• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 125-130

Chương 125: Là quan hệ bạn bè

Kiều Phương Hạ quay đầu lại, đối diện với Khiết Đan, dứt khoát nói thắng: “Tối nay chú Đường mời chị đến ăn tối. Em là em gái Đường Minh Kỷ, nhất định phải biết đến nhà họ Đường nên mặc quần áo như thế nào, đem theo quà tặng như thế nào cho phù hợp”

“II” Khiết Đan kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, nhất thời không nói nên lời.

Cả nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi: “Chị thật sự là chị dâu của em à?”

“Cậu cả của em không bao giờ cho phép Đường Minh Kỷ đưa phụ.

nữ về! Chị là người đầu tiên đấy!”

Kiều Phương Hạ lập tức nghiêm túc giải thích: “Chị dám thề với trời, chị và Đường Minh Kỷ chỉ là quan hệ bạn bè, hơn nữa vì một số lý do đặc biệt, thật ra chị và chú đã quen nhau từ trước.”

“Cho nên chị muốn trở thành mợ cả của em?” Vẻ mặt Khiết Đan càng không thể tưởng tượng nổi.

Vợ của Đường Tiêu mất đã gần mười năm, nhưng Đường Tiêu vẫn không kết hôn lần nữa.

Khiết Đan nghĩ lại thái độ của Đường Minh Kỷ đối với Kiều Phương Hạ, giống như là bạn bè, nhưng thái độ đối với Kiều Phương Hạ so với bạn bè lại tôn trọng hơn hai phần. Nghĩ như vậy, mẹ kế là có khả năng nhất!

Kiều Phương Hạ và Khiết Đan nhìn nhau chằm chằm một lúc, Kiều.

Phương Hạ há hốc mồm, bị tức giận đến mức bật cười, hỏi ngược lại: “Chú Đường hơn chị ba mươi tuổi, làm sao có thể được?”

“Không có gì là không thể!” Khiết Đan rất chân thành trả lời: “Mấy năm nay không phải tất cả những người đồn ra chuyện xấu cùng ông ấy tuổi mới chừng hai mươi sao?”

“Hơn nữa, cậu cả của em được chăm sóc tốt, trông giống như ba bốn mươi tuổi thôi, lại không bị mập lên, thật ra rất có nét quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn giàu có như vậy. Em cảm thấy nói chuyện yêu đương với ông ấy cũng không xấu hố”

Kiều Phương Hạ nhìn chăm chăm Khiết Đan một lúc, nửa ngày sau mới cho cô ấy một ngón tay cái ngưỡng mộ: “Em giỏi quái”

Ít nhất thì tư tưởng của Kiêu Phương Hạ còn chưa thoáng đến mức này, Khiết Đan thì có thể.

Cô xoay người đi vào một cửa hàng chọn quần áo, Khiết Đan đi theo sau lưng như một đứa trẻ tò mò, tiếp tục thấp giọng hỏi mấy câu: “Làm sao hai người lại quen nhau? Có phải là vì cậu em luôn ở nước ngoài không?”

“Thật ra cậu em khá đẹp trai đ: i có một phần tư dòng máu con lai. Em đã xem ảnh của ông ấy khi cậu ấy còn trẻ. Đường Minh Kỷ không thể sánh bắng ông ấy đâu, chị cảm thấy sao?”

Kiều Phương Hạ không nghĩ Khiết Đan sẽ cho là thật, cô thở dài, lấy xuống một bộ quần áo và quay đầu hỏi cô: “Cái này nhìn có đẹp không?

“Chị mặc cái gì ông ấy cũng đều thích, chỉ cần đẹp là được” Khiết Đan nghiêm túc gật đầu.

Suy nghĩ xong, lại đổi giọng, nhỏ giọng nói: “Quần áo không quan trọng”

Kiều Phương Hạ hận không thế khâu miệng Khiết Đan lại!

Hai người cầm quần áo thì thầm vài câu, nữ nhân viên ở bên nhìn chẵm chằm có chút không kiên nhẫn, tức giận nói: “Mấy người có mua hay không? Không mua thì để lại chỗ cũ đi, đừng có làm hỏng!”

125-tinh-yeu.jpg


các cô, tôi gặp qua nhiều rồi. Bộ quần áo này năm trăm triệu, các cô xác định xem có mua nổi hay không đã”

Ý là bảo bọn họ hỏi trước xem liệu kim chủ có sẩn sàng bỏ một cái giá cao như vậy mua cho bọn họ một bộ lễ phục.

“Cô có biết ..” Mặt Khiết Đan lập tức đỏ bừng.
Chương 126: Con chó tự mắng mình?

Vừa nói mấy chữ, bên cạnh liền truyền đến một giọng nói mỉa mai: “Đúng vậy, đừng nói đánh chó phải nhìn mặt chủ, thử quần áo mua quần áo cũng không biết lượng sức mà làm sao?”

Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn lại, Tống Vân Lan và Kiều Di Ngọc đeo kính râm đang đứng ở cửa cửa hàng, dùng vẻ mặt chế giễu nhìn cô và Khiết Đan.

“Chị, thật là trùng hợp, lại gặp nhau rồi” Kiều Diệp Ngọc cười, khế nói với Kiều Phương Hạ.

Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc đang đợi hồi âm từ tổng công ty của cửa hàng trang sức xem liệu họ có thể trả lại hay không, vì vậy tiện thể bọn họ đi dạo xung quanh một lúc, không ngờ lại đúng lúc gặp phải cảnh xấu hổ của Kiều Phương Hạ.

Khiết Đan nhìn chằm chằm Kiều Diệp Ngọc vài lần, nhận ra cô ta là ai, không khỏi nhíu mày: “Cô nói cái gì, cô là chó? Con chó tự mắng chính mình hả?”

“Cô!” Kiều Diệp Ngọc lập tức nghẹn lời.

Khiết Đan tiếp tục khinh thường nói: “Ngươi cảm thấy lần trước bị đánh chưa đủ sao? Còn chưa đủ mất mặt đúng không?”

Kiều Phương Hạ chỉ đưa mắt nhìn mẹ con hai người Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc, xong làm như không thấy, thu lại ánh mắt.

Ở bên có một nữ nhân viên trẻ tuổi đang phục vụ khách hàng khác nghe thấy tiếng cãi vã, liền chạy tới, nhẹ nhàng hòa giải: “Nếu hai người muốn thử thì có thế, phòng thử đồ ở đãng kia. Tôi đưa hai người qua”

Khiết Đan có chút không phục, còn muốn tiếp tục tranh luận.

“Khiết Đan” Kiều Phương Hạ lập tức nhẹ nhàng đè bả vai Khiết Đan, không để cô ấy nói tiếp.

Khiết Đan cùng Kiều Phương Hạ nhìn nhau, Kiều Phương Hạ lại nháy mắt với cô ấy, Khiết Đan thấy Kiều Phương Hạ có ý tứ khác, lúc này mới không nói nữa.

“Các cô có biết diễn viên tuyến mười tám như này được trả bao nhiêu cho một tập phim truyền hình không?” Kiều Diệp Ngọc phát cáu vì lời nói của Khiết Đan và thái độ phớt lờ của Kiều Phương Hạ, lập tức đi vào bên trong cửa hàng, lạnh lùng nói.

“Mười lăm triệu một tập! Cho dù là một bộ phim dài năm mươi sáu mươi tập, nửa năm cô ta cũng chỉ kiếm được hơn sáu trăm triệu, còn có thể mua được quần áo năm trăm triệu chắc? Thật là viển vông!”

“Tôi nghĩ cái này có lẽ phù hợp với tôi”

Vừa nói, lại rất tự nhiên mà lấy bộ quần áo trong tay Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ không thèm để ý đến cô ta, chỉ tiếp tục nhìn những kiểu dáng khác trên quầy, vẻ mặt hờ hững.

“Vậy mà còn dám xem quần áo ở quầy của chúng tôi?” Nữ nhân viên lớn tuổi ở bên nhịn không được cười to: “Chị em ơi, nghe lời tôi, quần áo ở cửa hàng bình dân đối diện phù hợp với cô hơn, mấy trăm bộ quần áo mặc lên người chẳng phải tốt hơn?”

Kiều Phương Hạ làm như không nghe thấy, cầm một móc treo lên hỏi nữ nhân viên: “Cái này có size S không?”

“Trong cửa hàng của chúng tôi có tất cả các size, đều có size S, nhưng cô hỏi thì có ích gì? Cũng không thể mua được” Nữ nhân viên lắc đầu, bất đắc dĩ trả lời.

Ngược lại nữ nhân viên nhìn Kiều Diệp Ngọc rất quen mắt, hình như là ngôi sao lớn, liền quay sang nhiệt tình giới thiệu quần áo cho Kiều Diệp Ngọc.

Kiều Diệp Ngọc hơi cong miệng cười với Kiều Phương Hạ.

126-tinh-yeu.jpg


tay Kiều Diệp Ngọc và nói: “Bao gồm cả bộ trên tay cô ta, gói lại luôn”

“Mày bị mù à? Đây là bộ quân áo tao muốn mual” Kiều Diệp Ngọc không khỏi cau mày.
Chương 127: Bò ra ngoài cũng được

“Mày có mua nổi không?” Kiều Phương Hạ cười cười, hỏi lại: “Tình hình kinh tế nhà mày gần đây chắc đang căng thẳng lầm phải không?”

“Mày ..” Kiều Diệp Ngọc tức đến đỏ bừng mặt.

Trong lúc đang nói chuyện, Kiều Phương Hạ lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ bạch kim, nhẹ nhàng đặt lên quầy, lễ phép hỏi lại nữ nhân viên: “Cô có thể gói lại giúp tôi được không?”

Khi nữ nhân viên nhìn thấy tấm thẻ bạch kim, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thẻ bạch kim này là thẻ thông hành của các lãnh đạo cấp cao của Trung tâm thương mại Universall Bọn họ là nhân viên một năm cũng chỉ nhìn thấy không đến vài lần, không ngờ nữ sinh viên này lại có!

Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài!

“Cái này size S tôi đã chọn rồi! Giúp tôi gói lại trước!” Kiều Diệp Ngọc không muốn mất mặt trước mặt người khác, lập tức giành nói “Nhưng… cái này chỉ còn một chiếc thôi” Nữ nhân viên do dự rồi nhỏ giọng đáp.

Cô ta tuyệt đối không thể đắc tội với người nhà có thẻ bạch kim của lãnh đạo được!

“Tôi không quan tâm! Tôi đã nói là tôi chọn nó trước!” Kiều Diệp Ngọc cau mày đáp.

“Đúng vậy, ai mua đồ mà chẳng có thứ tự trước sau?” Tống Vân Lan ở bên ra vẻ, lạnh lùng nói: “Hơn nữa cô có chắc là cô ta có thể mua nổi nhiều quần áo như vậy sao? Cho dù có mua cũng không biết là bằng tiền bẩn thỉu ngủ cùng ai mà có!”

Kiều Phương Hạ nghe bọn họ nói xong, bị tức đến bật cười.

“Hai vị phu nhân này, có phải trong người có bệnh gì hay không?”

Khiết Đan ở bên cạnh không nhịn được nữa: “Ai vào trước chẳng lẽ không biết sao? Có bệnh thì đi ra ngoài rẽ phải, đi thẳng mười kỉ lô mét nữa có bệnh viện đó, chữa trị sớm đi còn kịp!”

Chỗ mà Khiết Đan ám chỉ chính là bệnh viện tâm thần thành phố Hạ Du nổi tiếng ở ngoại ô.

“Mày dám chửi tao điên?” Vẻ mặt Tống Vân Lan lập tức biến sắc.

“Xin lỗi, là chính bà tự nói, tôi không có nói” Khiết Đan bất đắc dĩ trả lời.

Nữ nhân viên thấy bọn họ đang cãi nhau, lập tức đến hòa giải, nói với Kiều Diệp Ngọc: “Thật xin lỗi, không thì mai cô lại đến đây, tôi giúp cô chuyển hàng từ nơi khác về có được không?”

Sắc mặt Kiều Diệp Ngọc lạnh lùng đến cực điểm: “Tôi muốn cái này thì chính là cái này!”

“Mày muốn mua thì cũng được thôi, chỉ cần mày lên tiếng, tao có thể mua cho mày” Khóe miệng Kiều Phương Hạ nở nụ cười nhàn nhạt, nhân từ nhìn Kiều Diệp Ngọc.

Kiều Phương Hạ có thể tốt như vậy?

Vẻ mặt Kiều Diệp Ngọc đây vẻ không tin, đối mắt nhìn cô.

Kiều Phương Hạ dừng lại rồi tiếp tục nói khẽ: “Nếu hôm nay không muốn quỳ, có thể bò ra ngoài như một con chó cũng được”

“Từ vị trí dưới chân tao, bò ra khỏi cửa hàng, là đủ rồi”

Ngọc nói rằng cô là chó, cô liền cho Kiều Diệp Ngọc biết thế nào mới là một con chó.

“Mày!” Kiều Diệp Ngọc trợn to mắt.

Trước khi cô ta kịp phản ứng, Kiều Phương Hạ trực tiếp lấy hộp trang sức từ trên tay cô ta, giơ lên quơ quơ về phía cô ta.

Sau đó, không chớp mắt liền hung hăng ném xuống đất!

“Kiều Phương Hạ mày điên rồi!” Tống Vân Lan ở một bên hét lên.

Khiết Đan nhìn trâm cài châu báu vương vãi khắp nơi, nhất thời sửng sốt trợn mắt há hốc mồm.

127-tinh-yeu.jpg


lặp lại một lần nữa, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhạt.

Cô đã cho bọn họ rất nhiều cơ hội, nhưng bọn họ lại không biết trân trọng, không biết tự lượng sức mình lại cứ muốn chọc đến cô.

Khiết Đan cũng đã tốt bụng nhắc nhở rồi.
Chương 128: Chị em trong xã hội này có mấy người nhẫn tâm như vậy!

Tính tình hung bạo của Kiều Phương Hạ cô bọn họ đã từng trải nghiệm qua, nhưng không ngờ lại mau quên như vậy.

Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc cũng biết bọn họ xong đời rồi, mười tỷ đã trôi theo dòng nước.

Hai người họ trợn tròn mắt nhìn chắm chắm vào những viên kim cương vỡ vụn rơi đầy đất.

Kiều Phương Hạ vừa lấy điện thoại di động ra tra giá gốc của bộ trâm cài trang sức này, vừa nhàn nhạt hỏi: “Tôi nhớ những chiếc trâm cài này ban đầu có giá hơn mười tỷ một bộ?”

“Mười tỷ? Mày có biết sưu tầm đủ một bộ khó đến mức nào không? Giá trị của nó không phải chỉ là mười tỷ thôi đâu!” Kiều Diệp Ngọc thét chói tai, ngồi xốm xuống đất nhặt những mảnh trâm cài bị vỡ.

Kiều Phương Hạ rũ mắt nhìn Kiều Diệp Ngọc đang vội vàng, cất điện thoại và nói khẽ: “Nói cũng đúng. Nhưng nếu như mày bò ra cửa và cầu xin tao, tao sẽ cho mày hai mươi tỷ, không cần trả lại”

“Mày ..” Kiều Diệp Ngọc đỏ bừng mặt, tức giận nói không nên lời”

Kiều Phương Hạ nhấc mũi chân, nhẹ nhàng giẫm lên một góc hộp trang sức, khóe miệng hơi giương lên: “Vậy rốt cuộc mày bò hay không bò?”

Hai mươi tỷ. Tự dưng thừa ra đến mười tỷ.

Không ai lại gây sự với tiền bạc cả, chưa kể hôm nay trước khi ra ngoài, Kiều Đông Phương đã cảnh báo bọn họ là nhất định phải đem được tiền trở về.

“Gần đây mấy người khó khăn lắm sao?” Kiều Phương Hạ nhìn chäm chằm Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc rồi thu lại ánh mắt, tiếc nuối nói: “Lại còn mặc quần áo của mùa thu năm ngoái. Nếu tôi là mấy người, thậm chí còn không dám ra khỏi cửa”

Một câu của Kiều Phương Hạ chọc trúng chỗ khó xử của bọn họ, Tống Vân Lan và Kiều Diệp Ngọc càng thêm chật vật.

Kiều Phương Hạ lại không có tính kiên nhãn, trực tiếp vươn người tới, hung bạo nằm lấy cánh tay Kiều Diệp Ngọc, kéo cô ta năm rạp xuống đất.

“Bò!” Cô trầm giọng nói với Kiều Diệp Ngọc.

Lần trước ở trước cổng nhà họ Kiều cô đã buông tha cho Kiều Diệp Ngọc, đến nay vẫn canh cánh trong lòng. Hôm nay làm như vậy, chính là thiên đường có cửa không thèm đi, địa ngục không cửa lại xông tới.

“Mày dám động tay?” Tống Vân Lan gào lên: “Mày chờ đó! Tao phải gọi cảnh sát đến bắt mày…”

Kiều Phương Hạ nhấc chân lên, một cước gọn gàng đá bay điện thoại trên tay Tống Vân Lan ra ngoài.

“Bà dám không?” Cô nhìn chăm chảm Tống Vân Lan, cười mà như: không cười, hỏi ngược lại.

Ánh mắt của Kiều Phương Hạ vô cùng kinh khủng, Tống Vân Lan nghĩ đến việc cô đe dọa tống Kiều Diệp Ngọc vào tù trước đó, sống lưng chợt rét lạnh.

“Tao sẽ bò! Mày đế cho con bé đứng lên đi” Tống Vân Lan cắn răng nói nhỏ.

“Cả hai người đều bò cho tôi” Kiều Phương Hạ thản nhiên nói, không cho bà ta có cơ hội mặc cả.

“Kiều Phương Hạ, đừng khinh người quá đáng! Mày làm nhục tao là đủ rồi!” Kiều Diệp Ngọc khóc Chưa kịp dứt lời, Kiều Phương Hạ đã không còn kiên nhãn mà đáp lại: “Nói thêm một câu nữa thì cùng nhau bò đến tận cửa trung tâm thương mại”

Sắc mặt Tống Vân Lan trảng bệch, quỳ xuống dưới chân Kiều Phương Hạ, lắc đầu với Kiều Diệp Ngọc.

Bọn họ nắm điểm yếu của Kiều Phương Hạ trong tay, bây giờ nhịn xuống, sau này sẽ có cơ hội báo thù!

128-tinh-yeu.jpg


Kiều Phương Hạ đợi cho đến khi đám đông xem trò vui tản đi, mới lại nhìn sang nữ nhân viên đang trợn mắt há hốc mồm ở một bên Trong góc đối diện ở trên lâu năm, trong thang máy, một nhóm người đàn ông mặc vest bước nhanh ra ngoài.
Chương 129: Muốn cô

Đường Minh Kỷ đến đây để mở cuộc họp thường lệ vào thứ sáu, qua lớp rào kính, anh ta lơ đãng liếc nhìn xuống lầu vài lần, xem tình hình kinh doanh ngày thứ sáu thế nào.

Nhìn qua vài lần, liền thấy ở trước cửa ra vào một cửa hàng quần áo có đông người lạ thường, mà lại có hai bóng dáng quen thuộc đang đứng trong cửa hàng.

Anh ta và Kiều Phương Hạ đã hẹn gặp nhau tại tầng hầm của Trung tâm mua sắm Universal lúc bốn rưỡi chiều nay. Kiều Phương Hạ mua quần áo xong, anh ta họp xong thì sẽ cùng nhau trở về nhà họ Đường, ai ngờ đã gặp được ở trên lầu.

Anh ta lập tức dừng bước chân, suy nghĩ vài giây rồi nói nhỏ với trợ lý riêng ở bên cạnh: “Xuống xem có chuyện gì xảy ra”

Khi trợ lý riêng đi xuống và bước vào cửa hàng, nữ nhân viên lớn tuổi vẫn còn đang tiếp tục giúp Kiều Phương Hạ đóng gói quần áo, gương mặt không giấu được vẻ phấn khích vì lương của nhân viên bán hàng liên quan trực tiếp đến doanh số bán hàng cá nhân. Cả một tháng bọn họ cũng không thể bán ra được nhiều bãng số lượng Kiều Phương Hạ mua hôm nay.

Khiết Đan sững sờ khi nhìn thấy trợ lý riêng của Đường Kỷ Minh tiến vào, lập tức từ trên ghế sô pha đứng dậy.

Nữ nhân viên lại biết trợ lý riêng này, bởi vì anh ta thường xuyên thay Đường Minh Kỷ đi xem xét các cửa hàng, trước khi Khiết Đan kịp mở miệng liền hướng anh ta chào hỏi: “Chào anh Ngô!”

Trợ lý riêng nhàn nhạt đáp, gật đầu rồi đi đến trước mặt Khiết Đan và Kiều Phương Hạ.

Khiết Đan thấy nữ nhân viên biết trợ lý riêng, nghĩ một lúc, không đợi trợ lý Ngô mở miệng gọi cô ấy, đã dịu dàng cười nói: “Đúng lúc quá, trợ lý Ngô. Hôm nay tâm trạng của mợ tôi rất tốt, đồ đạc cũng mua: nhiều hơn, anh đến xách giúp chúng tôi đi”

“Mợ?” Trợ lý Ngô sững sờ.

“Đúng vậy, mẹ nhỏ của Đường Minh Kỷ, bây giờ mợ của tôi anh cũng không nhận ra nữa hả? Mắt anh mù rồi à?” Khiết Đan cố ý nâng cao giọng, cau mày hỏi.

Trợ lý Ngô và Khiết Đan nhìn nhau, sau vài lập tức phản ứng lại, bước nhanh đến chỗ Kiều Phương Hạ, cung kính nói: “Thưa phu nhân, đây đều là những thứ cô muốn đúng không? Có cần tôi lập tức mang ra xe giúp cô hay không?”

Nữ nhân viên ở bên cạnh trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn chảm chằm mấy người bọn họ.

Mẹ nhỏ của Đường Minh Kỷ? Hóa ra, nữ sinh viên nhìn không quá hai mươi tuổi trước mặt bọn họ chính là phu nhân chủ tịch?

Sự tình phát sinh đột ngột, Kiều Phương Hạ cũng sửng sốt.

Sau đó, liền coi như không có chuyện gì xảy ra, dửng dưng đáp: *Đợi một chút, chờ cô ấy gói xong đã”.

Còn mấy bộ quần áo cuối cùng, nữ nhân viên biết được thông tin Kiều Phương Hạ là phu nhân chủ tịch liền hoa mắt chóng mặt, vừa khẩn trương vừa kích động.

Lúc bọn họ mới vào, sao cô ta có thể nghĩ tới hai cô gái ăn mặc bình thường như vậy mà một người là em gái của Đường Minh Kỷ, người kia là mẹ nhỏ của Đường Minh Kỷ cơ chứ!

Hơn nữa vừa rồi cô ta đã có thái độ không tốt với hai người bọn họ, mà trông Kiều Phương Hạ cũng không phải loại người lương thiện gì…

“Cô mau đến đây giúp tôi gói đồ đi! Thất thần ở đấy làm gì! Sao có thể để vợ chủ tịch chờ lâu như vậy!” Cô ta lập tức thúc giục nữ nhân viên nhỏ tuổi kia.

“Tôi không cần cô ấy, tôi cần cô” Kiều Phương Hạ không để nữ nhân viên trẻ tuổi đi qua, hơi mỉm cười, mở miệng ngăn lại.

“Tôi thấy cô ấy mới vào nghề, hẳn là không gói đẹp bằng cô”

129-tinh-yeu.jpg


quản lý” Nữ nhân viên lắp bắp trả lời.
Chương 130: Kiều Phương Hạ có bản lĩnh như vậy.

“Tôi thấy cô nhanh mồm nhanh miệng, rất thích hợp để thăng chức làm quản lý đấy” Kiều Phương Hạ cười với cô ta, nói khẽ.

“Phu nhân chủ tịch nói đùa!” Phó quản lý được khen mà sợ, liên tục cúi thấp người.

Kiều Phương Hạ cười vô cùng dịu dàng: “Sao lại là nói đùa? Quy định của cửa hàng cô đều không để vào mắt mà”

“Tại sao tôi không biết quy định của Universal lại biến thành nhân viên bán hàng có thể tùy ý xúc phạm khách hàng, có thể tự mình từ chối cho khách hàng thử quần áo như vậy?”

“Đương nhiên không phải, thưa phu nhân” Trợ lý Ngô hơi cúi đầu, nhẹ giọng đáp.

Phó quản lý ở bên nghe hai người nói chuyện, trong lòng run sợ, vội vàng xin lỗi Kiều Phương Hạ: “Rất xin lỗi phu nhân! Đó là sơ suất của tôi! Phu nhân, tôi thực sự sai rồi, tôi…”

“Hôm nay tan làm thì đến văn phòng tổng giám đốc lĩnh ba tháng lương rồi rời đi đi!” Kiều Phương Hạ không đợi cô ta nói xong, trực tiếp lạnh lùng ngắt lời cô ta.

Những người như vậy ở lại công ty sẽ chỉ làm cho hiệu quả hoạt động của công ty ngày càng giảm sút.

Là một cổ đông ẩn mình của công ty Hoàng Cầu, Kiều Phương Hạ cảm thấy cô nên có quyền giữ hoặc sa thải bất kỳ nhân viên bình thường nào.

“Ngoài ra, trừ hai món đồ này, còn lại trước khi tan làm cô phải ủi hết tất cả và treo lại chỗ cũ. Không được phép cho một nếp nhăn nào làm ảnh hưởng đến doanh thu thứ cấp” Kiều Phương Hạ chỉ vào hai bộ quần áo và nói tiếp.

“Sai một ï thường gấp mười lần!”

Nữ nhân viên nhỏ tuổi ở bên cạnh không dám phát ra tiếng động, vội vàng bước tới thu dọn quần áo theo lệnh của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ không nhịn được cau mày, trầm giọng nói: “Phó quản lý của các cô trước mắt vẫn chưa bị đuổi việc, vãn còn là nhân viên cửa hàng, việc của cô ta không đến lượt cô thay cô ta lau mông.”

Phó quản lý có khổ mà không thể nói, hồn cũng không còn trên người, chỉ có thể tái mặt bước đến thu dọn “Còn nữa, cô giúp tôi tính tiền, doanh thu tính cho cô” Kiều Phương Hạ nhìn nữ nhân viên nhỏ tuổi nói.

Nhân viên nhỏ tuổi liếc nhìn phó quản lý, có hơi do dự, giống như vẫn không dám ghi doanh thu vào sổ cho mình.

Kiều Phương Hạ liếc mắt liền nhìn ra được ngày thường phó quản lý này bắt nạt người khác như nào, nhân viên nhỏ bình thường chắc bị chèn ép không ít, phó quản lý đã bị đuối việc rồi mà cô ấy còn không dám chống đối.

Kiều Phương Hạ nghĩ thâm, cười nói với nhân viên nhỏ: “Hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ thay thế vị trí phó quản lý. Sau khi tan làm, cô lập tức đến báo với phòng nhân sự”

“Phu nhân, cô ấy vẫn đang trong thời gian thử việc một năm, làm sao có thể…” Phó quản lý ở bên nhịn không được mở miệng ngăn cản Nếu đã có người ngồi vào vị trí của cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không thế quay lại được!

Lời mới nói ra một nửa, Kiều Phương Hạ liền cau mày hỏi lại: “Tôi không biết đấy, Universal là do cô quyết định hả?”

“Không phải..” Phó quản lý tái mặt, không dám nói thêm nữa.

Vài phút sau, Kiều Phương Hạ và Khiết Đan điềm nhiên xách theo hai túi lớn bước ra khỏi cửa hàng.

Phó quản lý nhìn theo bóng lưng Kiều Phương Hạ đi xa, liền ngồi bệt xuống đất.

130-tinh-yeu.jpg


gọi được! Còn cái gì em không thể làm được không?”

“Vậy cậu em ..” Đường Nguyên Khiết Đan đợi Đường Minh Kỷ rống xong mới thận trọng trả lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom