• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 131-140

Chương 131: Chẳng ngại đồng quy vu tận

“Em còn có mặt mũi nhắc đến ba anh!” Đường Minh Kỷ không để cô ấy nói xong, phát hỏa nói.

“Là một người đại diện, chẳng lẽ em không biết hậu quả nghiêm trọng của việc thuận miệng bôi đen người của công chúng ở nơi công cộng sao? Lùi một bước mà nói, Kiều Phương Hạ là nghệ sĩ của em!

Em phải chịu trách nhiệm về danh tiếng của cô ấy!”

Đường Minh Kỷ nhắc đến Đường Nguyệt Anh, mẹ của Đường Nguyên Khiết Đan, Đường Nguyên Khiết Đan lập tức im lặng như một quả cà, không phát ra tiếng động.

Nhưng tình huống ngày hôm nay, cho dù lặp lại lân nữa, Đường Nguyên Khiết Đan vẫn sẽ chọn làm chỗ dựa cho Kiều Phương Hạ như: cũ.

Cô ấy không thể cho phép mình nhìn Kiều Phương Hạ bị bắt nạt làm nhục mà không làm gì cả.

“Không còn chuyện gì thì về nhà ngủ đi! Bữa tối hôm nay em cũng không cần đến nữa! Trở về suy nghĩ thật kỹ đi!” Đường Minh Kỷ dừng vài giây rồi tiếp tục tức giận nói.

“Không đi thì không đi” Đường Nguyên Khiết Đan nhỏ giọng lầm bầm.

Dứt lời liền mở cửa xe đi xuống.

Ở bên ngoài xe, vẻ mặt Kiều Phương Hạ bất đắc dĩ, dùng ánh mắt “Em xem, chị đã sớm bảo em rồi” nhìn cô ấy.

“Chị sẽ đưa thẻ phòng khách sạn của chị cho em, trước tiên em cứ ở chỗ phim trường tránh đầu ngọn gió” Kiều Phương Hạ nghĩ một hồi, lấy ra một tấm thẻ từ trong túi xách đưa vào tay Khiết Đan.

“Đa tạ ơn cứu mạng” Đường Nguyên Khiết Đan cười hì hì nhận lấy, nhét thẻ phòng vào túi.

Đúng lúc này, cách đó không xa, trên xe Audi, một ống kính điện thoại di động hướng về phía xe của Đường Minh Kỷ không ngừng chụp ảnh.

“Mày không để bọn tao sống tốt, mày cũng đừng mơ được sống tốt!” Kiều Diệp Ngọc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, Kiều Phương Hạ lên xe của Đường Minh Kỷ. Cô ta nhìn xe của Đường Minh Kỷ rời đi, nói một cách hẳn học.

Đây là Kiều Phương Hạ ép bọn họ, chẳng sợ cùng với Kiều Phương.

Hạ lưỡng bại câu thương đồng quy vu tận.

Số một Hoàng Gia Lệ Đình Tuấn đi xa giao buổi tối trở về, kéo cà vạt, mở cửa, đã thấy ông cụ nhà họ Lệ đang ôm Đình Trung ngồi trong phòng khách, cùng Đình Trung chơi xe đua chạy bảng điện.

“Ông đến sao không báo trước với con một tiếng?” Lệ Đình Tuấn đứng ở cửa ra vào, nhàn nhạt hỏi.

Vô Nhật Huy ở một bên hơi cúi đầu, không lên tiếng.

Hôm nay chân của Đình Trung cần phải kiểm tra lại, nên Vô Nhật Huy đã đưa Đình Trung trở về, nhưng theo kế hoạch thì Kiêu Phương Hạ cũng có thể cùng đến.

Lệ Đình Tuấn không ngờ ông cụ sẽ ở đây.

Anh yên lặng hạ mắt nhìn xuống chỗ đối giày ở bên cửa, không có giày cao gót, có lẽ Kiều Phương Hạ không đến, lập tức thu hồi ánh mắt.

“Chân của Đình Trung bị thương, sao con không nói cho ông biết?”

Ông cụ nhà họ Lệ đối mắt với Lệ Đình Tuấn rồi hỏi ngược lại.

“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại” Lệ Đình Tuấn vẻ mặt vô cảm trả lời.

Vừa nói anh vừa bước đến trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước khoáng, mở nắp uống một ngụm.

131-tinh-yeu.jpg


Đình Trung liếc nhìn cửa kính chốc lát, nhìn ông cụ nhà họ Lệ đi tới trước mặt Lệ Đình Tuấn, sắc mặt nghiêm trọng, nói hai câu gì đó Ngăn cách một cánh cửa, không nghe rõ ràng lắm.
Chương 132: Chị Phương Hạ có cách

Trước khi Lệ Đình Tuấn quay lại, ông cố nội đã hỏi cậu bé có muốn gặp Kiều Diệp Ngọc không còn để cho cậu bé gọi video với Kiều Diệp.

Ngọc. Sau đó, Kiều Diệp Ngọc nghiêm túc nói riêng điều gì đó với ông ố nội, cũng tránh mặt cậu bé, không cho để cho cậu bé nghe thấy.

Đình Trung biết rõ ông cố nội rất thích Kiều Diệp Ngọc, nhưng cậu bé lại không thích Kiều Ngọc như vậy.

Kiều Diệp Ngọc đối tốt với cậu bé, không bao giờ mắng cậu, nhưng khi không có người khác, cô ta luôn nhìn cậu bằng ánh mắt rất kỳ lạ, đôi khi Đình Trung bị nhìn đến lạnh cả sống lưng.

Những cô những chị này đều rất kỳ quái. Chỉ có Kiều Phương Hạ là người thực sự tốt với cậu bé, quan tâm cậu, yêu thích cậu và bảo vệ cậu.

Hơn nữa lúc vừa rồi khi ông cố nội cùng cậu bé chơi xe điện đã hỏi cậu mấy vấn đề rất kỳ quái.

Ông cố nội cho cậu bé, nếu mấy năm nữa cậu đi học tiểu học, sẽ là một tuần ở trường mới được về nhà một lần, một tuần cậu bé mới về nhà một lần thì có nhớ người nhà hay không.

Ở nhà họ Lệ ngoài bà Trần và Lệ Đình Tuấn ra, Đình Trung không thích ai cả, thậm chí cậu bé còn hơi sợ mấy người ông cố nội. Khi Lệ Đình Tuấn không ở nhà, Đình Trung rất ít khi nói chuyện, cậu bé không muốn nói chuyện với người mình không thích.

Cho nên đừng nói một tuần, cho dù nửa năm cả năm không gặp, Đình Trung cũng sẽ không nhớ.

Nhưng tại sao bọn họ lại phải gửi cậu bé đến trường nội trú?

Cậu bé không nghe lời sao? Cậu đã làm gì khiến cho ông cố nội tức giận sao?

“Hai”

..” Nghĩ đến đây, cậu bé không khỏi thở dài.

Bà Trần liếc nhìn cậu vài cái, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ nhỏ, cậu không vui hả?”

Đình Trung bĩu môi, gật đầu.

Vừa rồi bà Trân ở bên cạnh nghe được rõ ràng, lúc này mới dám nói: “Cậu chủ nhỏ, nếu không muốn đến chỗ ông cố nội nói, cứ nói với ba cậu, nhất định ba cậu sẽ không đành lòng để cậu đến đó”

“Ngoài ra… cậu cũng có thể nói với chị Phương Hạ, cô ấy sẽ có cách đấy”

Đình Trung nhướng đôi lông mày nhỏ, nhìn bà Trần, kinh ngạc hỏi: “Chị ấy sẽ có cách?”

Thực ra bà Trần cũng không dám chắc, nhưng có người mẹ nào đành lòng cho con mình sống trong trường nội trú khi mới sáu, bảy tuổi cơ chứ? Nếu Kiều Phương Hạ biết chuyện, chắc chắn cô sẽ tìm cách.

Cho dù tranh giành quyền nuôi con với nhà họ Lệ, muốn đem đứa nhỏ rời đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn là ở lại nhà họ Lệ, bị bà Lệ tương.

lai và người nhà họ Lệ bọn họ cùng nhau xa lánh bắt nạt.

Bà Trần nhìn ra được Kiều Diệp Ngọc không thật tâm yêu thích Đình Trung, vì v: phải tìm cách đưa đứa nhỏ này thoát khỏi bể khổ.

“Bà Trần nói với con những điều này, đừng nói với người khác là do bà Trần dạy, con có biết không?” Bà nhẹ nhàng ôm lấy Đình Trung, nhỏ giọng nói.

Đình Trung biết bà Trần làm vậy là vì muốn tốt mình, liên gật đầu và duỗi ngón tay út ra móc ngoéo với bà Trần.

Bên cạnh.

Ông cụ nhà họ Lệ rút một phong thư từ trong túi ra, hung hăng ném lên bàn trước mặt Lệ Đình Tuấn, trầm giọng nói: “Tự con nhìn thật kỹ xeml* “Con gái An Phương Diệp dạy dỗ nên quả nhiên không giống bình thường”

Lệ Đình Tuấn cau mày nhìn những bức ảnh rơi ra khỏi phong bì.

“Con có biết hôm nay Đường Nguyên Khiết Đan gọi Kiều Phương.

Hạ ở trước mặt công chúng là gì không? Mợt Đường Nguyên Khiết Đan là cháu gái của Đường Tiêu, cậu của cô ta! Kiều Phương Hạ muốn làm mẹ nhỏ của người ta! Thảo nào Đường Minh Kỷ lại che chở Kiều Phương Hạ như vậy, đều là người một nhà sao có thể không che chở?”

132-tinh-yeu.jpg


mà con còn nhớ mong trông chờ cô ta quay đầu lại! Con tỉnh lai đi!”
Chương 133: Trên không nghiêm, dưới tất loạn

Ông cụ nhà họ Lệ nói xong, quát quản gia Lệ và Vô Nhật Huy đang chờ bên ngoài cửa: “Truyền lời cho tôi! Từ hôm nay, không ai được phép nhắc đến Kiều Phương Hạ trước mặt Lệ Đình Trung! Coi như cô ta đã chết rồi! Nhà họ Lệ không gánh nổi cái người này!”

Lệ Đình Tuấn nghe vậy bỗng nhiên thấp giọng cười nhạo vài tiếng.

Ông cụ nhà họ Lệ không khỏi nhíu mày: “Con cười cái gì? Chẳng lẽ ông nói không đúng sao?”

Lệ Đình Tuấn thở dài, thả chai nước khoáng trong tay xuống, đưa mắt nhìn ông cụ nhà họ Lệ, ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng tàn ác.

“Mấy năm nay ông dung túng cho bên ngoài đồn đãi về chuyện Đình Trung sinh ra, hướng dư luận về phía Tô Minh Nguyệt, cũng không cho phép người nhà họ Lệ nhắc đến tên của Kiều Phương Hạ. Chẳng phải là không muốn người bên ngoài biết được Đình Trung là do Kiều Phương Hạ sinh ra hay sao?”

“Thực sự ông đã làm được vô cùng hoàn hảo”

“Nhưng hi vọng ông có thể tiếp tục cố gắng hơn”

“Con..” Sắc mặt ông cụ nhà họ Lệ lập tức tái xanh.

Lệ Đình Tuấn không đợi ông cụ nói xong, nhàn nhạt nói: “Con rất mệt, ngày mai còn phải ra nước ngoài họp, con muốn nghỉ ngơi. Đã gần chín giờ rồi, đến lúc Đình Trung đi ngủ rồi, ông cứ tự nhiên nhé”

Nói xong, cầm lấy ảnh chụp trên bàn, hung hăng xé thành hai nửa, trực tiếp ném vào thùng rác trong phòng bếp.

Anh coi ông cụ nhà họ Lệ như không tồn tại, xoay người mở cửa, ôm Đình Trung ở dưới đất đi lên lầu, để lại một lưng cho bên dưới.

Kiều Phương Hạ chỉ uống hai ly rượu đỏ với người nhà họ Đường.

Tửu lượng của cô không tốt, rượu đỏ tại thấm chậm, lúc đi ra khỏi nhà họ Đường đầu cô có chút choáng váng.

Đường Tiêu đích thân tiễn cô tới cửa, nói nhỏ: “Đường Minh Kỷ đi ra từ gara, nó sẽ đưa cô về”

“Theo tôi, sau này cô cứ đến sống ở nhà họ Đường, thuận tiện và an toàn hơn so với chung cư của cô nhiều”

“Không cần đâu chú” Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn Đường Tiêu cười, thật ra cô hiểu ý của Đường Tiêu, ông muốn gán ghép cô với Đường Minh Kỷ.

Nhưng không thể, cô không có chút ý tứ gì với Đường Minh Kỷ.

“Nếu các bạn gái của Đường Minh Kỷ biết chuyện, tất cả các cô gái nhỏ đó sẽ rất đau lòng” Cô tiếp tục nói đùa.

“Như vậy chẳng phải tốt sao? Để cho thắng nhãi Đường Minh Kỷ này kiềm chế lại, tập trung cho gia đình và sự nghiệp còn tốt hơn!”

Đường Tiêu nghiêm mặt đáp.

Kiều Phương Hạ bất lực “Ba chỉ muốn có một đứa con dâu để cung cấp lợi ích miễn phí cho ba thôi! Muốn lấy lại cổ phần công ty đã cho cô ấy lúc trước cũng không cần vất vả như vậy chứ?” Đúng lúc Đường Minh Kỷ đi từ trong gara ra, nghe được những lời Đường Tiêu nói liền cau mày.

“Hơn nữa chẳng phải lúc trước ba cũng vậy? Không biết xấu hố mà đi nói con, trên không nghiêm, dưới tất loạn thôi”

“Đồ láo toét này!” Đường Tiêu liếc nhìn Đường Minh Kỷ, ánh mắt sắc như dao.

Kiều Phương Hạ ở bên thấy buồn cười, liền vươn tay khoác lấy cánh tay Đường Tiêu: “Được rồi chú, chuyện này coi như xong, cứ để cháu tự do ở bên ngoài đi, không cần làm phiền bọn họ đâu”

“Nếu Đường Minh Kỷ có thể hiểu chuyện bắng một nửa cháu, chú cũng không cần phải lo lắng” Đường Tiêu không khỏi thở dài.

133-tinh-yeu.jpg


chiếu hậu, cách bọn họ không xa, giống như một con thú u ám đang ngủ yên.
Chương 134: Anh lại hiểu lầm một lần nữa

“Có chuyện gì vậy?” Đường Minh Kỷ nói mấy câu với Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ lại không nói lời nào, anh ta liền quay sang nhìn cô, ân cần hỏi.

Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn anh ta, sau vài giây mới định thần lại, nhẹ nhàng đáp: “Không có gì đâu, chỉ là hơi khó chịu thôi”

Kiều Phương Hạ không nói, Đường Minh Kỷ không hỏi thêm nữa Tận đến lúc cả hai trở lại phía dưới của Khu chung cư Đông Thanh, Kiều Phương Hạ cũng không nói thêm lời nào.

Đường Minh Kỷ vừa dừng xe, cô liền cầm túi xách, mở cửa bước xuống xe.

“Hay là tôi tiên cô lên?” Đường Minh Kỷ thấy bước chân cô có chút bất ổn, liền xuống theo, hỏi cô.

“Không cần đâu, anh đi nhanh đi, muộn rồi” Kiều Phương Hạ vội vàng đáp.

Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, Đường Minh Kỷ chỉ cảm thấy không thể hiểu được, vừa rồi ở nhà họ Đường vẫn còn tốt lắm, cũng không biết có chuyện gì.

Hay là King lại giao cho cô nhiệm vụ khẩn cấp gì?

Đường Minh Kỷ gãi đầu nhìn Kiều Phương Hạ đi qua bụi hoa ở chỗ rẽ, khuất bóng rồi mới lên xe trở về.

Kiều Phương Hạ vừa đi vừa lấy thẻ ra vào trong túi, vừa chạm tay vào chiếc thẻ, một đoạn quần vest đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô.

Cô dừng lại, ngước mắt lên nhìn Lệ Đình Tuấn đang đứng trước mặt cô không xa.

Từ trước đến nay Lệ Đình Tuấn luôn luôn mặc vest phẳng phiu, quần áo đầu tóc chỉnh tề tỉ mỉ, nhưng lúc này, áo vest của anh mở ra, không đeo cà vạt, áo sơ mi trắng cũng cởi hai cúc đầu, vài cọng tóc mất trật tự trên trán rủ xuống dưới.

Ngay khi hai người nhìn nhau, khóe miệng Lệ Đình Tuấn gợi lên một độ cong mỉa mai.

“Nghe nói hôm nay vợ tương lai của Đường Tiêu đã làm ầm ïmột trận ở Trung tâm thương mại Universal”

“Điệu bộ cũng lớn nhỉ”

Trong lòng Kiều Phương Hạ lập tức “lộp bộp” một tiếng, vội vàng giải thích: “Không phải, chuyện buổi chiều…”

Mới nói được mấy chữ, Lệ Đình Tuấn đã chậm rãi bước đến gần cô, nhìn chăm chằm vào cô.

Khi anh đến gần, Kiều Phương Hạ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, anh uống rượu rồi.

“Tại sao lại tắt máy?” Anh duõi ngón trỏ ra, nhẹ nhàng nắm lấy cắm cô, thấp giọng hỏi cô.

Kiều Phương Hạ buông thống hai tay bên người, siết chặt nắm tay, trả lời bằng giọng khô khốc: “Điện thoại hết pin”

Lệ Đình Tuấn nhìn cô một lúc lâu, đưa tay về phía cô.

Kiều Phương Hạ mím môi, lấy điện thoại di động trong túi xách ra đưa cho Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn đưa tay giữ chặc chế nút nguồn vài giây, khi thả ra, màn hình vẫn đen xì như cũ. Đúng là hết pin thật.

Lúc Kiều Phương Hạ ra khỏi cửa đã cố ý không sạc pin, bởi vì cô không thể không đến dự bữa tối ở nhà họ Đường được, cô và Đường Minh Kỷ đã hẹn thời gian từ sớm.

Cô im lặng vài giây, nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh đã làm gì với điện thoại của tôi rồi đúng không?”

Tuy nhiên, Lệ Đình Tuấn chỉ nhẹ nhàng nhét điện thoại trở lại túi xách của cô, khẽ cười, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Không phải nói là tình nguyện kết hôn với một người thực vật sao? Sao, lại vừa ý nhà họ Đường rồi hả?”

Hơn hai mươi giờ trước, anh vẫn đang nghĩ rằng anh đã hối hận mấy năm nay đối xửa tàn nhẫn ngược đãi cô.

Nhưng có vẻ như Kiều Phương Hạ ở giữa những người đàn ông kia sống rất thoải mái, căn bản không cần anh cảm thông.

Có lẽ tấm lòng của anh đối với cô chỉ là một trò đùa.

Kiều Phương Hạ biết là anh lại hiểu lầm lần nữa rồi.

Nếu chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm có lẽ còn đỡ.

134-tinh-yeu.jpg

Chương 135: Chạy không thoát

Lệ Đình Tuấn bóp cảm cô, sức lực dần tăng lên: “Để tôi nói cho cô biết…”

“Nếu không phải Lệ Đình Tuấn tôi thêm tiền mua lại, cuối năm ngoái Trung tâm thương mại Universal đã bị mua lại và chuyển đổi thành tòa văn phòng rồi! Nếu không phải Lệ Đình Tuấn tôi tiếp tục đầu tư hơn ba trăm ngàn tỷ, công ty giải trí Thiên Hoàng đã không đủ tiền vốn để xoay vòng, cũng không thể trở thành công ty giải trí lớn nhất trong nước”

“Tôi là ba mẹ tái sinh của cả nhà họ Đường, cô có hiểu không?”

“Nếu cô muốn kết hôn với Đường Tiêu hoặc Đường Minh Kỷ, tôi khuyên cô nên bỏ cái ý định này càng sớm càng tốt, bởi vì tôi có quyền có thể tùy ý giải trừ hợp đồng với công ty giải trí Thiên Hoàng, thu hồi lại vốn”

Có lẽ vì ban đêm gió quá lạnh, Kiều Phương Hạ nghe thấy Lệ Đình Tuấn từng câu từng chữ nói ra những lời này, không kìm được nổi da gà toàn thân.

Trước khi về nước cô cũng không biết Lệ Đình Tuấn là nhà đầu tư chính của Thiên Hoàng. Nhưng cô hiểu được, mấy năm nay Thiên Hoàng có thể lớn mạnh như vậy, là vì có vốn lưu động rất nhiều, có nguồn tài chính mạnh chống đỡ.

Nếu đột nhiên ba trăm nghìn tỷ này bị rút khỏi Thiên Hoàng, hậu quả sẽ rất khủng khiếp!

Cô không thể liên lụy đến nhà họ Đường.

“Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, Kiều Phương Hạ, trong vòng một năm, chuyện của cô đều do tôi quyết định”

Lệ Đình Tuấn cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi lạnh lẽo của cô: “Bây giờ đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu” Kiều Phương Hạ im lặng một lúc, nhẹ nhàng trả lời.

Cô hiểu điều anh muốn chỉ là một câu trả lời phục tùng của cô.

Sau đó anh sẽ tha cho nhà họ Đường.

Anh khẽ nhấc tay trái lên, cô vô thức muốn tránh đi, nhưng trong một giây, cô đã kiềm chế tâm lý phản kháng không muốn anh chạm vào của mình.

Cô chỉ có thể phục tùng anh.

Lệ Đình Tuấn đưa tay sờ tay cô, lạnh lẽo như một khối băng.

Anh ngước mắt lên nhìn cô, sau đó cởi áo vest khoác lên vai cô.

kiều Phương Hạ im lặng, không phản kháng gì cả, bị anh kéo đi, đi về phía xe anh đang đậu.

Kiều Phương Hạ cũng không biết là anh muốn đưa mình đi đâu, có vẻ Lệ Đình Tuấn cũng không muốn nói cho cô biết, cô liền dứt khoát ngậm miệng lại Trên đường đi, xe chạy rất nhanh, cả hai đều không nói tiếng nào.

Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cống Số một Hoàng Gia.

Kiều Phương Hạ Chỉ liếc nhìn tòa nhà nhỏ theo phong cách Châu Âu ngoài cửa sổ xe, không khỏi nhíu mày.

Đây là nơi Tô Minh Nguyệt sống, tại sao anh lại đưa cô đến đây?

Lệ Đình Tuấn cởi dây an toàn, thấy cô vẫn ngồi yên, quay đầu liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Nếu cô muốn ở trên xe, tôi cũng không ngại”

Kiều Phương Hạ giật mình, lập tức xuống xe.

Hai người lần lượt bước vào cửa, mọi người trong nhà đã ngủ say, chỉ chừa lại một ngọn đèn ở hành lang.

Kiều Phương Hạ không biết công tắc đèn ở đâu, cũng không thấy rõ đường lắm. Trong ánh sáng lờ mờ, cô vấp phải cái gì đó trên mặt đất, liền ngã xuống.

Cô không khỏi loạng choạng, sắp ngã xuống, một bàn tay đột nhiên đưa qua giữ chặt lấy vai cô.

135-tinh-yeu.jpg


‘Vết thương trên người Kiều Phương Hạ vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, nhưng cô biết rõ đêm nay nhất định chạy không thoát.
Chương 136: Trái tim dần nguội lạnh

Cô mím chặt môi, trong bóng tối lờ mờ chỉ cảm thấy bàn tay của Lệ Đình Tuấn đang bao phủ lên.

Ở đây còn có những người khác, nếu bị ai đó nghe được động tĩnh, hoặc bị Tô Minh Nguyệt hay Đình Trung bắt gặp, kết quả thế nào Kiều Phương Hạ cũng không muốn nghĩ đến.

Cô không khỏi nhắm mắt lại, vài giây sau mới nói nhỏ: “Đi vào phòng có được không?”

Dù sao thì cũng chạy không thoát.

Ít nhất có thể đổi một nơi làm cô thoải mái hơn.

“Mở mắt ra nhìn tôi!” Tuy nhiên, giây tiếp theo, anh lại ghì chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, cần răng nói với cô.

Kiều Phương Hạ thở không ra hơi, buộc phải mở mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.

Hơi thở của anh quyện với mùi rượu nồng nặc, xông vào mũi cô.

Ngón tay cái của anh đè vào môi dưới của cô, đôi mắt đỏ rực, trầm giọng hỏi: “Bọn họ đã chạm qua chỗ này chưa?”

“Không có..” Kiều Phương Hạ cố hết sức lắc đầu.

Lệ Đình Tuấn cúi đầu, hung hăng cắn môi cô.

Anh buông lỏng bàn tay đang siết chặt cổ cô, lúc này Kiều Phương.

Hạ mới có thể thở được.

Đôi môi của Kiều Phương Hạ bị anh chặn lại, hơi thở nóng bỏng của anh phả ra khắp nơi, gần như khiến cô hít thở không thông.

“Còn ở đây thì sao?” Lệ Đình Tuấn hạ tay xuống một chút, tiếp tục cắn môi cô hỏi.

Kiều Phương Hạ hít một ngụm khí lạnh, bị anh giam dưới người, không còn nơi nào để trốn.

“Nói đi!” Lệ Đình Tuấn cau mày, lạnh lùng nói.

Kiều Phương Hạ nhìn vẻ mặt tàn bạo của Lệ Đình Tuấn, trái tim đần dần nguội lạnh.

Sau một vài giây, nhỏ giọng đáp lại: “Không có”

Trong mắt Lệ Đình Tuấn, cô là một người phụ nữ thấp hèn ai cũng có thể làm chồng được sao?

Nếu không, làm sao anh có thể hỏi như vậy?

“Kiều Phương Hạ, đừng nói dối tôi” Anh nhìn thẳng vào hai mắt cô, trầm giọng nói kiều Phương Hạ không nhịn được mà cười nhẹ: “Nếu anh không tin tôi, tại sao lại bắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh để trả lời? Như vậy thì có ích gì?”

Anh không tin tưởng cô, cho dù cô có giải thích một ngàn câu, anh cũng không nghe lọt một câu.

Cô nói, cô không có đánh chủ ý lên ba con nhà họ Đường, chỉ là anh không tin mà thôi.

Lệ Đình Tuấn hơi nheo mắt lại.

Đôi khi bản năng mách bảo anh rằng Kiều Phương Hạ có bí mật gì đó giấu anh, cô đang lừa dối anh, nhưng cô có thể tỏ ra điềm nhiên như không, hồn nhiên như một đứa trẻ ba tuổi.

Anh không thể phân biệt được câu nào cô nói ra là thật, câu nào là giả.

Có trời mới biết, khi nhìn thấy cô cười ngọt ngào ôm cánh tay.

Đường Tiêu, anh hận không thể tháo bỏ cánh tay Đường Tiêu ngay lập tức!

Cô có thể thân thiết với bất kỳ người đàn ông nào khác, nhưng với anh thì không!

Ngay cả khi anh hôn cô, cô cũng không đáp lại chút nào, đến thời điểm mấu chốt cũng như cá chết.

Ngoại trừ một chút không kịp khống chế.

Anh hít một hơi thật sâu, hơi rượu trong người càng lúc càng quấy phá, trong phút chốc dâng trào lên.

136-tinh-yeu.jpg

Chương 137: Ép cô ở lại

“Kiều Phương Hạ ..” Anh bóp cằm cô, cau mày.

“Đình Tuấn!” Ngay lúc này, một giọng nói nức nở đột ngột vang lên từ ngoài cửa: “Đình Tuấn, anh có ở đó không?! Nếu có mời ra ngoài một lát được không?”

“Cục Hàng hải nói có tin tức của Thanh Hào! Đình Tuấn!”

“Tên của Tống Thanh Hào khiến cho Kiều Phương và Lệ Đình Tuấn đang ngồi trên ghế sô pha đồng thời cứng đờ cả người Lệ Đình Tuấn lập tức buông Kiều Phương Hạ ra, đứng dậy vội vàng mặc quần áo vào.

Kiều Phương Hạ kéo chăn ở bên sang, che người mình lại, nhìn chằm chắm về phía bóng lưng Lệ Đình Tuấn và cánh cửa.

Ở bên ngoài là Tô Minh Nguy: Kiều Phương Hạ còn cho răng Tô Minh Nguyệt đang ngủ trên lầu.

Mẹ Trần ở trong phòng của người giúp việc cũng bị âm thanh bên ngoài đánh thức, lập tức khoác quần áo đi ra, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đang đứng trong phòng khách, bà vô cùng kinh ngạc, vừa bật đèn vừa nói: “Cậu hai, cậu vừa đi đâu vậy? Sao không…”

Vừa nói được một nửa, lại trông thấy Kiều Phương Hạ đang ngồi trên ghế sô pha, hai người nhìn nhau, lời nói ra được một nửa lập tức im bặt.

Kiều Diệc Phàm lập tức quấn chặt chăn, miễn cưỡng cười với bà, nhẹ giọng gọi bà một tiếng: “Bà Trần”

Bà Trần sững sờ hồi lâu, sau đó gật đầu gọi: “Cô chủ”

“Người của Cục Hàng hải vừa gọi cho em, Đình Tuấn ..” Ở bên ngoài Tô Minh Nguyệt vẫn còn đang khóc lóc nói, nghe chừng cảm XÚC Có vẻ Suy SỤP.

Lệ Đình Tuấn nhanh chóng cài cúc áo sơ mi, nhưng lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ với vẻ mặt phức tạp.

Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn nhìn nhau, sau đó cô rũ mắt, dời ánh mắt sang nơi khác.

“Đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đi” Lệ Đình Tuấn mặc quần áo xong, suy nghĩ vài giây rồi nói nhỏ với bà Trần.

Kiều Phương Hạ không muốn ở lại chỗ này, đây không phải là nơi cô nên ở, đợi khi Lệ Đình Tuấn rời đi, cô cũng sẽ rời đi.

Cô không nói lời nào, Lệ Đình Tuấn đã đi tới cửa, không nghe thấy tiếng cô đáp liền dừng lại, quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ.

“Cánh tay của Đường Tiêu, hoặc ở lại Số một Hoàng Gia, tự mình chọn một cái đi”

Nói xong anh lập tức mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Kiều Phương Hạ không khỏi cau mày.

Đây không phải cho cô lựa chọn, mà là trực tiếp ép cô ở lại chỗ này.

Bà Trần liếc nhìn ra ngoài, xoay người đi đến trước mặt Kiều Phương Hạ, giúp cô quấn chặt chiếc chăn đang đắp trên người.

Bà Trần cũng không biết tại sao Lệ Đình Tuấn đột nhiên mang Kiều Phương Hạ trở về, nhưng người đã trở về rồi, vậy thì vẫn sẽ đối xử như: trước.

Bà dẫn Kiều Phương Hạ đến phòng của Lệ Đình Tuấn, lấy trong tủ ra một bộ áo choàng tắm mới đưa vào tay Kiều Phương Hạ, nhìn chằm chẳm vào vệt đỏ trên cánh tay Kiều Phương Hạ bị Lệ Đình Tuấn nắm thành, khẽ nói: “Đêm nay cậu hai uống nhiều quá, có hơi say”

Cộng thêm những lời nói của ông cụ nhà họ Lệ, hiển nhiên Lệ Đình Tuấn không thể kiểm soát được cảm xúc.

Kiều Phương Hạ hơi cúi đầu, không nói gì.

“Tối nay tạm thời cô mặc quần áo của cậu hai trước đi, ngày mai tôi sẽ nhờ Vô Nhật Huy đem ít quần áo của cô đến đây” Bà Trần hơi ngừng lại, tiếp tục nói khẽ.

“Được” Kiều Phương Hạ gật đầu.

137-tinh-yeu.jpg


“Tối hôm nay có phải là có người nào đã nói gì đó với Lệ Đình Tuấn không?” Kiều Phương Hạ hỏi bà.
Chương 138: Cậu hai đích thân đuổi cô ấy đi

Bà Trần là người nhà họ Lệ, lẽ ra bà không nên nói gì với Kiều Phương Hạ, nhưng nhìn thấy sự đau khổ của Lệ Đình Tuấn, bà cũng cảm thấy rất khó chịu.

Bà suy nghĩ một lúc, lấy từ trong người ra một phong thư và hai bức ảnh bị xé hư, đặt chúng vào tay Kiều Phương Hạ.

Sau khi bị chúng Lệ Đình Tuấn vứt đi, bà Trần luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ nên vẫn luôn canh cánh trong lòng Kiều Phương Hạ cầm trên tay nhìn kỹ một chút, có lẽ là lúc buổi chiều Đường Minh Kỷ đón cô đến nhà họ Đường thì có người ở đẳng xa chụp được.

Bảo sao Lệ Đình Tuấn lại nổi giận. Bảo sao Đường Minh Kỷ nói không cho phép nhân viên cửa hàng tiết lộ tin tức nhưng vẫn bị Lệ Đình Tuấn biết được.

Cô lật qua lật lại phong thư mấy lần, nhìn thấy một dấu ấn nho nhỏ ở góc: “Dành riêng cho Phi Điểu”.

Phi Điểu là tên một hãng truyền thông trong nước, có quy mô không hề nhỏ, khá nổi tiếng vì đã từng tuồn ra một số tin tức gây sốc về các ngôi sao lớn.

Tuy Đường Minh Kỷ là CEO của một công ty giải trí, nhưng rốt cuộc cũng không phải là một ngôi sao đóng phim, độ phổ biến cũng không cao. Anh ta có một địa vị xã hội nhất định, hầu hết người bình thường không đủ khả năng để chọc đến anh ta.

Cho nên không thể có một phóng viên liều lĩnh như vậy, mạo hiểm chụp ảnh anh ta.

Cô thì càng không cần phải nói, sau khi về nước đã quay vài bộ phim, các phóng viên sẽ không hứng thú với một diễn viên tuyến mười tám giống như cô.

Trừ khi có người cố tình bán ảnh cho Phi Điểu.

“Bà Trần, bà có biết giá cả của các loại tin tức giải trí trong ngành như nào không?” Kiều Phương Hạ trầm tư hồi lâu rồi ngẩng đầu nhìn bà Trần.

“Cái này cũng không cố định. Nó còn phụ thuộc vào giá trị của bản thân tin tức, nhưng tôi nghe họ nói rằng nó có vẻ cũng không đắt lắm.

Tâm từ ba trăm triệu đến ba tỷ là bình thường đấy”

Kiều Phương Hạ trầm ngâm gật đầu, thật ra tin tức về cô và Đường.

Minh Kỷ cũng không thế lên hot search, giá trị thực sự của nó là để cho nhà họ Lệ nhìn thấy, chọc giận bọn họ.

Nghĩ như vậy, loại chuyện nham hiểm như này chỉ có thế do nhà họ.

Kiều hoặc Tô Minh Nguyệt làm ra.

Cộng thêm hôm nay Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc cũng ở trong trung tâm thương mại, chất lượng bức ảnh này rõ ràng là được chụp bằng điện thoại di động chứ không phải máy ảnh chuyên nghiệp.

Chính là Kiều Diệp Ngọc không nghỉ ngờ gì nữa.

Bà Trần biết Kiều Phương Hạ nắm chắc rồi, đợi một lúc, lại nói: “Cô chủ, cô cứ yên tâm ở đây. Cô Tô đã dọn ra ngoài rồi, không sống ở đây nữa”

“Đã dọn đi rồi?” Kiều Phương Hạ ngạc nhiên.

“Đúng vậy, tìm một ngôi nhà mới và dọn đi rồi” Bà Trần suy nghĩ một chút, nói thêm: “Là cậu hai tự mình đuổi cô ấy đi”

Bây giờ bà Trần nghĩ lại, chắc hẳn Lệ Đình Tuấn đã cố tình làm vậy.

Nếu Tô Minh Nguyệt không rời đi thì làm sao Kiều Phương Hạ đến đây ở được?

Trong lòng cậu hai nhà bọn họ thực sự rât quan tâm đến Kiều.

Phương Hạ, chỉ là vịt chết mạnh miệng, không chịu thừa nhận mà thôi Hơn nữa, Lệ Đình Tuấn không phải là người sẽ biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cho dù anh yêu cô đến thảm, trong lòng lo lắng, cũng sẽ không mở miệng nói ra.

Bà Trần là người nhìn Lệ Đình Tuấn lớn lên, bà rất hiểu rõ tính cách của anh.

“Lý do là gì?” Kiều Phương Hạ không nhịn được hỏi.

138-tinh-yeu.jpg


“Có lẽ nhà họ Tống rất đau lòng. Bác Tống chỉ có một đứa con trai độc nhất này” Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày.
Chương 139: Mạng này là của cô

“Cũng khó mà nói được” Bà Trần lắc đầu, “Thực ra ở bên ngoài ông Tống còn có một đứa con riêng nữa”

Điều này liên quan đến bí mật riêng của nhà người khác. Kiều Phương Hạ cũng biết điều không tiếp tục hỏi nữa.

“Cô còn muốn hỏi gì nữa không?” Bà Trần không nhịn được hỏi lại.

“Không có, bà đi nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đáp.

Bà Trần thấy Kiều Phương Hạ vậy mà không hỏi xem mấy năm nay Đình Trung sống thế nào, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tuy nhiên nghĩ lại thì giữa Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ có vướng mắc lớn như vậy, có lẽ Kiều Phương Hạ không muốn động đến quá khứ đau buồn, không hỏi cũng là chuyện bình thường.

Bà nhìn Kiều Phương Hạ, không nói gì nữa, quay người rời khỏi phòng.

Bà Trần ra khỏi phòng, Kiều Phương Hạ lại nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trong phong thư thêm mấy lần nữa, trong mắt lóe lên một tia hung ác.

Cô xoay người cầm lấy túi xách mà bà Trần giúp cô đem lên, mở khóa kéo ra, lấy từ bên trong ra một chiếc gương trang điểm, tháo mặt kính ra, bên trong rơi ra một chiếc sim điện thoại nhỏ.

Sau đó bật nguồn điện thoại đã được sạc đầy, đem sim điện thoại ẩn lắp vào.

Chiếc sim này chỉ lưu một vài người liên lạc, Kiều Phương Hạ tiện tay ấn một dãy số, kiên nhãn chờ bên kia nghe máy.

“Alo?” Hơn mười giây sau, một giọng nói ngái ngủ vang lên từ đầu dây bên kia.

“Là tôi” Kiều Phương Hạ nhàn nhạt đáp.

“Nói nhảm! Hơn hai giờ đêm, nếu không phải cô, là người khác tôi đã sớm cho một trận rồi!” Đối phương vô cùng khó chịu trả lời.

“Anh ba Hứa hôm nay tính tình xấu quá” Kiều Phương Hạ cười khẽ.

“Ông đây đã hai ba ngày chưa được ngủ rồi, có chuyện gì nói maul” Hứa Phi Phàm gắt.

“Không phải bình thường anh rảnh rỗi lắm sao? Làm cái gì mà hai ba ngày liền không được ngủ?” Kiều Phương Hạ hơi tò mò.

“Sao cô lại nhiều chuyện như vậy nhỉ?!” Hứa Phi Phàm liếc nhanh người phụ nữ đánh thức anh ta, xoay người rời giường, đi ra ban công.

Sau khi đóng cửa trượt ngoài ban công lại, không khỏi hung dữ lẩm bẩm: “Phụ nữ các người thật là phiền phức!”

Hứa Phi Phàm là một công tử ăn chơi điển hình, gia đình có cơ cấu, mười đời không lo, phụ nữ chơi cả năm không lặp lại.

Có một lần Kiều Phương Hạ nhận nhiệm vụ của Quân Diệt đã gặp được Hứa Phi Phàm tại căn cứ, khi đó anh ta đang đùa giỡn một nữ phóng viên xinh đẹp.

Tuy nhiên, nghe những gì anh ta vừa nói, có vẻ như anh ta đã bị người phụ nữ lợi hại nào đó trừng trị rồi.

“Đúng là tôi có chuyện phiền phức cần anh giúp đỡ” Kiều Phương Hạ cười đáp.

“Nói thẳng” Hứa Phi Phàm nói ngắn gọn: “Mạng này là của cô, nếu là chuyện có thể làm nhất định sẽ làm giúp cô”

Cách duy nhất để khiến một người đàn ông bị sẵn lòng phục tùng chính là cứu mạng anh ta.

Tình cờ Kiều Phương Hạ đã từng cứu Hứa Phi Phàm một mạng.

“Trong số các phim nộp đơn xét duyệt cho dì hai tháng nay, có phim nào của Kiều Diệp Ngọc đóng không?” Kiều Phương Hạ trầm giọng hỏi.

Mẹ của Hứa Phi Phàm là lãnh đạo của Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình do Bộ Văn hóa cử xuống.

“Để tôi xem xem” Hứa Phi Phàm quay người đi sang phòng làm việc bên cạnh, bật máy tính lên xem một lúc. vài phút sau, anh ta trả lời: “Có, hai bộ phim, cả hai đều đã bị trả về một lần yêu cầu cắt giảm rồi.

139-tinh-yeu.jpg

Chương 140: Lệ Đình Tuấn cũng sẽ biết sai sao?

Hứa Phi Phàm biết Kiều Phương Hạ có năng lực này, vậy nên dù tự nguyện hay bị cưỡng ép cũng đã giúp cô rất nhiều, còn Kiều Phương Hạ đã giúp bọn họ hoàn thành thiết kế tòa nhà phòng thủ trung tâm của căn cứ, gần như không thể xâm nhập.

Ba của Hứa Phi Phàm đã cố ý muốn đặc biệt thu nhận cô, nhưng Kiều Phương Hạ nhất quyết đi theo King, không đồng ý. Bởi vậy nên ba của Hứa Phi Phàm vẫn rất tiếc nuối.

“Ông ấy hài lòng là tốt rồi. Không nhất thiết phải gặp mặt” Kiều Phương Hạ cười hờ hững đáp.

Càng có nhiều người biết thân phận thật của cô, tình cảnh của cô càng nguy hiểm.

Giao việc cho Hứa Phi Phàm xong, cô lập tức cúp điện thoại, cất sim điện thoại lại chỗ cũ.

Cô đứng dậy, cầm áo choàng tắm ở bên cạnh lên, tình cờ nhìn thấy một chiếc áo vest ở bên cạnh, có lẽ là lúc Lệ Đình Tuấn thay quần áo đã tiện tay ném lên giường.

Cô tiện tay cầm áo vest lên, bất ngờ có thứ gì đó rơi xuống thảm.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào hộp quà nhỏ cỡ lòng bàn tay trên tấm thảm. Có lẽ trước đó hộp không được đậy kín, đồ vật bên trong rơi ra ngoài.

Kiều Phương Hạ nghĩ nghĩ một hồi, ngồi xốm xuống nhặt đồ vật trên mặt đất lên.

Thứ rơi trên thảm là một chiếc vòng cố kim cương rất tỉnh xảo.

Viên đá chủ khoảng năm sáu carat, xung quanh điểm xuyết rất nhiều viên kim cương nhỏ, được xuyên qua những sợi xích nhỏ tạo thành hình chữ “H” dẹp.

Trên mặt đất còn có một tấm thiệp màu vàng, hình như cũng từ trong hộp rơi ra, Kiều Phương Hạ nhặt lên, liền nhìn thấy hai dòng chữ được viết trên mặt sau của tấm thiệp.

“Chị ơi, ba biết sai rồi, đây là món quà ba xin lỗi chị, đừng để ba em biết là Đình Trung mật báo nha!”

Chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết nó được viết bởi một đứa nhỏ.

Kiều Phương Hạ sững sờ vài giây, sau đó lại nhìn sợi dây chuyên kim cương trong lòng bàn tay.

Lệ Đình Tuấn, liệu cũng biết sai sao?

Sáng sớm, xe của Lệ Đình Tuấn đậu dưới nhà tân hôn của Tô Minh Nguyệt, anh nhìn Tô Minh Nguyệt đang ngủ say vì làm việc quá sức.

“Thanh Hào…” Trong mơ, cô vẫn lẩm bẩm gọi tên Tống Thanh Hào.

“Thanh Hào, đau quá ..” Tô Minh Nguyệt một tay nắm chặt góc áo của Lệ Đình Tuấn, dường như trong mơ bị đau đớn tột cùng.

Lệ Đình Tuấn cụp mắt xuống, liếc nhìn khớp ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch của cô ta.

Khi Tô Minh Nguyệt phá thai, anh đã ở ngay bên ngoài phòng giải phẫu.

Anh đã cùng Tô Minh Nguyệt vượt qua nỗi đau, trơ mắt nhìn đứa trẻ đã thành hình bị bỏ vào thùng tiêu hủy, sau đó bị người mang đi ngang qua trước mặt anh.

Khung cảnh lúc đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Mặc dù Tô Minh Nguyệt đối xử không tốt với Đình Trung, bọn họ vẫn là bạn bè hơn hai mươi năm.

Giờ phút này anh nhìn cô ta chịu đau đớn đến vặn vẹo khuôn mặt, có chút không nỡ.

Vừa nãy ở Cục Hàng hải, Tô Minh Nguyệt không chịu được đả kích nên đã ngất đi, đầu đập xuống đất tạo thành một vết tím xanh trên trán.

“Cậu hai…” Vô Nhật Huy đợi một hồi, thấy Lệ Đình Tuấn vẫn không có động tĩnh gì, liền liền quay đầu lại, thận trọng gọi Lệ Đình Tuấn một tiếng.

“Để cô ấy ngủ một lát” Lệ Đình Tuấn trầm giọng đáp.

Cục Hàng hải nói bọn họ đã tìm được mảnh vỡ của chiếc máy bay gặp nạn năm đó, tìm được một số bộ xương đã bị phân hủy nặng trong buồng lái, chúng đã được gửi đến phòng thí nghiệm để so sánh DNA, kết quả sẽ có trong vòng bốn mươi tám giờ tới.

Tô Minh Nguyệt đã mệt mỏi cực độ, Lệ Đình Tuấn đưa cô ta trở về trước.

Vừa dứt lời, dường như Tô Minh Nguyệt ở bên cạnh bị làm ồn, hơi nhúc nhích, mở mắt tỉnh lại.

Vừa vặn đụng trúng ánh mắt của Lệ Đình Tuấn.

# Giọng nói cô ta khàn khàn, như bị mắc kẹt trong cổ họng, không thế phát ra âm thanh.

“Tôi đưa cô lên” Lệ Đình Tuấn khẽ cau mày nói.

Tô Minh Nguyệt gật nhẹ.

Khi cô ta bước xuống xe, thân hình Tô Minh Nguyệt lảo đảo như: thể gió có thể thổi ngã cô ta bất cứ lúc nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom