Full TÌM ĐƯỢC NGƯỜI YÊU NHỜ MÓN GIÁ ĐỖ XÀO 0.5 TỆ? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

12.

Tôi cùng Thẩm Dụ cứ yên yên ổn ổn bắt đầu cuộc sống của một đôi tình nhân bình thường.

Cho đến một hôm, bố muốn tôi đi dự tiệc.

Vô lý!

"Bố! Con không đi. Sao bố có thể bắt con gái mình đi xem mắt, dù trước đó đã gặp bạn trai của nó?"

"Đạo đức ở đâu?"

"Đạo lý ở đâu?"

"Bồi đắp tinh thần ở đâu?!"

Bố tôi: "…"

Bố tôi suýt chút nữa thì cúp điện thoại: "Không phải, đi dự tiệc thì liên quan gì đến xem mắt?"

Tôi phản bác: "Ai mà chả nói thế! Đến lúc đó, người ta bảo ôi, Giang tổng, con gái ngài đẹp quá, bao nhiêu tuổi rồi? A, con trai tôi cũng trạc tuổi cháu, hai đứa làm quen với nhau nhé."

"Đây không phải xem mắt thì là gì ạ!"

Bố tôi không nói nên lời: "Đi, tháng sau bố sẽ tăng gấp đôi tiền tiêu vặt. Không đi, bố sẽ bán căn hộ đó của con.”

"Bố! Chúng ta là cha và con gái, còn nói chuyện tiền nong làm gì! Bao giờ ạ?"

Bố cười lạnh, cúp máy.

Chếc tiệc, bị bố nắm thóp rồi!

13.

Tôi theo bố tôi đến dự tiệc.

Nơi đây được trang hoàng lộng lẫy, các món tráng miệng được bày thành từng hàng, thức uống đều là loại ngon nhất.

Nhìn cách bày trí có chút choáng ngợp, bố tôi hiếm khi mở tiệc như vậy.

Tôi thì thầm hỏi bố: "Bữa tiệc này ai tổ chức vậy bố? Hơi dọa người nha."

Bố khinh thường nhìn tôi: "Giữ mình cho bố. Bữa tiệc nhỏ này cũng chưa thấy bao giờ?"

Tôi nhìn bố tôi ra vẻ.

Ông ghé sát tôi, nhẹ giọng: "Thẩm gia. Hình như là tổ chức tiệc, giới thiệu với mọi người cậu con trai út nhà họ."

"Con trai út? Con chưa từng nghe nói Thẩm gia có con trai út?"

Ông vỗ đầu tôi: "Con thì nghe nói được gì?! Con trai út nhà họ khá kín tiếng, hầu như không tham gia tiệc tùng gì cả, không nhiều người từng gặp cậu ta."

“Bố đã gặp chưa?"

Bố giả vờ nhấp một ngụm sâm panh: "Bố con không quan tâm đến cái này."

"Còn không phải là bố chưa gặp bao giờ ạ!"

"..."

Tôi và bố vẫn đang người qua tiếng lại.

Một vị tiểu thư khoác tay một quý ông tao nhã tiến đến. Khí chất của người đàn ông kia đúng là không thể đùa được.

Người đàn ông chào hỏi bố tôi: "Giang tổng, nghe danh đã lâu. Các dự án gần đây của anh rất tuyệt vời."

Bố tôi bắt tay, đáp lại: "Thẩm tổng quá khen, gần đây giá cổ phiếu của Thẩm Thị cũng tăng vọt.”

Thẩm tổng mỉm cười: "Hy vọng sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác."

"Chắc chắn rồi."

Tôi đơ ra, bấy lâu nay luôn nghe nói người nắm quyền nhà họ Thẩm vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo, sao giờ gặp lại có vẻ khiêm tốn thế nhỉ?

Tôi không ngờ, điều ngạc nhiên hơn vẫn còn nằm ở đằng sau.

Thẩm phu nhân trực tiếp tháo chiếc vòng ngọc bích đang đeo xuống, đưa cho tôi.

Chiếc vòng này đáng giá rất nhiều tiền.

Bà nắm tay tôi, nói: "Giang Niệm? Niệm Niệm sao lại xinh đẹp như vậy? Vừa ngoan lại vừa xinh đẹp. Dì thực sự rất thích con. Dì chưa kịp chuẩn bị món quà nào cả, con nhận tạm chiếc vòng này nhé."

Những vị khách xung quanh đều ngạc nhiên, bắt đầu chú ý đến chúng tôi.

Những người nắm quyền trong nhà họ Thẩm thực sự quá ưu ái chúng tôi rồi??

Một số người đã bắt đầu thảo luận rằng Giang gia sẽ liên hôn với Thẩm gia.

Tôi vội vàng đem chiếc vòng trả lại: "Thẩm phu nhân, món quà này đắt quá, Giang Niệm không thể nhận."

Bà nắm tay tôi: "Gọi Thẩm phu nhân gì chứ? Gọi dì, hoặc mẹ cũng được."

Tôi:"……"

? Tôi từ chối được không?

Nếu không phải bà khoác tay Thẩm tổng, tôi còn tưởng rằng bố tôi tìm mẹ kế cho tôi nữa đó.

Tôi đỏ mặt, nói xin lỗi: "Thẩm… Dì ơi, con đã có bạn trai rồi ạ."

Bà có vẻ không quá ngạc nhiên, ngược lại còn cười rất vui vẻ: "Thật không? Là người như thế nào?"

? Không phải chứ.

Tôi chỉ đành nói thật với bà: "Anh ấy là bạn cùng trường con. Anh ấy rất tốt, cũng rất ưu tú, đối xử với con rất tốt. Dì, con thực sự rất thích anh ấy."

Bà ấy vẫn giữ nụ cười trên môi, khuôn mặt không chút cảm xúc của Thẩm tổng cũng tự nhiên hiện lên một nụ cười: "Thích là được, con thích là được."

? ? ?

Ý gì vậy trời??

Một bên muốn tôi làm con dâu, một bên lại không để ý đến việc tôi có bạn trai?

Cái này... cũng quá thoải mái rồi?

Tôi véo bố tôi, ông không thèm phản ứng.

Có lẽ ông cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống này, cứ nhìn chằm chằm Thẩm tổng.

Ông ngẩn người: "Thẩm tổng nhìn hơi quen mắt?"

? Bây giờ là lúc để nói chuyện này?

Vả lại, ai lại đi nói người khác như thế?

Tôi lập tức nói xin lỗi với Thẩm tổng và Thẩm phu nhân rồi kéo bố tôi qua một góc.

Họ mỉm cười và vẫy tay chào tôi.

Cmn! Kỳ cục vã.i!

14.

Bữa tiệc gần như đã đến khúc cao trào.

Bố tôi nghe ngóng tứ phía nhận về được một tin tức: "Nghe nói cậu út nhà họ Thẩm học cùng trường với con đấy."

Tôi không quan tâm: "Trường đại học tốt nhất cả nước, có gì lạ đâu ạ."

Bố tôi vẫn muốn nói thêm.

Tôi ngắt lời ông: "Con đã có bạn trai rồi! Bố cũng từng gặp rồi còn gì! Lúc trước bố cùng người ta ăn cơm, bố còn một câu tiểu Thẩm hai câu tiểu Thẩm, khen người ta xuất sắc, trẻ trung, nhiều triển vọng, tương lai chắc chắn sẽ làm được chuyện lớn. Suýt chút nữa còn đòi nhận con nuôi, hại con rối như tơ vò. "

Bố tôi sờ sờ mũi: "Bố không có ý đó, chẳng qua đang là ăn dưa, ăn dưa* mà thôi."

*Ý chỉ hóng chuyện

Tôi không nghe: "Không ăn! Con xin phép từ chối ăn!"

Đèn dưới khán đài đột nhiên tắt, chỉ còn lại một chùm ánh sáng tỏa từ sân khấu chính được chiếu từ trên cao xuống. Ánh sáng trên sân khấu mờ mờ ảo ảo, khiến người vừa xuất hiện y như thần tiên hạ phàm.

Bố giật mình kéo lấy tay tôi: "Sao người đó nhìn giống tiểu Thẩm thế nhỉ?"

Tôi đẩy tay ông ra, không nói gì.

Không phải giống, chính là anh.

Trước khi đến bữa tiệc này, chúng tôi còn hôn nhau, bây giờ trên cổ anh vẫn còn vết của móng tay tôi.

Bố cảm thấy tôi không vui, cũng không nói thêm nữa.

Thấy Thẩm Dụ bước về phía mình, tôi cúi đầu tránh ánh mắt của anh, gửi tin nhắn cho tài xế: "Bố, con về trước đây."

Ông hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Dụ: "Được, Niệm Niệm, chúng ta đi! Không ở đây nữa."

Thái độ của Thẩm phu nhân và Thẩm tổng, giờ đây tôi hiểu được rồi.

Chỉ cần nghĩ đến khoảng thời gian này thôi cũng đủ để khiến tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

Còn cái gì mà “Quả táo này, ngon.”

Người ta có lẽ phải nhịn lắm mới không cười vào mặt tôi.

Coi như tôi bị mù, tìm được một con tró. =)))

“Niệm Niệm.” Thẩm Dụ giữ lấy tay tôi.

Bố tôi muốn đấm anh một cái.

Tôi ngăn ông lại, dù sao thì mọi người xung quanh đều đang nhìn vào đây, vả lại đây là bữa tiệc của nhà họ Thẩm.

Tôi gỡ tay anh ra: "Cậu út nhà họ Thẩm, gọi tôi là Giang Niệm."

Anh ngây ra, giọng nói run run: "Niệm Niệm."

Tôi nhìn anh, gằn từng chữ: "Tôi đã nói rồi, gọi, tôi, là, Giang, Niệm."

Thẩm tổng và Thẩm phu nhân cũng đi đến, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành gang nhìn Thẩm Dụ, sau đó mỉm cười kéo bố tôi qua một bên.

Thẩm Dụ cũng kéo tôi qua một góc riêng tư hơn.

Tay anh nắm lấy tay tôi mãi không buông, tôi dùng lực gỡ ra nhưng không được, tức đến nỗi lấy tay kia đấm vào tay anh.

Tay anh bị tôi đấm đỏ một mảng, vẫn không buông.

“Niệm Niệm, nghe anh giải thích được không.”

Tôi cười lạnh: “Giải thích cái gì? Nói cậu út nhà họ Thẩm cao tay thế nào? Lừa tôi ra sao? Nhìn tôi làm trò hề thế nào? Rồi lại nhìn tôi bối rối ra làm sao ư?

Tôi sát lại gần anh, dùng một ngón tay ấn vào ngực anh: “Đùa vui không? Nhìn tôi một bên cố gắng giữ lòng tự tôn cho anh, một bên “giúp” anh đùa giỡn với chính tôi?”

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi: "Anh xin lỗi, chúng ta không khóc có được không?"

Tôi hất tay anh ra: "Nhị công tử nhà họ Thẩm thật biết nói đùa, chúng ta nào vậy? Thẩm Dụ bạn trai tôi không có tiền, không mặc nổi mấy bộ quần áo đẹp đẽ thế này đâu.”

"Niệm Niệm", anh nghiêm túc nhìn tôi: "Em từng nói sẽ cho anh một cơ hội để giải thích."

Anh vừa nhắc đến, tôi càng thêm tức giận: “Từ lúc đó anh đã nghĩ đến việc tìm cho mình đường thoát rồi?!”

Anh ôm lấy tôi, một tay vòng qua eo, một tay xoa xoa đầu tôi, dù tôi có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được. Tôi tức đến nỗi cắn vào cổ anh ta một cái.

Anh còn cười!

"Cắn thêm một cái nữa được không? Hửm?"

"Không, cắn cổ vịt còn ngon hơn."

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Phải bắt đầu giải thích từ đâu đây?"

"Lần đầu tiên nhìn thấy em sớm hơn nhiều so với cuộc gặp gỡ chính thức của chúng ta. Hôm đó, anh hoàn thành thí nghiệm liền đến chỗ tiểu Mi, kết quả phải hiện có một cô gái đã mua rất nhiều thức ăn đóng hộp, lại còn lên kế hoạch làm thế nào để triệt sản chú mèo này.”

"Lúc đó anh cười nghĩ, nếu quen được em thì thật tốt. Sau này, không dễ gì chúng ta mới quen nhau, nhưng em lại luôn cho rằng nhà anh nghèo. Anh không dám phụ lòng tốt của em. Anh nghĩ làm như vậy sẽ khiến em bối rối."

"Rất nhiều lần anh muốn nói với em, muốn gửi tiền trả em, em đều không nghe."

Thôi được, tôi thừa nhận, tôi có chút bướng bỉnh và hay cho mình là nhất.

"Lần đó ở quán cà phê, anh nghĩ rằng, cuối cùng em cũng phát hiện ra rồi, kết quả em lại nói muốn cùng anh làm việc. Càng về sau này, anh càng không biết phải mở lời như thế nào. Anh sợ em nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta cũng là giả dối. "

"Vả lại" anh đưa ngón tay cuộn cuộn mấy sợi tóc của tôi: "Hình như em cũng không nói với anh em là thiên kim tiểu thư nhà họ Giang, em còn bảo em không có tiền, em phải đi làm thêm."

Tôi:"……"

Tôi vỗ vào tay anh một cái, làm ra vẻ chuẩn bị cho anh một cái tát: "Bây giờ anh đang phán xét em?"

Anh cười: "Anh đâu dám. Anh chỉ muốn xin một cơ hội mới để sửa sai."

Tôi ngẩng đầu ậm ừ: "Miễn cưỡng cho anh vậy."

Tôi nâng chiếc vòng ngọc bích lên, muốn đưa cho anh: "Đúng rồi, cái này trả lại cho dì. Em vốn định trước khi rời đi sẽ trả lại."

Anh cầm chiếc vòng đeo lên tay tôi : "Không cần, cái này vốn là để tặng em."

"?"

"Thẩm gia tặng cho con dâu."

Tôi đỏ mặt: "Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu."

Anh ta hôn nhẹ vào môi tôi: "Bây giờ thì sao?"

"Vẫn chưa."

Anh lại hôn tôi: "Bây giờ thì sao?"

"Được rồi. Đừng làm loạn nữa."

Thẩm Dụ nắm lấy tay tôi. Mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Mặc dù mối quan hệ chúng tôi bắt đầu từ những lời nói dối, nhưng tình cảm của chúng tôi dành cho nhau lại là thật lòng.
Yêu ấy mà, thử lòng nhau chút thì có sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom