• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Thiếu Gia Lột Xác (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 16-20

Chương 16: Đài Thiên Cảnh ấy cũng có khó lên như vậy đâu nhỉ

Rõ ràng bọn họ đã ăn thức ăn mà Trần Gia Vũ mời, thế nhưng bây giờ lại trở mặt mỉa mai cậu ấy.

Sau khi Trần Gia Vũ thừa nhận mình không có tiền, Hàn Phong cũng không gọi rượu nữa.

Nực cười, chẳng qua là anh ta không muốn mời người khác ngoài Vu Tiểu Ngư mà thôi, nhất là hai cái tên vô dụng này.

Trần Gia Vũ đi tính tiền, tổng cộng đã tiêu hết mười bốn ngàn.

Như thể bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, cậu ấy nghiêm mặt lại, trông có chút đáng sợ.

Trong lòng Trương Hàm cũng khó chịu, anh lạnh lùng đảo mắt nhìn Vu Tiểu Ngư.

Trông cô ta có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng trên thực tế lại chẳng khác Trần Linh cho mấy!

Bọn họ đi ra khỏi cửa, đến lúc này Hàn Phong mới vỗ đầu như thể vừa mớ ra việc gì.

“Xe của tôi chỉ có bốn chỗ ngồi mà thôi, vừa đủ cho các cô gái, phiền hai người tự bắt xe đến nhé”.

Sau khi nói dứt lời, Hàn Phong mời mấy cô gái lên xe.

Chiếc BMW của Hàn Phong lại nhận được lời tán tụng từ đám nữ sinh.

Vu Tiểu Ngư đi đằng trước, còn chẳng buồn ngoảnh đầu lại.

Sau khi giúp cô ta đóng cửa bên ghế phụ, Hàn Phong nhìn hai người họ với vẻ mỉa mai, còn cố tình giơ ngón tay cái lên.

Rồi nắm tay lại chĩa ngược xuống dưới, lắc đầu với hai người họ.

Trương Hàm thầm cảm thấy buồn cười, hạng người như thế này chỉ giống như một con trùng nhỏ bé trong mắt anh mà thôi.

Thấy người anh em Trần Gia Vũ của mình buồn bã như thế, Trương Hàm cảm thấy mình cần phải khiến cho Vu Tiểu Ngư hối hận một lần.

Anh vỗ vỗ vai Trần Gia Vũ.

“Sao thế, đừng đòi sống đòi chết vì một đứa con gái chứ, cậu nhìn tớ này, Trần Linh đối xử với tớ như thế mà chẳng phải tớ vẫn còn sống tốt lắm hay sao?”

Thấy người anh em Trương Hàm này vẫn còn ủng hộ mình, trong lòng cậu ấy cảm thấy rất cảm động.

“Không phải cậu cũng nổi nóng, còn đánh Mã Phi Dương sao…”

“Ờ…”, Trương Hàm lúng túng sờ cằm, đúng là lúc ấy anh tức đến điên người thật.

Nhưng sau đó nghĩ lại, loại con gái ham tiền tài như Trần Linh thì bỏ sớm vẫn tốt hơn.

“Không nhắc đến việc này nữa, sao, người anh em, có muốn giành lại thể diện không?”

Trước kia Trần Gia Vũ đã giúp anh nhiều lần như thế, lần này nên đổi vai cho nhau mới phải.

Không phải Vu Tiểu Ngư thích chơi với công tử nhà giàu à, thế thì anh sẽ để cô chơi cho đủ.

“Được không đó?”

Rõ ràng Trần Gia Vũ không mấy tin tưởng Trương Hàm, cho rằng anh đang an ủi mình mình phấn chấn lên thôi.

Trương Hàm xua tay: “Không có gì không được hết!”

Sau khi nói dứt lời, Trương Hàm cầm điện thoại gọi cho Ninh Viễn Khánh.

Hai chiếc Lamborghini nhanh chóng trờ đến trước quán ăn kiểu Tây bên ngoài trường học, hết sức xa hoa, rất nhiều người vây quanh chụp hình.

“Ê, người nọ nhìn quen ghê, không phải là nam chính bị cắm sừng đó sao?”

“Cậu nhìn nhầm người à, nam chính bị cắm sừng là một tên nghèo kiết xác, đến cơm còn không mua nổi mà ăn lái Lamborghini thế quái nào được?”

Có một người qua đường mở diễn đàn trường lên.

“Không đúng, hình như là thật này, không tin thì mấy người so sánh đi”.

“Má, đúng là cậu ta thật, lẽ nào cậu ta là cậu chủ nhà giàu ngầm à?”

“Không phải thuê đó chứ?”

Trong lúc nhất thời, mọi người bàn tán sôi nổi.

Trương Hàm vỗ vỗ Trần Gia Vũ vẫn còn đang sững sờ.

“Đi thôi, lên xe!”

Trần Gia Vũ giống như bay mất thần hồn, chậm rãi lên xe.

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Hàm phô bày sự giàu có của mình ra trước mặt mọi người, thấy ánh mắt hâm mộ của bọn họ, trong lòng anh âm thầm cảm thấy sung sướng.

Hai chiếc xe lần lượt chạy như bay về phía biệt thự Giải Trí.

Trên đường, bọn họ vượt mặt chiếc BMW của Hàn Phong.

Trong xe của Hàn Phong, mấy cô gái nhìn hai chiếc xe vô cùng oai phong ấy mà rít gào không ngừng.

Hàn Phong thầm thấy hơi ghen tị, thế nhưng anh ta cũng không tiện nói gì.

Hai người bọn họ đến biệt thự Giải Trí trước.

“Xe thể thao chạy nhanh thật!”

Trương Hàm tấm tắc khen ngợi, anh nghĩ bụng bao giờ mình đi mua một chiếc mới được.

Thứ mà người khác từng dùng, anh cũng không muốn tự lái.

“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”

Rốt cuộc Trần Gia Vũ cũng tỉnh táo lại từ cơn mơ màng, cậu ấy vội vàng cất tiếng hỏi.

“Là vậy nè, trước kia tớ đã từng cứu mạng chủ tịch biệt thự Giải Trí một lần, lần này tớ nhờ ông ta giúp đỡ, dùng đến ân tình ngày đó!”

Trương Hàm tìm đại cái cớ, không phải là anh không muốn nói cho Trần Gia Vũ biết, anh chỉ sợ sau khi công khai thân phận của bản thân thì vài người bạn như Trần Gia Vũ sẽ ngày càng trở nên xa lạ với mình.

Những người bạn ấy đáng quý hơn là tiền bạc nhiều.

Trương Hàm và Trần Gia Vũ bước lên bậc thang, đến bây giờ chiếc xe của Hàn Phong mới chậm rãi chạy đến.

Hàn Phong và mấy cô gái nhìn hai người họ với vẻ kinh ngạc.

Bọn họ xuất phát trước một lúc, thế nhưng rõ ràng Trần Hàm và Trần Gia Vũ đã đến được một khoảng thời gian rồi.

“Hai người đến đây bằng cách nào?”, Hàn Phong hơi ngạc nhiên, đường mình đi thoáng lắm kia mà.

“Quá giang xe ấy mà…”, Trương Hàm trả lời nhát gừng.

Hàn Phong không tin nhưng chẳng gặng hỏi nữa.

“Phải rồi, chỗ tôi đặt đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, bây giờ sẽ dẫn mọi người vào trong”.

Biệt thự Giải Trí có hai tầng, nơi này là địa điểm tụ tập nổi tiếng nhất của giới thượng lưu trong thành phố Thanh Sơn, trước giờ chưa từng vắng bóng khách.

Dù là buổi trưa, thế nhưng vẫn có rất nhiều cậu ấm cô chiêu ngồi đầy ở đại sảnh.

“Anh Hàn, đây là chỗ anh đã đặt”.

Vào lúc này, nhân viên phục vụ bước đến hướng dẫn bọn họ.

Đây cũng không phải lần đầu tiên nhóm Trương Hàm đến nơi này, bọn họ gọi cà phê, bắt đầu vui vẻ thưởng thức buổi trà chiều.

“Anh Hàn giỏi thật, hôm nay bọn em được hưởng sái anh”.

“Đúng đó, không giống người nào đó, đã bất tài còn ưa làm ra vẻ, không biết tự trọng là gì”.

Mấy cô gái bắt đầu mỉa mai.

Trương Hàm hơi cạn lời, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà đám người này đã bị Hàn Phong mua chuộc rồi.

“Tôi nghe nói ở đây có một vị trí được gọi là đài Thiên Cảnh, người bình thường không lên đó được”.

Trương Hàm nói bâng quơ như thể vừa nhớ ra điều gì.

Hàn Phong cười lạnh, nhà quê đúng là nhà quê.

“Đài Thiên Cảnh nằm ở tầng cao nhất trong biệt thự Giải Trí, có thể ngắm trọn cả thành phố Thanh Sơn, tất nhiên rồi, người bình thường không lên đến được, trước kia bố tôi đến tặng quà cho chủ tịch Ninh Viễn Khánh, tôi cũng may mắn được bước vào trong”.

“Trông ra sao, trông ra sao thế?”, có cô nữ sinh tò mò.

“Chuyện này ấy à…”, vẻ đắc ý trên gương mặt Hàn Phong chợt thay đổi, cứ như anh ta đã trôi vào trong dòng hồi ức.

“Đứng ở trên đó làm tôi có cảm giác như mình là Đế vương, cả thành phố đang nằm dưới chân”.

“Nếu như bọn em được lên đó trải nghiệm thì tốt biết bao”, nghe Hàn Phong nói thế, Vu Tiểu Ngư tỏ vẻ ao ước.

“Nếu như sau này có cơ hội thì anh sẽ kêu bố đi xin sếp Ninh”.

Hàn Phong vội vàng nói.

Mặc dù biết rõ không thể nào, thế nhưng đến khi ấy mình sẽ bảo đã cố gắng hết sức rồi, chắc hẳn Vu Tiểu Ngư cũng sẽ không trách cứ anh ta đâu.

Nào ngờ Trương Hàm đang ngồi trong góc lại lắc lắc đầu.

“Đài Thiên Cảnh ấy cũng có khó lên như vậy đâu nhỉ…”

Sau khi Trương Hàm nói dứt lời, bọn họ đều nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ.

“Chém gió gớm quá ha?”

“Nói đùa mà không buồn cười chút nào, ban ngày ban mặt mà cậu nằm mơ gì đấy?”

“Thật sự không biết vì sao Phàm Thư lại đối xử với cậu tốt như thế nữa, chẳng cần mặt mũi nữa à?”

Mấy cô gái ăn nói một cách sỗ sàng, trước kia Trương Hàm tặng túi xách hàng hiệu cho Khương Phàm Thư, làm bọn họ ghen tị muốn chết, bây giờ thấy Trương Hàm xấu mặt thì tất nhiên bọn họ lâng lâng sung sướng rồi.
Chương 17: Danh tiếng của Tinh Thần không phải để dùng như vậy đâu

Chỉ có điều bọn họ không biết, thật ra lời Trương Hàm nói đều là sự thật.

Ở gần đó, một người đàn ông vạm vỡ mỉm cười lịch thiệp, chậm rãi đi về phía bọn họ.

Nếu như có người của Hội thương mại Thanh Sơn ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra gương mặt của hắn ta.

Đấy là Trần Hổ.

Bây giờ là giám đốc biệt thự Giải Trí.

Sở dĩ hắn ta có thể ngồi vào vị trí này, hoàn toàn nhờ vào mấy câu nói của Trần Hàm.

Bây giờ hắn ta nhìn thấy Trần Hàm ngồi trong góc.

Đồng thời cũng nghe thấy đám con gái ấy khinh thường ân nhân của mình đến mức nào.

Hắn ta rất tức giận, bởi thế hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng!

Đài Thiên Cảnh là cái gì, Ninh Viễn Khánh là cái thá gì, Trần Hổ biết những thứ ấy chẳng là cái thá gì trong mắt cậu Trương cả.

Nếu như chỉ có một người trong thành phố Thanh Sơn có thể bước lên trên đài Thiên Cảnh, Trần Hổ tin chắc rằng người đó chính là Trương Hàm.

Hàn Phong nhìn thấy Trần Hổ đi về phía mình, trên người còn mặc đồng phục, mặc dù tinh tế hơn phục vụ bình thường một chút, nhưng rõ ràng hắn ta cũng là nhân viên trong biệt thự Giải Trí.

Hắn ta còn nghĩ là người quen của bố, bây giờ sang chào hỏi mình.

Hàn Phong thầm đắc ý, anh ta nhiệt tình đứng dậy rồi chìa tay ra.

“Xin chào, tôi là con trai của Hàn Vĩnh Nghĩa…”

Bây giờ mọi người đều sực tỉnh táo, bọn họ nhìn vóc dáng cao lớn vạm vỡ của Trần Hổ.

Thầm nghĩ bụng không hổ danh là con trai giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tinh Thần, mới đến được một lúc mà đã có người vai vế cao chủ động đến chào hỏi rồi.

Nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy sinh trong lòng bọn họ đã tắt ngúm.

Chỉ thấy Trần Hổ phớt lờ Hàn Phong mà đi thẳng đến bên cạnh Trương Hàm, hơi cúi đầu: “Cậu Trương, cậu có cần tôi làm gì không?”

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, đám con gái đều hóa đá ngay, bọn họ thật sự không ngờ người đàn ông trông giống như lãnh đạo ở đây lại chủ động chào hỏi cái tên Trương Hàm nghèo kiết xác kia.

Người kinh ngạc nhất chẳng phải ai khác mà chính là Hàn Phong, anh ta biết rất rõ tập đoàn Tinh Thần có sức mạnh như thế nào trong thành phố Thanh Sơn.

Mà biệt thự Giải Trí lại chính là mạng lưới quan hệ lớn nhất của tập đoàn Tinh Thần.

Rất có thể người đàn ông vạm vỡ trông giống như giám đốc này còn ghê gớm hơn nhiều ông lớn trong hội thương mại nữa.

Thế mà người như vậy lại chủ động hạ mình khi gặp Trương Hàm.

Điều quan trọng nhất là, má nó mình đã chìa tay ra rồi, người ta lại chẳng để ý gì đến mình cả.

Hàn Phong lúng ta lúng túng rụt tay về.

Trương Hàm cười cười, Trần Hổ là một người thông minh, rất am hiểm cách làm sao để người khác nở mày nở mặt nhất.

“Nghe nói đài Thiên Cảnh của biệt thự Giải Trí rất khó lên?”

Trần Hổ đảo mắt, hắn ta nói: “Đài Thiên Cảnh được dùng để đón tiếp khách quý, nếu như cậu muốn thì chắc chắn chẳng có vấn đề gì”.

Nghe thấy thế, khớp ngón tay Hàn Phong trắng bệch, người anh ta bắt đầu run rẩy, ban nãy mình còn mỉa mai giễu cợt Trương Hàm, thế mà trong chớp mắt, Trương Hàm đã trở thành khách quý của tòa biệt thự Giải Trí này, đồng thời người đàn ông ấy cũng đã nói.

Trương Hàm có thể lên đài Thiên Cảnh.

Đây là vinh dự lớn lao đến mức nào kia chứ?

Khắp cả thành phố Thanh Sơn, cũng chẳng có quá 10 ông chủ được bước chân lên đài Thiên Cảnh đâu!

Nghĩ đến đây, cảm giác hoảng sợ lan tràn khắp trong lòng Hàn Phong.

Trương Hàm có địa vị cao đến thế trong lòng Ninh Viễn Khánh sao?

Thế chỉ cần cậu ta nói xấu bố mình vài câu trước mặt Ninh Viễn Khánh, chắc hẳn chén cơm của bố mình cũng mất.

Mà ngày tháng tốt đẹp của cậu Hàn là anh ta cũng sắp tận rồi.

“Vậy tôi không khách sáo nữa đâu, lên đó chơi đi”.

Trương Hàm đáp, anh đứng dậy, chỉ vào người Trần Gia Vũ.

“Người bạn này của tôi lên chung luôn nhé”.

“Tất nhiên có thể ạ”.

Trần Hổ trả lời một cách dứt khoát.

Phải biết rằng, cho dù Ninh Viễn Khánh dẫn người lên cũng phải suy nghĩ cẩn thận!

Trương Hàm lạnh lùng liếc nhìn Hàn Phong, suýt nữa anh ta đã són ra quần.

Cũng không buồn quan tâm đến mặt mũi nữa, nếu như bố của anh ta ngã ngựa thì anh ta sẽ không còn gì nữa hết.

“Phịch!”

Gần như hai đầu gối của Hàn Phong chạm đất, anh ta van nài.

“Anh Trương, tôi có mắt là không thấy núi Thái Sơn, xin anh tha thứ cho tôi!”

Sau khi nói dứt lời, anh ta dập đầu thật mạnh.

“Xin anh tha thứ cho tôi!”

Thấy Trương Hàm không nói gì, Hàn Phong lại tiếp tục dập đầu.

Máu tươi từ trên đầu Hàn Phong chảy xuống mặt, sự hung hăng ngang ngược ban nãy của anh ta đã biến mất hết sạch.

Trương Hàm chỉ lạnh lùng đảo mắt nhìn anh ta.

Cũng không nói gì, chỉ xoay lưng bỏ đi.

Hàn Phong nhìn thấy cảnh tượng ấy, sống lưng anh ta lạnh toát.

Mấy cô gái cũng ngồi im thin thít, he hé miệng ra.

Nếu như Trương Hàm ghi thù thì có thể bọn họ sẽ còn gặp kết cục thê thảm hơn cả Hàn Phong nữa kìa.

“Thì ra vị khách quý lần trước chính là Trương Hàm sao?”

Trong lòng Vu Tiểu Ngư cảm thấy hối hận vô cùng.

Cùng lúc đó, nhìn thấy bộ dạng chó nhà có tang của Hàn Phong, sự bực dọc dâng tràn trong lòng Vu Tiểu Ngư.

Nếu như hôm nay Hàn Phong không xuất hiện, có lẽ quan hệ giữa cô ta và Trần Gia Vũ sẽ gần gũi hơn nhiều rồi ấy chứ.

Với quan hệ giữa cậu ấy và Trương Hàm, bản thân mình cũng sẽ nhận được nhiều lợi ích.

Trương Hàm đi đến cửa, dường như nhớ ra điều gì, anh ngoảnh đầu lại.

“Mấy cậu có muốn lên trên ngắm cảnh không?”

Đám người Vu Tiểu Ngư đưa mắt nhìn nhau, không biết Trương Hàm có ý gì.

Vu Tiểu Ngư vẫn là người đầu tiên đứng dậy.

“Đương nhiên rồi”.

Mấy cô gái khác dè dặt nối gót theo sau bọn họ.

Lên lầu, đài Thiên Cảnh.

Độ mười cô thiếu nữ đang tuổi xuân thì mặc sườn xám xếp thành hàng dọc, vừa nhìn thấy Trương Hàm bèn bước lên đón anh ngay.

Cùng một tư thế, âm thanh vang vọng, khom lưng chín mươi độ.

“Chào ông chủ!”

Trần Gia Vũ thật sự sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cậu ấy nghĩ bụng sếp Ninh báo ân cũng hào phóng thật, nếu đổi lại bằng tiền hay tốt biết bao nhiêu, sau này Trương Hàm không cần phải lo lắng cơm áo gạo tiền nữa.

Mà bắp chân mấy cô gái lại run rẩy, đến đứng cũng không đứng vững, cảm thấy như đây chỉ là ảo giác.

Đài Thiên Cảnh rất lớn.

Trần nhà được làm từ thủy tinh trong suốt.

Ngẩng đầu lên sẽ trông thấy bầu trời rợp ánh sao lấp lánh.

Một hồ bơi cực lớn chiếm nửa diện tích, gạch men sứ sáng loáng, vừa nhìn đã biết giá cả không rẻ chút nào.

Đứng ở nơi này, tất nhiên lòng dạ cũng sẽ trở nên thoáng đãng.

Trương Hàm đứng bên cạnh cửa sổ, anh nhắm mắt dang rộng hai tay, cảm nhận niềm vui mà tiền bạc và quyền lực mang đến cho mình.

Nhưng anh không hề đắm mình trong ấy, chỉ ngoảnh đầu lại nhìn mấy cô nữ sinh dè dặt kia.

“Đừng nói chuyện ngày hôm nay cho Khương Phàm Thư biết”.

Vu Tiểu Ngư sững sờ, dường như không nghĩ ra được vì sao Trương Hàm lại nói thế.

“Sao vậy?”

Trần Gia Vũ vội vàng giải thích.

“Lần này mọi người có thể đến đây chơi hoàn toàn là vì Trương Hàm từng cứu mạng ông chủ của Tinh Thần, có thể nói là người ta trả ơn cho Trương Hàm”.

Mấy cô gái nghe thấy thế, bọn họ đều hơi ngạc nhiên.

Rồi lại vỗ vỗ ngực như trút được gánh nặng.

“Còn tưởng Trương Hàm thật sự là cậu chủ trong gia đình giàu có lắm chứ, hóa ra là thế”.

“Nếu như đã trả nợ ơn nghĩa xong rồi, sau này Trương Hàm và tập đoàn Tinh Thần chẳng còn quan hệ gì nữa đâu nhỉ?”

“Mình cũng chẳng cần phải lo bị anh ta báo thù”.

Bọn họ bắt đầu nghĩ ngợi trong lòng, trong chớp mắt, tâm trạng nơm nớp lo sợ đã tan biến.

Ánh mắt Vu Tiểu Ngư hơi tối đi, cô ta thật sự hy vọng Trương Hàm là cậu chủ của gia đình thượng lưu.

Nếu là thế, cho dù mình quen với Trần Gia Vũ, lại có quan hệ với Trương Hàm, chắc hẳn ra mắt công chúng trở thành ngôi sao lớn chẳng có gì khó khăn.

Rồi sau đó, mấy cô nữ sinh cũng trở nên tự nhiên, nói chuyện thoái mái hơn nhiều.

Nhận được sự phục vụ cao cấp nhất trong thành phố Thanh Sơn thì tất nhiên phải tận hưởng thỏa thích mới thôi.

Đến khi đêm đã khuya, bọn họ mới lưu luyến rời khỏi nơi này.

Tất nhiên Trần Hổ đang chờ đợi bọn họ bên dưới lầu.

Thấy bọn họ đi xuống, Trần Hổ kéo Trương Hàm lại rồi hỏi: “Cái thằng nhóc họ Hàn đó vẫn còn đang quỳ, có cần kêu nó về không?”

Trương Hàm hơi ngạc nhiên: “Anh ta chưa đi à?”

Anh cứ nghĩ rằng sau Hàn Phong đợi bọn họ đi lên thì cũng chuồn mất dạng chứ.

Nhưng thật không ngờ người này lại kiên nhẫn đến thế, quỳ ở đây lâu đến như vậy.

“Được rồi, anh kêu anh ta về đi…”, Trương Hàm dặn dò: “Nhưng phải cảnh cáo anh ta, sau này đừng có lấy thân phận của bố mình đè đầu người khác suốt ngày, danh tiếng của Tinh Thần không phải để dùng như vậy đâu”.

Trương Hàm quay lại với đám bạn, bọn họ nhìn thấy Hàn Phong vẫn còn đang quỳ ngoài đại sảnh, sắp sửa đuối sức đến nơi.

Mấy cô gái bụm miệng lại, không dám nhìn cảnh tượng thê thảm của anh ta.

Hàn Phong thấy Trương Hàm không nói gì, anh ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Đến khi bọn họ đi ra khỏi đại sảnh, nước mắt của Hàn Phong không khỏi tuôn ra lã chã.

Xong rồi, tất cả đều xong rồi…

“Sao lại khóc lóc như đàn bà vậy thế này”.

Trần Hổ nhếch môi cười, hắn ta ngồi xổm xuống, móc bao thuốc ra đưa cho Hàn Phong.

Hàn Phong lúng túng nhận lấy.

“Cậu đi được rồi đấy, cậu Trương nói sau này cậu có muốn khoe khoang cũng không sao hết”.

“Vâng!”

“Nhưng đừng có lấy danh nghĩa của tập đoàn Tinh Thần, hiểu chưa?”

Hàn Phong gật đầu như gà mổ thóc.

“Xin anh cảm ơn cậu Trương vì đã tha thứ giùm em”.

Trần Hổ nhếch môi cười, hắn ta phả khói vào mặt Hàn Phong.

“Ờ, biến đi”.

Đêm đã khuya nhưng biệt thự vẫn náo nhiệt như thường.

Sau khi biết được thân phận thật sự của Trần Gia Vũ, Vu Tiểu Ngư cũng chính thức tuyên bố hai người không thể đến với nhau được.

Trương Hàm lại thấy vui thay cho Trần Gia Vũ, không đụng vào hạng con gái tham tiền tài như thế này là tốt nhất.

Mấy ngày sau đó hết sức bình lặng, cho đến khi Ninh Viễn Khánh gọi điện thoại báo với Trương Hàm biết một chuyện, gần đây tập đoàn Tinh Thần đang chuẩn bị một đêm hội thương mại lớn trong thành phố Thanh Sơn, khi ấy sẽ mời rất nhiều dân giàu có tham dự, nếu như anh có thể đến thì sẽ đóng góp rất lớn cho sự phát triển sau này của tập đoàn Tinh Thần ở thành phố Thanh Sơn.
Chương 18: Có cần tao cho quá giang không

Trương Hàm đồng ý.

Nói về Mã Phi Dương, kể từ sau bài học nhớ đời kia, lòng căm hận hắn dành cho Trương Hàm chỉ có sâu hơn chứ không hề thuyên giảm.

Hắn nghe được từ một sinh viên trong trường rằng Trương Hàm hoàn toàn không quen biết người qua đường kia, chẳng qua là chủ tịch của Tinh Thần muốn trả ơn cho anh mà thôi. Nay ân nghĩa đã trả hết, Trương Hàm lại trở về làm một tên vô dụng hai bàn tay trắng.

"Thằng Trương Hàm đúng là ngu! Ông chủ Tinh Thần nợ nó thì cứ đòi một cục tiền đi, thiết thực hơn bao nhiêu! Ở trường bị chửi ngu ngốc vô dụng cũng không phải không có lý do!"

Mã Phi Dương giễu cợt không thôi, quyết định kết mối thù không đội trời chung cùng Trương Hàm.

Sở dĩ hắn chưa ra tay là vì thứ nhất: gây sự trắng trợn ở trường không tốt cho lắm; thứ hai: bố hắn cứ nhắc mãi việc phải chuẩn bị đi dự đêm hội thương mại được tổ chức vào tối hôm nay của tập đoàn Tinh Thần

Bố hắn cũng tiết lộ rằng đêm hội sẽ có sự xuất hiện của chủ nhân đứng sau tập đoàn Tinh Thần, theo tin tức của bố, người này cũng xấp xỉ tuổi hắn.

Nếu Mã Phi Dương có thể lấy lòng người trẻ tuổi này thì địa vị của nhà họ Mã ở thành phố Thanh Sơn không khác gì một bước lên trời.

"Chuẩn bị xong chưa Thiên Tường? Đến giờ phải đi rồi! Đêm hội thương mại của tập đoàn Tinh Thần tuyệt đối không được phép qua loa! Trần Linh chuẩn bị thế nào rồi?"

Mã Phi Dương vừa gài lại chiếc cúc áo cuối cùng vừa nói.

"Tôi xong rồi, Trần Linh đang đợi dưới lầu”, Diệp Thiên Tường chỉnh lại chiếc cà vạt, không kiếm chế được sự hưng phấn trong giọng nói.

Thật ra cậu ta và Trần Linh vốn không có tư cách tham dự đêm hội hôm nay, tất cả đều là nhờ Mã Phi Dương giúp đỡ cho.

"Anh Phi à, nghe nói sẽ có rất nhiều người nổi tiếng xuất hiện đúng không?", Diệp Thiên Tường hỏi với vẻ ngưỡng mộ.

Mã Phi Dương cười khẩy.

"Nổi tiếng đến đâu cũng thành tép riu”, hắn nhìn cậu ta với vẻ thần bí: “Nghe nói lần này ông chủ tập đoàn Tinh Thần cũng đến...”

"Tôi tưởng người đó là Ninh Viễn Khánh?"

"Thiên Tường à, nhà anh tuy cũng có tài sản nhưng vẫn chưa đứng vào hàng ngũ xí nghiệp lớn của Thanh Sơn được. Tôi cho anh hay, chủ nhân tập đoàn Tinh Thần không phải họ Ninh, nghe nói là ông trùm của một quốc gia Trung Đông! Hôm nay người thừa kế trẻ tuổi nhất của gia tộc kia sẽ xuất hiện, lúc đấy chắc chắn sẽ có vô vàn người đến nịnh hót, nếu có thể được anh ta để mắt thì vượt qua tập đoàn Tinh Thần chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!"

Dù chỉ nghe ngóng tin đồn nhưng Diệp Thiên Tường cũng trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy mình nhỏ bé quá đỗi, cả đời cũng đừng mơ đến việc đứng ngang hàng với những nhân vật cao vời vợi kia!

Mà Mã Phi Dương thấy vậy thì tỏ vẻ hài lòng, săm soi mình trong gương rồi nói.

"Được rồi, lên đường thôi!"

Sau khi gặp Trần Linh dưới lầu, cả ba cùng ra khỏi cổng trường, vừa khéo gặp phải Trương Hàm cũng đã thay lễ phục.

Kẻ thù nhìn nhau mắt long sòng sọc, nhất là Trần Linh còn không thèm che giấu sự căm phẫn từ xương tủy của mình với người bạn trai cũ này.

"Ô kìa, không phải vua sừng vô dụng trường ta đây sao? Ha ha, ăn mặc như thế này, ai không biết còn tưởng đi bar làm trai bao cơ”.

Họ vốn có chút kiêng kỵ Trương Hàm, nhưng khi biết rằng anh đã trở lại làm trò hề mua vui sau khi chủ tập đoàn Tinh Thần trả nợ ân tình xong, ai nấy đều hùa vào giễu cợt.

Trần Linh hếch mắt nhìn với vẻ khinh miệt, thầm nhủ đúng là đồ nhà quê, mặc gì cũng quê.

"Không liên quan đến cô”.

Trương Hàm hờ hững đáp lại với thái độ không buồn để bụng khiến đối phương tức sôi máu.

"Hừ, bị tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Số tiền trúng thưởng kia thật ra là tiền phú bà bao nuôi đúng không? Phú bà có hài lòng không? Được bao nuôi rồi chắc sướng lắm nhỉ? Nếu Khương Phàm Thư biết số tiền đó đến từ tay phú bà, liệu cô ta có vứt luôn chiếc túi anh mua cho vào thùng rác không nhỉ... Ha ha ha!"

Trương Hàm nhàn nhạt liếc sang rồi dứt khoát không thèm để ý.

Sau khi lần lượt lên chiếc BMW, thấy Trương Hàm vẫn đứng đó đợi xe, bọn Mã Phi Dương chậm rãi hạ cửa kính xe xuống.

"Trương Hàm vô dụng quả nhiên lại nghèo kiết xác rồi, ai không biết còn tưởng mày đang đợi xe buýt ấy chứ”, Mã Phi Dương cong môi: “Sao, có cần tao cho quá giang không? Nói nghe xem định đến quán bar nào phục vụ đây?"

"Tao đến dự đêm hội thương mại của tập đoàn Tinh Thần”, Trương Hàm đáp ngắn gọn: “Tự gọi xe, không cần mày phải lo”.

"Ha ha ha...”, Diệp Thiên Tường và Trần Linh đang ngồi ở hàng ghế sau, nghe vậy thì ôm bụng cười ngặt nghẽo. Chỉ có người đến từ những tập đoàn và công ty lớn mới có thể dự đêm hội thương mại của tập đoàn Tinh Thần, hai người bọn họ đều được thơm lây từ Mã Phi Dương. Ngay cả nhà họ Mã tuy được tham dự nhưng cũng chỉ xếp gần chót thì gã nghèo xơ nghèo xác như Trương Hàm lấy đâu ra tư cách?

"Dự đêm hội thương mại của tập đoàn Tinh Thần? Anh có biết đó là nơi nào không? Ai lại cho thứ mạt hạng như anh tham dự chứ? Mà khoan... Chẳng lẽ anh đến đó đứng ngoài ngóng vào à?"

Trần Linh mỉa mai, tuyệt đối không tin Trương Hàm có thể được chính thức mời đến tham dự.

"Chủ tập đoàn Tinh Thần có thiếu nợ mày thật thì cũng đã trả rồi. Mà mày đúng là ngu không ai bằng, cơ hội làm thân với người khác quý báu như vậy mà lại phung phí!"

Mã Phi Dương khịt mũi xem thường, trong lòng liên tục chửi bới Trương Hàm là thứ vô dụng. Nếu cơ hội ấy thuộc về hắn, nhà họ Mã nhất định đã lên mây!

Trương Hàm không muốn phí sức đôi co với họ nữa, thấy xe chờ tới thì lập tức ngồi vào.

Một lần nữa bị ngó lơ, Mã Phi Dương phẫn nộ nện tay vào vô lăng.

"Chờ đó cho tao! Hôm nay tao mà làm quen được với cậu chủ tập đoàn Tinh Thần thì đừng nói là Trần Hổ, Ninh Viễn Khánh có đến tao cũng cho biết tay!"

Tối hôm ấy, tại trung tâm văn hóa thương mại lớn nhất thành phố Thanh Sơn.

Với tư cách chủ tiệc, tập đoàn Tinh Thần không những giăng đèn kết hoa lộng lẫy mà còn mời tất cả các nhân vật cao cấp của thành phố đến.

Người xe nối đuôi nhau ùn ùn không dứt bên ngoài trung tâm thương mại, giá trị con người thấp nhất của bất kỳ ai cũng đã là năm mươi triệu, ngoài ra còn có một vài hiệp hội thương mại có tiếng tăm trong thành phố.

Tất cả đều nhận được một tin tức chung: vị Thái tử đằng sau tập đoàn Tinh Thần cũng sẽ đến dự tiệc.

Với hằng ha sa số những công ty và gia tộc muốn tiến lên một bước, đây chính là cơ hội nghìn năm có một. Chỉ cần chớp lấy cơ hội làm quen với Thái tử, một bước lên trời không còn là chuyện giỡn chơi nữa.

Người đẹp ư? Có sẵn!

Đồ sưu tầm quý giá ngang ngửa bảo vật Quốc gia ư? Có nốt!

Vị Thái tử này chưa từng xuất hiện trước công chúng bao giờ, vì vậy ai cũng chần chừ lưỡng lự, cuối cùng đành mang món quà quý giá nhất trong mắt mình đến.

Cho dù có là con gái cháu gái xuất sắc nhất nhì trong nhà, chỉ cần đổi lại được một nụ cười của Thái tử thì đưa sang hầu hạ luôn có sá gì?

Với suy nghĩ ấy trong đầu, họ bước vào cửa.

Tập đoàn Tinh Thần đã quyết tâm phải chế tạo màn ra mắt hoành tráng cho Trương Hàm, vì vậy đêm hội cũng xa hoa long trọng chưa từng có, tất cả những ngôi sao hạng nhất của công ty đều có mặt.

Tiệc vừa mở màn, ba ngôi sao nữ đứng đầu là Dương Chiêu Như, Trần Thi Vận và Văn Khanh Di đã bắt đầu trổ hết tài năng.

Nếu có thể được Thái tử nhìn trúng thì cần gì phải lăn lộn làm nghệ sĩ nữa, làm bà chủ của nghệ sĩ tốt hơn bao nhiêu, cũng không cần phải lấy sắc đẹp làm trò tiêu khiển nữa.

Nhưng họ không biết rằng vị Thái tử đang được vô số người tìm kiếm kia hiện giờ đang rúc ở một góc, ăn trái cây với vẻ nhàm chán.

"Linh đình nhộn nhịp thật, nhưng chốc nữa thế nào bọn tôm thiu tép thối cũng sẽ xuất hiện, phải báo cho Ninh Viễn Khánh biết trước”.

Trương Hàm lầm bầm rồi gọi điện cho Ninh Viễn Khánh, thương lượng kế hoạch về sau.

Cuộc gọi vừa kết thúc, một giọng nói đầy khó chịu đã vang lên bên tai.

"Trương Hàm? Sao mày vào đây được?"
Chương 19: Giỏi thì lấy thư mời ra đây

Khi nhìn thấy Trương Hàm, đám người Mã Phi Dương đều khựng lại rồi lần lượt lộ ra vẻ mặt sững sờ, bàng hoàng, không thể tin được.

Chúng còn cho rằng anh đang khoác lác, không ngờ anh thật sự lại có mặt ở đây!

Nhưng bọn chúng vẫn tuyệt đối không tin rằng anh có tư cách tham dự vào đêm hội này.

"Anh Phi, em nghĩ Trương Hàm đến đây cũng chỉ làm phục vụ thôi. Bây giờ hắn làm gì còn tiền trong túi nữa, đành phải nai lưng đi làm kiếm vài đồng!", cái miệng độc địa của Trần Linh không ngừng phun ra những lời chói tai.

"Tôi cũng nghĩ vậy. Dù sao Trương Hàm cũng là một tên vô dụng chính hiệu, trúng vé số mà lại đem đi phung phí, làm sao so được với anh Phi đây! Phận giàu sang phú quý của cậu bỏ xa nó trăm con phố rồi!"

Mấy lời nịnh hót của Diệp Thiên Tường khiến Mã Phi Dương phổng mũi: “Nhà tôi cũng chỉ gọi là có của ăn của để thôi, nhưng như tôi đã nói, người thừa kế gia tộc tất nhiên phải hơn thứ rác rưởi rồi! Nếu Trương Hàm đến đây làm phục vụ thì chúng ta cũng nên quan tâm đến công tác của nó. Trương Hàm, mang chai sâm panh lên rót cho tụi tao mau, rồi tao bo cho vài xu lẻ như mày mong muốn!"

Nói xong, bọn chúng háo hức trông chờ Trương Hàm tự biến mình thành trò cười, nhưng anh chỉ đơn giản lắc đầu.

"Tao là khách quý của đêm hội, không phải phục vụ”.

Lời anh vừa dứt, Mã Phi Dương không kiềm được một tiếng cười nhạo báng: “Khách quý? Ha ha ha, mày mơ giữa ban ngày à?"

Diệp Thiên Tường nhếch môi cười nhạt: “Người có thể tham dự đêm hội này đều có giá trị bản thân ít nhất là năm mươi triệu. Trương Hàm, mày có hiểu khái niệm năm mươi triệu là thế nào không? Cho dù mỗi ngày mày mua vé số trúng được năm trăm nghìn thì cũng phải mất một trăm ngày đấy!"

"Anh Phi à, nếu Trương Hàm dám nhận là khách quý hẳn phải có thư mời trên tay nhỉ?", Trần Linh đùa cợt chêm vào: “Có giỏi thì lấy ra để chặn họng bọn này đi”.

Mã Phi Dương gật gù: “Đúng vậy. Nếu Trương Hàm mày có bản lĩnh thì lấy thư mời ra đây!"

Chúng huênh hoang tự đắc, cho rằng Trương Hàm đã giở trò lén lút nào đó để vào được đây.

Trương Hàm không khỏi cười khổ, anh quả thật là khách quý của đêm hội này, hơn nữa còn là ông chủ đứng sau tập đoàn Tinh Thần.

Ban nãy anh được đích thân Ninh Viễn Khánh dẫn vào từ cửa sau nên không có thư mời trong tay, bằng không đã lấy ra để đuổi bọn Mã Phi Dương đi rồi.

"Tao không có thư mời, nhưng tao thật sự là khách quý”.

Nói xong, Trương Hàm không thèm để ý đến chúng nữa mà chỉ tìm một chiếc bàn rồi ngồi xuống. Vừa khéo đến giờ cơm tối, bụng anh đang sôi ùng ục, vì vậy lập tức ngấu nghiến thức ăn trên bàn.

Nhưng bọn Mã Phi Dương vẫn cắn riết không tha.

"Hừ, đã không có thư mời mà còn ngang nhiên đến vậy?! Tao biết ngay là thằng rác rưởi mày đang nói láo! Còn dám tự nhận là khách quý? Mày tưởng tập đoàn Tinh Thần là nhà mày à?"

"Trương Hàm, nếu mày thức thời thì nên rời khỏi đây trước khi bị bảo vệ phát hiện, bằng không thì e rằng bò ra cũng khó!"

"Đói cho sạch rách cho thơm. Trương Hàm, anh đừng có tự vứt mặt mũi mình xuống đất! Đã tự biết không có tư cách xuất hiện còn không mau cút đi?"

Tầm mắt của những người khác bị hấp dẫn bởi sự huyên náo ầm ĩ này. Thấy dáng vẻ chưa trải sự đời, chỉ lo lấp đầy bụng của Trương Hàm, ai nấy đều lộ vẻ chê bai ghét bỏ.

"Tên quê mùa này ở đâu ra vậy? Tướng ăn bất lịch sự kinh khủng!"

"Trông như bị bỏ đói mấy năm ấy, tởm quá đi mất. Xem ra trước kia ăn cơm thừa canh cặn nhiều nên gặp sơn hào hải vị là dính vào ngay!"

"Chắc là con em thiểu năng của gia tộc nào đó nhỉ? Chậc, đúng là xui xẻo, nếu không phải nhà mình cũng chẳng có quyền thế gì thì cũng không đến mức phải ngồi cùng bàn với tên này”.

"Đúng đấy!"

Trước những lời mỉa mai từ người khác, Trương Hàm vẫn bình thản dùng bữa, thậm chí càng ăn càng ngon.

Mã Phi Dương thấy thế thì siết chặt nắm tay, cười gằn: “Giỏi thì lấy thư mời ra đây cho mọi người cùng xem! Nhìn tướng ăn như quỷ đói của mày, lại còn dám nói không lén vào đây để ăn chực à? Đáng thương làm sao, Trương Hàm à, bố mẹ mày mà thấy mày hèn hạ thấp kém như vậy sẽ còn khó chịu hơn ăn phân nữa, mày nói có đúng không?"

"Mày có biết mày đang tự làm nhục bản thân đến thế nào không? Nếu người của tập đoàn Tinh Thần biết mày đang phá hủy hình tượng của họ, nói xem mày có bị người ta dần ra bã không?"

Những lời nhục mạ người thân của Mã Phi Dương rốt cuộc khiến Trương Hàm chú ý đến "con ruồi" ầm ĩ này. Anh múc cho bản thân một chén canh bào ngư, vừa thưởng thức vừa nhàn nhã nói: “Tập đoàn Tinh Thần nãy giờ đều không hề để ý đến tao mà mày lại hăng hái đến vậy, chẳng lẽ mày là chó giữ cửa cho họ?"

Nãy giờ Trương Hàm chỉ ăn uống thả cửa, không hề giữ lại chút hình tượng nào, vậy mà một người ngoài như Mã Phi Dương lại không ngừng gây hấn với anh, không phải con chó của Tinh Thần thì là gì?

Mã Phi Dương tức đến run người, gằn giọng: “Đcm! Thứ rác rưởi như mày cũng dám mắng ông đây? Thứ chó hoang bất tài vô dụng chỉ được cái mặt dày! Đợi đấy, tao sẽ gọi bảo vệ tới để tất cả mọi người chứng kiến mày bị họ dần cho ra bã, tống cổ khỏi cửa! Để xem sau này mày còn dám lên giọng với tao nữa không!"

Vào đúng lúc hắn định hô hào gọi bảo vệ đến, sự xuất hiện của người dẫn chương trình trên sâu khấu đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả Mã Phi Dương cũng không thể không dừng tay.

"Kính thưa các vị khách quý, ắt hẳn mọi người đã đợi lâu rồi. Chúng tôi biết quý vị đã mang đến đây những món quà vô cùng phong phú đến đêm hội thương mại của tập đoàn Tinh Thần hôm nay, vì vậy ông chủ của chúng tôi cũng đã dành ra chút thời gian đến gặp mặt quý vị!"

Tất cả mọi người hít vào một hơi.

Ông chủ đứng sau tập đoàn Tinh Thần!

Những người đứng đầu các xí nghiệp lớn có mặt tại đây đều biết người đứng sau lưng Tinh Thần còn rất trẻ nhưng lại không biết lai lịch cụ thể của đối phương ra sao, ngay cả toàn bộ giới kinh doanh thành phố Thanh Sơn đều như sống trong sương mù. Điều này khiến mọi người hiếu kỳ không thôi.

Những đôi mắt dáo dác nhìn khắp phòng tiệc, nhưng vẫn không thấy người kia.

"Ngay sau đây, xin kính mời doanh nhân thành đạt trẻ tuổi nhất thành phố Thanh Sơn bước lên phát biểu!"

Người dẫn chương trình dẫn đầu tràng pháo tay nhiệt liệt.

Sự chú ý của Diệp Thiên Tường và Mã Phi Dương đã không còn đặt trên người Trương Hàm nữa. Cả hai liếc nhìn nhau, háo hức chờ đợi giây phút công bố thân phận thật sự của ông chủ đứng sau tập đoàn Tinh Thần.

Mẹ, thiếu chút nữa là hỏng việc vì thằng Trương Hàm này. Ông chủ kia mà chứng kiến màn tranh chấp thì thế nào cũng sẽ có ấn tượng xấu mất!

Trái tim Trần Linh cũng đập thình thịch, thầm nhủ nếu có thể quyến rũ được ông chủ Tinh Thần thì không cần bận tâm chuyện ăn ngon mặc đẹp nửa đời sau nữa!

Những người còn lại hoặc châu đầu lại bàn tán hoặc thét lên hoan hô, tựa như muốn dùng phương pháp này để bày tỏ sự ngưỡng mộ và kính trọng dành cho nhân vật sau màn kia.

Tại bàn ăn, Trương Hàm dùng xong chén canh bào ngư, rút khăn giấy ra lau miệng, sửa sang lại cà vạt, liếc nhìn những gương mặt phấn khích của bọn Mã Phi Dương mà nhếch mép.

Đoạn, anh đẩy ghế đứng dậy, bước về phía sân khấu.
Chương 20: Tôi không định công bố thân phận hôm nay đâu

Một sự im lặng bao trùm lấy phòng tiệc, ánh đèn dần tối đi, chỉ còn sân khấu được chiếu sáng.

Người dẫn chương trình lui về sau, để Ninh Viễn Khánh bước lên.

Tầm mắt của mọi người đổ dồn về phía trước, háo hức trông mong sự xuất hiện của người kia.

Đôi mắt Trương Hàm nhìn thẳng, vững vàng bước tới.

"Ai đây? Đến phá đám à?"

"Đang lúc này mà... Tên này không biết suy nghĩ à?"

Bọn Mã Phi Dương cũng đã phát hiện ra.

"Ê ê... Thằng đó điên thật rồi hả? Lên đó tìm chết à? Có biết bây giờ đang là lúc nào không?", cằm Mã Phi Dương như muốn rơi xuống đất.

"Hừ, đúng là ngu xuẩn, hắn mà bước lên thì ân nghĩa cứu Ninh Viễn Khánh trước kia cũng không đủ để bù lại!", Trần Linh khịt mũi đầy khinh thường.

"Ha ha, nó tự tìm đường chết thật kìa!", Diệp Thiên Tường hả hê.

"Cút xuống đi!", có người la ó.

"Nhìn là biết thằng nhà quê rồi, chẳng hiểu sao lại vào được”.

Đội trưởng đội bảo vệ vội vã băng qua đám đông.

"Tình huống khẩn cấp! Các đội chú ý!"

Giữa dòng người đông đúc, một nhóm bảo vệ gấp rút chạy về phía sân khấu.

Tiếng nhạc dừng lại, đã có bảo vệ bước lên sân khấu, toan bắt kẻ phá rối này rồi tống cổ ra ngoài.

Những người khác mang vẻ mặt xem kịch vui.

Bọn Mã Phi Dương thấy vậy thì như mở cờ trong bụng, suýt nữa nhảy cẫng lên hoan hô: Ha ha, mày xong rồi thằng ngu!

Nhưng đúng lúc ấy, Ninh Viễn Khánh lại nhàn nhạt mở lời với bảo vệ: “Dừng lại, các anh trở về vị trí, tiếp tục công tác đi”.

Người đội trưởng không hiểu đầu cua tai nheo gì hết nhưng cũng không dám cãi lời.

"Rõ!"

Nhóm bảo vệ đến nhanh mà đi cũng nhanh, thoắt cái đã rút hết.

"Chuyện gì vậy?"

"Chẳng lẽ... đây chính là..”.

"Không thể nào, Thái tử của Tinh Thần sao có thể trông nghèo mạt như vậy được?", có người sững sờ thốt lên.

"Chẳng lẽ thích trò chủ tịch giả làm dân nghèo? Hạng như ông đúng là có mắt không biết nhìn người!"

Có người đã bắt đầu suy đoán thân phận của Trương Hàm sau khi chứng kiến hành động của Ninh Viễn Khánh.

Đoạn chỉ thấy Ninh Viễn Khánh bỏ micro xuống, thì thầm gì đó với Trương Hàm, thái độ hai người thân thiết trông như đã quen từ lâu.

Tình huống này khiến vô số người căng thẳng.

Kia thật sự là Thái tử của tập đoàn Tinh Thần?

Trái tim Mã Phi Dương vọt lên.

Thịch!

Hắn dường như có thể nghe được nhịp đập của nó, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ từ cổ họng khô khốc.

"Không... Không thể nào...”

Trần Linh và Diệp Thiên Tường cũng có chung cảm xúc với hắn, thậm chí còn tệ hơn.

Chỉ với hành vi cắm sừng Thái tử Tinh Thần của Diệp Thiên Tường trước đây, e rằng ngày lành của nhà họ Diệp ở Thanh Sơn sắp đi đến hồi kết.

Trần Linh hơi hé miệng, hai tay siết thành quyền.

"Sao có thể! Sao có thể được!"

Trương Hàm rõ ràng chỉ là một gã ất ơ nghèo kiết xác thôi, làm sao có thể là Thái tử tập đoàn Tinh Thần được?

Nhưng trừ anh ta ra thì không còn ai bước lên sân khấu hết. Không phải anh ta thì là ai?

Nỗi hối hận như từng cơn sóng vỗ vào lòng cô ta. Nào biết núi vàng núi bạc đã từng trong tầm tay, thế mà lại tự mình đẩy đi.

Chẳng lẽ Trần Linh này không có số được gả vào nhà giàu ư? Ông trời ơi, sao ông nỡ đối xử với con như vậy?

Cô ta thật sự hối hận muốn chết. Mã Phi Dương hay Diệp Thiên Tường so với Trương Hàm chẳng khác gì muối bỏ biển, còn không có cả tư cách xách giày cho anh ta!

Trên sân khấu.

"Sếp Ninh à, tôi không định công bố thân phận hôm nay đâu...”, Trương Hàm cười khổ.

"Vì sao chứ?"

Ninh Viễn Khánh khó hiểu hỏi lại. Thân phận Thái tử này tốt biết mấy, một khi công bố thì đi đâu cũng sẽ được chú ý cung phụng như sao trên trời.

"Ông nhìn ở dưới mà xem, ai ai cũng đòi làm quen với tôi, mà tôi thì còn đang muốn về sớm một chút đây. Với lại sau này lỡ dăm ba ngày lại có người chạy đến trường tặng quà thì tôi cũng khó xử lắm”.

"À...”, Ninh Viễn Khánh gật gù, cảm thấy Trương Hàm rất có lý.

"Hơn nữa cô bạn tôi đang để ý gần đây cũng không thích phô trương cho lắm. Hay là vậy đi, tạm thời ông cứ nói tôi chỉ là bạn của ông thôi”.

"Vâng!"

Tuy cảm thấy tiếc nuối trong lòng nhưng Ninh Viễn Khánh vẫn đồng ý.

"Để bồi thường cho mấy gia tộc đến đây hôm nay thì... làm trung gian vài vụ đi”, Trương Hàm nói sau vài phút trầm ngâm: “Thấy thích hợp là được, cụ thể thế nào ông cũng rành hơn tôi”.

Ninh Viễn Khánh đáp với chút dè dặt: “Tôi sẽ làm theo lời cậu”.

Trương Hàm gật đầu rồi đi thẳng về phía sau sân khấu.

Những người khác thấy vậy càng không hiểu gì.

Chẳng lẽ Thái tử không lên đọc diễn văn à? Sao tự nhiên đi xuống rồi?

Ninh Viễn Khánh lại cầm lấy micro.

"Khụ khụ...”

Ông ta vừa hắng giọng mấy cái, đã có những giọng nói khác lao nhao xen vào từ phía dưới.

"Có chuyện gì vậy ông Ninh? Chẳng lẽ Thái tử không vừa lòng với bữa tiệc hôm nay sao?"

"Đúng vậy, mau mời Thái tử quay lại đi, tôi còn chưa tự tay tặng quà!"

"Mời Thái tử quay lại!"

Ninh Viễn Khánh cười méo xẹo, cảm thấy Trương Hàm không khác gì ném một búi tơ vò cho ông ta gỡ.

"Người ban nãy... không phải Thái tử”.

Ồ!!!

Đám đông lại nổ tung.

"Là sao hả ông Ninh? Ông giỡn chúng tôi đúng không? Thái tử thật sự ở đâu?"

"Hôm nay cậu ấy sẽ không xuất hiện. Người ban nãy... chỉ là bạn của tôi mà thôi”, Ninh Viễn Khánh đáp: “Chúng tôi cũng không rõ hành động của Thái tử cho lắm, nhưng...”

Đến đây, thái độ của ông ta đột nhiên thay đổi: “Mới đây thôi Thái tử đã gọi điện cho tôi, nói rằng cậu ấy vô cùng biết ơn sự cổ động của quý vị hôm nay. Về sau, các gia tộc và xí nghiệp có mặt nơi này có thể hợp tác cùng tập đoàn Tinh Thần!"

Những người khác đã tất bật chuẩn bị rất lâu cho buổi tối hôm nay, tuy nghe được tin tức này nhưng vẫn không khỏi thất vọng trong lòng. Thế nhưng họ cũng không còn cách nào khác, ai bảo thân phận người kia cao quý quá làm gì.

Mà bọn Mã Phi Dương thì thở phào, nằm xụi lơ trên ghế như quả bóng xì hơi.

"Mẹ, đau tim như đi tàu lượn siêu tốc vậy. Tao biết ngay mà, Trương Hàm làm sao lại là Thái tử tập đoàn Tinh Thần được chứ?"

"Phù... Tôi biết anh ta, tuyệt đối không thể là con nhà giàu cho được”.

Trần Linh nặn ra một nụ cười.

Nỗi sợ hãi qua đi, Diệp Thiên Tường vỗ ngực bật cười.

Bàn ăn vốn nằm trong góc nhỏ, vì vậy không ai để ý khi Trương Hàm trở lại.

"Mày...”

Tuy anh không phải là vị Thái tử thần bí kia những cũng có quan hệ thân thiết với Ninh Viễn Khánh, Mã Phi Dương ít nhiều gì cũng có lòng kiêng kỵ.

“Ninh Viễn Khánh đã trả ơn cho mày rồi cơ mà, sao mày còn thân thiết với ông ta được?"

"Mày ngu à?", Trương Hàm nhìn hắn như nhìn một thằng đần: “Trả ơn xong thì không kết bạn được chắc? Có khi tại thấy tao đẹp trai”.

Câu trả lời của anh khiến ba kẻ kia nghẹn họng không biết nói gì hơn.

Trương Hàm nhấp một ngụm rượu trong ly rồi xoay người rời đi, để lại bọn Mã Phi Dương chỉ biết ngây ngốc nhìn theo.

Trương Hàm có Ninh Viễn Khánh che chở rồi, sau này chúng làm sao mà chèn ép anh được nữa đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom