• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 141-150

Chương 141: Không có đồ vật của phụ nữ

Lệ Đình Tuấn duỗi tay đỡ cô ta: “Nếu không thì đến bệnh viện chụp X-quang đi, vữa nãy cô ngã không nhẹ.”

“Không cần.” Tô Minh Nguyệt nhẹ nhàng đẩy bàn tay Lệ Đình Tuấn đỡ cô ta ra, lắc đầu nhẹ giọng trả lời: “Em không sao hết, trong lòng em tự hiểu rõ”

Lệ Đình Tuấn đi theo sau cô ta bước vào thang máy, tiễn cô ta đến cửa.

Tô Minh Nguyệt đứng trước cửa, bàn tay đang ấn mật mã không ngừng run rẩy, cả buổi trời không ấn xuống được.

“Để tôi làm.” Lệ Đình Tuấn lặng lẽ thở dài, lên nói.

“Giống với mật mã nhà anh.” Tô Minh Nguyệt tránh ra bên cạnh, hơi hơi cúi đầu nhẹ giọng nói.

Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn cô ta, còn Tô Minh Nguyệt lại ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa như người mất hồn.

Lệ Đình Tuấn giúp cô ta mở cửa, Tô Minh Nguyệt vẫn ngây ngốc đứng bất động tại chỗ.

“Minh Nguyệt.” Lệ Đình Tuấn nhỏ giọng kêu cô ta một tiếng.

“A..” Tô Minh Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười có chút xấu hổ.

Túi xách trên tay cô ta nặng như ngàn cân, bước chân nhẹ bãng vòng qua Lệ Đình Tuấn bước vào cửa.

Lệ Đình Tuấn nhíu chặt mày nhìn Tô Minh Nguyệt đi vào.

“Có kết quả tôi sẽ lập tức nói cho cô biết.” Lệ Đình Tuấn trầm mặc một hồi, sau đó nhỏ giọng nói theo bóng lưng của Tô Minh Nguyệt.

“Được.” Tô Minh Nguyệt gật gật đầu, chậm rãi bước vào phòng ngủ.

Lệ Đình Tuấn nhìn ra cảm xúc của Tô Minh Nguyệt không ổn, nhưng mà vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Trong ba mươi tám giờ chắc là sẽ không có vẫn đề gì quá lớn.

Anh không nhìn nữa, giơ tay đóng cửa lại.

Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, bên trong bỗng dưng truyền ra một âm thanh vật nặng rơi xuống.

Lệ Đình Tuấn ngẩn ra, ngay sau đó lập tức kéo cửa vọt vào nhà.

Buổi sáng Kiều Phương Hạ thức dậy ngồi ở trên bồn cầu, cẩn thận đánh giá nhà vệ sinh của Lệ Đình Tuấn một vòng.

“Trên bồn rửa mặt có một cái khăn lông, một bàn chải điện, một dao cạo râu điện, một ly súc miệng. Bên dưới bồn rửa mặt có một đôi dép phòng tắm lớn, một đôi dép nhỏ, đều là màu xám vô cùng đơn giản.

Trong phòng không có đồ vật của phụ nữ.

Cô giơ tay mở ngăn tủ để khăn giấy bên cạnh, bên trong chỉ có khăn giấy chưa mở bao bì, không có đồ dùng của phụ nữ.

Mặc dù Tô Minh Nguyệt đã rời đi nhưng cũng không có khả năng lập tức dọn dẹp sạch sẽ đến mức như thể chưa từng xuất hiện nhỉ?

Hai người bọn họ không ở chung phòng sao?

Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu.

Cô đứng dậy tìm cả buổi cũng không tìm được bàn chải đánh răng và ly súc miệng dư nào để cô sử dụng.

“Cô Kiều, cô tỉnh rồi sao?” Bà Trần bỗng nhiên gõ cửa hỏi.

Kiều Phương Hạ xoay người đi qua mở cửa thì nhìn thấy bà Trần đang ôm trong lòng ngực một cục bông trắng tròn trịa, còn ngây ngô nhe răng cười với cô.

Đình Trung sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, nghe thấy bà trần nói Kiều Phương Hạ ở chỗ này nên ồn ào muốn lại đây.

Bây giờ cậu bé đã thấy được người thật rồi, xác định được mình không phải đang nằm mơ mới yên tâm.

Bà Trần bàn chải đánh răng mới và khăn lông qua đây, cũng mang theo đồ dùng vệ sinh của Đình Trung lại, vui tươi hớn hở sắp xếp đồ dùng trong nhà vệ sinh giúp họ.

Đồ dùng rửa mặt để cạnh nhau, ánh nắng chiếu lên trên, bà Trần nhìn người một nhà chỉnh chỉnh, sáng trưng, trong lòng cũng thay bọn họ vui vẻ.

Tuy rằng đêm qua Kiều Phương Hạ mới cãi nhau với Lệ Đình Tuấn, nhưng nói không chừng cãi một hồi lại làm lành, hợp lại thì sao?

Kiều Phương Hạ giúp Đình Trung mang một chiếc ghế nhỏ để Đình Trung đứng trên đó, hai người cùng nhau đánh răng.

Đình Trung đang đánh răng thì bỗng nhiên thò qua hôn khóe miệng của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ ngỡ ngàng trước nụ hôn của cậu bé.

“Của Đình Trung là vị cam, còn của chị là vị đào.” Đình Trung cười hì hì, chỉ vào bọt kem đáng răng trong miệng của cô nói.

Ngay cả kem đánh răng của chị gái cũng thơm tho ngọt ngào.

Ngày hôm qua trong giấc mơ của Đình Trung Kiều Phương Hạ chính là vị này, không ngờ tới mới sáng sớm thức dậy thì giấc mơ của cậu bé đã trở thành sự thật!
Chương 142: Giống Kiều Phương Hạ nhiều hơn

Nếu như mỗi buổi sáng thức dậy cậu bé đều có thể đứng đánh răng chung với chị gái thì tốt quá đi!

kiều Phương Hạ súc miệng, Đình Trung cũng bắt chước đặt ly rửa mặt xuống, chìa khuôn mặt trẻ con mũm mỉm của mình đến trước mặt Kiều Phương Hạ để cô lau mặt cho cậu bé.

Kiều Phương Hạ nhìn gương mặt tròn trịa hồng hào của cậu bé, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Đình Trung, ngay cả một câu hoàn chỉnh Đình Trung cũng lắp bắp mà nói “Đình Trung trở nên thông minh rồi này” Kiều Phương Hạ cười tủm tỉm thuận miệng khích lệ câu bé.

Bà Trần đúng lúc lấy đồ giúp Kiều Phương Hạ ở phòng thay đồ cách vách nghe thấy được, ngay sau đó lập tức nói: “Cậu chủ nhỏ quả thật nói nhiều hơn trước, con nít chính là như vậy, nói học là đã học được rồi.”

“Đình Trung không thích nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng không thích nói chuyện với Đình Trung.” Đình Trung lập tức nghiêm túc trả lời.

Bọn họ, chắc là chỉ người của nhà họ Lệ?

Kiều Phương Hạ từng thấy một câu thế này trong lúc đọc một cuốn sách về tâm lý học, nếu như một đứa bé trưởng thành trong hoàn cảnh thiếu đi tình thương, năng lực biểu đạt của nó sẽ chậm chạp hơn những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều, nếu nghiêm trọng sẽ dẫn tới chứng tự kỷ ở tuổi thiếu nhỉ, ở mức độ nhỏ thì dẫn tới chậm nói.

Xem ra Đình Trung mắc phải tình trạng này. Hơn nữa Tô Minh Nguyệt cũng không cần, không yêu cậu bé.

Nhưng mà gần đây tâm trạng của Đình Trung rất tốt, cậu bé nói chuyện trước mặt cô càng ngày càng nhanh nhẹn, cái miệng nhỏ cũng càng ngày càng dông dài.

Kiều Phương Hạ đã biết Đình Trung muốn biểu đạt cái gì.

Cô hơi chững lại, rồi lại tiếp tục cười tủm tỉm giúp Đình Trung lau mặt, nói: “Sau này sẽ không còn bạn nào trong trong nhà trẻ nói Đình Trung của chúng ta là bé ngốc nữa rồi.”

“Đúng vậy, lúc trước ngay cả cậu chủ đôi khi cũng nị chủ nhỏ ngốc, trong lúc nóng ruột còn nói giống như là một người. Cậu chủ nhỏ của chúng ta chỉ là chậm nói một chút thôi, những chỗ khác vẫn rất thông minh đấy… Bà Trần ở cách vách nói phụ họa Thế nhưng nói một hồi âm lượng giọng nói đã nhỏ lại Bà Trần không nói lời nào, Kiều Phương Hạ cũng không có đáp lại Cô giúp Đình Trung rửa mặt, mặc quần áo xong, lúc cô nằm tay nhỏ của Đình Trung đi ra ngoài vẻ mặt của bà Trần ngượng ngùng đứng ở cửa.

“Không sao. Kiều Phương Hạ mỉm cười với bà Trần, nói.

Bà Trần có đôi khi sẽ bất giác mà lấy Đình Trung và Phương Hạ khi còn nhỏ so sánh với nhau, bao gồm cả Lệ Đình Tuấn.

Đứa nhỏ này tuy rằng lớn lên giống Lệ Đình Tuấn như đúc, nhưng mà về tính cách lại giống Kiều Phương Hạ nhiều hơn.

Gen là một thứ gì đó rất mạnh mẽ, rõ ràng Đình Trung do hai người Lệ Đình Tuấn và bà Trần nuôi nấng, tính cách hẳn là nên giống với Lệ Đình Tuấn mới đúng.

Thậm chí có đôi khi không cần cố tình nhắc tới Kiều Phương Hạ, chỉ là nhìn nhất cử nhất động của Đình Trung, từng tiếng nói từng cử chỉ của cậu bé không ngừng nhắc nhở bọn họ đứa nhỏ này rốt cuộc là do ai sinh.

Bà Trần có đôi khi sẽ nhìn thấy Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm Đình Trung, có thể liên tục nhìn đến một hai giờ đồng hồ.

Bà ấy cảm thấy có đôi khi những thứ mà người khác nhìn thấy không nhất định là thứ ngoài mặt mà con mắt đã nhìn được.

Bà ấy cảm thấy lúc Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chằm Đình Trung, thật ra là thông qua cậu bé để nhìn Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ không biết bà Trần giờ phút này đang suy nghĩ gì trong lòng, cô cho rằng bà Trần bởi vì nhắc tới hai chữ người câm nên mới cảm thấy đã xúc phạm cô.

“Buổi tôi hôm nay cậu hai sẽ về nhà ăn cơm. Hôm qua Vô Nhật Huy đã nói bọn họ đi máy may đường ngắn đến nước bên cạnh để mở họp, rất nhanh sẽ trở về.’ Ngay sau đó Bà Trần đã chuyền chủ đề để xoa dịu đi nỗi xấu hổ của mình.

“Đúng lúc hôm nay cậu chủ nhỏ được nghỉ học, buổi tiệc sinh nhật lần trước không hoàn thành được. Không bằng đêm nay làm lại, tổ chức ngay trong nhà luôn. Cô chủ thấy sao?” Bà Trần cẩn thận hỏi.

Kiều Phương Hạ và bà Trần nhìn nhau, lại nhìn Đình Trung trong lòng ngực hỏi cậu bé: “Đình Trung cảm thấy thế nào?”

“Đình Trung muốn ăn bánh kem bơ” Đình Trung gật đầu trả lời hết sức chân thành.
Chương 143: Muốn ăn thì mua thôi

“Muốn ăn thì mua thôi.” Kiều Phương Hạ trả lời vô cùng dứt khoát: “Lần trước chị không có đến sinh nhật của em là chị sai, hôm nay Đình Trung muốn có nguyện vọng gì chị đều có thể đáp ứng được hết”

“Thật sao ạ?” Đôi mắt Đình Trung lập tức phát sáng.

“Thật đấy: Kiều Phương Hạ gật đầu trả lời lại hết sức nghiêm túc.

Đình Trung lập tức đếm trên đầu ngón tay cho Kiều Phương Hạ xem: “Chờ ba em trở về, ngày mai chị có thể đến công viên giải trí với Đình Trung hay không?”

Kiều Phương Hạ vốn cho rằng nguyện vọng sinh nhật của cậu bé sẽ là muốn món quà gì đó, không ngời tới là cái này.

Cô sửng sốt.

“Không thế sao?” Đình Trung phát hiện biểu cảm của Kiều Phương.

Hạ có thay đổi, cậu bé nhéo véo ngón trỏ cẩn thận nhỏ giọng hỏi.

Thậm chí còn xen lẫn một ít tủi thân.

Kiều Phương Hạ có cảm giác như bản thân đã làm chuyện gì ác tày trời lắm, rõ ràng vừa rồi còn để cho đứa bé chờ mong, hiện tại lại do dự.

Trong lòng cô có hơi không đành lòng, sau vài giây im lặng, cô miễn cưỡng nở nụ cười với Đình Trung rồi nhẹ giọng trả lời: “Có thể”

“Chỉ cần ba em đồng ý đi cùng.”

“Chờ ba trở về!” Đình Trung hoan hô một tiếng, vui vẻ phấn chấn trả lời.

Thật ra chỉ cần Lệ Đình Tuấn có thế đồng ý, cũng lắm là ba người cùng đi công viên giải trí chơi một chuyến mà thôi. Kiều Phương Hạ có thể tưởng tượng được, cô sẽ chơi cùng cậu bé, còn Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh vừa xử lý công việc vừa chờ bọn họ.

Không có gì ghê gớm cả.

Bà Trần giúp đỡ bế Đình Trung ngồi trên ghế dành cho trẻ con, đưa bát cháo sò cho Kiều Phương Hạ rồi nhẹ giọng nói câu: “Thằng bé chưa từng đến công viên giải trí”’ Đôi tay cầm đũa của Kiều Phương Hạ bỗng khựng lại.

Ngay sau đó cô quay đầu nhìn Đình Trung đang ngoan ngoãn cầm chén nhỏ của mình ăn cơm.

“Thứ nhất là những nơi công cộng như thế này quá nguy hiểm, người quá nhiều, cậu hai cảm thấy xác suất xảy ra sẽ khá lớn nên không cho chúng tôi dẫn thằng bé đi”

“Thứ hai, một năm 365 ngày thì có 365 ngày cậu hai đê thậm chí số lần ăn cơm với thắng bé rất ít, càng đừng nói tới một ngày dẫn cậu bé đi chơi: “Niềm vui lớn nhất của Đình Trung chính là, đôi khi cậu chủ đi làm sẽ đem dẫn cậu bé theo bên cạnh, cậu bé chỉ có thể ở cạnh cậu hai trong chốc lát thôi nhưng cũng rất vui vẻ.”

Bà Trần càng nói, Kiều Phương Hạ càng thêm đau lòng cho Đình Trung.

Cô không ngờ tới sinh hoạt thường ngày của Đình Trung sẽ thế này.

Cô cúi đầu tiến về phía Đình Trung hôn lên khuôn mặt nho nhỏ phúng phính của cậu bé, dịu dàng nói: “Ngày mai Đình Trung muốn chơi cái gì, chị sẽ dẫn Đình Trung chơi hết được không?”

Đình Trung nhai đồ ăn trong miệng, vừa nhai vừa vui vẻ rung đùi đắc ý.

143-tinh-yeu.jpg


nên hôm nay phải làm một mâm lớn.

Đợi đến khi nhặt xong một kí tôm thì trời cũng sắp tối, bọn họ vẫn chưa trở về.

“Cậu chủ, buổi tối bên ngoài trời lạnh, trở về đi” Bà Trần cách cửa sổ phòng bếp cửa sổ kêu Đình Trung một tiếng.

Kiều Phương Hạ chống cảm nhìn chằm chằm Đình Trung cố chấp không chịu bước vào nhà dưới ánh chiều tà hoàng hôn, không nhịn được cong cong khóe môi.
Chương 144: Bà Lệ đường đường chính chính

Bởi vì bỗng nhiên nhớ tới đã từng có lúc cô cũng giống như Đình Trung, cố chấp chờ Lệ Đình Tuấn không biết khi nào sẽ trở về. Bất kể là bà Trần khuyên như thế nào, cô cũng phải kiên trì chờ anh trở về rồi ăn cơm, cùng trở về phòng nghỉ ngơi Khi đó Lệ Đình Tuấn cũng rất bận.

Hoặc có lẽ nên nói thế này, từ trước đến nay anh đều rất bận.

Nhưng mà khi đó mặc dù cùng Lệ Đình Tuấn ăn cơm thì anh cũng chỉ nói với cô một hai câu, trước khi ngủ thì nói với cô một câu ngủ ngon, khuyên cô đừng nên đọc sách quá muộn. Chỉ những điều đơn giản thế thôi cũng đã khiến cô âm thầm vui vẻ rất lâu.

Bây giờ nhớ lại cũng chỉ là bản thân tìm kẹo ăn trong một đống pha lê vỡ, một bên tình nguyện thôi.

Một cơn gió lạnh chậm rãi thổi qua mang theo chút mùi hương hoa tường vi xem lẫn mùi hoa quế, cực kỳ dễ chỉu lại có chút lưu luyến.

“Đình Trung, có lạnh hay không?” Cô mở miệng hỏi Đình Trung.

Ngay sau đó Tuổi bò dậy từ trên mặt đất, xoay người chạy đến bên cạnh Kiều Phương Hạ nhào vào lòng ngực cô. Bàn tay nho nhỏ của cậu bé lành lạnh.

“Chúng ta đi vào nhé? Đợi lát nữa sẽ có tôm hùm đất sốt dứa cho em ăn đấy” Kiều Phương Hạ vừa lừa gạt vừa dỗ dành thì Đình Trung mới bằng lòng cùng cô vào nhà.

Gần tám giờ, Lệ Đình Tuấn và Vô Nhật Huy vẫn không gọi điện thoại về.

Bà Trần vốn muốn tặng bọn họ một niềm kinh ngạc nhỉ nhỏ, cho nên không có cố tình gọi điện thoại thúc giục hỏi thăm. Nhưng mà hiện tại xem ra đêm nay chắc là bọn họ sẽ không trở lại.

“Ăn cơm đi, thẳng bé đã đói lả người rồi” Kiều Phương Hạ sau một hồi im lặng thì cô nhẹ giọng nói với bà Trần.

“Nhưng mà đã chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy…” Bà Trần có chút do dự.

“Chúng ta cùng nhau ăn, cũng giống vậy thôi. Kiều Phương Hạ không đợi bà Trần nói xong đã nói: “Anh ấy chắc chản là đang bận, chúng ta không đợi anh ấy nữa, không nên quấy rầy anh ấy”

Đình Trung thoạt nhìn không mấy vui vẻ, bất kể ba hay mẹ không có một trong hay ở thì cũng không hoàn chỉnh. Nhưng may là đây là sinh nhật đầu tiên Kiêu Phương Hạ chúc mừng cậu bé.

Cơm nước xong thì đã khuya, Kiều Phương Hạ trực tiếp dẫn Đình Trung lên lầu nghỉ ngơi.

Cho đến khi sắp đi ngủ, Đình Trung vẫn còn nhắc: “Ba đã về chưa ạ”

“Ngày mai buổi sáng khi Đình Trung tỉnh lại, ba chắc chẳn đã trở về” Kiều Phương Hạ dịu dàng dõ dành.

Tô Minh Nguyệt mở mắt, thấy Lệ Đình Tuấn liền ngồi bên ngoài trên ban công cau mày nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Khuôn mặt Lệ Đình Tuấn vẫn luôn lạnh lùng từ nhỏ đến lớn, loại tính tình này rất kỳ là. Cô ta cũng không biết tại sao lại cứ thích anh, rõ ràng Tống Thanh Hào đối xử với cô dịu dàng đến mức cẩn thận tỉ mi.

Nhưng mà những chuyện tình cảm thế này thì trước nay cũng không ai có thể nói được đúng sai, thích chính là thích.

Bắt đầu từ năm sáu tuổi cô ta đã thích Lệ Đình Tuấn, đã từng ảo.

tưởng rằng trong tương lai một ngày nào đó có thể gả cho anh làm vợ anh.

Mãi cho đến hiện giờ hai mươi tám tuổi, lòng tin này vẫn chưa từng thay đổi, cô ta vẫn muốn muốn gả cho anh.

Nếu không có Kiều Phương Hạ bỗng nhiên xuất hiện thì có thể hiện tại cô ta đã là lệ phu nhân đường đường chính chính.

144-tinh-yeu.jpg


Kiều Phương Hạ xử lý vết trầy da ở đùi và đầu gối.

Kiều Phương Hạ đau đến mức không nhịn được rút lại chân mình, Lệ Đình Tuấn bắt lại không cho cô cử động kiều Phương Hạ đau đến mức không nhịn được rơi nước mắt, Lệ Đình Tuấn cúi đầu hôn lên nước mắt trên khuôn mặt cô, dỗ dành: “Ngoan, khử trùng xong thì tốt rồi”
Chương 145: Tự tay giết con của chúng ta!

Tuy rằng trong môi anh là một câu mệnh lệnh nhưng lại mang theo cưng chiều không che giấu được.

Trước kia khi Kiều Phương Hạ vẫn còn nhỏ, Tô Minh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tình thân của Lệ Đình Tuấn đối với Kiều Phương Hạ sẽ trộn lẫn cái khác.

Cho đến lúc này đây, cô ta mới nhìn thấy lúc bàn tay của Lệ Đình Tuấn nằm lấy đôi chân tỉnh tế thẳng tắp của Kiều Phương Hạ, đáy mắt anh không chỉ có chỉ có đau lòng mà còn có dục vọng chiếm hữu của một người đàn ông với một người phụ nữ.

Cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy Lệ Đình Tuấn hôn phụ nữ khác, cho dù đó là cái hôn tay cơ bản ở nước ngoài, Lệ Đình Tuấn cũng chưa bao giờ đụng vào phụ nữ khác.

Lúc Kiều Phương Hạ tan học về nhà, bởi vì trước đó một ngày trời mưa đường trơn trợt nên đã té ngã, trầy da. Lệ Đình Tuấn đau lòng chỉ vì một nguyên nhân cỏn con như vậy mà anh đã cho cô ta leo cây.

Buổi tối ngày hôm đó Tô Minh Nguyệt đã đồng ý thổ lộ của Tống Thanh Hào, trở thành bạn gái danh chính ngôn thuận của Tống Thanh Hào.

Cô ta thừa nhận cô ta là đang trả thù, cô ta rất hưởng thụ sự kinh ngạc trong đôi mắt anh khi nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện tay trong tay với nhau vào ngày hôm sau.

Mỗi một lần cô ta và Tống Thanh Hào hẹn hò đều sẽ tìm mọi cách gọi Lệ Đình Tuấn, trước mặt anh làm ra các hành vi khác người.

Nhưng mà sau này cô ta mới phát hiện, chẳng qua là Lệ Đình Tuấn kinh ngạc bởi vì bọn họ bỗng nhiên ở bên nhau thôi, cũng không có bất cứ suy nghĩ gì khác, ngược lại có đôi khi sẽ có một cảm giác như trút được gánh nặng.

Lệ Đình Tuấn không phải hoàn toàn không biết gì cả với tình yêu đơn phương của cô ta, nhưng anh chỉ cảm thấy đó là gánh nặng.

Đây là khác biệt giữa cô ta và Kiều Phương Hạ, Lệ Đình Tuấn đối xử vô cùng cẩn thận với Kiều Phương Hạ, chỉ cảm thấy vui vẻ chịu đựng.

Thậm chí có một lần trong lúc Tống Thanh Hào nói giỡn dò hỏi, Lệ Đình Tuấn nói anh quả thật có ý muốn dùng cả đời để bảo hộ một người.

Lệ Đình Tuấn không nói tên, nhưng mà trong lòng bọn họ ai nấy đều biết đó là ai.

Nhưng mà ai ngờ, thế sự vô thường “Tỉnh rồi?” Lệ Đình Tuấn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Tô Minh Nguyệt, đóng lại máy tính đảo mắt nhìn cô ta.

Tô Minh Nguyệt không lên tiếng.

Sau một lúc lâu, cô ta chống người dậy từ trên giường nhẹ giọng hỏi anh: “Bên hàng hảo có tin tức chưa?”

Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn hơi lập loè, nói: “Họ nói sẽ nhanh thôi.”

Tô Minh Nguyệt nhìn anh vài giây: “Anh có phải đang gạt em không?”

“Không có” Lúc Lệ Đình Tuấn nói chuyện, anh đứng dậy đi về hướng cô ta Mới vừa đi đến mép giường thì đã thấy hốc mắt sưng đỏ của Tô.

Minh Nguyệt, đôi mắt lại thêm một lớp nước mờ nịt.

“Em mới vừa mơ thấy anh ấy, anh ấy nói rất vui vẻ, có thể về nhà.”

Tô Minh Nguyệt thở dài, giọng nói khàn khàn.

Vừa nói xong thì nước mắt của cô ta đã rơi lã chã.

“Đình Tuấn, em có phải đã sai hay không?”

Tống Thanh Hào xảy ra chuyện, Lệ Đình Tuấn tốn thời gian rất lâu mới đi ra từ bóng ma, nhưng chỉ hai câu của Tô Minh Nguyệt lại khiến lòng anh bỗng nhiên chấn động.

Bao năm rồi, ít nhất thì sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Anh vô dụng đến mức ngay cả xác của bạn thân mình cũng không thể mang về nhà.

“Có phải em không nên phá đứa con của Thanh Hào hay không?

145-tinh-yeu.jpg


lúc lâu giọng nói anh khàn khàn nhỏ giọng nói.

“Cậu ấy chỉ hy vọng cô có thể sống tốt một chút.”

Tô Minh Nguyệt đau khổ, Lệ Đình Tuấn có lẽ còn thống khổ hơn cô ta.
Chương 146: Tự mình đa tình

Bởi vì ngày đó nếu không phải Tống Thanh Hào nghe được tin tức, vội vã trở về an ủi anh chuyện xảy ra ở nhà họ Lệ, không nóng nảy chạy về nước thì sẽ không xảy ra tai nạn máy bay.

Nếu Tống Thanh Hào về nước dựa theo kế hoạch ban đầu, nhất định sẽ không xảy ra chuyện.

Là anh hại chết Tống Thanh Hào.

Một đêm, thêm toàn bộ buổi sáng, Lệ Đình Tuấn vẫn không có tin tức gì.

Đình Trung uể oải Ïu xìu ngồi trên sô pha coi phim hoạt hình, không có dáng vẻ hứng thú.

Kiều Phương Hạ nhìn kịch bản, chốc chốc lại nhìn Đình Trung vài lần.

Sau một hồi đản đo thì cô đứng dậy đi đến cửa sau, lặng lẽ tìm số điện thoại của Lệ Đình Tuấn gọi qua đó.

Không ai nhận.

Cô kiên nhẫn gọi lại lần thứ hai.

Lần thứ hai điện thoại đã được nhận, bên kia đầu truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Alo?

Kiều Phương Hạ sửng sốt, cô nghe được đó là giọng nói của Tô Minh Nguyệt.

“Lệ Đình Tuấn đâu?” Cô nhấp khóe miệng, nhẹ giọng hỏi *Đình Tuấn một đêm không ngủ, hiện tại mới vừa ngủ cô có chuyện gì sao?” Tô Minh Nguyệt thản nhiên hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ cảm thấy cô chính là kẻ thứ ba giữa hai người, tiếp tục dây dưa hỏi tiếp có vẻ quá mức kiêu ngạo.

Anh mới vừa ngủ, bây giờ kêu anh trở về dẫn con trai đến công viên giải trí cũng là chuyện không có khả năng.

Hiện tại cô gọi cuộc điện thoại này quả thực là tự rước lấy nhục.

Cô xoa cổ mình, đầu ngón tay chạm lên vòng cổ kim cương trước ngực. Dừng lại vài giây, sau đó cô nhỏ giọng trả lời Tô Minh Nguyệt: “Không có gì, vậy không quấy rầy các người nữa.”

Dứt lời, cúp điện thoại.

Cô lặng lặng đứng sau vường hoa một lát, đôi tay vòng ra sau cổ tháo xuống vòng cổ kim cường Lệ Đình Tuấn dự chuẩn bị đưa cho cô.

Cô cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà buổi sáng lúc thay quần áo, ma xui quỷ khiến đeo vòng cố lên.

Là muốn cho chính mình một bậc thang, hay là muốn bước xuống theo bậc thang của anh, đều đã không quan trọng.

Ước hẹn một năm cô chẳng qua là một vai hề nhảy nhót mà thôi.

Chung quy thì cô là một người tự mình đa tình.

Kiều Phương Hạ trở lại phòng, Đình Trung đang nghiêng ngả lên con thú bông, hình như là ngủ rồi.

Kiều Phương Hạ tiến lên tay chân nhẹ nhàng ôm cậu bé lên.

Nhưng mà khi chạm vào làn da lộ ra bên ngoài quần áo của Đình Trung cô bỗng nhiên cảm thấy hình như là có hơi nóng tay.

Ngay sau đó cô buông Đình Trung xuống, xem thử nhiệt độ trên trán cậu bé, quả nhiên là phát sốt!

Phó Nhiên lại đây khám đo nhiệt độ cho Đình Trung, nói: Không sai, hơn 38 độ.”

“Nó mới bị viêm phổi chưa được mấy ngày, chắc không phải sẽ dẫn đến phát tác viêm phổi thêm lần nữa?” Kiều Phương Hạ lo lắng dò hỏi.

“Trách tôi hết, buổi chiều ngày hôm không nên để cậu bé ngồi trong sân trúng gió!”

Ngay sau đó Phó Nhiên trả lời một cách bình thường: “Cậu bé từ.

nhỏ đã như vậy rồi, thường xuyên phát sốt cảm mạo, lúc vừa mới sinh thì có non nửa năm là đã ở bệnh viện rồi, cậu bé đã ốm yếu từ khi lọt lòng. Uống ít thuốc là được rồi, để tôi chích lên mông cậu bé.”

“Tại sao lại như vậy?” Kiều Phương Hạ không nhịn được nhíu mày.

Phó Nhiên đắn đo, trả lời: “Cậu bé khó sinh, khó tránh khỏi sẽ như vậy”

146-tinh-yeu.jpg


đầu, trả lời: “Cô cũng không cần quá sốt ruột.”

Phó Nhiên vừa nói như vậy, Kiều Phương Hạ mới ý thức được hình như cô đã qua lo lắng.
Chương 147: Trong lòng vẫn còn mâu thuẫn

Chủ yếu là trong lòng có chút áy náy, hơn nữa hôm nay cô cũng thấy đứa bé này có chút đáng thương. Thật ra vừa nãy cô định một mình dẫn Đình Trung đến công viên giải trí, nhưng hiện tại xem ra không thể làm được rồi.

Phó Nhiên chích thuốc hạ sốt cho cậu bé, nói: “Ngày mai giờ này tôi sẽ đến một chuyến nữa, cô nhớ rõ cách ba giờ cho đút cho cậu bé siro hạ sốt, cho đến khi nhiệt độ hạ xuống 37 độ.”

“Được.”

Kiều Phương Hạ đang muốn đứng dậy tiễn Phó Nhiên ra ngoài, nhưng Đình Trung lại thức dậy kêu Kiều Phương Hạ một tiếng: “Chị ơi…”

Phó Nhiên nghe Đình Trung kêu Kiều Phương Hạ là chị thì có chút kinh ngạc.

Anh ta quay đầu nhìn lại, giật mình hỏi Đình Trung: “Ba cháu để cháu kêu cô ấy là chị sao?”

Thế thì không phải bối cảnh sẽ rối tung sao?

Bà Trần đứng ngay cửa lập tức đưa mắt ra hiệu với Phó Nhiên, kêu Phó Nhiên đi ra ngoài.

Đóng lại cửa phòng Đình Trung, bà Trân mới nhẹ giọng nói với Phó Nhiên: “Trong lòng cậu hai và cô chủ còn đang rất mâu thuẫn, trực tiếp kêu mẹ khẳng định không được, kêu dì càng không được, kêu chị gái thì tốt hơn đôi chút.”

Phó Nhiên cẩn thận cân nhắc, cũng đúng. Lúc trước là Kiều Phương Hạ vứt bỏ đứa bé, Lệ Đình Tuấn tức giận đến ba năm không quan tâm Kiều Phương Hạ, ném Kiều Phương Hạ một mình ở nước ngoài mặc kệ sống chết của cô.

Tháo giải khúc mắc cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể hoàn thành.

Hai người có thể hòa thuận hay không, mấu chốt ở chỗ Đình Trung.

Kiều Phương Hạ chăm sóc Đình Trung đến tận khuya, khó khăn lắm mới hạ nhiệt độ xuống 37 độ, lúc này cô mới yên tâm nằm ngủ cạnh Đình Trung.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Nguyên Khiết Đan điện thoại thúc giục cô qua đó.

Đầu óc Kiều Phương Hạ giống như muốn nổ tung, cả người đau nhức, mơ mơ màng màng cầm di động nghe máy.

“Người chị em à, chị có phải đã quên thời hạn nghỉ ngơi của chị là một tuần hay không? Hôm nay nên trở về đóng phim rồi.” Đường Nguyên Khiết Đan có lòng tốt nhắc nhở bên kia đầu điện thoại.

Kiều Phương Hạ sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, đã thứ hai rồi.

Cô duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng tay nhỏ của Đình Trung, hơi nóng, lòng bàn tay không có mồ hôi lạnh. Lại sờ trán của Đình Trung, không nóng nữa.

Lúc này cô mới chống người ngồi dậy, nhỏ giọng trả lờ chị chắc chắn sẽ đến trước chín giờ.”

“Được rồi, Sau khi cúp điện thoại cô nhìn thì giờ, đã sắp 8 giờ, Kiều Phương Hạ không lề mề nữa, trực tiếp rửa mặt chải đầu xuống lầu.

Bà Trần đang dọn bữa sáng, thấy Kiều Phương Hạ đi xuống thì có chút kinh ngạc: “Cô chủ, tại sao lại thức sớm như vậy?”

“Hôm nay đoàn phim có cảnh quay” Kiều Phương Hạ không kịp giải thích gì nhiều, tùy tiện cầm ít đồ, ăn qua loa hai miếng rồi đi ra ngoài Bà Trần thấy cô không ăn nhiều lắm nên để đồ ăn trong hộp giữ nhiệt đuổi theo cô ra ngoài cửa: “Lại ăn một ít đi!”

Kiều Phương Hạ đã khởi động xe, bà Trần đuổi theo chỉ kịp nhìn thấy đuôi xe của cô.

Chuẩn bị một bàn ăn buổi sáng chỉ có một mình Đình Trung ăn.

Bà Trần lên lầu thấy Đình Trung còn đang ngủ, có lẽ cơ thể còn có chút không thoải mái, liền trực tiếp gọi điện thoại cho nhà trẻ xin nghỉ.

Mới vừa nói chuyện điện thoại xong, quay đầu lại đã thấy Lệ Đình Tuấn đứng dưới lầu, anh đã trở lại.

147-tinh-yeu.jpg


Hôm nay là thứ ba.

“Cậu chủ nhỏ lại bị cảm.” Bà Trần nhẹ giọng trả lời: “Buổi tối hôm trước chúng tôi muốn làm sinh nhật bù cho cậu ấy, cứ tưởng là ngài sẽ trở về ăn cơm, cậu bé đứng ở cửa đợi một hồi, hứng gió nên bị cảm lạnh”
Chương 148: Thật sự rất tàn nhãn

“Kiều Phương Hạ bỏ nó lại, đi rồi sao?” Đôi mày của Lệ Đình Tuấn càng cau chặt hơn, quay đầu lại nhìn phía bà Trần Con trai còn đang sốt mà cô cũng có thể nhãn tâm bỏ mặc nó?

“Ngày hôm qua cô chủ chăm sóc cậu chủ nhỏ cả một ngày, buổi tối cũng ở cạnh chăm lo cho cậu chủ nhỏ, ở trong phòng ngủ của cậu bé” Bà Trần lập tức giải thích giúp Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn đẩy cửa đi vào, dùng mu bàn tay thử độ ấm, có chút nóng.

Anh nhìn chằm chằm trên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của Đình Trung trên giường, hít một hơi thật sâu điều chỉnh hô hấp.

Kiều Phương Hạ, thật sự rất tàn nhẫn.

“Cậu hai…

“Kêu Phó Nhiên lại đây!” Lệ Đình Tuấn không đợi bà Trần nói thêm gì nữa, trầm giọng nói.

Bà Trần hoảng sợ run cả người, không dám nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho Phó Nhiên.

Lúc Phó Nhiên chạy tới, bà Trần và người giúp việc khác đang đứng ở ngoài cửa cúi ột tiếng không dám động. Áp suất trong nhà thấp đến kinh người.

Phó Nhiên cũng không biết cậu hai này đang nổi giận cái gì, đấy cửa đi vào, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đang ngồi trên sô pha cạnh mép giường, sắc mặt u ám chằm chằm Đình Trung đang hôn mê trên giường.

Phó Nhiên tiến lên sờ trán Đình Trung, có chiều hướng nóng lên, ngay sau đó lấy thuốc từ trong hộp thuốc ra.

“Thế chất Đình Trung vẫn cứ như vậy, anh cũng không phải không biết, tội gì tức giận với bọn họ như vậy?” Anh ta vừa đẩy ống tiêm, vừa thấm thía nói.

Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, Phó Nhiên suy nghĩ một chút lại chuyển đề tài, nói: “Tôi và anh nói chuyện chút đi, Phó Thành Đô bên kia cần người, hai tháng vẫn luôn liên lạc với tôi, hy vọng tôi có thể qua đó giúp anh ta.”

“Bác sĩ ngoài chiến trường thực sự không dễ dàng gì. Tôi đoán sau khi tôi qua đó cỡ nửa năm một năm là không có khả năng trở về, cháu trai của tôi không có bản lĩnh gì khác, chỉ biết hãm hại cậu.”

“Nếu như tôi qua đó thì sẽ đưa phương thức liên lạc của bạn tôi cho anh, người khác cũng rất đáng tin lúc trước vẫn luôn làm trong quân y, tôi…”

“Thanh Hào không ở trong máy bay.”

Phó Nhiên nói đến một nửa, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên thấp giọng mở miệng nói.

Động tác trên tay Phó Nhiên bỗng dừng lại, ngước mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.

Chuyện của Tống Thanh Hào đã tra tấn Lệ Đình Tuấn cho tới bây giờ, hơn nữa có chuyện lúc trước của An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ, trạng thái giấc ngủ của Lệ Đình Tuấn càng ngày càng tệ. Phó Nhiên là bác sĩ chủ trị của anh, trong lòng hiểu rõ trình trạng cơ thể anh.

“Không ở trên máy bay là chuyện tốt mà!” Anh suy nghĩ một chút, ngay sau đó dùng giọng điệu kinh ngạc trả lời: “Nói không chừng cậu ta căn bản không lên…”

“Không có nói không chừng, máy quay ở sân bay đã quay lại cảnh cậu ấy và mấy trợ lý cùng nhau lên máy bay, người khác đã ở trên máy bay” Lệ Đình Tuấn nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.

148-tinh-yeu.jpg


thấy khả năng ăn nói của mình quá vụng về.

“Đình Tuấn, chỉ cần không tìm được người, nói không chừng sẽ có xác suất xảy ra kỳ tích.” Phó Nhiên căng da đầu tiến lên nhẹ nhàng vỗ bả vai Lệ Đình Tuấn.

Nói nhiều lời cũng vô dụng, khúc mắc của lệ đên đình chỉ có anh tự giải được.

“Nếu người còn, cậu ấy sẽ trở về.’ Lệ Đình Tuấn mỉm cười.

Nhưng mà đã gần ban năm, Tống Thanh Hào chưa bao giờ xuất hiện.

“Tôi vẫn nói câu nói kia, cho dù chết cũng phải tận mắt nhìn thấy xác của cậu ấy tôi mới tin” Phó Nhiên cau mày trả lời.
Chương 149: Đầu óc choáng váng muốn nôn

Đình Trung bị đánh thức bởi giọng nói trò chuyện của hai người, mở mắt ra nhỏ giọng kêu một tiếng: “Ba…”

Sắc mặt Lệ Đình Tuấn thoáng thả lỏng đôi chút, cúi người vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đình Trung, nói: “Ba ở đây”

“Chị gái đâu ạ?” Đình Trung nhìn xung quanh tìm một vòng, không thấy được bóng dáng của Kiều Phương Hạ đâu liền hoang mang hỏi.

“Cô ấy đi đóng phim.” Nhắc tới Kiều Phương Hạ, ánh mắt của Lệ Đình Tuấn lại trầm xuống.

Đáy mắt của Đình Trung bất giác hiện lên vẻ thất vọng.

Lúc chị ở đây thì không có ba, lúc ba trở về thì chị lại đi rồi.

Xem ra cậu bé không thể đi công viên giải trí được rồi.

“Có chỗ nào không thoải mái hay không? Nói cho ba biết” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Đình Trung, hỏi.

“Không có.” Đình Trung lắc lắc đầu.

Sau đó khuôn mặt nhỏ của cậu bé lăn qua dụi vài cái vào nơi tối hôm qua Kiều Phương Hạ ngủ. Ưm, thơm thơm, trên cơ thế Kiều Phương Hạ luôn có một mùi hương như có như không vô cùng thơm tho.

“Tối hôm qua chị ôm Đình Trung cùng nhau ngủ đấy” Đình Trung ngay sau đó lại đắc ý khoe khoang nói: “Còn giúp Đình Trung võ lưng, thoải mái lắm đấy ạ!”

Đôi mắt sắc bén của Phó Nhiên nhìn thấy sau cổ Đình Trung có một chút vết đỏ.

Anh ta tiến lên vạch áo Đình Trung nhìn sau lưng cậu bé. Sau lưng Đình Trung có mấy vết màu đỏ tím lấm tấm, xem ra là Kiều Phương Hạ đã giúp Đình Trung cạo gió.

Theo lý mà nói, Đình Trung còn hơi nóng, cả người hẳn là sẽ không thoải mái. Nhưng cậu bé lại không có vẻ mệt mỏi, chắc là do đã cạo gió.

“Đại nhân đây mới sáng sớm đã nổi trận lôi đình, chắc không phải là bởi vì Kiều Phương Hạ không ở đây nhỉ?” Phó Nhiên nhìn chắm chằm biểu cảm phức tạp trên mặt Lệ Đình Tuấn, thử hỏi.

“Đây là anh không đúng rồi, Đình Trung bị bệnh cô ấy vẫn luôn chăm sóc, còn hao tâm tốn trí nghĩ cách có thể để cậu bé được dễ chịu chút. Mà anh bời vì công việc của cô ấy không thể không rời đi mà tức giận, có phải quá hẹp hòi rồi hay không?”

Tuy rằng Lệ Đình Tuấn từ trước tới nay đều là người ngang ngược vô lý.

“Anh nghĩ thử xem, ngày hôm qua tôi đã dặn dò cô ấy phải tiên tục để đứa bé uống thuốc, tôi thấy tối qua chắc cô ấy cũng không ngủ được, cô ấy…

Phó Nhiên chưa nói xong, Lệ Đình Tuấn liền nhịn không được nhíu mày: “Sao anh nói nhiều vậy?”

“Được thôi, tôi nhiều chuyện” Phó Nhiên hậm hực trả lời.

Phó Nhiên xem như đã nhìn thấu, Lệ Đình Tuấn chính là tên đàn ông cặn bã vô tình!

Anh ta là một bác sĩ gia đình, bình thường còn phụ trách khơi thông tâm lý cho Lệ Đình Tuấn, làm một người bạn tốt tri âm, một người chú tri kỷ, đều tốn công vô ích. Ngay cả tiền lương cũng không cho anh ta nhiều hơn đồng bạc nào. Còn không bằng đến chỗ phó từ.

Tuy rằng nguy hiểm nhưng mà lương cao, hơn nữa không ai dám bày sắc mặt cho anh ta xem.

Kiều Phương Hạ quay hai cảnh, lúc ngồi nghỉ ngơi bên cạnh sắc mặt cô không tốt lắm.

Đường Nguyên Khiết Đan bước qua đưa nước cho cô, nhìn cô vài lần rồi hỏi: “Không thoải mái sao?”

Kiều Phương Hạ lắc lắc đầu trả lời: “Không có, có thể là do tối hôm qua không ngủ ngon.”

“Tại sao lại không ngủ ngon?”

Kiều Phương Hạ chưa từng kể chuyện nhà họ Lệ cho Đường Nguyên Khiết Đan, cũng không đề cập đến Đình Trung. Lúc trước khi mượn xe nguyên bảo chỉ nói là đón đứa bé của một người họ hàng.

149-tinh-yeu.jpg


€ô còn đang treo trên dây thép giữa không trung, trực tiếp xoay người làm tư thế tạm dừng với đạo diễn.
Chương 150: Quan hệ không bình thường

“Làm sao vậy?” Tống Thịnh cách rất xa hỏi cô: “Không thoải mái sao?”

Dây thép bó sát khiến cả người Kiều Phương Hạ càng thêm đau nhức, choáng váng thở hổn hển. Trước mắt bỗng biến thành màu đen, cô không nói được chữ nào chỉ có thể lắc lắc đầu.

“Mau chóng thả người xuống dưới!” Đường Nguyên Khiết Đan thấy tình huống không đúng, lập tức hô.

Cô ấy nghỉ ngờ do Kiều Phương Hạ không có nghỉ ngơi đàng hoàng nên mới mệt đến như như vậy.

Lúc Lệ Đình Tuấn đến trường quay nhìn thấy một đám người vây quanh ở một chỗ, dây thép đang chậm rãi buông xuống, đầu Kiều Phương Hạ nghiêng một bên, biểu cảm trên mặt cô có chút thống khổ.

“Phương Hạ?” Nguyên bảo đứng ở đẳng trước nhẹ nhàng kéo góc áo của Kiều Phương Hạ hỏi: “Còn ốn không? Chị nói một câu đi, em sợ lắm!”

Kiều Phương Hạ không có đáp lại.

“Phương Hạ ngất đi rồi!” Đường Nguyên Khiết Đan sốt ruột lớn tiếng nói.

Một đám người ba chân ban cẳng cởi bỏ dây thép trên người Kiều.

Phương Hạ, nguyên bảo mới vừa đỡ lấy Kiều Phương Hạ liền cảm thấy bên cạnh có một sức mạnh mãnh liệt đẩy cô ấy ra.

Cô bị xô ngã ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn người đàn ông hết sức nôn nóng ôm ngang Kiều Phương Hạ. Anh không nói câu gì, bế Kiều Phương Hạ lên rồi xoay người bước ra ngoài.

Những người xung quanh hai mặt nhìn nhau, Tống Thịnh phản ứng lại trước lập tức đuổi theo sau Lệ Đình Tuấn: “Anh Lệ…”

Mấy diễn viên bên cạnh nhìn về phía Đường Nguyên Khiết Đan với biểu cảm kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đầu óc Đường Nguyên Khiết Đan cũng có chút ngây ngốc, cả buổi sáu mới bò lên từ mặt đất trả lời: ‘A, là bạn, anh Lệ là bạn của anh tôi cho nên…”

Nhưng mà cậu giải thích này ngay cả cả cô ấy cũng không tin tưởng được.

Lệ Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ?

Cô ấy đi theo bên cạnh Kiều Phương Hạ cũng được một tháng, tại sao trước giờ cô ấy không phát hiện manh mối giữa hai người này?

Bên ngoài đám người, Tân Lục Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng đi xa của Lệ Đình Tuấn.

Phản ứng này của Lệ Đình Tuấn hiển nhiên là có quan hệ không bình thường với Kiều Phương Hạ.

Cho nên bọn họ nói có tin tức Kiều Phương Hạ bị một vị đại gia thần bí bao dưỡng, quả nhiên là sự thật. Uổng công anh ta vẫn luôn cảm thấy Kiều Phương Hạ giữ mình trong sạch, cảm thấy người khác đang bôi nhọ phỉ báng cô.

Không nghĩ tới cô là loại người này!

Kiều Phương Hạ trong cơn mê man chỉ cảm thấy có người ôm lấy mình, bên tai ồn ào.

“Tôi không sao hết… Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi…” mắt lại lắc lắc đầu, thở hổn hển suy yếu nói.

Hình như có người mắng câu gì đó, lỗ tai cô ù ù không nghe rõ đối phương rốt cuộc đang nói cái gì.

Cũng không biết là đã qua bao lâu, giọng nói bên cạnh cô đã nhỏ lại, cảm giác choáng váng và buồn nôn mãnh liệt này mới giảm bớt một chút.

Cô cố gắng mở mắt ra, phát hiện cô đang nằm trong lòng ngực của một người.

Trên quần áo người này dính bãi nôn của cô, có chút ô uế.

“Xin lõi… Cô gắng sức tránh khỏi cái ôm của đối phương, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xin lỗi, để tôi cầm đi giúp anh giặt…”

Cách vài giây cô lại nghe thấy giọng nói tức giận của Lệ Đình Tuấn vang lên trên đầu: “Tại sao không nói sớm là mình không thoái mái?”

150-tinh-yeu.jpg


lật người Kiều Phương Hạ lại vạch quần áo cô lên.

Kiều Phương Hạ theo bản năng kháng cự sự đụng chạm của anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom