• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-476

Chương 476: Em đợi tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mấy cô gái ăn mặc rất xinh đẹp, đều có bộ dáng của con gái nhà giàu.



Trên người mặc đều là hàng hiệu, ăn mặc vô cùng thời trang quyến rũ, chỉ có điều là… ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Hàn Minh Thư, vừa nhìn liền biết không có ý tốt.



Lúc này Lâm Ân Ân chắc chẳn là hận cô đến nỗi không thể xé xác cô ra, làm sao lại có thể có lòng tốt giới thiệu khách hàng cho cô được chứ?



Những người này đều là đến đây gây chuyện.



Nhưng mà cô không thể đuổi những người này ra ngoài được, chỉ có thể lộ ra một gương mặt tươi cười.



“Cô Lâm giới thiệu mối làm ăn cho tôi, sao tôi có thể để ý được?”



Cô cười cười, kêu Tiểu Nhan dẫn người vào trong phòng nghỉ, nói là một lát nữa mình sẽ đến đó.



Thế là Tiểu Nhan trực tiếp dẫn người đến phòng nghỉ, Hàn Minh Thư trở vào phòng làm việc của mình lấy tài liệu và cuốn sách giới thiệu, nhớ đến gương mặt không có thiện chí của Lâm Ân Ân, vẫn nhịn không được mà gọi điện thoại qua cho Dạ Âu Thần.



“Chủ động gọi điện thoại cho tôi? Có chuyện?” Giọng điệu của Dạ Âu Thần mang theo vài phần trêu chọc.



Giọng nói của Hàn Minh Thư lạnh lùng: “Chuyện của anh đã được giải quyết rồi à? Đây chính là phương thức giải quyết của anh đó hả?”



Dạ Âu Thần ở bên kia sửng sốt một chút, sau đó nheo mắt lại, nguy hiểm nói: “Có ý gì chứ?”



“Cô ta dẫn theo một đống người đến công ty của tôi rồi này, Dạ Âu Thần, anh đi giải quyết vấn đề hay là đi chọc giận người †a vậy hả?”



Dạ Âu Thần: “..”



Một lát sau anh cười lạnh: “Thật đúng là chưa từ bỏ ý định mà, đã như vậy thì em đợi tôi đi”



“Đợi anh?”



“Đợi tôi tới”



Tút tút.



Sau khi nói xong, Dạ Âu Thần trực tiếp cúp điện thoại, giống như là sợ cô sẽ từ chối anh.



Nghe thấy anh nói là sẽ đến đây, Hàn Minh Thư cũng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy yên ổn không ít. Thật ra thì cô cũng không muốn phải nhờ Dạ Âu Thần giúp đỡ, chỉ có điều là cảm thấy Lâm Ân Ân quả thật là bởi vì Dạ Âu Thần cho nên mới xúc động kéo đến đây, nhưng mà lúc đầu cô cũng không có chủ động đi đến đó, cho nên cô cũng không muốn mình phải cõng cái lỗi này.



Tốt nhất là để Dạ Âu Thần tự mình giải quyết.



Bọn họ muốn giải quyết như thế nào, đừng kéo cô liên lụy vào là được rồi.



Tắt điện thoại di động, Hàn Minh Thư đi về phòng nghỉ, vừa mới đi đến cạnh cửa thì đã nghe thấy âm thanh đồ vật bằng sứ bị ngã đổ, sau đó là một tiếng hét và một tiếng mắng chửi.



“Mắt của cô bị mù hả? Thế mà lại làm đổ cà phê lên trên người của tôi cô, cố ý à?”



Chát!



Lúc Hàn Minh Thư đi đến cửa, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Nhan bị một cô gái trong đó tát một bàn tay.



Động tác của cô ta quá nhanh, Tiểu Nhan căn bản cũng không đoán trước được, sau khi bị cô ta đánh một bàn tay cô vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó.



Hàn Minh Thư biến sắc, nhanh chóng bước nhanh đi về phía trước.



“Cô làm gì vậy?”



Mà lúc này Tiểu Nhan cũng đã phản ứng lại, đại khái là bị người ta đánh một bạt tai cho nên rất tức giận, cũng có lẽ là cảm thấy đối phương là người mà Lâm Ân Ân đã gọi đến để gây phiền phức, cho nên cô cũng không hề khách khí một chút nào.



Trực tiếp hất ly cà phê còn thừa lại ở trong tay về phía cô gái đó.



“A”



Cô gái bị tạt nước hét lên: “Cô bị điên rồi hả? Thế mà lại dám cầm cà phê tạt vào tôi.”



Sắc mặt của Tiểu Nhan âm trầm đứng ở đó, cười lạnh nói: “Không phải nói là tôi cố ý đổ cà phê lên trên người của cô hả?



Vậy tôi không hề làm gì mà nói có tội danh này, tại sao tôi lại phải uổng phí một bàn tay của cô cơ chứ?” Nói xong, cô trực tiếp ném cái ly đến bên chân của đối phương: “Thật sự cho rằng bà nội cô dễ bắt nạt à, dám ra tay với tôi?”



Nói xong, Tiểu Nhan trực tiếp xắn tay áo lên muốn nhào tới đánh nhau.



Bọn họ đến đây là để tìm phiền phức, nhưng mà không ngờ đến Tiểu Nhan lại dám đánh trả, nhất thời không kịp phản ứng lại.



Mặc dù là Hàn Minh Thư hơi sửng sốt một chút, nhưng mà rất nhanh liền đồng ý với cách làm này của Tiểu Nhan.



“Các người thật là quá đáng” cô gái bị tạt cà phê lập tức khóc lớn lên, mà Lâm Ân Ân cũng bị hốt hoảng, sắc mặt tái xanh tức giận lớn tiếng mắng: “Hàn Minh Thư cô có ý gì chứ hả, cô đón tiếp khách của mình như thế này đó à? Tôi có lòng tốt gi khách hàng cho, cô lại gây sự với những người mà tôi mang đến đây”



“Có lòng tốt giới thiệu hả?” Không đợi Hàn Minh Thư mở miệng, Tiểu Nhan liền nổi giận đùng đùng bước lên: “Cô còn dám nói, tôi có lòng tốt bưng cà phê đến cho các cô, kết quả các cô thì sao chứ? Bố trí cản chân của tôi làm hại tôi bị đổ cà phê, sau đó cô nhân cơ hội này mà đổ trách nhiệm lên trên đầu của tôi, nhưng mà không ngờ tới chứ gì, tôi cũng không phải là người dễ bị bắt nạt”



Lâm Ân Ân không nghĩ tới là cô lại hung dữ như thế, tức giận lớn tiếng nói: “Hay lắm, cô làm đổ cà phê lên trên người của người khác, cô không nói xin lỗi thì cũng thôi đi, thế mà cô còn đổi trắng thay đen như thế này nữa chứ. Bây giờ tôi sẽ đăng tin tức này lên trên mạng, thái độ của công ty của các người rất ác liệt, đừng hòng có thể kinh doanh ở Mạc Thành nữa”



Nói xong, Lâm Ân Ân liền lấy điện thoại ra.



Tiểu Nhan thay đổi sắc mặt: “Cô dám!”



Khóe miệng của Lâm Ân Ân mang theo một nụ cười lạnh: “Có cái gì mà tôi không dám chứ?”




476-1.png

476-2-1.jpg

476-3.jpg




Sắc mặt của Lâm Ân Ân trắng bệch mấy phần, cô ta dùng sức cắn môi dưới, nhìn cô gái bình tĩnh trước mắt, có loại khí chất cường đại, tướng mạo lại hài hòa cân xứng.



Bởi vì tự tin cho nên rất thong dong, bởi vì thong dong, cho nên bình tĩnh.



Bởi vì cô bình tĩnh, cho nên càng làm cho gương mặt của Lâm Ân Ân trở nên dữ tợn hơn.



Cô gái ôn hòa hiểu lễ nghĩa trước kia gần như đã biến thành một người phụ nữ chanh chua, Lâm Ân Ân đột nhiên ý thức được chuyến đi ngày hôm nay đến đây của mình đã lầm rồi, cho dù cô ta không muốn buông tha cho cô gái này thì cũng không cần phải ném mặt mũi của mình đi.



“Sao đây? Chúng ta đồng thời gọi người hay sao?” Hàn Minh Thư lung lay điện thoại: “Muốn như thế nào?”



Đôi môi của Lâm Ân Ân tái nhợt nhìn cô.



“Cô uy hiếp tôi? Cô nghĩ rằng nhà họ Lâm chúng tôi sợ nhà họ Hàn các người à?”



Nếu như đã nhắc đến danh tiếng nhà họ Hàn, thế thì Hàn Minh Thư cũng không ngại phải nhắc thêm nữa, cô quyến rũ cong cong khóe môi: “Có thể thử một chút”



“Cô!” Lâm Ân Ân đột nhiên có chút sợ hãi, mặc dù là nhà bọn họ có chút thế lực ở Mạc Thành, nhưng mà nếu như phải lấy cứng chọi cứng với nhà họ Hàn, chuyện này căn bản một chút phần thắng cũng không có. Lại cộng thêm việc hiện tại Dạ Âu Thần đang đứng ở bên phía của người phụ nữ này, nếu như hai gia đình đó đồng thời ra tay, vậy thì nhà họ Lâm của cô ta… chỉ sợ là sẽ bị xóa sổ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom