Full TÔI BÊN CẠNH HAI NAM THẦN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 2

4.

Tôi không thể mất công việc này, bởi vì ngoại trừ Thẩm Châu mỗi tháng cho tôi một vạn ra, anh em Lương gia thấy tôi thành thật cần cù, cho tôi một tháng năm vạn, lương rất cao.

Số tiền này quá nhiều, bố sẽ không phải lo lắng vì mẹ chạy thận nữa.

Lấy tiền của người khác thì phải làm việc thật tốt, tôi nhắc nhở bản thân đạo lí này. Cho nên khi Lương Ký nháo nói muốn tìm Thẩm Châu, tôi liền hỏi Thẩm Châu phải làm sao bây giờ.

Thẩm Châu không kiên nhẫn trả lời tin nhắn của tôi: [Làm ơn, tôi vừa nói chuyện với đội trưởng bóng bầu dục tóc vàng, nào có thời gian an ủi cậu ta, cậu cứ nói với cậu ta là tôi bận học đi.]

Tôi đành phải nói với Lương Ký, Thẩm Châu ở nước ngoài mỗi ngày đều đang cố gắng học tập. Lương Ký nhắm mắt lại, vẻ mặt vui buồn khó lường, nhếch môi: "Thời trung học, Thẩm Châu mỗi ngày đi học đều ngủ gật trong lớp, đóng tiền học để học đại học, làm sao cô ấy có thể học tập ở nước ngoài mà không có thời gian để ý tới tôi chứ."

Tôi thật sự không còn cách nào khác, đành phải để Thẩm Châu trả lời tin nhắn thoại.

[Lương Ký ngu ngốc, tôi đương nhiên đang cố gắng học tập, chờ tôi về nước liền đi thăm cậu! Chờ tôi nha!] Đọc full tại Vietwriter

Giọng nói nghịch ngợm của Thẩm Châu từ trong điện thoại truyền ra, Lương Ký cầm điện thoại di động của mình, liên tục nghe đi nghe lại.

"Tôi biết Thẩm Châu sẽ đến thăm tôi, tôi sẽ chờ cô ấy."

Lương Ký dựa vào giường nói, không biết cậu ta là đang thuyết phục tôi hay thuyết phục chính mình, giọng nói chắc chắn như đinh chặt sắt, không có bất kỳ do dự nào.

Cậu ta cầm điện thoại di động, nghe giọng nói một lần lại một lần.

Lúc tôi đóng cửa, cậu ta còn chê tiếng động quá lớn, ảnh hưởng đến giọng nói của Thẩm Châu.

Thích Thẩm Châu đến vậy sao?

Tôi nhớ rất rõ.

Sinh nhật Thẩm Châu, Lương Ký gửi tôi tặng vòng cổ kim cương cho Thẩm Châu. Cậu ta ném cho tôi 200 tệ tiền chạy việc vặt.

Tôi biết, ở trong lòng Lương Ký, tôi chỉ xứng với 200 tệ kia.

Còn tôi, chưa từng có ai nhớ sinh nhật tôi. Ngày tôi 18 tuổi, là học sinh lớp 12, Lương Ký mang theo Thẩm Châu ra ngoài ăn đồ Nhật, còn tôi ngồi viết bài tập về nhà ngày hôm sau cho hai người bọn họ, bài tập lớp 12 rất nhiều, một mình tôi ngồi trong lớp học viết đến khuya.

Ánh trăng trong suốt xuyên qua cửa kính, chiếu lên cây xanh trên bệ cửa sổ.

Tôi chắp tay về phía trước, chúc bản thân sinh nhật vui vẻ.

Lương Ký là người tốt, nhờ có cậu ấy mà tôi cũng không bị người khác khi dễ nữa.

Thẩm Châu là người tốt, không có cô ấy, tôi không thể lên cao, nhận được một nền giáo dục tốt.

Tôi biết ơn mỗi người trong số họ. Ghen tị đố kỵ sẽ làm cho con người trở nên xấu xí, tôi không thể chấp nhận bản thân mình xấu xí, vì vậy vô số lần bị phớt lờ và bỏ qua, tôi cũng không bao giờ cảm thấy ủy khuất.

Mặt trăng ở trên bầu trời, và tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc nó sẽ chuyển dời.

Ngay cả khi mặt trăng chiếu vào tôi trong một khoảnh khắc nào đó, tôi biết đó không phải là mặt trăng của tôi. Đọc full tại Vietwriter

5.

Tôi hy vọng Thẩm Châu có thể để ý đến Lương Ký nhiều hơn một chút, Lương Ký thoạt nhìn càng ngày càng u ám.

Thiếu niên mặc đồng phục học sinh rộng rãi, lộ ra nửa vai, cà lơ phất phơ, dường như đã biến mất không thấy đâu.

Chỉ là, sau đó, Thẩm Châu không còn gửi tin nhắn cho cậu ta nữa.

Tôi đi tìm Thẩm Châu, tôi nói nếu không gửi tin nhắn, Lương Ký sẽ nghi ngờ.

Thẩm Châu lại trả lời tin nhắn của tôi: [Chuyện Lương Ký không cần nói cho tôi, cậu ấy đã mù rồi, tương lai có thể làm gì chứ? Tôi hiện tại theo đuổi chính là quý tộc Anh Quốc.]

Tôi hơi buồn.

Tôi cẩn thận xóa toàn bộ lịch sử trò chuyện với Thẩm Châu.

Tháng thứ hai sau khi Lương Ký bị mù, Thẩm Châu từ bỏ Lương Ký.

Lương Ký giống như cũng hiểu được cái gì, cậu ta không hỏi tôi chuyện của Thẩm Châu nữa.

Cậu ta đập vỡ điện thoại.

Cậu ta hỏi tôi: "Thẩm Châu sẽ không trở về phải không, cậu ấy vốn không thích tôi, tôi mù rồi cô ấy càng sẽ không đến."

Giọng điệu của tôi kiên định: "Lương Ký, cậu đừng suy nghĩ lung tung. Thẩm Châu chỉ là quá bận rộn, lần trước cô ấy còn nói nghỉ phép sẽ về nước thăm cậu, cậu nên chú ý thân thể nhiều hơn."

Lương Ký cười lạnh một tiếng, trên mặt không biểu hiện gì. Một lát sau, đôi môi mỏng của cậu ta khẽ mở ra. Đọc full tại Vietwriter

"Kẻ lừa đảo."

"Anh trai tôi đã nhìn thấy Insta của cô ấy, cô ấy đăng ảnh chụp chung với người đàn ông khác."

Giọng Lương Ký lãnh đạm.

"Tôi và anh trai đều bị cô ấy bỏ rơi."

Lúc nói những lời này, cảm xúc trên mặt cậu ta phức tạp, có giận dữ, có hận, còn có mờ mịt cùng khổ sở.

Giống như một con thú bị thương, cậu ta cuộn tròn trên chiếc giường rộng rãi, chôn mặt vào gối.

Tôi lại nói dối một chút, tôi nói nam sinh kia chỉ là bạn của Thẩm Châu, Thẩm Châu nói cậu đừng nghĩ nhiều. Tôi nói rất nhiều, dùng giọng điệu thành thật của mình, kiên định lừa gạt Lương Ký.

Nhưng Lương Ký thủy chung không trả lời lời tôi, khi tôi nói đến mệt, cậu ta chỉ trả lời tôi ba chữ: "Đi ra ngoài."

Tôi bước ra, đóng cửa cẩn thận. Vừa xuống cầu thang gỗ đã thấy Lương Sơ đang đọc sách, anh ta ngẩng đầu thấy tôi thì hỏi: "Tâm tình của thằng bé rất tệ sao?"

Tôi gật gật đầu, Lương Sơ lại hoàn toàn không có ý đau lòng em trai, ngược lại lộ ra ý cười.

"Tôi đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng cũng may em ấy không lún quá sâu, Thẩm Châu thích ăn chơi, em ấy dĩ nhiên cũng thích." Đọc full tại Vietwriter

Lúc nói đến Thẩm Châu, ngữ khí Lương Sơ có chút không tốt.

Tôi vội vàng bảo vệ Thẩm Châu: "Cậu ấy không phải thích ăn chơi, cậu ấy thật sự có việc, đang rất bận."

Tôi nhiều lần nhấn mạnh, nhưng Lương Sơ lại nhún nhún vai.

Anh ta chỉ chỉ hai chân mình: "Vốn định theo đuổi Thẩm Châu, để Thẩm Châu tỏ tình với tôi. Như vậy Lương Ký cũng có thể tỉnh ngộ."

"Nhưng không nghĩ tới Thẩm Châu khẩu vị lớn như vậy, để cho hai anh em chúng tôi tranh giành, cô ta chỉ muốn là người chiến thắng. Kết quả là mất một chân của tôi cùng đôi mắt của em ấy, thật là một cuộc kinh doanh thua lỗ."

Lương Sơ nhếch môi, rõ ràng là đang cười, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự lạnh lùng cùng giận dữ không dễ phát hiện.

Thoạt nhìn giống như đang tính toán để Thẩm Châu sau khi về nước phải trả giá.

Tôi suy nghĩ một chút, tính âm thầm nhắc nhở Thẩm Châu cẩn thận Lương Sơ.

Lương Sơ nói xong chuyện Thẩm Châu thì tựa vào xe lăn, nghiêng đầu nhìn tôi, hai tròng mắt giấu sau cặp kính gọng nhỏ hơi híp lại, che đi ánh sáng kỳ quái.

"Quân Quân sẽ không làm một cô gái xấu xa chứ, em trai ngốc nghếch kia của tôi không chịu nổi bất kỳ đả kích nào đâu."

Giọng nói nhẹ nhàng lại trầm thấp, anh ta lười biếng đặt sách lên đùi, chỉ là đôi mắt tối đen như mực kia lại không nhúc nhích nhìn thẳng tôi.

Giống như bị rắn nhìn chằm chằm, sống lưng tôi trong nháy mắt lạnh toát. Vốn miệng ngốc, tôi càng không biết trả lời anh ta thế nào. Đọc full tại Vietwriter

Tôi lắc đầu.

6.

Mưa rào mùa hè đến nhanh và mạnh mẽ. Lương Sơ ghét mưa, cho nên ngày mưa anh ta sẽ đi ngủ sớm, bình thường khoảng 9 giờ tôi sẽ ôm anh ta lên giường.

Bởi vì chân của anh ta không có sức, không thể đưa chính mình lên giường. Lúc đầu, tôi sẽ kéo anh ta lên.

Mặc dù từ nhỏ tôi siêng năng làm việc nhà, sức mạnh cũng tương đối lớn, nhưng ôm một người đàn ông trưởng thành cao 1m8 cũng cần kỹ thuật.

Tôi bảo Lương Sơ đặt cằm lên vai tôi, cằm anh ta nhọn, làm cho bả vai tôi có chút đau, tôi ôm lấy anh ta, thân thể khảm chặt, sau đó cắn răng một cái, dùng tất cả sức lực trên người, tận lực nhẹ nhàng ném anh ta lên giường.

Ban đầu Lương Sơ không thích như vậy, nhưng chỉ có như vậy tôi mới có thể ôm anh ta lên giường.

Lần đầu tiên, anh ta dựa vào giường, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng mang theo ý cười dịu dàng thường ngày cũng không duy trì được.

Tôi xin lỗi: "Xin lỗi, em biết anh không thích như vậy, nhưng không còn cách nào khác, nếu không anh tìm một người đàn ông đi."

Anh ta nhẹ giọng nói: “Không cần.”

Chỉ là đêm đó, anh ta tức giận và phạt tôi giặt chăn cả một đêm.

Sau này, tôi đã học được cách ngoan ngoãn, sau khi ôm anh ta, tôi sẽ cố gắng làm cho anh ta hạnh phúc nhất có thể.

Ví dụ như trước khi đi ngủ anh ta thích đọc sách, tôi liền đúng lúc đưa gối đặt dưới thắt lưng anh ta. Thỉnh thoảng anh ta ho khan một tiếng, tôi sẽ lập tức bưng nước tới, anh ta cũng sẽ cao hứng một chút. Đọc full tại Vietwriter

Có một lần, ann ta cau mày, môi mỏng mím chặt không nói lời nào.

Thật ra Lương Sơ là một người rất sĩ diện, trong nháy mắt tôi hiểu được ý của anh ta, vội vàng cầm một cái bình nhỏ từ nhà vệ sinh đưa cho anh ta, nhẹ giọng nói.

"Em sẽ lập tức đi xuống."

Anh ta lại đột nhiên tức giận, nghiêng đầu, khuôn mặt trắng bệch đỏ lên, ngữ khí tương đối không tốt.

"Đang đang nói cái gì vậy, ôm tôi đi phòng vệ sinh."

Tôi còn có chút mê mang, tôi cho rằng anh ta không thích tôi ôm, cho nên có thể ôm ít một lần liền bỏ một lần. Nhưng lời kim chủ nói, tôi vẫn sẽ nghe, đành phải đem bình đặt lại về chỗ cũ, ôm anh ta đi phòng vệ sinh. Anh ta giải quyết xong, tôi lại đem vật trong bình đổ vào bồn cầu thông minh.

Tôi vốn tưởng rằng tôi săn sóc như vậy thì anh ta sẽ không tức giận, kết quả là sau khi trở lại giường Lương Sơ lại càng không vui.

Anh ta âm dương quái khí nói một câu: "Cô sẽ không chiếm được cái gì từ trên người tôi đâu, tôi sẽ chỉ cho cô phần thù lao đáng có."

Tôi: "Hả? Em không nghĩ đến việc đòi tiền thưởng.”

Hôm nay lại mưa, tôi vẫn ôm Lương Sơ trở về giường như thường lệ. Lương Sơ ngủ sớm một chút, nhưng Lương Ký lại theo thói quen ngủ muộn. Đọc full tại Vietwriter

Sau khi chăm sóc Lương Sơ xong, tôi chuyển sang phòng khác, đột nhiên kinh hãi.

Lương Ký biến mất.

Rõ ràng vừa rồi cậu ta còn ở tầng một nghe nhạc rock, người đang sống sao lại biến mất?

Nhìn cánh cửa mở rộng, bên ngoài những giọt mưa như sợi bạc, âm thanh rầm rầm dường như đập vào trái tim tôi, khiến tôi sợ hãi và bối rối.

Tôi bình tĩnh lại, theo cánh cửa mở ra, rời khỏi biệt thự đi tìm Lương Ký.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom