Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 304-306

“Cô đừng lo lắng, anh ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, đã cứu được rồi.”

Nghe được mấy chữ phòng chăm sóc đặc biệt này, sắc mặt vốn tái nhợt của Thẩm Cửu lập tức trở nên càng thêm khó coi: "Anh nói cái gì? Phòng chăm sóc đặc biệt sao? Vậy anh ấy...”

“Anh ấy bị thương khá nặng, cho nên phải xử lý kịp thời.”

Vết thương rất nghiêm trọng sao? Thẩm Cửu nhớ lại, lúc đó xe đã lướt qua nửa thân xe trước, làm vỡ cửa kính hẳn là đã bắn lên người Dạ Y Viễn. Nghĩ đến một màn này, sắc mặt Thẩm Cửu trong nháy mắt sợ tới mức trắng bệch.

“Vậy anh ấy không sao chứ? Có nguy hiểm đến tính mạng không? Tôi có thể đi thăm anh ấy không?” Nói xong, Thẩm Cửu từ trên giường ngồi dậy, xốc chăn lên chân trần muốn xuống giường.

Y tá vội vàng ngăn cô lại: "Cô không sao chứ? Nhanh như vậy đã xuống giường, vẫn nên nằm quan sát một chút đã, hơn nữa cô có biết bản thân đã mang thai hay không, vừa rồi té xỉu lâu như vậy, như vậy rất nguy hiểm.”

Thẩm Cửu lắc đầu: "Tôi không sao.”

Y tá còn muốn khuyên cô, nhưng Thẩm Cửu đã đứng vững trên sàn nhà, trên người cô còn mặc chiếc váy kia, bộ dạng đầu tóc rối bời trông rất chật vật, cánh tay và trên mặt có một vết thương do thủy tinh xẹt qua, nhưng thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm. Chỉ có một chút đâm vào khóe miệng, ở khóe môi trắng nõn của cô để lại một vết thương đỏ như máu.

“Vết thương này để tôi giúp cô xử lý một chút.”

Y tá vừa định giúp cô xử lý, Thẩm Cửu lại kiên trì nói: "Tôi thật sự không sao, tôi có thể đi xem anh ấy thế nào không?”

Dù sao hai người cũng đi cùng nhau, anh ta bị thương nghiêm trọng như vậy, lúc ấy nếu không phải anh kịp thời để mình nằm xuống, phỏng chừng mình cũng không biết sẽ bị thương thành cái dạng gì.

Bác sĩ quan sát cô một cái, cuối cùng vẫn nói với y tá: "Vậy cô dẫn cô ấy đi xem đi.”

“Được rồi, cô đi theo tôi.”

Y tá đành phải đưa Thẩm Cửu ra khỏi phòng bệnh, sau đó rẽ trái. Thẩm Cửu im lặng đi theo sau cô ta, bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì: "Đúng rồi, lúc tôi bị thương, túi xách của tôi ở đâu? Đồ đạc nữa?”

Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, đồ đạc hẳn là sẽ ở bên kia, yên tâm đi, tối nay vết thương của cô không sao nữa, có thể đến cục cảnh sát lấy.”

Nghe đến đó, lúc này Thẩm Cửu mới an tâm gật đầu.

“Cảm ơn.”

Rất nhanh đã đến nơi Dạ Y Viễn chữa trị, cách cửa sổ thủy tinh, Thẩm Cửu nhìn thấy Dạ Y Viễn nằm trên giường bệnh, bởi vì anh bị thương rất nghiêm trọng, nằm ở nơi đó cả người đầy máu nhìn thấy mà giật mình.

Thẩm Cửu nhìn mà hết hồn, hít thở dồn dập.

“Hay là đừng nhìn nữa, xử lý vết thương không có gì hay ho, cô là phụ nữ có thai cũng không nên thường xuyên nhìn thấy máu.” Y tá có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của cô, đi đến trước mặt cô chặn tầm mắt của cô lại, sau đó giải thích: "Trước mắt xem tình hình của anh ấy hẳn là không có vấn đề gì lớn, lúc chúng tôi đến anh ấy vẫn còn tỉnh táo, hơn nữa còn nói với chúng tôi muốn kiểm tra tình hình của cô trước, thật là, cô và vị anh ấy kia là người yêu đúng không? Anh ấy thật sự rất quan tâm đến cô, bản thân bị thương như vậy vẫn cắn răng chống đỡ một hơi, khi nghe bác sĩ chúng tôi nói cô không sao, anh ấy mới ngất đi.”

Nghe vậy, đáy lòng Thẩm Cửu hơi khiếp sợ, cánh môi trắng nõn vô lực mở ra, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Rốt cuộc cô đã làm gì vậy...

Bỗng nhiên Thẩm Cửu vô cùng hối hận, nếu như... Nếu như không phải cô biểu hiện sốt ruột, Dạ Y Viễn có lẽ sẽ không lái xe nhanh như vậy, rõ ràng còn có thời gian, nhưng vì sao cô luôn cảm thấy thời gian không đủ, rõ ràng rất nhanh sẽ đến... Nhưng cô lại còn muốn hỏi anh một câu có phải sắp đến rồi không.

Nhất định là cô hại Dạ Y Viễn phân tâm, nếu Dạ Y Viễn không phân tâm, nhất định có thể nhìn thấy chiếc xe tải đó ở phía trước, nếu nhìn thấy trước, sẽ không tạo thành bi kịch hiện tại.

“Anh ấy, anh ấy…”

“Không sao đâu, đừng lo lắng.” Có lẽ y tá cảm nhận được nỗi buồn của cô, dịu dàng an ủi hai câu.

Thẩm Cửu khịt khịt mũi, thấp giọng nói: "Tôi có thể ở đây chờ anh ấy tỉnh lại không?”

“Đương nhiên có thể, nhưng mà... Anh ấy vẫn đang xử lý vết thương, chờ anh ấy xử lý xong vết thương thì cô hẵng vào.”

“Được.” Thẩm Cửu gật đầu, sau đó được y tá đỡ ngồi xuống ghế bên ngoài, hiện tại trong đầu cô đều là hình ảnh xe tải đâm tới, trong nháy mắt đó...

Từ trước mắt cô hiện lên, lại là khuôn mặt của Dạ Âu Thần.

Là cảm thấy người sắp chết, cho nên nhìn thấy điều quan trọng nhất trong cuộc đời này sao?

Đáng tiếc... Hiện tại cô đoán chừng đã bỏ lỡ mất bữa tiệc.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu rũ mi mắt xuống, con ngươi không tiếng động khép lại.

Dạ Âu Thần đại khái muốn hận chết cô, rõ ràng đã đồng ý, nhưng lại không xuất hiện.

Cũng không biết đợi bao lâu, y tá đột nhiên chạy ra nói với cô: "Cô gái, bạn trai cô tỉnh rồi, nói muốn gặp cô.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, cũng bất chấp y tá nói câu bạn trai kia, dù sao tình huống bây giờ rất đặc biệt, cô trực tiếp đứng dậy: "Anh ấy tỉnh rồi sao?”

“Đúng vậy, cô đi theo tôi.”

Thẩm Cửu đi theo y tá vào phòng bệnh, quả nhiên nhìn thấy Dạ Y Viễn vừa rồi còn hôn mê, lúc này đã tỉnh.

“Anh cả!” Thẩm Cửu đi đến trước mặt anh ta, cắn cắn môi dưới, mới không nhịn được kêu một tiếng.

Nghe được câu anh cả kia, động tác biểu tình của Dạ Y Viễn hơi giật mình, một lát sau anh ta bất đắc dĩ nở nụ cười: "Em không sao là tốt rồi.”

Thẩm Cửu cắn môi dưới của mình thiếu chút nữa bật máu, anh ta bị thương nặng như vậy, lại nghĩ đến bản thân cô...

Trong nháy mắt, cảm giác áy náy trong lòng Thẩm Cửu càng mãnh liệt hơn.

“Tôi không sao, nhưng anh cả anh...

“Em lại đây.” Dạ Y Viễn gọi cô đến bên giường ngồi xuống, ánh mắt anh ta nhàn nhạt dừng ở khóe môi cô, nhìn thấy nơi đó có vết thương đỏ sẫm, lại chú ý tới trên cánh tay cô còn có vết thương, một trận đau lòng: "Xin lỗi, là tôi không bảo vệ tốt cho em.”

Thẩm Cửu lắc đầu: "Không có, anh cả đã bảo vệ tôi rất tốt mà, là do tôi làm liên lụy anh cả, nếu như anh cả không đưa tôi lên xe, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay!”

“Không, tất cả đều rất tốt. Tất cả những gì anh cả làm đều là cam tâm tình nguyện, trách không được người khác, nhưng em không giống vậy, em còn có cơ hội.”

“Cái gì?” Thẩm Cửu ngạc nhiên, bối rối nhìn anh ta.

Cô không hiểu, anh ta nói còn có cơ hội... Là ý gì đây.

Sắc mặt Dạ Y Viễn tái nhợt đến đáng sợ, đặc biệt là dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm trắng bệch, nhưng anh ta vẫn nói với cô: "Cửu Cửu, bữa tiệc còn chưa kết thúc, bây giờ em còn có thời gian, tôi sửa soạn một chút, sau đó đưa em đi.”

Nói xong Dạ Y Viễn lại muốn xuống giường, Thẩm Cửu sợ tới mức hồn phách thiếu chút nữa bay mất, cô vội vàng đứng dậy nói: "Đừng! Anh cả, anh bị thương rất nghiêm trọng, anh không thể cử động được.”

Cô y tá bên cạnh cũng bị dọa sợ: "Đúng vậy, thưa ngài, ngài bị thương khá nghiêm trọng, không thích hợp xuống giường đâu, phải nghỉ ngơi hai ngày trước đã!”

“Không sao.” Dạ Y Viễn lại cố chấp đứng dậy, đưa tay lau vết máu trên khóe môi: "Đều là vết thương ngoài da, tôi có thể chịu đựng được.”
Thẩm Cửu: "… Không được! Dù như thế nào cũng không được! Anh bị thương nặng như vậy, tôi không đi đâu cả.”

Nếu như cô đi vào lúc này, hoặc là để Dạ Y Viễn đưa cô đến nơi diễn ra bữa tiệc, có thể lương tâm cô cả đời đều bất an!

Cô cũng không muốn làm một người bất nhân bất nghĩa!

“Đồ ngốc.” Dạ Y Viễn thấp giọng nói với cô một câu, kìm lòng không được lộ ra nụ cười nhạt với cô: "Không phải em rất thích cậu ta sao? Anh cả đang giúp em thôi mà.”

“Không đâu!” Thẩm Cửu dùng sức lắc đầu, nụ cười của Dạ Y Viễn cay đắng lại tự giễu, làm hại mũi cô lập tức cay cay. Sau đó lúc lắc đầu, nước mắt của cô lập tức rơi xuống: "Tôi không cần anh cả làm như vậy, anh cả chỉ cần nằm trong bệnh viện dưỡng thương là được rồi!”

“Anh cả không phải nói rồi sao? Anh không sao cả, những thứ đó đều là vết thương ngoài da thôi, chỉ cần băng bó tốt là được, đi thôi, nếu không đi có thể sẽ bị trì hoãn đấy.”

“Không, đừng!” Thẩm Cửu dùng sức cản lại, nước mắt tí tách rơi xuống: “Tôi không cần, anh cả, anh hiểu không? Cho dù muốn đi cũng là tự tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh cả đưa tôi đi nữa! Tôi không muốn liên lụy đến anh cả nữa...”

Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Cửu khóc không thành tiếng.

Trước đó cô vẫn hoài nghi mục đích của Dạ Y Viễn không tốt, nhưng bây giờ... Cô mới ý thức được mình mới là người đáng ghét, người ta đối xử tốt với cô như vậy, nhưng cô vẫn hoài nghi người ta, cảm thấy anh ta là người xấu.

Bây giờ... Anh ta đã bị thương như vậy mà còn khăng khăng muốn đưa cô đến bữa tiệc.

Cô y tá trốn ở một bên nhìn cảnh tượng này, bởi vì cô ta còn trẻ, cho nên cũng bị cảm động đến rơi nước mắt, thật sự rất cảm động, vốn cô ta còn tưởng rằng hai người này là một đôi, nhưng không ngờ lại không phải...

Không phải thì thôi, người đàn ông này rõ ràng là đang giúp người phụ nữ này ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, thật sự là làm cho người ta cảm động!

Đưa người phụ nữ mình yêu đến trước mặt người đàn ông khác, loại chuyện này, phải cần bao nhiêu dũng khí đây?

“Đừng khóc nữa.” Cô khóc không thành tiếng khiến Dạ Y Viễn không tự giác nhíu mày, anh ta thật sự thay cô suy nghĩ đến điểm này, nhưng không ngờ cô lại cự tuyệt đề nghị của anh ta

“Em còn khóc nữa, thời gian sẽ trôi đi mất, đi thôi, tôi đưa em đến hội trường, sau đó tôi sẽ trở lại bệnh viện dưỡng thương, thế nào?”

Thẩm Cửu vẫn dùng sức lắc đầu, kết quả một giây sau Dạ Y Viễn lại cường ngạnh chế trụ cổ tay cô, kéo cô đi ra ngoài, sắc mặt Thẩm Cửu trắng bệch, phản ứng lại: "Anh cả, tôi không muốn đi, anh buông tôi ra, tôi tự mình đi là được rồi, anh buông tôi ra!”

Cô y tá nhịn không được khóc thành tiếng---

Mặc dù Dạ Y Viễn bị thương, nhưng là một người đàn ông, sức lực của anh ta vẫn rất lớn, Thẩm Cửu căn bản không lay chuyển được anh ta, bởi vì trên người anh ta có thương tích lại càng không dám động đến anh ta, chỉ có thể bị anh ta kéo đi về phía trước.

Mặc dù anh ta giống như một người bình thường lôi kéo cô, nhưng Thẩm Cửu có thể rõ ràng cảm giác được bước chân của Dạ Y Viễn giờ phút này cũng không vững vàng như trước, anh ta nhất định là bị thương nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của cô, hơn nữa những lời y tá nói với cô lúc trước càng khiến cô thêm tin tưởng, Dạ Y Viễn có thể duy trì bộ dáng lúc này, nhất định là anh ta đang cố gắng chống đỡ.

Nếu như cô không ngăn cản anh ta, thân thể này của anh ta làm sao có thể chịu đựng được? Cho dù chống đỡ được, cũng chỉ là ý chí của anh ta chống đỡ, thân thể căn bản không chịu nổi.

“Anh cả, anh mau dừng lại đi, tôi có lời muốn nói với anh, anh cả... Dạ Y Viễn!”

Cuối cùng Thẩm Cửu cũng tức giận gọi tên anh ta!

Dạ Y Viễn hít thở không ổn, nhưng bước chân vẫn dừng lại, anh ta quay đầu lại bi thương nhìn Thẩm Cửu một cái.

Thẩm Cửu cũng thở hổn hển, nước mắt đọng ở khóe mắt: "Anh nghe tôi nói, tôi biết anh cả là vì muốn tốt cho tôi, tôi có thể tự mình đi xe dươc, anh cả trở về phòng bệnh dưỡng thương cho tốt. Hoặc là, tôi không đi nữa, được không?”

Nói tới đây, Thẩm Cửu còn hướng về phía Dạ Y Viễn nở mụ cười, nói: "Âu Thần bên kia không đi cũng không sao, tôi với anh ấy là vợ chồng, chuyện này tôi sẽ giải thích với anh ấy sau, anh cả! Tôi không đi nữa, tôi đưa anh về phòng bệnh dưỡng thương.”

Cô muốn kéo Dạ Y Viễn trở về, nhưng thân thể Dạ Y Viễn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bất kể cô có kéo thế nào cũng không được.

Cuối cùng Thẩm Cửu không nhịn được khóc thành tiếng.

“Dạ Y Viễn, tôi thật sự không cần anh thay tôi làm nhiều như vậy. Đừng làm vậy nữa, được không? Theo tôi trở về giường bệnh nằm dưỡng thương đi, lỡ như anh lại ngã xuống, cả đời này lương tâm tôi sẽ cắn rứt lắm.”

Đôi mắt Dạ Y Viễn nhìn chằm chằm cô thật lâu, sau một lúc lâu cười chua xót: "Lương tâm cắn rứt thì đã sao? Tôi làm như vậy cũng không phải là khiến lương tâm em bất an, tôi chỉ hy vọng em có thể vui vẻ một chút, thỏa mãn một chút.”

“Đi thôi, nhân lúc bữa tiệc còn chưa kết thúc, để tôi an tâm đưa em đến cửa của bữa tiệc, đưa đến bên cạnh cậu ta.”

“……”

“Đi nhanh nào, nếu chần chừ nữa thật sự không có thời gian, đến lúc đó... Tôi lai ở đây lãng phí thời gian với em à, Âu Thần bên kia em cũng không gặp được”

Thẩm Cửu đứng bất động, bước chân của cô bất động nửa phần, cô thật sự không làm được chuyện tàn nhẫn như vậy.

“Cửu Cửu, những chuyện này đều là tôi tự nguyện, tôi không cho em đươc hạnh phúc, thì nên làm chút gì đó giúp em chứ? Mà trước mắt điều duy nhất tôi có thể làm cho em, chính là tự tay đưa em về bên cạnh cậu ấy, mà không phải... Để em ở đây với tôi. Nếu em không đi, chỉ sợ tôi bị thương... Nuôi không được, khụ khụ.” Nói xong, Dạ Y Viễn còn dùng sức ho khan vài tiếng, thân thể vốn gầy gò của anh ta thoạt nhìn như muốn đứng không vững nữa rồi.

Thẩm Cửu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng gật đầu đồng ý với anh ta: "Được, tôi đồng ý với anh.”

“Em cuối cùng cũng đồng ý rồi, vậy đi thôi, việc này không nên chậm trễ.”

Không có cách nào khác, Thẩm Cửu thật sự không lay chuyển được anh ta, thay vì nói chuyện với anh ta trong gió lạnh, còn không bằng để anh ta đi cùng bản thân.

“Chúng ta bắt xe đi, tình trạng hiện giờ của anh không thích hợp để lái xe, hơn nữa xe của anh, bây giờ có lẽ cũng không mở được nữa, ở cục cảnh sát rồi.”

Dạ Y Viễn cười cười: "Được, nghe theo em hết”.

Sau đó hai người chặn một chiếc xe ở ven đường, lúc Dạ Y Viễn khom lưng vào trong xe giống như bị trật một chút, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, Thẩm Cửu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Không sao chứ? Hay là…”

“Không cần đâu.” Dạ Y Viễn cố nén đau ngồi vào trong xe, Thẩm Cửu không có cách nào, đành phải đi theo vào.

“Anh thật sự không sao chư?”

Dạ Y Viễn miễn cưỡng mỉm cười: "Tôi nói muốn đưa em đến bên cạnh cậu ấy, thì nhất định sẽ làm được, tài xế, đến địa chỉ này đi.”

Sau đó Dạ Y Viễn nói địa chỉ với tài xế, lại nói: "Bên kia cầu vừa xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên nơi đó không thể qua, cậu đi đường vòng đi, cố gắng nhanh một chút, nhưng an toàn là chính.”

“Được thôi.”

Tài xế gật đầu, nhanh chóng nhấn ga, xe nghênh ngang rời đi.

Ngồi trên xe, Thẩm Cửu vẫn rất lo lắng, cô cắn môi dưới của mình.

Hiện tại cả tâm trí cô tất cả đều rối loạn, Dạ Y Viễn bị thương nặng như vậy lại còn muốn cùng cô đi dự tiệc, nhưng cô đã đến muộn lâu như vậy, Dạ Âu Thần còn có thể chờ cô sao?
Trước khi đến nơi tổ chức bữa tiệc, ai cũng không biết tình huống gì và xảy ra như thế nào.

Chỉ là hiện tại, cô còn có thể ôm hy vọng lớn thôi.

Đang suy tư, Dạ Y Viễn đột nhiên suy yếu lên tiếng nói: "Sau khi em đi xuống, tôi sẽ không đi vào trong với em, miễn cho Âu Thần hiểu lầm gì đó.”

Nghe vậy, cổ họng Thẩm Cửu nghẹn lại, nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu.

Sau đó, cô lại nghe được một tiếng cười nhạt của Dạ Y Viễn.

Cô cắn môi dưới nhìn về phía cửa sổ, lại vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Dạ Y Viễn phản chiếu trên cửa sổ xe, thoạt nhìn anh ta yếu ớt như vậy, hơn nữa bộ dáng kia cực kỳ giống một người đáng thương. Còn có đôi mắt đỏ hồng của cô cũng phản chiếu trên cửa kính xe, Thẩm Cửu không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu, để nước mắt rơi xuống váy.

Chiếc váy được may bằng lụa mỏng, nước mắt nhanh chóng biến mất.

Tài xế lái xe rất ổn định, hơn nữa điểm này không tắc xe, rất nhanh đã đến nơi.

“Hai người nói nơi này sao? Phía trước có quá nhiều người, xe chạy qua cũng không tiện lắm, dừng ở đây có được không?” Tài xế quay đầu lại hỏi Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn cười gật đầu: "Đương nhiên có thể, ở chỗ này đi.”

Nói xong anh ta nhìn về phía Thẩm Cửu: "Em có thể tự mình làm được không?”

Thẩm Cửu dùng sức gật đầu, cô đương nhiên có thể, Dạ Y Viễn bị thương nặng như vậy cũng đã cố gắng đưa cô đến đây, làm sao cô còn có cái gì không thể chứ?

“Đương nhiên, nhưng anh cả, anh...”

Dạ Y Viễn mặt mày ôn nhu cười với cô, đột nhiên đưa tay chạm vào đầu Thẩm Cửu, Thẩm Cửu theo bản năng muốn né tránh tay anh ta, nhưng một giây sau cô nghĩ tới điều gì đó lại dừng động tác lại, không nghiêng người ra sau nữa.

Mà tay Dạ Y Viễn dừng lại trên không trung một lát, lại lần nữa xoa đầu cô, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa: "Yên tâm đi, đi theo trái tim của em làm chuyện em muốn làm, không cần lo cho tôi, tôi sẽ trở về bệnh viện dưỡng thương thật tốt, được không?”

“Ừm.” Thẩm Cửu đỏ mắt gật đầu: "Anh cả, chờ tôi xử lý xong bên này tôi nhất định sẽ đến bệnh viện thăm anh.”

Được, anh cả đang ở trong bệnh viện chờ em.” Dạ Y Viễn cuối cùng cũng mỉm cười với cô, thấy mái tóc đen của cô rối tung, lại đưa tay giúp cô sửa sang lại vài sợi tóc rối: "Mặc dù kiểu tóc và váy đều bị hỏng, trang điểm cũng hơi thay đổi, nhưng bây giờ không còn thời gian để làm những thứ này nữa, đi tìm Âu Thần trước, biết chưa?”

“Vậy anh cả, tôi đi trước.”

“Cẩn thận đấy.”

Đẩy cửa xe ra, Thẩm Cửu đi giày cao gót cẩn thận xuống xe, sau khi cô đóng cửa xe đi được hai bước lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Dạ Y Viễn, Dạ Y Viễn ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn cô.

Cho người ta một loại ảo giác vạn năm.

Thẩm Cửu cắn môi dưới, quên đi, đã đến đây rồi, cô không thể quay đầu lại nữa.

Bất kể như thế nào, trước tiên tìm được Âu Thần rồi nói sau.

Sau khi Thẩm Cửu hạ quyết tâm, ánh mắt của cô cũng trở nên kiên định hơn, nhanh chóng cất bước đi về phía đám người đông đúc phía trước.

Lúc này, cũng đã tiến hành kết thúc bữa tiệc, trong nguyên buổi tiệc nét mặt Dạ Âu Thần đều âm trầm, xanh mét, khí tức trên người cũng lạnh như băng, tất cả mọi người không dám chọc anh, bởi vì anh giống như một Diêm Vương mặt lạnh, khí thế trên người mạnh đến dọa người.

Lang An đều cố gắng trốn thật xa, sợ rước họa vào thân.

Thời gian trôi qua càng lâu, trong lòng Lang An lo lắng càng nhiều, sau đó anh ta suy nghĩ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với mợ chủ phía bên kia?

Rõ ràng đã nói nhất định sẽ đến hội trường, lễ phục cũng đã cầm, địa chỉ cũng đã gửi, tin nhắn cũng đã trả lời, tại sao lại không thấy bóng dáng? Kỳ lạ hơn là, điện thoại cũng không gọi được.

Lang An đột nhiên có một loại dự cảm không rõ, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không? Nếu không thì không nên như vậy chứ? Dáng vẻ bình thường của thiếu phu nhân, nhìn qua chính là có tình cảm với cậu Dạ, cho dù tối nay đi gặp Dạ Y Viễn, cũng không nên...

Nghĩ đến đây, Lang An biến sắc, đột nhiên nghĩ đến cái gì.

Mà giờ này khắc này, Thẩm Cửu đã đi đến bên cửa lớn, mặc dù Dạ Y Viễn đã sửa lại tóc cho cô một chút, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn rất chật vật.

Trải qua một hồi sinh tử, lại đến bệnh viện một chuyến, lúc này lại từ bệnh viện chạy tới, có thể không chật vật sao?

Cô vừa đi tới cửa đã bị người ngăn lại, Thẩm Cửu giật mình, sau đó nói: "Tôi, tôi tới tham gia bữa tiệc.”

Mấy người tiếp khách nhìn cô một cái, sau đó lên tiếng nói: "Tham gia bữa tiệc sao? Xin cô cho tôi xem thư mời.”

“Thư mời?”

Thẩm Cửu biến sắc, cô... Cô vốn không có giấy mời? Lúc đó Dạ Âu Thần chỉ cho cô một bộ lễ phục, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn tới trực tiếp tham gia là được rồi, không nghĩ tới đi vào lại còn muốn thư mời.

Nhưng bây giờ ngẫm lại cũng đúng, Dạ Âu Thần không đưa cho cô thư mời cũng bình thường, nếu như cô đi theo anh vào sảnh, vậy căn bản là không cần thư mời gì.

“Không có thư mời? Vậy xin thứ lỗi cho, chúng tôi không thể để cô đi vào.”

Dù sao bữa tiệc hôm nay không phải chuyện đùa, hơn nữa bữa tiệc của nhân sĩ thượng lưu không phải ai cũng có thể đi vào.

Nếu không cẩn thận mấy tên lừa đảo trà trộn vào, hoặc là giết người gì đó, vậy thì sao?

“Xin lỗi, tôi quên mang thư mời mất rồi, vừa rồi trên đường tôi tới có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mới vừa từ bệnh viện chạy tới đây, tất cả đồ đạc của tôi đều ở sở cảnh sát, có thể cho tôi vào không?”

Nghe vậy, mấy người nhìn cô, phát hiện cô khá chật vật, mấy người này cũng nửa tin nửa ngờ nhìn nhau.

Theo lý mà nói, bây giờ cũng phải kết thúc rồi, người có tâm cũng sẽ không lựa chọn vào lúc này. Hơn nữa cho dù lựa chọn vào lúc này cũng sẽ không ăn mặc giống như cô, hơn nữa vết thương trên mặt và cánh tay của cô thoạt nhìn rất chân thật, quả thật giống như là gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

“Thật sự xin lỗi cô gái, chúng tôi rất đồng tình với cảnh ngộ của cô, nhưng bữa tiệc hôm nay không có thư mời là không thể đi vào, xin cô thông cảm một chút.”

Sắc mặt Thẩm Cửu lập tức trở nên trắng bệch, cô cắn chặt môi dưới của mình.

Nếu như không thể đi vào, vậy có phải là cô không tìm thấy Dạ Âu Thần không?

Nghĩ đến đây, cô gấp giọng mở miệng nói: "Tôi có thể hiểu cho mọi người, tôi đây không đi vào nữa, nhưng mà... Có thể phiền mấy ngưười có thể giúp tôi thông báo cho Dạ Âu Thần một tiếng được không?”

Nghe được tên mà cô nói ra, mấy người này biến sắc.

“Tại sao cô lại gọi thẳng tên cậu Dạ của chúng tôi? Cô là ai?”

“Tôi...” Thẩm Cửu thấy trong mắt bọn họ lộ ra ánh mắt sợ hãi, sợ tới mức rụt cổ lại, sửa lời nói: "Tôi đây không tìm Dạ Âu Thần, mấy người giúp tôi tìm Lang An một chút có được không?”

Ngay cả tên trợ lý bên cạnh Âu Thần cũng gọi thẳng ra, mấy người đưa mắt nhìn nhau.

“Làm phiền mấy người nói với Lang An một tiếng, là tôi tới trễ, thật xin lỗi, nhưng tôi không phải cố ý, chuyện có nguyên nhân cả, tôi muốn giải thích một chút.”

Cô nói rất chân thành, hơn nữa bộ dạng biểu lộ chân tình khiến cho mấy người cũng không hoài nghi nữa, một người trong đó nói: "Vậy cô ở chỗ này chờ một chút, tôi đi tìm trợ lý Lang.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom