• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Thiếu Gia Lột Xác (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 21-25

Chương 21: Chúng tôi cũng có nhân chứng

Nhưng Mã Phi Dương có làm sao cũng không nuốt trôi được cục tức này. Tuy Trương Hàm có quen biết với Ninh Viễn Khánh nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một sinh viên. Cho dù quan hệ xã hội có lớn đến đâu đi nữa, chỉ cần không có chứng cứ trong tay thì có thể làm gì trước những lời cáo buộc trong trường?

Vì vậy, một kế hoạch trả thù dần hình thành trong đầu hắn..

Hầu Nguyên rón rén xách một chiếc túi bước vào phòng ngủ của Mã Phi Dương.

"Sao rồi?"

Mã Phi Dương đứng dậy hỏi.

Hầu Nguyên bật ra một tiếng cười thô bỉ, mở túi ra, để lộ hàng loạt những món đồ lót nữ muôn hình vạn trạng bên trong.

"Giỏi đấy Hầu Nguyên, may mà có mày!"

Mã Phi Dương hớn hở vỗ vai cậu ta, rút một xấp tiền từ túi quần ra.

"Thù lao mười nghìn tệ của mày đây”.

Hầu Nguyên hớn hở nhận lấy.

"Anh Phi yên tâm, em không bị ai phát hiện hết. Chốc nữa thừa lúc Trương Hàm không có mặt, em sẽ lén bỏ cái túi vào tủ của nó. Đến lúc ấy anh cứ việc báo cáo, để trường học cử người đến kiểm tra, hê hê...”

"Đuổi học là cái chắc. Nếu trường ém vụ này, ta có thể tung tin lên mạng để làm lớn, khi ấy có là ông trời cũng không cứu nổi nó!"

Nói đến đây cả hai cảm thấy cơn tức trong lòng đã vơi đi phân nửa, bèn phá ra cười ha hả.

"Được, lát nữa mày nhớ canh cho chuẩn”.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống.

Trương Hàm đang chuẩn bị tắm rửa thay đồ, vừa mở tủ ra thì bỗng phát hiện một chiếc túi màu đen nằm bên trong.

"Thứ gì đây?"

Anh hiếu kỳ mở nó ra.

"Mẹ ơi!"

Vô số những món đồ lót đủ hình thù và màu sắc đập vào mắt khiến anh sững ra mất mấy giây, chưa kịp tỉnh táo lại đã nghe tiếng gọi í ới trên hành lang.

"Hội sinh viên tới!"

Trương Hàm hốt hoảng, vội vã tìm nơi giấu nhẹm mớ đồ lót này.

Nhưng hội sinh viên lại nhận được tin tố cáo đích danh người trộm đồ lót là vua sừng Trương Hàm, vì vậy họ trực tiếp mở toang cửa phòng anh ra không chút kiêng nể gì.

Khi ấy chiếc túi đen vẫn còn nằm trên tay Trương Hàm, thế là nhân chứng lẫn vật chứng đều bị bắt quả tang.

Chủ tịch hội sinh viên là một cô gái xinh đẹp tên Ngụy Thanh Quân, dáng cao dong dỏng, chân dài thẳng tắp, điện nước đầy đủ đúng chuẩn siêu mẫu.

Thường có những người đại diện trong giới nghe tiếng mà đến, muốn mời cô ấy trở thành người mẫu. Nhưng Ngụy Thanh Quân không có hứng thú với ngành nghề tìm niềm vui từ thân thể nên đã nhiều lần từ chối, cuối cùng còn phải xách chổi đuổi người ta ra khỏi trường.

Trương Hàm cũng từng nghe về "chiến tích" của cô gái này, biết phong cách hành động của cô ấy không khác gì sấm rền gió cuốn.

Trước tình cảnh này, anh chỉ biết sắp phải đau đầu rồi đây.

Ngụy Thanh Quân trợn mắt, xòe tay ra trước mặt Trương Hàm.

"Lấy ra đây!"

Xong rồi!

Trương Hàm biết rằng kiểu gì cũng không thoát được, dứt khoát giao nộp chiếc túi đen.

Vừa mở túi ra, sắc mặt Ngụy Thanh Quân lập tức tối sầm.

"Vô liêm sỉ!"

Một cái tát vút tới khiến Trương Hàm phải lui lại, khó khăn lắm mới né được.

"Khoan đã, các người điều tra cho rõ được không? Có kẻ đã bỏ nó vào tủ của tôi!"

Ngụy Thanh Quân nổi nóng chỉ thẳng vào mặt anh.

"Còn dám cãi láo? Nhân chứng vật chứng có đủ, cậu có mười cái miệng tôi cũng không tin!"

Trương Hàm ngạc nhiên.

"Nhân chứng nào?", anh chỉ vào Trần Gia Vũ: “Tôi và cậu ấy ở thư viện cả buổi chiều, căn bản không có thời gian gây án, cô hiểu không?"

Trần Gia Vũ đứng kế bên lên tiếng: “Đúng vậy, cậu ấy không thể nào trộm những thứ này được”.

Người của hội sinh viên thấy dáng vẻ mịt mờ khó hiểu của Trương Hàm thì gọi Mã Phi Dương ở phòng kế bên sang.

"Chúng tôi cũng có nhân chứng!"

Nụ cười quái ác trên mặt Mã Phi Dương thoắt cái được thay bằng vẻ nghiêm túc, hắn chỉ vào Trương Hàm: “Tôi tận mắt nhìn thấy nó cầm một chiếc túi màu đen trở về phòng”.

"Chiếc túi này đúng không?"

Ngụy Thanh Quân giơ chiếc túi lên cho hắn nhìn.

"Đúng vậy, chính là nó!"

"Cậu còn lời gì để nói nữa?", Ngụy Thanh Quân quay sang chất vấn Trương Hàm.

Giờ phút này Trương Hàm đã hiểu ra đây là cái bẫy do Mã Phi Dương bày ra cho anh, có lẽ nhóm người Ngụy Thanh Quân cũng là do hắn âm thầm gọi đến.

Thấy dáng vẻ không biết nói gì của Trương Hàm, Mã Phi Dương sướng rơn cả người, thầm nghĩ để tao xem mày làm gì được.

Mà đứng trước âm mưu được bày ra trót lọt của hắn, Trương Hàm bỗng chốc không biết phải làm sao.

"Dù sao tôi không phải thủ phạm, các người cứ việc điều tra thoải mái”.

"Mày đi mà nói với cảnh sát”.

Mã Phi Dương đắc ý giương giọng.

Ngụy Thanh Quân lại lên tiếng: “Khoan đã, vì việc này có liên quan đến danh dự của trường nên tôi hy vọng mọi chuyện sẽ được điều tra rõ ràng, như vậy sẽ khiến mọi người tâm phục khẩu phục”.

Nghe vậy, Mã Phi Dương cười mỉa: “Cô nói đúng”.

Trương Hàm bị gọi lên phòng đào tạo.

Sau lưng Chủ nhiệm Bạch Văn Lâm, Ngụy Thanh Quân bắn những cái nhìn đầy ác cảm về phía anh.

"Chuyện này vô cùng tồi tệ, tốt nhất em nên giải thích cho rõ ràng! Trong ba ngày mà em không tìm ra được bằng chứng cho sự trong sạch của mình thì chúng tôi buộc lòng phải giao em cho cảnh sát xử lý, cũng để giải thích rõ ràng cho tất cả mọi người!"

Bạch Văn Lâm sừng sộ quát lên.

Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến trường học, chưa gì đã có vô số bài viết xuất hiện trên diễn đàn của trường rồi.

Trương Hàm thầm kêu oan không thôi, nhưng trước mắt chỉ có thể đảm bảo với chủ nhiệm trước rồi mới đi tìm Mã Phi Dương tính sổ sau.

Xem ra bài học ở quán bar và tiệc tối vẫn chưa đủ với chúng!

Anh cười nhạt trong lòng.

Khi trở về phòng, anh thấy gương mặt ủ dột của Trần Gia Vũ.

"Chuột à, có người đăng chuyện này lên mạng rồi, càng lan càng xa!"

"Tớ sẽ tự đòi lại công bằng cho mình, bây giờ cứ mặc chúng nó đi”.

Trương Hàm cũng không vội.

Điện thoại anh reo lên bởi cuộc gọi đến từ Khương Phàm Thư, có lẽ cô đã thấy được sự việc trên mạng.

Trương Hàm thấy đau đầu bèn từ chối, định bụng khi nào giải quyết xong sẽ giải thích cùng cô.

Trong phòng mình, Khương Phàm Thư nhìn mấy cuộc gọi đi đều bị từ chối mà tức muốn nổ phổi.

Ha, lá gan lớn nhỉ!

Mà Trương Hàm lại đang gọi điện cho Ninh Viễn Khánh.

"Tôi có chuyện gấp cần ông giải quyết”.

Anh không có thời gian nói chuyện xã giao, vào thẳng vấn đề.

"Cậu cứ việc phân phó, không cần ngại”.

"Thứ nhất, mời đội thám tử giỏi nhất thành phố Thanh Sơn cho tôi”.

"Thứ hai, mời đội luật sư tốt nhất”.

"Thứ ba, tìm mấy người dùng tài khoản ảo đến, tôi muốn đánh một trận”.

Trương Hàm ra lệnh.

"Rõ! Những lĩnh vực này chúng tôi đều am hiểu, xin cậu cứ yên tâm”.

Thân là công ty giải trí, thứ mà tập đoàn Tinh Thần không thiếu nhất chính là đội ngũ tài khoản ảo, những nghiệp vụ từ bôi đen đến tẩy trắng đều đứng hàng đầu.

Sau đó Trương Hàm kể hết mọi sự tình cho Ninh Viễn Khánh, khiến ông ta nghe mà nóng cả người. Đứa nào dám đụng đến cậu chủ nhà họ Trương là chán sống rồi!

"Xin cậu yên tâm, tôi cam đoan sẽ giải quyết chuyện này ổn thỏa!"

Chưa đến mười phút sau, những bài viết trên diễn đàn đã biến mất không còn tung tích.

Trước máy tính, Mã Phi Dương kinh ngạc thốt lên: “Ê, mấy bài viết của tao về vụ Trương Hàm biến đi đâu rồi?"

"Sao lại thế được hả anh Phi? Em đã kêu gọi rất nhiều người cùng đăng bài đấy, đề tài nóng vậy thì quản trị viên cũng không dám xóa”.

Hầu Nguyên không tin, bèn lăn chuột xem thử, mới phát hiện toàn bộ bài viết liên quan đến Trương Hàm quả thật đã bốc hơi.
Chương 22: Chỉ cần anh không kiện thì anh muốn em lưu ban hay gì cũng được

"Mẹ kiếp, cái đ*o gì vậy?! Kinh vãi, đừng nói là hack bài rồi chứ?", Hầu Nguyên trố mắt đầy kinh hãi, chỉ vào màn hình: “Anh... Anh Phi, có bài minh oan cho nó...”

"Không thể nào, thằng Trương Hàm đó mà cũng thuê được tài khoản ảo ư?"

Mã Phi Dương không tin bèn giật lấy nhìn thử, lập tức thấy được dòng tiêu đề: Mười lý do chứng tỏ Trương Hàm không phải kẻ trộm đồ lót.

Nội dung bên trong liệt kê hết sức cặn kẽ những bằng chứng ngoại phạm của Trương Hàm, cũng như chiều cao và cân nặng của kẻ trộm được suy ra từ dấu vết tại hiện trường trộm đồ lót.

Những số liệu ấy gần như khớp với Hầu Nguyên.

Trái tim Mã Phi Dương đánh thịch, thế này cũng kinh dị quá rồi.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Hầu Nguyên: “Anh... Anh Phi, thế này không ổn rồi”.

"Đừng hoảng, bình tĩnh lại đã”.

Mã Phi Dương cưỡng ép đè lại trái tim đang nảy lên kinh hoàng.

Một ngày sau, mọi chuyện trở thành siêu nước sôi trào.

Một đoàn đội luật sư bước vào trường.

"Chúng tôi là luật sư của Trương Hàm, cần xác định một số việc với người có liên quan”.

Nối gót sau họ là tổ điều tra tư nhân.

Cả trường nháo nhào lên không chỉ một lần, không ai biết làm sao Trương Hàm có thể mời được những người này.

Sau đó có người nói rằng bọn họ được trường học mời đến, bởi vì máy ghi hình ở thư viện hôm ấy quả thật chứng minh Trương Hàm hoàn toàn không có thời gian gây án.

Nhưng sự thật thế nào thì không ai rõ cả.

Nhìn những đội ngũ chuyên nghiệp qua lại trước mắt, Mã Phi Dương mới ý thức được tình hình không ổn đến mức nào.

"Mẹ nó chứ, không ngờ mày còn chiêu này!"

Thứ chó đ* dám chơi tao!

Hầu Nguyên lại hoảng hốt đến ăn không ngon ngủ không yên. Thân là thủ phạm trong vụ này, chỉ cần Trương Hàm buộc tội vu oan và trộm cắp cũng đủ để cậu ta ngồi tù.

Cùng lúc ấy, Trương Hàm đang ngồi trong phòng chơi trò chơi bằng máy tính của trưởng phòng, trông chẳng có vẻ gì là lo lắng. Dựa theo kết quả của tổ điều tra tư nhân, kẻ trộm đồ lót nữ chắc chắn là Hầu Nguyên chứ không phải ai khác.

Hừ, thằng đó cũng khá đấy, chẳng những không bị phát hiện mà còn lén vu oan cho anh nữa.

Cứ chậm rãi chờ xem.

Sang ngày thứ ba, Hầu Nguyên sau hai ngày hai đêm không hề chợp mắt rốt cuộc gạt Mã Phi Dương qua một bên rồi đi tìm Trương Hàm.

Cậu ta trực tiếp quỳ rạp xuống, hai tay bấu lấy chân anh, giàn giụa kể lể.

"Anh Hạo! Tất cả là em làm, xin anh đừng cho điều tra nữa, bằng không em xong đời mất! Xin anh rủ lòng thương bỏ qua cho em!"

Trương Hàm cười nhạt: “Lúc tao bị vu oan nào có thấy mày nói nhóm Ngụy Thanh Quân bỏ qua cho?"

"Tại Mã Phi Dương! Tại Mã Phi Dương xúi em làm vậy! Nó muốn anh bị đuổi học, muốn anh bị tống cổ về quê làm ruộng!"

"Cũng không phải không thể tha cho mày...”

Hầu Nguyên nghe vậy thì xúc động đến bật khóc.

"Chỉ cần anh không kiện thì anh muốn em lưu ban hay gì cũng được”.

Trong lòng Trương Hàm không tồn tại chút lòng thương hại nào. Kết cục hôm nay của Hầu Nguyên đều là do cậu ta tự làm tự chịu.

Chiều hôm ấy, hai người cùng nhau đến phòng giáo vụ, Hầu Nguyên thú nhận hết tất cả.

Ngụy Thanh Quân chớp mắt liên tục, thì ra Trương Hàm thật sự không phải kẻ trộm đồ lót. Sự thật này khiến chút áy náy nảy lên trong lòng cô ấy, nhớ lại thái độ khắc nghiệt của mình hôm ấy, gương mặt cô ấy càng đỏ lên.

Sau khi nghe Hầu Nguyên kể hết đầu đuôi, Bạch Văn Lâm đập tay xuống bàn.

"Các em đến trường để học hay để gây sự với nhau hả? Vu oan bạn học, trộm đồ lót nữ sinh! Hầu Nguyên, em tự nói xem phải giải quyết thế nào!"

Hầu Nguyên nghẹn ngào.

"Em không ngờ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến vậy... Thầy Bạch, thầy tha cho em đi, em hứa sau này không tái phạm nữa”.

"Tha cho em à... Cho dù thầy có tha thì pháp luật cũng không tha. Trường ta thành lập nhiều năm như vậy, chưa từng xảy ra việc như thế này bao giờ. Nhà trường không thể tha cho em được... Em... Em tự xin thôi học đi”.

Hầu Nguyên như bị sét đánh ngang tai, quỳ xuống dập đầu liên tục, nhưng Bạch Văn Lâm không hề suy suyển.

Trương Hàm cũng không hề ngạc nhiên, dù sao đây đã là kết quả tốt nhất.

Khi anh và Ngụy Thanh Quân cùng rời khỏi phòng đào tạo, Hầu Nguyên vẫn quỳ mọp ở đấy. Nhưng trong lòng anh biết hiện giờ cậu ta có làm gì đi nữa cũng vô dụng, bị đuổi học là điều chắc chắn.

Mãi đến khi hai người đã đi một đoạn khá xa, Ngụy Thanh Quân mới ấp úng mở lời.

"Xin lỗi... Trước kia tôi đã nghi oan cho cậu, tôi xin lỗi”, cô ấy nở một nụ cười ngượng ngập.

Hôm nay cô ấy khoác lên người bộ trang phục màu đen từ áo đến quần đến vớ, mang đến vẻ trưởng thành thay cho nét ngây thơ của học sinh.

Ngụy Thanh Quân rất cao, đôi giày cao gót dưới chân khiến Trương Hàm cũng phải khẽ ngước đầu lên. Vóc dáng hoàn hảo như vậy, e là có lùng sục khắp trường cũng không tìm được ai thích hợp làm người mẫu hơn cô ấy.

Nhưng cho dù vậy, Trương Hàm cũng không phải người dễ mềm lòng.

"Tôi không chấp nhận”.

"Đàn ông đàn ang gì mà nhỏ nhặt vậy? Cậu đã được chứng minh vô tội rồi còn gì!"

Ngụy Thanh Quân chưng hửng. Thân là hội trưởng hội sinh viên, thường ngày khi trò chuyện cùng bạn bè cô ấy vẫn luôn ngầm chiếm thế thượng phong, nhưng hiện giờ vì đuối lý mà yếu thế đi mấy phần.

"Tôi tự chứng minh, liên quan gì đến cô?"

Trương Hàm bất mãn.

"Ừm...”

Ngụy Thanh Quân không tài nào phản bác được sự thật trong lời anh nói.

"Vậy cậu muốn thế nào?"

"Thế nào à...”

Trương Hàm vuốt cằm, lia mắt nhìn Ngụy Thanh Quân từ trên xuống dưới như muốn nhìn xuyên qua cô ấy. Ánh nhìn ấy khiến cô ấy lùi về sau mấy bước, sự cảnh giác lóe lên trong mắt.

"Cậu định làm gì?"

"Cô nói thử xem”.

Trương Hàm cười một tiếng xấu xa, sấn về trước một bước như muốn ôm ghì lấy khiến Ngụy Thanh Quân hoảng hồn thét lên, ngã ngồi xuống mặt cỏ phía sau.

"Này, không sao chứ?"

Biết mình vừa bị người ta chơi một vố, Ngụy Thanh Quân sinh lòng hời dỗi, nín thinh không nói lời nào.

"Thế này đi. Cô mời tôi một bữa, tôi tha thứ cho cô, được không?"

Trương Hàm vươn tay muốn kéo dậy nhưng bị cô ấy đánh bật ra.

"Được, nhưng nói trước cho cậu biết, đừng mong chờ mấy chỗ đắt tiền”.

"Yên tâm, tôi không kén ăn”.

Trương Hàm thoải mái đáp lời. Anh vốn chỉ muốn làm quen với Ngụy Thanh Quân, nếu sau này lại có việc gì xảy ra trong trường thì cũng sẽ dễ giải quyết hơn với sự hỗ trợ của hội trưởng hội sinh viên.

Hôm ấy là ngày Ngụy Thanh Quân mời đi ăn. Trương Hàm đi đến một quán ăn vỉa hè theo lời hẹn, thấy cô ấy đã đổi sang một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng thoải mái, đồng thời cũng xinh đẹp vô cùng.
Chương 23: Ai nói là tôi không thể

“Ôi, đó không phải là Ngụy Thanh Quân sao, sao lại đi chung với vua sừng thế?”

“Trương Hàm là thứ nghèo nàn, Ngụy Thanh Quân cũng là tấm gương học sinh nghèo vượt khó, tự kiếm tiền đóng học, chẳng phải đi chung với nhau là chuyện hết sức bình thường sao?”

Một cậu nam sinh nhếch môi cười, gương mặt đượm vẻ khinh thường, thực chất trong lòng cậu ta ghen tị muốn chết, mình giàu hơn Trương Hàm mà tại sao Ngụy Thanh Quân lại không thích mình chứ?

“Nếu như tớ là Ngụy Thanh Quân thì tớ đã tìm công tử nhà giàu rồi, được ăn ngon mặc đẹp có người hầu kẻ hạ, ông trời ban cho lớp vỏ ngoài đẹp đẽ mà cậu ta lại không biết đường lợi dụng”.

Có một cô nữ sinh nói với giọng chua chát.

Trước kia Trương Hàm đã quen với những lời bàn tán như thế.

Trương Hàm đã có khả năng miễn dịch.

Nhưng điều khiến anh cảm thấy kinh ngạc là Ngụy Thanh Quân cũng không hề bị ảnh hưởng một chút nào cả.

Gương mặt cô ấy vẫn thản nhiên như thường.

“Thế tớ gọi món nhé…”

Trương Hàm vừa cầm thực đơn lên, một cậu con trai đã vội vàng chạy đến, ngồi xuống bên cạnh anh.

Trương Hàm nhíu mày lại.

“Người anh em, chúng ta có quen nhau không?”

Người đàn ông ấy hừ hừ, nhìn Trương Hàm với vẻ khinh thường.

“Tôi là phó hội trưởng hội học sinh trong trường, Sở Hà”.

Người con trai ấy lạnh lùng tự giới thiệu bản thân.

“Thanh Quân, sao cậu lại ăn chung với nó, nó làm cái gì cậu có biết không?”

Người này không có ý đồ gì tốt, chắc hẳn là người theo đuổi Ngụy Thanh Quân?

Trương Hàm đau trứng, má ơi, sao đi đâu cũng có loại người này xen vào vậy.

Với lại kẻ ăn cắp quần áo thật sự cũng đã bị bắt rồi, thế mà cậu ta còn bôi nhọ mình.

Ngụy Thanh Quân nhíu mày lại, cảm thấy hơi khó chịu: “Cậu đến đây làm gì, tôi có mời cậu đâu”.

“Thanh Quân, cậu đừng nói thế, lẽ nào cậu không hiểu tâm ý của tớ sao?

“Tôi đã nói rồi, tôi không có cảm giác gì với cậu hết, hơn nữa quan hệ giữa tôi và cậu ấy cũng không giống như những gì cậu tưởng tượng”.

Ngụy Thanh Quân cảm thấy mệt mỏi.

Kể từ lúc quen Sở Hà đến bây giờ, lần nào cô ấy kết giao với nam sinh khác thì Sở Hà cũng đều bám theo như gà mẹ bảo vệ con vậy.

Mình đã nhiều lần nói cho cậu ta biết bọn họ không thể nào đến với nhau rồi, thế nhưng Sở Hà vẫn khăng khăng làm theo ý mình.

Trương Hàm nghe thấy thế bèn bật cười.

Hóa ra cái tên này cũng là một kẻ lụy tình.

“Cậu cười gì đấy!”

Thấy Trương Hàm cười mỉa mình một cách trắng trợn, Sở Hà bèn lạnh mặt ngay.

“Tôi cười cậu không tự biết mình biết ta”.

“Cái đồ vô dụng, cậu có tư cách nói tôi sao? Đừng nghĩ rằng tôi không biết cậu chính là vua sừng trong trường của chúng ta”.

Bình thường nghe người khác giễu cợt nhiều lần quá rồi, thật ra Trương Hàm cũng không mấy để ý, nhưng bây giờ Sở Hà nói thế, khiến Trương Hàm không khỏi nhíu mày lại.

Bầu không khí trở nên gượng gạo, Ngụy Thanh Quân quát: “Sở Hà, tôi không muốn trở mặt với cậu, cậu đi đi.”.

Sở Hàn sượng cứng người: “Thanh Quân, tình cảm của chúng ta không bằng thằng nhóc này sao? Nhà tớ có tiền, tớ có thể nuôi cậu cả một đời, cái thằng này làm được không?”

Được rồi, lại gặp thêm một cậu ấm chỉ biết ăn chơi đua đòi nữa.

“Ai nói là tôi không thể?”

Trương Hàm mỉm cười, nhỉn Sở Hà với vẻ đùa bỡn.

“Ha ha ha…”, Sở Hà phá ra cười sằng sặc giống như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm vậy: “Cậu có thể? Cậu chính là một trong bốn tên nghèo nàn nổi tiếng của trường ta, tôi nhớ cậu từng lên cả bảng xếp hạng, tôi còn đi tìm hiểu nữa mà, cậu thường xuyên bị Mã Phi Dương sai vặt. Bạn gái cậu cũng không thể chịu nổi cái tên nghèo túng như cậu nữa nên mới chia tay chứ gì!”

Sau khi nói dứt lời, Sở Hà giơ ngón tay chỉ vào chiếc Audi A6.

“Loại người nghèo khổ như cậu ấy, không biết đến chừng nào mới mua nổi chiếc xe này nữa, khoảng cách giữa chúng ta đã được định trước từ lúc mới sinh ra rồi!”

“Đúng là khoảng cách giữa chúng ta đã được định trước từ lúc mới sinh”.

Trương Hàm gật đầu đồng ý rồi quay sang nói với Ngụy Thanh Quân.

“Hay là chúng ta đổi sang chỗ khác ăn? Tớ mời cậu…”

Ngụy Thanh Quân cũng không muốn dây dưa với Sở Hà nữa, cô ấy gật đầu đồng ý ngay.

Trương Hàm phóng khoáng vỗ vai Sở Hà.

“Không phải cậu nói khoảng cách sao? Lát nữa tôi sẽ cho cậu thấy khoảng cách giữa chúng ta”.

Trong lúc nói chuyện, Trương Hàm đã nhắn tin cho Trần Hổ.

Gương mặt Sở Hà có vẻ rất kỳ lạ, người xung quanh nghe thấy thế đều cười rộ lên.

“Ồ, vua sừng muốn PK với cậu Sở kìa”.

“Không biết tự lượng sức mình, gia đình Sở Hà là ông trùm ngành dược trong thành phố Thanh Sơn, làm gì có tên nhà quê nào bì được”.

“Trương Hàm đang gắng gượng đấy, chắc hẳn cũng không muốn mất mặt trước mặt Ngụy Thanh Quân”.

Sở Hà nghe thấy thế, cậu ta thầm cười đắc ý trong lòng.

“Nhóc con, mau cho tôi xem khoảng cách giữa hai ta đi, tôi sốt ruột lắm rồi!”

Sở Hà cố ý nói lớn đầy vẻ mỉa mai.

“Ha ha ha…”

Bầu không khí lại trở lê náo nhiệt, mọi người rảnh rỗi không có gì làm cũng đi hóng hớt.

Trương Hàm, Sở Hà, Ngụy Thanh Quân đều là người làm mưa làm gió ở trong trường, chỉ có điều Trương Hàm lại nổi tiếng theo hướng tiêu cực.

Nhưng cho dù ai bị xấu mặt thì mọi người đều rất trông mong.

“Được chưa, mau lên, tôi đợi không nổi rồi”.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, Sở Hàm thấy Trương Hàm vẫn ngồi im bèn lên tiếng thúc giục.

“Phải đó, chán thật, tôi sắp ăn cơm xong rồi”.

“Chắc hẳn vua sừng chỉ chém gió thôi, bỏ đi, tôi về đây”.

“Má ơi, tôi còn tưởng cái tên này có thể trở mình chứ, hóa ra chỉ là chém gió”.

Bọn họ đều nhìn Trương Hàm chăm chú, vốn dĩ cứ nghĩ anh còn có trò gì, không ngờ đến rắm còn không thả được cái nào.

Ngụy Thanh Quân rất lúng túng, cô ấy lay Trương Hàm, tỏ ý mau mau rời khỏi đây.

Vào lúc này, tiếng động xe vang lên ở đằng xe.

Tiếng rừm rừm ấy nhanh chóng gần sát bọn họ, tiếng nổ vang đầy khí phách ấy khiến cho lòng dạ của mỗi cậu con trai sục sôi không ngừng.

Cuối cùng đậu ở trước quán ăn lề đường

“Má, đây là Lamborghini nhỉ”.

“Ngầu quá má ơi!”

“Ủa, lạ quá, Lamborghini đậu ở đây làm gì? Lẽ nào người này thích ăn lề đường”.

Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không ai liên tưởng chiếc xe này với Trương Hàm.

Sở Hà cũng nhận ra chiếc xe ấy, Lamborghini cánh dơi, toàn cầu chỉ có một trăm chiếc, giá cả vượt quá 30 triệu.

Dù cậu ta muốn mua nhưng cũng không tìm được đường để mua, bởi vì chỉ có mỗi hội viên cao cấp mới có quyền mua chiếc Lamborghini này.

Trương Hàm liên quan đến chiếc xe này hay sao?

Mười đời nữa đi.

Sở Hà đập bàn: “Cái tên họ Trương kia, cậu mau cho tôi xem xem khoảng cách giữa chúng ta như thế nào, tôi đợi lâu như vậy rồi, cậu có thể lấy thứ gì ra được hay không”.

Trương Hàm nhún vai cười, chỉ vào chiếc xe thể thao đậu ở bên ngoài.

“Chẳng phải đến rồi đó hay sao?”

Sở Hàm hừ lạnh đầy vẻ khinh thường: “Cậu chém gió cũng phải có giới hạn chứ, cậu mua nổi à?”

“Nếu như tôi có thể lên xe thì sao?”

“Nếu như cậu có thể lên xe, sau này mỗi lần gặp cậu tôi đều gọi cậu là bố, thế nào?”

Gương mặt Sở Hà toát ra vẻ khinh thường, cậu ta chẳng tin.

Trương Hàm cũng không giải thích thêm nữa, anh kéo Ngụy Thanh Quân đi ra ngoài.

Hành động của anh khiến cho Ngụy Thanh Quân lúng ta lúng túng.

Mọi người chỉ nhìn thấy Trương Hàm bước đến bên chiếc Lamborghini, cửa xe dựng lên, một người đàn ông mặc áo đen cung kính đặt chìa khóa xe vào tay Trương Hàm.

Trong quán ăn lề đường, mắt bọn họ muốn lọt ra khỏi tròng.

“Ôi má ơi, cái tên nghèo túng Trương Hàm trở mình rồi kìa, có thể lái xe thể thao rồi, má ơi có phải tôi nằm mơ không”.

“Thảo nào có thể quen Ngụy Thanh Quân, hóa ra là công tử nhà giàu ẩn mình, trông Ngụy Thanh Quân có vẻ thanh cao nhưng hóa ra cũng là hạng gái hám tiền”.
Chương 24: Cô ta có ra sao cũng đâu liên quan gì đến tôi

Mọi người vừa ghen tị vừa không dám tin tưởng.

Sở Hà không ngồi vững nữa mà ngã nhào xuống đất ngay.

Nếu không phải cậu ta chính mắt nhìn thấy nhìn thấy cảnh tượng này, ai mà dám tin cái tên nghèo túng như Trương Hàm lại quen biết với người lái xe thể thao, hơn nữa trông người này còn có vẻ rất tôn kính anh!

Trương Hàm cầm chìa khóa xe, xoay lưng lại nhìn Sở Hà đang ngồi thừ trên mặt đất.

“Đừng quên những gì cậu đã nói, bây giờ gọi một tiếng nghe chơi?”

Gương mặt Sở Hà đỏ bừng, cậu ta nhìn Trương Hàm chăm chú.

Trương Hàm lắc lắc đầu.

“Mọi người đều nhìn thấy rồi đó, lời của phó hội trưởng hội học sinh lại giống như thả rắm vậy, chán chết, chán chết đi được…”

Trong lòng mọi người đều dậy sóng, nghe Trương Làm nói như thế, bọn họ bèn trút hết sự bực tức lên người Sở Hà.

“Phải đó, người này là phó hội trưởng hội học sinh của chúng ta, mất mặt quá, sau này ra ngoài tôi không dám nói tên trường mình nữa đâu”.

“Hội phó Sở, chúng tôi đều nghe thấy cả rồi!”

“Mau gọi đi!”

Bọn họ đều giống như cỏ mọc đầu tường, gió chiều nào lại nghiêng theo chiều nấy.

Sở Hà biết sợ rằng chuyện này hôm nay không thể trôi qua một cách dễ dàng được.

Cậu ta bèn nén nhục gọi khẽ một tiếng.

“Bố…”

“Cái gì, tôi không nghe thấy, mấy người có nghe thấy hay không?”, Trương Hàm cất tiếng hỏi.

“Không có!”, mọi người đồng thanh lên tiếng.

“Bố!”

Sở Hà gào lớn, giọng nói của cậu ta chất chứa sự phẫn nộ sâu sắc.

Nhất định khi khác tôi sẽ trả lại nỗi nhục nhã ngày hôm nay!

Sở Hà âm thầm quyết tâm.

Trương Hàm cũng không muốn tiếp tục dây dưa với cậu ta nữa, anh chỉ chán chường xua tay, kêu Sở Hà mau cút đi.

Trương Hàm kêu xe tay đàn em lái xe đến đây đi về trước, bản thân anh lại trèo vào trong Lamborghini.

Ngụy Thanh Quân ngồi ở ghế phó lái, gương mặt cô ấy có vẻ hơi hoang mang.

“Cậu… Cậu thật sự là dân nhà giàu ư?”

Là người trong cuộc, cô ấy đã đích thân trải nghiệm cảm giác mộng ảo này, giả heo ăn thịt hổ? Thật sự có chuyện giả nghèo hay sao?

“Đương nhiên… không phải rồi, chỉ vì tớ từng giúp đỡ một ông chủ lớn nên người ta mới trả ân thôi”.

“Hóa ra là thế”, Ngụy Thanh Quân gật đầu: “Sao cậu còn chưa xuất phát, không phải muốn mời tớ ăn sao?”

“Ừm…”

“Sao thế?”

“Tớ… Tớ không biết lái xe”, Trương Hàm vò đầu lúng túng.

Gương mặt Ngụy Thanh Quân vằn vện vạch đen.

“Hay là cậu lái đi”.

Sau khi nói dứt lời, Trương Hàm bèn nhường ghế tài xế lại cho Ngụy Thanh Quân.

Thấy Trương Hàm chủ động đổi vị trí ngay, Ngụy Thanh Quân bĩu môi, cũng không nghĩ nhiều.

Bởi vì không gian quá chật hẹp, trong lúc đổi chỗ, Trương Hàm và Ngụy Thanh Quân khó tránh khỏi việc tiếp xúc da thịt với nhau.

“Ớ…”

“Sao cậu lại ngừng, cậu nghiêng người sang đó đi”.

Trái tim Ngụy Thanh Quân đập thình thịch, cô ấy nói vội.

“Ừ ừ… Được rồi”.

Trương Hàm ngồi nghiêm chỉnh bên ghế phó lái, trong đầu anh vẫn còn đang hồi tưởng về vóc dáng mĩ miều ban nãy.

Ngụy Thanh Quân đỏ mặt không nói gì, cô ấy hít sâu, bắt đầu lái xe.

Đến ngày hôm nay, Trương Hàm tỉnh giấc trong khách sạn.

Tối hôm qua Ngụy Thanh Quân vẫn về trường học trong đêm.

Mình giống với đồ dê xồm như vậy hay sao? Mướn hai phòng khách sạn mà cô ấy cũng sợ.

Về đến trường học, buổi chiều có tiết, Trương Hàm đụng mặt Trần Linh ở dọc đường.

Trương Hàm hơi nghiêng đầu đi trong vô thức, anh không muốn qua lại với cô gái này một chút nào.

Ai mà ngờ Trần Linh lại chủ động đuổi theo anh.

“Trương Hàm, anh trốn tránh tôi làm gì? Tôi là hổ ăn thịt người hả?”

Trương Hàm hờ hững mà nói: “Chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì với nhau cả, tôi nhìn thấy cô mà phải chủ động chào hỏi à?”

“Ha ha…”, Trần Linh bĩu môi rồi cố ý phe phẩy túi xách trước mặt Trương Hàm: “Này nhìn đi, Thiên Tường nhà tôi mới vừa mua túi xách bản kinh điển cho tôi đấy, sao hả, đẹp không?”

“Ồ, cũng được”.

Trương Hàm cũng không cảm thấy bất ngờ, gia đình Diệp Thiên Tường thật sự giàu có, nếu như quyết tâm đập tiền thì vẫn có thể mua được thôi.

Xem ra Diệp Thiên Tường thật lòng thật dạ với Trần Linh.

Trương Hàm có điều không biết, thật ra chiếc túi này được mua bằng tiền Trần Linh vay trên mạng, đủ hai trăm nghìn

Trần Linh cũng không quan tâm gì đến tiền lãi nữa, cô ta chỉ muốn chứng minh rằng chia tay với Trương Hàm là một sự lựa chọn đúng đắn.

Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Trương Hàm, cô ta hết sức khó chịu.

“Ồ cái gì mà ồ, Thiên Tường đã đồng ý với tôi rồi, nếu như sau này có mẫu mã mới thì sẽ đặt mua cho tôi ngay!”

Trần Linh vênh mặt khoe khoang.

Cô ta muốn nhìn thấy Trần Hàm tức giận, phẫn nộ, nổi cơn điên cuồng.

Nhưng cô ta đã sai, Trương Hàm vẫn bình tĩnh như thể đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

“Nói xong chưa? Tôi đi đây, vẫn còn có tiết học”.

Trương Hàm cũng chẳng buồn quay đầu lại, chỉ để Trần Linh đứng sững sờ tại chỗ.

Vốn dĩ Trương Hàm chỉ xem như đây là một khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc sống của mình mà thôi, nhưng mấy ngày sau anh mới phát hiện ra có chỗ kỳ quặc.

“Chuột, cậu nghe gì chưa, có một người cho vay trên mạng đến tìm Trần Linh kìa”.

Trương Hàm ngẩn người, rồi lập tức cười khổ ngay.

“Cô ta có ra sao cũng đâu liên quan gì đến tôi”.

Vốn dĩ Trương Hàm không hề quan tâm đến chuyện này, nhưng sau khi vô tình gặp Khương Phàm Thư, Trương Hàm mới biết ngọn nguồn mọi việc.

“Trần Linh bị người của công ty cho vay trên mạng bắt đi rồi…”, Khương Phàm Thư hơi lo lắng: “Trường học đã cử người đi điều tra”.

“Không phải Diệp Thiên Tường là bạn trai của cô ta sao? Cậu ta không giúp đỡ à?”

Trương Hàm hơi ngạc nhiên.

“Bọn họ đã chia tay từ lâu rồi, vốn dĩ Trần Linh chỉ mượn 200 nghìn, giờ thì hay rồi, cộng thêm tiền lãi của công ty cho vay đó, bây giờ số tiền nợ đã lên đến 800 nghìn”.

Khương Phàm Thư thở dài.

“Nhiều vậy hả?”, Trương Hàm cũng giật mình.

Chắc Trần Linh cũng chưa mượn tiền được bao lâu đâu nhỉ, hẳn là bị bẫy rồi.

Đến tôi, giáo viên hướng dẫn mở cuộc họp toàn lớp.

Mọi người hùn hạp một ít tiền, dù có thế nào thì cũng phải cứu Trần Linh ra trước đã.

Các bạn học thảo luận sôi nổi, gọi cả chủ nhiệm đến lớp học.

Diệp Thiên Tường cúi gằm đầu xuống, không nói năng gì.

Xem ra cậu ta định phớt lờ rồi.

Trương Hàm nở nụ cười đùa bỡn.

Trần Linh ơi là Trần Linh, người bạn trai mà cô quen sau khi chia tay với tôi cũng chẳng ra sao.

Giáo viên hướng dẫn đè tay xuống, ra hiệu cho cả lớp im lặng.

“Chúng ta cần phải có 800 nghìn, tạm thời trường học có thể ứng cho 500 nghìn, số còn lại hy vọng mọi người ứng ra, có chuyện gì thì đợi Trần Linh về rồi tính tiếp”.

Giáo viên hướng dẫn biết trong lớp có vài học sinh giàu có, bởi thế mới nghĩ đến cách này.

“Em đi làm thêm kiếm được ít tiền”.

Khương Phàm Thư lấy một xấp tiền trong balô ra: “Nhưng chỉ có 30 nghìn mà thôi”.

“Em chỉ có 2000…”

“Em chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ có 500…”

Có Khương Phàm Thư mở màn, những người còn lại cũng lần lượt gom góp.

Cuối cùng vẫn còn thiếu 200 nghìn.

Nhưng đám người Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường không hề nhúc nhích, chỉ lo chơi điện thoại của mình.

Giáo viên hướng dẫn hơi tức giận.

“Diệp Thiên Tường, dù có thế nào thì em cũng là bạn trai cũ của Trần Linh, không giúp đỡ chút nào sao?”

Diệp Thiên Tường nhếch môi cười.

“Bây giờ em không có tiền, phải rồi, chẳng phải Trương Hàm cũng từng quen Trần Linh sao? Sao cô lại không hỏi cậu ta đi?”

Mọi người đều xì một tiếng, có ai trong lớp không biết Trương Hàm là một kẻ nghèo túng đâu?

Kêu cậu ta chi tiền, sợ rằng còn khó hơn cả kêu gà trống đẻ trứng nữa kìa.
Chương 25: Tao chi không được sao, bây giờ tao về nhà lấy

Mã Phi Dương nói khích: “Trước kia chơi vé số trúng độc đắc, bây giờ bạn gái cũ gặp nạn rồi kìa, sao hả, không nỡ à?”

Khương Phàm Thư biết e rằng Trương Hàm đã tiêu gần hết tiền rồi, cô nhẹ nhàng đẩy Trương Hàm.

“Hay là tớ bán túi xách mà cậu tặng cho tớ nhé?”

Trương Hàm lắc đầu, anh nhìn Diệp Thiên Tường.

“Đúng là mắt của Trần Linh không tốt, dễ nhìn nhầm”.

Trương Hàm đã hoàn toàn thất vọng về Trần Linh, nhưng vào lúc cô ta gặp nguy hiểm về tính mạng, anh vẫn niệm tình xưa, không ngại giơ tay ra giúp đỡ.

“Ha ha, ban đầu thích mày là đã nhìn nhầm rồi”, Diệp Thiên Tường rít: “Hay là thế này đi, mày chi bao nhiêu thì tao chi bấy nhiêu, sao hả?”

Diệp Thiên Tường cảm thấy mình thông minh thật, nếu làm thế thì vừa tìm được lý do để khỏi phải chi tiền, vừa có thể hạ nhục Trương Hàm một phen.

Quá lắm thì Trương Hàm chỉ có thể lấy ra vài trăm tệ mà thôi, số tiền nhỏ nhoi ấy chẳng là gì với cậu ta cả.

Mã Phi Dương cũng phì cười.

“Đúng thế, Trương Hàm chi bao nhiêu thì bọn tôi chi bấy nhiêu, mọi người nói xem, thế có công bằng không?”

Mọi người đều im lặng, xem ra hai cái tên công tử nhà giàu như Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường không muốn bỏ tiền ra nên mới nói như thế.

Trương Hàm chẳng có bao nhiêu tiền, vừa khéo mượn cái cớ này để bản thân mình chi ít một chút.

Ai mà ngờ Trương Hàm lại nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Bọn mày nói thật không?”

“Tất nhiên rồi, thằng nghèo mạt rệp nhà mày chi được bao nhiêu thì bọn tao cũng sẽ chi bấy nhiêu”.

Mã Phi Dương tỏ vẻ đắc ý.

Theo như những gì hắn biết, mặc dù gần đây Trương Hàm ăn ngon hơn trước kia một chút, thế nhưng vẫn chỉ quanh đi quẩn lại ở căn tin và mấy quán lề đường mà thôi, vốn không hề phát tài.

Bởi thế hắn cũng không lo lắng Trương Hàm có thể lấy ra được bao nhiêu tiền.

“Đây là do chính miệng mày nói, mọi người làm chứng nhé”.

“Mã Phi Dương tao quỵt nợ ai bao giờ, mỗi nói thôi thì không có ích gì đâu, mày mau cầm tiền ra đây!”

Mã Phi Dương cười sằng sặc.

“Ờ…”, Trương Hàm sờ túi: “Bây giờ tớ đi lấy, mọi người chờ cho một lúc”.

“Ấy, đừng để cho bọn tao đợi lâu quá đấy, đi nhanh về nhanh!”, Diệp Thiên Tương cười mỉa, còn tưởng rằng Trương Hàm không lấy ra được tiền nên mượn cớ chuồn đi chứ.

“Đừng có đi luôn nha, cả lớp đang đợi mày về đấy”.

Truong Hàm hờ hững gật đầu.

“Mày đợi chi tiền đi…”

“Được được được…”, Diệp Thiên Tường vỗ tay: “Tao đợi đấy!”

Trương Hàm đi ra khỏi phòng học, bước nhanh về phía ngân hàng.

Hừ hừ, chúng ta xem xem ai có thể hố được ai.

Sau khi lấy một trăm nghìn ở quầy lễ tân, Trương Hàm ngẫm nghĩ một lúc rồi lại tiếp tục rút 200 nghìn.

Không phải nói tao rút bao nhiêu thì chúng mày rút bấy nhiêu sao.

Trương Hàm vỗ vỗ tiền, đến bây giờ mới phát hiện mình không mang theo túi.

Hết cách rồi, anh chỉ có thể xin nhân viên ngân hàng cho tờ báo cũ để gói tiền lại mà thôi.

Lúc về đến phòng học, đám học sinh nhìn thấy đống báo cũ trong tay anh, gương mặt ai nấy cũng có vẻ rất đặc sắc.

Nếu như bên trong là tiền, ít thì cũng phải vài chục nghìn chứ chỉ?

Trương Hàm có thể lấy ra nhiều tiền như thế à?

Rõ ràng không thể nào.

Hai người Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường ôm bụng cười lớn.

“Mày cho rằng…Có thể lấy đống báo cũ này mạo nhận là tiền à?”

“Mày có phải đồ ngu ngốc không thế?”

Vốn dĩ giáo viên hướng dẫn còn thấp thỏm hy vọng, bây giờ cũng sầm mặt xuống.

“Trương Hàm, mọi người đợi e lâu như thế, không phải muốn chơi đùa chung với em đâu! Em không có tiền thì thôi, mọi người đều biết mà, nhưng em không nên lãng phí thời gian của cả lớp vì cái gọi là thể diện!”

Khương Phàm Thư nhíu mày lo lắng, cô tin rằng Trương Hàm sẽ không nói đùa trong mấy chuyện như thế này.

“Hay là mở ra xem xem đi”.

“Còn cần phải mở ra nữa à? Được lắm, nếu như em muốn nhìn thì chúng ta cứ nhìn xem Trương Hàm đùa cợt chúng ta như thế nào!”

Sau khi nói dứt lời, giáo viên hướng dẫn xé tờ giấy báo ra.

Nhìn thấy mảng đỏ tươi.

“Ha ha, vẻ ngoài còn ngụy trang giống lắm”.

Rồi sau đó, lại xé báo ra thêm một ít.

Rất nhiều người đều ngưỡng cổ lên nhìn ngóng.

Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường đứng hẳn lên trên bàn.

Giáo viên hướng dẫn cũng xé toạc báo ra, những thứ được chứa bên trong lộ rõ.

“Cái gì…”

Giáo viên hướng dẫn trố mắt.

Cầm một xấp tiền lên kiểm tra, rồi lại cầm một xấp khác lên xem.

“Ừng ực…”

Giáo viên hướng dẫn nuốt nước miếng.

Bàn tay của cô ta run rẩy!

“Tất… Tất cả đều là tiền thật?”

“Ầm!”

Bầu không khí trong phòng học lập tức bùng nổ, nhiều tiền như thế kia mà, ít lắm cũng phải mấy trăm nghìn tệ ấy nhỉ.

Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như thế được bày ra trước mắt, bọn họ không khỏi sững sờ.

Giáo viên hướng dẫ đếm một lúc, tổng cộng là ba trăm nghìn tệ.

Vừa nghe thấy con số này, tất cả mọi người đều trố mắt.

“Hóa ra Trương Hàm giàu như thế…”

“Ha ha, lần này góp đủ tiền rồi!”

“À phải, Diệp Thiên Tường, Mã Phi Dương, không phải khi nãy hai người đã đồng ý Trương Hàm lấy ra bao nhiêu thì hai cậu chi bấy nhiêu à?”

Hai người đứng trên bàn vẫn còn chưa tỉnh táo lại, bây giờ nghe thấy thế, sắc mặt hai người bọn họ xám ngoét.

Đúng là gia đình bọn họ giàu có thật, thế nhưng làm sao có thể lấy được ba trăm nghìn tệ ngay một lúc đây.

“Tiền của mày không phải là hàng giả đấy chứ?”, Mã Phi Dương hơi nghi ngờ.

“Phải đấy, không phải là bọn tao không biết gia cảnh của mày, năm nào cũng là hộ nghèo, đào đâu ra lắm tiền thế? Biết đâu chừng đi ăn trộm thì sao!”

Diệp Thiên Tường góp lời.

Trương Hàm cười lạnh, anh cầm một xấp tiề lên.

Dồn sức đập mạnh lên mặt Mã Phi Dương trước mặt mọi người.

Cho dù là tiền, bị đập như thế thì cũng đau muốn chết.

“Ôi…”, Mã Phi Dương không kịp phản ứng, bị tiền đập thẳng lên sống mũi, hắn ngã xuống bàn, kêu oai oái không ngừng.

“Có phải là thật hay không thì mày tự xem đi, còn việc có phải tao ăn trộm hay không ấy à, bây giờ tụi mày có thể báo cảnh sát, tao sẽ phối hợp hết mình, nhưng mà… Chúng mày nói lời phải giữ lấy lời!”

Trương Hàm tự tin ngời ngời, những người đã góp tiền khác cũng lần lượt lên tiếng ủng hộ anh.

Đến giáo viên hướng dẫn và giáo viên chủ nhiệm cũng phớt lờ việc anh đập tiền vào sống mũi của Mã Phi Dương.

“Đúng rồi, mắc gì hai người lại nghi ngờ Trương Hàm, mau lấy tiền ra đây, mau!”

“Không có tiền thì đừng làm ra vẻ ta đây là dân nhà giàu chứ, Mã Phi Dương, không phải bình thường mày ghê gớm lắm à, sao mỗi 300 nghìn mà cũng không có”.

“Diệp Thiên Tường cũng là đồ đê tiện, dù gì thì Trần Linh và mày cũng đã yêu một thời gian, Trương Hàm còn rộng lượng không chấp nhặt, chịu bỏ tiền ra, sao hai đứa chúng mày còn nói xấu cậu ấy?”

Trong lúc nhất thời, hai người Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích, từ nhân phẩm cho đến gia thế đều bị mọi người mỉa mai hết cả.

Giáo viên chủ nhiệm vờ như chẳng thấy cảnh tượng này, chỉ im lặng viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy, ngầm đồng ý với lời nói của mọi người.

Mã Phi Dương và Diệp Thiên Tường đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi hằn lên trong mắt đối phương.

Nếu như hôm nay không chịu xì tiền ra thì chắc hẳn mọi người sẽ đập bọn họ một trận.

Hơn nữa nếu như chuyện này bị lan truyền ra khắp trường thì sau này đừng nói là bao gái, biết đâu chừng xuống sân trường chơi bóng rổ cũng có người đời đánh.

Thế sẽ trở thành con chuột sang đường thật rồi.

“Đừng ồn nữa!”

Mã Phi Dương quát lớn.

Mọi người đều im bặt, nhìn hắn chòng chọc.

Dường như tiếng quát ấy đã rút hết mọi sức lực của Mã Phi Dương, hắn dè dặt: “Chi… Tao chi không được sao, bây giờ tao về nhà lấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom