về, lấy tiền nên mới theo dõi mợ chủ”

“Mục đích?”

“Lúc nãy bọn họ đã khai, nói là dụ mợ chủ đến một nơi không người rồi bắt cóc cô”

“Bắt cóc?” Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại: “Ai cho bọn họ có gan đó? Lại còn dám bắt cóc người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi?”

“Khụ khu…” Lang An nắm tay che miệng rồi nói: “Cậu Dạ, anh… cũng quen người này”

Anh quen? Dạ Âu Thần nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khó chịu.

“Chính là bạn thân năm năm trước của mợ chủ, Hàn Mai Linh”

Hàn Mai Linh?

Cái tên này lại xuất hiện trong cuộc sống của Dạ Âu Thần một lần nữa, khoảng cách đã hơn năm năm.

“Nhưng bây giờ tên của cô ta không phải là Hàn Mai Linh nữa, sau khi cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Hàn thì đã quay về với họ cũ, họ Mạnh, đang làm nhân viên ở một nhà hàng Tây”

Mạnh Mai Linh sao?

Dạ Âu Thần gõ nhẹ lên mặt bàn, nghĩ đến gì đó, đưa mắt nhìn lên lầu, nghĩ đến người phụ nữ ngu ngốc kia… nét lạnh lùng trong mắt anh càng trở nên sắc bén.

“Cậu Dạ, lúc trước cô ta là bạn thân của mợ chủ, chuyện này… có cần nói cho mợ chủ biết không?”

“Đừng để cho cô ấy biết” Dạ Âu Thần mím môi từ chối lời đề nghị của Lang An, lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, nếu cô ta muốn hại Minh Thự, vậy thì tính toán hết nợ mới nợ cũ đi”

Nợ mới nợ cũ…

Lang An suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu.

“Tôi hiểu rồi cậu Dạ, nếu có tin tức gì khác tôi sẽ liên lạc với anh. Đúng rồi, cậu Dạ bảo tôi điều tra, dạo gần đây Dạ Y Viễn đã bắt đầu có hành động mới, anh ta vừa mới hoàn thành xong một đơn hàng với công ty của mợ chủ, hai người bọn họ đi gặp mặt có lẽ cũng là vì chuyện này”

“Mượn cớ bàn hợp đồng sao?” Dạ Âu Thần cười khẩy ra tiếng: “Anh ta cũng biết thuận theo chiều gió thật, chỉ tiếc… người phụ nữ của tôi là thứ anh ta có thể mơ ước sao”

“Cậu Dạ, vậy bên phía Dạ Y Viễn thì?”

“Muốn cướp với tôi? Vậy làm anh ta không còn khả năng, sứt đầu mẻ trán”

“Tôi hiểu rồi!”

Lúc chuẩn bị cúp máy, hình như Dạ Âu Thần nhớ đến điều gì đó, hỏi: “Từ sau khi về nước đến giờ, cậu có điều tra tài liệu về cô ấy không?”

Nghe vậy, Lang An ngạc nhiên: “Cậu Dạ nói mợ chủ sao?”

“ừ”

“Không điều tra, mợ chủ không phải là mợ chủ sao? Còn tra gì nữa?”

Dạ Âu Thần yên lặng khi nghe thấy những lời này.

Đúng vậy, cô chính là cô, có gì khác đâu chứ?

Cho dù cô mang thai con của chồng trước thì sao? Năm năm trước anh biết rõ đứa bé trong bụng cô là của chồng trước, không phải cũng vô thức yêu cô đến điên cuồng sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom