• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 119-124

Chương 119: Không phải dễ phục vụ

Kiều Phương Hạ hờ hững nhìn bọn họ một cái, lấy ra một cái laptop từ trong balo đeo sau lưng, đặt lên trên kệ hoa, gắn USB hình gingerman vào, tiện tay mở ra một trang web nước ngoài.

Ngay sau đó, Phó Thành Đô đi nhanh đến sau lưng cô, thấy Kiều Phương Hạ vừa mở ra một loạt giới thiệu vắn tắt về mấy người, nhấn vào.

“Tôi đã điều tra rõ. Ba người này là nhân viên của tổ chức khủng bố. Các người muốn động thủ diệt trừ bọn họ thì lúc nào cũng có thể”

Kiều Phương Hạ chỉ vào ba tấm hình trong đó, nói.

Phó Thành Đô cũng đã từng nhiều lần qua lại với đám người quan trọng trong chính giới này nhiều lần. Thậm chí ngay cả bản thân anh ta cũng không thể khẳng định được. Không ngờ Kiều Phương Hạ đã điều tra rõ.

“Trong vòng một tháng, tìm cơ hội hạ thủ” Phó Thành Đô đẳn đo mấy giây rồi mới cho Kiều Phương Hạ một câu trả lời khẳng định.

Chẳng qua, Kiều Phương Hạ chỉ gật đầu một cái. Phó Thành Đô chỉ thấy tốc độ tay làm việc với con chuột của cô thật sự nhanh. Trong laptop có rất nhiều mục thoáng qua, cuối cùng dừng lại ở một trang màu đen.

Phó Thành Đô mặc dù không hiểu lắm về kỹ thuật của giới hacker nhưng nhìn cũng biết Kiều Phương Hạ đang xâm nhập vào hệ thống an toàn của đối phương.

Nửa phút sau, trên màn hình hiện lên chữ “tải xuống thành công”.

Ngay sau đó, Kiều Phương Hạ tắt màn hình, lưu loát thuần thục cất USB hình gingerman vào trong túi.

Quay đầu, nói với Phó Thành Đô: “Tôi đã cài một đoạn mã giả vào bên trong hệ thống an toàn của ba người này để tùy thời hạ thủ. Trong vòng một tháng tôi sẽ tìm cơ hội ra nước ngoài, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ liên lạc với anh”

Phó Thành Đô thần sắc phức tạp. Anh ta và cô hai người nhìn nhau một cái, rồi “ừ” một tiếng.

Võ cổ tức là một loại võ thuật cố đại được truyền thừa đến ngày.

nay. Cộng thêm với khoa học kĩ thuật hiện đại, hoàn mỹ kết hợp ra được một cái tên. Ngược lại, không có tác dụng thần kỳ như trong đồn đãi. Dẫu sao, con người cũng chỉ là máu thịt mà thành. Tay không bắt hỏa tiễn, né đạn hạ máy bay, đều là đùa giỡn thôi.

Nhưng mà Phó Thành Đô bây giờ dường như biết tại sao Thanh Vân có thể trở thành đại đồ đệ của ông Mạc.

Thanh Vân xâm nhập vào hệ thống của người khác cứ như là vào vườn rau nhà mình, muốn vào là vào, muốn ra là ra, hiển nhiên thấy rõ, kĩ thuật hack cũng không phải tầm thường.

Kiều Phương Hạ và Phó Thành Đô hoàn thành thỏa thuận, vừa vặn có người gọi đến cho Phó Thành Đô.

Phó Thành Đô lấy điện thoại di động ra xem, là Lệ Đình Tuấn gọi đến.

“Về rồi sao không nói một tiếng?” Lúc vừa mới kết nối, Lệ Đình Tuấn ở đầu dây bên kia thấp giọng hỏi.

“Đi thẳng đến Nghịch Thủy Hàn. Định nói chuyện xong mới tìm cậu” Phó Từ cười một tiếng, trả lời: “Sao thế? Cậu cũng ở trong nước à”

“Tôi ở sảnh Mẫu Đơn. Cậu đến tìm tôi đi” Lệ Đình Tuấn nói một câu đơn giản, liền cúp điện thoại.

Kiều Phương Hạ mơ hồ nghe được giọng nói bên kia hình như là Lệ Đình Tuấn, trong lòng nhất thời giật mình một cái.

“Anh Phó có hẹn à?” Chú Tân cũng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, ngay sau đó ở bên cạnh hỏi: “Hôm nay anh là khách quý, cứ để chúng tôi thanh toán”

“Miễn phí thì không cần”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Phó Thành Đô lại nhìn về Kiều Phương Hạ đứng ở một bên, chần chừ: “Nếu cô không bận, tôi muốn dẫn cô đi giới thiệu cho…”

“Nhà còn có chút chuyện” Kiều Phương Hạ không đợi Phó Thành Đô nói xong, liền từ chối ngay.

119-tinh-yeu.jpg


Lệ Đình Tuấn đang cùng với đám người mặc âu phục đi giày da nói chuyện, nghe được giọng của Phó Thành Đô liền quay đầu liếc nhìn.

Không ngờ lại trùng hợp như vậy, đụng mặt ở dưới lầu.
Chương 120: Vị hôn thê

Phòng Mẫu Đơn cách đây không xa “Các người cứ đi trước đi” Ngay sau đó Lệ Đình Tuấn thấp giọng nói với mấy người bên cạnh.

“Chuyện bàn như thế nào?” Ánh mắt của ình Tuấn nhìn xuyên qua Phó Thành Đô, quét mắt nhìn về phía chú Tân ở cuối hành lang đang đóng cửa.

Chú Tân hơi cúi đầu với anh, coi như là chào hỏi.

“Tôi đang muốn tìm anh nói đây” Phó Thành Đô thấp giọng nói Lệ Đình Tuấn thấy sau lưng chú Tân có một bóng lưng nhìn có chút quen mắt đang thu dọn đồ đạc.

Anh không nhịn được mà cau mày, chẳng qua còn chưa kịp thấy rõ thì chú Tân đã đóng cửa lại.

“Nhìn cái gì thế?” Phó Thành Đô nhìn theo hướng của anh đang nhìn, không hiểu hỏi.

“Không có gì” Lệ Đình Tuấn ngẩn ra mất mấy giây, nhàn nhạt trả lời.

Chắc là nhìn nhầm.

“Vừa hay hôm nay anh trở lại, lát nữa cùng với tôi về quân khu” Lệ Đình Tuấn thu tâm mắt lại, tiếp tục thấp giọng nói với Phó Thành Đô: “Lần trước bị thương, ông ngoại rất lo lắng, muốn xem anh một chút”

Lệ Đình Tuấn và Phó Thành Đô là quan hệ thân thích họ ngoại.

Ông ngoại của Lệ Đình Tuấn là ông cậu của Phó Thành Đô.

Trước khi bố mẹ của Lệ Đình Tuấn ly dị, Lệ Đình Tuấn hầu như là ở trong đại viện cùng với ông ngoại, chỉ cách nhà của Phó Thành Đô có một bức tường.

“Ông cậu gần đây vẫn khỏe chứ?” Phó Thành Đô dừng một chút, hỏi.

“Rất khỏe. Trừ việc không chịu ở yên, chạy loạn trong đơn vị đồn trú, thi thoảng lại phát hỏa, nói không nên cho anh ra nước ngoài, để cho anh ở trong quân khu là tốt” Lệ Đình Tuấn hơi bĩu môi, trả lời.

Phó Thành Đô đảo mắt nhìn hướng khác, không lên tiếng.

Một đại gia đình nhà họ Phó chỉ có mình anh ta ra nước ngoài đóng quân, để tăng thêm thể diện cho nhà họ Phó. Không để cho mấy đời nhà họ Phó gia nhập quân ngũ sa sút ở thế hệ của bọn họ.

Bởi vì anh ta họ Phó, cho nên cho dù bọn họ có hối hận thì anh ta cũng không thể hối hận.

“Vừa hay, về thăm vị hôn thê của anh, sắp hai năm rồi không gặp.”

Lệ Đình Tuấn tiếp tục nói.

Phó Thành Đô cùng hôn thê của mình cũng chỉ gặp mặt có mấy lần. Lúc gặp mặt lần thứ ba, anh ta nghỉ phép chỉ có bảy ngày, nhà họ Phó liền thừa dịp anh trở lại làm lễ đính hôn cho họ.

Đối phương trông thế nào anh ta cũng chẳng nhớ. Chỉ nhớ cô ấy không thích nói chuyện, cứ thế định chuyện chung thân đại sự.

Liên quan đến những việc này, Phó Thành Đô không muốn nhiều lời. Đi vào trong phòng Mẫu Đơn thì liền nhắc đến chuyện thuê lính đánh thuê mới nấy với Lệ Đình Tuấn.

“Không kì lắm. Lính đánh thuê bây giờ nếu không có hacker thêm vào thì không làm lâu dài được” Lệ Đình Tuấn nghe Phó Thành Đô nói xong, nhàn nhạt trả lời Phó Thành Đô nhìn xuyên qua cửa sổ trước mặt. Hơi dựa vào lưng ghế salon, nhìn sàn nhảy bên ngoài, nói: “Điểm chính không phải là chỗ này. Mà là ở chỗ cái cô Thanh Vân đó là một cô gái trẻ. Tôi đoán cô ta chừng hai mười”

Chừng hai mươi?

Lệ Đình Tuấn khó hiểu. Trong đầu thoáng qua bóng dáng Kiều Phương Hạ, còn có bóng lưng của Thanh Vân mới nãy.

Ngay lúc này, Phó Thành Đô bỗng dưng đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, nhìn chảm chẳm vào hai bóng người dưới sàn nhảy.

“Phó Thành Nhi?”

120-tinh-yeu.jpg


Lệ Đình Tuấn đưa mắt nhìn Phó Thành Đô đạp cửa đi xuống, mấy người nói chuyện ngoài cửa lúc này mới dám đi vào.
Chương 121: Bỗng nhiên hoảng hốt

“Theo kết quả phân tích dữ liệu của hai cuộc họp này, tỷ lệ người trong nước đi du lịch chiếm hơn 30% của thế giới. Nếu chúng ta đưa các thương hiệu khách sạn đã đăng ký trên năm năm ra thị trường nước ngoài thì sẽ khả thi hơn”

“Nhưng khi người trong nước chọn ở khách sạn khi đi du lịch, chắc chắn họ sẽ xem xét các khách sạn nổi tiếng ở nước ngoài trước tiên!

Nếu anh đi ra nước ngoài chơi chả lẽ lại còn chọn thương hiệu khách sạn trong nước chắc?”

“Nếu là như vậy, những khách sạn nổi tiếng ở nước ngoài mà Tập đoàn WL đã mua lại mấy năm qua có ý nghĩa gì?”

Lệ Đình Tuấn im lặng, nghe cấp dưới không ngừng tranh luận Mấy người cãi cọ một hồi, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn mặt không biểu cảm nhìn chằm chăm bọn họ, giọng nói cũng nhỏ dần xuống.

Một khi Lệ Đình Tuấn không nói chuyện một lúc lâu, chứng tỏ rằng họ sắp xong đời rồi.

Mấy người ai nấy nhìn nhau, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Nhưng vào lúc này, trong tâm trí của Lệ Đình Tuấn lại chính là hình bóng sau lưng chú Tân mà anh vừa nhìn thấy.

Còn có vừa nãy Phó Thành Đô nói Thanh Vân là một cô gái trẻ, hơn nữa còn có kỹ thuật hacker hàng đầu.

Đủ loại, tất cả đều trùng khớp với Kiều Phương Hạ.

“Hôm nay sư phụ không đến sao?” Kiều Phương Hạ thu dọn xong balo của mình, sắc mặt hòa hoãn xuống, quay sang hỏi chú Tân.

“Mấy ngày nay anh ấy đều không đến, nhưng trước kia nghe nói cô đã trở về, có nói muốn gặp cô” Chú Tân cười đáp.

King và anh Mạc quen biết nhau từ khi còn nhỏ, hai người họ rất thân thiết với nhau, sau khi Kiều Phương Hạ gia nhập Truth, King đã đặc biệt mời anh Mạc đến dạy võ cho Kiều Phương Hạ.

Trên thực tế cổ đông lớn nhất đứng đẳng sau Quân Diệt cũng chính là King, việc gia nhập Quân Diệt chính là cách thức anh Mạc dùng để kiếm tra Kiều Phương Hạ. Mà thực tế đã chứng minh, Kiều Phương Hạ đã không làm cho anh Mạc thất vọng.

“Có lẽ tôi sẽ ở trong nước nghỉ ngơi một thời gian, không cần gấp, cứ đợi ông ấy hết bận rộn công chuyện đã” Kiều Phương Hạ cười đá Thấy Kiều Phương Hạ có vẻ nóng lòng muốn rời đi, chú Tân hỏi cô: “Không bảng ở lại đây nghỉ ngơi? Phải về sao?”

“Đúng vậy, có chút việc” Không hiểu sao Kiều Phương Hạ có hơi hoảng hốt.

Hơn nữa, Đình Trung vẫn còn đang ngủ ở nhà, cô đã ra ngoài gần hai tiếng, đúng là cần phải trở về, để cậu bé một mình ở khu chung cư: Đông Thanh làm cô lo lắng.

“Nếu có chuyện gì khó khăn, cứ nói cho chúng tôi biết, anh Mạc anh ấy..”

“Tôi và sư phụ gặp nhau càng ít càng tốt. Dù sao những nhân viên tôi tiếp xúc bên này đều rất phức tạp” Kiều Phương Hạ lắc đầu đáp: “Hơn nữa còn có King và nhà họ Đường”

Chú Tân không nói gì, đích thân tiễn Kiều Phương Hạ ra cửa sau.

“Đúng rồi, nhờ chú nói với sư phụ là số lần Ninh Nguyệt lên cơn hen suyễn đã giảm nhiều rồi, may mà có anh ấy” Kiều Phương Hạ vội vàng nói với chú: “Ninh Nguyệt cũng nói là con bé rất nhớ anh ấy, còn hỏi khi nào anh ấy có thể về nước Nguyệt Chỉ gặp con bé nữa kìa”

“Anh Mạc cũng muốn gặp cô bé” Trong mắt chú Tân đầy vui mừng.

Lần trước khi Kiều Phương Hạ trở lại nước Nguyệt Chỉ, Ninh Nguyệt nói về anh Mạc không dưới mười lần. Kiều Phương Hạ biết rõ là vì anh Mạc rất đẹp trai, tính tình lại ôn hòa, có thể chữa khỏi bệnh cho Ninh Nguyệt, hơn nữa lại có kiên nhãn với Ninh Nguyệt, Ninh Nguyệt không thích anh ấy mới là lạ.

Hai người nói chuyện, nhân tiện Kiều Phương Hạ chào tạm biệt, quay người vội vàng biến mất trong con hẻm.

121-tinh-yeu.jpg

Chương 122: Anh hối hận

Nhưng nếu như cô là Thanh Vân thì tốc độ không thể nhanh như vậy. Đường trở về khu chung cư Đông Thanh phải đi qua một sân vận động, đường có hơi tắc bởi vì đêm nay có buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân ở sân vận động, hơn mười một giờ mới kết thúc. Anh đi trên đường còn bị kẹt mười phút.

Nhưng nghĩ lại có hơi buồn cười. Nếu Kiều Phương Hạ có bản lĩnh lớn như vậy, làm sao có thể chán nản đến cỡ này, nguyện ý làm nữ diễn viên phụ, bị người ta tát cho đến sưng cả mặt cũng không biết đánh trả?

Là anh suy nghĩ nhiều rồi.

Anh lặng lẽ bước đến bên giường, mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cô lượn lờ quanh chóp mũi.

Thực ra cũng bình thường, mấy năm nay cô một thân một mình ở nước ngoài, nếu không có ai giúp đỡ cô thì làm sao cô ấy có thể sống được ở nước Nguyệt Chỉ?

Cố Dương Hàn lợi dụng chỗ trống nhảy vào, không thể trách cô.

Đó là lỗi của anh.

Anh thừa nhận rằng anh đã rất hối hận.

Anh để nguyên áo nắm bên cạnh Kiều Phương Hạ, cách lớp chăn mền ôm eo cô.

Kiều Phương Hạ hơi cử động nhẹ, dường như ý thức được sự đụng chạm của anh.

“Đừng nhúc nhích” Anh nhắm mắt lại, thì thầm bên tai cô.

Kiều Phương Hạ ở trong vòng tay anh dần dần cứng đờ.

Chắc là anh không nhận ra điều gì bất thường đâu nhỉ? Nếu không làm sao còn có thể bình tĩnh như vậy? Còn có tâm trạng ôm cô ngủ?

Vừa rồi cô hỏi mượn chú Tân một chiếc xe máy rồi vội vàng quay về, vừa cởi quần áo nằm xuống, cô đã nghe thấy tiếng Lệ Đình Tuấn trở về.

Nếu không phải anh đứng ở ngoài cửa một hồi, để cho cô có thời gian thư thái, nhất định sẽ bị phát hiện!

Lệ Đình Tuấn biết rõ cô vẫn còn tỉnh.

Một lúc lâu sau, anh đột nhiên lên tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Mấy năm qua Cố Dương Hàn đã cho cô bao nhiêu tiền?”

Kiều Phương Hạ không nghĩ tới anh sẽ nhắc đến King ở thời điểm này.

Giật mình, lại nghe anh nói ở sau lưng: “Nếu nhất thời chưa tính toán được rõ ràng, sáng mai tỉnh lại nói chuyện, tôi sẽ trả lại cho anh ta gấp mười lần”

Kiều Phương Hạ cảm thấy có thể là Lệ Đình Tuấn muốn bù đắp cho nỗi đau mất con trai của cô.

Cô ổn định tinh thần, một lúc sau mới thấp giọng trả lời: “Có một số chuyện xảy ra không phải dùng tiền là có thể bù đắp được”

“Nếu mười lần anh ta vẫn không hài lòng, vậy thì gấp trăm lần”

Không đợi vô nói hết, Lệ Đình Tuấn đã thẳng thừng đáp lại.

Kiều Phương Hạ không nhịn được cau mày: “Anh…”

Tay Lệ Đình Tuấn đang ôm eo cô lại dùng sức thêm vài phần, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Ngủ đi”

Kiều Phương Hạ yên lặng nắm chặt ga trải giường dưới người, không dám cử động nữa.

Đổi lại là bất cứ ai đều khó có thể làm cho cô sợ hãi, nhưng người này lại là Lệ Đình Tuấn.

Kiều Phương Hạ biết rất rõ Lệ Đình Tuấn từ nhỏ sống trong quân đội, được ông ngoại anh nuôi lớn như thế nào.

Kỹ thuật đấu tay không của anh càng không phải nói, ngay cả người vô địch đấu tay không ở đại đội là Vô Nhật Huy cũng khó khăn lắm mới đánh ngang cơ được với anh, mà vẫn phải do anh nhường cho.

Vô Nhật Huy đánh trước.

122-tinh-yeu.jpg


tốt như vậy, lại từ trên mây ngã xuống vũng bùn, làm sao có thể không hận mẹ con nhà bọn họ?

Anh muốn kéo cô vào địa ngục, anh muốn chặt đứt mọi cơ hội để cô leo lên, cô đều hiểu được.
Chương 123: Người đàn ông đẹp trai nhất

Cô không nhúc nhích, Lệ Đình Tuấn đang ôm cô ở phía sau cũng không nuốt lời, ôm lấy cô, hô hấp cũng dần dần ổn định.

Kiều Phương Hạ thử quay đầu lại nhìn anh, anh cũng không có phản ứng.

Lệ Đình Tuấn đã ngủ thiếp đi.

Chỉ là trong giấc ngủ, lông mày đều nhăn lại, mi tâm có nếp nhăn.

Thế nhưng Kiêu Phương Hạ lại không thể ngủ được, nhìn chăm chú vào khuôn mặt anh một hồi lâu.

Cô nhìn Lệ Đình Tuấn từ nhỏ đến lớn, là người đàn ông đẹp trai nhất, bất kỳ từ ngữ nào hình dung trên người anh đều là một sự ô uế.

Anh thừa hưởng tất cả những ưu điểm về ngoại hình của ba mẹ mình, cũng thừa hưởng tất cả những khuyết điểm về tính cách của ba mẹ, thô bạo, hung ác nham hiểm, lạnh lùng và kiêu ngạo.

Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại cứ yêu một người đàn ông có tính cách tồi tệ như vậy, bị anh giày vò đến bị thương đầy người, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi Sáng sớm, nhà họ Kiều.

Kiều Đông Phương nhìn Kiều Diệp Ngọc đang lơ đãng khuấy cháo trên bàn ăn, nhịn không được đặt đũa xuống, trầm giọng nói: “Nếu thứ sáu không có tiết học, không thì đến công ty xem thử? Hoặc là mời vài người bạn cùng trường đi ăn cơm?”

“Nếu đến công ty mà có tác dụng, thì còn buồn chắc?” Tống Vân Lan ở bên lập tức giúp Kiều Diệp Ngọc trả lời.

Công ty Giải trí của nhà họ Kiều hiện đang ở đầu sóng ngọn gió, mà Lệ Đình Tuấn căn bản không có ý định giúp đỡ.

Hơn nữa bởi vì trước đây họ đã nuốt riêng ba mươi tỷ mà Lệ Đình Tuấn đưa cho Kiều Phương Hạ để ra nước ngoài, Lệ Đình Tuấn đã cảnh cáo bọn họ không được phép cầu xin trước mặt ông cụ nhà họ Lệ.

“Nổi giận tính toán với con gái thì có ích gỉ?” Bà ta tức giận nói Nghĩ đến ngày đó Kiều Đông Phương phải uất ức quỳ xuống xin lỗi trước mặt Kiều Phương Hạ, Tống Vân Lan giận run cả người.

“Bà có bản lĩnh, nếu bà có bản lĩnh thì lấp đầy cái lỗ hổng một trăm năm mươi tỷ kia đi!” Kiều Đông Phương chỉ vào Tống Vân Lan quát lớn: “Chẳng lẽ tôi bảo Diệp Ngọc mời bạn học ăn cơm là sai? Ít nhất bọn họ có thể mở cho một con đường để đi!”

“Đừng nói nữa!” Kiều Diệp Ngọc đột nhiên buông đũa xuống: “Con không thể nhờ bọn họ giúp được, chẳng lẽ không mất mặt sao?

Trước đây, tài nguyên của Kiều Diệp Ngọc ở trường so với các bạn học cùng cấp là số một số hai, vẫn luôn vênh váo tự đắc, nhìn người khác bắng lõ mũi. Cho đến bây giờ chỉ có người khác nhờ cậy cô ta giúp đỡ, làm gì có chuyện cô ta nhờ người khác giúp!

Bây giờ Kiều Đông Phương yêu cầu cô ta tìm đường nghĩ cách, điều này so với đánh vào mặt cô ta còn kinh khủng hơn!

Chỉ sợ những người được gọi là bạn bè kia ngoài miệng thì nói sẽ giúp cô ta, nhưng thực tế lại cầm tài nguyên tuyến mười tám đến để làm nhục cô ta!

“Con đã giúp họ, chẳng lẽ bọn họ không thể giúp con?” Kiều Đông Phương cau mày hỏi Kiều Diệp Ngọc.

“Mấy ngày nay tôi lo quan hệ trên dưới, vất vả lắm mới đè được việc trốn thuế xuống một chút. Mà các người đều đang làm gì? Một người thì chơi mạt chược! Một người thì mỗi ngày đều nắm trên giường chơi điện thoại!”

“Vậy ông muốn tôi với Diệp Ngọc phải làm gì? Chẳng phải tôi chơi mạt chược chẳng phải là để lôi kéo nịnh nọt những vị phu nhân nhà giàu kia sao?“ Tống Vân Lan nói ăng hùng hồn đầy lý lẽ: “Những quan hệ kia của ông chẳng phải cũng có công lao của tôi đấy thôi?”

“Hôm qua bà thua mất bao nhiêu tiền?” Kiều Đông Phương im lặng vài giây, xanh mặt hỏi bà ta.

123-tinh-yeu.jpg

Chương 124: Bán quà tặng kiếm tiền

Vẻ mặt Kiều Đông Phương u ám, trả lời: “Chọn hai món đồ, trả lại quầy hoặc đem đến tiệm cầm đồ gì đó bán đi! Gom cho ba mười tỷ, hai ngày nữa ba cần dùng gấp!”

“Ông đang nói nhảm nhí gì vậy? Làm sao có thể bán những thứ mà Đình Tuấn đã tặng cho Diệp Ngọc được? Ông điên thật rồi! Có bán cũng không thể bán quà tặng được!” Tống Vân Lan không thèm suy nghĩ, hung dữ trả lời.

Kiều Đông Phương vỗ bàn nói: “Tôi thấy hai người mới là điên rồi!

Chờ đến khi phá sản rồi hai người mới khóc!”

“Web drama lớn mà công ty chúng ta tuyên truyền trước đây đã khởi quay rồi, nhưng vì vụ trốn thuế mà những hợp đồng quảng cáo đã bàn bạc kia đều rút vốn rồi! Không dám dính líu gì đến Kiều Thị! Bây giờ kinh phí còn thiếu mười tỷ, nếu không thể bù vào được, tất cả các quảng cáo tuyên truyền tạo nhiệt trước đó tốn gần ba mươi tỷ đều trở thành nước đổ lá khoai!

“Lập tức thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại hoặc là sau này đến căn nhà năm mươi mét vuông cũng không có mà ở, hai người suy nghĩ cho kỹ đi!”

Trước đây Kiều Diệp Ngọc chỉ chăm chăm đóng phim quay quảng cáo, chưa bao giờ hỏi đến chuyện của công ty, khi Kiều Đông Phương nói như vậy, cô ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Cô ta cho rằng chỉ cần bù được khoản thuế ba mươi tỷ là được, làm sao cô ta có thể nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp như vậy?

Nếu như công ty đóng cửa phá sản, mặt mũi của cô ta để đi đâu?

Cô ta và Tống Vân Lan hai mặt nhìn nhau, một lúc sau mới cau mày, thấp giọng nói: “Cứ như vậy đi, trước kia ông cụ nhà họ Lệ có tặng cho con một bộ trâm cài Van Cleef & Arpels phiên bản giới hạn, con thấy tạm thời cũng không dùng được, hơn nữa mới mua chưa đến hai tháng, có thể trả lại được”

Bộ trâm cài kia là bản giới hạn trên thế giới, người bình thường có tiền muốn mua một cái cũng không mua được, khó như lên trời, nói gì đến một bộ mười tám cái.

Ông cụ nhà họ Lệ tặng nó cho Kiều Diệp Ngọc là muốn cô ta cất giữ để sau này tăng giá trị tài sản.

Tống Vân Lan suy nghĩ nửa ngày, trong lòng rỏ máu, khó xử nói: “Hay là bán những cái khác?”

“Bộ này là thứ rẻ nhất mà nhà họ Lệ tặng cho con rồi. Chẳng lẽ lại muốn bán những chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn hay những viên kim cương mà Đình Tuấn tặng cho con? Kiều Diệp Ngọc thở dài, cau mày hỏi ngược lại.

Bán một cái cũng đủ xấu hổ chết người rồi, những người kia chỉ chờ xem trò cười của nhà họ Kiều bọn họ! Kiều Phương Hạ chỉ chờ bọn họ sa sút tinh thần, quỳ xuống dưới chân cô cầu xin cô! Cô ta không thể để điều đó xảy ral Tống Vân Lan lên lầu chọn lựa cả buổi, quả nhiên những thứ khác đều quý giá hơn, đều không thể bán rồi đem trả lại.

“Lập tức đến quầy trả lại ngay. Hôm nay hai người đừng làm gì cả.

Lấy được tiền liền về nhà ngay!” Kiều Đông Phương trầm giọng chỉ về phía mẹ con Tống Vân Lan trước khi đi ra ngoài.

Tống Vân Lan lề mề thu dọn một lúc, khi vào gara lái xe, nhìn hai chiếc Audi trong gara không khỏi nhíu mày: “Chiếc Ferrari của chúng ta đã bị Kiều Phương Hạ đập nát rồi, bây giờ một cái xe đàng hoàng để ra ngoài cũng không có.”

Trong số những người đã lui tới với bọn họ vài năm qua, nhà ai còn lái Audi A8? Ba tỷ cũng không đến, thậm chí không xứng để đi ra ngoài mua thức ăn.

Trong lòng Kiều Diệp Ngọc cũng vô cùng bưồn phiền.

Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách, cố gắng hết sức để xuống tay chỗ ông cụ nhà họ Lệ.

124-tinh-yeu.jpg


“Ừ… chị muốn đến nhà ai ăn tối? Hay là tụ tập bạn bè?” Khiết Đan càng thêm tò mò.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom