• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Thiên Vương Điện Hạ trở lại (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 254: Bốn cô gái hùng mạnh

Cường giả đấu cường giả, chắc chắn là một trận đấu ác liệt!


Diệp Chấn dốc toàn lực, vung đao trong tay nhanh như gió.


Thiết Thủ càng hơn một bậc.


Sau một hồi chém giết dữ dội…


Đợi khi cát bụi tiêu tan, một vết thương đáng sợ trên khuôn mặt Thiết Thủ chảy máu.


Nhưng một cánh tay sắt của hắn ta đâm vào vai phải của Diệp Chấn!


“Đi chết đi!”


Thiết Thủ quát lớn một tiếng, lực đạo trên tay càng mạnh.


Lại nhìn Diệp Chấn, cả cánh tay cầm đao của ông ta bị bay lên không trung.


“Soạt a….”



Diệp Chấn không cam tâm, lăn dưới đất rồi lại lật người đứng lên.


Ông ta gào thét xông lên lần nữa…


Nhưng ông ta bị trúng một cú đấm mạnh của Thiết Thủ, cả người bay ra như tôm khô.


Ông ta đập mạnh vào một tảng đá, miệng phun ra máu.


“Các anh em, mau rút, rút đi…”


Diệp Chấn không ngất đi, nhưng sức lực cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra câu này.


Nhưng số thuộc hạ còn lại không nhiều của Diệp Chấn, sau khi bị sĩ quan truyền động lực, toàn bộ gào thét xông ra.


“Diệp Chấn rác rưởi, cả đời ông cũng không thắng được tôi, giết cho tôi”.


Thiết Thủ hạ lệnh một tiếng, thuộc hạ cường giả còn lại của hắn ta, tay cầm đao dài hò hét vung lên.


Bỗng nhiên một chiếc xe việt dã điên cuồng chạy tới.


Trên thân chiếc xe lao đến như bay lại có một cô gái ngồi nửa quỳ, chiếc xe phi điên cuồng, cô gái đó lại vững như thái sơn.


Giơ súng, nhằm chuẩn.


Một tiếng súng vang lên, những tay bắn tỉa ẩn nấp trên cao liền mất mạng trong phút chốc.


Chiếc xe việt dã này chạy thẳng vào chiến trường.


Một cú phanh xe xoay vòng đẹp mắt, bốn cô gái cùng nhảy xuống, bao gồm cả cô gái trên nóc xe.


Bốn cô gái này ăn mặc giống nhau, đầu đội mũ bê rê, mặt che khăn lụa đỏ, trong tay mỗi người cầm một con dao lưỡi sáng bóng, oai hùng hiên ngang, mạnh mẽ hoang dại, giống như thiên tướng giáng xuống trần gian.


“Là ai?”





Ngón tay sắc bén của Thiết Thủ đã nhằm chuẩn đầu của Diệp Chấn, bỗng nhiên hắn ta hét lên.


“Người đến để giết anh”.


Cô gái dẫn đầu lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên.


Một thuộc hạ xông lên của Diệp Chấn liền bị chém thành hai mảnh.


“Mau rút đi, rút đi…”


Diệp Chấn dựa vào tảng đá lớn dùng sức lực cuối cùng đạp bay Thiết Thủ.


Ông ta cố hết sức bò về phía sau, vung tay với thuộc hạ xông về phía mình.


Thiết Thủ chấn hãi!


Hắn ta nhìn Diệp Chấn đang bỏ chạy, lúc này đối phương đã được thuộc hạ trợ giúp đang ẩn nấp.


“Để ông sống thêm một lúc”.


Thiết Thủ quay người, đi về phía cô gái dẫn đầu đó.


Lúc này, ba cô gái còn lại đã xông vào chiến đấu với thuộc hạ của Thiết Thủ.


Võ công của ba cô gái rất hoa mỹ, nhưng từng chiêu lại dồn người ta vào chỗ chết.


Các cô gái nhẹ như chim yến, phát ra từng tiếng gầm nhẹ, phối hợp dường như không có sơ hở, không ngừng bay múa trong chiến trường, mỗi một lần ra tay, xuống đao ắt thấy máu, cùng một người vốn không cần đến nhát đao thứ hai.


Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, thuộc hạ của Thiết Thủ không còn một ai sống sót.


Có những người trước khi chết cũng không biết mình trúng chiêu thế nào?


Có thể thấy những cô gái này tàn độc đáng sợ thế nào!


Lúc này, Thiết Thủ đang đấu với cô gái thủ lĩnh.


Hắn ta đã xác định đối phương là cao thủ năm sao, nhưng rõ ràng mình cao hơn một sao, lại không chiếm được ưu thế.


Găng tay thiết giáp của hắn ta vô cùng cứng rắn.


Nhưng lưỡi đao trong tay cô gái càng sắc bén hơn.


Thiết Thủ nhiều lần tấn công, cũng chỉ rạch rách phần áo trên vai của đối phương, lộ ra bờ vai đẹp trắng như tuyết nhưng nhuốm máu đỏ bên trong.


Lại nhìn cô gái đó, cô gái không hề quan tâm đến vết thương, lại thét lên bay người lên lần nữa.


Có lẽ một đấu một, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại.


Nhưng ba cô gái còn lại giống như thiên tướng.


Thiết Thủ bị bốn cô gái bao vây, ngẩng đầu nhìn trời, hắn ta hiểu, mình không thắng được.


Đối mặt với một cô gái, hắn ta cũng khó chiếm phần thắng.


Bốn cô gái, sống sót là tuyệt đối không thể…


“Rốt cuộc các cô… là ai?”


Thiết Thủ đã từ bỏ đối kháng, vứt găng tay đi, lạnh lùng hỏi.


Nhưng bốn cô gái lại thu dao găm lại, cùng quay về phía sau, quay lưng với Thiết Thủ, đứng thẳng trong gió, cảnh tượng vô cùng đẹp, nhưng lại khiến người ta sợ hãi.


Một người đàn ông đi xuống từ chiếc xe việt dã.


Người này không cường tráng, thậm chí còn hơi gầy.


Anh ta giống như đang ngắm cảnh, chầm chậm đi về phía trước, đối diện với Thiết Thủ, cởi bỏ khăn đen trên mặt.


“Thì ra là anh!”


Thiết Thủ đứng không vững, trực tiếp ngồi xuống đất.


Đường đường là cao thủ sáu sao, đường đường là người đứng thứ hai của Thiên Minh Điện Tây Vực, phòng tuyến tâm lý liền bị đánh hạ, hắn ta cúi đầu, giống như mạch máu bị chèn ép, không còn ý chí chiến đấu.


“Người anh em, hút điếu thuốc”.


Âu Dương Sát cười quái dị, đưa điếu thuốc và bật lửa cho Thiết Thủ.


Thiết Thủ châm điếu thuốc bằng bàn tay run run, hít sâu mấy hơi, ngẩng đầu nói: “Tôi thua rồi, anh đường đường là Thiên Vương Tây Vực của Thiên Vương Thần Điện, lại đích thân đến đây, xem ra việc này đã kinh động đến điện chủ các anh”.


“Đúng vậy!”


Tây Thiên Vương Âu Dương Sát trực tiếp ngồi khoanh chân.


Khuôn mặt anh ta đầy vẻ vô hại, nói với Thiết Thủ: “Thiên Minh Điện các anh cũng thật cố chấp, từ nước ngoài đuổi đến ngoài thành Thiên Hoa, hai bố con họ quan trọng vậy sao?”


“Thứ lỗi cho tôi không thể nói”, Thiết Thủ không còn sức nói.


“Được được được, anh không nói tôi cũng không hỏi nữa, vậy bây giờ tôi chính thức thông báo cho anh, Thiên Vương Thần Điện tôi chắc chắn bảo vệ hai bố con họ, về nói với điện chủ các anh, đừng có ý đồ với bọn họ nữa, tôi nghĩ chắc các anh biết rõ kết cục của việc đối đầu với Thiên Vương Thần Điện tôi, hiểu không?”


Âu Dương Sát nói xong, đứng lên phủi bụi.


“Tây Thiên Vương, anh không giết tôi?”, Thiết Thủ kinh ngạc hỏi.


“Nhiệm vụ của tôi là cứu người, không phải giết người, nhưng tốt nhất anh mau đi đi, nếu không bốn cô gái đáng sợ này nổi điên, cũng có thể lấy mạng của anh”.


“Cảm ơn Thiên Vương không giết”.


Thiết Thủ nhặt được cái mạng, bò lên liền bỏ chạy.


Hắn ta bỏ chạy, nhưng trong lúc bỏ đi, trên mặt chịu bốn nhát đao.


Bốn cô gái, mỗi người một đao.


Không chí mạng, nhưng Thiết Thủ lúc này đã biến thành mặt quỷ, để lại dấu ấn thất bại suốt đời.





Âu Dương Sát xuất hiện, giết hết thuộc hạ của Thiết Thủ, cũng dọa sợ người của Diệp Chấn.


Lúc này, số ít người may mắn sống sót tập hợp quanh Diệp Chấn, trên khuôn mặt mỗi người bọn họ đều viết đầy chữ kinh hãi, bởi vì bốn cô gái đó thực sự quá mạnh.


Rốt cuộc bọn họ là ai? Tại sao lại đến đây?


Các cô gái đó đã diệt Thiết Thủ, liệu có quay ngược lại giết bọn họ không?


Kể cả hai bố con trốn phía sau xe cũng không biết làm sao.


Cả đời An Văn Kiệt theo con đường nghiên cứu y học, vốn không có sức chiến đấu.


Tuy An Thanh là cao thủ ba sao, nhưng cũng chỉ là có gắn sao, trước nay chưa từng tham gia chiến đấu thực tế.


Cuộc ác chiến giữa Diệp Chấn và Thiết Thủ trước đó đã khiến hai bố con họ sợ hết hồn.


Lại thấy bốn cô gái đó vừa ra tay là giết người.


Đúng là quá đáng sợ!


Còn nữa, người đàn ông đó là ai? Tự nhiên phóng khoáng như vậy, còn là cấp trên của bốn cô gái?


An Thanh nhìn trộm Âu Dương Sát.


Lúc này, Âu Dương Sát lại như vui vẻ đi dạo, từ từ đi tới.


“Diệp Chấn, ông nhận ra tôi không?”, Âu Dương Sát cười nói.


Đám người chủ động tránh ra, lộ ra khuôn mặt vô cùng hoảng sợ của Diệp Chấn.


“Thiên Vương Tây Vực… Thiên Vương Thần Điện?”, giọng Diệp Chấn run run nói.


“Tôi nghe người ta nói, Diệp Chấn ông nói Thiên Vương Thần Điện chúng tôi là rác rưởi, dễ tấn công?”


“Tôi không có, không phải tôi…”


Diệp Chấn vội vàng đứng lên, không quan tâm cánh tay tàn phế đó, lớn tiếng nói: “Trước đây là tôi nghe hơi nồi chõ, huống hồ cậu Lôi điện chủ các cậu đã tha cho tôi, hôm nay... cậu không thể giết tôi?”


“Ha ha ha ha…”


Âu Dương Sát tiến lên mấy bước, cười quái dị nói: “Nể tình vừa nãy ông anh dũng giết địch, tôi tha chết cho ông, nhưng ông phải nhớ kỹ, còn dám sỉ nhục Thiên Vương Thần Điện tôi, bất kể ông là ai, cũng phải chết”.


“Tôi hiểu, cảm ơn!”, Diệp Chấn thở hổn hển.


“Được rồi sĩ quan Diệp, không sao rồi, tôi đưa ông vào thành”.


“Cảm ơn Tây Thiên Vương”.


Diệp Chấn cố chịu cơn đau, lập tức gọi thuộc hạ đi tìm chiếc xe có thể sử dụng.


Ở chỗ không xa, hai bố con quay sang nhìn nhau.


“Thiên Vương Thần Điện?”


“Anh Lôi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom