• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 196-198

CHƯƠNG 196: CÔ TA LÀM CHUYỆN CÓ LỖI VỚI CÔ!

Nghe đến đó, Thẩm Cửu bối rối.

"Anh nói vậy là có ý gì?"

Lâm Tuấn không ngừng xin lỗi cô: "Tôi biết là tôi không tốt, trước đó khi ở bệnh viện tôi cứ quấn quít lấy cô, nói những lời vô sỉ. Hôm nay tôi xin lỗi cô, xin cô tha thứ. Cửu Cửu, cô nhất định phải tha thứ cho tôi. Nếu cô không tha thứ cho tôi, tôi và Bảo nhi còn có đứa trẻ sẽ không sống nổi đâu."

Thẩm Cửu căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, chẳng biết tại sao anh ta lại đột nhiên chạy tới xin cô tha cho anh ta, còn nói cái gì mà anh ta, Tuesday và đứa con đều không sống nổi.

"Anh rốt cuộc đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu một từ nào cả!"

Thẩm Cửu lùi lại mấy bước, tránh tay của Lâm Tuấn. Tay Lâm Tuấn rơi xuống đất, khi ngẩng đầu thấy Thẩm Cửu đang nhíu mày thì cho rằng cô không muốn tha thứ cho mình, vì vậy vù một tiếng đứng lên.

"Thẩm Cửu, cô giả vờ giả vịt cái gì chứ? Không phải là cô bảo người đàn ông kia của cô đối phó với tôi sao? Tôi vừa dùng tiền đăng kí một công ty nhỏ mà thôi, giờ còn chưa kiếm được tiền, tất cả đã bị người đàn ông của cô phá hỏng! Bây giờ tôi tới cầu xin cô tha thứ, cô lại không thể nể tình nghĩa trước đây mà tha thứ cho tôi một lần sao? Hay cô muốn nhìn thấy tôi nhà tan cửa nát, cô mới cam tâm?"

Anh ta kích động nói, trong ánh mắt vẫn đầy căm hận. Nhưng Thẩm Cửu căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua có thể từ trong lời nói của Lâm Tuấn biết được một chút tin tức, nhưng những tin tức này vẫn quá ít.

Người đàn ông của cô...

Người đàn ông của cô là ai? Chẳng lẽ là nói Dạ Âu Thần?

Không đúng. Dạ Âu Thần căn bản chưa từng gặp Lâm Tuấn, làm sao có thể đối phó anh ta?

"Thẩm Cửu, cô đừng giả vờ nữa! Lại không phải là người đàn ông lần trước đã cứu cô ở cổng bệnh viện kia sao? Tôi còn nghe nói anh ta cho mẹ cô chín trăm triệu, đúng không?"

Nghe nói vậy, Thẩm Cửu chợt biến sắc: "Anh nói gì? Sao anh có thể biết được chuyện này chứ?"

"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm!" Lâm Tuấn hung hăng mắng: "Chẳng lẽ cô còn muốn tôi nói ra từng chuyện xấu xa mà bản thân cô đã từng làm à?"

Thẩm Cửu: "... Tôi làm chuyện gì xấu xa chứ? Thật ra anh có thể nói ra từng chuyện cho tôi biết!"

Cô bước một bước về phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Tuấn, khí thế trên người cũng trở nên khác hẳn. Cô thật ra rất muốn biết, cô làm chuyện xấu xa lúc nào?

Lâm Tuấn bị khí thế đột nhiên tăng mạnh trên người cô dọa, trong lòng sợ hãi lùi lại một bước.

"Cô, cô có gì đặc biệt hơn người chứ? Bộ dạng này của cô chính là bị tôi nói trúng nên thẹn quá thành giận à? Thẩm Cửu, uổng cho trước đây tôi cảm thấy cô là một người phụ nữ trong trắng thuần khiết, không ngờ cô lại không biết xấu hổ như vậy, dụ dỗ đàn ông không nói, thế mà còn cầm tiền của gã về cho nhà mẹ của cô. Bây giờ tôi nói cho cô biết lý do tôi không động vào cô đi? Cũng bởi vì tôi đã sớm nhìn thấy được bản mặt tham hư vinh của cô, cho nên không muốn động vào cô. Tôi sợ ngày nào đó, nhà mẹ cô lại lấy chuyện này ra lừa tôi, biết không? Không ngờ lại có người vẫn trúng bẫy. Thẩm Cửu, cả nhà các người vẫn thật có bản lĩnh đấy!"

"Anh câm miệng lại cho tôi!" Thẩm Cửu tức giận cắt ngang lời anh ta.

"Chúng ta còn chưa kết hôn mà anh đã sống chung với Thi Bảo Cầm kia. Chúng ta còn chưa ly hôn, các người đã có con. Trúng được vé số mười lăm tỷ, anh ly hôn với tôi. Tôi với anh lấy nhau lâu như vậy, tôi không được chút lợi ích và bồi thường nào. Anh tưởng tôi thật sự sợ anh sao?" Thẩm Cửu khẽ cười một tiếng, nụ cười trên khóe miệng lại dần dần trở nên lạnh lùng, trở nên thâm độc: "Nếu không phải nghĩ tới tình cảm trước kia, anh tưởng tôi sẽ cứ ra đi như vậy mà không cần gì sao? Lâm Tuấn, nói trắng ra anh chính là một gã đàn ông cặn bã, vong ân phụ nghĩa, một kẻ rác rưởi không thể đồng cam cộng khổ. Tôi không biết là ai đang đối phó anh, nhưng điều đó chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Hôm nay, nếu anh đã nói những lời khó nghe như vậy, vậy tôi cũng có lời muốn nói cho anh biết."

Mắt Thẩm Cửu nhìn chằm chằm vào đối phương, chậm rãi lên tiếng: "Đáng đời anh."

Lâm Tuấn: "Cô!"

"Anh đừng tiếp tục tới tìm tôi nữa, bằng không... có thể anh sẽ nhà tan cửa nát nhanh hơn đấy."

Lâm Tuấn tức giận đến mức môi run rẩy, nhưng bởi vì uy hiếp của cô mà có tức giận nữa cũng chẳng nói được lời nào.

Thẩm Cửu lại xoay người rời đi, nhưng lúc xoay người viền mắt lại bất giác đỏ hoe. Khi cô chuẩn bị rời khỏi đây, Lâm Tuấn lại nhào tới ôm lấy cẳng chân của cô: "Xin lỗi Cửu Cửu, là tôi bị ma quỷ ám ảnh mới bỏ lỡ cô, là tôi vong ân phụ nghĩa, Lâm Tuấn tôi thật sự không phải là kẻ ra gì. Nhưng bây giờ công ty của tôi đang đối mặt nguy cơ, tôi sắp phá sản rồi. Hơn nữa tôi còn phải bồi thường một số tiền rất lớn. Tôi, tôi không trả nổi! Thẩm Cửu, cô giúp tôi, giúp tôi đi!"

"Chuyện này chẳng phải là chuyện anh đáng nhận được sao? Anh đừng quên, tờ vé số anh trúng thưởng còn là do tôi mua cho anh đấy."

Kết quả, anh ta quay đầu ly hôn với cô, sau đó... cũng chẳng cho cô một đồng nào.

Tuy cô không để ý số tiền đó, nhưng anh ta làm như vậy thật sự là mất trí rồi.

"Cửu Cửu..."

"Đừng gọi tên tôi nữa, anh không xứng." Thẩm Cửu cố rút chân ra. Nhưng bất kể cô làm thế nào, Lâm Tuấn vẫn ôm chặt lấy chân của cô không chịu thả, giống như đã hạ quyết tâm sống chết dựa vào cô.

"Cửu Cửu, cô giúp tôi một lần đi, một lần là được rồi, về sau cô chính là ân nhân của tôi."

Thẩm Cửu hít sâu một hơi và nhắm mắt lại, tất cả những gì hiện ra trong đầu đều là Tuesday kia vác cái bụng to, diễu võ dương oai với cô. Anh ta ngoại tình trong hôn nhân, lại dẫn Tuesday về, từng bước đuổi cô ra khỏi nhà, làm hại cô bị người khác cưỡng bức, lấy đi lần đầu trong đêm mưa. Sau khi cô chạy trốn về nhà họ Thẩm, lại bị ép gả đến nhà họ Dạ. Bây giờ bản thân cô rơi vào tình cảnh như vậy, tất cả đều là do Lâm Tuấn ban tặng.

Sao cô phải giúp anh ta chứ? Tuyệt đối không có khả năng!

"Tôi nói một lần cuối cùng, thả tôi ra." Thẩm Cửu mở mắt ra, trong đôi mắt hoàn toàn tối tăm, lạnh lẽo. Chẳng qua trong đó nhanh chóng ánh lên vẻ kinh ngạc. Cô không thể tin nhìn người xuất hiện ở trước mặt mình.

Chẳng biết Lang An đã bất ngờ đẩy Dạ Âu Thần xuất hiện ở trước mặt bọn họ từ lúc nào. Lúc này, người đàn ông cao ráo đẹp trai giống như thiên thần ngồi trên xe lăn kia vẫn ung dung nhìn bọn họ, trong đôi mắt đen như mực đầy vẻ giễu cợt.

Sao anh lại ở đây?

Lang An lại nhìn cô với vẻ thương hại. Không chờ Thẩm Cửu mở miệng, Lâm Tuấn phía sau cô đã nhảy vọt tới giống như một con khỉ, ngã nhào dưới chân của Dạ Âu Thần: “Tôi nhớ ngài rồi. Trước đó anh và Thẩm Cửu xuất hiện ở trong trung tâm thương mại. Ngài là tổng giám đốc Dạ của tập đoàn Dạ thị kia, đúng không? Thẩm Cửu với ngài là một đôi đúng không? Tổng giám đốc Dạ, ngài phải cứu tôi, giúp tôi đấy!"

"Hả?" Trong mắt Dạ Âu Thần ánh lên vẻ chán ghét, lại nhướng mày: "Giúp anh à? Anh hi vọng tôi giúp anh chuyện gì chứ?"

"Tổng giám đốc Dạ, chỉ cần ngài bằng lòng giúp tôi, tôi có thể nói cho ngài biết một bí mật, một bí mật có liên quan đến Thẩm Cửu!"

Thẩm Cửu đứng ở bên cạnh giống như khúc gỗ, trong lòng cô có phần tê dại. Chẳng qua sau khi nghe Lâm Tuấn nói vậy, cô bỗng nhiên lại cảm thấy tim đập mạnh, có chút dự cảm rất không tốt.

"Anh muốn làm gì?" Cô chất vấn một câu.

Lâm Tuấn cười ha ha nói: "Tổng giám đốc Dạ, ngài xem cô ta sợ rồi. Cô ta làm chuyện có lỗi với ngài. Tổng giám đốc Dạ... Chỉ cần ngài bằng lòng giúp công ty tôi trở lại như trước, tôi lại nói cho ngài biết chuyện khiến cô ta sợ hãi!"

Thẩm Cửu biến sắc, trong lòng lo ngay ngáy.

Lâm Tuấn sẽ không nói cho Dạ Âu Thần biết chuyện từ trước tới nay mình chưa cùng ngủ cùng phòng với anh ta chứ?

CHƯƠNG 197: CÔ KHÔNG CÓ QUYỀN TỪ CHỐI

Thẩm Cửu nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Âu Thần: "Anh đừng tin anh ta, lời anh ta nói đều không phải là sự thật, anh ta chỉ muốn cứu công ty của mình mà thôi!"

"Được." Dạ Âu Thần cong khóe môi lên, cười lạnh nói: "Vậy cô thử nói một chút, cô làm chuyện gì có lỗi với tôi."

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Cửu lạnh đi mấy phần, chẳng lẽ Dạ Âu Thần lại... Cứ như vậy tin người kia?

Trong mắt Lâm Tuấn nhiều hơn mấy phần đắc ý, cũng không để ý tới trong mắt Dạ Âu Thần dần dần trở nên khát máu, hưng phấn mở miệng nói: "Lần trước tôi đưa vợ tôi đi bệnh viện khám nhìn thấy Thẩm Cửu cũng đi bệnh viện, sau đó tôi tiến lên nói chuyện với cô ta, sau đó lại có một người đàn ông đi ra nói chuyện với cô ta, hơn nữa nhìn hai người bọn họ còn rất thân mật với nhau, nhìn qua chính là thông đồng với nhau. Tổng giám đốc Dạ, trước kia lúc người phụ nữ này còn ở bên cạnh tôi trước khi cưới đã không còn trong trắng nữa, nói không chừng là thấy ngài ngồi xe lăn không có năng lực trên phương diện kia nên đã ra ngoài thông đồng với người đàn ông khác cắm sừng cho ngài rồi!"

Lâm Tuấn nói rất đắc ý, giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng vậy, ánh mắt kia vô cùng hung ác, hoàn toàn không cảm nhận được sau khi anh ta nói lời kia xong, khí tức trên người Dạ Âu Thần bỗng nhiên trở nên lạnh xuống, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào anh ta.

"Tổng giám đốc Dạ, lời tôi nói đều là thật, Thẩm Cửu chính là một dâm phụ chính cống, cô ta không hề biết xấu hổ!"

Thẩm Cửu đứng ở bên cạnh: "..."

Cô thật sự là đang sợ ngây người.

Cô còn cho rằng Lâm Tuấn sẽ nói ra chuyện mình chưa từng ở chung phòng với cô, nhưng không ngờ anh ta lại bôi đen cô không còn trong trắng nữa.

Vừa tức giận đồng thời Thẩm Cửu còn cảm thấy trước kia mình đúng thật là bị mù mắt rồi, thế mà lại coi trọng loại đàn ông này, giờ phút này cảm tình với anh ta đã biến thành số âm hơn nữa giá trị chán ghét cũng không ngừng tăng lên. Mặt khác, Thẩm Cửu cũng thở dài một hơi.

Cô chỉ sợ Dạ Âu Thần sẽ nghi ngờ chuyện đứa bé.

"Thật sao?" Dạ Âu Thần nhếch môi lên, nụ cười mang theo vài phần xấu xa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Cửu: "Cô ta thật sự là một dâm phụ sao?"

Lâm Tuấn gật đầu: "Đúng vậy Tổng giám đốc Dạ! Cô ta chính là một dâm phụ, nếu không ngài xem tại sao tôi lại không cần cô ta nữa chứ?"


"Hả, cho nên ý của anh là... Vợ của Dạ Âu Thần tôi là một dâm phụ à?"

Lâm Tuấn tiếp tục gật đầu: "Đúng, đúng là như vậy..."

Nói đến đây, Lâm Tuấn bỗng nhiên ý thức được có chỗ không đúng: "Không phải không phải Tổng giám đốc Dạ, ý của tôi không phải là như vậy, ý của tôi là ngài đừng để bị lừa! Thẩm Cửu cô ta không phải là cô gái tốt, Tổng giám đốc Dạ nên bỏ người phụ nữ như vậy đi tìm người tốt hơn."

"Vừa rồi anh còn nói... Tôi không có năng lực trong chuyện kia?" Dạ Âu Thần giống như là không nghe thấy lời giải thích của anh ta.

Lâm Tuấn hoàn toàn đổi sắc mặt: "Tổng giám đốc Dạ, tôi..."

"Anh là ai mà lại không biết sống chết như vậy, lại còn dám đến trước mặt Cậu Dạ của chúng tôi nói anh ấy không có khả năng? Tôi thấy anh chán sống rồi đúng không?"

Thẩm Cửu ở một bên cũng không ngờ chuyện này lại phát triển thành như vậy, ngơ ngác đứng im tại chỗ, khó hiểu nhìn Dạ Âu Thần một chút.

"Tổng giám đốc Dạ, tôi tuyệt đối không có ý kia, tôi chỉ là... Chỉ là..."

"Không phải anh vừa nói như vậy sao?" Dạ Âu Thần khát máu cười một tiếng: "Thì ra anh cố ý chạy đến Dạ thị chính là để nói cho tôi cái này? Một chút ý nghĩa cũng không có, Lang An."

"Có!" Lang An đi đến trước mặt Lâm Tuấn: "Cút đi nhanh lên, Cậu Dạ của chúng tôi không muốn gặp lại anh, mặt khác công ty kia của anh cũng đừng nghĩ tới chuyện vực lại được, nếu như sau này còn để cho Cậu Dạ của chúng tôi nhìn thấy anh quấy rối mợ hai nhà chúng tôi thì sẽ không bỏ qua cho anh đơn giản như lần này đâu."

Lâm Tuấn không cam tâm, còn muốn tiếp tục cầu xin, thế nhưng lúc ngẩng đầu lên lại nhìn thấy toàn thân Dạ Âu Thần tản ra lãnh ý, quanh người giống như có một tầng sương đen bao phủ, anh ta không còn dám nói nhiều nữa mà chỉ có thể gật đầu nói phải, sau đó đứng lên nhanh chóng rời đi.

Chờ sau khi anh ta rời đi rồi, Thẩm Cửu vẫn còn đứng im tại chỗ, Dạ Âu Thần khiển trách một câu: "Còn không mau tới đây."

Nghe vậy, Thẩm Cửu vô thức nhìn anh: "Anh..."

Sao anh ta lại có thái độ như vậy? Chẳng lẽ anh ta không hề tin lời Lâm Tuấn sao?

"Không đến đây là vì muốn đi cùng anh ta à?" Giọng nói của Dạ Âu Thần lạnh xuống, Thẩm Cửu kịp phản ứng lại vội vàng bước nhanh đến, Lang An tự giác đứng ở một bên, mặc cho cô đẩy anh đi.

"Đây chính là người đàn ông mà cô liều chết cũng muốn giữ lại đứa bé của anh ta đấy à, vì tiền đồ của mình mà không tiếc bôi đen cô, Thẩm Cửu, ánh mắt của cô thật sự là quá kém đấy."

Thẩm Cửu: "..."

Cô cười khổ: "Anh gọi tôi tới đây là để nói móc tôi đấy à?"


"Cô còn oan ức cái gì?" Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm đi mấy phần: "Người đàn ông kia nhục mạ cô như vậy, cô còn giữ con của anh ta lại làm cái gì?"

Thẩm Cửu: "Anh có thể đừng nhắc tới chuyện đứa bé được không? Nó vô tội mà!"

"Vô tội?" Dạ Âu Thần bảo Thẩm Cửu dừng lại, Thẩm Cửu không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn đứng im tại chỗ: "Đứa bé vô tội, vậy cô cũng vô tội à? Chuyện Dạ Y Viễn chuyển đi nơi khác tôi đã biết rồi."

Nghe vậy, động tác trên tay của Thẩm Cửu cũng dừng lại một chút, cô nhìn vào sau gáy Dạ Âu Thần: "Thì biết tính sao? Chuyện này cũng không phải do tôi bảo anh ta làm như vậy."

"Hai lần kết hôn, không thể không nói cô quả thật là có thủ đoạn, ngay cả anh cả mà cũng có thể nắm trong lòng bàn tay."

Thẩm Cửu bất động đứng đấy, cũng không buồn đẩy anh đi.

"Tiếp tục đẩy đi." Dạ Âu Thần lại lạnh lùng nói: "Sau này mỗi ngày tan làm cô đều phải cùng về nhà họ Dạ với tôi."

Thẩm Cửu trừng to mắt: "Cái gì? Cùng về với anh? Không phải anh cũng muốn để cho tôi cùng đi làm luôn với anh đấy chứ?"

"Có vấn đề gì sao? Cô và tôi vốn là vợ chồng, cùng đi làm về thì có làm sao?"

"Đương nhiên là có, chúng ta không làm cùng bộ phận, hơn nữa trước kia tôi đều ngồi xe buýt tới, chúng ta vẫn nên làm theo trước đây đi."

"À." Dạ Âu Thần liếc cô: "Cô cho rằng tôi sẽ cho cô cơ hội câu dẫn anh cả à? Bắt đầu từ ngày mai cô tới làm ở phòng làm việc của tôi."

"Anh nói cái gì?" Thẩm Cửu khó tin trừng to mắt, bảo cô tới chỗ anh làm?

"Làm trợ lý như lúc đầu."

Thẩm Cửu cứ ngơ ngác nhìn anh một lát như vậy, sau đó cô nở một nụ cười lạnh: "Dạ Âu Thần, có phải anh cảm thấy đùa nghịch tôi rất vui đúng không? Anh nói đổi tôi đi nơi khác thì đổi đi nơi khác, tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi làm ở bộ phận này rất tốt, chức vị bên cạnh hai anh em các người, chỗ nào tôi cũng sẽ không đi!"

Nói xong cô quay người đi, không ngờ Dạ Âu Thần lại giữ cổ tay của cô lại: "Cô có thể không tới chỗ Dạ Y Viễn, nhưng chỗ của tôi cô không có quyền từ chối, lên xe."

"Tôi không lên!" Thẩm Cửu dùng sức giãy dụa, ý đồ rút tay mình trở về nhưng sức lực của Dạ Âu Thần quá lớn, tay anh giống như cái kìm gắt gao siết chặt tay cô lại, khiến cô không thể động đậy.

Thẩm Cửu cuống đến độ mặt cũng đỏ lên vì tức: "Dạ Âu Thần, anh thả tôi ra, tôi hoàn toàn không đồng ý với các người, chẳng lẽ ngay cả quyền lợi mình ở chỗ nào tôi cũng không có sao?"

"Bắt đầu từ giây phút cô gả vào nhà họ Dạ đã chú định cả đời này cô chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của tôi." Trên tay Dạ Âu Thần dùng sức một cái khiến Thẩm Cửu ngã vào trong ngực của anh, một cái tay khác của anh cũng thuận thế giữ chặt lấy eo của cô.

Bọn họ còn đang ở cổng công ty, một màn này bị những nhân viên khác nhìn thấy.

Thẩm Cửu bị dọa cho phát sợ, dùng sức đẩy anh ra: "Mau buông tôi ra."

"Cô còn đầy nữa thì có tin tôi hôn cô ngay ở chỗ này hay không?"
CHƯƠNG 198: CÔ ĐANG QUYẾN RŨ TÔI?

Lời của anh khiến Thẩm Cửu ngây ngẩn cả người, giật mình lo lắng nhìn anh rất lâu, Dạ Âu Thần tự mình lăn xe lăn đi về phía trước, Thẩm Cửu không dám phản kháng nữa, sợ anh thật sự sẽ hôn mình ở đây ngay trước mặt mọi người.

Cuối cùng chỉ có thể bị Dạ Âu Thần cưỡng ép vào trong xe, từ đầu đến cuối Thẩm Cửu không dám ngẩng đầu lên mà chỉ có thể chui đầu vào trong lồng ngực Dạ Âu Thần, tận đến khi lên xe rồi cô mới dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra.

"Vì sao đột nhiên anh lại làm như thế?"

Thẩm Cửu ngã ngồi trên ghế xe, bất mãn nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần nói.

"Trước kia không phải lúc nào anh cũng nói với tôi lúc ở bên ngoài tôi chỉ là cấp dưới của anh sao? Bây giờ anh đang làm gì vậy?" Đường hoàng ôm cô ngồi trên đùi, còn mang theo cô lên xe, sau này còn muốn mỗi ngày cùng đi cùng về với cô.

"Tôi đang làm gì cô không biết hay sao?" Dạ Âu Thần hỏi ngược lại một câu.

Thẩm Cửu bị ánh mắt sáng rực của anh nhìn cho sợ hãi, đành phải tránh khỏi ánh mắt của anh, tiếng nói cũng thấp xuống.

"Làm sao tôi biết được anh đang làm cái gì?"

"Vậy thì tốt." Dạ Âu Thần đưa tay nắm lấy cằm của cô, khiến cho cô đối diện với ánh mắt của anh, Thẩm Cửu dùng sức giãy dụa muốn tránh đi cuối cùng vẫn bị anh nắm ở trong tay, hơn nữa còn mạnh tay hơn khiến cô đau đến mức sắc mặt cũng thay đổi.

"Dạ Âu Thần, anh buông ra!"

"Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết tôi muốn làm gì?" Ánh mắt của Dạ Âu Thần nóng rực như lửa hôn một cái lên trên mặt của cô, đốt cho khuôn mặt cô cũng nóng bừng như lửa: "Tôi muốn nói cho tất cả mọi người biết, cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, không một ai được tơ tưởng đến bao gồm cả Dạ Y Viễn. Nếu như... Anh ta dám công nhiên điều chức của cô hoặc là tới gần cô, chính là đào góc tường của tôi."

Nói đến đây, hình như đáy mắt Dạ Âu Thần có hận ý: "Anh ta và người phụ nữ kia giống nhau như đúc, đồ của người khác chính là tốt nhất, muốn không từ thủ đoạn cướp đi. Người phụ nữ cưới hai lần, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám có cái gì với Dạ Y Viễn thì tôi nhất định... Sẽ không bỏ qua cho cô."


"Nghe hiểu không?"

Sao Thẩm Cửu lại không hiểu? Cô dùng sức đẩy tay Dạ Âu Thần ra, tức giận nói: "Ân oán của hai anh em nhà anh sao lại muốn dính dáng đến tôi? Thả tôi ra!"

"Ai bảo cô trêu chọc tôi rồi lại còn đi trêu chọc người khác?" Dạ Âu Thần giữ chặt cổ tay của cô, một tấc cũng không buông ra, Thẩm Cửu bị đau dứt khoát không giãy dụa nữa, dù sao lúc này đang ở trên xe có ôm có thân mật thế nào thì cũng không ai trông thấy, cứ kệ anh đi.

Thấy cô an tĩnh lại, có lẽ là Dạ Âu Thần cảm thấy không còn thú vị nữa nên cũng không siết chặt cổ tay cô như trước mà đã nới lỏng đi mấy phần, một lát sau cơ thể của anh lại nghiêng về phía cô, Thẩm Cửu giật nảy mình, lúc định đẩy anh ra lại phát hiện Dạ Âu Thần đang tựa đầu ở trên vai của cô.

"Anh lại muốn làm gì?" Động tác của anh thật sự là quá bất ngờ khiến cho Thẩm Cửu bị dọa cho phát sợ.

"Dựa vào một chút thôi." Dạ Âu Thần mệt mỏi nói, rõ ràng nơi đáy mắt của anh có thể thấy được vẻ nghiêm nghị, đêm qua sau khi người phụ nữ này khuấy động ngọn lửa trong người anh xong thì chạy thẳng đến phòng khác ngủ, bỏ lại một mình anh không thể chợp mắt cả một đêm.

Thẩm Cửu ngẩn người, chờ lúc cô kịp phản ứng lại thì Dạ Âu Thần đã đặt hết trọng lượng toàn thân ở trên vai của cô, nhất thời khiến cho cơ thể của cô phải lui về sau, tựa vào trên đệm ghế mềm mại: "Anh..."

Cô cảm thấy nặng, vô thức muốn đẩy anh ra, Dạ Âu Thần giữ chặt bàn tay đang di chuyển của cô, ấn xuống, khàn khàn nói: "Tốt nhất là cô yên tĩnh một chút cho tôi, đừng quên là đêm qua tôi đã hầu hạ cô thế nào."

Hầu hạ?

Nghe được câu này phản ứng đầu tiên của Thẩm Cửu là mặt đỏ lên.

"Anh đừng nói nhảm, đêm qua..."

"Cô có dám phủ nhận không?" Giọng điệu của Dạ Âu Thần lạnh lẽo cứng rắn hơn mấy phần, rõ ràng có mấy phần không vui.

Cánh môi đỏ hồng của Thẩm Cửu hơi há ra, muốn tranh luận cái gì đó, cuối cùng nghĩ nghĩ lại không nói cái gì cả.

Nói thế nào thì quả thật đêm qua cũng là anh giúp mình, anh không hề làm gì mình cả, mà gọi cô của anh...

Chỉ bằng cái này, Thẩm Cửu đã cảm thấy mình không nên oán hận anh, cứ dựa vào đi, dù sao dựa một chút cũng sẽ không chết.

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu an tĩnh lại, sau đó cô nhìn ra hàng cây đang lùi lại phía sau ngoài cửa sổ, đầu óc hiện lên một số hình ảnh tinh tế vụn vặt, đêm qua lúc Dạ Âu Thần sắp tiến vào cô lại đột nhiên rút lui trở về, mặc cô năn nỉ thế nào cũng không chạm vào cô nữa.

Vì sao nhỉ?

Bỗng nhiên Thẩm Cửu rất muốn biết đáp án, thế là nhẹ giọng hỏi thăm một câu.

"Dạ Âu Thần, anh..."

Dạ Âu Thần hô hấp đều đều bình ổn, tựa ở trên bờ vai của cô rõ ràng đã ngủ mất, lời nói đến bên môi Thẩm Cửu đành phải nuốt trở vào, sau đó cô nhìn ngoài cửa sổ rơi vào trầm mặc.

Lang An lái xe rất vững vàng, thời gian dần trôi qua, Thẩm Cửu cũng dựa vào ghế chợp mắt một lúc, cuối cùng cũng chìm vào giấc mộng.

Không biết giấc ngủ này được bao lâu, Thẩm Cửu chỉ biết là lúc cô tỉnh lại đã về đến nhà nhà họ Dạ, hơn nữa cô còn đang nằm trên chiếc giường lớn của Dạ Âu Thần, nghiêng người còn có thể nhìn thấy chăn đệm nằm dưới đất do cô đạp xuống.

Khoảng chừng mười giây, đại não của Thẩm Cửu mới khôi phục được chức năng của nó, cô từ từ ngồi dậy lấy chăn đệm mình đạp nằm dưới đất lên trên giường, sao cô lại ngủ ở nơi này, rõ ràng trước đó cô còn tựa vào Dạ Âu Thần ngủ trên xe ngủ, sao vừa tỉnh dậy đã ở nơi này rồi? Là ai đã ôm cô vào giường?

Theo lý mà nói, Dạ Âu Thần... Cho dù có thể ôm cô lên nhưng lúc đặt cô lên trên giường cũng hơi khó khăn đúng không?

Chẳng lẽ là nhờ Lang An hỗ trợ?

Được rồi, cô nghĩ tới chuyện này làm cái gì?

Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu vội vàng vén chăn đứng dậy xuống giường, sau đó đi rửa mặt ăn cơm chiều.

Đợi đến buổi tối lúc chìm vào giấc ngủ, Thẩm Cửu còn muốn đi tìm chăn đệm trải xuống nằm dưới đất ngủ nhưng eo lại bị Dạ Âu Thần ôm chặt lấy: "Ngày mai cho người dọn hết mấy thứ kia đi đi, sau này cô chỉ có thể ngủ chung với tôi thôi."

Nghe xong, Thẩm Cửu biến sắc mặt: "Dạ Âu Thần, dựa vào đâu mà anh đòi thu lại những vật kia của tôi? Không phải chúng ta đã nói là ngủ riêng rồi sao?"

"Tôi đã nói là tôi muốn để cho tất cả mọi người biết cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, bất kỳ ai cũng không thể nhớ thương thì sao tôi có thể để cô ngủ riêng được?" Dạ Âu Thần giọng điệu sắc bén, sự cường thế trong lời nói khiến cho người ta run rẩy.

"Đây là ở trong nhà, không có ai trông thấy!"

"Thế thì sao?" Dạ Âu Thần quấn chặt lấy eo của cô: "Chỉ cần là chuyện mà Dạ Âu Thần tôi muốn làm thì ở đâu cũng đều như thế."

Tay anh dùng sức một cái đẩy cô lên trên giường, Thẩm Cửu đang mặc trên người một chiếc váy ngủ dài đến gối, thình lình ngã xuống giường như vậy chiếc váy bị kéo lên đến trên rốn, dọa cho cô hét lên một tiếng, vội vàng kéo váy xuống.

Nhưng cảnh tượng này đã lọt vào mắt Dạ Âu Thần, con ngươi trầm tĩnh màu mực dưới ánh ánh đèn càng trở nên nồng đậm quay cuồng lên, anh đột nhiên đưa tay mượn lực xoay người lên giường, động tác này đã dọa cho Thẩm Cửu sững sờ, không chờ cô kịp phản ứng thì cả người anh đã đè ở trên người cô.

"Mèo lục lạc? Người phụ nữ đã cưới hai lần mà vẫn ngây thơ như vậy ư? Hay là cô đang cố ý quyến rũ tôi?"

Hô hấp của Thẩm Cửu ngừng lại, nhịp tim suýt chút nữa cũng ngừng đập.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom