New Thiếu gia bị ruồng bỏ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 20: Đêm mưa tầm tã

Tối rồi mà Thu Mộc Trân vẫn chưa về nhà, Diệp Phong gọi điện thì không ai nghe máy. Nhìn cơn mưa xối xả ngoài kia, anh càng thấy lo lắng hơn. Đúng lúc Diệp Phong đang định đến nhà họ Thu xem thử thì điện thoại bỗng reo lên.

Là Thu Mộc Doanh gọi.

“Diệp Phong, đến trước trang trại nhà họ Thẩm đón cô vợ õng ẹo của anh về đi. Không có số làm công chúa mà còn mắc bệnh công chúa nữa. Quỳ có một lát thôi mà đã ngất lên ngất xuống! Phiền thật!”

“Không có bản lĩnh giải quyết thì đừng gây chuyện. Giờ thì hay rồi, cả nhà bị các người liên lụy. Gia đình các người đúng là sao chổi!”

Thu Mộc Doanh cười lạnh lùng, giọng điệu đầy mỉa mai, chế giễu.

Sao cơ?

“Mộc Trân đến nhà họ Thẩm?”

“Còn ngất xỉu?”

Vừa hay tin, sắc mặt Diệp Phong lập tức trầm đi.

Nhà họ Thu, chắc chắn do nhà họ Thu!

Đổ hết trách nhiệm lên người anh và Mộc Trân, cho rằng nhà họ Thẩm ra tay với nhà họ Thu để trả thù, còn bắt cô đến nhà họ Thẩm để nhận lỗi.

Chỉ là, cô vợ ngốc nghếch Thu Mộc Trân sao không nói với anh mà lại một mình đến đó?

Vì sợ anh chịu nhục, sợ anh bị nhà họ Thẩm hãm hại ư?

Nhưng Mộc Trân à, anh là chồng em, là người đàn ông của em mà. Đàn ông mới là người nên chắn gió che mưa. Em là phụ nữ, có tư cách gì gánh vác mọi chuyện cơ chứ?

Đôi mắt Diệp Phong giờ đã đỏ ngầu. Tay anh nắm chặt, đầu ngón tay cắm sâu vào da thịt. Lửa giận ngùn ngụt thiêu cháy cả lồng ngực anh.
“Thu Mộc Doanh, cô nghe rõ đây. Nếu Mộc Trân vì chuyện này mà gặp bất trắc, thì nhà họ Thu sẽ phải biến mất khỏi thành phố Vân Châu đấy!”
Lời lẽ sắc bén, giọng nói lạnh lẽo như băng của Diệp Phong tựa sấm rền bên tai. Thu Mộc Doanh lập tức thừ người ra, mặt mũi cũng tái nhợt.
Trong thoáng chốc, cô ta đã nghĩ mình gọi nhầm số.
Đây là kẻ vô dụng bỏ đi của nhà họ Thu ư?
Đây chính là Diệp Phong vẫn luôn cúi đầu nhẫn nhịn sao?
Tại sao đối phương lại đột ngột khiến cô ta cảm thấy bị áp chế đến vậy? Thu Mộc Doanh bất giác rùng mình, trong lòng dấy lên một nỗi sợ không tên.
“Doanh Doanh, con sao vậy? Sắc mặt con tệ quá”, Vương Xảo Ngọc ở bên cạnh tò mò hỏi.
Thu Mộc Doanh vội lắc đầu: “Không sao đâu, mẹ. Chỉ là, Diệp Phong uy hiếp con, bảo rằng sẽ không để yên cho nhà họ Thu nếu Thu Mộc Trân gặp chuyện”.
Người nhà họ Thu ở trong phòng nghe vậy thì cười ồ lên.
“Thằng rác rưởi ấy ba hoa vài câu thôi, cần gì phải xem là thật?”
“Lại còn bảo không để yên cho nhà họ Thu. Diệp Phong thì có bản lĩnh gì cơ chứ!”, họ cười mỉa mai, hoàn toàn không xem gia đình Diệp Phong ra gì.
“Nhưng vẫn phải nghĩ cách đi. Đưa bác Cả và bố con ra ngoài trước đã. À Dương Dương này, cháu hỏi bố cháu chưa? Nhà cháu có giúp được gì không?”, Vương Xảo Ngọc nhìn về phía Giang Dương. Bố Giang Dương là người trong cơ chế nên cũng có một vài mối quan hệ.
Giang Dương lắc đầu: “Cháu đã hỏi bố rồi, bác Tư ạ. Lần này nhà họ Thu đã đắc tội một người rất có thế lực, bố cháu cũng lực bất tòng tâm”.
Người nhà họ Thu nghe đến đây thì tuyệt vọng tràn trề.
“Đều do Thu Mộc Trân và Diệp Phong chết tiệt đấy. Nhà họ Thu chúng ta, chẳng lẽ cắt đứt từ đây ư?”, ai nấy đều thở dài.
“Văn Phi à, thử nghĩ cách đi. Chẳng phải bố anh rất có tiếng ở Vân Châu sao? Anh hỏi bố xem có thể giúp nhà chúng ta không”, ôm lấy cánh tay Sở Văn Phi, Thu Mộc Doanh hỏi anh ta với đôi mắt đỏ hoe.
Sở Văn Phi ái ngại đáp: “Các mối quan hệ của bố anh đều ở giới kinh doanh cả, cũng chẳng quen ai làm chính trị…”
“Gọi điện thoại hỏi thử đi Văn Phi, nhỡ may mắn quen được ai thì sao?”, người nhà họ Thu nhìn sang Sở Văn Phi, tựa như kẻ rơi xuống nước bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Sở Văn Phi cười khổ, nghĩ bụng bố anh ta đã không chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi, dù có giúp được thì cũng không ra tay hỗ trợ.
Nhưng đối mặt với ánh mắt mong chờ của nhà họ Thu, Sở Văn Phi cũng hết cách, bất đắc dĩ gọi điện cho bố.
“Bố ơi, chuyện của nhà họ Thu…”
Anh ta còn chưa dứt câu, đầu dây bên kia đã vang lên một tràng chửi rủa của Sở Dương: “Thằng bất hiếu, đừng gọi tao là bố. Ngày nào mày còn chưa ly hôn với con khốn hám tiền kia thì ngày đó đừng hòng bước chân về nhà họ Sở”.
Tút tút tút.
Cúp máy rồi.
“Văn Phi à, sao rồi? Ông ấy nói thế nào?”, mọi người lập tức cất tiếng hỏi.
Sở Văn Phi mỉm cười đầy chột dạ, trả lời Vương Xảo Ngọc: “Không có gì to tát đâu, mẹ. Bố con nói là sẽ nghĩ cách xử lý giúp nhà họ Thu”.
“Thế thì tốt quá. Vào thời điểm khó khăn, vẫn là nhờ Văn Phi và Dương Dương cả. Gia đình ông Ba đúng là một lũ rác rưởi chỉ biết gây chuyện”.
Nhà họ Thu mỉm cười nhẹ nhõm, tâm trạng của ông cụ cũng khá hơn nhiều.
Nhưng nhà họ Thu nào ngờ, những lời mà Sở Văn Phi chỉ toàn là giả dối.
Xử lý? Xử con khỉ!
Khoan nói đến chuyện nhà Sở Văn Phi chỉ là một gia tộc hạng hai ở Vân Châu, còn không bằng nhà họ Thẩm. Dù có đủ bản lĩnh xử lý chuyện này thì Sở Dương cũng chẳng buồn bận tâm.
Trong lúc nhà họ Thu được Sở Văn Phi trấn an, Diệp Phong đã đến trước trang trại nhà họ Thẩm.
Khi Diệp Phong đến nơi, Thu Mộc Trân vẫn đang quỳ ở đấy. Đèn đường hai bên tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Xuyên qua màn mưa dày đặc mịt mù, Diệp Phong nhìn thấy cơ thể Thu Mộc Trân như đốm lửa le lói trong bóng đêm. Bé nhỏ, yếu đuối, bất lực, tựa một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Mộc Trân!”
Diệp Phong chạy đến và ôm chặt Thu Mộc Trân vào lòng.
Cơ thể của cô lúc này đã lạnh như băng. Quần áo trên người cô ướt sũng vì dính mưa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng trán lại nóng như lửa đốt. Đôi chân ngọc ngà trầy trụa chảy máu vì quỳ quá lâu, máu tươi cũng trôi theo nước mưa.
“Chết tiệt thật, em bị ngốc đấy à?”
“Tại sao không nói cho anh biết, tại sao lại một mình đến đây!”
“Em đã bị đuổi khỏi nhà rồi mà, cứ phải lo cho họ làm gì!”
“Sao em lại ngốc như thế chứ?”, mặc cho mưa tuôn tầm tã, Diệp Phong vẫn ôm chặt cô, phẫn nộ gào lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom