Hot Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1299-1302

Giết!



Bùm! Đùng! Đoàng!




Dưới bầu trời chỉ toàn những tiếng nổ như thế này.



Lần này Nam Sở thật sự đã loạn, chín phân điện lớn đều có cao thủ của điện chính Thanh Vân tới cứu viện, đội hình trở nên mạnh chưa từng có, xoay chuyển thế cục, hai phe lực lượng ngang nhau, chiến đấu trời long đất lở.



“Chậc chậc chậc!”, người của các thế lực từ bốn phương đi nghe ngóng lại bắt đầu cảm thán: “Trận này đánh thế nào đây!”



“Hai điện đánh một điện, sức mạnh gấp đôi, cao thủ của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông đều là kẻ ngốc sao? Đều không phá huỷ truyền tống trận trong phân điện trước à? Đúng là tự tìm đến cái chết”, có người cười nhạo: “Bây giờ thì hay rồi, điện chính của Thanh Vân đã phái viện binh tới, bị đánh không kịp trở tay rồi đúng không!”




“Có lẽ Doãn Chí Bình và Thành Côn đều không ngờ tới điều này!”



“Khốn kiếp”, trong đại điện của Chính Dương Tông, nghe thuộc hạ bẩm báo, Thành Côn đứng bật dậy, tức giận quát: “Làm ăn kiểu gì vậy! Không biết khi tấn công phân điện thì phải phá huỷ hư không truyền tống trận trước sao?”



“Bây giờ truy cứu những việc này cũng muộn rồi, quân viện trợ từ điện chính của Thanh Vân Tông đã tới, cho dù chúng ta có sức chiến đấu của mười tám điện cũng vẫn bị áp chế thôi”, phía dưới, một Thái Thượng trưởng lão cất lời.



“Bây giờ hoặc là rút lui hoặc là phái thêm quân đi”.



“Rút? Sao có thể rút lui được?”, Thành Côn gầm lên: “Đã khai chiến thì phải chiến tới cùng, truyền lệnh của ta tới chín điện chủ, dù chết cũng phải cố gắng chống đỡ cho ta, quân tiếp viện đang trên đường tới rồi”.



“Chỉ một mình Chính Dương chúng ta tăng quân tiếp viện thôi ư? Không thông báo cho phía Hằng Nhạc à?”, một Thái Thượng trưởng lão nhíu mày nhìn Thành Côn.



“Hai nhà liên hợp đương nhiên sẽ không chỉ một mình chúng ta góp sức”, Thành Côn trầm giọng ra lệnh: “Thông báo cho Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc, thành công hay thất bại phụ thuộc vào hành động lần này, muốn tiêu diệt Thanh Vân thì phái thêm quân cho ta”.



“Mười tám điện mà lại khiến trận chiến trở nên thế này, vô dụng, tất cả đều là lũ vô dụng”, lúc này, trên đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình đã gào thét như một con chó điên: “Phái thêm quân, thêm quân cho ta, không diệt được Thanh Vân quyết không rút quân”.



“Chưởng giáo, phái thêm quân có cần thông báo cho phía lão tổ không ạ?”, phía dưới có người nơm nớp lo sợ hỏi.



“Ta là chưởng giáo của Hằng Nhạc, lệnh của ta chính là lệnh của lão tổ”, Doãn Chí Bình lật bàn, không còn tư thế ung dung như trước, hắn ta vẫn đang gào thét: “Giết, giết hết cho ta”.



“Có lẽ lúc này tâm trạng của Thành Côn và Doãn Chí Bình đều đang rất tệ”, trên một ngọn đồi nhỏ, nơi chim cũng không buồn đậu, Cổ Tam Thông ngoáy mũi nói.



Bên cạnh ông ta là phía Vô Nhai Đạo Nhân và Bạch Dịch, nhiệm vụ của họ là tiêu diệt các gia tộc phụ thuộc vào Thanh Vân Tông, mà họ đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, lúc này đang trốn trên đồi xem kịch hay.



Chẳng mấy chốc, Thần hồng vụt đến từ tám hướng, nhìn kỹ thì là phía Chung Quy, Chung Giang, Sở Linh Ngọc và lão tổ của nhà họ Tô.



Đúng vậy, họ cũng đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ. Với thân phận điện chủ, trước khi quân tiếp viện của điện chính Thanh Vân tới, họ đã dùng bí pháp rời đi trước, để lại những người mình dẫn đến chiến đấu ở đó.



“Cảm giác chơi xấu từ phía sau thế này thật tuyệt!”, sau khi đáp đất, Chung Ly không kìm được bật cười thành tiếng.



“Mọi người không nhìn thấy khi quân tiếp viện của Thanh Vân Tông tới, người của Hằng Nhạc và Chính Dương Tông phải gọi là gần như khóc ngay tại chỗ”.


“Chiêu này của Thánh chủ thật sự rất đểu, nhưng ta thích”, Bạch Dịch cười to: “Trận chiến đêm nay, ba tông chắc chắn đều tổn thất nặng nề”.
“Điều này cũng khó nói”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Nghe nói quân tiếp viện từ điện chính của Hằng Nhạc và Chính Dương đang trên đường tới rồi, xem ra hai nhà này không giết được Thanh Vân thì không chịu dừng”.



“Vậy cũng phải xem bọn chúng có tới kịp hay không”, Chung Quy lên tiếng: “Lúc ta đến thì người của Hằng Nhạc và Chính Dương đã không cầm cự được nữa rồi, điện chính của Thanh Vân đã huy động toàn bộ lực lượng, chưa biết chừng khi quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương tới thì bọn họ đã kết thúc trận chiến, về nhà trước rồi”.



“Rất có thể có khả năng này”, Sở Linh Ngọc vừa lấy chiếc gương nhỏ ra vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, vừa nói: “Tuy chín phân điện lớn của Thanh Vân đều tổn thất nặng nề, nhưng Hằng Nhạc và Chính Dương cũng không khá hơn là bao. Hơn nữa đội hình thế trận cao thủ của Thanh Vân Tông vẫn rất mạnh, nếu tất cả đều lui về điện chính của Thanh Vân để phòng thủ thì dù Hằng Nhạc và Chính Dương liên thủ tấn công cũng khó có thể phá vỡ kết giới hộ sơn của họ!”



“Ta tin điều này”, Chung Ly sờ cằm: “Ba tông đều có sở trường riêng của mình, thế trận của cao thủ Chính Dương Tông rất lớn, mạng lưới tình báo của Hằng Nhạc Tông rất mạnh. Nhưng Ta nghe nói kết giới hộ sơn của Thanh Vân Tông rất kiên cố, muốn phá vỡ không phải chuyện vài ba ngày là làm được”.



“Chúng ta nói lâu như vậy, mọi người không thấy thiếu một người à?”, Vô Nhai Đạo Nhân ngoáy tai lên tiếng.



Lão ta vừa nói vậy, mọi người liền đưa mắt nhìn quanh.



Cuối cùng ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông: “Không phải tiểu tử đó gặp chuyện rồi chứ? Ta nghe nói Thanh Vân Lão Tổ đã đến phân điện thứ chín”.



“Ai gặp chuyện chứ hắn sẽ không gặp chuyện đâu”, Cổ Tam Thông không nghĩ thế: “Hắn có mấy Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, lại có biết bao con át chủ bài, muốn giết hắn đâu có dễ”.







“Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhỉ?”



“Về thôi”.



“Chết tiệt”, lúc này Diệp Thành ở phân điện thứ chín của Thanh Vân đang gào thét: “Các ngươi bị điên à! Bao nhiêu người thế kia tại sao chỉ đuổi đánh một mình ta?”



Cũng không trách hắn tức đến vậy, chủ yếu là vì số người đuổi đánh hắn thật sự… quá nhiều.



Nhìn lên hư không phía xa, từng đoàn từng đoàn người đuổi theo, trên đầu ai cũng lơ lửng binh khí, trong tay ai cũng cầm bảo bối giết người, vẻ mặt ai cũng tối sầm, nghiến răng ken két.



Đúng vậy, những người này đều đang đuổi theo hắn, hơn hai mươi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hơn ba mươi cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, tám cảnh giới Không Minh đỉnh phong, cộng thêm Thanh Vân Lão Tổ cảnh giới Chuẩn Thiên.



“Bắt sống cho ta”, tiếng thét của Thanh Vân Lão Tổ chấn động cả bầu trời.



Ông ta tức nổ phổi, bao nhiêu người như vậy, bao nhiêu cao thủ mà năm lần bảy lượt để Diệp Thành chạy thoát, khiến ông ta nảy sinh ý muốn bắt sống Diệp Thành rồi bóp cổ hắn đến chết.



Ruỳnh! Cheng! Xoảng!



Lời của Thanh Vân Lão Tổ vừa dứt, kiếm mang, quyền ảnh, chưởng ấn, trận đồ, binh khí, sát trận, đao mang đều đánh về phía Diệp Thành, cảnh tượng đào núi lấp biển, khí thế hừng hực! Nhìn thôi cũng nổi da gà.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Hư không nổ tung, không gian sụp đổ, khoảng hư không Diệp Thành đang ở đã bị đánh vỡ nát, từng nhóm người hoá thành huyết vụ, người của ba tông đều có, thậm chí còn chưa kịp hét lên đã tắt thở.



Chết chưa?


Lúc này ánh mắt mọi người phía dưới đều đổ dồn tới, binh lính đều đã ngừng chiến, thậm chí có kẻ đã giơ đao rồi mà mắt vẫn nhìn chằm chằm khoảng không. Nếu không sao lại nói thế giới này tràn ngập tình yêu thương, cảnh tượng đánh nhau không chết không dừng lại thế này tất cả mọi người đều ngừng chiến tập thể, mục tiêu quan tâm chỉ có một, là xem rốt cuộc một người có bị đánh chết hay không.



Vút!



Dưới sự chú ý của mọi người, khói bụi cuồn cuộn còn chưa tan, một bóng người đã lao vụt ra, vì tốc độ quá nhanh nên lộn nhào trong hư không một vòng, sau khi bò dậy liền chạy ngay không hề nghĩ ngợi, tốc độ bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.



Nhìn thấy cảnh này, toàn bộ chiến trường đều im lặng, há hốc mồm có thể nhét vừa hai quả trứng.



Cảnh buồn cười nhất là ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng Diệp Thành bỏ chạy, xuất chiêu lớn cũng không giết được hắn, bò ra rồi vẫn có thể chạy được, tên này thông thần rồi!



Giết! Giết hắn cho ta!



Khi mọi người còn đang sững sờ, Diệp Thành – người đã chạy xa mấy nghìn trượng bèn dừng lại, hắng giọng hô to: “Quân viện binh sắp tới rồi”.



Đương nhiên lời này của Diệp Thành không chỉ khích lệ người của Hằng Nhạc và Chính Dương, quan trọng nhất là hắn muốn nhắc nhở Thanh Vân Lão Tổ đừng không phân biệt được điều gì quan trọng hơn, huy động bao nhiêu cao thủ chỉ để đuổi theo một mình hắn, vất vả không nói, còn lãng phí thời gian, có biết thời gian đối với Thanh Vân Tông các người mà nói là mạng sống không hả?



Vậy nên ý của Diệp Thành rất rõ ràng, chúng ta có thể kéo dài thời gian nhưng các ngươi thì không, khi quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương tới, có thể sẽ đánh thẳng vào điện chính của Thanh Vân, vậy hậu quả sẽ rất khó lường.



Phải nói rằng câu này của Diệp Thành thực sự đã lay động được Thanh Vân Lão Tổ.



Cho đến giờ phút này, Thanh Vân Lão Tổ mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhường nào, ông ta đã hao tốn quá nhiều tinh lực vào một người, không chỉ làm lỡ cơ hội chiến đấu mà còn làm lỡ vận mệnh của Thanh Vân Tông.



Giết!



Nhận ra điều này, Thanh Vân Lão Tổ lập tức quát lên, bởi vì trận chiến càng kéo dài càng bất lợi với Thanh Vân bọn họ.



Do đó điều họ cần làm là nhanh chóng kết thúc trận chiến giữa các phân điện, sau đó trở về điện chính của Thanh Vân để phòng thủ với tốc độ nhanh nhất, nhằm chống lại đợt tấn công dữ dội hơn phía sau của Hằng Nhạc và Chính Dương.



Giết!



Liên quân của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng hét lên, vì câu quân tiếp viện của Diệp Thành nên bọn họ càng kích động.



Đại quân phân điện thứ chín của Thanh Vân có thể gắng gượng được đến khi quân tiếp viện của Thanh Vân tới, vậy bọn họ cũng có thể gắng gượng được đến khi quân tiếp viện của điện chính tới, khi quân tiếp viện đến, lúc đó mới là trận quyết chiến thực sự.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Đột nhiên trận đại chiến lại bắt đầu, hơn nữa còn khốc liệt hơn.



Cả hai bên đều đang tranh thủ thời gian.



Liên quân của Hằng Nhạc, Chính Dương đang kiên cường chống cự, chờ viện binh.



Người của Thanh Vân Tông thì gấp rút tiêu diệt quân địch trong thời gian ngắn nhất, trở về điện chính để phòng thủ càng nhanh càng tốt.



Giết!



Giết!



Tiếng hét, tiếng gào và tiếng hô giết ầm trời, đội quân hai bên đều đỏ mắt, ngay cả cảnh giới Không Minh cũng không thể chỉ lo thân mình, sinh mạng vào lúc này cực kỳ rẻ mạt.



Thanh Vân Lão Tổ khi tỉnh táo lại không còn đuổi giết Diệp Thành nữa, vì thế hắn có thể chạy, bọn chúng không có thời gian, cũng không thừa tinh lực lãng phí cho một mình hắn.



“Thế này mới đúng chứ!”, Diệp Thành cười vui vẻ.



Nói rồi hắn lại một lần nữa tiến vào đội hình địch, hơn nữa còn giết những tên lính quèn, mà một lúc sau thì không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.







Trận chiến khốc liệt, sục sôi ngất trời, nhưng thân là điện chủ, Diệp Thành lại chuồn mất không thấy bóng dáng.



Tuy nhiên lời của hắn đã khích lệ được liên quân của Hằng Nhạc và Chính Dương, lúc này bọn họ đang gân cổ gào thét, điên cuồng chém giết, nào còn ai có thời gian xem điện chủ của mình có còn ở đây không. Trên đỉnh của một quần núi, Diệp Thành hoá hiện thân hình.



Vừa đáp đất, hắn đã phun ra một ngụm máu, nếu nói chiêu lớn khi nãy không làm hắn bị thương thì đó là điều không thể.



Trong mắt người ngoài, hắn là Thương Hình, là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, nhưng trên thực tế hắn chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, hơn nữa vẫn chưa độ kiếp, nếu hắn tu vi của hắn ở cảnh giới Không Minh bình thường thì có lẽ đã bị nghiền chết ngay tại chỗ rồi.



“May mà mình nhanh trí”, Diệp Thành cười vui sướng, lau vết máu nơi khoé miệng rồi cho một viên đan dược vào miệng.



Sau khi ổn định hơi thở, hắn mới nhìn phân điện thứ chín của Thanh Vân ở phía xa đã biến thành đống đổ nát trong trận đại chiến.



Đập vào mắt hắn là huyết vụ và huyết vân cuồn cuộn, vì người chết quá nhiều nên trên trời toàn huyết vụ, máu dưới mặt đất đã thành sông, có thể nói là xương chất thành núi, máu chảy thành sông.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Nghe tiếng nổ, tiếng hét, tiếng gào thét và tiếng hô giết từ phía xa, Diệp Thành không khỏi hít sâu một hơi.



Đây là cuộc chiến giữa các tu sĩ, dù thấy từng người ngã xuống vũng máu cũng không được cảm thấy đáng thương dù chỉ một chút, ra chiến trường trái tim sẽ trở nên nguội lạnh, bởi vì chiến tranh đúng là tàn khốc như vậy.



“Có phải ta đã tạo nghiệp rồi không”, Diệp Thành tìm một tảng đá rồi ngồi lên, lấy bình rượu ra khoan thoai uống, lẳng lặng quan sát vở kịch khốc liệt do chính mình bày ra, vì hắn tuỳ cơ ứng biến nên cái giá phải trả là vô số máu tươi, cái giá như này vẫn rất thê thảm.



“Sao, mềm lòng rồi à?”, rất nhanh, giọng nói hư ảo của Thái Hư Cổ Long đã vang lên trong thần hải.



“Đều là quân địch, không cần mềm lòng”, Diệp Thành uống một ngụm rượu.



“Đó là bởi vì ngươi trải qua quá ít cuộc chiến tranh”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã nói: “Muốn thống nhất Đại Sở thì không thể mềm lòng, chiến tranh tàn khốc không cho phép ngươi mềm lòng. Thống soái ba quân không chỉ cần khả năng chỉ huy, còn cần một trái tim băng giá. Có vương triều hưng thịnh nào không dùng máu xương đổi lấy, không có máu thì vinh quanh từ đâu mà tới?”



“Xem ra ngươi đã suy nghĩ thông suốt rồi”, Diệp Thành bất giác mỉm cười.



“Không thông cũng phải thông!”, Thái Hư Cổ Long cười nhạt, trong đôi mắt rồng hiện lên vẻ hoài niệm: “Tộc Thái Hư Cổ Long từ khi quật khởi đến khi huy hoàng đều là đánh nhau. Có trận chiến nào không thây chất thành núi, có trận chiến nào không máu chảy thành sông? Chiến tranh hào hùng ấy ngươi không thể tưởng tượng ra được đâu, khi trải qua vô số trận chiến tàn khốc, trái tim ấm áp cũng sẽ trở nên lạnh giá”.



Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long lại nở nụ cười thong dong: “Cửu hoàng Đại Sở mà ngươi biết đều đã từng huy hoàng, lập nên vương triều hưng thịnh, nhưng những thứ đó đều đổi lấy từ máu xương, danh tiếng ngàn đời của họ cũng mang theo rất nhiều vong hồn”.



“Ta hiểu điều này, nhưng tận mắt chứng kiến và trải qua vẫn hơi khó chấp nhận!”, Diệp Thành uống thêm ngụm rượu nữa: “Có lẽ đúng như ngươi nói, ta trải qua quá ít chiến tranh tàn khốc”.



“Vì vậy con đường của ngươi còn dài hơn ngươi nghĩ”.



“Ta hiểu”.



“Hiểu rồi thì tốt, nghỉ ngơi một lát đi! Lát nữa cứu Huyền Linh Chi Thể ra”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng bảo.



“Cứu Huyền Linh Chi Thể?”, Diệp Thành nhướng mày: “Điều này hơi mâu thuẫn với điều ngươi vừa nói đấy! Chiến tranh khốc liệt không đươc mềm lòng, cô ta là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, chúng ta đã định sẵn sẽ gặp nhau trên chiến trường, bây giờ bảo ta đi cứu cô ta là muốn kiếm kẻ thù lớn cho Hằng Nhạc sau này à?”
1638967733585.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Tiên võ đế vương
  • 5.00 star(s)
  • Lục Giới
Chương 1346-1350
TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4
[Zhihu] ĐÀO HOA TIÊN
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom