• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Tôi Muốn Yêu Anh (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 21-26

Tôi Muốn Yêu Anh


21

Sau một buổi vui vẻ với cô thư kí trẻ trong khách sạn, Vương lão gia đã có chút tâm trạng để trở về căn nhà lớn. Lúc này đã một giờ sáng rồi, ông ta lặng im trở về phòng, lúc đi ngang phòng cô thì có dừng lại một chút. Lão lấy điện thoại ra, muốn thông qua camera ẩn xem thử cô đang làm gì ở trong. Thế nhưng, ngoài một cảnh tối đen như mực ra, lão chẳng thấy được gì nữa.

Quái lạ, rõ ràng trong phòng có đèn ngủ, sao lại...

Có lẽ Hứa Hiểu Hy không thích dùng đèn. Không sao cả, lão vẫn sẽ theo dõi được cô vào những ngày tiếp theo.

Nghĩ đến đây, lão hí hửng trở về phòng, vừa mới mở cửa ra đã bị ăn ngay một tát vào mặt. Vương phu nhân phồng mang trợn mắt, hung dữ:

- Ông lại dám ra ngoài lén phén với con quỷ cái đó sao?

- Bà làm cái quái gì vậy?

- Được, ông to gan lắm! Ông càng ngày càng xem thường tôi! Tôi nhất định phải cho thiên hạ này biết được bộ mặt thật...

Ông nhanh tay bịt miệng bà lại rồi kéo vào trong phòng, không quên khóa chặt cửa trước. Trong khi đó, Hiểu Hy ở phòng bên cạnh hoàn toàn nghe được một màn ồn ào vừa rồi.

Câu đầy đủ mà Vương phu nhân chưa nói hết là: cho thiên hạ biết được một mặt thật của Vương lão gia sao?

Không lẽ tên khốn nạn đó có bí mật gì?

Nhắc mới nhớ, hai đứa con trai của họ đã đi đâu hết rồi?

À không, cô từng nghe họ tính đến chuyện sẽ cho chúng nó đi du học. Chả trách khoảng thời gian cô ở trong tù hai đứa chả thấy mặt đâu.

Hai đứa rất thương cô là đằng khác, chẳng qua chúng vẫn sợ những lời cấm đoán của ba mẹ.

Cấm không được thăm người chị cùng mẹ khác cha của mình.

Hổ dữ còn không ăn thịt con.

Sau đó, cô không nghe được gì nữa, căn nhà được trả lại vẻ tĩnh mịch ban đầu. Suốt đêm đó cô không ngủ được, bởi cô còn đang tìm cách hack camera trong nhà. Kết quả là sáng hôm sau trông cô vô cùng bơ phờ, một chút sức sống cũng không có. Vương lão gia tỏ vẻ quan tâm nhưng cô vẫn ngó lơ đi, hoàn toàn không tôn trọng đối phương. Đám người hầu chẳng dám hó hé, bởi đến cả ông chủ và bà chủ cô cũng không sợ, hơn nữa hai người họ còn chẳng trách mắng cô nửa lời. Thế là trông thấy cô họ liền tản đi, nào dám ở gần cơ chứ. Như vậy, khi hai ông bà kia đi rồi, cả căn nhà lớn cũng vắng lặng trông thấy.

Đây còn không phải là thời điểm thích hợp để cô đột nhập vào nơi cần đột nhập sao?

Thế nhưng, suốt cả một buổi sáng cô vẫn không cách nào hack vào được hệ thống camera trong nhà. Hiểu Hy mệt mỏi đến độ khủng hoảng, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới người cha đã mất của mình, nỗi căm hận dành cho đôi vợ chồng khốn nạn kia lại càng sâu sắc.

Thật lòng mà nói, thứ cô muốn không phải là gia sản nhà họ Vương - trước kia là của nhà họ Hứa. Hiện giờ cô đã là con dâu của nhà họ Dục rồi, có được tình yêu và tình thương của chồng cũng như mẹ chồng, có lấy lại gia sản cũng chẳng làm gì cả. Chỉ là trơ mắt nhìn mọi thứ của ba nghiễm nhiên rơi vào tay một kẻ xa lạ, cô không làm được.

Hơn nữa, để bản thân bị rẻ rúng như thế, cô không cam tâm.

Hứa Hiểu Hy chậm rãi xuống phòng bếp, muốn tìm chút đồ uống thì bắt gặp một cô giúp việc đang chùi nhà. Cô lặng lẽ quan sát người này một chút, giật mình phát hiện mình và cô gái này giống nhau đến kì lạ. Chưa kể đến nét mặt, ngay cả vóc dáng lẫn cách làm việc cũng hệt nhau.

Đặc biệt nhất, cả hai đều thuận tay trái!

- Cô gái, cô tên là gì?

Có vẻ trong 2 năm ở đó, nhà họ Vương tìm thêm khá nhiều người giúp việc. Cô gái đang chùi nhà khẽ dừng lại, thẳng thừng đối diện với cô:

- Tôi tên Luyến Ái!

- Luyến Ái? Tên nghe lạ thật đấy! Mà...cô không sợ tôi sao?

- Tại sao?

- Đám người hầu trong nhà thấy tôi như thấy tà, riêng cô vẫn điềm nhiên làm việc.

- Tà cũng được, người cũng được, cô chủ đâu cách nào ăn thịt được tôi?

- Hay! Nói rất hay!

Hứa Hiểu Hy bật cười khanh khách rồi đưa mắt liếc nhìn chiếc camera. Luyến Ái tinh tế nhận ra ánh mắt này, khe khẽ kéo cô đến gần nhà vệ sinh, thều thào:

- Nơi này là góc chết, camera không quay tới!

Cô cau nhẹ mày, trong lòng dâng lên một chút cảnh giác. Cô gái này sao lại có thể...

- Tôi biết cô chủ muốn làm gì!

- Sao cơ?

- Lão Vương đó đúng thật keo kiệt, rõ là giàu có nhưng lại chẳng sẵn sàng chi tiền để bố trí một hệ thống camera xịn hơn.

- Ý cô là...

- Tôi sẽ giúp cô hack camera, đổi lại cô sẽ là người trực tiếp đột nhập vào phòng lão Vương!

- Rốt cuộc cô là ai?

Cô gái khe khẽ nhếch môi, trong mắt lóe lên sự tự tin hiếm có.

- Cảnh sát!

- Cái gì cơ?

- Có cơ hội tôi sẽ giải thích sau. Cô chỉ cần biết lão Vương kia làm ăn không trong sạch, sớm muộn cũng sẽ vào tù. Hơn nữa...cô là vợ của Dục Nhất Ngôn?

Hiểu Hy không trả lời, hoàn toàn không thể đoán ra được đối phương đang nghĩ gì. Đột nhiên Luyến Ái bật cười khe khẽ, giọng nhẹ hệt gió thoảng mây trôi:

- Tình đầu năm nào cuối cùng cũng tìm được tri kỉ rồi!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


22

- Tình đầu năm nào cuối cùng cũng tìm được tri kỉ rồi!

- Sao cơ?

- Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch!

Luyến Ái rời khỏi chỗ mà cô ta vừa bảo là góc chết của camera, sau đó giả vờ mang cây chùi nhà lên phòng cô chủ lau dọn. Hiểu Hy hoàn toàn nghe được một câu tình đầu của đối phương, chỉ là tình thế cấp bách, cô không còn tâm trạng để suy nghĩ viển vông nữa.

Sau khi mở máy tính cho kẻ tự xưng là cảnh sát kia, Hiểu Hy nhường chỗ cho cô ta ngồi. Ban đầu, cô rất nghi ngờ, không tin vào khả năng của Luyến Ái. Thế nhưng, cái cách mà đối phương điêu luyện gõ trên bàn phím cũng như giải từng dãy lệnh một khiến cô phải thán phục. Luyến Ái vừa thoải mái làm việc vừa mở miệng trò chuyện:

- Tôi từng nghe Nhất Ngôn kể về cô rất nhiều lần. Trong mắt anh ấy, cô là một người hoàn toàn tuyệt vời!

- Nhưng...

- Tôi biết bây giờ cô muốn hỏi rất nhiều điều nhưng để sau nhé? Tôi sẽ để camera ngưng hoạt động trong 5 phút. Nào, đưa số cho nhau đi, lúc gần hết thời gian tôi sẽ gọi điện, cô chỉ việc sắp xếp mọi thứ lại gọn gàng và rời khỏi. Nhớ là không được để lại dấu vết!

Hai người phụ nữ nhanh chóng trao đổi số điện thoại. Xong việc, Luyến Ái thao tác một vài lệnh đơn giản nữa là hack thành công. Hiểu Hy hít một hơi thật sâu rồi rời khỏi phòng. Trước khi đột nhập vào trong, cô cẩn thận ngó trước ngó sau, cảm thấy an toàn rồi mới bắt đầu hành động.

Cô không nhớ số lần mình được vào nơi này đủ một bàn tay chưa, chỉ là từ bé cho đến lớn, nơi này vẫn là nơi mà cô hoàn toàn bị cấm kị. Bất cứ nơi nào cũng được, riêng phòng của mẹ và tên dượng khốn nạn kia cô không được phép bén mảng đến. Là do bọn họ kinh tởm cô hay là do nơi này có những bí mật cô tốt nhất là không nên biết?

Tuy suy nghĩ mông lung và phức tạp nhưng Hiểu Hy vẫn rất tỉnh táo, biết bản thân cần phải làm gì. Cô lục lọi từng hộc bàn, từng chiếc tủ, thậm chí là cả trong những chiếc túi xách đắt tiền của người đàn bà mình từng xem là mẹ. Cô tìm được một ít tiền, nữ trang, một số hóa đơn tiền điện, tiền nước chứ không có gì đáng nghi. Hứa Hiểu Hy đưa mắt quan sát xung quanh, trong lòng dấy lên một thắc mắc.

Chẳng lẽ lão không dùng két sắt?

Giàu có như thế sao lại...

Cô tiếp tục lần mò đến những nơi chẳng tưởng như dưới gầm giường, dưới gối, thậm chí là ở sau những bức tranh treo tường. Hiểu Hy phải rất cẩn thận sắp xếp mọi thứ gọn gàng như ban đầu, mặt khác còn phải canh thời gian. Ba phút thoăn thoắt trôi qua mà chẳng thu được kết quả gì cả. Cô nghĩ đến chuyện muốn Luyến Ái hack thêm năm phút nữa nhưng chắc không khả thi. Nếu có thể thì cô ấy đã hack luôn mười phút cho đỡ phiền phức rồi.

Hứa Hiểu Hy đứng giữa phòng, đôi mắt giảo hoạt liên tục ngó nghiêng. Mọi ngóc ngách đều tìm hết rồi nhưng vẫn...

Khoan, khoan đã! Còn kệ sách kia nữa!

Cô đưa mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, chính xác là còn một phút hai mươi ba giây nữa. Cơ mà cả tủ sách kia lớn như vậy, làm sao tìm hết được trong một khoảng thời gian rất ngắn?

Cô không nghĩ ngợi nhiều nữa, lập tức bước tới kéo sách ra rồi đặt xuống sàn. Bưng bê hai hàng sách đã hết mất mười mấy giây, chưa kể đến thời gian xếp lên còn lâu hơn. Đang lo lắng đến độ thở không đều, đột nhiên có thứ gì đó làm cô trợn tròn mắt. Một góc của chiếc két sắt lộ ra, Hiểu Hy chuyển xuống những hàng sách bên dưới, muốn xem thử đây là loại két sắt gì. Xem ra bên trong có chứa nhiều thứ tối mật, vậy nên két sắt này là loại rất tốt, sẽ không dễ dàng phá như vậy.

Đồng hồ điểm ba mươi giây cuối cùng. Hiểu Hy mau lẹ xếp sách về vị trí cũ, trước khi rời đi không quên kiểm tra xem sách có bị lẫn lộn gì không. Đang định rời đi, đột nhiên ngoài kia có tiếng ai đó cười nói. Hiểu Hy lập tức trốn ở sau tủ, cùng lúc này thì đồng hồ báo hết giờ.

Không xong rồi!

Cô không cách nào bình tĩnh được bởi camera trong phòng này lại được gắn ở vị trí đối diện với nơi mà cô đang đứng. Cô nhắm tịt mắt, biết bản thân sớm muộn cũng sẽ chết chắc. Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại reo lên khe khẽ, cô đánh liều nhấn nút nghe máy, bên kia đầu giây truyền tớ giọng của Luyến Ái:

- Còn mười giây nữa mới hết giờ, cô mau ra đi!

Tia hi vọng nhỏ nhoi xuất hiện khiến coi vui sướng đến tột độ. Đến gần cửa và lắng nghe, bên ngoài không còn tiếng nói cười nữa Hiểu Hy mới mau lẹ mở cửa rồi rời khỏi, bình thản trở về phòng mình như chẳng có gì xảy ra. Lúc đứng vào trong phòng mình, cô không đứng vững được nữa, từ từ quỵ xuống sàn nhà. Luyến Ái cười nhẹ nói vài câu khích lệ:

- Cô làm tốt lắm!

- Sao lại có thêm từng ấy thời gian?

- Hệ thống camera trong nhà này cũ lắm rồi mà còn bị hack nên trục trặc ấy thôi! Đây chính là cái giá của việc ki bo!

Cô bật cười khúc khích khiến đối phương cũng không khép được mồm. Luyến Ái nhìn cô một lượt, thều thào:

- Sao đấy? Có tìm được gì không?

- Có lẽ toàn bộ đều được ông ta cất trong két sắt ở sau kệ sách rồi. Trước hết chúng ta phải tìm mật khẩu đã.

- Game này dễ quá!

- Sao cơ?

- Trong nhà này ngoài Vương lão gia ra thì còn một người nữa biết mật khẩu.

- Ai?

- Cậu chủ nhà họ Vương kiêm đứa em trai thứ hai của cô - Vương Quyền!

Hiểu Hy từ từ đứng dậy, giọng dần lạc lại:

- Chắc thằng bé đã đi du học rồi, làm sao ...

- Không, thằng bé không đi du học. Trà trộn ở đây ba tháng, tôi biết được thằng bé hiện đang học đại học năm nhất ở thành phố L. Chúng ta vẫn còn cơ hội!

- Luyến Ái, tôi thật không biết cô là bạn hay thù của tôi nữa!

- Không là bạn cũng không là thù, bởi chúng ta chính là tình địch!

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


23

- Tôi thật không biết cô là bạn hay là thù nữa!

- Không là bạn cũng không là thù, bởi chúng ta chính là tình địch!

Hứa Hiểu Hy cau mày nhìn người phụ nữ kiêu ngạo kia, vô vàn câu hỏi bủa vây tâm trí. Luyến Ái nhún nhẹ vai, bật cười hời hợt:

- Tôi đoán là bây giờ cô phải làm hai việc, thứ nhất là tìm đứa em trai cùng mẹ khác cha để tìm ra mật khẩu mở két sắt, việc thứ hai là tìm người đàn ông mình đầu ấp tay gối để hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện. Riêng bản thân tôi vẫn sẽ ở đây, chờ tới cái ngày lấy được bằng chứng và tống tên họ Vương đó vào tù. Tạm biệt!

Kẻ tự xưng là cảnh sát với rất nhiều lời khả nghi rời đi, để lại cho cô một mớ hỗn độn không cách nào sắp xếp. Thay vì tìm cách liên lạc với Vương Quyền, cô lại liên tục thắc mắc mấy chữ "tình đầu" và "tình địch" của đối phương.

Rõ ràng thì chuyện khiến cô để tâm nhất lại là chuyện của Dục Nhất Ngôn.

Sao lại có tình đầu được? Hai người bọn họ từng yêu đương? Dục Nhất Ngôn bảo sau khi về nước thì bắt đầu lập nghiệp, vả lại luôn tỏ ra rằng một lòng với cô, sao lại...

Chẳng lẽ hắn nói dối?

Để làm gì? Lấy lòng cô sao?

Đừng quên hiện tại cô mới là kẻ cần đến hắn, hắn hà cớ gì phải nói lời ngọ tiếng ngọt như vậy?

Rốt cuộc thì...cô gái kia là ai?

Hứa Hiểu Hy đưa tay đập nhẹ vào đầu, cảm giác đau đớn từ xung thần kinh truyền đi khắp cơ thể. Một đêm thức trắng và một ngày hao tâm tổn sức, bây giờ cô cảm thấy mệt rồi, rất mệt.

Thế là cô mau chóng giấu chiếc máy tính xuống dưới nệm, không quên tắt chuông điện thoại để khỏi bị làm phiền. Hiện tại là mười sáu giờ ba mươi hai phút, hi vọng cô ngủ luôn đến sáng mai, khỏi phải thức giấc nửa đêm rồi nằm trằn trọc.

Hi vọng là một chuyện còn được hay không lại là một chuyện khác. Hiểu Hy ngủ một mạch đến tầm hai giờ sáng thì mở mắt rao ráo. Cô biết giờ này còn rất sớm, tính mò đến điện thoại chơi chút game tiêu khiển thì phát hiện ra một chuyện.

Trên màn hình hiển thị rằng cô đã nhỡ tổng cộng hai mươi tư cuộc gọi của Dục Nhất Ngôn, riêng trong phần tin nhắn hắn cứ liên tục spam một câu "em đâu rồi, có bị làm sao không". Tin nhắn gần đây nhất được gửi từ sáu phút trước, xem ra hắn vừa quyết định đi chợp mắt, cô cũng không rõ. Đang phân vân không biết có nên gọi lại không thì điện thoại reo lên, lại là một cuộc gọi nữa từ hắn.

"Em đi đâu mà giờ mới bắt máy hả? Em có biết anh lo lắm không? Em có bị làm sao không? Có phải cái nhà đó đã..."

- Bình tĩnh, anh bình tĩnh!

Cô chỉ vừa nhấn nút nghe máy đã bị hắn tra tấn lỗ tai. Phía bên kia đầu dây truyền đến tiếng thở gấp gáp cùng giọng nói trầm khàn:

"Anh xin lỗi, tại anh lo cho em quá! Nhưng rốt cuộc em đã đi đâu?"

- Tôi vừa mới ngủ dậy thôi!

"Ngủ dậy? Em đi ngủ từ lúc sáu giờ chiều đến bây giờ?"

Đoán chắc giờ đó hắn vừa từ công ty về và gọi điện cho mình, cô chỉ thở dài khe khẽ:

- Tại ở đây chán quá nên...nên...

"Sao cơ?"

- Luyến Ái!

"Cái gì Ái cơ?"

- Anh từng yêu một người...tên Luyến Ái sao?

Bỗng đối phương bật cười, cách nhau một màn hình nên cô chẳng rõ ý tứ.

"Yêu? Anh chẳng biết vì sao em lại biết cô ấy, cơ mà anh với cô ấy cũng khá thân, như hai anh em tốt vậy. Nhưng đó là chuyện của hai năm về trước rồi, từ cái lúc mà anh còn chân ướt chân ráo trên chính quê hương của mình cơ!"

- Thật sự là anh em tốt sao?

"Vợ anh ghen đấy à?"

- Không...không có!

Cô giật mình thon thót, lập tức lên tiếng phản bác lại lời vừa rồi. Dục Nhất Ngôn đâu phải kẻ ngốc, trong vô thức nở một nụ cười thật ngọt ngào.

"Sông vàng biển bạc chẳng biết giữ nổi không, nhưng trái tim này thì anh chắc chắn giữ riêng mình em đấy!"

- Xàm xí!

Nói xong, cô lập tức cúp máy, chả hiểu tại sao tim lại đập nhanh và mình lại thở gấp như vậy.

Sông vàng biển bạc chẳng biết giữ nổi không...

Thân là đàn ông mà lại có thể nói ra câu đó sao?

Cô cắn nhẹ vào đầu lưỡi mình, dùng muôn vàn lí do để bản thân tỉnh táo, không đắm chìm vào thứ mình cho là cạm bẫy kia.

Đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai, mà cô lại không được phép động lòng vào lúc này.

Trước hết, cô phải tìm cách liên lạc với Vương Quyền!

Có yêu có đương gì cũng phải để sau này mới bàn được.

Sau này...bàn đến chuyện yêu đương...

Vậy là cô cho hắn cơ hội?

Hứa Hiểu Hy, hà cớ gì phải cứ nhớ về hắn ta mãi thế?

Cô lắc đầu liên tục, muốn xua đi thứ âm thanh trầm ấm dường như còn vang lên bên tai và nghĩ đến đứa trẻ năm nào rất quấn quýt mình.

Trong danh bạ vẫn còn lưu số của Vương Quyền với cái tên "em trai" đây thôi, cơ mà chắc thằng bé đã thay sim rồi.

Thôi thì cứ thử vậy.

Mà có đúng số thì giờ này thằng bé cũng ngủ rồi, cô gọi làm gì?

Tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn nhấn nút gọi và áp điện thoại lên tai. Từng hồi chuông một vang lên đều đặn, qua đến hồi thứ tư, thứ năm vẫn cứ thế vang lên. Lúc cô sắp bỏ cuộc đến nơi thì đột nhiên cuộc gọi được kết nối, phía bên kia có người bắt máy rồi.

"Alo, đây là số của chị Hy sao?"

- Tiểu...Tiểu Quyền?

"Ui, chị Hy thật đấy à? Sao chị lại chưa ngủ mà còn gọi cho em?"

- Là chị nên...

Cô cố gắng kiềm chế bản thân, hạ giọng xuống thật thấp:

- Là chị nên hỏi em câu này mới đúng! Đã muộn thế sao em còn chưa ngủ?

"Em bắt máy muộn là vì đang nấu mì, húp tạm rồi làm tiếp deadline. Học đại học khổ quá chị ạ!"

- Tội nghiệp em quá!

Cả hai chìm dần vào im lặng, mỗi người đều có những lời khó nói. Vương Quyền là người chủ động lên tiếng trước:

"Sau khi ra tù thì mẹ có cho chị về nhà ở không?"

- Thật ra thì chị lấy chồng rồi!

"Lấy chồng?"

- Em yên tâm, gia đình nhà chồng chị rất giàu có, chị sẽ không chịu khổ.

"Khoan đã, tôi còn chưa gặp mặt chị mà tên nào dám vác chị tôi đi?"

Cô bật cười khe khẽ, nụ cười có chút chua xót lẫn đớn đau.

Đứa trẻ này vẫn thương cô như thế...

- Quyền, chị phải nói rõ một chuyện. Bây giờ chị ra tù rồi, muốn giành lại những gì vốn thuộc về mình!

"Em ủng hộ chị!"

- Sao cơ?

"Thật lòng mà nói thì em luôn cảm thấy rất xấu hổ, xấu hổ vì cuộc sống sung sướng của em được đổi lấy từ những tủi hổ của chị. Hơn nữa em còn biết...còn biết..."

- ...

Vương Quyền ngập ngừng trong chốc lát, giọng lạc lại:

"Em còn biết ba làm ăn không trong sạch. Em từng thấy ông ấy giao dịch thuốc phiện với mấy kẻ nào đó một lần rồi!"





Tôi Muốn Yêu Anh


24

- Không phải là đi ăn sáng sao, sao lại đưa tôi đến công ty?

- Em cứ đi theo anh là được!

Hứa Hiểu Hy cau nhẹ mày, không hiểu người đàn ông này muốn làm gì nữa. Dục Nhất Ngôn cứ ngân nga vài câu hát, câu nào cũng tràn ngập vui tươi.

"Mang đến đời anh một vầng hào quang chói lóa

Là em, là em đó

Mang đến cho anh cuộc đời thấm đẫm ngọt ngào

Là em, chính là em đó"

Xe chạy nhanh xuống bãi đỗ xe, nơi đây có khá nhiều chiếc xe hơi khác. Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, thều thào:

- Nhân viên của công ty anh giàu có vậy sao?

- Cũng không rõ nữa. Chắc tại có ông sếp phóng khoáng, tăng lương mãi nên mua được xe ấy mà!

- Vậy tôi cũng đến đây làm để kiếm tiền mua một chiếc nhé?

- Thích chiếc nào, bao nhiêu chiếc, anh cho?!

Nhìn bộ dạng nghiêm túc kia của hắn, đột nhiên cô cảm thấy rất buồn cười.

- Này, nếu tôi bảo thích mười chiếc anh cũng mua cho tôi cả mười đấy à?

Dục Nhất Ngôn gật nhẹ đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa khi nào tắt.

- Không đủ tiền thì đi vay. Với thực lực của anh thì có hai chục chiếc anh cũng mua được!

- Sao chồng tôi tự tin thế nhỉ?

- Thì tại anh...khoan, em vừa gọi anh là gì?

Khi bị hỏi câu này, chính cô cũng phải giật mình thon thót. Hai chữ "chồng tôi" ấy được thốt ra trong vô thức, cô hoàn toàn chẳng chú ý đến hay có chủ ý ban đầu. Xe đã dừng rồi nhưng hắn vẫn không chịu xuống, cứ liên tục bắt cô lặp lại lời vừa rồi một lần nữa. Cô xấu hổ không thôi, nhất quyết khẳng định bản thân lỡ lời, còn nói hắn nghe lầm. Ai mà ngờ hắn đưa tay chọc lét cô, khiến cô cười mãi không ngừng được. Sau cùng, cô cũng phải chịu thua, giương cờ trắng đầu hàng.

- Được, em nói em nói! Em nói sao chồng em lại tự tin như thế, sao chồng em lại tài giỏi như...

Cô còn chưa nói hết câu thì hắn đã áp lên môi cô, nhẹ nhàng mơn trớn. Hiểu Hy từ từ khép lại đôi mắt vốn nhuộm màu u sầu, hoàn toàn tình nguyện quấn quýt lấy hắn, thậm chí còn chẳng muốn buông.

Nhất Ngôn dĩ nhiên nhận ra điều này, vì quá vui sướng mà lỡ cắn vào đầu lưỡi cô. Hắn vội buông cô ra, ngượng ngùng nói lời xin lỗi. Cô chẳng nói chẳng rằng, cứ ngỡ là cô giận rồi, nào ngờ...

Dục Nhất Ngôn mở to mắt, nhìn cô gái mình đê mê suốt một thời trai trẻ tự động hôn mình. Thậm chí, cô còn đưa tay ôm lấy cổ hắn, si mê triền miên không ngừng. Lúc cô rời khỏi đôi môi mình, hắn vẫn chưa hết kinh ngạc. Nhìn đối phương mắt chữ A mồm chữ O, cô khẽ bật cười khúc khích:

- Anh sao thế? Bị em dọa sợ à?

- Không...không phải! Tại anh...

- Em cũng thế, rất hạnh phúc!

- Sao cơ?

- Sau khi tống được tên họ Vương kia vào tù, em muốn ở bên anh, ở bên cạnh anh.

- Tại anh cho em mười chiếc xe sao?

- Không, mười lăm chiếc!

Cả hai vẫn ở khoảng cách rất thân mật, gần tới nỗi hơi thở vừa thoát ra khỏi cánh mũi liền hòa quyện lại. Hiểu Hy bỗng vì chuyện gì đó mà chột dạ, giọng thấp hẳn:

- Như thế này rất đột ngột...ý em là...anh có cảm thấy em đang lợi dụng anh không?

- Anh tình nguyện!

- Nhất Ngôn...

Hắn đưa tay chạm nhẹ vào phiến má ửng hồng ấy, trong mắt ngập tràn tia phong tình, ấm áp tựa ánh nắng ngoài kia.

- Chỉ cần được bên em, lợi dụng cũng được, thật lòng cũng được!

- Sẽ có lúc anh phải hối hận.

- Ít nhất là không phải lúc này!

Hắn dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó lại nhẹ nhàng ôm lấy cô, tham lam hít một hơi thật sâu mùi hương mình say đắm. Vào khoảnh khắc ấy, cô hệt như một người đang mỏi tìm thấy được chiếc giường êm, hoàn toàn muốn dựa dẫm, buông thả mà thôi. Cô, không muốn rời khỏi vòng tay này, một chút cũng không.

Hứa Hiểu Hy thật lòng không muốn vượt nắng vượt gió nữa. Ngoài vòng tay này ra, cô sẽ chẳng mong muốn gì nữa.

Cứ ôm em thế này thôi, được không?

*

*

*

- Cô gái đó là ai vậy? Nhân viên mới sao?

- Anh ngốc à? Nhân viên mà sao lại thân thiết với giám đốc thế? Nhìn xem, bọn họ còn nắm tay nhau!

- Không lẽ là người yêu?

- Cô gái này quen lắm, hình như tôi đã thấy ở đâu đó.

Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên khi cả hai xuất hiện trong đại sảnh. Cô khá ngại ngùng khi ngang nhiên "rải cẩu lương" ở chốn đông người, thế nhưng chính hắn lại người nhất quyết làm điều đó. Dục Nhất Ngôn dẫn cô đến trước mặt họ, đang định lên tiếng giới thiệu thì bỗng một kẻ nào đó thốt lên.

- Tôi nhớ rồi! Cô ta là tiểu thư là họ Vương, từng đâm ba dượng của mình và đi tù hai năm!

Hứa Hiểu Hy dĩ nhiên nghe được, nụ cười trên môi và niềm vui dâng ngập trong lòng bỗng dưng mất sạch. Cô thậm chí còn đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau vài bước, rất may hắn đỡ kịp. Nhất Ngôn bế thốc cô lên, ánh mắt dần hóa thành vô vàn con dao sắc nhọn:

- Trưởng phòng Lí, tôi không thích những kẻ lắm mồm nhiều chuyện!

- Vâng vâng, tôi biết rồi!

Trưởng phòng Lí bị hắn dọa sợ, kể cả kẻ vừa nói ra lời kia cũng sợ tái mét mặt. Cô ta biết bản thân không xong rồi, chỉ vì một câu tai bay vạ gió mà sắp mất một công việc tốt như thế.

Ngu ngốc!

- Thi An, cô liệu mà lựa lời nói với giám đốc đi! Lần này cô chọc nhầm tổ ong rồi!

- Cơ mà cô gái trong lòng giám đốc kia từng đi tù thật sao?

- Thảo nào cứ thấy quen quen.

- Này, không phải bọn họ đang là người yêu thật chứ?

- Mấy người có về chỗ không?

Trưởng phòng Sơn phải quát tháo lên thì đám người này mới thôi nhiều chuyện. Ai nấy đều cho rằng cô không xứng với hắn, dĩ nhiên rồi.

Trong khi đó, Nhất Ngôn đang không ngừng an ủi cô, bảo rằng hắn không hề để tâm đến quá khứ hay chuyện gì của cô cả. Hiểu Hy thẫn thờ ngồi bên cạnh hắn, giọng nhẹ tựa gió thoảng mây bay.

- Anh không để ý nhưng xã hội lại để ý. Em chỉ khiến anh mất mặt thêm mà thôi.

- Hứa Hiểu Hy!

- Em nghĩ chúng ta không thể bên...

- Nếu anh sợ những điều đó thì sao anh không vạch trần em từ lúc ở trong khách sạn?

Cô mở to đôi mắt đầy mảnh vỡ nhìn hắn, sau đó được hắn ôm vào lòng. Hắn nghiến răng ken két, không biết bày tỏ lòng mình như thế nào cho thỏa.

- Anh...anh hoàn toàn có thể bỏ rơi em bất cứ lúc nào, chỉ cần anh muốn. Nhưng anh thậm chí còn đã nghĩ đến tên con của chúng ta!

- Con sao?

- Người anh cưới và người anh yêu là em, không phải xã hội mà em nói!

Đột nhiên người phụ nữ ngồi trong lòng hắn run lên bần bật rồi bật khóc nức nở. Hắn chẳng biết dỗ dành cô như thế nào cả, đang loay hoay sốt vó thì cô đưa tay ôm hắn, nghẹn ngào:

- Anh quá tốt với em! Dục Nhất Ngôn, anh không phải là người, anh là một vị thiên sứ mà thượng đế đã ban tặng cho em!

- Hy...

- Sau này đừng rời xa em nữa! Ở bên anh em mới yên tâm làm một cô gái, có thể bất chợt òa khóc rồi lại bất chợt mỉm cười. Vậy nên xin anh đấy, yêu em và bên em như hiện tại được không?

- Chỉ cần em yêu anh là được! Anh...khá vụng về trong chuyện tình cảm, chỉ là anh muốn nói rằng...trái tim và tâm tư của anh đều dành cho em từ hai mươi hai năm về trước rồi. Nói chính xác hơn, từ lúc em cất tiếng khóc đầu tiên, từ lúc em bắt đầu hiện hữu trên thế gian này thì anh đã yêu em, không thể rời!

#Thực




Tôi Muốn Yêu Anh


25

Cô không rõ bản thân đã về nhà vào lúc nào và với tâm trạng gì, chỉ biết lúc vào trong thì vừa hay cả Vương lão gia và Vương phu nhân đều có việc phải ra ngoài. Hoặc là cô vẫn còn đang run rẩy trước những lời đám tiếu về bản thân, hoặc là cô hoàn toàn bị những gì ngọt ngào giữa hai người làm cho lu mờ lí trí. Nếu không phải Luyến Ái chủ động tìm đến cô, có lẽ cô sẽ bỏ qua cơ hội để có thể đột nhập vào phòng lão ta một cách không tưởng.

- Hack camera đơn giản hơn tôi nghĩ nhỉ?

- Cô hiểu mấy thứ này sao?

- Nếu được học hành tử tế thì giờ tôi đã là một dân IT thực thụ.

- Vậy thì...lần này để tôi đột nhập vào phòng lão Vương? Tôi là cảnh sát, thân thủ nhanh nhẹn, sẽ an toàn hơn là...

- Không, lỡ như trong lúc cô đang ở đấy mà máy tính có vấn đề gì thì chết chắc. Cứ để tôi!

Hai người phụ nữ nhanh chóng thỏa thuận xong, bởi vì họ đều có chung một mục đích là tống tên khốn nạn kia vào tù. Cũng như lần trước, Luyến Ái dễ dàng khiến camera ngừng hoạt động trong năm phút, còn Hiểu Hy thì ngó trước ngó sau mới đi nhanh vào phòng Vương lão gia. Cô tốn hết chừng một phút mới hoàn toàn để lộ được chiếc két sắt được giấu kĩ càng. Hứa Hiểu Hy hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nhập mật khẩu.

Ra, mở ra rồi!

Cô không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến mức này. Lúc cánh cửa nhỏ mở ra, thậm chí cô đã không ngừng run rẩy. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân tìm được chứng cứ phạm tội của lão già đó là cô xúc động chịu không nổi.

Thật không ngờ...

- Hai lớp mật khẩu?

Cô trợn tròn mắt nhìn chiếc két sắt, phía sau cánh cửa vừa được mở ra lại xuất hiện một cánh cửa khác nữa. Thậm tệ hơn là cánh cửa này in dấu vân tay, chắc chắn chính là vân tay của Vương lão gia.

Phải làm sao đây?

Còn chưa tới phút thứ tư thì Hiểu Hy đã xuất hiện trở lại với bộ dạng rất bi thảm. Cô đi còn không vững, từ từ ngã quỵ xuống đất khiến Luyến Ái một phen hoảng hồn. Cô cứ như người mất hồn, miệng liên tục thều thào:

- Mật khẩu vân tay!

- Sao cơ?

- Mật khẩu vân tay!

- Ý của cô là mật mã không phải mật mã số?

Hứa Hiểu Hy giương đôi mắt thẫn thờ nhìn đối phương, suýt chút đã bật khóc nức nở.

- Còn một lớp mật khẩu nữa, phải có dấu vân tay!

Vừa nhìn thái độ này của cô, Luyến Ái liền hiểu cô đã phải hi vọng và trông chờ đến nhường nào. Cái cảm giác bản thân sắp đạt được một chuyện mình mơ ước từ lâu nhưng trong phút chốc lại chẳng thể thực hiện nữa không phải ai cũng thấm được. Thật may loại chuyện này vẫn còn đường tính toán, không hoàn toàn vô vọng.

- Chắc chắn là vân tay của lão Vương!

- Làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây? Cầu xin tên khốn nạn đó mở két sắt cho chúng ta sao? Làm sao...

- Cô bình tĩnh!

- Luyến Ái!

- Tôi dám đảm bảo với cô là trong ngày mai, lão Vương sẽ bị bắt!

Sự tự tin và khảng khái của đối phương khiến cô như bị tát một cái thật đau vào lí trí.

Tại sao cùng là người, cùng một mục tiêu nhưng Luyến Ái lại có thể bình tĩnh đến cực độ, còn cô lại chỉ biết rơi lệ như thế này?

Là chính bản thân cô có dã tâm quá lớn sao?

- Lúc ngồi trực chờ máy tính, tôi thật sự rất muốn xông vào trong phòng lão Vương để lấy được bằng chứng tố cáo lão nhanh nhất có thể. Tôi đã phải bỏ việc suốt ba tháng để làm một con hầu trong căn nhà tệ hại này. Đáng lẽ tôi phải được cầm súng để đi săn lùng tội phạm mới đúng. Vậy nên, chỉ cần nghĩ đến chuyện được giải thoát là tôi sung sướng hết cả lên. Thế mà cô lại trở về và nói rằng vẫn chưa thể kết thúc. Luyến Ái này cũng như Hứa Hiểu Hy, rất thất vọng, chẳng qua là không tuyệt vọng. Bởi chúng ta còn thở mà, còn biết suy nghĩ và hành động, phải không?

Cô không lên tiếng trả lời, lặng lẽ đưa tay lên lau nước mắt rồi hít thở một hơi thật sâu.

Cô ta thật sự rất xuất sắc!

- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

- Một kế hoạch mà đối với cô sẽ vô cùng quá đáng!

- Là?

- Quyến rũ ông ta đi!

***

Vương lão gia hôm nay về nhà sớm hơn mọi ngày, việc đầu tiên sau khi về chính là tìm gặp cô. Ông ta bảo cô ra ngoài vườn để nói chuyện riêng. Cuộc gặp này dĩ nhiên bị đám người hầu nhòm ngó, định bụng sẽ mách lẻo lại với phu nhân. Thế nhưng, trước khi đi gặp cô, lão lại khéo uy hiếp bọn họ, hoặc là câm mồm hoặc là cút khỏi nhà. Bọn họ biết khó mà lui, tự động tản đi hết, chẳng dám nhiều chuyện nữa.

Hứa Hiểu Hy bước ra sân, vừa hay bắt gặp Vương lão gia đang nhìn mình. Cô lén hít một hơi thật sâu rồi bước những bước dứt khoát đến trước mặt lão. Lão nhếch nhẹ môi, hai tay chắp ra sau lưng, bắt đầu lời ngon tiếng ngọt:

- Hình như chưa bao giờ dượng và con cùng nói chuyện như thế này!

- Giữa ông và tôi còn có chuyện để nói ư?

- Con nói xem?

- Có chuyện gì?

- Nào nào, có cần phải đối xử với dượng như vậy không cơ chứ!

Lão bật cười khanh khách, chầm chậm ngồi xuống bộ ghế đá được chạm khắc tinh xảo. Cô chần chừ trong chốc lát rồi ngồi xuống đối diện với lão, trong mắt toàn là dao găm.

Vương lão gia rót ra hai tách trà rồi đặt xuống trước mặt cô một tách. Dĩ nhiên cô chẳng uống ngay, hơn nữa còn nghi ngờ liệu trong trà có bỏ thứ gì hay không. Cô nhìn lão một hơi uống sạch tách trà, sau đó vẫn trơ mắt nhìn như thế. Lão bày ra bộ dạng khoan thai khó cầu, từ tốn thều thào:

- Chính dượng cũng không hiểu tại sao bà ấy lại ghét con như thế.

- ...

- Con đã có 2 năm chịu khổ.

- Còn không phải là do ông?

- Đúng, là do dượng! Tại vì lúc đó dượng suy nghĩ non dại nên...

- Ông giả nhân giả nghĩa đến bao giờ? Ông nghĩ tôi sẽ vì mấy lời này mà quên hết quá khứ sao?

- Dượng nào ép con quên đi quá khứ, chỉ mong con hãy bỏ qua và cùng chung sống hòa thuận.

Cô hờ hững nhếch môi, tay mau mắn đập mạnh xuống bàn:

- Đồ khốn nạn!

Lão không trả lời, lại chậm rãi rót một tách trà khác. Lần này, lão nâng tách trà lên, hướng về phía cô:

- Một ly để hạ hỏa!

Chẳng hiểu cô nghĩ gì mà lại cầm tách lên, lúc sắp đưa vào miệng thì lại khéo đổ hết trà ra ngoài. Hiểu Hy nhìn lão với vẻ mặt thách thức. Vương lão gia không nói không rằng mà tiếp tục rót thêm một tách trà khác, sau đó một hơi uống sạch ly của mình. Cùng rót từ một bình ra, ắt hẳn trong ly của cô sẽ chẳng có gì, thế nhưng cô vẫn nên cẩn thận, đề phòng thì vẫn hơn.

Hứa Hiểu Hy dự đoán không sai, quả nhiên là tách trà có vấn đề, chỉ là thuốc ngủ có ở trong tách chứ chẳng phải trong trà. Thấy cô mãi vẫn chẳng rơi vào lưới, lão chẳng có phản ứng gì quá đặc sắc, bởi ngoài việc bỏ thuốc ra thì còn một phương án khác nữa.

Đó là dùng sức người!

Một tên đàn ông cao lớn âm thầm bước về phía cô, thân thủ vừa dứt khoác vừa nhanh nhẹn, trong chốc lát đã khiến cô phải ngất đi nhờ chiếc khăn tẩm thuốc. Sau khi bế cô vào trong chiếc xe đắt tiền, lão lấy ra một xấp tiền dày, ngỏ lời không rõ là khen ngợi hay đâm chọt:

- Không hổ là ăn cướp, giỏi lắm!

Lão tự mình chạy xe đến khách sạn rồi lại tự mình dìu cô lên phòng mình đã thuê sẵn. Vương lão gia để cô nằm trên giường đến tận lúc cô tỉnh, khi ấy đã là hai mươi giờ. Hiểu Hy chẳng bị trói hay bị khống chế, ngoại trừ việc đầu hơi đau nhức ra thì cô hoàn toàn được thả lỏng. Cô cũng chẳng dại tới mức không biết lão gia muốn làm gì, chỉ là...

- Khốn nạn!

- Ở đây sẽ không có ai cứu nổi con cả con gái yêu!

Cô nghiến răng ken két, chỉ hận không thể một cước đâm chết lão. Nhưng cô phải nhịn, buộc phải nhịn!

- Và cũng sẽ chẳng có kéo hay dao để con đâm dượng. Hứa Hiểu Hy, con biết mình nên làm gì rồi chứ?

- Ông sẽ phải hối hận!

- Ý con là chồng con sẽ khiến dượng hối hận sao? Thằng nhãi đó thì làm gì dượng được đây? Hay là ỷ bản thân có một chút danh tiếng nên đòi ăn hiếp lão già này?

Vừa nói, lão vừa bước đến chỗ cô đang nằm. Cô cuộn tay lại thành quyền, nghiến răng ken két, ánh mắt sắc nhọn khiến lão càng thêm hứng thú. Chỉ cần nghĩ tới cái cảnh cô nằm dưới thân lão mà rên rỉ là lão đã sung sướng hết cả lên.

- Rất tốt! Càng phản kháng dượng càng thích!

- ...

- Con hệt như một con thỏ bị nhốt trong lồng vậy, biết rõ mình không thể dùng răng để cắn nát lồng nhưng vẫn không ngừng cố gắng.

Vương lão gia cởi từng cúc áo một ra, dần dần để lộ vòm ngực vạm vỡ nhưng cũng chi chít sẹo dài. Cô mở to mắt nhìn mấy vết sẹo kia, lão nhận ra nên liền nhún vai:

- Dấu vết của một quá khứ tăm tối đấy!

- Sao cơ?

- Sau đêm nay, con sẽ phải phục tùng dượng như một con chó, vậy nên dượng cũng chẳng ngại ngùng mà giấu giếm con điều gì cả. Thật ra thì trước đây, dượng là một tên buôn thuốc phiện, lăn lộn trong giới xã hội đen không ít. Nhưng rồi có chuyện xảy ra, công an triệt phá được đường dây buôn bán ma túy, rất may dượng phúc lớn mạng lớn, thoát thân được. Đổi lại, dượng bị chính bọn đàn em của mình chém vài nhát lên mặt, lên người. Và rồi?

Lão vứt tấm áo mình vừa cởi ra sang một bên, môi hờ hững nhếch nhẹ:

- Chính mẹ con là người cứu dượng một mạng, để dượng được đi phẫu thuật thẩm mĩ, thay đổi hình hài để khỏi bị công an vây bắt. Toàn bộ gia sản của chồng cũ bà ta cũng mang cho dượng hết, bởi vì dượng biết bà ta rất yêu dượng.

- Ông...

- Kể cũng lạ thật đấy! Chồng cũ của bà ta tốt như vậy bà ta lại chẳng yêu, vô tình gặp phải một kẻ chẳng tốt đẹp như dượng thì lại say đắm không thôi. Dĩ nhiên chuyện này khiến dượng một bước lên mây, từ chim cút hóa thành đại bàng. Nhưng dượng nào biết kinh doanh, nào biết làm ăn, vậy nên để có thể có nguồn vốn duy trì Vương thị cũng như cuộc sống sung túc, dượng lại tiếp tục công việc cũ: buôn thuốc phiện!

- Tại sao ông lại kể hết cho tôi nghe?

Lão tiến đến trước mặt cô, ở trên cao nhìn cô bằng đôi mắt đầy dục vọng. Dù đã dặn lòng là phải bình tĩnh, thế nhưng hơi thở của cô vẫn rất gấp gáp, khiến cho vòng ngực cứ thế phập phồng lên xuống. Lão nhếch nhẹ môi, đằng nào thì tất cả mọi thứ của cô cũng sẽ thuộc về mình.

- Con đã quan hệ với thằng nhãi đó chưa?

- Ông hỏi tôi quan hệ với chồng chưa sao?

- Rồi cũng được, chưa thì càng tốt. Dù sao thì dượng cũng sẽ cho con nếm thử mùi vị của việc ngoại tình!

Nói rồi Vương lão gia đưa tay cởi thắt lưng ra, cô bất giác lùi dần về phía sau, đôi mắt giảo hoạt tìm xem thử có vật gì để chống cự được không. Thế nhưng lão già khốn nạn kia dường như đã dọn dẹp hết tẩt thảy, ngay cả một bình hoa nhỏ cũng chẳng có. Thế là cô chỉ biết trơ mắt nhìn lão thoát y, sau cùng chỉ còn độc nhất một chiếc quần đùi trên người mà thôi.

- Thế nào? Dượng không như những tên nhà giàu khác, cơ thể dượng rất vạm vỡ.

- Cút!

- Tốt lắm! Dượng rất thích cách con phản kháng!

- ...

- Con rất xinh đẹp, nếu chịu chiều chuộng dượng thì đôi khi sẽ được dượng giúp cho xinh đẹp hơn. Tiền tài và quyền lực dượng đều sẽ cho con, đôi khi còn cho con làm vợ!

- Nếu tôi không chịu theo ông thì sao?

Từ đầu cho đến bây giờ, lão vẫn giữ nụ cười đểu cáng ấy trên môi. Vương lão gia nghiêng đầu, đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ gần cửa ra vào. Cô kinh hãi trông thấy một chiếc máy quay đã được đặt sẵn ở đấy, khoảnh khắc này chỉ muốn vồ đến mà cắn nát ông ta ra như một con mồi. Lão lại chầm chậm quan sát cô, thều thào:

- Không dụ được thì buộc phải ép!

Nói rồi lão trực tiếp đè cô ra, không để cho cô có thì giờ chống cự. Cô có giãy giụa thế nào cũng không đọ lại nổi sức đàn ông lực lưỡng. Nhìn cô như một con cá mắc lưới, lão càng thêm phần hưng phấn, muốn tấn công lên đôi môi mỏng nhưng bị cô cự tuyệt. Thế là lão hôn lên cổ cô, từ từ nhấm nháp cơ thể thiếu nữ tuổi hai mươi hai. Cô nhắm chặt mắt, nước mắt chảy ròng rã, không sao thoát được nỗi ê chề đang dâng ngập trong trái tim.

Vương lão gia hôn dần xuống phía dưới, có lẽ vì bị dục vọng che mờ lí trí nên trong chốc lát quên mất việc khống chế cô. Lão cởi áo cô ra, để lộ vòng một giấu sau chiếc áo ngực bó sát. Tên cáo già cúi xuống hôn khắp nơi trên cơ thể cô, hoàn toàn không chú ý đến cô đang làm gì. Hiểu Hy nhân cơ hội này lấy cây kim tiêm có trong chiếc áo vừa bị cởi kia, trực tiếp ghim thẳng vào cổ lão. Lão trợn tròn mắt nhìn cô, vài giây sau liền gục xuống, bất tỉnh.

Hứa Hiểu Hy khóc cạn nước mắt, cảm giác râm ran trong cơ thể biến thành biết bao nhục nhã, nhẫn tâm giày vò lương tâm của người con gái tội nghiệp. Giọng nói đầy lạnh lùng của Luyến Ái khe khẽ vang lên bên tai, thế nhưng cô không cách nào nghe rõ được cả.

Hình như cô ta nói mọi chuyện đã kết thúc.

Cô ta khen ngợi cô, nói rằng cô làm rất tốt, bây giờ chỉ cần đợi cảnh sát đến bắt Vương lão gia mà thôi.

Luyến Ái kéo tên khốn nạn kia ra khỏi thân thể gầy guộc ấy, sau đó giúp cô mang lại áo quần một cách chỉnh tề. Cô ta ôm lấy cô, cẩn thận dỗ dành:

- Không sao cả, mọi chuyện không phải đã diễn ra theo đúng những gì chúng ta dự đoán sao?

Thật ra, không cần đến lão, bọn họ cũng đã có dự định là sẽ dùng chiêu mĩ nhân kế quen thuộc, muốn đánh gục lão ở trên giường để lấy được dấu vân tay. Không ngờ lão cũng có ý định làm chuyện đồi bại với cô, rất may trước đó Luyến Ái đã chuẩn bị sẵn một liều thuốc mê, chỉ cần cô đủ bình tĩnh để đâm lão là được. Giờ thì tốt rồi, tất thảy đã xong xuôi.

Hiểu Hy dựa vào người Luyến Ái, khóc nức nở. Có lẽ cô đã quá sợ hãi, thậm chí lúc cầm kim tiêm trên tay cô còn cầm không vững. Tại vì sao cô sợ ư? Rất đơn giản, trong quá khứ cô đã từng bị như thế này một lần, ít nhiều sẽ để lại tổn thương tâm lí; mặt khác, việc bị lão già kia động chạm khiến cô thấy bản thân rất dơ bẩn, cô thà cắn lưỡi tự vẫn còn hơn để lão làm cho ô nhục. Nếu ban nãy lão phát giác được chuyện cô muốn làm và hất văng được ống tiêm, chắc giờ này cô đã...

Như cô đã nghĩ đến đấy thôi, thà chết còn hơn!

Đúng lúc này thì cảnh sát ập vào. Luyến Ái hất cằm về phía người đàn ông lực lưỡng gần như trần truồng bên cạnh, rất nhanh lão đã bị còng tay và giải đi. Không những có cảnh sát, lần này còn có cả sự xuất hiện của một người.

Dục Nhất Ngôn trông thấy cô khóc đến thở không nổi liền hoảng hốt chạy lại, đón lấy cô từ vòng tay ai đó mà hắn chẳng để ý đến. Hắn chỉ chăm chăm đến vợ mình, hoàn toàn chẳng đặt ai trong mắt cả. Hiểu Hy nhận ra người đàn ông này là ai, trông thấy hắn cô càng yếu ớt hơn, tội nghiệp gục đầu vào lòng hắn. Dục Nhất Ngôn chỉ hận không thể đâm chết lão già biến thái kia, một tay nắm chặt tay vợ, một tay ân cần vỗ lưng an ủi vợ.

- Anh ở đây, không sao cả!

- Chỉ một chút nữa thôi là em...là em...

- Em chịu khổ quá nhiều rồi.

- Nhất Ngôn, em không muốn về lại căn nhà đó nữa, em không cần giành lại bất kì thứ gì nữa. Anh đưa em về được không? Anh mang em đi đi có được không?

- Được! Chúng ta cùng về nhà, nhà của chúng ta!

Hắn từ từ bế thốc cô lên, đang định rời khỏi thì vừa hay bắt gặp ánh mắt của ai đó. Cho tới lúc này, hắn mới phát giác ra sự tồn tại của một người khác. Nhất Ngôn để cô yên vị trong lòng mình, giọng thều thào khe khẽ:

- Cảm ơn!

- Lâu quá không gặp!

- ...

- Như thế này là trùng phùng hay là chia ly?

- Chưa từng bắt đầu nên không thể có chia ly được. Cứ xem như là đồng đội tốt gặp lại nhau. Luyến Ái, cô cũng vất vả rồi!

Nói rồi hắn rời đi, đôi bàn tay vẫn giữ thật chặt cô gái mình yêu. Luyến Ái nhìn theo bóng lưng cao ráo kia, trong mắt dần nổi lên một màn sương mỏng manh.

Chưa từng bắt đầu sao?

Đúng vậy! Bọn họ còn chưa từng có điểm bắt đầu thì làm sao có điểm kết thúc?

Nực cười, rất nực cười!

Còn không phải là do cô ta luôn nghĩ về lời tỏ tình đêm ấy mà tự mình chìm trong mơ mộng sao?

Những lời xin lỗi và phũ phàng của ngày hôm sau cô ta đâu nhớ?

Luyến Ái chỉ nhớ rằng Dục Nhất Ngôn uống rất say, sau đó ở trước mặt Luyến Ái nói câu tỏ tình, và rồi còn gọi Luyến Ái bằng cái tên Hứa Hiểu Hy nữa. Cô ta biết mình và người con gái hắn đê mê có nhiều nét tương đồng, vậy nên hắn đã lẫn lộn, hoặc là do quá nhớ cố nhân nên hắn phải giãi bày với một kẻ xa lạ cho thỏa nỗi nhớ. Qua hôm sau, hắn có đến xin lỗi cô ta, bảo cô ta đừng xem những lời này là thật. Vậy mà hai năm rồi, suốt hai năm qua cô ta vẫn chỉ nhớ về lời tỏ tình ấy mà chẳng hề nhớ về lời giải thích sau khi tỉnh rượu. Thế nên, cô ta tự cho mình cái đặc quyền trở thành tình đầu của hắn.

Ban nãy là lần đầu tiên họ gặp lại sau hai năm cách biệt. Chỉ là hắn hoàn toàn thuộc về, nghĩ về người khác, thậm chí hắn còn không chú ý đến cô ta.

Dục Nhất Ngôn yêu chiều cô gái kia bao nhiêu thì Luyến Ái đau lòng đến bấy nhiêu. Cô ta cũng được hắn quan tâm, chăm sóc, thế nhưng mọi thứ đều xuất phát từ hai chữ bạn bè, không hơn không kém.

Luyến Ái từ từ đứng dậy, thẫn thờ rời khỏi căn phòng vừa xảy ra một màn náo loạn. Hoặc là do sự bộn bề ấy làm lòng cô ta xáo động, hoặc là do sự xuất hiện của cố nhân làm lòng cô ta dao động. Cũng không rõ nữa...

"Chưa từng bắt đầu nên không thể có chia ly được. Cứ xem như là đồng đội tốt gặp nhau. Luyến Ái, cô cũng vất vả rồi!"

Đồng đội tốt mà lại khách sáo như thế?

Hay là vì hắn có vợ rồi nên phải biết giữ chừng mực với người khác giới?

Bây giờ cô ta còn hỏi những câu này làm gì?

Tại sao lại không nghi hoặc rằng bản thân sẽ tốn bao nhiêu thời gian để quên đi đối phương?

1 ngày, 2 tháng hay 3 năm?

Hay là cả đời?

Hiện tại, mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ. Thứ gọi là tình yêu đang phủ lên tâm trí Luyến Ái vô vàn màn sương dày đặc. Để xua đi màn sương ấy là chuyện gì đó khó khăn.

Nhưng sẽ xua được thôi.

Dục Nhất Ngôn, dường như anh và cô gái ấy đã đi đến được trạm dừng chân, an an ổn ổn trong quãng thời gian dài còn lại. Riêng em vẫn cứ lao đao như thế, bởi do chính em cố chấp đâm đầu.

Chỉ là sau cùng, em không chấp mê bất ngộ nữa, em biết bản thân nên buông tay.

À không, em và anh còn chưa từng nắm tay.

Hóa ra, đi qua bao nhiêu thăng trầm, vượt qua muôn ngàn nỗi nhớ, song hành với bước chân thời gian, cho tới cuối cùng em cũng chỉ có thể chúc anh một lời trong âm thầm.

Dục Nhất Ngôn, đời này hạnh phúc nhé?

#Thực





Tôi Muốn Yêu Anh


26

Vương lão gia bị bắt tại trận với tội danh cưỡng hiếp. Sau đó, Luyến Ái còn lấy được từ trong két sắt một quyển sổ dày, trong đó ghi chép lại toàn bộ những lần lão giao dịch thuốc phiện với "đối tác". Ban đầu, lão rất cứng đầu, nhất định không chịu thừa nhận. Thế nhưng nước chảy đá mòn, sau cùng lão cũng chịu thú tội, hơn nữa còn phối hợp với lực lượng cảnh sát để triệt phá đường dây buôn bán ma túy ngấm ngầm suốt mấy năm trời. Với những tội danh trên, bản án duy nhất dành cho lão chỉ có chung thân mà thôi.

Toàn bộ gia sản nhà họ Vương - nói chính xác hơn là gia sản nhà họ Hứa - không thể thoát khỏi cảnh bị đóng băng. Từ nhà cửa đến tập đoàn, hết thảy đều bị niêm phong, một cắt cũng không được mang theo. Trong chốc lát, từ một gia đình giàu có có tiếng, nhà họ Vương bây giờ chẳng còn lại gì cả, chẳng còn lại gì.

Có một điều cô luôn thắc mắc bao năm cuối cùng cũng có lời giải đáp. Vương phu nhân không hề lập bàn thờ cho người chồng quá cố của mình. Tro cốt bà ta gửi lại trong chùa, có lẽ cũng chẳng khi nào đến đó thắp nổi một nén nhang. Cái ngày cảnh sát niêm phong lại căn nhà lớn, bà ta đã xông tới đánh mắng cô, nguyền rủa cô rất lâu. Bà nói rằng cô là thứ sao chổi, vừa chào đời đã mang lại đủ điều xui xẻo. Thông qua đó, Hiểu Hy biết được lý do tại sao mình tại bị chính mẹ ruột nhẫn tâm hất hủi như vậy.

Hóa ra ba cô và bà ta kết hôn không tình yêu, những thứ ngọt ngào bên ngoài chỉ đơn giản là một vỏ bọc. Cho đến lúc cô chào đời thì mọi chuyện mới bắt đầu diễn biến theo hướng xấu đi. Ba cô phát hiện mình bị bệnh nặng, riêng Vương phu nhân lại bị gia đình nhà chồng mắng nhiếc không thôi. Bởi ông bà nội cần cháu trai, không phải cháu gái. Thế là Vương phu nhân vừa phải tự mình chăm chồng bệnh tật, chăm con ngây thơ vừa phải chịu áp lực từ gia đình nhà chồng. Mỗi lần cô bật khóc những tiếng khóc chua chát là lòng bà lại dâng lên một nỗi căm hận sâu sắc. Bởi bà cho rằng, hết thảy những gì bà phải chịu đều xuất phát từ cô.

Nếu cô chào đời với giới tính còn lại...

Chỉ cần cô là nam, là một đứa con trai thì cuộc sống sau này của bà đã khác.

Chả trách cô chưa bao giờ được gặp ông bà nội.

- Mày hài lòng chưa? Bây giờ mày đã hài lòng chưa?

Vương phu nhân quỳ rạp dưới đất, khóc thảm thiết. Cô đứng chôn chân tại chỗ, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Hài lòng chưa sao?

Tại sao có thể hài lòng được khi kết cục lại khác hoàn toàn với những gì cô phấn đấu?

Rõ ràng là muốn giành lại gia sản nhà họ Hứa, thế mà ngoài hai chữ niêm phong ra thì cô có nhận lại được gì đâu?

- Mày là thứ khốn nạn! Mày tồn tại trên đời làm gì cơ chứ? Sao mày không chết đi, không chết đi?!

- ...

- Mày còn muốn để thiên hạ sỉ nhục tao cơ à? Mày mang chồng mày và mẹ chồng mày tới đây để cười vào mặt tao à?

- ...

- Không những cướp đi tương lai của tao, bây giờ mày còn hại chồng tao vào tù nữa! Cả đời còn lại tao không muốn thấy mặt mày, mày cút đi!

- Hiểu Hy, chúng ta về thôi!

Dục Nhất Ngôn sợ những lời chửi rủa kia kinh động đến Hiểu Hy nên vội dìu cô ra xe. Dục lão phu nhân cũng bảo con đưa con dâu về trước, còn mình sẽ ở lại đây để "cười" như lời Vương phu nhân nói. Chiếc xe sang trọng nhanh chóng mất hút, trước cổng căn nhà lớn giờ chỉ còn lại hai người đàn bà. Vương phu nhân vẫn thảm thiết dưới đất, nấc nghẹn:

- Cùng mất chồng nhưng bà thì sống sung sướng, còn tôi...

- Vì tôi không hất hủi con cái mình!

- Bà thì hiểu cái gì? Bà có bị nhà chồng quay lưng như tôi không? Bà có bị con cái trả thù như tôi không?

- Còn chẳng phải là do bà đổ lỗi cho con bé?

- Bà Dục!

- Nếu khi ấy bà biết nghĩ cho con, khi ấy bà không đi thêm bước nữa thì bây giờ thảm cảnh này có xảy ra không?

Dục lão phu nhân khoanh tay lại trước ngực, giọng đanh lại:

- Bà nói đúng lắm, tôi đến đây để cười vào mặt bà! Bởi ông trời đã cho bà cái thiên chức mà cả đời bà chẳng gánh nổi. Nhìn Tiểu Hy không dám gọi bà là mẹ, tôi đã biết được con người bà khốn nạn đến độ nào. Giờ thì hay rồi, cứ dành quãng đời sau này để ăn năn sám hối đi!

Trong khi đó, Nhất Ngôn đã chạy xe về đến nhà nhưng cô không chịu vào trong. Hiểu Hy lặng thinh trên ghế như một bức tượng, một bức tượng có trái tim và biết đau lòng.

- Vậy là...tất thảy đã kết thúc rồi sao?

- Anh và em chỉ vừa bắt đầu thôi.

- Sao em lại chẳng hạnh phúc nổi thế này?

- ...

- Là do em không giành lại được gia sản nhà họ Hứa sao? Hay là do...

Hắn biết cô đang muốn nhắc đến ai. Vào khoảnh khắc ấy, đột nhiên hắn thấu hiểu được phần nào nỗi lòng của người con gái mình yêu.

Thậm chí cô còn chẳng thể gọi đối phương là mẹ.

Khốn nạn thật!

- Bây giờ em nên vui hay nên buồn đây hả anh?

- Việc của em là khóc!

- Nhất Ngôn...

- Ở bên anh em không cần phải kiềm chế!

Một lời này như một đòn đánh, trực tiếp khiến bức thành trì cuối cùng trong lòng cô sụp đổ. Hứa Hiểu Hy nghiến răng, ngăn cho mình thốt ra những tiếng khóc nức nở. Thế nhưng, sau cùng, cô vẫn phải ôm lấy hắn, tựa vào vai hắn mà khóc thật lâu, thật thê thảm. Vừa khóc, cô vừa thốt lên những lời cay đắng:

- Em có tự quyết định được mình là nam hay nữ đâu anh? Em...thậm chí còn chưa được thấy mặt ba. Em cũng đâu có...đâu có bảo ông bà nội ghét mẹ đâu? Tại sao lại đổ lỗi cho em chứ? Tại sao...tại sao...

Hắn dịu dàng vuốt lưng cô, hệt như đang an ủi đứa trẻ vừa mới mất đi thứ mình yêu quý nhất trên đời. Bởi đứa trẻ này chẳng còn kẻ mình có thể tâm sự về những nỗi buồn, có thể dựa vào để lắng nghe những lời hay lẽ phải. Cô, chẳng còn ai để gọi là mẹ nữa.

Một tiếng mẹ ấy nghe sao khó khăn quá!

- Nhất Ngôn, em bị bỏ rơi rồi! Em rõ ràng là không có cha lẫn không có mẹ, vậy mà tới bây giờ em mới chịu hiểu! Em không nên tồn tại trên đời này, em không nên xuất hiện mà anh ơi!

- Nếu em không tồn tại, không xuất hiện thì anh phải làm sao đây?

- Em là sao chổi, em sẽ khiến anh xui xẻo. Anh mau rời xa em đi, hãy từ bỏ em, làm ơn!

Tuy miệng liên tục xua đuổi nhưng cô lại ôm chặt hắn hơn, sâu trong thân tâm thật sự lo sợ hắn sẽ vứt bỏ mình. Nhưng làm sao có chuyện đó xảy ra được khi mà hắn yêu cô như thế...

- Sao anh không trả lời em? Sao anh không buông em ra? Trước khi có thể, làm ơn hãy rời đi!

- Cô gái ngốc!

- Dục Nhất Ngôn!

- Cho dù có bỏ đi thì anh cũng phải về nhà, mà nhà của anh lại có em.

- Đừng chấp mê bất ngộ nữa có được không?

- Xin lỗi em, anh chấp mê bất ngộ suốt hai mươi hai năm rồi. Có như thế thêm bảy mươi năm nữa anh cũng cam lòng!

Hứa Hiểu Hy giương đôi mắt long lanh nhìn hắn, nụ cười dịu dàng kia lẳng lặng khắc sâu vào trong trái tim.

Sao cô lại có thể gặp may như vậy, vừa sinh ra đã gặp được tri kỉ của đời mình rồi.

Hay Dục Nhất Ngôn chính là sự bù đắp thỏa đáng của ông trời dành cho cô?

Không được bên cạnh ba, không được hưởng tình thân từ mẹ, sau cùng, thứ duy nhất cô có trên đời chính là tình yêu.

Từ tình yêu, mai về sau cô có thể có được nhiều thứ khác. Có đơn giản quá không?

Một đời của cô tới đây là yên ổn rồi sao?

***

Vì toàn bộ gia sản đã mất sạch nên hai đứa trẻ nhà họ Vương chẳng có điều kiện để tiếp tục chuyện học hành. Hiểu Hy có đề cập chuyện này với chồng, muốn hắn giúp đỡ chúng hoàn thành chương trình học tập. Vương Quyền và Vương Bảo không chịu nhận sự đãi ngộ này, thế nhưng khi cô bảo mình là chị của hai đứa, hai đứa đã đồng ý. Thế nhưng, có một nỗi trăn trở lớn trong đời chúng là mẹ phải làm sao. Hiện giờ, bà cứ suốt ngày lảm nhảm rồi cười nói như một kẻ ngốc. Chỉ cần ai nhắc đến cái tên Hứa Hiểu Hy là bà lại phát cáu, không ngừng chửi rủa. Xem chừng, bà hận cô tới nỗi kể cả khi đầu óc không còn minh mẫn vẫn biết mình nên hận cô. Hiểu Hy chỉ còn cách âm thầm gửi bà vào viện dưỡng lão, toàn bộ chi phí đều là bản thân chi trả. Bởi giờ cô đã vào làm việc trong công ty của chồng, không thể cả đời ăn bám chồng được. Dục lão phu nhân thì ở nhà nấu cơm nấu nước, đỡ đần hai con một chút giữa biết bao bộn bề. Cuộc sống bây giờ căn bản ổn thỏa như thế.

Cho tới cái ngày viện dưỡng lão báo rằng Vương phu nhân đã cắn lưỡi tự vẫn...

Hôm chôn cất, trời đã đổ mưa rất to. Vương Quyền và Vương Bảo khóc cạn cả nước mắt, riêng Hiểu Hy lại chẳng thể khóc được. Hoặc là cô biết bản thân không có tư cách, hoặc là cô thật sự cạn tình cạn nghĩa với người này rồi.

Có lẽ, cho tới cuối cùng, đối phương vẫn căm hận cô sâu sắc như vậy.

Thời gian âm thầm thoi đưa, còn nhớ ngày nào cô từng bước rời khỏi nhà tù, bây giờ đã ở bên cạnh chồng được một năm rồi. Trong suốt thời gian bên nhau, hắn nhiều lần đề cập đến chuyện tổ chức hôn lễ nhưng cô đều lờ đi. Bởi bọn họ có giấy đăng kí kết hôn rồi, là vợ chồng rồi, không nhất thiết phải vung tiền ra để làm một buổi lễ. Cô cũng không muốn xuất hiện trước mặt nhiều người, bởi cô sợ bản thân lại bị lôi ra chuyện từng có tiền án, sẽ làm gia đình hắn ảnh hưởng. Mặt khác, phía bên nhà cô dâu không có người đại diện...

Không sao cả, cô không cần hình thức.

Dù những chiếc váy cưới ấy thật sự xinh đẹp...

- Chị Hy, sao chị không tổ chức hôn lễ?

- Anh chị là vợ chồng rồi, cần gì phải làm hôn lễ chứ.

- Vậy chị em xuất giá mà chẳng được mang váy cưới sao?

- Dù gì cũng chỉ là một cái váy thôi.

- Nói dối! Hôm qua em bắt gặp chị cứ mê mẩn mấy cái váy trong tiệm áo cưới mãi!

- Thằng quỷ, chẳng lẽ chị không được nhìn đồ đẹp sao?

Vương Bảo hít một hơi gần cạn ly matcha, nhún vai:

- Mà anh rể nữa, đáng nhẽ phải tự động bế chị đi thử váy cưới!

- Thôi đi cậu, cậu lo mà ôn thi đại học đi kìa!

- Em chắc chắn mình đậu đại học, chỉ là...anh rể thật sự bỏ tiền ra nuôi em học đại học sao?

- Một năm qua Vương Quyền cũng như thế mà?

- Nhắc anh trai mới nhớ, hình như anh có người yêu rồi hay sao ấy, dạo này em thấy cứ đăng mấy bài tâm trạng, rồi gì mà yêu yêu đương đương, gớm chết!

Cô bật cười khe khẽ, mắt nheo lại:

- Quyền cũng 20 tuổi rồi, không lẽ không được có người yêu?

- Căn bản là giờ đến nhà tụi em còn chưa có mà ở!

Hiểu Hy tắt vội nụ cười, quả thật hiện giờ hai đứa vẫn phải ở nhà trọ. Cô chẳng dám mở miệng nhờ vả chồng nữa, hắn đã giúp đỡ quá nhiều rồi. Với số tiền lương hiện tại, để có thể mua được một căn nhà trong thành phố này thì cô cũng phải tích cóp vài năm mới đủ. Khó thật đấy!

- Tiểu Bảo có hận chị không?

- Dạ?

- Tại chị mà hai đứa phải rơi vào hoàn cảnh này...

- Biết sao giờ, ai bảo ba phạm pháp!

Nhìn đứa em nói chuyện một cách vô tư, cô chỉ có thể cười chát đắng mà thôi.

So với Vương Quyền, Vương Bảo đáng yêu và ngây thơ hơn rất nhiều. Thằng bé đã sang tuổi 18 nhưng vẫn hệt như một đứa trẻ, thích học là học thích chơi là chơi. Thế mà Bảo vẫn học rất giỏi, phải nói là cuộc đời của Bảo cho đến hiện tại vẫn khá thuận lợi.

Còn Vương Quyền thì lại trầm tính, sau vụ của ba và cái chết của mẹ thì lại ít nói hơn. Nhưng cô biết thằng bé vẫn rất thương mình. Quyền giỏi tin giống cô, đang học IT nên tính tình lại càng khô khan. Vậy nên lúc Bảo nói rằng cậu có người yêu, cô cũng khá bất ngờ và hứng thú. Lúc nào rảnh cô sẽ gọi điện để trò chuyện với Quyền.

- Tới giờ em phải học nhóm rồi, bai chị!

- Tụi em ôn thi đại học bằng cách học nhóm à? Chị tưởng em một ngàn phần trăm đậu đại học rồi.

- Thì...thì...

Vương Bảo đưa tay gãi gãi đầu, mặt bỗng chốc đỏ ửng lên. Cô dĩ nhiên đoán ra được gì đó nên liền bặm môi trêu chọc:

- Không lẽ trong nhóm có cô nào em...

- Không có, không có đâu! Em đi đây, tạm biệt chị!

Nhìn đứa em mặt đỏ bừng bừng chạy đi, cô chỉ biết lắc nhẹ đầu, nụ cười trên môi thêm vài phần vui vẻ.

Hai đứa đều lớn rồi, cả cô cũng thế, chồng cô nữa.

Hắn đã ba mươi rồi, nhanh thật đấy.

Vậy mà đã đi hết một phần ba cuộc đời.

Còn cô hiện tại đang hai mươi ba, có lẽ vẫn đủ trẻ để tiếp tục những thú vui đầy tinh nghịch. Chỉ là cô chẳng muốn chúng, thay vào đó cô lại thích bình yên bên gia đình hơn.

Thật ra vài hôm trước, có một kẻ từng là bạn tù của cô đến xin việc trong công ty. Lúc gặp lại cô, đối phương vô cùng kinh ngạc khi thấy cô ngồi ở chiếc ghế quản lí nhân sự. Khi xem xét hồ sơ, rõ ràng đối phương là người học hành rất tốt, điểm rất cao, nhưng thật tiếc là cũng như cô, đều bị dòng đời nhốt ở sau song sắt một quãng thời gian. Thế là cô để đối phương được vào công ty thử việc, muốn tạo một cơ hội mới để một cuộc đời mới được bắt đầu.

Ở tù thì sao? Chỉ cần tâm họ hướng thiện.

Điện thoại trong túi xách reo lên khe khẽ. Là chồng gọi.

"Vợ anh đang ở đâu đấy?"

- Em vừa đi uống nước với Tiểu Bảo. Có chuyện gì sao?

"Ở nhà có việc gấp, để anh tới đón em"

- Xảy ra chuyện gì?

"Để anh đến đón em trước, em đang ở quán nào?"

Đợi tầm năm phút thì cô trông thấy bóng dáng chiếc xe hơi quen thuộc. Hắn phóng xe đến như tên lửa thì lúc chạy về cũng thế. Chẳng biết có chuyện gì mà cô có gặng hỏi thế nào hắn cũng không trả lời. Về đến nhà, hắn kéo tay cô chạy như bay lên phòng, gấp gáp mở cửa tủ ra rồi thở đứt quãng:

- Trong này...trong này có hiện tượng lạ!

Cô cau nhẹ mày, tiến đến gần tủ áo quần. Đôi con người bỗng chốc giãn nở tột độ, cô sững người lại hệt như hóa đá. Hiểu Hy khó khăn lắp bắp từng chữ:

- Cái...cái này...

- Cái váy cưới này ở đâu ra mà xinh thế nhỉ? Chắc ông trời tặng váy xinh cho vợ xinh của anh rồi!

- Nhất Ngôn...

- Anh không biết gì đâu, anh...

Đột nhiên cô lao tới ôm chầm lấy hắn, bên mi ngấn từng hạt lệ long lanh. Hắn cũng thôi trêu đùa cô, dịu dàng ôm lấy người phụ nữ mình đê mê suốt một đời.

- Chúc mừng sinh nhật!

- Sao cơ?

- Em lại quên mất sinh nhật của mình nữa rồi!

Cô bật cười khe khẽ, mắt nhìn về phía chiếc váy lộng lẫy. Hắn giục cô mang chiếc váy vào, không cần phải trang điểm vì cô đã đủ xinh đẹp rồi. Hiểu Hy chiều theo ý hắn, loay hoay mãi mới mang váy vào được. Nhất Ngôn cứ nhìn vợ mãi, còn bắt vợ ngồi xuống giường để mình ngắm. Cô bật cười khúc khích, thều thào:

- Dạo này em tăng cân, ngồi xuống mà mỡ thành ngấn ấy.

- Hạnh phúc mới tăng cân đấy!

- Gớm quá nhỉ?

- Em thật sự không muốn làm đám cưới sao?

- Không, không muốn. Thay vì làm đám cưới, em thích lâu lâu anh lại tặng em những món quà như này. Hạnh phúc thật sự!

- Anh chỉ sợ em tủi thân thôi.

Hắn ngồi xuống cạnh cô, tay nhẹ vuốt ve gò má hồng hào. Cô mỉm cười dịu dàng, lắc đầu:

- Đám cưới cũng mang váy cưới, bình thường cũng được mang váy cưới, sao em tủi thân được?

- Nhưng bình thường không có lời thề nguyền nào cả.

- Vậy giờ chúng ta tự làm điều đó đi!

Hứa Hiểu Hy nhìn sâu vào mắt đối phương, biết bao tình yêu dâng trào trong tim.

- Dục Nhất Ngôn, anh có đồng ý cùng Hứa Hiểu Hy đầu bạc răng long, dù có nghèo khổ, bệnh tật cũng sẽ bên nhau không?

- Anh đồng ý!

Dục Nhất Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, tia phong tình vụt qua nơi đáy mi.

- Hứa Hiểu Hy, em có đồng ý cùng Dục Nhất Ngôn đầu bạc răng long, trải qua giàu sang, bệnh tật, nghèo khổ vẫn song hành cùng nhau hay không?

- Em đồng ý, đồng ý, đồng ý!

#Thực

End.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom