Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 214-216

“Không liên quan đến tôi?”



Nghe cô nói câu này, Dạ Y Viễn thoáng sững sờ, anh ta không ngờ cô lại nói lời tổn thương mình như vậy.



“Cửu, em nghĩ kỹ lại xem lời vừa nãy của em có phải lời thật lòng không?” Dạ Y Viễn nắm lấy cổ tay cô, vẫn truy hỏi không chịu từ bỏ.



Thẩm Cửu ngước mắt nhìn anh ta: “Anh cả, tôi đã nói với anh rồi, giữa chúng ta là không thể, vì sao anh vẫn không chịu từ bỏ? Còn tôi và Âu Thần là vợ chồng, anh ấy đối xử với tôi thế nào, cảm xúc của tôi ra sao là chuyện của tôi.”



Dạ Y Viễn: “...“



“Cậu ấy đối xử với em như vậy mà em thật sự không bận tâm sao? Cho dù cậu ấy thật sự sỉ nhục em, lợi dụng em cũng không sao? Thẩm Cửu, sao em lại ngốc đến vậy?”



Thẩm Cửu mím môi không nói gì, Dạ Y Viễn không cam tâm, bước lên ôm cô.



“Em đến với tôi, tôi có thể cho em hạnh phúc như em muốn, nhất định tôi sẽ đối xử với em tốt hơn Âu Thần ngàn lần vạn lần”



“Ha.”



Lời vừa dứt, Dạ Âu Thần nghe thấy tiếng cười trầm thấp.



Anh ta hơi ngạc nhiên lùi lại, sau đó nhìn thấy nụ cười trào phúng trên mặt Thẩm Cửu.



“Anh cả luôn miệng nói muốn tốt với tôi, nói Dạ Âu Thần lợi dụng tôi làm nhục tôi, nếu mà so sánh, chẳng phải anh cả cũng như vậy sao?”




Dạ Y Viễn sửng sốt: “Em nói gì cơ?”

Giọng Thẩm Cửu bình tĩnh, cô rụt tay về: “Tôi nói sai sao? Cho dù Dạ Âu Thần làm gì, cho dù anh nói gì thì tôi cũng chỉ là vật hy sinh trong cuộc chiến giữa hai anh em anh thôi.”

Dạ Y Viễn nhíu mày: “Sao em lại nghĩ như vậy?”

“Không phải tôi nghĩ như vậy mà sự thật chính là như vậy. Còn nhớ khi tôi vừa mới gả tới nhà họ Dạ không lâu, ông nội đã gọi tôi tới không? Khi đó anh cả cũng ở đó mà đúng không? Rõ ràng ý ông nội là để tôi giám sát Âu Thần, vốn dĩ cuộc hôn nhân này là các người muốn sắp xếp tôi ở bên Dạ Âu Thần như một con cờ. Chỉ là mấy người không ngờ, tôi không bị mấy người lợi dụng, cho nên... anh đã thay đổi chiến lược, tưởng rằng đối xử tốt với tôi, dịu dàng với tôi thì có thể lợi dụng tôi, phải không Dạ Y Viễn?”

Cô nói một tràng rất có khí phách, mặc dù giọng cô rất nhẹ rất nhỏ nhưng lại như một tảng đá rơi vào tim Dạ Y Viễn, anh ta thấy như bị tát một cái thật mạnh vào mặt.

Dạ Y Viễn nhìn vào đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Thẩm Cửu, môi mấp máy hồi lâu nhưng không nói được gì.

“Xem ra tôi nói đúng rồi.” Nụ cười của Thẩm Cửu càng trở nên mỉa mai, cô đưa tay ấn nút thang máy.

Trước khi cô ấn, Dạ Y Viễn đã giữ tay cô lại, giọng nói vang lên từ sau tai cô có chút mệt mỏi.

“Đúng, em phân tích không sai. Ban đầu đúng là tôi tiếp cận em với mục đích đó, nhưng dân dân tôi phát hiện... tôi có chút mất kiểm soát với tình cảm dành cho em. Thẩm Cửu, tôi đã làm trái ý định ban đầu của mình, Dạ Y Viễn bây giờ thật lòng thích em, ngoài ra không còn ý gì khác.”

Những lời anh ta nói rất sâu sắc mà thâm tình, ai nghe cũng sẽ cảm động.

Nhưng Thẩm Cửu chỉ cảm thấy anh ta đang diễn kịch mà thôi, cô nhếch môi nói: “Lời nói ngon ngọt ai mà không biết nói? Anh đã biết thân phận của tôi thì cũng nên biết tôi không phải một cô gái bình thường, những viên đạn bọc đường này không có tác dụng gì với tôi đâu.”

Nói xong Thẩm Cửu hất tay anh ta ra, sau đó nhấn nút đến tầng gần nhất, thang máy vừa mở cô đã lập tức bước ra ngoài.

“Em không tin tôi cũng không sao!” Dạ Y Viễn thấy cô muốn đi thì vội lên tiếng: “Nhưng bây giờ tôi thật sự thích em, tôi bằng lòng cho em thời gian, đến khi nào em hiểu được lòng tôi mới thôi. Nhưng trước đó em có thể hứa với tôi hãy chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để Âu Thần lợi dụng em, sỉ nhục em không?”

Nghe vậy bước chân Thẩm Cửu dừng lại, cô quay lại nhìn anh ta.

“Anh cả cảm thấy đây là sỉ nhục vì tâm thái của anh vẫn chưa thay đổi, nhưng anh đã bao giờ nghĩ tôi thích Dạ Âu Thần chưa? Cho nên dù là sỉ nhục, lợi dụng, tôi... cũng sẵn lòng.”

“Em nói gì cơ? Em thích Âu Thần?”

“Đúng thế.” Thẩm Cửu gật đầu: “Tôi thích anh ấy cho nên tôi muốn làm thế nào là chuyện của tôi, hy vọng sau này anh cả đừng xen vào chuyện của tôi nữa. Còn 900 triệu anh đưa cho mẹ tôi, tôi sẽ nghĩ cách trả anh cả vốn lẫn lãi nhanh nhất.”

Nói xong lần này Thẩm Cửu không dừng lại nữa, nhanh chóng xoay người bước đi, không cho Dạ Y Viễn thêm cơ hội nói chuyện.

Dạ Y Viễn đứng một mình tại chỗ, ánh mắt buồn rầu nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn bước ra khỏi thang máy.

Ding.

Đến khi cửa thang máy đóng lại lần nữa, ánh mắt Dạ Y Viễn trâm xuống, như đại dương sâu thẳm.

Vốn dĩ Thẩm Cửu chỉ ấn bừa nút thang máy để ra thôi, ai ngờ lại đến bộ phận tài vụ, vừa bước ra cô lại tình cờ đụng phải Tiểu Nhan đang đi ra từ phòng trà nước. Khi ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, cả hai sững sờ một lúc, lát sau Tiểu Nhan mỉm cười trước.

“Cửu, cậu tới tìm tớ à?”

“Ặc..” Thẩm Cửu hơi lúng túng giật giật khoé môi, không biết nên trả lời câu hỏi của cô ấy thế nào.

Cô có thể nói là mình vô tình đến bộ phận tài vụ không?

Không đợi cô nói vế còn lại ra, Tiểu Nhan đã đặt chiếc cốc trên tay xuống, vui vẻ chạy về phía cô rồi ôm chầm lấy cô: “Tốt quá rồi, tớ biết cậu sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc tớ đâu mà. Cửu, tớ vui quá.”

Thẩm Cửu: “..”

Tâm hôn ngây thơ, trong sáng thế này, Thẩm Cửu không đành lòng phá vỡ, vì vậy cô chỉ đành gật đầu.

“Cửu, mấy ngày nay cậu không để ý đến tớ, tớ còn tưởng sau này chúng ta thật sự không thể làm bạn được nữa, không ngờ hôm nay cậu lại tới tìm tớ. Đùng rồi, tớ đưa cậu đến chỗ tớ, tớ đã mua quà cho cậu đó.”

Nói xong Tiểu Nhan cũng không để ý tới thái độ của cô, kéo cô về chỗ mình. Trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy bất đắc dĩ, từng bước từng bước đi theo cô ấy.

Cuối cùng Tiểu Nhan đặt một chiếc túi vào tay cô: “Tớ biết mình hơi bốc đồng, tớ không nên nói lung tung với cậu trước khi tìm được chứng cứ, nhưng... tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Đây là quà sau này tớ mua ở trung tâm thương mại để xin lỗi cậu, nhưng tớ sợ cậu không để ý đến tớ nên mãi mà không dám đi tìm cậu.”

Thẩm Cửu cúi đầu mở hộp ra thì thấy một chiếc trâm cài áo tinh xảo.

Mũi cô bắt đầu chua xót, mắt cũng ươn ướt theo.

Tiểu Nhan đối xử thật tâm với cô như vậy nhưng trong khoảng thời gian này, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ tiếp tục nói chuyện với cô ấy. Đúng vậy, thực ra trong lòng cô vẫn để ý, thậm chí cô còn cảm thấy mình không cần người bạn nói này nói kia như Tiểu Nhan.

Cô và Hàn Mai Linh là chị em tốt của nhau nhiều năm như vậy, không phải vài ba câu nói là có thể phá vỡ tình bạn này, cho nên... cô quyết định chọn Mai Linh, nhưng không ngờ Tiểu Nhan lại vẫn luôn đợi cô.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu sụt sịt.

“Á? Cậu khóc à?” Lúc này Tiểu Nhan mới phát hiện hai mắt cô đỏ hồng, lập tức trở nên căng thẳng: “Tớ xin lỗi, có phải tớ lại nói sai gì rồi không?”

Thẩm Cửu nhìn cô ấy bằng đôi mắt đỏ hoa, nghẹn ngào nói: “Thật ra... hôm nay tớ chỉ tình cờ đi đến bộ phận tài vụ thôi, tớ... không muốn nói dối cậu.”
Lời cô vừa dứt, nụ cười trên môi Tiểu Nhan cứng đờ, cô ấy lúng túng nhìn Thẩm Cửu: “Cho nên... ý cậu là cậu không tới để làm hoà với tớ phải không? Vậy quà của tớ...”



“Tớ không biết, nếu tớ không tới, có lẽ... tớ thật sự không biết cậu đã làm những điều này, tớ xin lỗi...”



Tiểu Nhan đứng ngây ra, đôi mắt chợt đỏ bừng, cô ấy gạt phăng đi rồi cười tự giễu: “Có phải tớ rất ngốc không? Trong mắt cậu, tớ là người tuỳ ý nói xấu người khác phải không? Ban đầu tớ đối xử không tốt với cậu, thái độ cũng rất kiêu căng, nhưng sau đó tớ phát hiện mình đã hiểu lầm cậu nên muốn trở thành bạn tốt của cậu để bù đắp cho cậu, nhưng bây giờ... tất cả đều là tớ yêu cậu quá đáng phải không?”



“Không phải.” Thẩm Cửu lắc đầu phủ nhận: “Cậu đối xử với tớ rất tốt, chuyện đó... là do tớ bụng dạ hẹp hòi, chúng ta làm lành đi.”



Tiểu Nhan tủi thân nhìn cô, không lên tiếng.



Thẩm Cửu nén nước mắt: “Cậu đồng ý không?”



Tiểu Nhan im lặng hồi lâu, Thẩm Cửu chỉ đành cụp mắt xuống: “Được rồi, nếu cậu không đồng ý thì tớ...”



“Thẩm Cửu, rốt cuộc cậu có ý gì? Chuyện này vẫn luôn là tớ chịu uất ức, cậu nói muốn làm lành với tớ, cuối cùng cậu lại không dỗ dành tớ một chút nào? Chỉ nói một câu, tớ không trả lời mà cậu đã định đi rồi? Cậu có thật lòng muốn làm lành với tớ không thế?”



Thẩm Cửu dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy.



Tiểu Nhan chu môi, đôi mắt đỏ như con thỏ: “Cậu phải mời tớ ăn trưa.”



Thẩm Cửu gật đầu: “Được, được.”



“Tan làm cậu phải đi mua sắm với tớ, bù đắp cho những sai lầm của cậu trong mấy ngày nay.”



“Được.”



Sau khi Thẩm Cửu liên tục đồng ý mấy chuyện với cô ấy xong, cuối cùng Tiểu Nhan cũng nín khóc mỉm cười.



Thẩm Cửu cũng bất đắc dĩ, cô nhóc Tiểu Nhan này tâm tư đơn thuần, những yêu cầu cô ấy đưa ra với cô giống như trẻ con yêu câu người lớn. Thẩm Cửu thầm nghĩ dù sao cô ấy cũng còn trẻ con, không có nhiều ác ý, sau này cô ấy muốn nói gì... cô sẽ vừa nghe vừa lọc.



Sau khi hai người hoà giải, nhà ăn của công ty lại có thể thấy hai người cùng nhau ra vào, Tiểu Nhan vẫn không thay đổi bản tính, hoà giải với Thẩm Cửu mấy tiếng lại không nhịn được nhiều chuyện, bắt đầu hỏi chuyện của cô và Dạ Âu Thần.
“Cậu và Cậu Dạ thế nào rồi? Sự xuất hiện của người phụ nữ đó không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người chứ?”

Thẩm Cửu múc canh trong bát, suy nghĩ một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi cô ấy: “Có phải cậu thật sự rất có hứng thú với chuyện giữa hai chúng tớ không?”

Tiểu Nhan gật đầu thật mạnh: “Còn phải nói sao? Quan tâm chuyện lớn cả đời của bạn bè là điều tớ nên làm mà.”

“Được rồi, bây giờ tớ nói với cậu giữa tớ và Cậu Dạ không có tình cảm gì đáng nói, cậu có tin không?”

Tiểu Nhan ngây người nhìn cô một lúc lâu mới chớp chớp đôi mắt to ngấn nước: “Vậy hai người kết hôn làm gì? Anh ấy là người tàn tật, tớ còn tưởng cậu rất thích anh ấy nên mới... gả cho anh ấy cơ.”

Nghe thấy hai chữ “tàn tật”, Thẩm Cửu lặng lẽ cau mày, sửa lại lời cho cô ấy: “Cậu đừng tuỳ tiện nói ra hai chữ ‘tàn tật' này.”
Ban đầu Tiểu Nhan sửng sốt một chút sau đó bĩu môi: “Không phải không có tình cảm sao? Cậu còn bảo vệ anh ấy làm gì?” Nói tới đây, Tiểu Nhan liếc cô một cái: “Lẽ nào anh ấy không thích cậu còn cậu lại thích anh ấy?”

Bị nói trúng nỗi lòng, Thẩm Cửu chỉ có thể im lặng.

Cô không tự thanh minh cho mình, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy, Tiểu Nhan thoáng chốc hiểu ra, nhưng đồng thời cũng giật mình: “Không phải chứ? Cậu thật sự thích Cậu Dạ? Nhưng anh ấy lại không thích cậu?”

“Nhỏ tiếng thôi.” Thẩm Cửu nhắc nhở.

Lúc này Tiểu Nhan mới phản ứng lại, gật đầu rồi hạ thấp giọng.

“Vậy... anh ấy không thích cậu thì cậu phải làm sao? Nếu anh ấy không thích cậu chẳng phải càng nguy hiểm hơn ư? Đậu xanh, Hàn Mai Linh...”

“Chuyện này cậu cứ kệ đi, chuyện tình cảm không ai có thể kiểm soát được, hơn nữa quan hệ giữa chúng tớ cũng rất phức tạp, tóm lại sau này cậu đừng quan tâm mấy chuyện này nữa.”

Tiểu Nhan bĩu môi: “Được rồi, nghe theo cậu thôi.”

Khi tan làm, Thẩm Cửu vốn định thu dọn đồ đạc xong sẽ đi tìm Tiểu Nhan, vì cô đã đồng ý đi mua sắm cùng cô ấy, cô hoàn toàn quên mất chuyện Dạ Âu Thần nói cùng nhau về nhà.

Khi cô và Tiểu Nhan cùng đi đến trạm xe buýt, một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt họ.

Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của Dạ Âu Thần lộ ra.

Nhìn thấy Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan khiếp sợ mở to mắt nhìn anh xuất hiện trước mặt mình.

Kể từ khi trở thành bạn của Thẩm Cửu, xung quanh cô ấy cũng xảy ra rất nhiều chuyện khó tin. Lần tước gặp Phó tổng Dạ ở trung tâm thương mại, anh ta đã đích thân đưa cô về nhà, sau đó tham gia sự kiện kỷ niệm lần trước, cô lại tận mắt thấy Dạ Âu Thần đưa Thẩm Cửu đi, lần này lại thấy Dạ Âu Thần xuất hiện trước mặt mình.

“Không phải tôi đã nói sau khi tan làm đợi tôi rồi à?” Giọng Dạ Âu Thần lạnh như băng, không nghe ra độ ấm.


Thẩm Cửu bị anh hỏi như vậy mới nhớ lúc ở trong phòng làm việc anh đã nói với mình những lời này, đôi môi hồng hé mở: “Tôi... quên mất.”

Cô vừa dứt lời, hơi thở quanh thân Dạ Âu Thần càng lạnh hơn: “Quên mất?”

Luồng khí lạnh ập tới, Thẩm Cửu vô thức rụt cổ, mà Tiểu Nhan đã sợ hãi trốn sau lưng cô, lén lút nhìn Dạ Âu Thần.

Có người để so sánh, Thẩm Cửu mới nhận ra ở trước mặt Dạ Âu Thần, cô vẫn được coi là bình tĩnh, thản nhiên.

Ít nhất cô không giống Tiểu Nhan.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu hít sâu một hơi: “Tôi đã đồng ý sẽ đi mua sắm cùng Tiểu Nhan, hay là... hôm nay anh về trước nhé?”

Dạ Âu Thần không nói mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô.

Tiểu Nhan núp sau lưng cô nhỏ giọng hỏi: “Hay là hôm nay cậu về trước đi, chúng ta hẹn hôm khác?”

Thẩm Cửu cau mày, nhưng cô đã hứa với Tiểu Nhan rồi, bây giờ...

Không ngờ lúc này Dạ Âu Thần lại đột nhiên lên tiếng: “Đi đâu?”

“Hả?”

“Lên xe, đưa hai người đến đó.”

Thẩm Cửu: “..”

Tiểu Nhan kinh ngạc mở to mắt: “Đưa, đưa chúng tôi đi mua sắm?” Tiểu Nhan nắm chặt vạt áo Thẩm Cửu: “Là thật sao?”

Thẩm Cửu tưởng mình hiểu sai, không ngờ Tiểu Nhan cũng nghĩ giống cô, khoé miệng cô giật giật: “Chắc không phải đâu...”

Lang An xuống xe, mở cửa cho hai cô: “Mợ hai lên xe đi.”

Thẩm Cửu vẫn còn ngơ ngác đứng đó, Tiểu Nhan đã đẩy cô lên trước rồi cười híp mắt: “Vậy cảm ơn Cậu Dạ nhé!”

Nói xong cô ấy vòng sang bên kia, ngồi vào vị trí ghế phụ phía trước.

Lang An thấy vậy thì thâm giơ ngón tay cái cho Tiểu Nhan!

Bạn bè như này mới có năng lượng tích cực chứ, cố ý nhường lại không gian phía sau cho Dạ Âu Thần và Thẩm Cửu, tốt hơn Hàn Mai Linh kia cả trăm lần.

“Hai người đi đâu?”

“Ừm..” Tiểu Nhan nói địa chỉ cho Lang An.

Thẩm Cửu ngồi phía sau nghe hai người đằng trước nói chuyện, cô hơi bối rối nhìn Dạ Âu Thần.

“Anh... định đi cùng chúng tôi à?”


“Có vấn đề gì sao?” Dạ Âu Thần liếc nhìn cô.



Thẩm Cửu nào dám nói là có vấn đề? Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ mà thôi, không ngờ Dạ Âu Thần lại muốn đi cùng hai cô. Cô còn tưởng với tính cách của anh sẽ lên tiếng ép buộc cô hẹn Tiểu Nhan ngày khác, sau đó bắt cô lên xe.



Không ngờ... dù sao cũng thật sự rất bất ngờ.



Tiểu Nhan ngồi đằng trước là để nhường không gian phía sau cho hai người, ai ngờ mãi đến khi tới nơi hai người cũng chẳng nói với nhau câu nào sau vài câu nói lúc đầu. Trong lúc đó, Tiểu Nhan có lén quay lại nhìn, thấy mặt Dạ Âu Thần không biểu cảm, hơn nữa ánh mắt còn lạnh như băng, mà Thẩm Cửu ngôi cách anh không xa cũng không có biểu cảm gì dư thừa.



Nếu không biết họ là vợ chồng thì Tiểu Nhan còn tưởng họ là những người xa lạ.



Thật sự rất gượng gạo.



Xem ra Cửu nói giữa hai người không có tình cảm gì đáng nói là thật, chỉ là...



Tiểu Nhan dùng dư quang khoé mắt liếc nhìn Thẩm Cửu, theo lời của Thẩm Cửu thì cô ấy yêu đơn phương, thích khối băng như này chắc khổ lắm.



Đột nhiên Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng đau lòng cho Thẩm Cửu.



Bầu không khí trong xe gượng gạo, im lặng đến đỉnh điểm, cứ vậy cho đến khi tới nơi, Tiểu Nhan thấy gần tới thì vội vàng nói: “Dừng xe ở phía trước đi, chúng ta vào từ đó.”



Lang An nghe cô ấy chỉ đường rồi đỗ xe ở ngã tư quy định, Tiểu Nhan cười tươi nói lời cảm ơn với anh ấy, sau đó tháo dây an toàn mở cửa xe, ngoan ngoãn đứng chờ bên cạnh.

Thẩm Cửu thấy cô ấy xuống xe, khi vừa định đứng dậy thì nghe Dạ Âu Thần nói: “Đẩy tôi.”

Thẩm Cửu: “???”


Dạ Âu Thần liếc nhìn cô: “Tôi đi cùng hai người.”
Thẩm Cửu bị câu nói này làm cho ngạc nhiên: “Anh muốn đi mua sắm cùng chúng tôi?”
“.. Không phải vừa nấy tôi đã nói rồi à?” Dạ Âu Thần bất mãn hỏi.
“Được rồi.” Thẩm Cửu cam chịu tiến lên đẩy xe lăn cho anh.
Khi Tiểu Nhan nhìn thấy Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần xuống xe thì thể hiện đã hiểu, thầm nháy mắt với Thẩm Cửu.
Lang An hạ cửa kính xe xuống: “Cậu Dạ, tôi đi tìm chỗ đậu xe, lát nữa sẽ đi tìm mọi người.”
“Ừm.” Dạ Âu Thần hờ hững đáp lại. Lang An đến bãi đậu xe, Tiểu Nhan bước đến bên cạnh Thẩm Cửu, lấy dũng khí rồi nói: “Cậu Dạ, phụ nữ đi mua sắm có lẽ hơi nhàm chán, anh thật sự muốn đi cùng chúng tôi sao?”
“Nhàm chán?” Dạ Âu Thần dùng khoé mắt liếc nhìn cô ấy, đột nhiên nhớ tới điều gì: “Cô là người ở sự kiện kỷ niệm lần trước?”
Nghe vậy, trên mặt Tiểu Nhan đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, lập tức nịnh nọt: “Cậu Dạ vẫn nhớ tôi ư? Nhưng anh không cần cố ý cảm ơn tôi đâu, chuyện lần trước chỉ là tiện tay mà thôi. Đúng rồi, tôi là Tiểu Nhan ở bộ phận tài vụ, trưởng phòng tài vụ là ba tôi.”
Thẩm Cửu ở bên cạnh nghe mà sững sờ.
Dạ Âu Thần cười khẩy trong lòng, mắt nhìn của người phụ nữ này làm sao đấy? Hàn Mai Linh thì thôi không nói, không ngờ người phụ nữ lần này lại cũng tự tưởng bở, anh muốn nói cảm ơn cô ta khi nào?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần cười nhạo: “Không phải nói không cần cố ý cảm ơn sao? Vậy cô tự giới thiệu làm gì?”
Tiểu Nhan nhất thời có chút xấu hổ, Thẩm Cửu nghe thấy những lời này cũng thấy xấu hổ, đang định giải vây cho cô ấy thì Dạ Âu Thần lại nói: “Tháng sau tăng lương cho cô.”
Tiểu Nhan suýt nữa đã vui mừng nhảy dựng lên, nhưng vì ở đây nhiêu người nên cuối cùng cũng kìm lại: “Cảm ơn Cậu Dại Cậu Dạ là tốt nhất! Tôi là Tiểu Nhan của bộ phận tài vụ, cậu Dạ đừng nhớ nhầm nhé!”
Thẩm Cửu: “... Không phải cậu nói... không cần cố ý cảm ơn cậu sao?”
Nghe vậy Tiểu Nhan cắn môi: “Đúng là không cân cố ý cảm ơn nhưng Cậu Dạ là tổng giám đốc Dạ thị, tăng lương chỉ là tiện tay mà thôi, không tính là cố ý, đúng không Cậu Dạ?”
Cô ấy làm ra dáng vẻ rất nịnh bợ.
Thẩm Cửu trợn mắt há mồm, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cô không ngờ Tiểu Nhan còn có một mặt nịnh hót như thế, sao lân trước cô không nhìn ra?
Dạ Âu Thần chẳng thèm để ý tới cô ấy, nhưng khi nhìn nghiêng sang lại vô tình trông thấy vẻ mặt này của Thẩm Cửu, đột nhiên cảm thấy cũng rất thú vị, đôi mắt đen hiện lên ý cười vui vẻ, sau đó đôi môi mỏng cũng cong lên: “Đúng.”

Thẩm Cửu không nói nên lời, đẩy Dạ Âu Thần đi vào trung tâm thương mại cùng Tiểu Nhan.

Lang An đỗ xe xong đang nhanh chân đuổi theo từ phía xa.

“Trợ lý Lang đến rồi, tôi tới chỗ anh ấy đây.”

Nói xong Tiểu Nhan bỏ chạy, đứng với Lang An, để lại không gian riêng cho Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần.

Thật ra hôm nay Tiểu Nhan muốn đi mua sắm, cô chỉ đi cùng mà thôi, bây giờ hai người Tiểu Nhan lại đi phía sau, Thẩm Cửu nhất thời không biết nên đi đâu, chỉ đành đẩy Dạ Âu Thần đi không có mục đích, thuận tiện hỏi một câu: “Anh có muốn đến nơi nào không?”

“Hửm?” Dạ Âu Thần nhướn mày: “Không phải hai người muốn đi mua sắm à?”


Thẩm Cửu giải thích: “Là Tiểu Nhan muốn mua, tôi...”

“Cô cũng là phụ nữ, thích gì thì cứ mua đi.”

Thẩm Cửu: “..”

“Nếu tôi đã tới rồi thì cô thích gì tôi đều có thể mua cho cô.”

Lòng Thẩm Cửu thêm cay đắng, nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh đáp: “Không cần đâu, tôi không cần mua gì.”

Cô thực sự không cần gì, Dạ Âu Thần đã chuẩn bị cho cô rất nhiều quần áo và trang sức, đi mua sắm cô cũng thực sự không biết phải mua gì.

Dạ Âu Thần hơi ngạc nhiên nheo mắt: “Là không cần hay là cảm thấy có tôi đi cùng nên không dám tiêu tiền lung tung, sợ tôi ghét bỏ cô tham hư vinh?”

Nghe vậy Thẩm Cửu cười nhạt: “Không phải anh vẫn luôn nghĩ tôi như vậy sao?”

Cô hỏi ngược lại khiến Dạ Âu Thần nghẹn họng, một lát sau anh mới hỏi bằng giọng điệu ác liệt: “Lẽ nào suy nghĩ của tôi sẽ không thay đổi? Hay là hình tượng của cô về tôi đã được định hình rồi?”

“Câu này tôi nên hỏi anh mới phải.”

Hai người đang tranh cãi thì Tiểu Nhan phía sau đột nhiên hét lên: “Cửu, Cậu Dạ, hai người mau lại đây.”

Thẩm Cửu vô thức nhìn về phía sau, thấy Tiểu Nhan vào cửa hàng trang sức, cô chỉ đành đẩy Dạ Âu Thần qua đó rồi vào cửa hàng theo cô ấy.

Ban đầu Tiểu Nhan còn cảm thấy hơi sợ Dạ Âu Thần, nhưng sau khi anh nói tăng lương cho cô thì cô bỗng thấy đôi lông mày lạnh lùng thâm thuý của anh trở nên cực kỳ hoà nhã dễ gần. Hơn nữa cô cũng là một người cực kỳ dễ gần, nhanh chóng thích ứng được với hoàn cảnh hiện tại, sau khi đi vào thì kéo Thẩm Cửu qua xem giúp mình.

Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần nên hơi bất tiện, nhưng Tiểu Nhan vẫn gọi, cô không thể không tới.

“Đôi khuyên tai này có đẹp không?”

Thẩm Cửu nhìn theo ngón tay cô ấy chỉ, đôi khuyên tai kim cương màu hồng lấp lánh dưới ánh đèn khiến người ta yêu thích không thôi. Thẩm Cửu vốn không có ý định mua sắm khi nhìn thấy đôi hoa tai này cũng phải nhìn thêm vài lần, sau đó mỉm cười gật đầu: “Đẹp.”

Màu hồng rất hợp với phong cách nghịch ngợm của Tiểu Nhan.

“Vậy cậu đeo thử đi.” Ai ngờ Tiểu Nhan lại bảo nhân viên phục vụ lấy cặp khuyên tai ra, sau đó đưa cho cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom