Full TÔI BÊN CẠNH HAI NAM THẦN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 1

1.

"Rầm" một tiếng, chén nước canh đập xuống đất.

Chén canh kia vốn là ném về phía tôi, chẳng qua vị thiếu gia kia mù mắt, ngắm không chuẩn mà thôi.

"Thẩm Châu đâu, Thẩm Châu rõ ràng đã nói hôm nay sẽ đến thăm tôi!"

Lương Ký nhắm hai mắt lại, lông mi rất dài, khuôn mặt anh tuấn sắc bén không chút thay đổi.

Tôi vội vàng ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt mảnh vỡ lên, nghĩ Thẩm Châu hiện tại hẳn là đã ở nước Anh.

Sau khi biết Lương Ký và Lương Sơ vì mình mà bị tai nạn xe cộ, Thẩm Châu liền trốn ra nước ngoài.

Tôi trấn an nói: "Thẩm Châu nói, hiện tại cô ấy gặp phải phiền toái rất lớn, sau khi giải quyết xong nhất định sẽ tới tìm cậu."

"Không đúng, Thẩm Châu rõ ràng đã nói, bất kể có khó khăn gì cô ấy đều sẽ vượt qua đến tìm tôi. Là cô, có phải cô khiến cô ấy tức giận, đúng không?”

Lương Ký khép hờ hai mắt, cậu ta không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh tìm kiếm tôi.

"Cậu đừng nhúc nhích, trên mặt đất đều là mảnh vỡ." – Tôi vội vàng ngăn cản cậu ta.

Bàn chân của cậu ta giẫm lên mảnh sứ trên mặt đất, lại như không cảm thấy đau đớn, mày kiếm nhíu chặt theo giọng nói đi tìm tôi.

Sau khi Lương Ký tìm được tôi, cậu ta mò mẫm túm lấy tóc tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn cậu ta, giọng nói âm trầm: "Chính là bởi vì cô, bởi vì cô thích tôi, làm cô ấy ghen nên bỏ đi."

Cảm giác đau xé rách da đầu khiến tôi theo bản năng phản kháng, nhưng lời nói của Lương Ký cũng khiến tôi trầm mặc.

Đúng vậy, tôi thích Lương Ký.

Nhưng Thẩm Châu không phải bởi vì ghen mà bỏ đi, cô ấy đi một là bởi vì sợ Lương gia trả thù, hai là bởi vì, anh em nhà Lương gia đều tàn tật, đối với cô ấy trước mắt mà nói, là một gánh nặng.

Nhưng những lời này, tôi cũng không thể nói cho Lương Ký nghe.

Lúc đi Thẩm Châu dặn tôi, nếu như tôi có thể chăm sóc tốt cho bọn họ, hơn nữa không quên nói thêm chút chuyện tốt về cô ấy, mỗi tháng cô ấy sẽ cho tôi 1 vạn tệ (10.000 nhân dân tệ ~ 35 triệu VNĐ)

Ngoài ra, đừng liên lạc với cô ấy.

Tôi chỉ là một sinh viên đại học.

Tôi cần 1 vạn tệ.

Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình nghèo như tôi.

Lương Ký không ngừng truy vấn tôi, có phải Thẩm Châu bị tôi làm cho tức giận mà rời đi hay không. Lương Ký bắt tôi gọi điện thoại cho Thẩm Châu, xin lỗi Thẩm Châu, cầu xin cô ấy trở về.

Tôi luôn im lặng. Lương Ký khó chịu vì sự im lặng của tôi, cậu ta giận dữ mắng tôi.

"Cô có bị câm không, mau gọi điện thoại cho Châu Châu."

"Cô cho rằng Châu Châu không có ở đây, cô ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ thích cô sao?"

Lương Ký ngữ khí ác liệt, không ngừng chỉ trích tôi, cậu ta cho rằng là tôi đã làm Thẩm Châu tức giận bỏ đi.

Khi cảm giác được một giọt nước lạnh như băng rơi xuống da thịt mình, cuối cùng Lương Ký cũng ngậm miệng lại.

2.

Ba tôi là tài xế nhà Thẩm Châu, từ nhỏ tôi đã biết, tôi không thể so sánh với cô ấy, tôi chính là người làm nền cho Thẩm Châu.

Ba nói muốn tôi lấy lòng Thẩm Châu và chăm sóc cô ấy thật tốt.

Cứ như vậy, tôi dựa vào lấy lòng Thẩm Châu mà vào học trường trung học quốc tế nơi cô ấy theo học.

Chúng tôi ở đó cùng gặp Lương Ký.

Có rất nhiều người có tiền ở đó, bọn họ khinh thường những học sinh nghèo dựa vào học tập như chúng tôi, còn những người hâm mộ những người giàu kia thì cảm thấy ngứa mắt, bất bình muốn phát tiết lên chúng tôi.

Thẩm Châu tinh ranh, xinh đẹp đến mức khiến cho người ta ghen tị, những cô gái kia chọc không nổi Thẩm Châu, liền trút giận lên tôi.

Lúc tôi thay Thẩm Châu làm nhiệm vụ, bọn họ chặn tôi ở sân sau trường học, cười tôi la liếm Thẩm Châu, nói tôi vì tiền một chút tôn nghiêm cũng không có.

Tôi cầm chổi, cúi đầu không nói lời nào. Tôi từ trước đến nay chính là như vậy, trầm mặc ít nói; ngay cả ba cũng nói, nếu tôi có thể hoạt bát như Thẩm Châu thì tốt rồi, nghịch ngợm một chút cũng không sao.

Nhưng ba chưa bao giờ nghĩ rằng, tôi đâu có vốn để hoạt bát, nghịch ngợm.

Bọn họ nói xong thì cảm thấy vô vị, liền tới đẩy tôi.

Lúc này, một thiếu niên đột nhiên nhảy ra từ phía sau, đồng phục học sinh hờ hững khoác trên người, lộ ra đầu vai.

“Phiền ch.ết đi được, quá ồn ào, ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi rồi, phụ nữ đúng là rắc rối!“ – Cậu ta nhíu mày, vung tay đuổi những nữ sinh kia đi.

Thiếu niên đó chính là Lương Ký.

Cậu ấy từ trên trời rơi xuống, giống như vị hoàng tử trong tưởng tượng của tôi, cứu tôi khỏi nghèo khổ và hèn mọn.

Tôi thích cậu ấy.

Sau đó cậu ấy thích Thẩm Châu, nhờ tôi tặng quà cho Thẩm Châu, nhiều lần còn mang cho tôi ít đồ ăn vặt.

Chỉ là lòng tốt yếu ớt, lại giống như đèn lồng, thiêu đốt tình yêu nóng bỏng của tôi.

Tôi luôn giấu tình cảm của mình, rất rất tốt, không có ai biết tôi thích Lương Ký.

Cứ như vậy, tôi thầm mến cậu ấy ba năm trung học cho đến đại học.

Tôi im lặng, đem tâm tư lặng lẽ viết lên tài khoản Weibo, tôi thậm chí còn không dám ghi rõ danh tính, chỉ dám gọi cậu ấy là Ánh Sáng.

Nhưng lại bị Thẩm Châu nhìn thấy.

Thẩm Châu chạy đến bên cạnh Lương Ký cười nói: "Này, tôi làm bà mối cho cậu, bạn thân của tôi thích cậu, hai người bên nhau đi."

Tôi còn nhớ rõ lúc đó tôi đang đi theo phía sau Thẩm Châu, sợ tới mức vội vàng ngăn lại.

Phản ứng của Lương Ký so với tôi còn lớn hơn, cậu ta lớn tiếng phản bác: "Cậu không đùa chứ, ngay cả cậu như này tôi cũng không có hứng thú, huống chi cô ấy, ném vào đám người cũng không tìm thấy."

Thẩm Châu tức giận đuổi đánh cậu ấy, Lương Ký vội vàng né tránh, hai người hi hi ha ha đùa giỡn.

Chỉ có tôi, chỉ có tôi đứng tại chỗ, choáng ngợp. Tôi thậm chí không dám ngẩng đầu lên vì sợ họ chú ý đến tôi.

Tôi nắm chặt góc áo, cũng không dám đi. Chỉ cần cha tôi còn là tài xế nhà Thẩm Châu một ngày, tôi sẽ lấy lòng Thẩm Châu một ngày.

Chuyện này sau đó bọn họ đều ăn ý không nhắc tới nữa.

Mà tôi càng thêm trầm mặc ít nói, đi theo phía sau Thẩm Châu.

Tôi thấy Lương Ký cố ý kéo tóc Thẩm Châu, Thẩm Châu quay người lại đánh cậu ta, cậu ta cũng không tức giận, cười đến tùy ý.

Tôi chạm vào mái tóc ngắn của mình và nghĩ, giá như tóc tôi có thể dài ra.

Hiện tại tóc tôi cuối cùng cũng dài, lại tiện cho Lương Ký nhục nhã tôi, cậu ta đối với Thẩm Châu dịu dàng, đối với tôi lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy.

3.

Sau khi thu thập các mảnh vỡ trên mặt đất, tôi thấy cậu ta ngồi trên thảm, chân trần đang chảy máu cũng không cảm thấy đau, chỉ nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.

Tôi xuống dưới nhà lấy hộp thuốc.

Lúc xuống dưới lầu, Lương Sơ đang ngồi trên xe lăn đọc tạp chí tài chính. Sau khi nhìn thấy tôi, anh ta nâng mắt lên, giọng điệu mang theo quan tâm hỏi: "Quân Quân, em không sao chứ? Mắt A Ký không nhìn thấy nữa nên tính tình hơi tệ, ủy khuất em, để tôi nói với em ấy."

Gạt người! Vừa rồi Lương Ký mắng tôi gần mười phút, Lương Sơ ở dưới lầu nghe, nhưng không ngăn lại.

Anh ta là muốn tôi làm bao cát cho em trai anh ta mà thôi.

Chăm sóc anh em bọn họ gần một tháng, Lương Ký hỉ nộ khó lường, không dễ hầu hạ.

Nhưng Lương Sơ lại biết “tiết chế giữ lễ, ôn nhuận như ngọc”. Anh ta đeo kính gọng nhỏ, trong mắt đầy ý cười nhàn nhạt, một nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt càng thêm vài phần nhẹ nhàng.

Chỉ có tôi mới biết, ý cười của anh ta chưa bao giờ đạt tới đáy mắt, dịu dàng chẳng qua cũng chỉ là vỏ bọc.

Anh ta chướng mắt tôi, loại người ở tầng lớp bọn họ coi thường những người phụ nữ vì tiền không buông, đánh mất đi phẩm giá của mình như tôi.

Anh ta là sinh viên nổi tiếng ở trường đại học của tôi, tốt nghiệp loại xuất sắc.

Anh ta thường trở về trường để đọc diễn văn, sau đó thấy tôi đi lấy đồ chuyển phát nhanh cho Thẩm Châu.

Lúc đó trời đang mưa, đường lại trơn trượt, tôi ôm bảy tám kiện đồ nặng trịch, không có biện pháp cầm ô, áo mưa cũng dùng để che chắn hàng.

Lúc đi lên cầu thang, tôi trượt chân ngã xuống đất, đụng phải Lương Sơ sau khi phát biểu xong.

Dáng người Lương Sơ cao ngất, phía sau còn có mấy fan nữ tìm anh ta hỏi vấn đề.

Sau khi nhìn thấy tôi ngã, anh ta đi đến chỗ tôi, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, đặt tất cả đồ chuyển phát nhanh rải rác trên mặt đất trở lại trong vòng tay của tôi.

Lúc ấy tôi còn cảm thấy, học trưởng trước mắt này thật tốt!

Cho đến khi tôi bắt đầu chăm sóc anh ta, đẩy anh ta đi dạo trong công viên.

Anh ta cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào chân có chút không thoải mái, tôi liền tiện tay cởi áo khoác của mình ra khoác lên đùi anh ta, sau đó dặn anh ta chờ tôi một chút, tôi đi tới chỗ gần đó mua một cái chăn mới.

Khi tôi trở lại, áo khoác của tôi đã biến mất.

Lương Sơ chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của tôi, giọng dịu dàng giải thích: "Vừa rồi có một tên nhóc thấy tôi tàn tật, cố ý kéo áo khoác đi."

Tôi vẫn không ngại ngần an ủi anh ta: "Đứa trẻ này thật xấu tính."

Khi tôi đẩy anh ta trở lại, tôi liếc thấy màu xanh ẩn trong thùng rác cách đó không xa, cùng màu với áo khoác của tôi.

Lúc quay lại tìm áo khoác, tôi tiện tay hỏi một đứa nhỏ đang chơi đùa bên cạnh: "Em có thấy ai ném chiếc áo màu lam này vào thùng rác không?"

"Có ạ, là một anh trai ngồi xe lăn."

Tôi mới biết được, Lương Sơ chính là chán ghét tôi, khinh thường tôi, ngay cả đồ của tôi anh ta cũng cảm thấy dơ bẩn, ghê tởm.

Tôi vừa mua nó không lâu, 120 tệ. Nhặt áo khoác ra khỏi thùng rác, tôi mang về nhà giặt sạch, định chờ đến khi không gặp lại Lương Sơ nữa sẽ tiếp tục mặc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom