• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 151-160

Chương 151: Có thể là mang thai

Lệ Đình Tuấn vừa vội vừa tức, mặc kệ Kiều Phương Hạ giấy giụa đè lại eo cô không cho cô đứng dậy, lập tức vén lên quần áo sau lưng cô quan sát.

Một nửa đốt sống lưng của Kiều Phương Hạ xanh tím một mảng to đùng, anh dùng tay nhẹ nhàng chạm vào, chỗ kia sưng lên vô cùng nóng.

“Sau lưng bị thương từ lúc nào?” Anh nhìn chảm chằm vết thương ngẩn ra vài giây, ngay sau đó trầm giọng hỏi.

Trong ấn tượng của Kiều Phương Hạ, mấy ngày nay lần đụng sau lưng Phương Hạ là buổi tối hôm trước Lệ Đình Tuấn ném cô lên sô pha, có lẽ trên đó còn có mấy món đồ chơi vừa lúc đụng phải xương cột sống cô.

Cô nhấp khóe miệng không lên tiếng.

“Nói chuyện” Lệ Đình Tuấn nhíu chặt đôi mày.

Lệ Đình Tuấn chỉ xem cô như công cụ hả giận, lúc này lại quan tâm cơ thể của cô khiến Kiều Phương Hạ cảm thấy có chút buồn cười.

“Liên quan tới anh sao?” Cô nén đau nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Trong lòng Lệ Đình Tuấn giống như là có thứ gì đó đổ vỡ, muốn phát tác nhưng lại không được.

Anh nhìn chăm chằm Kiều Phương Hạ trầm giọng hỏi: “Nếu hiện tại người đưa cô đến bệnh viện là Đường Minh Kỷ, cô sẽ nói chuyện với anh ta như vậy sao?”

“Ít nhất anh ấy…” Kiều Phương Hạ không cần suy nghĩ trả lời.

Nói mấy được chữ rồi lại dừng lại, không nói tiếp nữa.

Đường Minh Kỳ có cặn bã tới cỡ nào cũng sẽ không đồng thời một chân đạp mấy cái thuyền.

Nhưng mà lời này nói ra giống như cô đang ghen vậy, rất kỳ quái.

Không nói cũng thế. Hơn nữa nói rồi sẽ chọc đến giận anh khiến anh trút lửa giận trên đầu cô.

Cô đã cũng ăn giáo huấn đủ rồi, giả câm vờ điếc là lựa chọn tốt nhất của cô.

“Đường Minh Kỳ như thế nào?” Lệ Đình Tuấn nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ cả người vô cùng khó chịu, không muốn cãi nhau ới anh lãng phí thể lực bản thân, đơn giản bịt kín miệng không nói một lời.

Kiều Phương Hạ hiện tại là người bệnh, hơn nữa còn nôn mửa té xỉu, rất có khả năng là mang thai.

Trong lòng Lệ Đình Tuấn lặp lại nói cho bản thân mười mấy lần, hiện tại không thể tức giận với Kiều Phương Hạ.

Sau một lúc lâu, anh duỗi tay cởi ra áo khác dính vết nôn của Kiều Phương Hạ ném sang một bên.

Kiều Phương Hạ không biết anh muốn làm cái gì giấy giụa vài cái, nhưng không đọ lại sức lực của anh được, đành dứt khát từ bỏ mặc anh sắp đặt.

Lệ Đình Tuấn ôm Kiều Phương Hạ ngồi trên đùi mình, rút mấy tấm khăn ướt, nhíu chặt mày dùng sức giúp cô lau mặt chùi miệng.

Kiều Phương Hạ bị sức lực của anh làm cho đau đến không chịu nổi, trở tay đẩy tay của anh ra.

Hai người nhìn nhau vài giây, Lệ Đình Tuấn lấy chai nước khoáng và ly giấy ở bên cạnh giúp cô vặn ra, đưa tới bên miệng cô trầm giọng nói: “Há mồm!”

“Tôi có tay” Kiều Phương Hạ nhẹ giọng trả lời.

Sức nhãn nại của ình Tuấn với cô đã tới cực điểm, anh hơi cụp mắt trả lời: “Nếu cô mi tôi dùng miệng để đút cô thì nói thẳng:”

Cô vừa mới nôn đấy, khẩu vị của Lệ Đình Tuấn nặng như vậy sao?

Kiều Phương Hạ không kiềm được nhíu mày, nhưng mà thấy anh cúi đầu xuống, ngay sau đó cô liền ngoan ngoãn há mồm uống một ngụm nước súc miệng, phun xuống ly giấy dùng một lần.

Phun ra ba ban lần cho tới khi trong miệng cô không có vị chua của dạ dày cùng với mùi cà phê mới dừng lại.

151-tinh-yeu.jpg


Tránh cho việc phát sinh tình huống ngoài ý muốn, bọn họ lại nói cô lấy hài tử đế bắt ép Lệ Đình Tuấn, nói cô không biết xấu hổ, nói cô bụng dạ khó lường.
Chương 152: Thà rằng chưa từng mang thai con của anh

Trong lúc cô chịu đựng những lời vũ nhục này, Lệ Đình Tuấn chưa bao giờ nói giúp cô một câu. Chỉ sợ cho tới nay, anh cũng cảm thấy tâm cơ cô sâu nặng, tin tưởng không nghỉ ngờ với những lời đồn cô hạ thuốc với anh.

Nếu đã xuất hiện một lần ngoài ý muốn, thì không thể để nó xuất hiện lần thứ hai nữa.

Ngay lúc cô nói đến ba chữ thuốc tránh thai, bên trong xe chìm vào sự yên lặng.

Đôi tay Lệ Đình Tuấn vòng sau lưng cô dần dần siết chặt vài phần.

“Tôi thà rằng mình chưa từng mang thai con của anh” Một lúc sau tiếng cười tự giễu của Kiều Phương Hạ vang lên, nói.

‘Vô Nhật Huy ngồi trên ghế lại vô cùng cẩn thận nhìn hai người xuyên qua kính chiếu hậu, giờ phút này bàn tay cầm tay lái của anh ta cũng run lên.

Chuyện đứa con là điểm cấm ky của Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm sườn mặt của Kiều Phương Hạ, đáy mắt anh đã âm u tột độ.

Nhưng mà mãi cho đến khi đến bệnh viện, Lệ Đình Tuấn cũng không có lên tiếng nữa.

Trong lúc chiếc xe dừng lại, Kiều Phương Hạ thử bước xuống xe, nhưng mà chỉ hoạt động vài cái đã đau nhức đến mức khung cảnh trước mắt biến thành màu đen.

Lệ Đình Tuấn cúi người ôm cô ra khỏi xe.

Trong khoảnh khắc hai người tới gần nhau, Kiều Phương Hạ suýt nữa là chạm vào mặt anh. Ngay sau đó cô xấu hổ xoay mặt đi nơi khác, không cho mình cách anh gần như vậy.

‘Y tá phòng cấp cứu đẩy giường bệnh ra, Lệ Đình Tuấn quét mắt nhìn giường bệnh di động không lên tiếng. Anh không buông cô xuống, xoay người ôm Kiều Phương Hạ bước nhanh đến phòng cấp cứu.

Vài chủ nhiệm khoa đã được thông báo trước đó nơm nớp lo sợ chờ ở cửa. Thấy Lệ Đình Tuấn lại đây thì không dám chậm trễ, lập tức đấy Kiều Phương Hạ vào phòng cấp cứu.

“Lập tức thử máu!” Kiều Phương Hạ nghe được Lệ Đình Tuấn trầm giọng phân phó ở ngoài cửa.

Kiều Phương Hạ nằm ở trên giường bình tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh trên đỉnh đầu.

Cô nhớ rõ lần đầu tiên khi phát hiện mang thai, là một mình cô đến bệnh viện. Vốn dĩ cô muốn giấu đi bản xét nghiệm máu, nhưng mà ngày hôm sau lại nhận được tin tức nhà họ Lệ muốn đưa cô ra nước ngoài.

Bọn họ coi đứa con trong bụng cô là nghiệt chủng, nói cô lén lút, định sau này lấy đứa con để đe dọa nhà họ Lệ uy hiếp Lệ Đình Tuấn, yểm trợ giúp An Phương Diệp.

Nói rằng nhà họ Lệ chỉ sẽ hổ thẹn vì cô và đứa con trong bụng cô.

Cô không thể lại ở lại thành phố Hạ Du, để tránh những người khác phát hiện làm xấu mặt nhà họ Lệ.

152-tinh-yeu.jpg


quan tâm cô đâu. Đừng mù quáng nữa”

Hộ sĩ ra vào vài lần, trong chốc lát Kiều Phương Hạ liền nghe được giọng nói cẩn thận của bác sĩ vang lên từ ngoài cửa: “Ngài Lệ, đã có kết quả, không có mang thai…”

Kiều Phương Hạ nhảm mắt lại thở phàm nhẹ nhõm. Trong lòng cô đã sớm dự đoán được.

Lệ Đình Tuấn đứng ngoài cửa phòng cấp cứu nhìn chấm chấm tờ xét nghiệm của bác sĩ đưa qua, sau một lúc lâu anh mới trầm giọng trả lời: “Đã biết”

“Vào trong chữa trị cho cô ấy đi.”

Anh ngồi trên ghế dài ở hành lang, nhìn phiếu xét nghiệm, trong lòng anh cảm xúc lẫn lộn.

Có lẽ là anh điên rồi, vừa rồi nãy trong một khoảnh khắc nào đó anh vô cùng hy vọng Kiều Phương Hạ mang thai con anh lần nữa.

Đình Trung cô cũng chưa muốn, nếu như lại mang thai cô tất nhiên vẫn không cần.

Vừa rồi thái độ trên xe của cô cũng đã rất kiên quyết.

Lúc Kiều Phương Hạ tỉnh lại khỏi thuốc gây tê, đã là chạng vạng.
Chương 153: Chăm sóc tại bệnh viện

Bác sĩ nói xương sống cô lệch vị trí nên làm tiểu phẫu để nó trở lại vị trí cũ, giờ phút này phía sau lưng cô bị cố định lại, nửa người trên không thể nhúc nhích.

Cô muốn hơi nghiêng người giảm bớt cơn đau ở eo một chút, mới vừa chuyển qua hương cửa phòng thì thấy Lệ Đình Tuấn đẩy cửa tiến vào, trên tay mang theo hộp đồ ăn.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, sau đó Kiều Phương Hạ lập tức tránh đi chỗ khác chuyển cơ thể sang hướng khác.

Lệ Đình Tuấn nhìn bóng lưng của cô đi đến mét ờng, ngồi xuống kéo cái bàn di động cuối gường lên, mở hộp đồ ăn ra bày từng món ăn trên bàn.

Kiều Phương Hạ buổi sáng chỉ ăn hai miếng, giờ phút này nghe thấy mùi đồ ăn bụng cô đã đói cồn cào rồi.

Nhưng mà tôn nghiêm lại khiến cô lựa chọn làm lơ, khép mặt lại giả bộ không nhìn thấy.

Lệ Đình Tuấn giúp cô múc một chén cháo trắng, gắp mấy miếng thức ăn chay thanh đậm mà trước kia cô thích ăn. Đổi sang ngồi bên mép giường tiện thể nâng đầu giường lên chút, nâng bả vai Kiều Phương Hạ lên, kê một cái gối dưới đầu cô.

Kiều Phương Hạ bị bắt ngồi dậy, không nhịn được nhíu mày thấp giọng nói: “Tôi không muốn ăn.”

Lệ Đình Tuấn giống như không nghe thấy, khuôn mặt vô cảm múc một muỗng cháo thổi nhẹ hai cái, sau đó đưa đến bên miệng Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhấp môi, thờ ơ.

Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu điều chỉnh hô hấp, cầm chén để trên bàn, dứt khoát đưa cái muỗng kia vào miệng của mình.

Không đợi Kiều Phương Hạ phản ứng kịp, anh trực tiếp kiêm gương mặt cô lại cau mày cúi đầu xuống.

“Ưm..” Trên người Kiều Phương Hạ cố định ván kẹp không giấy giụa được, dễ dàng bị anh cạy khớp hàm, cháo trắng ấm áp truyền vào miệng cô.

Khuôn mặt Kiều Phương Hạ nháy mắt tức đến đỏ bừng, muốn tránh khỏi kiềm chế của anh những Lệ Đình Tuấn lại chặn miệng cô kín mít, ngậm lấy môi cô ép buộc cô nuốt cháo xuống.

Một ngụm cháo hai người phải dây dưa vài phút, môi Kiều Phương Hạ đều sưng cả lên.

“Anh vô liêm sỉ!” Lúc Lệ Đình Tuấn buông cô ra, cô không nhịn được tức muốn hộc máu nói.

Lệ Đình Tuấn đã quen với mấy lời mảng chửi của cô, gương mặt vô cảm bưng chén cháo lên tiếp tục múc một muỗng đưa đến môi cô.

“Tự cô lựa, là ngoan ngoãn tự mình ăn, hay là tôi đút cô ăn” Anh nhìn đôi môi hơi sưng của cô, thấp giọng nói.

Hô hấp của hai người có chút loạn, Lệ Đình Tuấn cũng đã gần nửa tháng không có chạm vào Kiêu Phương Hạ. Nếu cô thích như vậy thì anh không ngại làm ngay trên giường bệnh.

Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn quá mức mãnh liệt, Kiều Phương Hạ cần răng nhìn anh vài giây, cuối cùng vẫn là chỉ có thể lựa chọn há miệng thuận theo anh.

Cho cô ăn hơn nửa chén cháo trắng, Lệ Đình Tuấn hỏi cô: “No chưa?”

“No rồi” Kiều Phương Hạ cau mày trả lời.

Lệ Đình Tuấn xoay người múc thêm một chén cháo trắng, dùng chén muỗng mà Kiều Phương Hạ đã dùng qua ăn một cách từ tốn.

153-tinh-yeu.jpg


mang tai nghe nghe người bên kia nói.

Kiều Phương Hạ nằm ở trên giường, hai người tuy rằng không ai nói chuyện nhưng cả người cô đều cảm thấy không được tự nhiên.

Chưa được vài phú thì, Vô Nhật Huy khẽ gõ cửa, lại đưa vào hai túi giấy đặt ở cạnh cửa.

Kiều Phương Hạ nhìn hai túi đó, bên trong quần áo tắm rửa sạch sẽ, trừ cô ra còn có của Lệ Đình Tuấn.

Cô không nhịn được nhíu mày chuyển tầm mắt về phía Lệ Đình Tuấn, chẳng lẽ đêm nay anh địng ngủ ở bệnh viện?
Chương 154: Thông qua video nhìn ông chủ hôn môi

Lệ Đình Tuấn nhận thấy ánh nhìn chăm chú của cô, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Trong nháy mắt khi ánh mắt hai người chạm nhau anh nhỏ giọng hỏi câu: “Uống nước không?”

Anh còn đang họp, Kiều Phương Hạ liếc nhìn màn hình máy tính của anh không lên tiếng.

Lệ Đình Tuấn bỗng dưng tháo tai nghe xuống, đứng dậy mang một bình giữ ấm màu hồng nhạt giúp cô rót một ly nước âm, đặt trên tủ đầu giường.

Kiều Phương Hạ không uống, anh dừng lại vài giây, cầm lấy ly nước đưa tới bên miệng cô nhẹ giọng nói: “Sức chịu đựng của tôi có giới hạn”

Đặc biệt là khi ở cùng Kiều Phương Hạ.

Hai phút Lệ Đình Tuấn rời đi bên kia video trong văn phòng đã bắt đầu hỗn loạn.

Lúc Lệ Đình Tuấn đứng dậy không để ý đã làm máy tính lệch một góc, bên kia video có thể thấy được góc nhìn ở đầu giường Kiều Phương Hạ.

“Cái ly màu hồng nhạt, có thấy không?”

“Mắt chúng tôi cũng không phải mù! Các người có thấy mái tóc dài không!”

“Có chút dài, màu nâu tóc hơi quăn, hình như không phải là cô Tô với cô Kiều đâu nhỉ?”

“Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là tổng giám đốc tự mình giúp cô ấy rót nước! Còn đút cho cô ấy uống!”

“Đáng tiếc tổng giám đốc đã tháo tai nghe xuống nên không nghe giọng được, bảng không còn có thể đoán một chút rốt cuộc là ai”

Kiều Phương Hạ uống lên ngụm nước, nhìn Lệ Đình Tuấn nhỏ giọng nói: “Tô có thể chăm sóc mình được, anh không cần ở bệnh viện chăm sóc tôi đâu. Hoặc là kêu bà Trần.

“Tôi muốn làm cái gì, không cần cô sắp xếp dùm Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói xong thì nhẹ giọng nói.

Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn anh, trong lòng vô cùng phiền muộn, anh không sợ Tô Minh Nguyệ sẽ ghen sao?

“Bây giờ chắc là lúc cô Tô đang cần anh phải không?” Cô bình tĩnh hỏi ngược lại.

Vừa dứt lời Lệ Đình Tuấn trực tiếp nắm cằm cô cúi đầu hôn lên môi, chặn lời nói của cô trong miệng.

Kiều Phương Hạ bị anh hôn càng thêm phiền, đẩy anh đầu lưỡi đang xâm nhập của anh ra. Thế nhưng cơ thể cô không thoải mái, không có sức lực gì cả, sức lực đẩy anh ngược lại giống như là đang tán tỉnh, giả vờ từ chối để mời gọi.

Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, đáy mắt ngay sau đó nhiễm tơ máu. Anh cúi người gần sát Kiều Phương Hạ, một tay vòng ra sau cổ bảo vệ lưng cô, nụ hôn càng thêm sâu.

Kiều Phương Hạ không giấy giụa được, tệ hại hơn chính là kỹ năng hôn của Lệ Đình Tuấn vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù là động tác nhẹ nhàng cần xé cánh môi cũng khiến cô không chế được trái tim đang đập thình thịch của mình.

Từng chỗ trên cơ thể cô nóng lên từng chút một.

Cũng không biết là đã dây dưa cùng anh bao lâu, khóe mắt Kiều Phương Hạ bỗng nhiên nhìn thấy bên kia trên màn hình máy tính đang hiển thị hình ảnh cô và Lệ Đình Tuấn hôn môi, khuôn mặt cô không xuất hiện nhưng động tác cúi người của Lệ Đình Tuấn, hiển nhiên là đang hôn môi với cô!

Cô hít một ngụm khí lạnh, ngay sau đó dùng sức tránh mặt đi nhẹ giọng nói: “Máy tính quay được rồi!”

Lệ Đình Tuấn quay đầu lại nhìn một đám ăn dưa đang nhìn hai người bên kia đầu video, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn phát hiện bọn họ thì lập tức cúi đầu hết cả đám.

154-tinh-yeu.jpg


“Tôi chỉ giải thích một lần. Bởi vì Tống Thanh Hào nên cô ta ngất hai lần, tôi sợ cô ta nghĩ quẩn trong đầu rồi cho nên mới ở cạnh cô ấy hai đê Anh và Tô Minh Nguyệt vô cùng trong sạch, không biết cô đang nói bậy bạ cái gì.”
Chương 155: Kiều Phương Hạ, ghen tị sao?

Dứt lời, ngay sau đó anh trở lại sô pha chỉnh màn hình góc máy tính lại bình thường, đeo tai nghe.

Kiều Phương Hạ chỉ cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi! Bị nhiều người nhìn thấy một mà xấu hố như vậy, cũng không biết vừa nãy đã quay được bao nhiêu, có người nào nhận ra cô hay không.

Cô liếc mắt nhìn Lệ Đình Tuấn đang bị một luồng áp suất thấp bao xung quanh cơ thể, trực tiếp kéo chăn kéo qua đỉnh đầu che mình kín mít.

Sau một lúc lâu, cô ảo não khẽ đánh nhẹ miệng mình, ai bảo nó nói nhiều làm chi!

Lệ Đình Tuấn nhìn cô, lại rũ mắt nhìn di động đang rung lên.

Là tin nhắn thoại Tô Minh Nguyệt gửi tới, anh có chút bực bội không muốn để ý.

Lát sau Vô Nhật Huy khẽ gõ cửa phòng nhẹ giọng nói với ình Tuấn: “Cậu chủ, cô Tô mới vừa gọi điện thoại tới, hình như cô ấy đang đợi ở cục hàng hải…”

“Kêu cô ta tự trở về” Lệ Đình Tuấn không đợi anh ta nói xong đã lạnh lùng trả lời.

Vô Nhật Huy sửng sốt, lại nhìn Kiều Phương Hạ trên giường bệnh, ngay sau đó thấp giọng trả lời: Tuy rằng Kiều Phương Hạ không nói gì cả nhưng Lệ Đình Tuấn cảm thấy Tô Minh Nguyệt có vấn đề.

Anh cầm lấy di động nhìn thử, mở ra nhật ký trò chuyện hai ngày trước, quả nhiên có một cuộc điện thoại anh không biết, là của Kiều Phương Hạ.

Ánh mắt anh hơi lóe, lại chuyển mắt nhìn Kiều Phương Hạ đang trốn trong chăn.

Hôm nay trước khi rời khỏi Hoàng Gia bà Trần đã kéo anh nói mấy câu, Kiều Phương Hạ và Đình Trung vẫn luôn ở nhà chờ anh trở về đến hai ba ngày, nhưng mà hình như từ buổi chiều ngày hôm qua cảm xúc của cô có gì đó không ổn.

Anh không nhận được điện thoại của Kiều Phương Hạ, là cuộc gọi gọi tới vào giữa trưa hôm qua.

Cho nên, bất kể Tô Minh Nguyệt và Kiều Phương Hạ nói gì đó, Kiều Phương Hạ đây là… Ghen tị sao?

Thuốc gây tê còn có chút tác dụng chậm, Kiều Phương Hạ nằm trong chăn mông lung nghe thấy Lệ Đình Tuấn còn nói thêm mấy câu, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại trời đã tối, cô muốn đi vệ sinh, đang định rung chuông kêu y tá bước vào lại nghe tiếng mở cửa ở nhà vệ sinh, Lệ Đình Tuấn xoa tóc đi ra, trên eo anh chỉ quấn một cái khăn tắm.

Cô cho răng Lệ Đình Tuấn đã đi rồi, trong không gian tối tăm hai người chạm mắt nhau, ngay sau đó Kiều Phương Hạ lại nhìn đi nơi khác.

Cô nghe thấy tiếng động anh đi đến bên cạnh ngồi xuống mép gường, duỗi tay xốc chăn cô lên.

Đầu ngón tay anh chạm vào mắt cá chân cô, Kiều Phương Hạ sửng sốt, ngay sau đó cô rút về theo bản năng.

Cô mới vừa phẫu thuật xong, anh đã…

Lệ Đình Tuấn dùng sức bắt lấy mắt cá chân cô, không cho cô rút về.

Kiều Phương Hạ cùng anh giằng co vài giây, bỗng nhiên nhận thấy một thứ gì đó ấm áp ẩm ướt đặt trên mắt cá chân khẽ cọ xát lên làn da cô, chậm rãi hướng lên trên.

155-tinh-yeu.jpg


không nhịn được lên tiếng ngăn lại “Không thì tôi ôm cô đến nhà vệ sinh tắm, chọn đi” Giọng nói anh bình tĩnh lạnh lùng trả lời.

Tuy rằng bên ngoài nghe thấy rất đứng đản nhưng mà độ ấm trong lòng bàn tay anh dường như còn nóng hơn cả khăn lông Hai chân Kiều Phương Hạ bị anh tách ra đặt hai bên hông anh, khiến cô không thể không xem nhẹ tư thế xấu hổ này.
Chương 156: Không được rời đi dù chỉ một bước

Hơn nữa Kiều Phương Hạ là thật sự hơi mắc tiểu, truyền nước nhiều như vậy, còn ăn cháo trắng, lại uống nước nữa, bụng nhỏ của cô đã trướng đến khó chịu.

Cô thẹn quá thành giận bắt lấy tay của Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn dừng lại ngước mắt nhìn phía cô, đáy mắt anh hơi lóe.

“Tôi muốn đi vệ sinh.” Mặt cô càng thêm đỏ, căng da đầu thấp giọng nói với anh: “Tôi kêu y tá đến.”

“Không cần phiền y tá” Anh dừng một chút rồi thấp giọng trả lời.

Kiều Phương Hạ há miệng thở dốc, ngay sau đó nhíu mày nói: “Tôi không muốn nói giỡn với anh!”

“Tôi giống như đang nói giỡn với cô sao?” Lệ Đình Tuấn hỏi lại.

Kiều Phương Hạ mau tức nghẹn lời, cản chặt rặng, ước gì có thể đấm một phát khiến cho Lệ Đình Tuấn chóng mặt!

Có tiếng bước chân truyền đến ngoài cửa, hẳn là y tá đang đi kiểm phòng. Kiều Phương Hạ ngước mắt thấy anh sáng lập lòe xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào, ngay sau đó sốt ruột kêu một tiếng: “Y tá!”

Lệ Đình Tuấn nghe tiếng y tá vặn chốt cửa bên ngoài thì cong khóe môi, buông Kiều Phương Hạ đứng dậy đi đến một chỗ tối, cách cửa mặc quần áo Kiều Phương Hạ run rẩy được y tá dìu đi đến nhà vệ sinh, sau lưng cô đã chảy mồ hôi ròng ròng.

“Tại sao không rung chuông sớm hơn?” Ngữ khí của y tá mang theo vài phần trách cứ.

Kiều Phương Hạ thật ra cũng muốn rung chuông sớm hơn chút.

Lúc cô bước ra từ nhà vệ sinh trở lại giường bệnh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Thấy Lệ Đình Tuấn đã mặc quần áo xong, cà vạt cũng thắt, cô đoán anh sắp đi thì càng thấy nhẹ nhõm hơn.

Lệ Đình Tuấn quay đầu lại thấy vẻ mặt cô như trút được gánh nặng, hình như cô rất vui vẻ khi anh rời khỏi đây.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, sắc mặt của Lệ Đình Tuấn đanh lại.

“Vô Nhật Huy sẽ ở lại chăm sóc cô.” Anh nhìn chằm chắm Kiều Phương Hạ thấp giọng nói.

Dứt lời, tròng lên áo khoác đi đến cạnh cửa trầm giọng phân phó cho Vô Nhật Huy: “Một bước cũng không được rời đi.”

“Vâng ạ”

Kiều Phương Hạ vốn dĩ nghĩ Lệ Đình Tuấn rời đi là được, ai ngờ anh sẽ để người lại chỗ này. Cô nhìn chẳm chảm bóng lưng rời đi của anh, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không có biện pháp nào cả.

Sau một lúc lâu, cô không nhin được thở một hơi dài.

“Đây là đoạn phim quay lại chiều này” Trợ lý đưa video tới trước mặt ông cụ Lệ.

Khi ông cụ Lệ trở về, liền nghe nói trong lúc mở họp qua video Lệ Đình Tuấn không kiềm lòng được.

Ông ta nhìn chấm chẳm hai người trên video sắc mặt dần dần trầm xuống, người trên video tám chín phần mười là Kiều Phương Hạ.

156-tinh-yeu.jpg


156-1-tinh-yeu.jpg


Ông cụ Lệ bỗng nhiên quay đầu lại nhìn phía trợ lý, trầm giọng hỏi: “Chuyện khi nào?”
Chương 157: Tuyệt đối không thể để bi kịch tái diễn!

“Mấy ngày hôm trước, cô Tô tìm phòng ở bên ngoài.” Trợ lý nhẹ giọng trả lời.

Ông ta không cho Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ tiếp cận, không cho Kiều Phương Hạ và Đình Trung gặp mặt, ai ngờ Lệ Đình Tuấn dám lún sâu vào đó!

“Hay cho Kiều Phương Hạ…” Ông ta gật đầu, trầm giọng nói.

Quả nhiên có bản lĩnh giống y như An Phương Diệp lúc trước!

Nhưng mà, chỉ cần ông ta còn ở đây một ngày, tuyệt đối không thể để bi kịch lại tái diễn lần nữa!

Ông ta trầm mặc thật lâu, sau đó nói với trợ lý: “Để Tô Minh Nguyệt dọn về đi, anh tự mình đi giúp cô ta dọn hành lý!”

“Vâng ạ”

Ông ta không tin có ông ta chống lưng cho Tô Minh Nguyệt, Kiều Phương Hạ còn dám lỗ mãng!

Tuy rằng Kiều Phương Hạ làm một cuộc phẫu thật nhỏ, nhưng bởi vì động tới xương sống, bác sĩ dặn dò trong vòng một tuần đến mười ngày không thể tắm rửa không thể tự mình một người xuống giường, phải nằm trên giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau khi nằm trên giường bệnh, kinh nguyệt đã tới. Cô nằm cho tới khi hết kỳ kinh nguyệt mà bác sĩ vân không cho cô xuất viện.

Vô Nhật Huy không kể ngày đêm canh giữ tại cửa phòng bệnh cô.

Kiều Phương Hạ không thể gặp người ngào cả, chuyện gì cũng không tiện làm, cô nằm đến mức muốn mốc meo luôn.

Không dễ gì mới đợi được tới lúc bác sĩ lấy thanh kẹp ra cho cô, đồng ý cho cô bước xuống giường đi bộ.

Kiều Phương Hạ đã bị mái tóc không gội bảy tám ngày của mình bức đến điên người, chuyện đầu tiên cô làm sau khi lấy thanh kẹp xuống chính là đi gội đầu.

Nhưng mà bởi vì miệng vết thương sau lưng mới vừa cắt chỉ, không được dính nước, không thể tắm rửa. Cô chỉ có thể đứng ở trong phòng tắm, dùng khăn lông dính nước cẩn thận lau cơ thể hai lần.

Mới vừa bước ra từ phòng tắm thì cô mơ hồ nghe được giọng nói truyền đến từ ngoài cửa của Lệ Đình Tuấn.

Cô chưa kịp mặc xong quần áo, chỉ mới vừa dùng khăn tắm bọc lấy chính mình, Lệ Đình Tuấn liên mở cửa từ bên ngoài.

Thấy cả người cô ướt đầm đề đứng ở bên trong, mày anh bất giác hơi nhíu lại.

Bên ngoài bác sĩ đang tiếp tục nói tình trạng bình phục lại của Kiều Phương Hạ cho Lệ Đình Tuấn, còn Lệ Đình Tuấn thì quét mắt nhìn cô từ trên xuống, sau đó không không lên tiếng đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Kiều Phương Hạ thở phào một hơi, quay người lại, mới vừa lấy quần áo đặt ở bồn rửa tay thì cánh cửa lại bị mở ra lần nữa.

Bên ngoài im ắng, bác sĩ cùng y tá hẳn là đều đã đi ra ngoài.

Kiều Phương Hạ nhìn đôi mắt của Lệ Đình Tuấn thông qua mặt gương của bồn rửa tay, theo bản năng buộc chặt khăn tắm trên người cô.

Còn chưa kịp lui về sau, đôi tay Lệ Đình Tuấn duõi qua bắt lấy cô, lấy một chiếc khăn lông trên bồn rửa tay sau đó một tay bế Kiều Phương Hạ lên, để cô ngồi lên trên.

Kiều Phương Hạ bỗng nhiên giật thót, còn không kịp kêu lên tiếng lại thấy anh xoay người lấy máy sấy ra cẳm ổ điện.

Kiều Phương Hạ nhìn ý tứ của anh, chắc là muốn sấy tóc cho cô.

“Tự tôi… Chỉ nói mấy chữ, anh đã cầm lấy một nửa mái tóc của cô ở lòng đặt trong lòng bàn tay sấy khô.

Mu bàn tay ấm áp của anh cọ qua đầu vai cô.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng, hơi cúi đầu ngồi trên bồn rửa tay, mặc cho Lệ Đình Tuấn cẩn thân từng tí một sấy tóc giúp cô.

Chưa từng có người nào giúp cô sấy tóc, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của cô.

Không ngờ tới người này lại là Lệ Đình Tuấn.

157-tinh-yeu.jpg




qua mái tóc dày của cô thổi vào lớp bên trong.

Căm anh dựa lên đỉnh đầu cô, hơi thở lướt qua trán và vành tai cô.
Chương 158: Không dám đối mắt với anh

Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn anh một cái, thấy đôi mắt anh có chút quầng thâm, biết anh mấy ngày nay có lẽ là vội đến mức không nghỉ ngơi được. Một lúc sau cô chủ động nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi đã nói với bác sĩ rồi, hai ngày sau tôi xuất viện tôi sẽ tự trở về, không cần phải phiền toái ngươi”

“Ừ” Lệ Đình Tuấn nhàn nhạt đáp một chữ.

Hai người ngay sau đó lại lâm vào trầm mặc.

Kiều Phương Hạ cảm giác tóc cô cũng khô rồi liền nhỏ giọng nói: “Được rồi”

Nói xong thì duỗi tay rút đầu cảm.

Lệ Đình Tuấn vừa lúc cũng muốn rút đầu cảm, ngón tay của hai người chạm phải nhau.

Kiều Phương Hạ lập tức rút tay về, không cùng dây dưa với anh.

Một tay khác của Lệ Đình Tuấn vẫn đang đặt sau tai cô, sau vài giây trầm mặc anh cúi đầu hôn cô.

Không biết tại sao nụ hôn lần này của Lệ Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ ma xui quỷ khiến không có lảng tránh.

Anh ném máy sấy, trực tiếp ôm lấy cô.

Môi của hai người còn chưa tiếp xúc nhau, hô hấp của anh tràn ngập hormone nam tính.

Lệ Đình Tuấn tranh thủ thời gian trở về thành phố Hạ Du một chuyến, chuyện ở nước ngoài bận rộn đến mức một ngày ảnh ngủ ba giờ vẫn không thấy đủ.

Nhưng mà mấy giờ trước, trong lúc anh nghỉ ngơi lại mơ thấy Kiều Phương Hạ, cho nên anh đã trở lại.

Anh cũng không biết tại sao anh lại say mê Kiều Phương Hạ như thế. Mỗi khi anh dừng việc thì trong đầu liền nhớ tới cô, thậm chí khi đang làm việc cũng sẽ nghĩ về cô.

Mấy ngày không gặp, anh nhớ cô đến điên cuồng.

Nhiệt độ trong phòng tắm có chút thấp, Kiều Phương Hạ hơi run rẩy, theo bản năng vùi vào lòng ngực sâu hơn chút.

158-tinh-yeu.jpg


Kiều Phương Hạ cũng không biết bản thân mình lại làm sao. Trong cơ thể cô dâng lên một cảm giác chưa bao giờ có, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng.

Mười mấy giây sau mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này đây anh vẫn chưa đụng cô.

Lệ Đình Tuấn nhận thấy được cơ thể cô run nhè nhẹ, dừng lại thả môi cô ra Chờ đến khi Kiều Phương Hạ phục hồi tỉnh thần lại, trong nháy mắt khi hai người đối diện nhau, Kiều Phương Hạ căn bản không dám nhìn vào mắt anh.
Chương 159: Nhìn cô ta một cái thôi đã thấy ghê tởm

Đáy mắt Lệ Đình Tuấn sâu thẩm, dục vọng chiếm hữu hiện lên vô cùng mãnh liệt.

Nhưng mà khi anh vừa cởi bỏ áo sơmi, bên ngoài phòng bệnh bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Anh tùy tay lấy cái ly trên đầu giường ném lên cửa phòng.

Ngoài cửa lâm vào im lặng.

Nhưng mà qua vài giây, Vô Nhật Huy vẫn là căng da đầu mạo hiểm nói: “Cậu hai! Không tốt rồi! Bên nhà cũ hình như đã xảy ra chuyện! Ông cụ kêu anh mau chóng chạy về!”

Lúc này Lệ Đình Tuấn bị cắt ngang đến hai lần, hứng thú đã vơi hơn phân nửa, anh nhíu chặt mày dừng lại.

Dưới thân Kiều Phương Hạ che lại khuôn mặt không dám xem Lệ Đình Tuấn, điều chỉnh hơi thở nhẹ giọng nói: “Anh trở về đi.”

Lệ Đình Tuấn trầm mặc một lát, xốc lên chăn bao kín lấy Kiều Phương Hạ trong lòng mình, môi anh dừng lại trên trán cô vài giây mới buông ra.

Đứng dậy, thay một bộ âu phục khác.

Kiều Phương Hạ lắng nghe âm thanh thay quần áo của anh, nghe thấy anh đóng cửa đi ra ngoài. Sau một lúc lâu mới xốc chắn lên.

Hôm nay cô và Lệ Đình Tuấn đều xúc động, cô vừa mới nghe được vừa nãy Vô Nhật Huy nhắc tới ông cụ Lệ, đầu óc mới tỉnh táo lại.

Nhà họ Lệ.

Lệ Đình Tuấn chạy về ngay lập tức.

Khi anh bước xuống xe thì thấy xe của Kiều Diệp Ngọc đậu ở gara.

“Cậu chủ đã trở lại” Quản gia ở bên cung kính thăm hỏi nói.

Lệ Đình Tuấn lập tức nhìn chỗ sau, thấp giọng ừ một tiếng.

Mới vừa đi vào cửa liền nghe thấy trong phòng khách vang lên tưng tiếng cười duyên.

Kiều Diệp Ngọc ngồi đối diện của, khi nhìn thấy Lệ Đình Tuấn tiến vào lập tức đứng dậy kinh ngạc kêu anh một tiếng: “Đình Tuấn, tại sao anh bỗng nhiên đã trở lại?”

Lệ Đình Tuấn nhìn cô ta không lên tiếng, chậm rãi bước vào phòng khách.

Xem dáng vẻ này, là ông cụ lừa anh, trong nhà căn bản không xảy ra Việc gì.

“Kêu con trở về có chuyện gì sao?” Lệ Đình Tuấn nén lại lửa giận, sắc mặt sa sầm nhìn ông cụ Lệ ngồi đối diện trên sô pha, trầm giọng dò hỏi “Không phải ông vừa mới đi qua nước bên cạnh sao? Đem quà về cho con và Diệp Ngọc.” Ông cụ nhà họ Lệ cười ha hả trả lời Nói xong ông ta kêu người hầu đứng bên cạnh lấy một hộp gấm ra đưa tới trước mặt Lệ Đình Tuấn nói: “Ông lấy được một ít phi thúy thượng phẩm, con nói xem nên làm vòng tay hay là khảm lên nhãn cho Diệp Ngọc đây?”

Mượn hoa hiến Phật, tuy ngoài miệng ông cụ nói là ông ta tặng nhưng lại kêu Lệ Đình Tuấn quyết định, nói trắng ra là vẫn ép anh lấy lòng Kiều Diệp Ngọc.

Lệ Đình Tuấn không nhịn được nhíu mày, vài giây sau anh trả lời lại lạnh như băng: “Cô ta thích cái gì thì làm theo ý của cô ta.”

“Con nhìn xem ông đúng là già rồi mà, vẫn là Đình Tuấn nói đúng, tặng đồ phải xem ý thích của người được tặng chứ!” Ông cụ ngay sau đó thuận nước đẩy thuyền trả lời.

Đình Tuấn thật sự chán ghét thái độ này của ông ta, dáng vẻ nóng lòng muốn trực tiếp cho hạ thuốc nhốt anh và Kiều Diệp Ngọc ở chung.

Anh ngước mắt nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Kiêu Diệp Ngọc.

159-tinh-yeu.jpg


này sao? Thương trường tranh đấu há có thể xem là trò đùa!”

Vốn dĩ mọi người vừa nói vừa cười, bởi vì sự tức giận bộc phát đột ngột của Lệ Đình Tuấn ngay sau đó đã lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Chương 160: Không phải lỗi của Kiều Phương Hạ!

Ông cụ Lệ chỉ biết mấy giờ trước Lệ Đình Tuấn về nước, ông ta đã nhìn hành trình của anh. Nhưng mà chuyện đầu tiên anh về nước không phải về công ty, mà là đi đến chỗ hồ ly tỉnh đó.

Cho nên ông ta cố ý tìm một cớ, kêu Lệ Đình Tuấn nhanh chóng trở về.

Đương nhiên ông ta quả thật cũng không phải vì mấy cục đá này, còn có chuyện khác nữa.

Nhưng mà ông ta không ngờ tới cơn giận của Lệ Đình Tuấn thế mà lại to như vậy.

“Xin lỗi Đình Tuấn, là em sai, đều là em không tốt!” Kiều Diệp Ngọc thấy lão gia tử cũng bị rống đến mức không thể lên tiếng, ngay sau cô ta liền tiến lên cẩn thận hoà giải: ‘Hôm nay em không nên lại đây!”

“Nếu biết không nên! Tại sao lại đây?” Lệ Đình Tuấn quay đầu nhìn cô ta, trầm giọng hỏi lại.

Anh nhớ rõ anh đã cảnh cáo cô ta, không có sự cho phép của anh cô ta không được bước vào nhà họ Lệ một bước!

“Em. iêu Diệp Ngọ: ừ, lại không biết nên trả lời như thế nào.

Hiện tại cô là có trả lời như thế nào cũng sai cả, hơn nữa trong lòng cô ta rất rõ ràng, Lệ Đình Tuấn thích cô ta vâng vâng dạ dạ, nghe lời hiểu chuyện.

Ông cụ bên cạnh thấy thái độ của Lệ Đình Tuấn đối với Kiều Diệp Ngọc cũng cảm thấy tức giận, đứng dậy nói: “Diệp Ngọc là khách, là ân nhân của nhà nhà họ Lệ và con, con lại lấy thái độ này đối xử với nó sao!

“Ông muốn hỏi con một câu, Diệp Ngọc rốt cuộc làm sai cái gì? Từ sau chuyện hot search con đối xử với nó lạnh lùng không thèm đếm xỉa, rốt cuộc vì cái gì?”

“Ông tự hỏi xem cô ta và nhà họ Kiều đã làm cái gì!” Lệ Đình Tuấn cười lạnh trả lời lại.

Ông cụ quay đầu lại nhìn Kiều Diệp Ngọc cúi đầu đỏ hốc mắt, sau một hồi trầm mặc bỗng nhiên trầm giọng trả lời: “Chẳng qua là một con hồ ly tinh thay đổi thất thường thôi! Ba mươi tỷ có là gì?”

“Ông nói rồi, Đình Trung không có một người mẹ ruột như vậy, ông tuyệt đối không để cho mẹ con nó nhận nhau! Con lại càng muốn đối đầu với ông!”

*Theo ông thấy Diệp Ngọc không có làm sai bất cứ chuyện gì! Fan của nó lái xe đâm Kiều Phương Hạ bị thường là hành vi quá khích của fan thôi. Con không thể vì hành động mù quàng của fan mà đổ mọi sai lầm lên đầu của nó! Nó vô tội biết bao nhiêu?”

“Huống chỉ, ông cũng không truy cứu chuyện Kiều Phương Hạ đánh Diệp Ngọc bị thương đã là nhân từ lớn nhất đối với Kiều Phương Hạ rồi! Con còn muốn ông phải nhún nhường tới chừng nào nữa? Diệp.

Ngọc còn ở trước mặt ông đau khổ giải thích giúp Kiều Phương Hạ, nó nói không phải lỗi của Kiều Phương Hại”

“Con vì một Kiều Phương Hạ, muốn cho tất cả mọi người rơi xuống kết cục như ba con mới băng lòng bỏ qua sao?”

Ông cụ nhắc tới Lệ Quốc Chiến, trong nhà ngay sau đó lại chìm vào một mảnh yên lặng.

Quản gia và người hầu đứng bên cạnh cũng không dám thở ra một hơi.

Sau khi Lệ Đình Tuấn đưa Đình Trung về nhà họ Lệ, ông cụ thấy đứa bé xinh đẹp đáng yêu nên mới miễn cưỡng tiếp nhận Đình Trung, nhưng Kiều Phương Hạ ở nhà họ Lệ, vẫn là cấm ky.

Chuyện ban năm trước, An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ phá cho nhà họ Lệ cửa nát nhà tan, ai đều không thể quên.

“Ba con nằm viện, không chỉ có lỗi của An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ, trong lòng ông rõ hơn bất kỳ ai khác!” Lệ Đình Tuấn cản chặt răng, trâm giọng trả lời.

160-tinh-yeu.jpg


Sau một lúc lâu, anh hít một hơi thật sâu xoay người bước nhanh đi ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom