Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 256-258

“Mở ra xem.” Dạ Âu Thần thấy cuối cùng cô cũng đã có phản ứng, đôi môi mỏng của anh cong lên một độ cong đẹp mắt, ngay cả âm thanh cũng trở nên gợi cảm, mê người, tặng cô quà tặng từ sớm, có thể khiến cho cô vui vẻ.

Quả nhiên, con gái đều thích những thứ này.

Sớm biết cô dễ dỗ dành như vậy, anh đã mua nhiều những thứ này cho cô rồi.

Ngày mai liền thêm tiền thưởng cho Lang An đi, Dạ Âu Thần thầm nghĩ.

Thẩm Cửu chậm rãi mở hộp quà ra trong ánh nhìn chăm chú của anh, thế nhưng biểu cảm trên gương mặt và động tác của cô không quá thích hợp, giống như máy móc, chậm rãi mở hộp quà nhỏ ra.

Một đôi bông tai màu hồng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Khi nhìn thấy đôi bông tai màu hồng kia, trong nháy mắt Thẩm Cửu còn nghĩ là cô nhìn lầm, nhưng khi cẩn thận xem xét, mới phát hiện đôi bông tai này không giống với đôi trước.

Đôi bông tai trước tròn trịa, dịu dàng, nhỏ nhắn, còn đôi này rõ ràng tinh xảo hơn một chút, tạo hình cũng được thiết kế rất độc đáo.

Nhìn ra là đã lựa chọn cẩn thận, nhưng… bây giờ khi cô nhìn thấy đôi bông tai này lại nhớ đến dáng vẻ e thẹn, xấu hổ của Hàn Mai Linh khi đeo đôi bông tai kia.

Trong lòng cô, bùng lên một ngọn lửa.

Dạ Âu Thần thấy cô nhìn chằm chằm vào đôi bông tai, trong mắt anh có có ý cười, nghiêng người lại gần cô vài phần, giọng nói trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu cô: “Thích không?”

Anh nói xong, không nhịn được đưa tay chạm vào tóc tơ ở trên trán cô: “Lúc này nên đi thoa thuốc rồi đúng không?”



Bốp!

Thẩm Cửu vẫn luôn yên lặng ngồi, không biết có lửa giận và dũng khí từ đâu tới, đột nhiên dùng sức trực tiếp ném bông hoa tai và hộp ra ngoài!

Động tác này quá đột ngột, Dạ Âu Thần cũng không biết phải làm sao.

Chỉ thấy cô bỗng nhiên đứng dậy, hung hăng ném đồ vật ra ngoài, sau đó chiếc hộp đập vào tường, rơi xuống, chiếc bông tai cũng rơi ra, tạo thành những tiếng vang rõ ràng ở trên mặt đất.

Ý cười ở trên môi của Dạ Âu Thần cứng đờ ý cười trong mắt anh cũng đông cứng lại, một lát sau, toàn thân anh đều có lệ khí che kín, nhìn chằm chằm vào Thẩm Cửu.

“Cô có biết đang làm cái gì hay không?”

Cảm xúc của Thẩm Cửu đã mất khống chế, sau khi cô ném đôi bông tai đi, lửa giận ở trong đáy lòng không vì vậy mà cảm thấy hả giận, mà ngược lại càng cháy hừng hực hơn, cô cười lạnh trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần.

“Dạ Âu Thần, anh cho rằng tôi sẽ hiếm lạ mấy thứ anh tặng này sao?”

Dạ Âu Thần nhíu mày, ánh mắt âm trầm nhìn cô.

“Không hiếm lạ?”

Thẩm Cửu cười lạnh: “Đúng vậy, tôi không thèm, anh cứ việc cầm đi tặng những người phụ nữ khác đi, tôi không cần!”

Đôi bông tai kia đã kích thích sợi dây cung đang căng ra của cô, anh có ý gì? Trước kia anh mang đôi bông tai mà cô thích để tặng người khác, bây giờ lại tìm một đôi bông tai không khác biệt lắm để tặng cho mình?

Làm sao! Thật buồn cười!

Trong lòng Thẩm Cửu tự trào phúng bản thân mình cả tám trăm lần, cảm thấy quả thực vô vùng nực cười!

Áp lực ở trong lòng của cô không thể nhẫn nhịn được nữa, cô trực tiếp nói: “Dạ Âu Thần, chúng ta ly hôn đi.”

Trong nháy mắt đó, con ngươi của Dạ Âu Thần co lại, sau đó phóng đại ra.

Anh khống chế tay của Thẩm Cửu, tăng thêm sức lực: “Nói lại một lần nữa?”

Thẩm Cửu bị đau, muốn rút tay ra: “Ly hôn, tôi muốn ly hôn với anh, Dạ Âu Thần, chúng ta không cần làm theo hợp đồng, dù sao anh cũng chán ghét tôi, vậy tôi sẽ làm theo như anh mong muốn, hoàn toàn biến mất ở trước mắt anh.”

Lời của cô khiến cho Dạ Âu Thần không vui, anh nhíu mày, người phụ nữ này rốt cuộc đang ầm ĩ cái gì? Tại sao lại khó chịu đến như vậy?

“Những ý nghĩ tự cho là đúng này rốt cuộc là ai nói với cô? Rốt cuộc không đầu của cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Thả tôi ra!” Thẩm Cửu dùng sức hất tay anh ra, nhưng Dạ Âu Thần vẫn luôn nắm chặt, Thẩm Cửu rất sốt ruột, trực tiếp cúi đầu cắn vào tay anh, Dạ Âu Thần bị đau, vô ý muốn buông cô ra.

Nhưng anh lại nghĩ đến lời nói muốn ly hôn vừa nãy của cô, đành phải cứng rắn chịu đựng đau đớn, dù thế nào cũng không buông tay.

Mùi máu tanh ngập tràn ở trong miệng Thẩm Cửu, quả thật cô đã dùng lực mạnh, đến cả cô đều cảm thấy đau thay đối phương, không nghĩ đến Dạ Âu Thần vậy mà vẫn không buông tay cô ra, máu chậm rãi chảy xuống theo khoé miệng của cô, Thẩm Cửu mới giật mình nhận ra mình đang làm gì.

Cô buông ra, thấy rõ dấu cắn rất sâu của cô ở trên tay của Dạ Âu Thần, dường như đã thấy xương, máu tươi đang không ngừng chảy ra bên ngoài,

Nhìn máu đỏ tươi, thân thể của Thẩm Cửu run lên.

“Không tiếp tục cắn nữa sao?” Giọng nói khàn khàn của Dạ Âu Thần truyền đến, anh vẫn cố chịu đau, lúc này trên trán của anh đã thấm mồ hôi lạnh: “Sợ hãi? Hay là đau lòng?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, dùng sức hất tay anh ra.

“Dạ Âu Thần, là do chính anh không bỏ tay ra.”

“Đúng vậy, là do tôi cam tâm tình nguyện.” Ánh mắt của Dạ Âu Thần trầm thấp nhìn cô, đột nhiên dùng cánh tay bị thương kia kéo cô vào trong ngực, đương nhiên vết máu ở trên tay cũng đã dính lên quần áo của cô.

“Là do tôi đáng chết, đúng không?” Dạ Âu Thần nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm cô, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Hiện tại có thể nói cho tôi, vì sao tính tình cô lại thay đổi?”

Rõ ràng là cô đã đem đồ anh tặng ném ra ngoài, nhưng giờ phút này anh lại không thể nổi giận với cô, phát hiện ra rằng khi người phụ nữ này tức giận với anh, anh cũng không có biện pháp nào cả, mắng cũng không măng được, đánh cũng chắc chắn không thể, chỉ có thể dỗ dành.

“Cậu nên cho anh ấy một cơ hội giải thích, có lẽ là cậu đã hiểu lầm anh ấy.”

Lúc này lời của Tiểu Nhan lúc trước lại vang lên bên tai cô, Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần ở trước mặt, bị cô cắn bị thương vẫn đang chảy máu, nhưng anh cũng không nổi giận, đột nhiên cô muốn.. cho anh một cơ hội giải thích.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cắn môi dưới, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm anh.

“Vì sao tính tình tôi thay đổi, anh để ý sao?”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh đi, đôi môi mỏng cong lên: “Nói xem?”

Lần này anh không trả lời vấn đề của cô, mà còn hỏi lại cô, ngược lại khiến cho Thẩm Cửu sững sờ, cô không nghĩ đến.

Một lát sau, cô cười lạnh thành tiếng: “Anh chỉ biết là tính tình của tôi thay đổi, tại sao anh không nhìn một chút xem mình đã làm những gì?”

Dạ Âu Thần suy tư một lát, sau đó sắc mặt của anh thay đổi: “Những lời này có ý gì?”

“Còn không tự hỏi chính anh? Dạ Âu Thần, anh ly hôn với tôi chính là tác thành cho các người.”

Dạ Âu Thần càng nhíu mày chặt hơn, nghe giọng điệu của cô giống như đã biết chuyện đó? Nhưng mà… vì sao cô lại biết được?

“Thẩm Cửu tôi mặc dù thay em gái gả vào nhà họ Dạ, nhưng tôi cũng có lòng tự trọng, nếu như anh đã có tình cảm với người phụ nữ khác, chỉ cần anh nói một tiếng với tôi, tôi sẽ tự rời đi, miễn cho ồn ào đến mức mặt mũi của mọi người đều khó coi.”

Khi nói đến đây, Thẩm Cửu còn cười tự giễu: “Tôi đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, không muốn lại trải qua lần thứ hai, cho nên… lần này để tôi nói.”

“Tôi không muốn tiếp tục trôi qua quãng thời gian bị vứt bỏ đó, cũng không muốn lại chịu những ánh mắt lạnh lùng, bao gồm cả những lời chán ghét của anh, tôi không muốn lại phải chịu đựng, hợp đồng đã kết thúc, tôi tự nguyện rời khỏi nhà họ Dạ, về sau không có một chút quan hệ gì với anh cả.”

Nói xong những lời này, hô hấp của Dạ Âu Thần có chút gấp gáp, cắt ngang lời cô: “Ai cho phép cô tự hành động như vậy?”
Dạ Âu Thần nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người phụ nữ đang đỏ mắt ở trong ngực, khi cô nói những lời này, anh cảm thấy thật đáng ghét, nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của của thì trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cảm xúc bực bội dâng lên đầu, Dạ Âu Thần nhất thời không có chừng mực, không biết phải làm gì với cô cả.

Thẩm Cửu tiếp tục nói: “Đây không phải là tự quyết định.”

“Vậy thì đừng có tuỳ tiện nhắc đến chuyện li hôn với tôi.”

Thẩm Cửu dừng lại một chút, nhìn về phía anh: “Vậy anh cho tôi một lời giải thích, tôi cần một lời giải thích đàng hoàng rõ ràng.”

Chẳng biết vì sao, Dạ Âu Thần lại có một cảm giác là do cô đang ghen nên tra hỏi anh, nhưng trước khi cô chủ động nói đến, thì Dạ Âu Thần cũng không có ý định giấu diếm chuyện kia với cô, cho nên cũng không chủ động nói ra.

“Em cần giải thích như thế nào, em nói đi.”

Thẩm Cửu cong môi lên, nụ cười đắng chát nhìn anh: “Đã đến lúc này, anh vẫn không nguyện ý tự nói ra sao? Hay là, anh rất thích cảm giác trái ôm phải ấp này, thành thạo qua lại giữa hai người phụ nữ khiến anh cảm thấy rất có thành tựu, đúng không?”

“Lộn xộn gì vậy…” Dạ Âu Thần cắn răng: “Rốt cuộc hiện tại em đang nói linh tinh gì vậy?”

“Anh có biết hôm nay tôi đã gặp ai không?”

Dạ Âu Thần nhíu lông mày nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Thẩm Cửu cười cười: “Hôm nay tôi không chỉ gặp Tiểu Nhan, mà còn gặp Hàn Mai Linh lúc buổi sáng.”



Lúc đầu Dạ Âu Thần còn chưa kịp phản ứng, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến, ánh mắt của anh lạnh hơn vài phần: “Hôm nay em đã gặp cô ta?”

“Đúng vậy, anh nói xem có khéo không? Tôi vừa gặp cô ta, thì liền nhìn thấy bông tai màu hồng mà cô ta đeo, vậy mà lại giống hệt như đôi bông tai tôi nhìn thấy ở tiệm châu báu. Mà vừa rồi anh lại tặng tôi một đôi, thật sự rất không khéo, mặc dù tương tự, nhưng tôi vẫn nhận ra.”

Thẩm Cửu trực tiếp nói rõ những lời đó, khiến cho lông mày của Dạ Âu Thần càng nhíu chặt hơn.

Vốn anh muốn khi sự việc còn chưa điều tra rõ ràng thì giấu cô, ai biết được vậy mà cô lại gặp mặt Hàn Mai Linh.

Gặp mặt thì thôi đi, điều đau đầu chính là Hàn Mai Linh vậy mà lại đeo đôi bông tai đó gặp cô, vậy khi cô nhìn thấy… sẽ có cảm tưởng gì?

“Em cho rằng đôi bông tai kia là tôi tặng sao?”

Cho nên vừa nãy khi cô vừa mở hộp quà, mới có phản ứng lớn như vậy?

Thẩm Cửu hỏi ngược lại: “Không phải anh tặng, thì là ai?”

Vấn đề được hỏi này rất rõ ràng, Thẩm Cửu cũng nhìn chằm chằm anh, muốn từ trong mắt anh thấy được điều gì đó, nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của Dạ Âu Thần vẫn rất kiêng định, không có gợn sóng nào cả.

Thẩm Cửu dừng lại, muốn nghe được giọng nói khàn khàn của anh, muốn anh thanh minh cho bản thân mình.

“Nếu như tôi nói là không phải, thì em có tin không?”

Thẩm Cửu không nói chuyện, rõ ràng là cô không tin, nếu như tin cô sẽ không hỏi anh, nhưng dáng vẻ lúc này của anh là như thế nào?

“Rõ ràng là tôi hỏi anh, anh hỏi ngược lại tôi làm gì? Nếu như không phải anh tặng, thì vì sao đôi bông tai lại ở trong tay cô ấy?” Thẩm Cửu có chút điên cuồng chấn vấn anh, mà khi hỏi xong, cô chợt nhận ra bản thân đã quá mất bình tĩnh rồi.

Giống như dáng vẻ của một người phụ nữ ngu ngốc chấn vất chồng mình có yêu mình không.

Vì sao cô lại biến thành như thế này.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu hít một hơi thật sâu, đè xuống lửa giận ở trong lòng mình, sau đó quay đầu nói: “Bỏ đi, tôi lười hỏi anh những vấn đề này, anh muốn làm gì thì làm.”

Nói xong, Thẩm Cửu muốn đẩy anh ra đứng dậy, ngay lúc này, Dạ Âu Thần lại một lần nữa kéo cô quay lại, âm thanh lạnh lùng.

“Bông tai không phải là tôi tặng cho cô ta, mọi chuyện cũng không giống như em nghĩ, hiện tại… em có thể tin chưa?”

Dạ Âu Thần thấy cô không ngẩng đầu lên, liền dứt khoát nắm cằm của cô, ép buộc cô ngẩng đầu lên đối mặt với anh, một lần nữa lạnh lùng giải thích: “Dạ Âu Thần tôi từ trước đến nay không giải thích với ai cả, em là người phụ nữ đầu tiên để cho tôi phải nói nhiều như vậy.”

Thẩm Cửu: “…”

Cô nhìn anh: “Cho nên? Có phải anh cảm thấy không những tôi phải tin tưởng anh, mà còn phải mang ơn khi anh đối xử với tôi như vậy sao?”

Dạ Âu Thần mím môi, ánh mắt lạnh lùng: “Em nhất định phải hùng hùng hổ hổ dọa người như vậy sao? Người phụ nữ cưới hai lần, đến cùng em đang náo loạn cái gì?”

“Náo loạn?” Thẩm Cửu cười thảm một tiếng, dưới ánh đèn, gương mặt nhỏ nhắn của cô càng trở nên trắng bệch hơn: “Nếu như anh cảm thấy tôi đang náo loạn, vậy anh đừng đụng đến tôi, đừng để ý đến tôi, cũng đừng hỏi tôi!”

Dạ Âu Thần nhíu mày, anh mắt căng chặt nhìn cô.

“Em…”

“Buông ra!” Thẩm Cửu hét lên một tiếng, đẩy tay anh đang giữ cô ra, sau đó đứng dậy đi về phía chăn đệm của mình ở dưới đất: “Từ ngày đầu tiên gả cho anh, cho đến bây giờ tôi cũng không trải qua một ngày dễ chịu nào cả, anh căn bản không biết mỗi ngày tôi phải sống trong nước sôi lửa bỏng như thế nào, vì ở lại nhà họ Dạ, tôi đồng ý những điều kiện của anh, dưới sự uy hiếp cưỡng bức của anh mà ký thỏa thuận. Dạ Âu Thần, anh cho rằng tôi muốn sống những ngày như vậy sao? Tôi chịu đủ rồi.”

“Chịu đủ rồi?” Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại: “Người phụ nữ kết hôn lần hai, em có biết là em đang nói gì không?”

“Đương nhiên.” Thẩm Cửu ngửa cằm lên: “Những lời tối hôm nay tôi nói với anh đều là thật lòng thật dạ, trực tiếp ly hôn đi.”

“Em nói lại một lần nữa?” Dạ Âu Thần có cảm giác hôm nay anh đã thực sự bị người phụ nữ này ép cưới rồi, từ nãy tới giờ cô đã nói mấy từ ly hôn rồi, dáng vẻ chính là muốn cùng anh cắt đứt quan hệ, không qua lại nữa, thực sự khiến anh cảm thấy phát điên.

Anh rất giận dữ, trong lòng của anh rất tức giận.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại không có biện pháp nào với người phụ nữ này cả.

Thấy trong lời nói của cô có sự quyết liệt, Dạ Âu Thần đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Em chết tâm đi, em đã gả cho tôi, vậy em sống là người của Dạ Âu Thần tôi, chết cũng là quỷ của Dạ Âu Thần, ly hôn? Em mơ tưởng, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Nghe xong, bước chân của Thẩm Cửu dừng lại ở chỗ cũ, cô quay đầu lại, không thể tin được nhìn Dạ Âu Thần.

“Dựa vào cái gì chứ? Tôi chỉ là làm theo hợp đồng lúc trước mà thôi.”

“Hợp đồng?” Ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lùng, giọng nói hơi cao lên: “Hợp đồng ở trong tay tôi, tôi là người đưa ra hợp đồng, tôi muốn bao giờ kết thúc thì kết thúc.”

Thẩm Cửu: “… Anh quá đáng!”

Dạ Âu Thần nhướn mày, bờ môi cong lên một độ cong khát máu: “Bắt đầu từ lúc em gả vào nhà họ Dạ, cả đời này của em đã bị buộc chung một chỗ với Dạ Âu Thần tôi, em đừng mơ tưởng bỏ chạy.”

“Về phần hợp đồng.” Ánh mắt của Dạ Âu Thần khoá chặt vào gương mặt của cô: “Nếu như em cảm thấy em có quyền lực để sớm kết thúc phần hợp đồng đó, vậy thì tôi nói cho em biết, tôi có thể huỷ nó đi.”

Thẩm Cửu: “Đến cùng thì anh muốn làm gì? Anh cũng không thích tôi, anh cần phải trói tôi lại sao? Tôi không thể tự ly hôn được sao? Hai người có tình cảm với nhau, tôi để cho hai người được ở bên cạnh nhau, vậy còn không được sao?”

Lời này của cô khiến cho ánh mắt của Dạ Âu Thần trầm xuống.

“Trong thế giới của tôi, chỉ tôi mới có quyền quyết định.”

“Hơn nữa, ai nói với em tôi có tình cảm với cô ta?”

Khi nói câu hỏi này, giọng nói của Dạ Âu Thần bị ép tới rất thấp, căn bản là Thẩm Cửu không nghe thấy được, cô chỉ nghe thấy câu nói trước của anh, cô vô cùng tức giận, chốc lát không muốn để ý đến anh nữa, trực tiếp quay về bên trên chăn đệm của mình ở trên mặt đất.

Cuối cùng đến cả quần áo cũng không thay, trực tiếp nằm xuống, Thẩm Cửu tức giận lấy chăn che lên đỉnh đầu, không muốn để ý đến Dạ Âu Thần nữa.
Kết quả khi cô ngủ đến nửa đêm, Thẩm Cửu cảm thấy vết thương ở sau lưng của cô hơi ngứa, nhưng lại rất dễ chịu. Giống như có người thay cô xoa vết thương, vết thương vẫn luôn đau, hơi ngứa của cô, hiện tại lại có cảm giác thật thoải mái.

Cô rất buồn ngủ, không mở mắt ra được, chỉ vô thức ậm ừ một tiếng.

Tay của Dạ Âu Thần ở sau lưng cô dừng lại một chút, anh bất đắc dĩ nhìn Thẩm Cửu trong lúc ngủ mơ, môi mỏng khẽ nói: “Người phụ nữ đáng chết, tôi đang làm gì?”

Rõ ràng là cô đã nói muốn ly hôn cùng với anh, không muốn qua lại với anh nữa, sau đó đã khiến cho anh tức gần chết, nhưng anh thế mà vẫn không yên lòng vết thương của cô, hơn nửa đêm đợi sau khi cô ngủ say, thì đến kéo quần áo của cô ra để bôi thuốc cho cô.

Loại chuyện này…

Là chuyện khiến cho người ta phải giận tím người! Làm thế nào anh lại làm được?

Ngón tay của Dạ Âu Thần nắm chặt lại thành nắm đấm. Một lát sau khi thấy gương mặt khi ngủ của cô, sự giận dữ và bực bội trong lòng anh nháy mắt đã bị sự đau lòng và bất đắc dĩ thay thế.

Anh buông nắm đấm ra, động tác của anh trở nên vô cùng dịu dàng, bôi thuốc từng chút từng chút vào vết thương của cô.

Trong lúc đó, Thẩm Cửu vẫn luôn ngủ ngon, không hề tỉnh dậy.

Đợi đến khi rốt cuộc Dạ Âu Thần bôi thuốc xong, anh mới nhìn chăm chú cô đang ngủ, thật lâu, sau đó nhịn không được nói một câu.

“Người phụ nữ không có lương tâm, em có biết là những lợi kia khiến tôi bị tổn thương không?”

“Còn nói tôi độc miệng? Thật sự miệng của tôi độc đến vậy à?”

Dạ Âu Thần lâm vào sự hoài nghi thật sâu với bản thân mình.

Ngày thứ hai lúc đi làm. Khi ở trên xe anh hỏi Lang An.



“Bình thường tôi nói chuyện rất độc miệng sao?”

Lang An còn đang nghiêm túc lái xe, nghe được anh hỏi như vậy, đột nhiên đơ ra, sau đó nhìn lén Dạ Âu Thần thông qua kính chiếu hậu một chút, kỳ quái nói: “Cậu Dạ, sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?”

Ánh mắt của Lang An khiến cho Dạ Âu Thần càng thêm bực bội, nhếch môi mỏng trả lời: “Không có gì.”

Sau đó anh cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh như băng không biết nhìn về chỗ nào đó.

Một lát sau, anh lại ngẩng đầu: “Tôi đối xử với người phụ nữ kia như thế nào?”

Lang An: “… cậu Dạ?”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần rất sắc bén nhìn chằm chằm vào gáy của anh ta: “Nói thật.”

“À, cái này…” Lang An lúng túng, giật giật môi: “Dựa theo cái nhìn của tôi, Cậu Dạ đối với mợ hai quả thật rất không tệ, dù sao Cậu Dạ cũng chưa từng đối xử tốt với người phụ nữ nào như vậy.”

“Vậy tại sao cô ấy lại muốn ly hôn với tôi?”

Lang An giật mình, thiếu chút nữa đã trượt tay.

“Mợ hai muốn ly hôn với Cậu Dạ? Vì sao?”

Câu hỏi này cũng không được đáp lại, Lang An trong lúc cấp bách đã quay đầu nhìn Dạ Âu Thần một chút, lại phát hiện ra ánh mắt của Dạ Âu Thần lạnh lùng như chim ưng, đang nhìn chằm chằm anh ta.

Lang An giật mình, vội vàng ổn định lại tâm tình của mình, ho nhẹ một tiếng.

“Mợ hai muốn ly hôn với Cậu Dạ, có khả năng không phải là Cậu Dạ đối xử với cô ấy không tốt, mà là…”

“Mà là cái gì?” Dạ Âu Thần thực sự rất muốn biết đáp án.

Mặc dù đêm qua người phụ nữ đó có nói, nhưng anh luôn cảm thấy… đó không phải là câu trả lời chân chính trong lòng cô.

Cái gì mà tác thành cho bọn họ, cái gì mà để cho hai bọn họ được bên nhau, đều là cái quái gì!

“Có khả năng là do mợ hai không thích Cậu Dạ?” Lang An kiên trì nói một câu, sau đó anh ta liền cảm giác được nhiệt độ không khí ở trong xe bỗng nhiên giảm đi, giọng nói có Dạ Âu Thần giống như truyền ra từ địa ngục: “Muốn chết phải không?”

Lang An bị doạ đến mức khẽ run rẩy, vội vàng đổi giọng: “Có khả năng là mợ hai thích người khác?”

Dạ Âu Thần: “… Ha ha.”

“Cậu Dạ, kỳ thất nói lời thật lòng, thì tôi sợ ngài sẽ đánh chết tôi.”

“Nói.”

Lang An: “Vậy trước đó Cậu Dạ phải cam đoan sự an toàn tính mạng của tôi.”

“Xem ra đối với công việc này, anh không hài lòng.” Dạ Âu Thần cũng không cho anh ta sự cam đoan, mà là lên tiếng uy hiếp.

Trong nháy mắt, Lang An thầm kêu khổ thấu trời ở trong lòng, anh nào dám không hài lòng về công việc với vị thái tử này cơ chứ, chỉ có thể vội vàng giải thích: “Hài lòng, rất hài lòng, tôi chỉ nói ra một chút suy nghĩ của tôi mà thôi! Kỳ thật, Cậu Dạ đối với mợ hai không tệ, nhưng dưới cái nhìn của tôi, xem ra mợ hai cảm thấy, Cậu Dạ… thực sự không xứng chức một người chồng.”

“Không… xứng chức?” Dạ Âu Thần nhíu mày, suy tư nhìn Lang An, làm thế nào cũng không hiểu được, chỉ có thể hỏi: “Nói tiếp đi.”

Cái trán của Lang An đã thấm mồ hôi lạnh, may mắn lúc này đang đèn đỏ, anh ta dừng xe lại, đưa tay lau mồ hôi ở trên trán, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Người phụ nữ đều thích những người đàn ông dịu dàng, mà ở trước mặt của mợ hai, Cậu Dạ vẫn luôn rất dữ dằn, mặc dù tôi biết rằng Cậu Dạ đối xử với mợ hai rất tốt, nhưng đến bây giờ ngài đối xử tốt với cô ấy mà không nói ra, cũng không giải thích, thì làm sao mợ hai có thể hiểu được?”

“Đó là do cô ấy ngu ngốc.” Dạ Âu Thần hừ lạnh nói.

Chỉ cần làm không phải là được rồi sao, lại còn phải nói?

Nghe vậy, mồ hôi của Lang An rơi lộp bộp: “Nếu Cậu Dạ cảm thấy cô ấy ngu ngốc, vậy thì mợ hai chính là ngu ngốc. Vậy Cậu Dạ… đừng bối rối vấn đề này nữa.”

“Ai nói tôi bối rối?” Dạ Âu Thần lạnh lùng liếc anh ta một cái, không vui nói.

Trong chốc lát Lang An cũng không biết phải nói gì, cảm giác có nói gì cũng không đúng.

Anh ta lựa chọn im miệng, cảm ơn!

Khi đèn đỏ qua đi, Lang An tiếp tục lái xe.

Sau khi Dạ Âu Thần im lặng một lúc, đột nhiên lại mở miệng nói: “Nhất định phải nói cho cô ấy, thì cô ấy mới hiểu sao?”

Lang An: Tôi lựa chọn cái chết.

“Hẳn là như vậy đi.”Anh ta lúng túng cười, không dám nói đáp án kết luận, miễn cho Dạ Âu Thần lại đánh chết anh ta.

Dạ Âu Thần không nói gì nữa, chỉ dựa vào ghế sau, nhắm mắt đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhức của mình.

Thật là đáng chết.

Lần đầu tiên anh chịu sự ảnh hưởng của một người phụ nữ sâu như vậy, nửa đêm hôm qua sau khi bôi thuốc cho cô ấy, kết quả trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh cô ấy nói muốn ly hôn cùng với anh, sau đó một đêm cũng không ngủ nổi.

Dạ Âu Thần làm việc và nghỉ ngơi vẫn luôn rất bình thường, cũng rất có quy củ.

Đây là lần đầu tiên anh vì một người mà mất ngủ.

Lang An thấy tinh thần của anh không tốt, liền lo lắng hỏi một câu: “Cậu Dạ, lịch trình của hôm nay có cần huỷ bỏ trước không? Ngài nghỉ ngơi cho tốt?”

“Không cần.” Dạ Âu Thần trực tiếp từ chối anh ta, một lúc sau lại nói: “Trước tiên huỷ phần hợp đồng kia đi.”

“Phần hợp đồng nào ạ?” Trong lúc nhất thời Lang An không kịp phản ứng, dù sao Dạ Âu Thần nói chuyện đứt quãng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, đầu óc của Lang An thực sự không theo kịp anh.

Khí thế ở trên người của Dạ Âu Thần lại thay đổi, Lang An kịp thời phản ứng: “Là hợp đồng mà mợ hai đã kí sao ạ?”

Anh ta biết rằng, có một loại phản xạ.

Đó chính là ngoại trừ chuyện của mợ hai, thì Cậu Dạ sẽ không bối rối như vậy, khiến cho khí thế ở trên người cũng lúc cao lúc lạnh, về sau cứ dùng cái này để đoán đi.

Mồ hôi của Lang An rơi lộp bộp, anh ta lái xe, trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn vì anh ta đã dự đoán ra.

“Tôi hiểu rồi thưa cậu chủ, tối nay tôi sẽ mang hợp đồng đến cho ngài.”

“Trực tiếp huỷ đi.”

Lang An dừng lại một chút sau đó gật đầu.

Thời gian ly hôn ở phần hợp đồng kia đã đến, bây giờ Cậu Dạ lại để anh ta huỷ hợp đồng kia đi, vậy điều này có phải đã nói rõ… Cậu Dạ đã suy nghĩ kĩ? Sẽ không ly hôn với mợ hai nữa?

Nghĩ đến điều này, trong lòng của Lang An bỗng nhiên có chút vui vẻ.

Nếu như giữa Hàn Mai Linh và Thẩm Cửu, Cậu Dạ lựa chọn Thẩm Cửu, vậy nhất định anh ta sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Dù sao tất cả những chuyện mà Hàn Mai Linh làm, thật sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Cô ta căn bản không xứng làm chị em tốt của mợ hai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom