Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-346

Chương 346: Gọi một tiếng anh trai




Hàn Đông không nói gì, nhưng mà Thẩm Cửu lại cảm thấy có chút xấu hổ.



Cô lấy thẻ phòng mở cửa ra, sau đó đẩy cửa bước vào trong.



“Vào đi.”



Hàn Đông mang theo túi đi theo Thẩm Cửu bước vào trong.



“Chú Nam đã nói mọi chuyện cho anh biết rồi.”



Thẩm Cửu đặt túi xách lên trên bàn, gật đầu: “Ừ, nếu như anh đã điều tra rồi thì chắc là anh cũng đã biết quá khứ của tôi rất rõ ràng.”



Hàn Đông không nói, nhưng mà biểu cảm trên mặt đã nói rõ chuyện lần này anh ta rõ như lòng bàn tay.



Biết chuyện rồi, dù sao thì cũng tốt hơn là so với việc anh không biết.



Tránh cho lúc Thẩm Cửu nhờ anh giúp đỡ còn phải nói một lần với anh, hiện tại chuyện mà Hàn Đông biết còn rõ ràng hơn là chuyện mà cô muốn nói, vậy thì sự việc đã dễ xử lý hơn nhiều rồi.



“Chuyện đó, tôi có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện được không?”



Nghe nói như vậy, Hàn Đông cong lên khóe môi, cười gật đầu: “Đương nhiên là có thể rồi, có điều là…”



Có điều? Thẩm Cửu có chút ngạc nhiên, vẫn có điều kiện nữa à?



“Khi không anh cũng không thể giúp em, trước khi giúp em thì em nên nói với anh có phải là em nên thừa nhận thân phận con gái nhà họ Hàn của mình không?”



Thẩm Cửu: “…”



Không ngờ đến là anh lại nói cái này.



Trong lúc nhất thời Thẩm Cửu không nói ra lời.



“Anh Hàn, tôi…”



“Còn gọi là anh Hàn nữa?” Hàn Đông mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.



Từ khi bắt đầu biết Hàn Đông, Thẩm Cửu đã cảm thấy mặc dù là Hàn Đông trầm ổn nhưng mà cùng lúc đó cũng khiến cho người ta cảm thấy là một sự tồn tại cường đại và không thể đến gần, có rất nhiều khoảng thời gian trên gương mặt của anh không có biểu cảm dư thừa, cho dù có là người thân của anh thì cũng là thuộc vào loại công tư phân minh không châm chước cho người thân.



Không ngờ đến là anh ta còn có thể lộ ra một nụ cười ôn hòa với mình.



Đây chính là… Sức mạnh của tình thân đó ư?



Thẩm Cửu nhìn Hàn Đông, trong một lúc cô không biết phải có phản ứng gì, sau đó… Cô cũng không biết là mình làm như thế nào, giống như là nhận phải sự mê hoặc, thế mà lại gọi một tiếng: “Anh trai…”



Nhưng mà chỉ là một tiếng, Thẩm Cửu liền bị cứng đờ bên môi, nhanh chóng đưa tay ra che miệng lại không tiếp tục gọi nữa.



Nhưng mà chỉ một tiếng này của cô đối với Hàn Đông mà nói cũng đã đủ rồi.



Anh lại đưa tay ra một lần nữa, Thẩm Cửu muốn tránh đi, nhưng mà sau đó chẳng biết tại sao cô lại đứng nguyên tại chỗ, để bàn tay của Hàn Đông rơi ở trên đầu của cô.



Hàn Đông nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, nụ cười hơi chói mắt.



“Cái này thì còn tạm được, nhớ kỹ sau này cả nhà họ Hàn đều là sự hậu thuẫn của anh, chỉ cần là em cần… Bất cứ lúc nào anh cũng có. Sau này em chính là em gái của Hàn Đông anh, có biết chưa?”



Loại giọng điệu như là đang nói chuyện với con nít là có chuyện gì xảy ra vậy? Thẩm Cửu chớp chớp mắt, thế mà cô ngơ ngác nhẹ gật đầu.



“Chuyện của em muốn xử lý như thế nào đây?” Hàn Đông hỏi chuyện của cô và Dạ Âu Thần.



“Em muốn xử lý thủ tục ly hôn với anh ta, có điều là… Hiện tại em không muốn gặp anh ta.”



“Có thể, anh sẽ cho người bắt đầu tiến hành.” Hàn Đông gật đầu, em gái đã nói lên yêu cầu rồi, người làm anh như anh ta chắc chắn sẽ không từ chối.



Đơn giản như vậy hả? Thẩm Cửu cho là anh ta sẽ cảm thấy khó xử, không ngờ đến anh đồng ý nhanh như vậy.



Thẩm Cửu suy nghĩ rồi lại nói: “Em có thể… Rời khỏi thành phố này không?”



“Bởi vì anh ta, em không muốn ở lại nơi này?”



Mặc dù là có chút khó xử, nhưng mà Thẩm Cửu vẫn thừa nhận: “Em không muốn gặp lại anh ta, càng không muốn ở lại thành phố nơi có anh ta, em…”



“Không thành vấn đề, nhà họ Hàn chúng ta cũng có sản nghiệp ở nước ngoài, có thể đưa em ra nước ngoài, chỉ cần em có muốn hay là không.”



Ra nước ngoài? Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô chỉ muốn rời khỏi thành phố này, nhưng mà cũng không ngờ là Hàn Đông sẽ trực tiếp nói cho cô ra nước ngoài.



“Sau khi ra nước ngoài thì em đi bồi dưỡng đi, sau đó em sẽ có một cơ hội tốt hơn, em gái của Hàn Đông anh… Đương nhiên ưu tú, mà không phải là nhận sự trói buộc của một người đàn ông, sau này có lẽ em cũng sẽ gặp được một người tốt hơn.”



“Về phần Dạ Âu Thần, có anh xử lý thay em rồi, nếu như em đồng ý…”



“Em đồng ý.” Thẩm Cửu dứt khoát gật đầu, dùng sức cắn môi trừng to mắt nhìn Hàn Đông: “Em muốn đi trong ngày hôm nay.”



Lúc này đến phiên Hàn Đông bất ngờ, anh ta bất đắc dĩ nhìn cô, cuối cùng cũng đồng ý.



“Được, anh sẽ để Tô Cửu chuẩn bị thay em, trước tiên em đi dọn đồ một lát đi, xem xem có đồ vật nào muốn mang theo không, anh trở về công ty trước.”



Sau khi Hàn Đông đi rồi, Thẩm Cửu thu dọn đồ đạc ở trong phòng.



Lúc cô thu dọn đồ đạc thì mới phát hiện cô thế mà lại không có gì để dọn dẹp hết, trước khi đến nhà họ Dạ không có đồ vật nào là của chính cô, sau khi đến nhà họ Dạ… Có rất nhiều đồ vật của cô đều là do Dạ Âu Thần cho cô.



Bây giờ cô mới giật mình phát hiện ra cuộc sống hơn hai mươi năm của mình giống như là một giấc mộng dài.



Thứ gì cũng không có.



Thẩm Cửu cảm thấy mình sống như thế này cũng thật sự rất buồn cười, thế là cô không tiếp tục dọn dẹp nữa, yên tĩnh ngồi ở trên giường nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.



Mãi cho đến lúc chiều, Tô Cửu mới đến khách sạn đón cô.



“Cô Thẩm, anh Hàn cho tôi đến đây đón cô, tôi đã đặt vé máy bay xong cho cô rồi, là chuyến bay vào tám giờ tối nay, cô xem xem có vấn đề gì không?”



“Không có.” Thẩm Cửu lắc đầu: “Như thế này rất tốt, cảm ơn cô.”



Tô Cửu nhìn cô, mặc dù không biết nên nói cái gì, nhưng mà cuối cùng vẫn kìm lòng không được mà hỏi: “Cô Thẩm, cô đã nói với bạn bè thân thiết và người thân trong nước xong chưa vậy? Thật sự muốn rời khỏi ư? Sau khi đi rồi… Sẽ không hối hận?”



Bạn bè người thân trong nước?



Người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là Tiểu Nhan, nếu như mình đi rồi chắc chắn Tiểu Nhan sẽ nhớ cô lắm.



Hơn nữa dựa vào tính tình của cô ấy, chắc có lẽ sẽ ngăn cản không cho cô đi.



Thôi bỏ đi, hay là chờ sau khi đến đó rồi lại nói cho cậu ấy biết.



Về phần những người khác…



“Tôi không có người nào muốn thông báo hết, ở bên phía nhà họ Thẩm, có thể phiền phức thư ký Tô được không?”



Thư ký Tô sửng sốt một hồi, sau đó mới nhận lời: “Đương nhiên là chuyện này có thể rồi, chỉ cần là cô Thẩm cần thì Tô Cửu tôi đều có thể làm được.”



“Như vậy đi, đi thôi.”



Thẩm Cửu cầm lấy túi xách của mình, sau đó đứng dậy.



Tô Cửu ngạc nhiên: “Cô Thẩm không có đồ vật nào muốn mang theo, cứ đi như thế à?”



“Không cần, tôi không có cái gì để mang theo hết, chỉ có mấy bộ quần áo thôi, như thế này là được rồi.”



Cuối cùng Tô Cửu mới trực tiếp đưa cô đến sân bay, lúc đến sân bay đã hơn năm giờ chiều.



“Còn phải đợi chuyến bay, tổng giám đốc Hàn đi họp rồi, chắc là nửa tiếng đồng hồ nữa mới đến sân bay, anh ấy sẽ đến tiễn cô Thẩm.”



“Được.”



Thế là hai người đợi nửa tiếng đồng hồ ở sân bay, và rồi Hàn Đông cũng đã đến.



Đại khái là chạy đến đây, Hàn Đông nhìn có chút mỏi mệt, anh ta ra hiệu cho Tô Cửu, Tô Cửu lấy vé máy bay và passport từ trong túi xách của mình ra.



“Đây là…”



Thẩm Cửu nhận lấy, nhìn thấy ở phía trên chính là ảnh chụp của mình, nhưng mà tên lại không phải là Thẩm Cửu, ngay cả ngày tháng năm sinh và nơi sinh cũng đã thay đổi.



Thiếu chút nữa là Thẩm Cửu đã cho rằng mình cầm nhầm, cô lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hàn Đông vang lên trên đỉnh đầu.



“Minh Thư.”



Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên.



“Lúc em vừa mới ra đời thì ông cụ đã đặt tên cho em, sau này… Em họ Hàn, tên là Minh Thư.”



“Hàn Minh Thư…” lòng bàn tay của Thẩm Cửu cọ sát tấm ảnh của mình ở phía trên, cô có cái tên này ư?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom